Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 37

 

Trong phút chốc, cả triều đình rơi vào sự im lặng kỳ lạ.

Hội Kê hầu chờ mãi mà không thấy lão hoàng đế đáp lại, cũng không nghe thấy tiếng lòng mới của Hứa Yên Miểu, khóe môi khẽ hiện lên một nụ cười đắc ý.

Ông ta đã thắng rồi.

Hoàng đế muốn làm minh quân, thì không thể chỉ dựa vào tiếng lòng của Hứa Yên Miểu để xác định ai có tội ai vô tội.

Còn Hứa Yên Miểu… Biết sự thật thì đã sao, cho dù văn võ bá quan đều biết ông ta đã làm chuyện này thì đã sao, ông ta đã xử lý sạch sẽ mọi chuyện rồi, không có chứng cứ, tất cả đều là vô dụng.

Điều duy nhất khiến ông ta bất mãn chính là…

Hội Kê hầu lặng lẽ quan sát Tạ Lạc Thủy, người hiện tại đã là một thiếu nữ.

Lúc trước, chẳng phải ông ta đã ám chỉ rồi sao, nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t đứa bé gái kia, đề phòng vạn nhất sao? Chẳng lẽ là do Đỗ thị mềm lòng, nên mới giữ lại mạng sống cho nó? Hừ! Đúng là đàn bà ngu ngốc, suýt chút nữa thì rước họa diệt môn cho hầu phủ rồi!

—— Bị phát hiện lừa gạt tước vị, chính là tội khi quân! Là đại bất kính, phải c.h.é.m đầu!

Đúng lúc này, Hình bộ thượng thư chậm rãi lên tiếng: “Bệ hạ đã nói thẳng là trộm long tráo phụng, chắc hẳn là biết “long phượng” kia hiện đang ở đâu rồi, chi bằng cho mời đến đây, cùng Hội Kê hầu nhỏ m.á.u nhận thân?”

Lão hoàng đế mỉm cười: “Lời ái khanh nói rất phải.”

Sắc mặt Hội Kê hầu trở nên khó coi.

Ông ta vậy mà lại quên mất việc nhỏ m.á.u nhận thân!

Tuy nhiên, may mà, may mà, ông ta biết một bí mật, chỉ cần dùng giấm là có thể khiến cho m.á.u của người thân không hòa vào nhau được, chỉ cần ông ta tìm cách…

[Hả? Nhỏ m.á.u nhận thân?]



Tiếng lòng của Hứa Yên Miểu vang lên.

[Nhưng mà… Nhỏ m.á.u nhận thân là giả mà.]

[Chỉ cần không nhỏ giấm vào trước đó, thì m.á.u của bất kỳ ai nhỏ vào bát nước cũng đều có thể hòa vào nhau.]

Sắc mặt lão hoàng đế trở nên khó coi.

Hội Kê hầu mỉm cười.

Bá quan… náo loạn.

“Nhỏ m.á.u nhận thân không có tác dụng sao?!” Có vị quan ngơ ngác: “Sau khi thiên hạ đại loạn, ta chính là dựa vào nhỏ m.á.u nhận thân mới tìm được cha ruột của mình…”

Nếu như nhỏ m.á.u nhận thân là giả.

Vậy thì người mà ông ta đã gọi là cha hai mươi mấy năm qua là ai?!

Lại có vị quan khác mặt mày tái mét: “Nương tử của ta nói đứa bé kia là con của ta, ta còn nhỏ m.á.u nhận thân với đứa con hoang kia.”

Vị quan bên cạnh an ủi ông ta: “Có lẽ thật sự là con của ngươi…”

Vị quan mặt mày tái mét ngắt lời, vẻ mặt bi phẫn: “Ta đi nhậm chức ở xa hai năm, sau khi trở về thì đã có một đứa con một tuổi, nàng ấy nói, đứa bé là do ta và nàng ấy ân ái trong mơ, sau đó nàng ấy mang thai.”

Vị quan an ủi ông ta: “…”

Cái này…

Vậy thì… E là mười phần thì đến mười một mười hai phần không phải con ruột của ông ta rồi.



Hình bộ thượng thư với tư cách là người đề nghị nhỏ m.á.u nhận thân, dẫn đến cơn bão tố này trong triều, ngược lại bản thân lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi: “May quá may quá, ta vẫn chưa có con, cha ruột của ta cũng chưa từng thất lạc.”

Các vị quan khác: “…”

Ngươi nghe xem, lời người ta nói có dễ nghe không kìa?

Hình bộ thượng thư ho khan một tiếng, cố gắng cứu vãn: “Bệ hạ, còn có nhỏ m.á.u nhận cốt, m.á.u của cha con ruột thịt nhất định có thể hòa vào xương của đối phương…”

[Giả.]

“Nghe nói nước tiểu của phụ mẫu con cái đều có thể nhận ra nhau…”

[Giả.]

“Còn có, vật trên n.g.ự.c của mẹ và con gái nhất định sẽ giống nhau…”

[Giả.]

Hình bộ thượng thư: “…”

[Giả… Hả? Sao không có tiếng gì nữa vậy? Nói xong rồi sao?]

[Thật sự không còn nữa sao? Xem ra tên Hình bộ thượng thư này cũng không được ổn cho lắm.]

Hình bộ thượng thư thật sự không nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi, cao giọng nói: “Bệ hạ, thần suy đi tính lại, những cái đó đều là mẹo dân gian, không dùng được. Thần học thức nông cạn, tự thấy hổ thẹn, vậy mà lại dám lên tiếng, thật sự là không ổn.”

Lão hoàng đế cũng nhịn không được mà thấy đau lòng thay ông ta.

Đây đều là những phương pháp kiểm tra đã có từ ngàn đời nay, kết quả ông ta vừa nói ra một cái, Hứa Yên Miểu liền phủ nhận một cái, cũng khó trách sao bây giờ tâm trạng ông ta lại sụp đổ như vậy.

“Ái khanh.” Lão hoàng đế chân thành nói: “Việc này cũng không thể trách ngươi được.”