Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi
Chương 8
Dựa vào trên vách tường,
"Đi nhanh về nhanh."
Tức khắc nhìn lại, tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Tả Hàm lập tức gật đầu.
"Ừm ừm."
Sau khi lên tiếng, liền nâng chân nhỏ nhanh chóng chạy ra khỏi khu dạy học.
Nam Nhiễm dựa vào vách tường bên cạnh.
Tóc tán xuống dưới, che đậy gương mặt của cô.
Tư thái lười nhác, nhắm hai mắt lại.
Giống như sắp ngủ.
Tiểu Hắc Long lên tiếng:
【 Ký chủ? Cô còn tỉnh không? 】
Nam Nhiễm không lên tiếng.
Tựa hồ thật sự đã ngủ.
Tiểu Hắc Long bắt đầu cân nhắc.
Ký chủ đầu tiên là ngủ dưới đại thụ, vào lớp ngủ.
Sau lại đi đến dưới gốc cây, tiếp tục nhắm hai mắt.
Bây giờ dựa vào tường, chờ Tả Hàm người ta mua đồ ăn tới, vẫn đang ngủ.
Ký chủ có vẻ rất buồn ngủ.
Ước chừng mười lăm phút sau.
Tả Hàm chạy chậm trở về.
Thở hồng hộc, lau mồ hôi trên đầu.
"Ân nhân, cậu ăn đi."
Xách hai túi đồ ăn vặt lớn, tất cả đều đặt ở trước mặt Nam Nhiễm.
Mí mắt Nam Nhiễm động động, mở to mắt.
Vốn dĩ có chút không kiên nhẫn, nhưng nhìn thấy một đống đồ ăn trước mặt này.
Cô duỗi tay, cầm lấy một bao khoai tây chiên trong đó, đùa nghịch trong chốc lát.
Bỗng nhiên há mồm, cắn lên.
Túi đồ ăn đóng gói liền bị xé rách ra thành một cái miệng to.
Nam Nhiễm cũng không nhổ mảnh bao bị cắn rách trong miệng ra.
Mà là nhai hai cái.
Tả Hàm đứng bên cạnh nhìn, thực vui vẻ, cũng cầm lấy một bịch mở ra.
Cầm lấy một miếng khoai tây chiên, bỏ vào miệng ăn, lại nói với Nam Nhiễm.
"Đây là khoai tây chiên ngon nhất trong trường."
Nam Nhiễm thấy dáng vẻ ăn đồ ăn của cô ấy, hơi ngừng lại.
Sau đó hạ mí mắt xuống, nhả nửa mảnh bao bì trong miệng ra.
Tại sao lại là nửa mảnh?
Ờ, nửa mảnh còn lại đã bị cô nuốt xuống rồi.
Cô cầm một miếng khoai lát lên.
Bỏ vào miệng ăn.
Bởi vì bị quấy rầy ngủ, cảm xúc không kiên nhẫn trên mặt cũng dần dần tiêu tán.
Từng miếng từng miếng rồi lại thêm một miếng.
Khi Nam Nhiễm ăn xong một túi đồ ăn vặt.
Tả Hàm ngồi chếch bên cạnh, trong tay còn cầm bao khoai tây chiên kia, nhìn tới mức ngơ ngác.
Nam Nhiễm cong ngón tay, đem túi đồ ăn vặt bên cạnh Tả Hàm câu tới trước mặt mình.
Sau đó, tiếp tục ăn.
Đợi khi ăn xong tất cả rồi.
Tâm tình của cô thoạt nhìn không tệ.
Đứng dậy.
Dọc theo thang lầu mà đi lên trên.
Chỉ để lại một mình bạn học Tả Hàm đã nhìn tới mức choáng váng ở đàng kia.
Lúc Nam Nhiễm quay trở lại lớp mình, tiết thứ hai cũng đã tan từ sớm.
Cô ngồi lại trên chỗ ngồi của mình.
