Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư
Chương 58: Tiên sinh luôn ở phía sau ngươi
Lẳng lặng ôm nhau chốc lát, Thẩm Thanh Trác nặn nặn vành tai Tiêu Thận, "Được rồi, đừng nũng nịu nữa, tiên sinh vẫn chưa uống hết canh thuốc đây nè."
Tiêu Thận hít sâu một hơi, lúc này mới buông ra, dùng sức đến gân xanh nhô lên ở cánh tay, chôn sâu mặt vào lòng Thẩm Thanh Trác rồi rút ra.
"Ta sẽ uy* tiên sinh uống." Hắn vươn mình, ngồi lại ở mạn giường, tay bưng chén thuốc trên tủ đầu giường.
*đút
Thẩm Thanh Trác nhìn hắn, "Thôi, vẫn để ta tự mình làm đi."
"Tiên sinh không phải muốn ta hầu hạ người sao?" Tiêu Thận múc một muỗng canh thuốc, vững vàng đưa đến môi Thẩm Thanh Trác, "Tiên sinh yên tâm, ta bảo đảm hầu hạ đến thỏa đáng."
Thẩm Thanh Trác bất đắc dĩ cong khóe môi, há miệng tiếp nhận canh thuốc từ tiểu đồ đệ.
Uống xong, Tiêu Thận lấy mứt trái cây từ cái mâm, ra hiệu Thẩm Thanh Trác há miệng: "A ——"
Thẩm Thanh Trác thuận theo mở miệng, lưỡi ấm áp cuốn qua ngón tay, đem ngọt ngào mứt trái cây cuốn vào miệng.
Tiêu Thận cảm thấy đầu ngón tay tê rần, nhanh chóng rút tay về, vô thức mút vào đầu ngón tay còn lại chút đường ngọt và ẩm ướt, cảm thấy ngọt đến phát nị.
"Tiểu Thất, ngươi về trước đi, ta ngủ một giấc sẽ cảm thấy tốt hơn," Thẩm Thanh Trác nói với vẻ mơ hồ, "Ngươi không cần ở đây."
"Ta không về đâu!" Tiêu Thận nhíu mày ngay lập tức, "Mấy ngày nay, ta sẽ ở bên tiên sinh, không đi đâu cả."
Thẩm Thanh Trác dở khóc dở cười: "Tiên sinh không phải phạm nhân, ngươi xem ta làm cái gì?"
"Nếu thái y bảo tiên sinh phải nghỉ ngơi, thì ngày mai tiên sinh không nên đến Bắc trấn phủ ty nữa." Tiêu Thận ngữ khí trầm xuống, không vui nói, "Bắc trấn phủ ty, lẽ nào không thể thay đổi vì tiên sinh?"
"Nhưng cũng không thể nói như vậy," Thẩm Thanh Trác cười bất đắc dĩ, "Chỉ là việc phế Thái tử, từ đầu đến cuối đều do ta xử lý, rất nhiều chuyện cần phải tự mình làm."
Đặc biệt là...
Bùi Thiếu Phó vẫn còn đang bị giam trong ngục.
Tiêu Thận mím môi không nói, khóe miệng kéo dài.
"Đừng làm mặt như vậy," Thẩm Thanh Trác đùa, "Còn sớm lắm, tiên sinh có thể ngủ một giấc ngon lành."
Tiêu Thận lo lắng: "Tiên sinh, thân thể người thật sự ổn không?"
Gần đây, tiên sinh có vẻ ngày càng yếu, khẩu vị càng ngày càng kém, lần này mệt đến mức ngất xỉu.
"Chắc không sao đâu," Thẩm Thanh Trác nhíu mày, "Thái y đã khám mấy lần, đều nói không có vấn đề lớn, chỉ cần từ từ điều dưỡng."
Nguyên chủ sinh non, từ nhỏ đã yếu ớt, lại được nuôi dưỡng thành quý nhân, một chút phong hàn cũng không chịu nổi, thể chất có phần yếu đuối, té xỉu cũng không kỳ lạ.
Tiêu Thận tiến lại gần, nhẹ nhàng vỗ về tóc mai Thẩm Thanh Trác, "Vậy ta sẽ sai người đi Trường Nhạc cung, mời người làm món hầm kê cho tiên sinh."
Thẩm Thanh Trác bật cười: "Lần trước thái hậu đưa ta nhân sâm ngàn năm, ta còn chưa ăn."
