Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi
Chương 14
Năm phút sau.
Nam Nhiễm một chân dẫm lên đầu chị đại kia, đem đầu ả ta nghiền qua nghiền lại dưới đất.
Trên tay thì lại cầm bình sơn móng tay màu đỏ kia.
Dưới mặt trời, bên trong sơn móng tay màu đỏ có chút đồ vật có màu bạc sáng lấp lánh, nhìn qua cực kỳ đẹp.
Nam Nhiễm đem sơn móng tay cất túi mình.
Tiểu Hắc Long lại sắp khóc.
Nó là hệ thống cải tạo.
Cứ để ký chủ tiếp tục thế này, nó sớm muộn gì sẽ bị kéo về đem đi tiêu hủy mất.
Đầu chị đại kia mà còn bị dẫm nữa liền sẽ vùi vào đất luôn rồi.
Nhưng, nói rõ ra thì, ký chủ thuộc về phòng vệ chính đáng.
Không có sai.
Nửa ngày sau,
Nó dùng thanh âm trẻ con nói,
【 Ký chủ, không thể chưa được người khác cho phép, đã lấy đồ của người khác, làm như vậy là không đúng. 】
Tiểu Hắc Long muốn câu thông với ký chủ.
Nam Nhiễm ra vẻ đáng tiếc, móc bình sơn móng tay từ trong túi ra.
Tiểu Hắc Long đang vui vẻ, hở? Ký chủ nghe vào rồi?
Tiếp theo, Nam Nhiễm ngồi xổm xuống, quơ qua quơ lại trước mặt chị đại kia,
"Cái này, tao cầm đi, mày đồng ý không?"
Nửa ngày sau.
Chị đại chậm rì rì gian nan mà gật đầu.
Nam Nhiễm thực vừa lòng.
Lại một lần nữa đem đồ vật cất vào túi, rút chân từ trên đầu chị đại kia ra.
Tiếp tục mang cặp sách đi vào trường học.
Trong lúc Tiểu Hắc Long khiếp sợ cộng thêm tam quan sụp đổ, nó nỗ lực không cho chính mình lên án ký chủ.
Vả lại còn khuyên bảo chính mình.
Muốn ký chủ cải tà quy chính là phải từ từ.
Cứ đi cứ đi.
Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nói
【 Ký chủ, cô bị thương. 】
Nam Nhiễm nhìn tay phải của mình.
Cái tay bị thương kết vảy mấy hôm trước lại nứt ra lần nữa rồi.
Tí tách, máu theo ngón tay chảy tới trên mặt đất.
Cô không để ý cho lắm.
"Thân thể này yếu như vậy, tôi còn cách nào đâu chứ."
Tiểu Hắc Long nhịn không được phun tào
【 Do cô dùng tay không đánh vào côn sắt nên mới chảy máu. 】
Liên quan gì đến chuyện thân thể này yếu hay không?
Lúc đang đi về phía khu dạy học.
Một thanh âm kinh hoảng vang lên.
"Ân nhân, cậu bị thương? Là ai bắt nạt cậu?"
Tả Hàm xuất hiện ở bên người Nam Nhiễm.
Vội vàng móc khăn tay ra che lại vết thương trên tay cho Nam Nhiễm.
Tả Hàm nhìn Nam Nhiễm, đau lòng không ngớt, lôi kéo Nam Nhiễm đi về hướng phòng y tế.
Nam Nhiễm đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Nhìn người trước mặt này,
Ừm, có hơi quen mắt.
"Cậu ······"
Cô vừa mở miệng nói một chữ.
Tiểu Hắc Long lập tức nói:
"Ký chủ, cô ấy là Tả Hàm, hai ngày trước cô còn ăn đồ ăn của người ta."
Vừa nói như vậy, Nam Nhiễm liền có chút ấn tượng.
"À, là cậu à."
Tả Hàm gắt gao nắm lấy tay Nam Nhiễm, có hơi kích động
"Ân nhân, là ai bắt nạt cậu?"
"Quên rồi."
Tả Hàm nghe, càng đau lòng.
Ân nhân của cô tốt như vậy, thiện lương như vậy.
Bị người bắt nạt, cũng nguyện ý lấy đức báo oán.
Hai người đang ở đó lôi kéo.
Bên cạnh liền có một thanh âm vang lên.
"A a a a, Bạc Phong học trưởng kìa."
"Gần đây số lần học trưởng tới trường thật nhiều nha. Cuối tuần này hình như vẫn luôn tới trường."
"A, ông trời thật bất công, tại sao lại đắp nặn ra một người hoàn mĩ như vậy chứ?"
Thanh âm nghị luận xung quanh càng ngày càng lớn.
Bạc Phong mặt vô biểu tình tiếp tục đi về phía trước, cứ như trụ điêu khắc đông lạnh vậy, cảm xúc trên mặt không có chút thay đổi nào.
Cho đến khi đi đến trước mặt Nam Nhiễm, cậu hơi dừng lại một chút.
Tầm mắt đảo qua, liếc mắt một cái.
Tiếp theo, liền tiếp tục đi về phía trước.
Phảng phất cái tạm dừng vừa rồi, là chỉ là ảo giác vậy.
Nam Nhiễm rút tay ra khỏi tay Tả Hàm.
Dùng khăn tay lau khô máu trên tay.
Tả Hàm sửng sốt.
"Ân nhân?"
Nam Nhiễm ném khăn tay lại cho Tả Hàm, đi về hướng Bạc Phong vừa đi.
Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nói:
【 Ký chủ, mấy ngày nay cô ăn vụng nhiều bữa cơm hộp của cậu ấy như vậy, lần này bị thương, có khi nào đánh không lại cậu ấy, bị cậu ấy đánh chết không? 】
Nam Nhiễm một chân dẫm lên đầu chị đại kia, đem đầu ả ta nghiền qua nghiền lại dưới đất.
