Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 19: Tiếng chung cổ ba trăm năm chưa từng vang lên
Lâm Phong phóng thích Hắc Ám Vũ Hồn đến mức tận cùng, cả người đã ướt đẫm mồ hôi, hô hấp gần như ngừng lại.
Quá mạnh, kiếm khí thông thiên triệt địa này như vạn kiếm cùng phát ra, tiếng kiếm khí xé rách thậm chí còn át cả tiếng sấm sét.
Tại khi bày kiếm, Lâm Phong cũng thấy chấn động vô cùng. Kiếm khí mạnh mẽ đến từ tám phía này đã đạt tới trình độ không thể nào dự đoán được, lúc này hắn thậm chí không thể dừng lại, cần dừng lại là sẽ bị kiếm khí này xé nát, đây là kết cục mà Lâm Phong không hề muốn.
- Sao có thể mạnh như vậy?
Đầu óc Lâm Phong nhanh chóng vận chuyển, những kiếm khí mạnh mẽ này đã hơn xa những gì thực lực hắn có thể phóng ra, chỉ sợ cường giả Linh Vũ cảnh cũng không thể làm được đến bước này.
- Từ khi ta thi triển Kinh Lôi kiếm pháp, từng kiếm từng kiếm tích lũy lại, kiếm khí ngày càng mạnh mới dẫn đến bước đường hôm nay.
Lâm Phong không ngừng động tác trong tay lại, trong lòng thầm nghĩ.
- Tới nay, kiếm khí đã hóa thành thế, kiếm chi thế, thế đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!
- Hàn Man tuy chỉ có tu vi Khí Vũ cảnh tầng tám, nhưng mỗi một bước hắn lại như tan ra làm một thể với mặt đất, đây là mượn đại địa chi thế. Hắn có thể đối chiến ba quyền với võ tu Khí Vũ cảnh tầng chín, lại còn đẩy lui đối phương.
Lâm Phong đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng Hàn Man và võ tu Khí Vũ cảnh tầng chín kia chiến đấu, bỗng hiểu ra. Hắn vốn tưởng là Hàn Man bởi vì Đại Địa Vũ Hồn nên có thể mượn đại địa chi thế, nhưng lúc này Lâm Phong phát hiện ra mình sai rồi, thế chỗ nào cũng có, giống như lúc này, kiếm đã thành thế, không thể ngăn cản.
Còn có khi hắn dùng Cửu Trọng Lãng đánh chung cổ, chung cổ liền bắn ngược công kích của Cửu Trọng Lãng lại, mà khi hắn lấy Kinh Lôi kiếm đánh chung cổ thì chung nổ lại bắn ngược ra công kích của Kinh Lối kiếm.
Nên biết rằng tám chiếc chung cổ này vốn không có lực công kính, bắn ngược Cửu Trọng Lãng là vì mượn thế của Cửu Trọng Lãng, bắn ngược Kinh Lôi kiếm lại là do mượn thế của Kinh Lôi kiếm.
- Thế!
Lâm Phong mỉm cười, động tác trong tay biến đổi, kiếm pháp vốn trầm trọng lại lần nữa trở nen nhẹ nhàng phiêu dật.
Trên Sinh Tử đài ở Phong Vân hạp, hai bóng người từ không trung giáng xuống.
Nhìn thấy hai người này, tất cả đệ tử Vân Hải tông đề khẩn trương, đồng thời cũng khiếp sợ, Đại Bằng công tử của Hạo Nguyệt tông không hổ là một trong tám vị công tử của nước Tuyết Nguyệt, thậm chí kinh động cả tông chủ và đại trưởng lão.
- Tông chủ, đại trưởng lão.
Mọi người đồng loạt khomg người, kính cẩn nghênh đón hai người kia.
- Triển Bằng bái kiến Nam Cung tông chủ, Mạc trưởng lão.
