Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 62

Nam Nhiễm nhỏ giọng,

"Mẹ ơi, con đang đau. Cho nên, phải nhanh một chút động thủ mới được."

Hình xăm nơi mắt cá chân của Nam Nhiễm, tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt.

Ngón tay của cô đặt trên bụng mẹ kế, nhỏ giọng nói thầm,

"Nổi đau khi mổ bụng chảy máu quá nhiều mà chết, mẹ cũng phải thể nghiệm một lần."

Lời nói của cô, mang theo một loại bướng bỉnh.

Tiểu Hắc Long nhìn.

Hiển nhiên trừng phạt đối với ký chủ đã bắt đầu.

Nhưng mà, ký chủ hoàn toàn không có ý định muốn thu tay.

Cho đến khi.

Rầm!

Cửa bị đẩy ra.

Ánh sáng chói mắt phút chốc chiếu vào.

Bao phủ lên người Nam Nhiễm và mẹ kế.

Mí mắt Nam Nhiễm rũ xuống.

Tối tăm trên người càng thêm nùng liệt.

Vốn tưởng là người bên ngoài phát hiện động tĩnh bên trong.

Xông vào.

Nhưng Nam Nhiễm lại nghe được một thanh âm quen thuộc.

Ngữ điệu lạnh băng, mang theo sự hờ hững tự phụ của riêng cậu.

"Đang làm gì đó?"

Lúc cậu vừa nói xong, cánh cửa đằng sau lại một lần nữa đóng lại.

Ánh mặt trời sáng chói cuối cùng cũng không thể chiếu vào nữa.

Nhà xưởng khôi phục lại vẻ tối tăm.

Nam Nhiễm ngẩng đầu, nhìn về phía Bạc Phong.

Bạc Phong đi về phía cô.

Cả người cô đều là máu, lệ khí trong mắt không ức chế được mà tràn ra ngoài.

Bạc Phong khom lưng, muốn kéo Nam Nhiễm lại.

Nam Nhiễm quay đầu, hất tay cậu ra.

Cô thoáng nhíu mày, ngữ khí có chút bất mãn

"Chờ lát nữa lại đụng vào em."

Bạc Phong đứng ở đó, không nhúc nhích.

Lúc lâu sau.

Ngữ điệu của cậu hờ hững.

"Tự em lại đây, hay anh ôm em đi."

Nam Nhiễm cảm thấy viên dạ minh châu này thật phiền.

Tại sao cậu ta lại xuất hiện ở đây?

Nghĩ vậy.

Mày càng nhíu chặt hơn.

Sau khi suy nghĩ cả nửa ngày.

Cô đứng dậy.

Cởi áo khoác mình ra.

Cúi đầu, dùng áo khoác từng chút từng chút mà lau máu trên tay mình.

Giống như muốn lau sạch máu trên tay mình vậy.

Tiểu Hắc Long trừng lớn đôi mắt.

Từ khoảnh khắc Bạc Phong xuất hiện kia.

Giá trị hắc ám trong cơ thể ký chủ liền nhanh chóng biến mất.

Trừng phạt cho ký chủ cũng đã kết thúc từ lâu.

Ôi trời, viên dạ minh châu này còn có tác dụng này?

Bạc Phong mặt không cảm xúc.

Duỗi tay, lôi cánh tay Nam Nhiễm.

Kéo người vào lòng mình.

Nam Nhiễm nhíu mày, càng ngày càng chặt.

Cô cúi đầu nhìn bản thân, máu đất lẫn lộn, cả người dơ bẩn.

Lại nhìn Bạc Phong.

Toàn thân sạch sẽ.

Nam Nhiễm muốn đẩy cậu ra.

Dạ minh châu nên luôn sạch sẽ không dính bụi trần.

Bạc Phong ôm cô, vẫn không nhúc nhích.

Nam Nhiễm ngẩng đầu, nàng nhìn chằm chằm vào Bạc Phong.

Bạc Phong đối diện với cặp con ngươi tàn bạo kia.

Cậu mở miệng

"Không nóng?"

Rốt cuộc Nam Nhiễm cũng có chút phản ứng.

Hình như, đúng là có hơi nóng.

Cô gật đầu

"Nóng."

Cậu lại nói,

"Không muốn ôm anh?"

Nam Nhiễm lại nghĩ nghĩ.

Trên người cậu lạnh lạnh, đúng là có hơi muốn ôm anh.

Cô lại gật gật đầu

"Muốn."

Sau đó, dường như Nam Nhiễm không còn bộ dáng kháng cự trước đó nữa.

Duỗi tay, ôm lấy Bạc Phong.

Lệ khí cùng tối tăm trên người cô đang nhanh chóng giảm đi.

Trong đầu có một vấn đề vẫn luôn xoay chuyển.

Dạ minh châu bị ô uế thì phải làm sao?

Ờ, rửa rửa chắc là có thể rửa trắng được nhỉ?

Tiểu Hắc Long trừng lớn mắt.

Đột nhiên phát hiện được tác dụng của dạ minh châu.

Đây, đây không chỉ là một viên dạ minh châu biết hạ nhiệt không thôi đâu.

Còn có thể nhanh chóng giúp ký chủ hòa hoãn cảm xúc.

Trong lòng Tiểu Hắc Long thật sùng bái Bạc Phong.

Bạc Phong cúi đầu,

"Tại sao gọi anh là dạ minh châu?"

"Anh biết tỏa sáng."

Xem đi, lý do đơn giản tới mức nào chứ.

Bạc Phong lại hỏi,

"Tại sao thích dạ minh châu?"

Nam Nhiễm suy nghĩ thật lâu.

Tại sao cô lại thích dạ minh châu?

"Thích đồ vật biết tỏa sáng."

Bạc Phong:

"Anh là đồ vật?"

Nam Nhiễm lắc đầu.

"Anh là dạ minh châu."

Ngoại trừ dạ minh châu ra, còn lại đều là đồ vật.