Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 13: Mãi mãi không có đường tắt (1)
Sau một khắc Lý Vân Tiêu xuất hiện ở trong đại sảnh phòng trọng lực, tương tự gây nên khiếp sợ không nhỏ. Nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, các học viên nhìn thấy đều là một mặt cười khổ. Quyết tâm tu luyện như vậy, như một liều thuốc cường tâm, mạnh mẽ đánh vào trái tim mỗi học viên, kế hoạch tu luyện nguyên bản lập tức gia tăng gấp đôi!
Lý Vân Tiêu cũng cảm giác được dáng vẻ của mình quá rêu rao, lập tức từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra một bộ quần áo sạch mặc lên, bước nhanh trở về ký túc xá.
Công hiệu của Bá Thiên Luyện Thể Quyết xác thực mạnh mẽ nghịch thiên, nhưng thống khổ cũng làm người thường khó có thể chịu được, hầu như mỗi một tấc da cùng bắp thịt đều bị vỡ ra, mỗi một lỗ chân long đều vỡ toang ra máu, luyện đến mặt sau Lý Vân Tiêu cũng cơ hồ đau hôn mê bất tỉnh, chỉ là từ bản năng tiếp tục gắng gượng!
Mỗi một cường giả có thể tu luyện tới Vũ Đế, cái nào sẽ là người bình thường? Đều là ăn gian khổ gấp trăm lần người thường, mới có thể đạt được thành tựu gấp trăm lần!
Trên đường cường giả, là vĩnh viễn không có đường tắt!
Sau khi Lý Vân Tiêu trở lại ký túc xá lập tức tắm rửa, nguyên bản vết thương đầy rẫy, da dẻ nhìn thấy mà giật mình, sau khi cọ rửa dĩ nhiên bóng loáng như ngọc, không có một tia vết tích. Thân thể động tác trong lúc đó, rõ ràng cảm giác được một loại sức mạnh đã lâu không gặp, tuy rằng còn vô cùng yếu ớt, nhưng đã để Lý Vân Tiêu phi thường hài lòng.
– Không hổ là công pháp luyện thể đệ nhất thiên hạ, so với dùng Linh dược cấp chín gột rửa thân thể còn cường đại hơn. Có cường độ thân thể Vũ đồ, ta cũng có thể thử nghiệm luyện chế một ít thứ đơn giản. Chỉ cần làm ra một ít đan dược cấp thấp, tốc độ tu luyện của ta còn có thể tăng nhanh!
Thuật luyện sư mạnh yếu quyết định bởi hồn lực lớn nhỏ, nhưng ở trên rất nhiều thuật luyện chế cơ sở, cũng cần thân thể đạt đến cường độ nhất định mới có thể tiến hành.
Hắn đang tính toán đi mua một ít dược liệu cùng dụng cụ luyện chế, đột nhiên sau đầu mát lạnh, một luồng quyền phong đột nhiên tập kích đến. Hắn bản năng hừ một tiếng, cũng không thèm nhìn, một chưởng hướng về sau đầu chộp tới.
Đùng!
Một luồng kình khí đánh vào lòng bàn tay, năm ngón tay của Lý Vân Tiêu vồ lấy, cả người lộn mèo; Chuyển thân qua, tay phải đánh ra.
Lạc cát lạc cát…
Tiếng xương nổ vang nương theo tiếng kêu thảm thiết vang lên.
– Vân thiếu, là ta a! Cánh tay của ta!
Lúc này Lý Vân Tiêu mới nhìn rõ ràng người đến, ngạc nhiên nói:
– Hàn béo?
Hàn Bách thống khổ nhe răng trợn mắt, nhìn cánh tay mình cơ hồ bị quyển thành bánh quai chèo, khóc lóc nói:
– Vân thiếu, cánh tay của ta phế rồi!
Lý Vân Tiêu tức giận nói:
– Chơi đánh lén gì hả, đáng đời! Có là đem xương ta của ngươi cắt thành bảy đoạn mà thôi, tới phòng cứu thương lấy chút Hoàng Kỳ tử cùng bột mì giảo thành đoàn, đắp lên mấy ngày là không sao.
– Lần trước xem ngươi có chút quái lạ, cho nên muốn thăm dò một chút.
Lúc này Hàn Bách mới khó mà tin nổi nói:
– Vân thiếu, sức mạnh của ngươi…, chẳng lẽ…
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
– Còn chưa mở ra mạch luân, ngươi tìm ta có chuyện gì?
Hàn Bách trợn to mắt, thất vọng nói:
– Lợi hại như thế còn không mở ra mạch luân? Mấy ngày nay ngươi trốn đi đâu vậy hả, Lạc Vân Thường lão sư đang tìm ngươi khắp nơi.