Sở Triển Bằng nhìn thấy hai người thì tiến lên một bước, hơi khom người, khuôn mặt tuấn tú kia vẫn mỉm cười.
- Sở tông chủ vẫn khỏe chứ?
Nam Cung Lăng gật đầu chào lại Sở Triển Bằng, chỉ tùy ý đứng đó mà đã thể hiện ra phong độ của tông sư.
- Nam Cung Lăng không hổ là tông chủ trẻ tuổi nhất Vân Hải tông, thực lực hôm nay dù chưa bằng cha ta, nhưng trông tùy ý thế mà lại cho ta áp lực rất mạnh, thực lực không hề tầm thường.
Sở Triển Bằng mặt thì bĩnh tĩnh mà lòng thì giật mình, Nam Cung Lăng chính là đệ tử kiệt xuất nhất Vân Hải tông trăm năm qua, bốn mươi tuổi liền đi lên vị trí tông chủ Vân Hải tông, tiếng tăm rất lớn.
- Thưa Nam Cung tông chủ, gia phụ rất khỏe, lúc đến ông còn bảo ta hỏi thăm Nam Cung tông chủ.
Phụ thân của Sở Triển Bằng đúng là tông chủ Hạo Nguyệt tông.
Nam Cung Lăng khẽ gật đầu, lại không vui nói:
- Mạc Tà, Đại Bằng công tử từ xa tới làm khách, vì sao ngươi lại để người ta đứng ở đây.
- Bẩm tông chủ, Đại Bằng công tử đến vì đệ tử ngoại môn Lâm Phong của Vân Hải tông ta.
Mạc Tà biết hàm nghĩa trong lời Nam Cung Lăng nên lập tức nói ra ý đồ của Sở Triển Bằng khi đến đây.
- Đến vì đệ tử ngoại môn?
Nam Cung Lăng nhíu mày, lại nghe Sở Triển Bằng nói:
- Nam Cung tông chủ, Lâm Phong chính là con của Nhị thúc của sư muội ta, kẻ này trong mắt không có trưởng bối, không chỉ đả thương đường đệ của mình mà còn nhục nhã đại bá của mình, cũng chính là phụ thân của sư muội ta, bởi vậy sư muội ta cố ý đến là để giải quyết chuyện này!
Đối mặt với người đứng đầu một tông môn, Sở Triển Bằng cũng không quá làm càn, không có nói thẳng là đòi Nam Cung Lăng phải giao người cho y xử lý, mà uyển chuyển nói như vậy. Nhưng Nam Cung Lăng là loại người nào, lúc này sao lại không rõ chuyện gì đã xảy ra.
- Mạc Tà, việc này ngươi xử lý như nào?
Nam Cung Lăng hỏi.
Mạc Tà không trực tiếp trả lời câu hỏi của Nam Cung Lăng mà vụng trộm nhìn vị đại trưởng lão đứng bên cạnh Nam Cung Lăng kia.
- Bẩm tông chủ, kẻ này không tôn trọng trưởng bối, đại nghịch bất đạo, ta định trục xuất hắn khỏi tông môn.
Mạc Tà cẩn thận trả lời, dù sao nếu y nói thẳng là giao Lâm Phong cho Sở Triển Bằng xử lý thì sẽ khiến Nam Cung Lăng không vui. Dù thế nào thì giờ Lâm Phong vẫn là người của Vân Hải tông y, sao có thể tùy ý giao cho người của Hạo Nguyệt tông xử lý, nhưng nếu nói là trục xuất sư môn trước, chuyện sau đó sẽ không còn liên quan đến Vân Hải tông nữa, lời này của Mạc Tà thật quá độc.
Nam Cung Lăng hơi nhăn mi lại, gã đương nhiên biết Mạc Tà có ý gì.
- Tông chủ, người này có hành vi như thế, để lại Vân Hải tông ta cũng là tai họa, Mạc Tà đây là lo lắng cho tông môn.
Đại trưởng lão Mạc Thương Lan chen lời.