"Ta thật vô dụng..." Tiêu Thận chán nản cúi đầu, "Vậy ta có thể làm chút gì đó không?"
"Tại sao lại nghĩ như vậy?" Thẩm Thanh Trác hơi ngạc nhiên, không biết đáp lại thế nào.
Tiêu Thận nghiêm mặt, ngữ khí nhẹ nhàng: "Cho đến nay, đều là tiên sinh dạy dỗ, chăm sóc và lo lắng cho ta hết lòng, thậm chí..."
Sau một lúc lâu, Thẩm Thanh Trác rốt cuộc tổ chức lại ý nghĩ, "Những điều đó đều là tiên sinh tự nguyện. Còn về những điều khác, khi đến đúng lúc, ngươi sẽ hiểu."
Tiêu Thận từ từ ngẩng mặt lên, kinh ngạc nhìn Thẩm Thanh Trác.
"Những điều ta làm cho ngươi, là vì ta muốn làm vậy. Ngươi báo đáp ta chân tâm đã đủ rồi," Thẩm Thanh Trác nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thận, cố gắng giảm bớt cảm giác chịu tội của hắn, "Còn về những tính toán khác, tiên sinh có phần tư tâm. Ngươi có hiểu không?"
Sau một hồi, Tiêu Thận từ từ gật đầu.
Thẩm Thanh Trác khẽ vuốt tóc Tiêu Thận, cố gắng làm không khí dễ chịu hơn, "Nói nữa, sinh nhật tiên sinh còn lâu lắm, ngươi gấp cái gì?"
Tiêu Thận cuối cùng lộ ra nụ cười, nhào vào lòng Thẩm Thanh Trác làm nũng, "Chỉ cần tiên sinh muốn, ta nhất định sẽ nghĩ mọi cách, làm tất cả vì tiên sinh!"
"Thật sự sao?" Thẩm Thanh Trác hạ mắt, đưa ngón út ra, "Tới kéo câu thắt cổ."*
*Hành động làm giao ước, cam kết: quấn ngón út, hai ngón cái chạm vào nhau.
Tiêu Thận cảm thấy điều đó rất mới mẻ, khéo léo đưa tay ra, kéo ngón tay mềm mại của Thẩm Thanh Trác.
"Kéo câu thắt cổ, một trăm năm không cho biến..." Thẩm Thanh Trác cười dịu dàng, đặt tay Tiêu Thận lên ngón tay mình, làm dấu ấn, "Con dấu thành công!"
Khi ngón tay chạm nhau, một cảm giác kỳ diệu lan tỏa từ đầu ngón tay, khiến Tiêu Thận cảm thấy thỏa mãn trước nay chưa có. Đây là sự ước định đặc biệt của họ, chỉ thuộc về hai người.
Edit: (a+b)^2 (xxxern) wtp
- --
Một vài ngày sau, vụ án phế Thái tử cuối cùng cũng lắng xuống. Ngày sinh nhật của Thái tử đến đúng hạn, vốn nên tổ chức một bữa tiệc lớn, nhưng trong cung không ai dám nhắc đến tên Thái tử bị phế, ngay cả các cung tỳ của Đông Cung cũng bị đày đi nơi khác, chỉ còn lại những người hầu hạ.
Đêm đó, mây đen và gió lớn, một bóng đen bất ngờ xuất hiện trong cấm cung.
Tiêu Dật Thần co rúm trên giường, mở mắt nhìn màn đêm đen kịt. Quang Hi Đế đã không tra tấn hắn, cũng không ném hắn vào tử lao, nhưng cấm cung tồi tàn vẫn là một địa ngục đối với một Thái tử từng được nâng niu. Sự suy sụp từ đỉnh cao quyền lực xuống vực thẳm, khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng.
Khi một tiếng “kẹt kẹt” vang lên, Tiêu Dật Thần cảnh giác ngồi dậy.
“Là đệ đây, Nhị ca.” Tiêu Thận bước vào với một ngọn đèn lồng, tay cầm một hộp cơm.
“Là đệ?” Tiêu Dật Thần nhìn chằm chằm Tiêu Thận, có phần nghi ngờ, “Đệ đến đây làm gì?”
“Hôm nay là sinh nhật của Nhị ca, ngoài đệ ra, không có ai khác đến đây. Đệ mang một chút cơm nước đến cho Nhị ca.” Tiêu Thận thở dài, đặt hộp cơm lên bàn và mở nắp ra.