– Cô gái nhỏ này tìm ta làm gì? Muốn phạt ta đi phòng trọng lực sao?
Lý Vân Tiêu từ tốn nói.
Trên trán Hàn Bách chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
– Cô gái nhỏ… Vân thiếu, ngươi sẽ không bị váng đầu chứ? Muốn chết cứ nói thẳng, đừng có hù ta như vậy, ta sẽ chết theo ngươi a. Còn có một việc, khả năng phiền phức lớn rồi! Mấy ngày nay cũng không thấy Lam Phi đâu, nghe nói là bế quan xung kích Nhất Nguyên cảnh! Ngươi phế bỏ Đỗ Phong cùng La Kiệt, chờ hắn xuất quan, tất nhiên là tìm ngươi báo thù!
Lý Vân Tiêu liếc mắt nhìn Hàn Bách đầy vẻ lo âu, cười nói:
– Bình tĩnh đừng nóng, chỉ là Nhất Nguyên cảnh mà thôi.
– Chỉ là Nhất Nguyên cảnh mà thôi?
Hàn Bách tức giận nói:
– Ngươi có biết Nhất Nguyên cảnh ý vị như thế nào không? Ý nghĩa cô đọng nguyên khí, chân chính bước vào cấp độ võ sĩ, trở thành một tên võ giả chân chính! Võ sĩ cùng Vũ đồ chúng ta trong lúc đó, là có thiên đại khác nhau! Ta cùng Trần Chân, còn có Như Tuyết công chúa đều vì ngươi lo lắng mấy ngày, ngươi ngược lại tốt, chỉ là Nhất Nguyên cảnh mà thôi!
– Ha ha…
Lý Vân Tiêu cười nhạt, Võ sĩ? Liếm hài cho hắn cũng không xứng! Tuy giờ khắc này hoàn toàn không có tu vi, nhưng chỉ là một Võ sĩ, còn không đáng hắn để trong lòng. Bất kể là Du Hòa Chính, hay là Lam Phi, ở trong mắt hắn đều cùng tiểu hài tử không khác.
– Ta gần nhất dự định mua ít đồ, trong tay khá cần tiền, mượn ngươi ít tiền a.
Mặc dù Lý Vân Tiêu là Lý gia Đại thiếu gia, nhưng đã sớm bị gia tộc bài xích ra ngoài, bình thường tiền tiêu vặt cũng là tùy tiện phát cho một chút, vì lẽ đó so với mấy thiếu gia khác, vẫn là hết sức khó coi.
Hàn Bách trợn to mắt, giật mình nói:
– Ngươi thật sự không lo lắng một chút nào sao? Phải biết khóa tân sinh chúng ta này tổng cộng có hơn ba ngàn người, nhưng hiện nay xung kích đến Võ sĩ chỉ sợ không tới ba mươi người. Cái thành tích này, coi như đặt ở ban quỷ nghèo, cũng là tồn tại hàng đầu!
Lớp học viên bọn họ tất cả đều là con cháu quyền quý thế gia, vì lẽ đó theo thói quen gọi lớp khác là ban quỷ nghèo. Nhưng thực lực tổng hợp của ban bọn họ cũng là kém cỏi nhất, vì lẽ đó người ban khác đều gọi bọn họ là ban bỏ đi.
– Ha ha, lo lắng a, nhưng lo lắng cũng vô dụng. Trong tay ngươi có bao nhiêu tiền? Trước tiên cho ta mượn hết, hôm nào trả lại ngươi.
– Vân thiếu, ta cảm giác ngươi biến hóa thật lớn! Chân tâm phục rồi!
Hàn Bách lấy ra túi chứa đồ, đổ ra một đống lớn kim tệ.
– Có chừng hai, ba trăm kim tệ đi, đầy đủ ngươi tiêu một năm!
Lý Vân Tiêu không khách khí cất đi toàn bộ.
– Tuy rằng ít một chút, nhưng có còn hơn không.
Hắn cầm lấy một kim tệ, bắn về cho Hàn Bách.
– Cầm lấy đi mua thuốc, cánh tay của ngươi nhất định phải ở trong vòng mười hai canh giờ sơ cứu, bằng không liền thật phế bỏ.
Hàn Bách sợ đến vội vã cầm lấy kim tệ chạy đi ra ngoài, mới vừa tới cửa, đột nhiên “Ầm!” Một tiếng vang vọng, thân thể hắn bay lên không trở về, ở trên không trung phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngã ở dưới chân Lý Vân Tiêu, hôn mê bất tỉnh, trên bụng rõ ràng có một vết chân.
– Đồ vật không biết chết sống!