Người xung quanh đều hiểu rõ, thầm nghĩ lần này Lâm Phong xong rồi. Đại trưởng lão Mạc Thương Lan là trưởng lão chấp pháp của Vân Hải tông, có địa vị cực cao, cũng là phụ thân của trưởng lão nội môn Mạc Tà, ngay cả ông ta cũng nói như vậy thì có tưởng tượng được kết quả của Lâm Phong là thế nào.
- Đệ tử ngoại môn.
Nam Cung Lăng thầm nói nhỏ một tiếng trong lòng, cũng thầm lắc đầu. Gã không đồng ý phương pháp của Mạc Tà, nhưng Mạc Thương Lan thân là nguyên lão của Vân Hải tông, vị tông chủ là gã đương nhiên không thể vì một tên đệ tử ngoại môn mà làm Mạc Thương Lan mất mặt, chỉ có thể hy sinh Lâm Phong.
Nam Cung Lăng đang muốn mở miệng đồng ý thì vào lúc này…
Coong…
Một tiếng chuông lanh lảnh mà xa xôi truyền đến, giống như tiếng trống chiều chuông sớm gõ vang trong lòng mọi người.
Mọi người nghi hoặc dáo dác nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh này. Mà tông chủ Vân Hải tông Nam Cung Lăng thì lại chấn động, trong ánh mắt hiện lên tinh quang sắc bén, đây là… tiếng chung cổ.
Mạc Thương Lan cũng vô cùng chấn động, nhìn về phía hành cung Tuyệt Phong kia, ở đó có một vách đá dựng đứng, mà tiếng chung cổ trên đỉnh vách đá đó đã trăm năm chưa từng vang lên.
Coong…
Lại một tiếng chung cổ chấn động tâm linh như khúc nhạc xa xôi vang lên.
- Đây là, tiếng thứ hai!
Vẻ khiếp sợ trong mắt Nam Cung Lăng lóe lên, rồi gã mỉm cười, vài vị đệ tử thiên tài có thiên phú mạnh nhất của tông môn đều ở đây, mà tiếng chung cổ vang lên như vậy không thể nghi ngờ là lại tuyên bố Vân Hải tông bọn họ lại xuất hiện một vị kinh tài tuyệt diễm nữa.
Vốn vì Sở Triển Bằng nên tâm tình Nam Cung Lăng không được tốt cho lắm, Vân Hải tông to như vậy mà không có lấy một người có thể chống lại đối phương, đây không phải là chuyện tốt đẹp gì. Mà lúc này Nam Cung Lăng lại hưng phấn, đã trăm năm rồi, chung cổ trên vách đá kia chưa từng vang lên dù chỉ một tiếng, nhưng ngày hôm nay, gã lại nghe thấy hai tiếng chung cổ vang lên.
- Không biết tên đệ tử nào có thể thông qua khảo nghiệm của Chung Cổ Tuyệt Bích?
Nam Cung Lăng thầm nghĩ xem người đánh vang chung cổ là ai, mà chuyện bên này dường như đã bị gã quên hết.
Coong…
Tiếng chung cổ thứ ba vang vọng trên không trung Vân Hải tông. Lúc này, tất cả người của Vân Hải tông đều nhìn về phía Thiên Tiệm nhai, nhưng đại đa số đệ tử chỉ biết tiếng chung cổ phát ra từ đâu, mà cao tầng của Vân Hải tông lại hiểu rõ, chỉ có tiếng của Chung Cổ Tuyệt Bích mới xa xưa như thế, dao động lòng người như thế.
Nam Cung Lăng ngơ ngác nhìn về phía Thiên Tiệm nhai, ba tiếng chung cổ, thế mà lại vang lên tiếng thứ ba. Ngược dòng lịch sử ngàn năm của Vân Hải tông, dường như chỉ có ba trăm năm trước chung cổ mới được gõ vang ba tiếng!