Mùi thơm từ cơm nóng bốc lên khiến Tiêu Dật Thần không thể không nuốt nước bọt. Trong cấm cung, thức ăn chỉ có cơm thừa canh cặn. Ban đầu hắn không muốn ăn, nhưng cuối cùng đói đến mức phải chịu đựng và ăn những món giống như thức ăn cho heo.
Tuy nhiên, hắn vẫn giữ cảnh giác, không biết Tiêu Thận có ý định gì.
“Nhị ca, hôm nay là quà sinh nhật của huynh. Đệ đã nếm thử, không có vấn đề gì.” Tiêu Thận ăn thử một món, rồi đưa đũa cho Tiêu Dật Thần.
Tiêu Dật Thần thở dài, đứng dậy và ra lệnh, “Mỗi món ăn, đệ đều phải nếm thử trước đi.”
Tiêu Thận làm theo, sau đó nói, “Đệ cảm thấy rất bất bình vì Nhị ca bị hại.”
Tiêu Dật Thần tức giận vỗ bàn, “Đều là Thẩm Thanh Trác làm càn! Rồi cũng sẽ tới lúc, ta nhất định sẽ trả thù hắn.”
“Ngày sau còn dài, còn nhiều cơ hội.” Tiêu Thận nói, “Nhị ca cứ từ từ ăn, đừng nóng vội.”
Tiêu Dật Thần không để ý, ăn ngon miệng, cho đến khi cảm thấy cổ họng bị nghẹt lại và không thể phát ra tiếng. Tiêu Thận đứng trước mặt hắn, ánh mắt lạnh lẽo và nụ cười quái dị, “Nhị ca, đệ đến tiễn huynh.”
Tiêu Thận đá mạnh, làm gãy năm ngón tay của Tiêu Dật Thần. Hắn đau đớn đến mức không thể kêu la. Tiêu Thận rút dao găm từ bên hông ra, ngồi xổm xuống, “Đệ luôn tự hỏi, trên cơ thể huynh có bao nhiêu xương?”
Nói xong, hắn đâm dao vào xương bánh chè* của Tiêu Dật Thần, “Bắt đầu từ đây đi.”
*Xương bánh chè (hay còn gọi là xương patella) là một xương hình tam giác nằm ở phía trước khớp gối. Nó giúp bảo vệ khớp gối và tạo điểm bám cho cơ đùi, hỗ trợ việc duỗi chân. Khi xương bánh chè bị tổn thương hoặc gãy, có thể gây đau và khó khăn trong việc di chuyển.
- --
Trong đêm tối, cấm cung vẫn tĩnh lặng như mọi khi, chỉ thỉnh thoảng có tiếng "roẹt roẹt" và "xì xì xì xì", nhưng không truyền đến tai lính canh ngoài cửa điện.
Khi giờ Dần* gần tới, Tiêu Thận thở phào nhẹ nhõm, thắp nến lên và ném vào người phế Thái tử, người đã không còn hình dạng gì, rồi lặng lẽ rời đi qua cửa sổ.
*3h00-5h00
Sau khi cấm cung bị lửa thiêu rụi, hài cốt không còn, Thẩm Thanh Trác tiến hành điều tra hiện trường và phát hiện vài điểm đáng ngờ. Nhưng khi hắn chuẩn bị báo cáo chi tiết, Quang Hi Đế đã mệt mỏi phất tay ra hiệu.
Trong vòng vài ngày ngắn ngủi, tóc mai của Quang Hi Đế đã bạc trắng, trông như già đi hẳn trong một đêm. Hắn nằm dựa vào giường nhỏ, thở dài nói: "Chỉ có vậy thôi. Vụ án này kết thúc ở đây."
"Vâng, thưa hoàng thượng," Thẩm Thanh Trác đáp và chắp tay.
"Ái khanh à..." Quang Hi Đế nhìn về phía hắn, thần sắc lẫn lộn, "Ngươi nói, trẫm có nên thả tất cả bọn họ ra không?"
Thẩm Thanh Trác trong lòng chấn động nhưng không để lộ, trả lời: "Hoàng thượng chắc chắn đã cân nhắc thỏa đáng."
"Ngươi đi xuống đi," Quang Hi Đế phất tay, rõ ràng đã quyết định xong.
