Từ Phế Vật Thành Thiên Tài Võ Đạo
Chương 29: C29 Võ giả
Mộ Dung gật gật đầu, nhưng trong lòng cũng không hoàn toàn tin tất cả, lời đồn có đôi khi không phải là không có căn cứ, vị Tam công tử Lý gia có quá nhiều truyền thuyết, bất kể là tin đồn hay là sự thật, đều đáng để hoàng thất quan tâm.
Lý Ấu Vi nhìn biểu cảm của Cửu công chúa trước. mặt mình, nàng ấy cười nhạt và cũng không nói thêm gì cả.
Nàng ấy biết mục đích mà Cửu công chúa hẹn gặp mình hôm nay, nhưng mà lần này nàng ấy đến đô thành cũng không thể tránh khỏi sự tiếp xúc với hoàng thất, nàng ấy đã Cửu công chúa, cho nên cũng có thể nhìn được phản ứng của những người khác là như thế nào.
Phải nói rằng, Cửu công chúa này thật sự giống như lời đôn, khuynh quốc khuynh thành, chắc chắn có thể được xưng tụng là nữ nhân đẹp nhất Đại Thương, nếu có thể gả vào Lý phủ làm nàng dâu của tiểu đệ thì không còn gì bằng.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lý Ấu Ví cong lên thành một nụ cười, ánh mắt nàng ấy nhìn nữ tử trước mặt mình cũng dịu dàng hơn một chút.
Tuy nhiên, khi Mộ Dung nhìn thấy nữ nhân trước mặt đột nhiên nhìn mình với ánh mắt tràn đầy thiện ý, không hiểu vì lý do gì mà cả người nàng ta chợt run lên, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả
Ngay lúc Lý Ấu Vĩ đang tìm nàng dâu cho tiểu đệ mình, ở núi Kỳ Liên, Lý Tử Dạ đang quần nhau với phỉ khấu ở khắp núi đði, đột nhiên hân khẽ giật mình một cái và cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
“Đuổi kịp rồi ư?"
Lý Tử Dạ vội vàng liếc nhìn ra phía sau, thấy không có bóng dáng của một tên phi khấu nào, hẳn không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Không có ai.
Không sao, không sao.
Nói cách khác, những tên phỉ khấu này ngày càng trở nên vô dụng, có thế mà chúng cũng không đuổi kịp.
Ở phía sau, cách một dặm đường núi, hơn mười tên phi khấu ngõi trên mặt đất thở hổn hển, găn như. không thể đứng dậy.
"Trại chủ, tại sao tiểu tử này lại trở nên lợi hại như. vậy, bảy tám huynh đệ chúng ta mai phục mà cũng không thể ngăn cản hẳn” Một tên phỉ khấu mở miệng nói với giọng tràn đăy sự thắc mắc.
"Rất có thể tiểu tử đó đã mở ra thần tàng, bây giờ. hắn đã trở thành một võ giả."
Thủ lĩnh phi khấu nói với sắc mặt ảm đạm: "Tóm lại, khi gặp hắn, chắc chẳn các ngươi không được đi một mình, tốt nhất là mười mấy hoặc hai mấy người cũng tiến lên, nếu không, các ngươi không thể ngăn. cản được hẳn đâu."
"Đã rõ!" Phi khẩu gật đầu.
"Này, các ngươi còn không mau đuổi theo đi!"
Lúc này, Lý Tử Dạ vốn đã trốn thoát không thấy bóng dáng vậy mà lại trở về đường cũ, hắn đứng ở tên núi đá la lớn.
"Tiểu tử, đừng để lão tử bắt được ngươi, nếu không, ta nhất định sẽ lột da ngươi!”
Khi thủ lĩnh phi khấu nghe thấy sự khiêu khích của người phía trước, tức đến nỗi đỏ cả mặt, hẳn ta tức giận hô to.
"Tên to con, ta nghe lời ngươi nói nhiều đến nỗi ai ta sắp thành kén rồi, rốt cuộc là đuổi hay không đuổi, nếu không đuổi thì ta sẽ rời đi”
Trên núi đá, Lý Tử Dạ chống nạnh, hét lên như người đàn bà chanh chua chửi đổng.
"Các huynh đệ, đuổi theo cho ta!”
Thủ lĩnh phi khấu rất tức giận, hẳn ta ra lệnh và tiếp tục dẫn người tiếp tục truy đuổi hắn.
Thấy vậy, Lý Tử Dạ cười ha ha một tiếng, hắn lập tức xoay người tiếp tục chạy đi.