- Phù…
Nam Cung Lăng thở hắt một hơi, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên. Vị tông chủ trẻ tuổi nhất Vân Hải tông này dường như thấy được tông môn quật khởi.
Quá mạnh, kiếm khí thông thiên triệt địa này như vạn kiếm cùng phát ra, tiếng kiếm khí xé rách thậm chí còn át cả tiếng sấm sét.
Tại khi bày kiếm, Lâm Phong cũng thấy chấn động vô cùng. Kiếm khí mạnh mẽ đến từ tám phía này đã đạt tới trình độ không thể nào dự đoán được, lúc này hắn thậm chí không thể dừng lại, cần dừng lại là sẽ bị kiếm khí này xé nát, đây là kết cục mà Lâm Phong không hề muốn.
- Sao có thể mạnh như vậy?
Đầu óc Lâm Phong nhanh chóng vận chuyển, những kiếm khí mạnh mẽ này đã hơn xa những gì thực lực hắn có thể phóng ra, chỉ sợ cường giả Linh Vũ cảnh cũng không thể làm được đến bước này.
- Từ khi ta thi triển Kinh Lôi kiếm pháp, từng kiếm từng kiếm tích lũy lại, kiếm khí ngày càng mạnh mới dẫn đến bước đường hôm nay.
Lâm Phong không ngừng động tác trong tay lại, trong lòng thầm nghĩ.
- Tới nay, kiếm khí đã hóa thành thế, kiếm chi thế, thế đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!
- Hàn Man tuy chỉ có tu vi Khí Vũ cảnh tầng tám, nhưng mỗi một bước hắn lại như tan ra làm một thể với mặt đất, đây là mượn đại địa chi thế. Hắn có thể đối chiến ba quyền với võ tu Khí Vũ cảnh tầng chín, lại còn đẩy lui đối phương.
Lâm Phong đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng Hàn Man và võ tu Khí Vũ cảnh tầng chín kia chiến đấu, bỗng hiểu ra. Hắn vốn tưởng là Hàn Man bởi vì Đại Địa Vũ Hồn nên có thể mượn đại địa chi thế, nhưng lúc này Lâm Phong phát hiện ra mình sai rồi, thế chỗ nào cũng có, giống như lúc này, kiếm đã thành thế, không thể ngăn cản.
Còn có khi hắn dùng Cửu Trọng Lãng đánh chung cổ, chung cổ liền bắn ngược công kích của Cửu Trọng Lãng lại, mà khi hắn lấy Kinh Lôi kiếm đánh chung cổ thì chung nổ lại bắn ngược ra công kích của Kinh Lối kiếm.
Nên biết rằng tám chiếc chung cổ này vốn không có lực công kính, bắn ngược Cửu Trọng Lãng là vì mượn thế của Cửu Trọng Lãng, bắn ngược Kinh Lôi kiếm lại là do mượn thế của Kinh Lôi kiếm.
- Thế!
Lâm Phong mỉm cười, động tác trong tay biến đổi, kiếm pháp vốn trầm trọng lại lần nữa trở nen nhẹ nhàng phiêu dật.
Trên Sinh Tử đài ở Phong Vân hạp, hai bóng người từ không trung giáng xuống.
Nhìn thấy hai người này, tất cả đệ tử Vân Hải tông đề khẩn trương, đồng thời cũng khiếp sợ, Đại Bằng công tử của Hạo Nguyệt tông không hổ là một trong tám vị công tử của nước Tuyết Nguyệt, thậm chí kinh động cả tông chủ và đại trưởng lão.
- Tông chủ, đại trưởng lão.
Mọi người đồng loạt khomg người, kính cẩn nghênh đón hai người kia.
- Triển Bằng bái kiến Nam Cung tông chủ, Mạc trưởng lão.
Sở Triển Bằng nhìn thấy hai người thì tiến lên một bước, hơi khom người, khuôn mặt tuấn tú kia vẫn mỉm cười.
- Sở tông chủ vẫn khỏe chứ?