Mấy ngày sau, Quang Hi Đế liên tiếp hạ thánh chỉ, phong các hoàng tử Tiêu Hoằng Diệu, Tiêu Thiệu Nguyên, Tiêu Cảnh Duệ, Tiêu Nhận Vân và Tiêu Thận làm các vương, đồng thời phong Tiêu Thận làm Tấn vương và giao cho nhiệm vụ chinh chiến ở Tuy Tây.
Khi thánh chỉ vừa công bố, cả triều đình và hậu cung đều xôn xao. Tiêu Thận điên cuồng từ Trường Nhạc cung chạy đến Tễ Nguyệt Các, la lên: "Tiên sinh ơi! Tiên sinh!"
"Bình tĩnh đã!" Thẩm Thanh Trác, vừa nhận được tin tức, nắm vai Tiêu Thận, "Bình tĩnh lại."
"Ta... Ta không đi!" Tiêu Thận thở hổn hển, kiên quyết nói.
Thẩm Thanh Trác không trả lời ngay mà lôi kéo hắn đến trước bàn, rót cho hắn một chén trà nóng. Sau khi Tiêu Thận bình tĩnh hơn, Thẩm Thanh Trác mới nói: "Nếu ngươi muốn đi, ngươi phải đi."
Tiêu Thận đột ngột đứng dậy, "Ta không đi!"
"Ngươi nghĩ hoàng thượng đang thương lượng với ngươi sao?" Thẩm Thanh Trác giận dữ, "Ngươi muốn kháng chỉ không tuân hay là muốn kết quả giống như phế Thái tử?"
Tiêu Thận lặng lẽ nhìn tiên sinh, ánh mắt luống cuống.
Thẩm Thanh Trác ra lệnh: "Ngồi xuống."
Tiêu Thận miễn cưỡng ngồi xuống, nhỏ nhẹ nói: "Tiên sinh, ta không muốn rời đi..."
Thẩm Thanh Trác hỏi: "Thái tử vừa chết, hoàng thượng lập tức đẩy các ngươi ra ngoài hoàng cung. Tại sao?"
"Bởi vì..." Tiêu Thận nắm chặt tay, "Hắn sợ chúng ta vì vị trí Thái tử mà gây ra tranh chấp, làm cho triều đình và hậu cung không yên ổn."
"Đúng," Thẩm Thanh Trác đồng ý, "Nhưng tại sao các hoàng tử khác đều được giữ lại gần kinh thành, chỉ có ngươi bị đẩy ra Tuy Tây?"
Tiêu Thận ngơ ngác hỏi lại: "Tại sao?"
"Thứ nhất, ngươi là con rối của thái hậu, hoàng thượng sợ thái hậu có thể tiếp tục nâng đỡ ngươi, nên đẩy ngươi ra xa. Thứ hai, trong hai năm qua, tây nhung ngày càng mạnh mẽ và quấy rầy biên giới Tuy Tây. Phái một hoàng tử đến đó vừa có thể đe dọa tây nhung, vừa có thể ổn định tình hình."
Tiêu Thận lặng lẽ tiếp thu phân tích, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
"Vì vậy, chuyến đi này, ngươi không đi thì không được." Thẩm Thanh Trác vỗ vai hắn và mỉm cười, "Nhưng khi vào Tuy Tây, trời cao hoàng đế xa, nhiều chuyện sẽ do ngươi quyết định."
Tiêu Thận ngước mắt, nhanh chóng hiểu được ý của tiên sinh.
Vào mùa thu năm Quang Hi thứ 26, Tấn vương Tiêu Thận dẫn theo 30.000 quân tinh nhuệ, khởi hành từ hoàng cung, lên đường đến Tuy Tây để trấn giữ biên cảnh. Ngày khởi hành, anh dũng hãn huyết Đại tướng quân, trong bộ giáp uy phong, từ biệt Quang Hi Đế, dứt khoát cưỡi ngựa, đi về phía chân trời mới.
Cửa cung mở ra, hắn không quay đầu lại, không nhìn thấy bóng dáng gầy gò của Thẩm Thanh Trác đứng trên cao, chăm chú nhìn theo cho đến khi bóng lưng của thiếu niên hoàn toàn khuất dạng.
Thẩm Thanh Trác đã nói sẽ không tiễn hắn, mà sẽ đợi hắn chiến thắng trở về, cùng hoàng đế đón tiếp.
