Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 45: Đài chiến đấu
-Ngô Tiêu, là Ngô Tiêu. Mọi người khiếp sợ nhìn thanh niên ngã sấp xuống trước mặt họ, lên tiếng kinh hô.
Thực lực Ngô Tiêu còn mạnh hơn so với Phong Càn, danh khí không nhỏ ở thành Dương Châu, nhưng vẫn như trước bị Lâm Phong một cước đạp đi ra, đây là hậu quả của việc nghi ngờ Lâm Phong.
-Người kia là ai, thật cuồng vọng.
Mọi người nhìn nhau, muốn xem ai nhận ra thanh niên này, bọn họ như thế nào không biết Dương Châu thành lại có một nhân vật như vậy.
Nhưng mà, nếu như mọi người biết thanh niên ngang ngược này chính là phế vật như đồn đãi bị Lâm gia vất bỏ, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Trong đại điện chỉ còn lại sáu người, cũng bị thủ đoạn của Lâm Phong làm kinh sợ, người này thật cuồng.
-Còn ai có ý kiến sao? Lâm Phong quay người lại, đôi mắt đạm mạc đảo qua đám người, làm cho mấy người trong đại điện cảm giác lạnh lẽo, không dám nhiều lời.
-Ha ha. Thu Lam nở một nụ cười, lập tức đi tới bên người Lâm Phong, nhìn thoáng qua mọi người trong sân, cuối cùng dừng ở trên người Phong Càn còn chưa rời đi.
-Phong Càn, còn một danh ngạch, ngươi tới đi.
Phong Càn sửng sốt, nhìn thoáng qua Lâm Phong bên cạnh Lâm Phong, lập tức gật đầu: -Tốt.
-Ngươi đi theo ta. Thu Lam nói với Lâm Phong một tiếng, hướng phía sau đại điên đi tới.
Lâm Phong cũng không có cự tuyệt, đi theo Thu Lam tới phía sau đại điện, nơi này có một cỗ tiểu viện, có mấy gian phòng ốc, tao nhã rất khác biệt, nhưng lại mang theo vài phần u tĩnh, nhưng cũng là một chỗ không tồi.
-Ngươi dự định cứ như vậy tham gia hội võ sao?
Đi vào một nơi trước bàn đã, Thu Lam đối với Lâm Phong nói.
Lông mi Lâm Phong run nhẹ, như có suy nghĩ gì nhìn Thu Lam: -Lời này là ý gì?
-Nếu ta không có đoán sai, hiện tại ngươi hẳn đã tiến vào Linh Vũ cảnh chứ. Thu Lam cười nhìn Lâm Phong nói: -Mười sáu tuổi Linh Vũ cảnh, thiên phú xuất chúng, nhưng mà ngươi sẽ không nghĩ rằng, bằng tu vi vừa tới Linh Vũ cảnh là có thể chống lại Lâm gia cùng phủ thành chủ chứ.
Trong mắt Thu Lam lộ ra một tia tự tin như nắm trong tay tất cả, tiếp tục nói: -Một cái phế vật của Lâm gia, mà mười sáu tuổi đặt chân Linh Vũ cảnh giới, siêu việt rất nhiều hạng người tự xưng là thiên tài, Lâm Phong, ta thừa nhận rất nhiều người đều nhìn lầm ngươi! Nhưng trong lòng ngươi hẳn rõ ràng, hiên tại người muốn ngươi chết, cũng không phải là ít.
Lâm Phong kinh dị nhìn Thu Lam, chuyện mà cô gái này biết còn không ít a, xem ra Thu Lam cũng không phải đơn giản chỉ là một võ tu có thiên phú xuất chúng.
-Y như lời của ngươi nói, ta nên như thế nào? Lâm Phong cũng không nói ra, rất nhiều chuyện chỉ cần trong lòng biết là được.
-Ngươi không ngại chờ một lát? Thu Lam thản nhiên cười, nàng cùng hình tượng hàng ngày không tương xứng, nhưng lại có vài phần hương vị quyến rũ. Không thể không nói, Thu Lam vốn là xinh đẹp, lộ ra một tư thái nữ nhi với nụ cười xấu hổ, quả thật là có người, hình tượng cùng trang phục trên thân có chút không hợp.