Trên tay thì lại cầm bình sơn móng tay màu đỏ kia.
Dưới mặt trời, bên trong sơn móng tay màu đỏ có chút đồ vật có màu bạc sáng lấp lánh, nhìn qua cực kỳ đẹp.
Nam Nhiễm đem sơn móng tay cất túi mình.
Tiểu Hắc Long lại sắp khóc.
Nó là hệ thống cải tạo.
Cứ để ký chủ tiếp tục thế này, nó sớm muộn gì sẽ bị kéo về đem đi tiêu hủy mất.
Đầu chị đại kia mà còn bị dẫm nữa liền sẽ vùi vào đất luôn rồi.
Nhưng, nói rõ ra thì, ký chủ thuộc về phòng vệ chính đáng.
Không có sai.
Nửa ngày sau,
Nó dùng thanh âm trẻ con nói,
【 Ký chủ, không thể chưa được người khác cho phép, đã lấy đồ của người khác, làm như vậy là không đúng. 】
Tiểu Hắc Long muốn câu thông với ký chủ.
Nam Nhiễm ra vẻ đáng tiếc, móc bình sơn móng tay từ trong túi ra.
Tiểu Hắc Long đang vui vẻ, hở? Ký chủ nghe vào rồi?
Tiếp theo, Nam Nhiễm ngồi xổm xuống, quơ qua quơ lại trước mặt chị đại kia,
"Cái này, tao cầm đi, mày đồng ý không?"
Nửa ngày sau.
Chị đại chậm rì rì gian nan mà gật đầu.
Nam Nhiễm thực vừa lòng.
Lại một lần nữa đem đồ vật cất vào túi, rút chân từ trên đầu chị đại kia ra.
Tiếp tục mang cặp sách đi vào trường học.
Trong lúc Tiểu Hắc Long khiếp sợ cộng thêm tam quan sụp đổ, nó nỗ lực không cho chính mình lên án ký chủ.
Vả lại còn khuyên bảo chính mình.
Muốn ký chủ cải tà quy chính là phải từ từ.
Cứ đi cứ đi.
Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nói
【 Ký chủ, cô bị thương. 】
Nam Nhiễm nhìn tay phải của mình.
Cái tay bị thương kết vảy mấy hôm trước lại nứt ra lần nữa rồi.
Tí tách, máu theo ngón tay chảy tới trên mặt đất.
Cô không để ý cho lắm.
"Thân thể này yếu như vậy, tôi còn cách nào đâu chứ."
Tiểu Hắc Long nhịn không được phun tào
【 Do cô dùng tay không đánh vào côn sắt nên mới chảy máu. 】
Liên quan gì đến chuyện thân thể này yếu hay không?
Lúc đang đi về phía khu dạy học.
Một thanh âm kinh hoảng vang lên.
"Ân nhân, cậu bị thương? Là ai bắt nạt cậu?"
Tả Hàm xuất hiện ở bên người Nam Nhiễm.
Vội vàng móc khăn tay ra che lại vết thương trên tay cho Nam Nhiễm.
Tả Hàm nhìn Nam Nhiễm, đau lòng không ngớt, lôi kéo Nam Nhiễm đi về hướng phòng y tế.
Nam Nhiễm đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Nhìn người trước mặt này,
Ừm, có hơi quen mắt.
"Cậu ······"
Cô vừa mở miệng nói một chữ.
Tiểu Hắc Long lập tức nói:
"Ký chủ, cô ấy là Tả Hàm, hai ngày trước cô còn ăn đồ ăn của người ta."
Vừa nói như vậy, Nam Nhiễm liền có chút ấn tượng.
"À, là cậu à."
Tả Hàm gắt gao nắm lấy tay Nam Nhiễm, có hơi kích động
"Ân nhân, là ai bắt nạt cậu?"
"Quên rồi."
Tả Hàm nghe, càng đau lòng.
Ân nhân của cô tốt như vậy, thiện lương như vậy.
Bị người bắt nạt, cũng nguyện ý lấy đức báo oán.
Hai người đang ở đó lôi kéo.
Bên cạnh liền có một thanh âm vang lên.
"A a a a, Bạc Phong học trưởng kìa."
"Gần đây số lần học trưởng tới trường thật nhiều nha. Cuối tuần này hình như vẫn luôn tới trường."
"A, ông trời thật bất công, tại sao lại đắp nặn ra một người hoàn mĩ như vậy chứ?"
Thanh âm nghị luận xung quanh càng ngày càng lớn.
Bạc Phong mặt vô biểu tình tiếp tục đi về phía trước, cứ như trụ điêu khắc đông lạnh vậy, cảm xúc trên mặt không có chút thay đổi nào.
Cho đến khi đi đến trước mặt Nam Nhiễm, cậu hơi dừng lại một chút.
Tầm mắt đảo qua, liếc mắt một cái.
Tiếp theo, liền tiếp tục đi về phía trước.
Phảng phất cái tạm dừng vừa rồi, là chỉ là ảo giác vậy.
Nam Nhiễm rút tay ra khỏi tay Tả Hàm.
Dùng khăn tay lau khô máu trên tay.
Tả Hàm sửng sốt.
"Ân nhân?"
Nam Nhiễm ném khăn tay lại cho Tả Hàm, đi về hướng Bạc Phong vừa đi.
Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nói:
【 Ký chủ, mấy ngày nay cô ăn vụng nhiều bữa cơm hộp của cậu ấy như vậy, lần này bị thương, có khi nào đánh không lại cậu ấy, bị cậu ấy đánh chết không? 】