Không nên quay đầu, không nên nhớ nhung. Tiên sinh nói, hãy cứ đi và chiến đấu hăng hái. Phía sau có tiên sinh, sẽ bảo vệ hắn, và hắn nên xứng đáng được tất cả.
Tiêu Thận hít sâu một hơi, lúc này mới buông ra, dùng sức đến gân xanh nhô lên ở cánh tay, chôn sâu mặt vào lòng Thẩm Thanh Trác rồi rút ra.
"Ta sẽ uy* tiên sinh uống." Hắn vươn mình, ngồi lại ở mạn giường, tay bưng chén thuốc trên tủ đầu giường.
*đút
Thẩm Thanh Trác nhìn hắn, "Thôi, vẫn để ta tự mình làm đi."
"Tiên sinh không phải muốn ta hầu hạ người sao?" Tiêu Thận múc một muỗng canh thuốc, vững vàng đưa đến môi Thẩm Thanh Trác, "Tiên sinh yên tâm, ta bảo đảm hầu hạ đến thỏa đáng."
Thẩm Thanh Trác bất đắc dĩ cong khóe môi, há miệng tiếp nhận canh thuốc từ tiểu đồ đệ.
Uống xong, Tiêu Thận lấy mứt trái cây từ cái mâm, ra hiệu Thẩm Thanh Trác há miệng: "A ——"
Thẩm Thanh Trác thuận theo mở miệng, lưỡi ấm áp cuốn qua ngón tay, đem ngọt ngào mứt trái cây cuốn vào miệng.
Tiêu Thận cảm thấy đầu ngón tay tê rần, nhanh chóng rút tay về, vô thức mút vào đầu ngón tay còn lại chút đường ngọt và ẩm ướt, cảm thấy ngọt đến phát nị.
"Tiểu Thất, ngươi về trước đi, ta ngủ một giấc sẽ cảm thấy tốt hơn," Thẩm Thanh Trác nói với vẻ mơ hồ, "Ngươi không cần ở đây."
"Ta không về đâu!" Tiêu Thận nhíu mày ngay lập tức, "Mấy ngày nay, ta sẽ ở bên tiên sinh, không đi đâu cả."
Thẩm Thanh Trác dở khóc dở cười: "Tiên sinh không phải phạm nhân, ngươi xem ta làm cái gì?"
"Nếu thái y bảo tiên sinh phải nghỉ ngơi, thì ngày mai tiên sinh không nên đến Bắc trấn phủ ty nữa." Tiêu Thận ngữ khí trầm xuống, không vui nói, "Bắc trấn phủ ty, lẽ nào không thể thay đổi vì tiên sinh?"
"Nhưng cũng không thể nói như vậy," Thẩm Thanh Trác cười bất đắc dĩ, "Chỉ là việc phế Thái tử, từ đầu đến cuối đều do ta xử lý, rất nhiều chuyện cần phải tự mình làm."
Đặc biệt là...
Bùi Thiếu Phó vẫn còn đang bị giam trong ngục.
Tiêu Thận mím môi không nói, khóe miệng kéo dài.
"Đừng làm mặt như vậy," Thẩm Thanh Trác đùa, "Còn sớm lắm, tiên sinh có thể ngủ một giấc ngon lành."
Tiêu Thận lo lắng: "Tiên sinh, thân thể người thật sự ổn không?"
Gần đây, tiên sinh có vẻ ngày càng yếu, khẩu vị càng ngày càng kém, lần này mệt đến mức ngất xỉu.
"Chắc không sao đâu," Thẩm Thanh Trác nhíu mày, "Thái y đã khám mấy lần, đều nói không có vấn đề lớn, chỉ cần từ từ điều dưỡng."
Nguyên chủ sinh non, từ nhỏ đã yếu ớt, lại được nuôi dưỡng thành quý nhân, một chút phong hàn cũng không chịu nổi, thể chất có phần yếu đuối, té xỉu cũng không kỳ lạ.
Tiêu Thận tiến lại gần, nhẹ nhàng vỗ về tóc mai Thẩm Thanh Trác, "Vậy ta sẽ sai người đi Trường Nhạc cung, mời người làm món hầm kê cho tiên sinh."
Thẩm Thanh Trác bật cười: "Lần trước thái hậu đưa ta nhân sâm ngàn năm, ta còn chưa ăn."
"Ta thật vô dụng..." Tiêu Thận chán nản cúi đầu, "Vậy ta có thể làm chút gì đó không?"