Từ ngoài cửa truyền đến một tiếng hừ lạnh, tiếp theo một bóng đen bị ném tới, ngã ở bên người Hàn béo. Người kia máu me khắp người, mặt xưng phù, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, trong miệng không biết rên rỉ gì đó. Lý Vân Tiêu lo lắng nhìn một hồi, mới nhận ra là Trần Chân.
Lý Vân Tiêu cũng cảm giác được dáng vẻ của mình quá rêu rao, lập tức từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra một bộ quần áo sạch mặc lên, bước nhanh trở về ký túc xá.
Công hiệu của Bá Thiên Luyện Thể Quyết xác thực mạnh mẽ nghịch thiên, nhưng thống khổ cũng làm người thường khó có thể chịu được, hầu như mỗi một tấc da cùng bắp thịt đều bị vỡ ra, mỗi một lỗ chân long đều vỡ toang ra máu, luyện đến mặt sau Lý Vân Tiêu cũng cơ hồ đau hôn mê bất tỉnh, chỉ là từ bản năng tiếp tục gắng gượng!
Mỗi một cường giả có thể tu luyện tới Vũ Đế, cái nào sẽ là người bình thường? Đều là ăn gian khổ gấp trăm lần người thường, mới có thể đạt được thành tựu gấp trăm lần!
Trên đường cường giả, là vĩnh viễn không có đường tắt!
Sau khi Lý Vân Tiêu trở lại ký túc xá lập tức tắm rửa, nguyên bản vết thương đầy rẫy, da dẻ nhìn thấy mà giật mình, sau khi cọ rửa dĩ nhiên bóng loáng như ngọc, không có một tia vết tích. Thân thể động tác trong lúc đó, rõ ràng cảm giác được một loại sức mạnh đã lâu không gặp, tuy rằng còn vô cùng yếu ớt, nhưng đã để Lý Vân Tiêu phi thường hài lòng.
– Không hổ là công pháp luyện thể đệ nhất thiên hạ, so với dùng Linh dược cấp chín gột rửa thân thể còn cường đại hơn. Có cường độ thân thể Vũ đồ, ta cũng có thể thử nghiệm luyện chế một ít thứ đơn giản. Chỉ cần làm ra một ít đan dược cấp thấp, tốc độ tu luyện của ta còn có thể tăng nhanh!
Thuật luyện sư mạnh yếu quyết định bởi hồn lực lớn nhỏ, nhưng ở trên rất nhiều thuật luyện chế cơ sở, cũng cần thân thể đạt đến cường độ nhất định mới có thể tiến hành.
Hắn đang tính toán đi mua một ít dược liệu cùng dụng cụ luyện chế, đột nhiên sau đầu mát lạnh, một luồng quyền phong đột nhiên tập kích đến. Hắn bản năng hừ một tiếng, cũng không thèm nhìn, một chưởng hướng về sau đầu chộp tới.
Đùng!
Một luồng kình khí đánh vào lòng bàn tay, năm ngón tay của Lý Vân Tiêu vồ lấy, cả người lộn mèo; Chuyển thân qua, tay phải đánh ra.
Lạc cát lạc cát…
Tiếng xương nổ vang nương theo tiếng kêu thảm thiết vang lên.
– Vân thiếu, là ta a! Cánh tay của ta!
Lúc này Lý Vân Tiêu mới nhìn rõ ràng người đến, ngạc nhiên nói:
– Hàn béo?
Hàn Bách thống khổ nhe răng trợn mắt, nhìn cánh tay mình cơ hồ bị quyển thành bánh quai chèo, khóc lóc nói:
– Vân thiếu, cánh tay của ta phế rồi!
Lý Vân Tiêu tức giận nói:
– Chơi đánh lén gì hả, đáng đời! Có là đem xương ta của ngươi cắt thành bảy đoạn mà thôi, tới phòng cứu thương lấy chút Hoàng Kỳ tử cùng bột mì giảo thành đoàn, đắp lên mấy ngày là không sao.
– Lần trước xem ngươi có chút quái lạ, cho nên muốn thăm dò một chút.
Lúc này Hàn Bách mới khó mà tin nổi nói:
– Vân thiếu, sức mạnh của ngươi…, chẳng lẽ…
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
– Còn chưa mở ra mạch luân, ngươi tìm ta có chuyện gì?
Hàn Bách trợn to mắt, thất vọng nói:
– Lợi hại như thế còn không mở ra mạch luân? Mấy ngày nay ngươi trốn đi đâu vậy hả, Lạc Vân Thường lão sư đang tìm ngươi khắp nơi.
– Cô gái nhỏ này tìm ta làm gì? Muốn phạt ta đi phòng trọng lực sao?
Lý Vân Tiêu từ tốn nói.