-Đương nhiên không ngại. Lâm Phong lắc đầu.
Thu Lam đi vào trong một phòng, cũng không có làm cho Lâm Phong đợi bao lâu nàng đã đi ra, nhiều hơn một kiện đồ vật, dưới ánh sáng mặt trời lóe ra quang hoa màu bạc.
-Nhìn xem có hay không thích hợp.
Thu Lam đem vật trong tay đưa cho Lâm Phong, đây là một chiếc mặt nạ màu trắng bạc, chỉ có đôi mắt cùng nửa bên mặt có thể lộ ra.
Lâm Phong tiếp nhận mặt nạ Thu Lam đưa tới, đeo ở trên mặt, không to không nhỏ, vừa vặn thích hợp.
Lâm Phong đeo mặt nạ mang theo vài phần thần bí, thân mặc áo trắng, lưng đeo cổ kiếm, lộ ra đôi mắt bên ngoài mang theo vài phần thâm thúy cùng cứng cỏi, lại làm cho Thu Lam có chút thất thần.
-Sau trận chiến này, không ít nữ tử ở thành Dương Châu sẽ bị ngươi mê hoặc. Thu Lam trêu ghẹo cười nói, nhưng nàng cũng không có khoa trương một chút nào. Con người đều có lòng hiếu kỳ mãnh liệt, mà Lâm Phong vốn là tướng mạo tuấn dật, nay mang theo mặt nạ, không thể nghi ngờ là đã tuấn dật lại thêm vào vài sắc thái thần bí. Hơn nữa thực lực của hắn, đủ để nhấc lên sóng lớn ở thành Dương Châu.
-Người Lâm gia có lẽ nằm mơ cũng không nghĩ tới, Lâm Phong vừa bị bọn họ trục xuất khỏi gia tộc sẽ ở trên hội võ lộ ra một tia sáng chói mắt. Thu Lam thầm nghĩ trong lòng, đương nhiên, nàng tin rằng nhân vật chính trong hội võ, không phải Lâm Thiên, cũng không phải Lâm Phong.
Sáng sớm, thành Dương Châu đã sớm dậy, tất cả mọi người đều hội tụ tới một nơi trong thành, nơi đó, là nơi cư ngụ của thành chủ thành Dương Châu.
Phủ đệ thành chủ thành Dương Châu cũng chính là Nạp Lan gia, là một thành nhỏ khí phách uy vũ nằm ở phía bắc thành Dương Châu, cửa tòa thành dùng sắt luyện đúc thành, cao chừng năm thước, cực kỳ đồ sộ.
Một con đường lớn đi thông vào trong thành, hôm nay phủ đệ thành chủ, người người tấp nập, bởi vì hôm nay là ngày hội võ của thành Dương Châu. Vào ngày này hàng năm là náo nhiệt nhất, một trong những đại sự của thành Dương Châu. Ngày này hàng năm, mọi người có thể chiêm ngưỡng thực lực cường đại của các thanh niên tuấn kiệt cùng với các nhân vật trọng yếu của các đại gia tộc trong thành Dương Châu.
Lâm Phong lúc này cũng đứng trong đám người này.
Mang theo mặt nạ màu bạc, Lâm Phong cùng với sáu người đi ở phía sau Thu Lam. Mọi người đều nhường đường, chỉ vào đám người Lâm Phong xì xào bàn tán, trong ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ. Bọn họ biết không lâu sau tám người này sẽ chiến đấu ở trên đài, được người ngưỡng mộ. Nếu được thành chủ xem trọng, tiền đồ bọn họ sẽ sáng sủa, bước vào Linh Vũ cảnh hùng mạnh cũng là việc sớm hay muộn.
-Chính là một cái phủ đệ thành chủ, đã có thể so với hoàng cung kiếp trước. Lâm Phong nhìn tòa thành uy nghiêm, thầm nghĩ trong lòng. Cửu Tiêu đại lục, lực lượng con người vô cùng cường đại, rất nhiều người nâng vật ngàn cân dễ dàng, xây dựng kiến trúc tự nhiên sẽ càng to lớn, nếu là ở kiếp trước thì có thể được gọi là kỳ tích.
