Truyền Thuyết Hùng Bá
Chương 56
Dịch: Mạc Nguyệt
Ánh trăng bạc rọi xuống thảo nguyên rộng lớn. Dường như có cơn gió phất qua khiến đám cỏ non khom mình, nhưng chỉ lát sau lại khôi phục như ban đầu, thoạt tưởng cơn gió ấy chỉ là giấc mơ.
Có một bóng đen lướt nhanh như bay trên thảo nguyên, kể cả có người tình cờ trông thấy cũng sẽ cho rằng mình hoa mắt vì ánh trăng sáng.
Lăng Ngạo Thiên vừa dùng khinh công di chuyển vừa vận chuyển nội lực để khôi phục chân khí, cố gắng cân bằng năng lượng tiêu hao và năng lượng sản sinh. Sau nửa ngày, cuối cùng hắn cũng đến nơi.
Lúc này, bình minh dịu nhẹ dần ló rạng nơi đường chân trời, chiếu xuống mặt biển lấp lánh ánh bạc. Khung cảnh đẹp đẽ và yên bình biết bao.
Sau khi tìm được lối vào đối diện thị trấn Lê Nghênh, Lăng Ngạo Thiên mở cầu nối với thiên địa, hòa mình vào thiên nhiên. Ở trạng thái này, nếu không phải người có công lực cao hơn hắn, thì không ai có thể cảm nhận khí tức để phát hiện ra hắn.
Hắn lẳng lặng thâm nhập vào động băng. Lối đi chỉ vừa đủ cho khoảng hai, ba người bước vào, nhưng càng đi sâu vào trong, đường càng rộng, đến đoạn phân nhánh thì đã đủ rộng cho bảy, tám người dàn hàng ngang. Hắn không ngừng tiến lên theo tuyến đường Vân Thương để lại. Mục tiêu lớn nhất của chuyến đi này tất nhiên là máu phương hoàng. Nếu tránh được Đế Thích Thiên thì không còn gì bằng. Nhưng nếu không may gặp phải, thì đành liều một phen vậy.
Đoạn đường này khá thuận lợi, dù thi thoảng có đệ tử Thiên Môn mặc đồ trắng từ đầu đến chân đi ngang qua cũng không có ai phát hiện được Lăng Ngạo Thiên.
Hắn mặc một bộ quần áo trắng ánh lam nhạt, cũng che mặt. Đừng tưởng rằng tất cả mật thám đều mặc đồ đen. Di chuyển trong địa cung dưới động băng mà mặc đồ đen thì có khác nào lạy ông tôi ở bụi này? Dù là cao thủ truyền kỳ hòa mình vào thiên nhiên cũng vô dụng, vì người ta nhìn bằng mắt thường cũng thấy.
Sau khi rẽ, ngoặt khoảng bảy, tám lần, không còn thấy bóng dáng đệ tử Thiên Môn nữa. Chắc hẳn đã vào địa phận hầm bí mật nên các đệ tử mới không được phép lại gần. Tuy không còn gặp đệ tử tuần tra, nhưng Lăng Ngạo Thiên lại càng cẩn thận gấp bội. Hắn muốn có được máu phượng hoàng để sống tốt hơn, chứ không muốn ra quân chưa thắng đã từ trần.
Lúc đến gần hầm bí mật, hắn vận chân khí để mình lơ lửng trên không. Càng gần mục tiêu càng không thể lơ là.
Cửa vào hầm bí mật chỉ đủ cho một người đi qua. Lăng Ngạo Thiên lướt vào trong như một hồn ma. Theo mật báo, cửa ải thứ nhất có bẫy dưới mặt đất, nếu dẫm lên sẽ có mũi tên phóng ra. Hiển nhiên, hắn lơ lửng thế này thì có thể an toàn qua cửa. Cửa ải thứ hai sắp đặt vô vàn ám khí ở hai mặt tường, trên đường đi có một sợi tơ mảnh trong suốt khó có thể phát hiện bằng mắt thường, một khi chạm vào, tơ đứt là ám khí sẽ phóng ra. Nhưng Lăng Ngạo Thiên chỉ cần tập trung chân nguyên ở hai mắt là có thể dễ dàng nhìn thấy sợi tơ và tránh nó. Thế nên hắn cũng an toàn vượt qua cửa thứ hai. Cửa ải thứ ba là cửa cuối cùng Vân Thương phát hiện. Con đường này tràn đầy kịch độc. Khi ấy, Vân Thương đã bị thương ở cửa thứ hai, nên vừa bước vào đây lập tức trúng độc, không đi tiếp được nữa. Lăng Ngạo Thiên bao phủ toàn thân bằng một lớp chân khí mỏng, không để chất độc nào có cơ hội dính vào quần áo, rồi tiếp tục bay qua.