Trên trán Hàn Bách chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
– Cô gái nhỏ… Vân thiếu, ngươi sẽ không bị váng đầu chứ? Muốn chết cứ nói thẳng, đừng có hù ta như vậy, ta sẽ chết theo ngươi a. Còn có một việc, khả năng phiền phức lớn rồi! Mấy ngày nay cũng không thấy Lam Phi đâu, nghe nói là bế quan xung kích Nhất Nguyên cảnh! Ngươi phế bỏ Đỗ Phong cùng La Kiệt, chờ hắn xuất quan, tất nhiên là tìm ngươi báo thù!
Lý Vân Tiêu liếc mắt nhìn Hàn Bách đầy vẻ lo âu, cười nói:
– Bình tĩnh đừng nóng, chỉ là Nhất Nguyên cảnh mà thôi.
– Chỉ là Nhất Nguyên cảnh mà thôi?
Hàn Bách tức giận nói:
– Ngươi có biết Nhất Nguyên cảnh ý vị như thế nào không? Ý nghĩa cô đọng nguyên khí, chân chính bước vào cấp độ võ sĩ, trở thành một tên võ giả chân chính! Võ sĩ cùng Vũ đồ chúng ta trong lúc đó, là có thiên đại khác nhau! Ta cùng Trần Chân, còn có Như Tuyết công chúa đều vì ngươi lo lắng mấy ngày, ngươi ngược lại tốt, chỉ là Nhất Nguyên cảnh mà thôi!
– Ha ha…
Lý Vân Tiêu cười nhạt, Võ sĩ? Liếm hài cho hắn cũng không xứng! Tuy giờ khắc này hoàn toàn không có tu vi, nhưng chỉ là một Võ sĩ, còn không đáng hắn để trong lòng. Bất kể là Du Hòa Chính, hay là Lam Phi, ở trong mắt hắn đều cùng tiểu hài tử không khác.
– Ta gần nhất dự định mua ít đồ, trong tay khá cần tiền, mượn ngươi ít tiền a.
Mặc dù Lý Vân Tiêu là Lý gia Đại thiếu gia, nhưng đã sớm bị gia tộc bài xích ra ngoài, bình thường tiền tiêu vặt cũng là tùy tiện phát cho một chút, vì lẽ đó so với mấy thiếu gia khác, vẫn là hết sức khó coi.
Hàn Bách trợn to mắt, giật mình nói:
– Ngươi thật sự không lo lắng một chút nào sao? Phải biết khóa tân sinh chúng ta này tổng cộng có hơn ba ngàn người, nhưng hiện nay xung kích đến Võ sĩ chỉ sợ không tới ba mươi người. Cái thành tích này, coi như đặt ở ban quỷ nghèo, cũng là tồn tại hàng đầu!
Lớp học viên bọn họ tất cả đều là con cháu quyền quý thế gia, vì lẽ đó theo thói quen gọi lớp khác là ban quỷ nghèo. Nhưng thực lực tổng hợp của ban bọn họ cũng là kém cỏi nhất, vì lẽ đó người ban khác đều gọi bọn họ là ban bỏ đi.
– Ha ha, lo lắng a, nhưng lo lắng cũng vô dụng. Trong tay ngươi có bao nhiêu tiền? Trước tiên cho ta mượn hết, hôm nào trả lại ngươi.
– Vân thiếu, ta cảm giác ngươi biến hóa thật lớn! Chân tâm phục rồi!
Hàn Bách lấy ra túi chứa đồ, đổ ra một đống lớn kim tệ.
– Có chừng hai, ba trăm kim tệ đi, đầy đủ ngươi tiêu một năm!
Lý Vân Tiêu không khách khí cất đi toàn bộ.
– Tuy rằng ít một chút, nhưng có còn hơn không.
Hắn cầm lấy một kim tệ, bắn về cho Hàn Bách.
– Cầm lấy đi mua thuốc, cánh tay của ngươi nhất định phải ở trong vòng mười hai canh giờ sơ cứu, bằng không liền thật phế bỏ.
Hàn Bách sợ đến vội vã cầm lấy kim tệ chạy đi ra ngoài, mới vừa tới cửa, đột nhiên “Ầm!” Một tiếng vang vọng, thân thể hắn bay lên không trở về, ở trên không trung phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngã ở dưới chân Lý Vân Tiêu, hôn mê bất tỉnh, trên bụng rõ ràng có một vết chân.
– Đồ vật không biết chết sống!
Từ ngoài cửa truyền đến một tiếng hừ lạnh, tiếp theo một bóng đen bị ném tới, ngã ở bên người Hàn béo. Người kia máu me khắp người, mặt xưng phù, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, trong miệng không biết rên rỉ gì đó. Lý Vân Tiêu lo lắng nhìn một hồi, mới nhận ra là Trần Chân.