Bạn học bên cạnh mở miệng hỏi:
"Tiểu Nhiễm, cậu đi đâu vậy?
Thầy còn hỏi tớ đó."
Nam Nhiễm thuận miệng đáp một tiếng liền nhắm hai mắt lại.
Lúc này, bạn học ngồi phía sau Nam Nhiễm vỗ vỗ cánh tay bạn học ngồi bên kia.
Nhỏ giọng nói:
"Haizzz, cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?
Người ta chắc chắn là lại đi dụ dỗ đàn ông thôi."
Bạn học cùng bàn kia nhìn ngó xung quanh.
"Không phải chứ?"
Bạn học ngồi sau cười nhạo một tiếng.
"Sao lại không phải?
Cả ngày chỉ biết đưa thư tình cho Trình giáo thảo.
Ngày nào cũng dính vào người ta, cũng không ngại bản thân ghê tởm."
Lời này, đã rất khó nghe rồi.
Tiểu Hắc Long căm giận
【 Ký chủ cố lên! 】
Chỉ là đợi nửa ngày, cũng không thấy ký chủ có phản ứng gì.
Tiểu Hắc Long nghi hoặc
【 Ký chủ? 】
Cả nửa ngày, mới nghe được một câu của Nam Nhiễm.
"Nóng chết mất"
Tiểu Hắc Long nhìn sắc trời bên ngoài.
Bây giờ là mùa hè.
Điều hòa trong lớp lại vừa vặn hỏng mất rồi.
Chỗ ngồi của Nam Nhiễm lại là gần sát cửa sổ.
Mặt trời vừa chiếu, ánh mặt trời lấp lánh liền vừa vặn chiếu vào trên người cô.
Tiểu Hắc Long cẩn thận kiểm tra đo lường ký chủ.
Cảm xúc cũng không có dấu hiệu bực bội tối tăm.
Ờ······
Tiểu Hắc Long:
【 Ký chủ, cô sẽ không bị phơi hư đấy chứ? 】
"Đi nhanh về nhanh."
Tức khắc nhìn lại, tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Tả Hàm lập tức gật đầu.
"Ừm ừm."
Sau khi lên tiếng, liền nâng chân nhỏ nhanh chóng chạy ra khỏi khu dạy học.
Nam Nhiễm dựa vào vách tường bên cạnh.
Tóc tán xuống dưới, che đậy gương mặt của cô.
Tư thái lười nhác, nhắm hai mắt lại.
Giống như sắp ngủ.
Tiểu Hắc Long lên tiếng:
【 Ký chủ? Cô còn tỉnh không? 】
Nam Nhiễm không lên tiếng.
Tựa hồ thật sự đã ngủ.
Tiểu Hắc Long bắt đầu cân nhắc.
Ký chủ đầu tiên là ngủ dưới đại thụ, vào lớp ngủ.
Sau lại đi đến dưới gốc cây, tiếp tục nhắm hai mắt.
Bây giờ dựa vào tường, chờ Tả Hàm người ta mua đồ ăn tới, vẫn đang ngủ.
Ký chủ có vẻ rất buồn ngủ.
Ước chừng mười lăm phút sau.
Tả Hàm chạy chậm trở về.
Thở hồng hộc, lau mồ hôi trên đầu.
"Ân nhân, cậu ăn đi."
Xách hai túi đồ ăn vặt lớn, tất cả đều đặt ở trước mặt Nam Nhiễm.
Mí mắt Nam Nhiễm động động, mở to mắt.
Vốn dĩ có chút không kiên nhẫn, nhưng nhìn thấy một đống đồ ăn trước mặt này.
Cô duỗi tay, cầm lấy một bao khoai tây chiên trong đó, đùa nghịch trong chốc lát.
Bỗng nhiên há mồm, cắn lên.
Túi đồ ăn đóng gói liền bị xé rách ra thành một cái miệng to.
