Xuyên Về Làm Điền Chủ
Chương 6: Điên Loạn (1)
Một lúc sau thì Triệu Tiểu Mộc cũng tỉnh dậy, bởi vì quanh năm đều phải dậy sớm làm việc, nên y thường đúng giờ sẽ dậy.
Ngước nhìn Hạ Thần đang hai mắt mở to nhìn chằm chằm mình, y có chút xấu hổ.
Hôm nay làm sao lại dậy muộn hơn hắn chứ, bình thường mình rời giường hắn mới ngồi dậy.
"Hôm nay ngươi dậy sớm a?" Triệu Tiểu Mộc hỏi
"Lão bà kia chưa sáng đã thức dậy mắng chửi, bà ta thật có sức sống?"
Hắn trả lời, lại đứng dậy khởi động
Sau đó lại nhìn y còn đang mơ màng ngồi trên giường nói "Thu thập một chút. Theo ta ra ngoài tập thể dục buổi sáng"
"Thể dục buổi sáng?" Y ngơ ngác lập lại nhưng cũng nhanh chóng xuống giường sửa sang lại y phục lại hỏi "Thần ca, sáng sớm ngươi mang dao chặt củi làm gì?"
"Không làm gì, mau đi" hắn trả lời rồi đi ra khỏi phòng, Triệu Tiểu Mộc cũng nhanh chóng đuổi theo phía sau.
Như Hạ Thần dự đoán, chưa ra khỏi phòng được mấy bước đã bị một nhà Hạ gia kia ngăn cản.
Liếc nhìn cánh tay Lưu thị đã được băng bó cẩn thận, mắt Hạ Thần híp lại môi hắn cong lên một đường cong ma mị.
"Hạ Thư An, tên nghiệt chủng mày, mày dám đánh tao, cài đồ bất hiếu, không có giáo dưỡng" Lưu thị gào ầm lên
"Hạ Thư An, ngươi mau xin lỗi nương đi, nếu không nương đến nói với tộc lão, bị kéo đến từ đường thì xong hay đâu" Hạ Hoàng Lang nói
Lý thị đứng một bên nhìn Hạ Thần cùng Triệu Tiểu Mộc bằng ánh mắt xem thường. Cho ngươi tối qua ngỗ ngược, lại còn làm bẩn y phục mới của ta. Xem ngươi bị trừng phạt thế nào?
Hạ Nương ở một bên cúi đầu, muội muội này của hắn không có ức hiếp hay mắng chửi, nhưng cũng không có giúp đỡ hắn, có lẽ vì lớn lên không xinh đẹp, địa vị trong nhà cũng không có, Lưu thị có thể đợi khi đến tuổi sẽ gả cho một nhà chịu đưa sính lễ cao chút.
Còn Hạ Hồng thì chắc còn ngủ đi, muội muội này của Hạ Thư An chỉ mới mười bốn tuổi mà cũng đã mắng hắn không ra người. Bởi vì lớn lên xinh đẹp một chút liền được bọn họ cưng chiều đến sinh kiêu.
Hạ Long Thanh lại chẳng nói gì, đã từ lâu, có lẽ là hai mươi năm trước đi, ông đã không còn để ý tới hắn, mặc cho Lưu thị đánh mắng.
Cơm không cho ăn ông ta cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua, mà lúc này cũng chỉ im lặng đứng một bên. Mặc cho Lưu thị muốn mắng muốn chửi.
Nếu Lưu thị hiện tại nhào đến đánh hắn, ông căn bản cũng sẽ không can ngăn.
Hạ Thần thật sự đã bắt đầu mất kiên nhẫn với cái nhà này, hôm nay chỉ mới là ngày thứ hai mà hắn đã muốn lấy mạng bọn họ.
Nhưng nghĩ lại không được, đây là cổ đại, không phải nơi hắn sống bỏ tiền ra mua một mạng người, nếu hắn một mình, giết bọn họ xong đi khỏi đây đến nơi khác là được. Nhưng hắn có tức phụ, còn có gia đình y, nhịn một chút, từ từ thu thập.
Hắn cũng muốn biết mức độ nhẫn nại của hắn là bao nhiêu?