Một người không thể đánh một đám người, nhưng nếu như có một người riêng lẻ hoặc là năm ba người riêng lẻ thì hẳn vẫn có thể suy nghĩ một chút.
Nẵng gắt ngả về phía Tây, phía sau Lý Tử Dạ, số người đuổi theo hân càng ngày càng ít, rất nhanh sau đó đã đến lúc mặt trời lặn, người đuổi theo Lý Tử Dạ chỉ còn lại thủ lĩnh phi khấu.
“Tiểu tử nhà ngươi, có dám dừng lại đánh với ta một trận không.”
Đến gần lối ra của rừng núi, tên thủ lĩnh phi khấu cúi người xuống, vừa há to miệng th ở dốc vừa nói.
"Trước khi ra khỏi rừng núi, Lý Tử Dạ cũng dừng lại khi nghe thấy hẳn ta nói như vậy, hắn quay sang nhìn
thủ lĩnh phỉ khấu phía sau mình và nói: "Đánh một trận cũng không phải là không được, nhưng mà nếu như ta thắng, ngươi phải trả lời ta ba câu hổ
"Câu hỏi gì?"
Sắc mặt thủ lĩnh phi khấu trở nên trầm xuống và nói.
“Ngươi cứ đồng ý với ta trước đi."
Lý Tử Dạ cười nói.
"Được rồi, ta đồng ý, nhưng ngươi cũng phải có bản lĩnh đánh thắng ta!"
Lời còn chưa dứt, ánh mắt của thú lĩnh phí khấu trở nên lạnh lẽo, thân thể bạo phát, hẳn ta đột nhiên xông tới phía trước.
Trước khi ra khỏi rừng núi, Lý Tử Dạ đã sớm có sự chuẩn bị sẵn sàng, hắn đạp chân xuống, rút lui vài trượng.
Thân pháp phiêu dật trước nay chưa từng có, tựa như phi tiên, nhanh nhẹn xuất trần.
Một chiêu thất bại, sắc mặt của thủ lĩnh phi khấu trầm xuống, hẳn ta dậm mạnh dưới chân, lại khi thân lên lần nữa.
Sắc mặt Lý Tử Dạ không hề lộ ra một chút hoảng sợ, bước chân xoay chuyển, bóng dáng lại quét đi xa mấy trượng.
Phi Tiên Quyết, thiên hạ đệ nhất pháp, không chỉ kiếm pháp vô song, thân pháp cũng là thiên hạ đệ nhất.
Trong vòng một ngày một đêm, Lý Tử Dạ chỉ học được năm bước, thậm chí cũng không được tính là một cọng lông nhưng cũng đủ đế đối phó với thủ lĩnh phi khấu mặt trước mình.
Sau khi lùi về phía sau hai bước, Lý Tử Dạ bay lên lùi vẽ phía sau, hẳn đạp một cước lên thân cây, vòng vèo trên không trung,kiếm Thanh Sương trong tay hắn cũng đã ra khỏi vỏ.
Vút!
Một đòn kiếm chấn động, kiếm quang như sương, nhìn thì tưởng chừng đơn giản. nhưng lại đâm về phía trái tim của tên thủ lĩnh với độ chính xác vô song.
Khi cảm thấy nguy cơ đang đánh úp tới, lông tóc trên người thủ lĩnh phi khấu dựng đứng, theo bản năng của võ giả, hẳn ta lăn người tránh ra khỏi chỗ khác.
Xoẹt xoẹt!
Âm thanh xé rách quần áo vang lên, trên ngực thủ lĩnh phi khấu xuất hiện một vết thương sâu, máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ áo.
“Ngươi, thất bại rồi!”
Trên mặt đất, thủ lĩnh phỉ khấu vừa định đứng dậy thì đột nhiên, hai mắt hẳn ta bị mờ đi, trước yết hầu xuất hiện một trường kiếm lạnh lếo.
"Chuyện này, không thể nào được!"
Thủ lĩnh phi khấu nhìn thanh kiếm trước yết hầu và ngạc nhiên nói.
"Làm sao thế, ngươi không nguyện ý nhận thua sao?"
Lý Tử Dạ lắc lắc thanh kiếm trong tay nói: "Ngươi muốn ta chọc chọc vài lỗ trên người ngươi rồi mới chịu nhận thua sao?"
"Ta, nhận thua!"
Sắc mặt thủ lĩnh phỉ khấu trở nên tối sâm lại, hẳn ta nói: "Nói đi, ngươi muốn biết cái gì?"
“Rất đơn giản."
Lý Tử Dạ cười rạng rỡ nói: "Sĩ Hỏa Thần Thiết kia ngươi lấy ở đâu ra?"