Đi vào trong tòa thành lại có một quang cảnh khác, diễn võ trường thật lớn, mênh mông không giới hạn, có thể dễ dàng cất chứa mười vạn người, bình thường nơi này là nơi thành chủ dùng để huấn luyện tư quân.
Nhưng mà vào lúc này, trên võ trường thật lớn đã có năm võ đài thật lớn đặt ở trung ương, hiện lên hình tứ phương, bốn đài chiến đấu ở bốn phía, mà trung tâm là chiến đài cao lớn nhất.
Đồng thời, ở ngũ đại đài chiến đấu xung quanh, Đông Tây Nam Bắc mỗi một góc đều dựng lên một tòa khán đài, so với đài chiến đấu cao hơn, nơi này chuẩn bị cho người của tứ đại gia tộc.
Ba phía Đông Tây Nam, trên khán đài đã có người ngồi đầy, phân biệt là Cổ gia, Lâm gia và Văn gia. Mà đứng phía trước tam gia đều có tám gã thanh niên đệ tử, khí thế phi phàm.
-Các ngươi xem, khán đài phía Nam là người Lâm gia, ngồi ở trung tâm là Lâm Bá Đạo, xem ra đồn đãi quả nhiên là không giả, Lâm Hải đã bị phế, cùng với nhi tử phế vật kia đã bị trục xuất khỏi Lâm gia. Rất nhiều người đều chú ý tới phương hướng Lâm gia, đều nghị luận lên, có đến lời đồn đãi liên quan tới Lâm gia đưa tới oanh động không nhỏ, quả nhiên hôm nay đã được chứng thực.
-Đó là Lâm Thiên, thật xinh đẹp, nhưng mà có chút lạnh lùng! Nghe nói nàng đã đến Linh Vũ cảnh, mười sáu tuổi Linh Vũ cảnh, thật khó lường, nếu nàng có thể trở thành nữ nhân của ta thì tốt.
-Biến, ngươi nằm mơ thì cũng đừng liên lụy đến ta, những lời này mà bị người Lâm gia nghe được thì sẽ phế đi ngươi.
-Hắc hắc, tùy tiện nói một chút thôi! Nhìn kìa, người của phủ thành chủ cũng đến rồi, đó là thành chủ Nạp Lan Hùng cùng công chúa Nạp Lan Phượng! Tư sắc Nạp Lan Phượng cũng không kém chút nào so với Lâm Thiên, hơn nữa thực lực cũng đã đạt đến Linh Vũ cảnh, xem ra hôm nay có trò hay để nhìn.
Mọi người đều nghị luận, lúc này người trong Nạp Lan gia cũng đi đến trên khán đài, phân biệt ngồi vào chỗ của mình.
Nạp Lan Hùng người cũng như tên, thân hình cao lớn, bộ mặt uy nghiêm, vừa thấy liền biết rõ người này bá đạo mạnh mẽ.
Ánh mắt nhìn mọi người xung quanh một cái, Nạp Lan Hùng đối với mọi người cười cười, lập tức cao giọng nói: -Hôm nay, mọi người có thể đến Nạp Lan phủ ta tụ họp, Nạp Lan Hùng ta rất là cao hứng! Nhưng mà ta nói trước, hôm nay là hội võ thành Dương Châu, nếu là có người dám quấy rối, đừng trách Nạp Lan Hùng ta không khách khí.
Mọi người đều gật đầu, nơi này chính là phủ thành chủ, bọn họ muốn quấy rối thì cũng phải có bản lãnh mới được.
-Được rồi, lời vô nghĩa ta cũng không nói nhiều, ta biết mọi người cũng không phải đến xem ta lão đầu tử này, mời thanh niên tuấn kiệt Dương Châu thành chiến đấu thôi. Nạp Lan Hùng nói xong liền ngồi xuống, đối với vài vị gia chủ gật gật đầu, sau đó tất cả thanh niên tuấn kiệt của tứ đại gia tộc đều cất bước đi tới hướng đến đài chiến đấu.