"Triệu Tiểu Mộc, mày khi nào thì lười biến như vậy? Mới vào nhà này được có mấy ngày mà đã muốn tao trả về nhà mẹ đẻ mày sao? Tao cho mày biết, trả mày về mẹ mày phải trả cho tao hai mươi lượng, cái đồ vô tích..." Lưu thị chưa mắng hết câu đã vội ngậm miệng, mà bên này Hạ Thần đã đem cây dao chặt củi chỉ thẳng về hướng bà, đôi mắt híp lại thành một đường, sát khí cũng không ngừng lan ra.
Không nghĩ lệ khí quanh thân kiếp trước không có theo hắn đến thân thể này, nhưng sát khí từ trong máu vẫn không buông bỏ hắn.
Tốt lắm! Hắn không cần phải luyện lại a.
Một thân công phu phải khổ cực rèn luyện từ nhỏ, nhiều lần trêu ghẹo diêm vương như vậy, nếu mà mất đi thì không biết hắn phải sống với cái nhà này thế nào.
Tuy rằng hắn có thể từ từ luyện lại nhưng phải mất một khoảng thời gian, mà hắn muốn rời khỏi cái nhà này càng sớm càng tốt.
Hắn không sao, nhưng tức phụ của hắn không thể để cho người tiếp tục ức hiếp.
"Ngươi có tin ta lập tức cắt lưỡi ngươi không? Có phải hay không cú đá tối qua quá nhẹ?" Giọng Hạ Thần tràn ngập lãnh ý.
Đám người này vẫn còn nghĩ hắn là Hạ Thư An mặc người sai khiến đây mà.
"Ngươi... " Lưu thị nhìn hắn một cái, lại rụt cổ lui về phía sau một bước, ánh mắt kia của hắn chắc chắn không phải nói suông, nếu mình nói thêm một câu, sợ hắn thật sự sẽ cắt lưỡi đi, rõ ràng hôm qua hắn không nghĩ nghợi mà đá gãy tay bà.
Lưu thị chỉ có thể thầm mắng chửi trong lòng.
"Dao này hôm qua ta đã mài rất tốt, nhìn xem sáng loáng, cắt nhất định sẽ rất ngọt, không thì các ngươi để ta thử một chút" Hạ Thần đem cây dao đặt trong tay lật qua lật lại mà nhìn ngắm.
"Hạ Thư An, ngươi điên rồi!" Hạ Hoàng Lang lên tiếng mắng
Mà lúc này ngoài cửa đã tụ tập một nhóm thôn dân chuẩn bị vác cuốc ra đồng, nghe tiếng mắng chửi của Lưu thị cũng dừng lại xem.
Ngước nhìn Hạ Thần đang hai mắt mở to nhìn chằm chằm mình, y có chút xấu hổ.
Hôm nay làm sao lại dậy muộn hơn hắn chứ, bình thường mình rời giường hắn mới ngồi dậy.
"Hôm nay ngươi dậy sớm a?" Triệu Tiểu Mộc hỏi
"Lão bà kia chưa sáng đã thức dậy mắng chửi, bà ta thật có sức sống?"
Hắn trả lời, lại đứng dậy khởi động
Sau đó lại nhìn y còn đang mơ màng ngồi trên giường nói "Thu thập một chút. Theo ta ra ngoài tập thể dục buổi sáng"
"Thể dục buổi sáng?" Y ngơ ngác lập lại nhưng cũng nhanh chóng xuống giường sửa sang lại y phục lại hỏi "Thần ca, sáng sớm ngươi mang dao chặt củi làm gì?"
"Không làm gì, mau đi" hắn trả lời rồi đi ra khỏi phòng, Triệu Tiểu Mộc cũng nhanh chóng đuổi theo phía sau.
Như Hạ Thần dự đoán, chưa ra khỏi phòng được mấy bước đã bị một nhà Hạ gia kia ngăn cản.
Liếc nhìn cánh tay Lưu thị đã được băng bó cẩn thận, mắt Hạ Thần híp lại môi hắn cong lên một đường cong ma mị.
"Hạ Thư An, tên nghiệt chủng mày, mày dám đánh tao, cài đồ bất hiếu, không có giáo dưỡng" Lưu thị gào ầm lên
"Hạ Thư An, ngươi mau xin lỗi nương đi, nếu không nương đến nói với tộc lão, bị kéo đến từ đường thì xong hay đâu" Hạ Hoàng Lang nói
Lý thị đứng một bên nhìn Hạ Thần cùng Triệu Tiểu Mộc bằng ánh mắt xem thường. Cho ngươi tối qua ngỗ ngược, lại còn làm bẩn y phục mới của ta. Xem ngươi bị trừng phạt thế nào?