Sau khi qua cửa, hắn hết sức thận trọng quan sát, kiểm tra từng ngõ ngách, cuối cùng phát hiện được một cánh cửa nhỏ dẫn đến một căn phòng không có gì đặc biệt, chỉ có từng lớp băng dày và một cái bàn làm bằng hàn ngọc dưới biển sâu. Trên bàn bày ba bình băng ngọc cao cỡ lòng bàn tay, lấp lánh ánh đỏ như hút hồn người ta.
Lăng Ngạo Thiên không vội vàng hành động. Hắn quan sát kĩ cả căn phòng rồi mới từ từ bay về phía bàn ngọc, tập trung nhìn nó hồi lâu. Hắn phát hiện ra hai điểm cần chú ý: một là phần tiếp nối giữa bình ngọc và bàn có cơ quan, chỉ e vừa động vào là Đế Thích Thiên sẽ biết ngay; hai là trên bình hàn ngọc có một lớp thuốc mỏng gần như trong suốt, nếu dính phải thì sẽ bị lũ ong mật được huấn luyện đặc biệt truy đuổi, có chạy xa ngàn dặm cũng vô ích.
Lăng Ngạo Thiên mở túi kép làm bằng thép tinh luyện giấu sau lưng áo, lấy ra bình hàn ngọc thượng hạng đã chuẩn bị trước. Chỉ riêng cái túi thép tinh luyện này thôi đã có giá trị bất phàm, chẳng những chịu lực tốt, lại còn rất nhẹ.
Trong ba bình ngọc trên bàn, có hai bình còn đầy, một bình chỉ còn non nửa. Lăng Ngạo Thiên dùng chân khí bao phủ ngón tay, không để mình dính thuốc, sau đó mở nắp một bình đầy, dùng chân nguyên cuốn chất lỏng trong bình lên, rót vào bình ngọc mình chuẩn bị sẵn. Hắn cứ làm như thế cho đến khi thu được đầy hai bình máu phượng, cất vào trong túi kép. Tiếp đó, hắn lấy ra một bình ngọc bình thường đựng máu của Hỏa Liệt Điểu. Loài chim này cũng giống Phượng Hoàng, đều mang thuộc tính hỏa, nhưng máu của nó lại là vật âm hàn, mà giá trị thì không thể sánh bằng máu phượng, cứ như bùn nhão với ngọc sáng vậy. Nhưng ưu điểm của nó là rất giống máu phượng, nếu không quan sát kĩ sẽ khó phân biệt. Tuy vậy, chỉ cần ngửi là sẽ biết, vì máu phượng mang lại cảm giác sảng khoái, tinh thần minh mẫn, có mùi thơm ngọt của sự sống; còn máu Hỏa Liệt Điểu có mùi tanh rất tầm thường.
Lăng Ngạo Thiên tiếp tục dùng cách ban nãy để dịch chuyển máu Hỏa Liệt Điểu vào hai bình ngọc trống trên bàn. Sau khi hoàn thành thao tác, hắn cất bình ngọc, đóng túi kép, kiểm tra cẩn thận lần nữa, xác định không để lại dấu vết gì thì mới thận trọng bay ra khỏi hầm bí mật. Hắn men theo đường cũ cho tới khi ra đến lối vào hẹp chỉ đủ một người đi qua, bấy giờ mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Ngạo Thiên ra ngoài theo tuyến đường ban đầu. Hắn cũng không trông chờ có thể dùng máu Hỏa Liệt Điểu để lừa Đế Thích Thiên, chỉ mong kéo dài thời gian được chừng nào hay chừng ấy. Đây cũng là lý do hắn không lấy hết máu phượng. Hiển nhiên, cái bình ngọc chỉ còn non nửa là bình mà Đế Thích Thiên thường dùng. Vậy nên hắn đánh cược một lần, biết đâu lão vào đó mấy lần cũng không phát hiện ra có gì không ổn.
Lăng Ngạo Thiên muốn có được máu phượng hoàng. Hắn cũng không ngại trở thành kẻ địch của Đế Thích Thiên. Nhưng Thiên Hạ Hội bây giờ vẫn chưa giải quyết xong Vô Song Thành, hắn chưa muốn có thêm kẻ địch mới. Nếu đối đầu trực diện, chẳng may Đế Thích Thiên hâm lên, hợp tác với Độc Cô Nhất Phương, chẳng phải sẽ rắc rối to sao? Sớm muộn gì cũng phải giải quyết lão già đó, nhưng không phải lúc này.