Cũng cùng lúc này, đám người Thu Lam Lâm Phong, đồng dạng cũng đi lên hướng đài chiến đấu.
Thực lực Ngô Tiêu còn mạnh hơn so với Phong Càn, danh khí không nhỏ ở thành Dương Châu, nhưng vẫn như trước bị Lâm Phong một cước đạp đi ra, đây là hậu quả của việc nghi ngờ Lâm Phong.
-Người kia là ai, thật cuồng vọng.
Mọi người nhìn nhau, muốn xem ai nhận ra thanh niên này, bọn họ như thế nào không biết Dương Châu thành lại có một nhân vật như vậy.
Nhưng mà, nếu như mọi người biết thanh niên ngang ngược này chính là phế vật như đồn đãi bị Lâm gia vất bỏ, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Trong đại điện chỉ còn lại sáu người, cũng bị thủ đoạn của Lâm Phong làm kinh sợ, người này thật cuồng.
-Còn ai có ý kiến sao? Lâm Phong quay người lại, đôi mắt đạm mạc đảo qua đám người, làm cho mấy người trong đại điện cảm giác lạnh lẽo, không dám nhiều lời.
-Ha ha. Thu Lam nở một nụ cười, lập tức đi tới bên người Lâm Phong, nhìn thoáng qua mọi người trong sân, cuối cùng dừng ở trên người Phong Càn còn chưa rời đi.
-Phong Càn, còn một danh ngạch, ngươi tới đi.
Phong Càn sửng sốt, nhìn thoáng qua Lâm Phong bên cạnh Lâm Phong, lập tức gật đầu: -Tốt.
-Ngươi đi theo ta. Thu Lam nói với Lâm Phong một tiếng, hướng phía sau đại điên đi tới.
Lâm Phong cũng không có cự tuyệt, đi theo Thu Lam tới phía sau đại điện, nơi này có một cỗ tiểu viện, có mấy gian phòng ốc, tao nhã rất khác biệt, nhưng lại mang theo vài phần u tĩnh, nhưng cũng là một chỗ không tồi.
-Ngươi dự định cứ như vậy tham gia hội võ sao?
Đi vào một nơi trước bàn đã, Thu Lam đối với Lâm Phong nói.
Lông mi Lâm Phong run nhẹ, như có suy nghĩ gì nhìn Thu Lam: -Lời này là ý gì?
-Nếu ta không có đoán sai, hiện tại ngươi hẳn đã tiến vào Linh Vũ cảnh chứ. Thu Lam cười nhìn Lâm Phong nói: -Mười sáu tuổi Linh Vũ cảnh, thiên phú xuất chúng, nhưng mà ngươi sẽ không nghĩ rằng, bằng tu vi vừa tới Linh Vũ cảnh là có thể chống lại Lâm gia cùng phủ thành chủ chứ.
Trong mắt Thu Lam lộ ra một tia tự tin như nắm trong tay tất cả, tiếp tục nói: -Một cái phế vật của Lâm gia, mà mười sáu tuổi đặt chân Linh Vũ cảnh giới, siêu việt rất nhiều hạng người tự xưng là thiên tài, Lâm Phong, ta thừa nhận rất nhiều người đều nhìn lầm ngươi! Nhưng trong lòng ngươi hẳn rõ ràng, hiên tại người muốn ngươi chết, cũng không phải là ít.
Lâm Phong kinh dị nhìn Thu Lam, chuyện mà cô gái này biết còn không ít a, xem ra Thu Lam cũng không phải đơn giản chỉ là một võ tu có thiên phú xuất chúng.
-Y như lời của ngươi nói, ta nên như thế nào? Lâm Phong cũng không nói ra, rất nhiều chuyện chỉ cần trong lòng biết là được.
-Ngươi không ngại chờ một lát? Thu Lam thản nhiên cười, nàng cùng hình tượng hàng ngày không tương xứng, nhưng lại có vài phần hương vị quyến rũ. Không thể không nói, Thu Lam vốn là xinh đẹp, lộ ra một tư thái nữ nhi với nụ cười xấu hổ, quả thật là có người, hình tượng cùng trang phục trên thân có chút không hợp.