Nam Cung Lăng gật đầu chào lại Sở Triển Bằng, chỉ tùy ý đứng đó mà đã thể hiện ra phong độ của tông sư.
- Nam Cung Lăng không hổ là tông chủ trẻ tuổi nhất Vân Hải tông, thực lực hôm nay dù chưa bằng cha ta, nhưng trông tùy ý thế mà lại cho ta áp lực rất mạnh, thực lực không hề tầm thường.
Sở Triển Bằng mặt thì bĩnh tĩnh mà lòng thì giật mình, Nam Cung Lăng chính là đệ tử kiệt xuất nhất Vân Hải tông trăm năm qua, bốn mươi tuổi liền đi lên vị trí tông chủ Vân Hải tông, tiếng tăm rất lớn.
- Thưa Nam Cung tông chủ, gia phụ rất khỏe, lúc đến ông còn bảo ta hỏi thăm Nam Cung tông chủ.
Phụ thân của Sở Triển Bằng đúng là tông chủ Hạo Nguyệt tông.
Nam Cung Lăng khẽ gật đầu, lại không vui nói:
- Mạc Tà, Đại Bằng công tử từ xa tới làm khách, vì sao ngươi lại để người ta đứng ở đây.
- Bẩm tông chủ, Đại Bằng công tử đến vì đệ tử ngoại môn Lâm Phong của Vân Hải tông ta.
Mạc Tà biết hàm nghĩa trong lời Nam Cung Lăng nên lập tức nói ra ý đồ của Sở Triển Bằng khi đến đây.
- Đến vì đệ tử ngoại môn?
Nam Cung Lăng nhíu mày, lại nghe Sở Triển Bằng nói:
- Nam Cung tông chủ, Lâm Phong chính là con của Nhị thúc của sư muội ta, kẻ này trong mắt không có trưởng bối, không chỉ đả thương đường đệ của mình mà còn nhục nhã đại bá của mình, cũng chính là phụ thân của sư muội ta, bởi vậy sư muội ta cố ý đến là để giải quyết chuyện này!
Đối mặt với người đứng đầu một tông môn, Sở Triển Bằng cũng không quá làm càn, không có nói thẳng là đòi Nam Cung Lăng phải giao người cho y xử lý, mà uyển chuyển nói như vậy. Nhưng Nam Cung Lăng là loại người nào, lúc này sao lại không rõ chuyện gì đã xảy ra.
- Mạc Tà, việc này ngươi xử lý như nào?
Nam Cung Lăng hỏi.
Mạc Tà không trực tiếp trả lời câu hỏi của Nam Cung Lăng mà vụng trộm nhìn vị đại trưởng lão đứng bên cạnh Nam Cung Lăng kia.
- Bẩm tông chủ, kẻ này không tôn trọng trưởng bối, đại nghịch bất đạo, ta định trục xuất hắn khỏi tông môn.
Mạc Tà cẩn thận trả lời, dù sao nếu y nói thẳng là giao Lâm Phong cho Sở Triển Bằng xử lý thì sẽ khiến Nam Cung Lăng không vui. Dù thế nào thì giờ Lâm Phong vẫn là người của Vân Hải tông y, sao có thể tùy ý giao cho người của Hạo Nguyệt tông xử lý, nhưng nếu nói là trục xuất sư môn trước, chuyện sau đó sẽ không còn liên quan đến Vân Hải tông nữa, lời này của Mạc Tà thật quá độc.
Nam Cung Lăng hơi nhăn mi lại, gã đương nhiên biết Mạc Tà có ý gì.
- Tông chủ, người này có hành vi như thế, để lại Vân Hải tông ta cũng là tai họa, Mạc Tà đây là lo lắng cho tông môn.
Đại trưởng lão Mạc Thương Lan chen lời.