Trên đường đi, hắn không dằn lòng được nở nụ cười khổ sở. Để tránh bị Đế Thích Thiên phát hiện, hắn không dùng sức mạnh nguyên bản. Nhưng ban nãy lúc đi qua trụ băng, hắn vừa khéo nghe được đệ tử Thiên Môn nói với người bên cạnh rằng: “Thánh môn chủ sắp đến rồi, mau ra nghênh đón.”
Trong Thiên Môn, thánh môn chủ không phải Đế Thích Thiên thì còn ai vào đây nữa?
Nếu Đế Thích Thiên từ phía trước đi tới, thì có làm thế nào Lăng Ngạo Thiên cũng không thể an toàn ra ngoài theo đường cũ mà không bị phát hiện. Nhưng hắn không biết băng cung này rộng chừng nào, nếu tự ý đi lung tung thì có khi sẽ lọt bẫy.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, hắn cắn răng, quyết định vào lối đi bên cạnh. Có lẽ hắn sắp sửa đối mặt với thời khắc nguy hiểm nhất đời này. Nhưng hắn không hối hận, thậm chí còn hơi hưng phấn.
Phải, hưng phấn. Đây không phải hành động bồng bột, thực ra lần này là cơ hội tuyệt hảo để đột nhập sào huyệt của Đế Thích Thiên, đánh cho đối phương không kịp chuẩn bị. Điều quan trọng nhất là hắn đã đạt mục đích, chỉ cần mang được máu phượng trở về là xem như viên mãn.
Không có việc gì chắc chắn sẽ thành công. Nếu lần nào cũng chờ tới lúc nắm chắc phần thắng trong tay mới hành động, thì có khi chẳng làm được gì cả. Làm một quân vương thống lĩnh trăm ngàn người đúng là không nên đặt mình vào nguy hiểm, nhưng lúc cần thiết thì phải có can đảm xông pha.
Trên con đường theo đuổi giới hạn của cao thủ võ lâm, thiếu can đảm thì rất khó thành công. Ví như Đế Thích Thiên, lão cũng từng là một người gan dạ, sẵn sàng đối mặt thử thách. Từ ngàn năm trước, lão đã là cao thủ truyền kỳ, chắc hẳn cũng có một thời thiếu niên đắc ý. Nhưng sau ngàn năm, lão không tiến bộ thêm chút nào trong việc tìm tòi bí mật ly kỳ của “thần linh”, mà chỉ dừng lại ở cấp bậc “con người”. Nguyên nhân là bởi lão đã đánh mất lòng dũng cảm. Lão không dám đánh cược nữa, vì một khi có điều bất trắc, thứ lão đánh mất không phải mấy mươi năm cuộc đời ngắn ngủi, mà là sự sống qua hàng ngàn năm. Càng sống lâu, người ta càng không dám liều. Bởi vì có thể tiếp tục sống mãi thực sự là một điều tuyệt vời.
Lăng Ngạo Thiên muốn đánh cược một phen. Đến nay, tin hắn bước vào giai đoạn cao thủ truyền kỳ vẫn chưa lộ ra ngoài. Dù Thiên Hạ Hội là thế lực lớn, Đế Thích Thiên cũng không coi ra gì. Nhưng một khi tin này truyền đi, lão chắc chắn sẽ đề phòng, đến lúc đó muốn lấy được máu phượng sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Nhưng hắn không phải kẻ cuồng võ thuật miệt mài rèn luyện bất kể ngày đêm, có chết cũng chẳng màng. Trên đường đến đây, hắn không ngừng tính toán, mường tượng tình cảnh đối mặt với Đế Thích Thiên. Cuối cùng, hắn quyết tâm cược một phen.
Ánh trăng bạc rọi xuống thảo nguyên rộng lớn. Dường như có cơn gió phất qua khiến đám cỏ non khom mình, nhưng chỉ lát sau lại khôi phục như ban đầu, thoạt tưởng cơn gió ấy chỉ là giấc mơ.
Có một bóng đen lướt nhanh như bay trên thảo nguyên, kể cả có người tình cờ trông thấy cũng sẽ cho rằng mình hoa mắt vì ánh trăng sáng.
Lăng Ngạo Thiên vừa dùng khinh công di chuyển vừa vận chuyển nội lực để khôi phục chân khí, cố gắng cân bằng năng lượng tiêu hao và năng lượng sản sinh. Sau nửa ngày, cuối cùng hắn cũng đến nơi.
Lúc này, bình minh dịu nhẹ dần ló rạng nơi đường chân trời, chiếu xuống mặt biển lấp lánh ánh bạc. Khung cảnh đẹp đẽ và yên bình biết bao.
Sau khi tìm được lối vào đối diện thị trấn Lê Nghênh, Lăng Ngạo Thiên mở cầu nối với thiên địa, hòa mình vào thiên nhiên. Ở trạng thái này, nếu không phải người có công lực cao hơn hắn, thì không ai có thể cảm nhận khí tức để phát hiện ra hắn.
