Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi
Chương 49
Từ sau ngày đó.
Cách thức hai người ở chung cũng không thay đổi bao nhiêu.
Nếu nhất định phải nói thì ······.
Đại khái là đồ ăn của đồng chí Nam Nhiễm hình như đã thay đổi không ít.
Đồ ăn kia, bánh bao kia, tất cả đều là loại mà cô chưa từng ăn qua.
Một tháng trôi qua.
Mỗi ngày đều không trùng lặp.
Nam Nhiễm cơ hồ vừa tan tiết là chạy về hướng phòng hội học sinh.
Đồ ăn vặt kia, bánh quy nhỏ, đùi gà lớn.
Chậc chậc chậc,
Nghĩ thôi là đói rồi.
Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí dò hỏi
【 Ký chủ, cô hối hận không? 】
"Hối hận gì?"
【 Thì chuyện cô đáp ứng làm bạn gái Bạc Phong đó. 】
Nam Nhiễm không thèm suy nghĩ nói.
"Hối hận."
Tiểu Hắc Long đang muốn nói gì.
Nam Nhiễm cắn một ngụm bánh quy lấy ra từ hộc bàn.
"Hẳn nên làm bạn gái cậu ta sớm hơn."
Nếu làm sớm hơn, mấy thứ này đã sớm là của cô.
Rôm rốp rôm rốp, cô cắn cực kỳ vang.
Tiểu Hắc Long ực một tiếng.
【 Ký chủ, ăn ngon không? 】
Được rồi, nó chưa từng ăn qua.
Nam Nhiễm hơi khựng lại.
Sau đó lại càng cắn rôm rốp rôm rốp vang hơn nữa.
"Cậu nói xem?"
Tiểu Hắc Long lại nuốt một cái ực nữa.
Trước giờ Nam Nhiễm chưa khi nào cảm thấy mình quyết định chính xác như vậy cả.
Ôi, quả nhiên.
Trên thế giới này chỉ có dạ minh châu là thứ tốt nhất.
Đương nhiên, loại ý nghĩ này chỉ duy trì được tới buổi trưa.
Sau khi phát bài thi ngữ văn ra.
Trong lớp, ngoại trừ Nam Nhiễm, và một viên 'dạ minh châu' lạnh như băng đủ để hạ nhiệt độ, thì không còn ai khác nữa.
Ngón tay thon dài, cầm lấy bài thi kia.
Tầm mắt Bạc Phong dừng lại trên thành tích ba điểm kia.
Nam Nhiễm cắn bánh quy nhỏ.
Đối với việc mình chỉ thi được ba điểm, không có chút hổ thẹn nào.
Bạc Phong quét một lượt bài thi kia.
Sau đó, trào phúng một câu.
"Không ngờ em còn có thể thi được cao điểm như vậy."
Nam Nhiễm liếc cậu một cái.
"Gì thế?"
Bạc Phong vươn tay.
Nắm lấy túi bánh quy trong tay cô.
Nam Nhiễm cũng gần như đồng thời nắm lấy.
Không buông tay.
Cho đến khi Bạc Phong mở miệng.
"Ăn cơm."
Nam Nhiễm rốt cuộc dao động.
Đang giằng co, bánh quy nhỏ đã bị Bạc Phong cầm đi.
Thuận tiện lấy luôn nửa cái bánh quy đang ăn dở trong tay Nam Nhiễm, bỏ vào miệng ăn.
Chờ khi cậu nuốt nửa mẩu bánh quy kia xuống rồi.
Mới mở miệng.
"Đã thuộc hết phiên âm chưa?"
Nam Nhiễm liếc cậu, dựa vào tường, lười nhác, không nói chuyện.
Thanh âm Bạc Phong hờ hững.
"Không biết?"
Nam Nhiễm.
"Chê cười tôi?"
Tầm mắt Bạc Phong từ trên bài thi chuyển đến trên người Nam Nhiễm.
"Anh không có tư cách."
Cười nhạo?
Vậy cũng phải xem người.