"Tại sao lại nghĩ như vậy?" Thẩm Thanh Trác hơi ngạc nhiên, không biết đáp lại thế nào.
Tiêu Thận nghiêm mặt, ngữ khí nhẹ nhàng: "Cho đến nay, đều là tiên sinh dạy dỗ, chăm sóc và lo lắng cho ta hết lòng, thậm chí..."
Sau một lúc lâu, Thẩm Thanh Trác rốt cuộc tổ chức lại ý nghĩ, "Những điều đó đều là tiên sinh tự nguyện. Còn về những điều khác, khi đến đúng lúc, ngươi sẽ hiểu."
Tiêu Thận từ từ ngẩng mặt lên, kinh ngạc nhìn Thẩm Thanh Trác.
"Những điều ta làm cho ngươi, là vì ta muốn làm vậy. Ngươi báo đáp ta chân tâm đã đủ rồi," Thẩm Thanh Trác nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thận, cố gắng giảm bớt cảm giác chịu tội của hắn, "Còn về những tính toán khác, tiên sinh có phần tư tâm. Ngươi có hiểu không?"
Sau một hồi, Tiêu Thận từ từ gật đầu.
Thẩm Thanh Trác khẽ vuốt tóc Tiêu Thận, cố gắng làm không khí dễ chịu hơn, "Nói nữa, sinh nhật tiên sinh còn lâu lắm, ngươi gấp cái gì?"
Tiêu Thận cuối cùng lộ ra nụ cười, nhào vào lòng Thẩm Thanh Trác làm nũng, "Chỉ cần tiên sinh muốn, ta nhất định sẽ nghĩ mọi cách, làm tất cả vì tiên sinh!"
"Thật sự sao?" Thẩm Thanh Trác hạ mắt, đưa ngón út ra, "Tới kéo câu thắt cổ."*
*Hành động làm giao ước, cam kết: quấn ngón út, hai ngón cái chạm vào nhau.
Tiêu Thận cảm thấy điều đó rất mới mẻ, khéo léo đưa tay ra, kéo ngón tay mềm mại của Thẩm Thanh Trác.
"Kéo câu thắt cổ, một trăm năm không cho biến..." Thẩm Thanh Trác cười dịu dàng, đặt tay Tiêu Thận lên ngón tay mình, làm dấu ấn, "Con dấu thành công!"
Khi ngón tay chạm nhau, một cảm giác kỳ diệu lan tỏa từ đầu ngón tay, khiến Tiêu Thận cảm thấy thỏa mãn trước nay chưa có. Đây là sự ước định đặc biệt của họ, chỉ thuộc về hai người.
Edit: (a+b)^2 (xxxern) wtp
- --
Một vài ngày sau, vụ án phế Thái tử cuối cùng cũng lắng xuống. Ngày sinh nhật của Thái tử đến đúng hạn, vốn nên tổ chức một bữa tiệc lớn, nhưng trong cung không ai dám nhắc đến tên Thái tử bị phế, ngay cả các cung tỳ của Đông Cung cũng bị đày đi nơi khác, chỉ còn lại những người hầu hạ.
Đêm đó, mây đen và gió lớn, một bóng đen bất ngờ xuất hiện trong cấm cung.
Tiêu Dật Thần co rúm trên giường, mở mắt nhìn màn đêm đen kịt. Quang Hi Đế đã không tra tấn hắn, cũng không ném hắn vào tử lao, nhưng cấm cung tồi tàn vẫn là một địa ngục đối với một Thái tử từng được nâng niu. Sự suy sụp từ đỉnh cao quyền lực xuống vực thẳm, khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng.
Khi một tiếng “kẹt kẹt” vang lên, Tiêu Dật Thần cảnh giác ngồi dậy.
“Là đệ đây, Nhị ca.” Tiêu Thận bước vào với một ngọn đèn lồng, tay cầm một hộp cơm.
“Là đệ?” Tiêu Dật Thần nhìn chằm chằm Tiêu Thận, có phần nghi ngờ, “Đệ đến đây làm gì?”
“Hôm nay là sinh nhật của Nhị ca, ngoài đệ ra, không có ai khác đến đây. Đệ mang một chút cơm nước đến cho Nhị ca.” Tiêu Thận thở dài, đặt hộp cơm lên bàn và mở nắp ra.