Người xung quanh đều hiểu rõ, thầm nghĩ lần này Lâm Phong xong rồi. Đại trưởng lão Mạc Thương Lan là trưởng lão chấp pháp của Vân Hải tông, có địa vị cực cao, cũng là phụ thân của trưởng lão nội môn Mạc Tà, ngay cả ông ta cũng nói như vậy thì có tưởng tượng được kết quả của Lâm Phong là thế nào.
- Đệ tử ngoại môn.
Nam Cung Lăng thầm nói nhỏ một tiếng trong lòng, cũng thầm lắc đầu. Gã không đồng ý phương pháp của Mạc Tà, nhưng Mạc Thương Lan thân là nguyên lão của Vân Hải tông, vị tông chủ là gã đương nhiên không thể vì một tên đệ tử ngoại môn mà làm Mạc Thương Lan mất mặt, chỉ có thể hy sinh Lâm Phong.
Nam Cung Lăng đang muốn mở miệng đồng ý thì vào lúc này…
Coong…
Một tiếng chuông lanh lảnh mà xa xôi truyền đến, giống như tiếng trống chiều chuông sớm gõ vang trong lòng mọi người.
Mọi người nghi hoặc dáo dác nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh này. Mà tông chủ Vân Hải tông Nam Cung Lăng thì lại chấn động, trong ánh mắt hiện lên tinh quang sắc bén, đây là… tiếng chung cổ.
Mạc Thương Lan cũng vô cùng chấn động, nhìn về phía hành cung Tuyệt Phong kia, ở đó có một vách đá dựng đứng, mà tiếng chung cổ trên đỉnh vách đá đó đã trăm năm chưa từng vang lên.
Coong…
Lại một tiếng chung cổ chấn động tâm linh như khúc nhạc xa xôi vang lên.
- Đây là, tiếng thứ hai!
Vẻ khiếp sợ trong mắt Nam Cung Lăng lóe lên, rồi gã mỉm cười, vài vị đệ tử thiên tài có thiên phú mạnh nhất của tông môn đều ở đây, mà tiếng chung cổ vang lên như vậy không thể nghi ngờ là lại tuyên bố Vân Hải tông bọn họ lại xuất hiện một vị kinh tài tuyệt diễm nữa.
Vốn vì Sở Triển Bằng nên tâm tình Nam Cung Lăng không được tốt cho lắm, Vân Hải tông to như vậy mà không có lấy một người có thể chống lại đối phương, đây không phải là chuyện tốt đẹp gì. Mà lúc này Nam Cung Lăng lại hưng phấn, đã trăm năm rồi, chung cổ trên vách đá kia chưa từng vang lên dù chỉ một tiếng, nhưng ngày hôm nay, gã lại nghe thấy hai tiếng chung cổ vang lên.
- Không biết tên đệ tử nào có thể thông qua khảo nghiệm của Chung Cổ Tuyệt Bích?
Nam Cung Lăng thầm nghĩ xem người đánh vang chung cổ là ai, mà chuyện bên này dường như đã bị gã quên hết.
Coong…
Tiếng chung cổ thứ ba vang vọng trên không trung Vân Hải tông. Lúc này, tất cả người của Vân Hải tông đều nhìn về phía Thiên Tiệm nhai, nhưng đại đa số đệ tử chỉ biết tiếng chung cổ phát ra từ đâu, mà cao tầng của Vân Hải tông lại hiểu rõ, chỉ có tiếng của Chung Cổ Tuyệt Bích mới xa xưa như thế, dao động lòng người như thế.
Nam Cung Lăng ngơ ngác nhìn về phía Thiên Tiệm nhai, ba tiếng chung cổ, thế mà lại vang lên tiếng thứ ba. Ngược dòng lịch sử ngàn năm của Vân Hải tông, dường như chỉ có ba trăm năm trước chung cổ mới được gõ vang ba tiếng!
- Phù…
Nam Cung Lăng thở hắt một hơi, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên. Vị tông chủ trẻ tuổi nhất Vân Hải tông này dường như thấy được tông môn quật khởi.