Cấp bậc như Nam Nhiễm ······.
Yếu đến không nỡ nhìn thẳng.
Sẽ chỉ làm người ta sinh ra đồng tình.
Cái này gọi là giúp đỡ người nghèo.
Nam Nhiễm duỗi tay, lại muốn cầm lấy bánh quy nhỏ.
Bị Bạc Phong ấn xuống.
Lôi kéo tay cô, không cho cô chạm vào.
Sau đó rút một tờ giấy trên bàn.
Viết gì đó lên tờ giấy kia.
Sau khi viết xong, đưa tới trước mặt Nam Nhiễm.
Bạc Phong mặt không cảm xúc mà mở miệng.
"Đây là bữa trưa và bữa tối hôm nay của em, cùng với đồ ăn vặt em có thể ăn.
Biết viết được cái nào, thì sẽ có được cái đó."
Nam Nhiễm duỗi tay, cầm lấy tờ giấy kia.
Cẩn thận đếm, có hơn hai mươi loại.
Mỗi chữ đều không lặp lại.
Không thể không nói, Bạc Phong thật đúng là có thể cực kỳ chuẩn xác mà gợi lên được hứng thú của Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm cầm tờ giấy kia, lập tức có tinh thần.
Bạc Phong bỗng nhiên duỗi tay.
Sờ sờ đầu Nam Nhiễm.
Động tác của cậu không giống vuốt ve, mà giống như đang kiểm tra.
Nam Nhiễm nghi hoặc.
"Anh làm gì vậy?"
Bạc Phong mặt không cảm xúc.
"Đang xem thử có phải em từng bị xe đụng vào đầu hay không."
Tuy rằng cậu cũng không để ý Nam Nhiễm đã từng có bộ dáng gì.
Nhưng ít nhiều cũng biết được.
Nam Nhiễm trước kia, ở trong mắt thầy cô là một học sinh giỏi, mỗi môn đều đứng trong top đầu.
Nhìn lại hiện tại.
Đây là đổi đầu rồi?
Cách thức hai người ở chung cũng không thay đổi bao nhiêu.
Nếu nhất định phải nói thì ······.
Đại khái là đồ ăn của đồng chí Nam Nhiễm hình như đã thay đổi không ít.
Đồ ăn kia, bánh bao kia, tất cả đều là loại mà cô chưa từng ăn qua.
Một tháng trôi qua.
Mỗi ngày đều không trùng lặp.
Nam Nhiễm cơ hồ vừa tan tiết là chạy về hướng phòng hội học sinh.
Đồ ăn vặt kia, bánh quy nhỏ, đùi gà lớn.
Chậc chậc chậc,
Nghĩ thôi là đói rồi.
Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí dò hỏi
【 Ký chủ, cô hối hận không? 】
"Hối hận gì?"
【 Thì chuyện cô đáp ứng làm bạn gái Bạc Phong đó. 】
Nam Nhiễm không thèm suy nghĩ nói.
"Hối hận."
Tiểu Hắc Long đang muốn nói gì.
Nam Nhiễm cắn một ngụm bánh quy lấy ra từ hộc bàn.
"Hẳn nên làm bạn gái cậu ta sớm hơn."
Nếu làm sớm hơn, mấy thứ này đã sớm là của cô.
Rôm rốp rôm rốp, cô cắn cực kỳ vang.
Tiểu Hắc Long ực một tiếng.
【 Ký chủ, ăn ngon không? 】
Được rồi, nó chưa từng ăn qua.
Nam Nhiễm hơi khựng lại.
Sau đó lại càng cắn rôm rốp rôm rốp vang hơn nữa.
"Cậu nói xem?"
Tiểu Hắc Long lại nuốt một cái ực nữa.
Trước giờ Nam Nhiễm chưa khi nào cảm thấy mình quyết định chính xác như vậy cả.
Ôi, quả nhiên.
Trên thế giới này chỉ có dạ minh châu là thứ tốt nhất.