Hạ Nương ở một bên cúi đầu, muội muội này của hắn không có ức hiếp hay mắng chửi, nhưng cũng không có giúp đỡ hắn, có lẽ vì lớn lên không xinh đẹp, địa vị trong nhà cũng không có, Lưu thị có thể đợi khi đến tuổi sẽ gả cho một nhà chịu đưa sính lễ cao chút.
Còn Hạ Hồng thì chắc còn ngủ đi, muội muội này của Hạ Thư An chỉ mới mười bốn tuổi mà cũng đã mắng hắn không ra người. Bởi vì lớn lên xinh đẹp một chút liền được bọn họ cưng chiều đến sinh kiêu.
Hạ Long Thanh lại chẳng nói gì, đã từ lâu, có lẽ là hai mươi năm trước đi, ông đã không còn để ý tới hắn, mặc cho Lưu thị đánh mắng.
Cơm không cho ăn ông ta cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua, mà lúc này cũng chỉ im lặng đứng một bên. Mặc cho Lưu thị muốn mắng muốn chửi.
Nếu Lưu thị hiện tại nhào đến đánh hắn, ông căn bản cũng sẽ không can ngăn.
Hạ Thần thật sự đã bắt đầu mất kiên nhẫn với cái nhà này, hôm nay chỉ mới là ngày thứ hai mà hắn đã muốn lấy mạng bọn họ.
Nhưng nghĩ lại không được, đây là cổ đại, không phải nơi hắn sống bỏ tiền ra mua một mạng người, nếu hắn một mình, giết bọn họ xong đi khỏi đây đến nơi khác là được. Nhưng hắn có tức phụ, còn có gia đình y, nhịn một chút, từ từ thu thập.
Hắn cũng muốn biết mức độ nhẫn nại của hắn là bao nhiêu?
"Triệu Tiểu Mộc, mày khi nào thì lười biến như vậy? Mới vào nhà này được có mấy ngày mà đã muốn tao trả về nhà mẹ đẻ mày sao? Tao cho mày biết, trả mày về mẹ mày phải trả cho tao hai mươi lượng, cái đồ vô tích..." Lưu thị chưa mắng hết câu đã vội ngậm miệng, mà bên này Hạ Thần đã đem cây dao chặt củi chỉ thẳng về hướng bà, đôi mắt híp lại thành một đường, sát khí cũng không ngừng lan ra.
Không nghĩ lệ khí quanh thân kiếp trước không có theo hắn đến thân thể này, nhưng sát khí từ trong máu vẫn không buông bỏ hắn.
Tốt lắm! Hắn không cần phải luyện lại a.
Một thân công phu phải khổ cực rèn luyện từ nhỏ, nhiều lần trêu ghẹo diêm vương như vậy, nếu mà mất đi thì không biết hắn phải sống với cái nhà này thế nào.
Tuy rằng hắn có thể từ từ luyện lại nhưng phải mất một khoảng thời gian, mà hắn muốn rời khỏi cái nhà này càng sớm càng tốt.
Hắn không sao, nhưng tức phụ của hắn không thể để cho người tiếp tục ức hiếp.
"Ngươi có tin ta lập tức cắt lưỡi ngươi không? Có phải hay không cú đá tối qua quá nhẹ?" Giọng Hạ Thần tràn ngập lãnh ý.
Đám người này vẫn còn nghĩ hắn là Hạ Thư An mặc người sai khiến đây mà.
"Ngươi... " Lưu thị nhìn hắn một cái, lại rụt cổ lui về phía sau một bước, ánh mắt kia của hắn chắc chắn không phải nói suông, nếu mình nói thêm một câu, sợ hắn thật sự sẽ cắt lưỡi đi, rõ ràng hôm qua hắn không nghĩ nghợi mà đá gãy tay bà.
Lưu thị chỉ có thể thầm mắng chửi trong lòng.
"Dao này hôm qua ta đã mài rất tốt, nhìn xem sáng loáng, cắt nhất định sẽ rất ngọt, không thì các ngươi để ta thử một chút" Hạ Thần đem cây dao đặt trong tay lật qua lật lại mà nhìn ngắm.
"Hạ Thư An, ngươi điên rồi!" Hạ Hoàng Lang lên tiếng mắng
Mà lúc này ngoài cửa đã tụ tập một nhóm thôn dân chuẩn bị vác cuốc ra đồng, nghe tiếng mắng chửi của Lưu thị cũng dừng lại xem.