Nam Nhiễm cũng không nhổ mảnh bao bị cắn rách trong miệng ra.
Mà là nhai hai cái.
Tả Hàm đứng bên cạnh nhìn, thực vui vẻ, cũng cầm lấy một bịch mở ra.
Cầm lấy một miếng khoai tây chiên, bỏ vào miệng ăn, lại nói với Nam Nhiễm.
"Đây là khoai tây chiên ngon nhất trong trường."
Nam Nhiễm thấy dáng vẻ ăn đồ ăn của cô ấy, hơi ngừng lại.
Sau đó hạ mí mắt xuống, nhả nửa mảnh bao bì trong miệng ra.
Tại sao lại là nửa mảnh?
Ờ, nửa mảnh còn lại đã bị cô nuốt xuống rồi.
Cô cầm một miếng khoai lát lên.
Bỏ vào miệng ăn.
Bởi vì bị quấy rầy ngủ, cảm xúc không kiên nhẫn trên mặt cũng dần dần tiêu tán.
Từng miếng từng miếng rồi lại thêm một miếng.
Khi Nam Nhiễm ăn xong một túi đồ ăn vặt.
Tả Hàm ngồi chếch bên cạnh, trong tay còn cầm bao khoai tây chiên kia, nhìn tới mức ngơ ngác.
Nam Nhiễm cong ngón tay, đem túi đồ ăn vặt bên cạnh Tả Hàm câu tới trước mặt mình.
Sau đó, tiếp tục ăn.
Đợi khi ăn xong tất cả rồi.
Tâm tình của cô thoạt nhìn không tệ.
Đứng dậy.
Dọc theo thang lầu mà đi lên trên.
Chỉ để lại một mình bạn học Tả Hàm đã nhìn tới mức choáng váng ở đàng kia.
Lúc Nam Nhiễm quay trở lại lớp mình, tiết thứ hai cũng đã tan từ sớm.
Cô ngồi lại trên chỗ ngồi của mình.
Bạn học bên cạnh mở miệng hỏi:
"Tiểu Nhiễm, cậu đi đâu vậy?
Thầy còn hỏi tớ đó."
Nam Nhiễm thuận miệng đáp một tiếng liền nhắm hai mắt lại.
Lúc này, bạn học ngồi phía sau Nam Nhiễm vỗ vỗ cánh tay bạn học ngồi bên kia.
Nhỏ giọng nói:
"Haizzz, cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?
Người ta chắc chắn là lại đi dụ dỗ đàn ông thôi."
Bạn học cùng bàn kia nhìn ngó xung quanh.
"Không phải chứ?"
Bạn học ngồi sau cười nhạo một tiếng.
"Sao lại không phải?
Cả ngày chỉ biết đưa thư tình cho Trình giáo thảo.
Ngày nào cũng dính vào người ta, cũng không ngại bản thân ghê tởm."
Lời này, đã rất khó nghe rồi.
Tiểu Hắc Long căm giận
【 Ký chủ cố lên! 】
Chỉ là đợi nửa ngày, cũng không thấy ký chủ có phản ứng gì.
Tiểu Hắc Long nghi hoặc
【 Ký chủ? 】
Cả nửa ngày, mới nghe được một câu của Nam Nhiễm.
"Nóng chết mất"
Tiểu Hắc Long nhìn sắc trời bên ngoài.
Bây giờ là mùa hè.
Điều hòa trong lớp lại vừa vặn hỏng mất rồi.
Chỗ ngồi của Nam Nhiễm lại là gần sát cửa sổ.
Mặt trời vừa chiếu, ánh mặt trời lấp lánh liền vừa vặn chiếu vào trên người cô.
Tiểu Hắc Long cẩn thận kiểm tra đo lường ký chủ.
Cảm xúc cũng không có dấu hiệu bực bội tối tăm.
Ờ······
Tiểu Hắc Long:
【 Ký chủ, cô sẽ không bị phơi hư đấy chứ? 】