-Đương nhiên không ngại. Lâm Phong lắc đầu.
Thu Lam đi vào trong một phòng, cũng không có làm cho Lâm Phong đợi bao lâu nàng đã đi ra, nhiều hơn một kiện đồ vật, dưới ánh sáng mặt trời lóe ra quang hoa màu bạc.
-Nhìn xem có hay không thích hợp.
Thu Lam đem vật trong tay đưa cho Lâm Phong, đây là một chiếc mặt nạ màu trắng bạc, chỉ có đôi mắt cùng nửa bên mặt có thể lộ ra.
Lâm Phong tiếp nhận mặt nạ Thu Lam đưa tới, đeo ở trên mặt, không to không nhỏ, vừa vặn thích hợp.
Lâm Phong đeo mặt nạ mang theo vài phần thần bí, thân mặc áo trắng, lưng đeo cổ kiếm, lộ ra đôi mắt bên ngoài mang theo vài phần thâm thúy cùng cứng cỏi, lại làm cho Thu Lam có chút thất thần.
-Sau trận chiến này, không ít nữ tử ở thành Dương Châu sẽ bị ngươi mê hoặc. Thu Lam trêu ghẹo cười nói, nhưng nàng cũng không có khoa trương một chút nào. Con người đều có lòng hiếu kỳ mãnh liệt, mà Lâm Phong vốn là tướng mạo tuấn dật, nay mang theo mặt nạ, không thể nghi ngờ là đã tuấn dật lại thêm vào vài sắc thái thần bí. Hơn nữa thực lực của hắn, đủ để nhấc lên sóng lớn ở thành Dương Châu.
-Người Lâm gia có lẽ nằm mơ cũng không nghĩ tới, Lâm Phong vừa bị bọn họ trục xuất khỏi gia tộc sẽ ở trên hội võ lộ ra một tia sáng chói mắt. Thu Lam thầm nghĩ trong lòng, đương nhiên, nàng tin rằng nhân vật chính trong hội võ, không phải Lâm Thiên, cũng không phải Lâm Phong.
Sáng sớm, thành Dương Châu đã sớm dậy, tất cả mọi người đều hội tụ tới một nơi trong thành, nơi đó, là nơi cư ngụ của thành chủ thành Dương Châu.
Phủ đệ thành chủ thành Dương Châu cũng chính là Nạp Lan gia, là một thành nhỏ khí phách uy vũ nằm ở phía bắc thành Dương Châu, cửa tòa thành dùng sắt luyện đúc thành, cao chừng năm thước, cực kỳ đồ sộ.
Một con đường lớn đi thông vào trong thành, hôm nay phủ đệ thành chủ, người người tấp nập, bởi vì hôm nay là ngày hội võ của thành Dương Châu. Vào ngày này hàng năm là náo nhiệt nhất, một trong những đại sự của thành Dương Châu. Ngày này hàng năm, mọi người có thể chiêm ngưỡng thực lực cường đại của các thanh niên tuấn kiệt cùng với các nhân vật trọng yếu của các đại gia tộc trong thành Dương Châu.
Lâm Phong lúc này cũng đứng trong đám người này.
Mang theo mặt nạ màu bạc, Lâm Phong cùng với sáu người đi ở phía sau Thu Lam. Mọi người đều nhường đường, chỉ vào đám người Lâm Phong xì xào bàn tán, trong ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ. Bọn họ biết không lâu sau tám người này sẽ chiến đấu ở trên đài, được người ngưỡng mộ. Nếu được thành chủ xem trọng, tiền đồ bọn họ sẽ sáng sủa, bước vào Linh Vũ cảnh hùng mạnh cũng là việc sớm hay muộn.
-Chính là một cái phủ đệ thành chủ, đã có thể so với hoàng cung kiếp trước. Lâm Phong nhìn tòa thành uy nghiêm, thầm nghĩ trong lòng. Cửu Tiêu đại lục, lực lượng con người vô cùng cường đại, rất nhiều người nâng vật ngàn cân dễ dàng, xây dựng kiến trúc tự nhiên sẽ càng to lớn, nếu là ở kiếp trước thì có thể được gọi là kỳ tích.