Đương nhiên, loại ý nghĩ này chỉ duy trì được tới buổi trưa.
Sau khi phát bài thi ngữ văn ra.
Trong lớp, ngoại trừ Nam Nhiễm, và một viên 'dạ minh châu' lạnh như băng đủ để hạ nhiệt độ, thì không còn ai khác nữa.
Ngón tay thon dài, cầm lấy bài thi kia.
Tầm mắt Bạc Phong dừng lại trên thành tích ba điểm kia.
Nam Nhiễm cắn bánh quy nhỏ.
Đối với việc mình chỉ thi được ba điểm, không có chút hổ thẹn nào.
Bạc Phong quét một lượt bài thi kia.
Sau đó, trào phúng một câu.
"Không ngờ em còn có thể thi được cao điểm như vậy."
Nam Nhiễm liếc cậu một cái.
"Gì thế?"
Bạc Phong vươn tay.
Nắm lấy túi bánh quy trong tay cô.
Nam Nhiễm cũng gần như đồng thời nắm lấy.
Không buông tay.
Cho đến khi Bạc Phong mở miệng.
"Ăn cơm."
Nam Nhiễm rốt cuộc dao động.
Đang giằng co, bánh quy nhỏ đã bị Bạc Phong cầm đi.
Thuận tiện lấy luôn nửa cái bánh quy đang ăn dở trong tay Nam Nhiễm, bỏ vào miệng ăn.
Chờ khi cậu nuốt nửa mẩu bánh quy kia xuống rồi.
Mới mở miệng.
"Đã thuộc hết phiên âm chưa?"
Nam Nhiễm liếc cậu, dựa vào tường, lười nhác, không nói chuyện.
Thanh âm Bạc Phong hờ hững.
"Không biết?"
Nam Nhiễm.
"Chê cười tôi?"
Tầm mắt Bạc Phong từ trên bài thi chuyển đến trên người Nam Nhiễm.
"Anh không có tư cách."
Cười nhạo?
Vậy cũng phải xem người.
Cấp bậc như Nam Nhiễm ······.
Yếu đến không nỡ nhìn thẳng.
Sẽ chỉ làm người ta sinh ra đồng tình.
Cái này gọi là giúp đỡ người nghèo.
Nam Nhiễm duỗi tay, lại muốn cầm lấy bánh quy nhỏ.
Bị Bạc Phong ấn xuống.
Lôi kéo tay cô, không cho cô chạm vào.
Sau đó rút một tờ giấy trên bàn.
Viết gì đó lên tờ giấy kia.
Sau khi viết xong, đưa tới trước mặt Nam Nhiễm.
Bạc Phong mặt không cảm xúc mà mở miệng.
"Đây là bữa trưa và bữa tối hôm nay của em, cùng với đồ ăn vặt em có thể ăn.
Biết viết được cái nào, thì sẽ có được cái đó."
Nam Nhiễm duỗi tay, cầm lấy tờ giấy kia.
Cẩn thận đếm, có hơn hai mươi loại.
Mỗi chữ đều không lặp lại.
Không thể không nói, Bạc Phong thật đúng là có thể cực kỳ chuẩn xác mà gợi lên được hứng thú của Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm cầm tờ giấy kia, lập tức có tinh thần.
Bạc Phong bỗng nhiên duỗi tay.
Sờ sờ đầu Nam Nhiễm.
Động tác của cậu không giống vuốt ve, mà giống như đang kiểm tra.
Nam Nhiễm nghi hoặc.
"Anh làm gì vậy?"
Bạc Phong mặt không cảm xúc.
"Đang xem thử có phải em từng bị xe đụng vào đầu hay không."
Tuy rằng cậu cũng không để ý Nam Nhiễm đã từng có bộ dáng gì.
Nhưng ít nhiều cũng biết được.
Nam Nhiễm trước kia, ở trong mắt thầy cô là một học sinh giỏi, mỗi môn đều đứng trong top đầu.
Nhìn lại hiện tại.
Đây là đổi đầu rồi?