Mùi thơm từ cơm nóng bốc lên khiến Tiêu Dật Thần không thể không nuốt nước bọt. Trong cấm cung, thức ăn chỉ có cơm thừa canh cặn. Ban đầu hắn không muốn ăn, nhưng cuối cùng đói đến mức phải chịu đựng và ăn những món giống như thức ăn cho heo.
Tuy nhiên, hắn vẫn giữ cảnh giác, không biết Tiêu Thận có ý định gì.
“Nhị ca, hôm nay là quà sinh nhật của huynh. Đệ đã nếm thử, không có vấn đề gì.” Tiêu Thận ăn thử một món, rồi đưa đũa cho Tiêu Dật Thần.
Tiêu Dật Thần thở dài, đứng dậy và ra lệnh, “Mỗi món ăn, đệ đều phải nếm thử trước đi.”
Tiêu Thận làm theo, sau đó nói, “Đệ cảm thấy rất bất bình vì Nhị ca bị hại.”
Tiêu Dật Thần tức giận vỗ bàn, “Đều là Thẩm Thanh Trác làm càn! Rồi cũng sẽ tới lúc, ta nhất định sẽ trả thù hắn.”
“Ngày sau còn dài, còn nhiều cơ hội.” Tiêu Thận nói, “Nhị ca cứ từ từ ăn, đừng nóng vội.”
Tiêu Dật Thần không để ý, ăn ngon miệng, cho đến khi cảm thấy cổ họng bị nghẹt lại và không thể phát ra tiếng. Tiêu Thận đứng trước mặt hắn, ánh mắt lạnh lẽo và nụ cười quái dị, “Nhị ca, đệ đến tiễn huynh.”
Tiêu Thận đá mạnh, làm gãy năm ngón tay của Tiêu Dật Thần. Hắn đau đớn đến mức không thể kêu la. Tiêu Thận rút dao găm từ bên hông ra, ngồi xổm xuống, “Đệ luôn tự hỏi, trên cơ thể huynh có bao nhiêu xương?”
Nói xong, hắn đâm dao vào xương bánh chè* của Tiêu Dật Thần, “Bắt đầu từ đây đi.”
*Xương bánh chè (hay còn gọi là xương patella) là một xương hình tam giác nằm ở phía trước khớp gối. Nó giúp bảo vệ khớp gối và tạo điểm bám cho cơ đùi, hỗ trợ việc duỗi chân. Khi xương bánh chè bị tổn thương hoặc gãy, có thể gây đau và khó khăn trong việc di chuyển.
- --
Trong đêm tối, cấm cung vẫn tĩnh lặng như mọi khi, chỉ thỉnh thoảng có tiếng "roẹt roẹt" và "xì xì xì xì", nhưng không truyền đến tai lính canh ngoài cửa điện.
Khi giờ Dần* gần tới, Tiêu Thận thở phào nhẹ nhõm, thắp nến lên và ném vào người phế Thái tử, người đã không còn hình dạng gì, rồi lặng lẽ rời đi qua cửa sổ.
*3h00-5h00
Sau khi cấm cung bị lửa thiêu rụi, hài cốt không còn, Thẩm Thanh Trác tiến hành điều tra hiện trường và phát hiện vài điểm đáng ngờ. Nhưng khi hắn chuẩn bị báo cáo chi tiết, Quang Hi Đế đã mệt mỏi phất tay ra hiệu.
Trong vòng vài ngày ngắn ngủi, tóc mai của Quang Hi Đế đã bạc trắng, trông như già đi hẳn trong một đêm. Hắn nằm dựa vào giường nhỏ, thở dài nói: "Chỉ có vậy thôi. Vụ án này kết thúc ở đây."
"Vâng, thưa hoàng thượng," Thẩm Thanh Trác đáp và chắp tay.
"Ái khanh à..." Quang Hi Đế nhìn về phía hắn, thần sắc lẫn lộn, "Ngươi nói, trẫm có nên thả tất cả bọn họ ra không?"
Thẩm Thanh Trác trong lòng chấn động nhưng không để lộ, trả lời: "Hoàng thượng chắc chắn đã cân nhắc thỏa đáng."
"Ngươi đi xuống đi," Quang Hi Đế phất tay, rõ ràng đã quyết định xong.
Mấy ngày sau, Quang Hi Đế liên tiếp hạ thánh chỉ, phong các hoàng tử Tiêu Hoằng Diệu, Tiêu Thiệu Nguyên, Tiêu Cảnh Duệ, Tiêu Nhận Vân và Tiêu Thận làm các vương, đồng thời phong Tiêu Thận làm Tấn vương và giao cho nhiệm vụ chinh chiến ở Tuy Tây.