Đi vào trong tòa thành lại có một quang cảnh khác, diễn võ trường thật lớn, mênh mông không giới hạn, có thể dễ dàng cất chứa mười vạn người, bình thường nơi này là nơi thành chủ dùng để huấn luyện tư quân.
Nhưng mà vào lúc này, trên võ trường thật lớn đã có năm võ đài thật lớn đặt ở trung ương, hiện lên hình tứ phương, bốn đài chiến đấu ở bốn phía, mà trung tâm là chiến đài cao lớn nhất.
Đồng thời, ở ngũ đại đài chiến đấu xung quanh, Đông Tây Nam Bắc mỗi một góc đều dựng lên một tòa khán đài, so với đài chiến đấu cao hơn, nơi này chuẩn bị cho người của tứ đại gia tộc.
Ba phía Đông Tây Nam, trên khán đài đã có người ngồi đầy, phân biệt là Cổ gia, Lâm gia và Văn gia. Mà đứng phía trước tam gia đều có tám gã thanh niên đệ tử, khí thế phi phàm.
-Các ngươi xem, khán đài phía Nam là người Lâm gia, ngồi ở trung tâm là Lâm Bá Đạo, xem ra đồn đãi quả nhiên là không giả, Lâm Hải đã bị phế, cùng với nhi tử phế vật kia đã bị trục xuất khỏi Lâm gia. Rất nhiều người đều chú ý tới phương hướng Lâm gia, đều nghị luận lên, có đến lời đồn đãi liên quan tới Lâm gia đưa tới oanh động không nhỏ, quả nhiên hôm nay đã được chứng thực.
-Đó là Lâm Thiên, thật xinh đẹp, nhưng mà có chút lạnh lùng! Nghe nói nàng đã đến Linh Vũ cảnh, mười sáu tuổi Linh Vũ cảnh, thật khó lường, nếu nàng có thể trở thành nữ nhân của ta thì tốt.
-Biến, ngươi nằm mơ thì cũng đừng liên lụy đến ta, những lời này mà bị người Lâm gia nghe được thì sẽ phế đi ngươi.
-Hắc hắc, tùy tiện nói một chút thôi! Nhìn kìa, người của phủ thành chủ cũng đến rồi, đó là thành chủ Nạp Lan Hùng cùng công chúa Nạp Lan Phượng! Tư sắc Nạp Lan Phượng cũng không kém chút nào so với Lâm Thiên, hơn nữa thực lực cũng đã đạt đến Linh Vũ cảnh, xem ra hôm nay có trò hay để nhìn.
Mọi người đều nghị luận, lúc này người trong Nạp Lan gia cũng đi đến trên khán đài, phân biệt ngồi vào chỗ của mình.
Nạp Lan Hùng người cũng như tên, thân hình cao lớn, bộ mặt uy nghiêm, vừa thấy liền biết rõ người này bá đạo mạnh mẽ.
Ánh mắt nhìn mọi người xung quanh một cái, Nạp Lan Hùng đối với mọi người cười cười, lập tức cao giọng nói: -Hôm nay, mọi người có thể đến Nạp Lan phủ ta tụ họp, Nạp Lan Hùng ta rất là cao hứng! Nhưng mà ta nói trước, hôm nay là hội võ thành Dương Châu, nếu là có người dám quấy rối, đừng trách Nạp Lan Hùng ta không khách khí.
Mọi người đều gật đầu, nơi này chính là phủ thành chủ, bọn họ muốn quấy rối thì cũng phải có bản lãnh mới được.
-Được rồi, lời vô nghĩa ta cũng không nói nhiều, ta biết mọi người cũng không phải đến xem ta lão đầu tử này, mời thanh niên tuấn kiệt Dương Châu thành chiến đấu thôi. Nạp Lan Hùng nói xong liền ngồi xuống, đối với vài vị gia chủ gật gật đầu, sau đó tất cả thanh niên tuấn kiệt của tứ đại gia tộc đều cất bước đi tới hướng đến đài chiến đấu.
Cũng cùng lúc này, đám người Thu Lam Lâm Phong, đồng dạng cũng đi lên hướng đài chiến đấu.