Khi thánh chỉ vừa công bố, cả triều đình và hậu cung đều xôn xao. Tiêu Thận điên cuồng từ Trường Nhạc cung chạy đến Tễ Nguyệt Các, la lên: "Tiên sinh ơi! Tiên sinh!"
"Bình tĩnh đã!" Thẩm Thanh Trác, vừa nhận được tin tức, nắm vai Tiêu Thận, "Bình tĩnh lại."
"Ta... Ta không đi!" Tiêu Thận thở hổn hển, kiên quyết nói.
Thẩm Thanh Trác không trả lời ngay mà lôi kéo hắn đến trước bàn, rót cho hắn một chén trà nóng. Sau khi Tiêu Thận bình tĩnh hơn, Thẩm Thanh Trác mới nói: "Nếu ngươi muốn đi, ngươi phải đi."
Tiêu Thận đột ngột đứng dậy, "Ta không đi!"
"Ngươi nghĩ hoàng thượng đang thương lượng với ngươi sao?" Thẩm Thanh Trác giận dữ, "Ngươi muốn kháng chỉ không tuân hay là muốn kết quả giống như phế Thái tử?"
Tiêu Thận lặng lẽ nhìn tiên sinh, ánh mắt luống cuống.
Thẩm Thanh Trác ra lệnh: "Ngồi xuống."
Tiêu Thận miễn cưỡng ngồi xuống, nhỏ nhẹ nói: "Tiên sinh, ta không muốn rời đi..."
Thẩm Thanh Trác hỏi: "Thái tử vừa chết, hoàng thượng lập tức đẩy các ngươi ra ngoài hoàng cung. Tại sao?"
"Bởi vì..." Tiêu Thận nắm chặt tay, "Hắn sợ chúng ta vì vị trí Thái tử mà gây ra tranh chấp, làm cho triều đình và hậu cung không yên ổn."
"Đúng," Thẩm Thanh Trác đồng ý, "Nhưng tại sao các hoàng tử khác đều được giữ lại gần kinh thành, chỉ có ngươi bị đẩy ra Tuy Tây?"
Tiêu Thận ngơ ngác hỏi lại: "Tại sao?"
"Thứ nhất, ngươi là con rối của thái hậu, hoàng thượng sợ thái hậu có thể tiếp tục nâng đỡ ngươi, nên đẩy ngươi ra xa. Thứ hai, trong hai năm qua, tây nhung ngày càng mạnh mẽ và quấy rầy biên giới Tuy Tây. Phái một hoàng tử đến đó vừa có thể đe dọa tây nhung, vừa có thể ổn định tình hình."
Tiêu Thận lặng lẽ tiếp thu phân tích, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
"Vì vậy, chuyến đi này, ngươi không đi thì không được." Thẩm Thanh Trác vỗ vai hắn và mỉm cười, "Nhưng khi vào Tuy Tây, trời cao hoàng đế xa, nhiều chuyện sẽ do ngươi quyết định."
Tiêu Thận ngước mắt, nhanh chóng hiểu được ý của tiên sinh.
Vào mùa thu năm Quang Hi thứ 26, Tấn vương Tiêu Thận dẫn theo 30.000 quân tinh nhuệ, khởi hành từ hoàng cung, lên đường đến Tuy Tây để trấn giữ biên cảnh. Ngày khởi hành, anh dũng hãn huyết Đại tướng quân, trong bộ giáp uy phong, từ biệt Quang Hi Đế, dứt khoát cưỡi ngựa, đi về phía chân trời mới.
Cửa cung mở ra, hắn không quay đầu lại, không nhìn thấy bóng dáng gầy gò của Thẩm Thanh Trác đứng trên cao, chăm chú nhìn theo cho đến khi bóng lưng của thiếu niên hoàn toàn khuất dạng.
Thẩm Thanh Trác đã nói sẽ không tiễn hắn, mà sẽ đợi hắn chiến thắng trở về, cùng hoàng đế đón tiếp.
Không nên quay đầu, không nên nhớ nhung. Tiên sinh nói, hãy cứ đi và chiến đấu hăng hái. Phía sau có tiên sinh, sẽ bảo vệ hắn, và hắn nên xứng đáng được tất cả.