Hắn lẳng lặng thâm nhập vào động băng. Lối đi chỉ vừa đủ cho khoảng hai, ba người bước vào, nhưng càng đi sâu vào trong, đường càng rộng, đến đoạn phân nhánh thì đã đủ rộng cho bảy, tám người dàn hàng ngang. Hắn không ngừng tiến lên theo tuyến đường Vân Thương để lại. Mục tiêu lớn nhất của chuyến đi này tất nhiên là máu phương hoàng. Nếu tránh được Đế Thích Thiên thì không còn gì bằng. Nhưng nếu không may gặp phải, thì đành liều một phen vậy.
Đoạn đường này khá thuận lợi, dù thi thoảng có đệ tử Thiên Môn mặc đồ trắng từ đầu đến chân đi ngang qua cũng không có ai phát hiện được Lăng Ngạo Thiên.
Hắn mặc một bộ quần áo trắng ánh lam nhạt, cũng che mặt. Đừng tưởng rằng tất cả mật thám đều mặc đồ đen. Di chuyển trong địa cung dưới động băng mà mặc đồ đen thì có khác nào lạy ông tôi ở bụi này? Dù là cao thủ truyền kỳ hòa mình vào thiên nhiên cũng vô dụng, vì người ta nhìn bằng mắt thường cũng thấy.
Sau khi rẽ, ngoặt khoảng bảy, tám lần, không còn thấy bóng dáng đệ tử Thiên Môn nữa. Chắc hẳn đã vào địa phận hầm bí mật nên các đệ tử mới không được phép lại gần. Tuy không còn gặp đệ tử tuần tra, nhưng Lăng Ngạo Thiên lại càng cẩn thận gấp bội. Hắn muốn có được máu phượng hoàng để sống tốt hơn, chứ không muốn ra quân chưa thắng đã từ trần.
Lúc đến gần hầm bí mật, hắn vận chân khí để mình lơ lửng trên không. Càng gần mục tiêu càng không thể lơ là.
Cửa vào hầm bí mật chỉ đủ cho một người đi qua. Lăng Ngạo Thiên lướt vào trong như một hồn ma. Theo mật báo, cửa ải thứ nhất có bẫy dưới mặt đất, nếu dẫm lên sẽ có mũi tên phóng ra. Hiển nhiên, hắn lơ lửng thế này thì có thể an toàn qua cửa. Cửa ải thứ hai sắp đặt vô vàn ám khí ở hai mặt tường, trên đường đi có một sợi tơ mảnh trong suốt khó có thể phát hiện bằng mắt thường, một khi chạm vào, tơ đứt là ám khí sẽ phóng ra. Nhưng Lăng Ngạo Thiên chỉ cần tập trung chân nguyên ở hai mắt là có thể dễ dàng nhìn thấy sợi tơ và tránh nó. Thế nên hắn cũng an toàn vượt qua cửa thứ hai. Cửa ải thứ ba là cửa cuối cùng Vân Thương phát hiện. Con đường này tràn đầy kịch độc. Khi ấy, Vân Thương đã bị thương ở cửa thứ hai, nên vừa bước vào đây lập tức trúng độc, không đi tiếp được nữa. Lăng Ngạo Thiên bao phủ toàn thân bằng một lớp chân khí mỏng, không để chất độc nào có cơ hội dính vào quần áo, rồi tiếp tục bay qua.
Sau khi qua cửa, hắn hết sức thận trọng quan sát, kiểm tra từng ngõ ngách, cuối cùng phát hiện được một cánh cửa nhỏ dẫn đến một căn phòng không có gì đặc biệt, chỉ có từng lớp băng dày và một cái bàn làm bằng hàn ngọc dưới biển sâu. Trên bàn bày ba bình băng ngọc cao cỡ lòng bàn tay, lấp lánh ánh đỏ như hút hồn người ta.
Lăng Ngạo Thiên không vội vàng hành động. Hắn quan sát kĩ cả căn phòng rồi mới từ từ bay về phía bàn ngọc, tập trung nhìn nó hồi lâu. Hắn phát hiện ra hai điểm cần chú ý: một là phần tiếp nối giữa bình ngọc và bàn có cơ quan, chỉ e vừa động vào là Đế Thích Thiên sẽ biết ngay; hai là trên bình hàn ngọc có một lớp thuốc mỏng gần như trong suốt, nếu dính phải thì sẽ bị lũ ong mật được huấn luyện đặc biệt truy đuổi, có chạy xa ngàn dặm cũng vô ích.
Lăng Ngạo Thiên mở túi kép làm bằng thép tinh luyện giấu sau lưng áo, lấy ra bình hàn ngọc thượng hạng đã chuẩn bị trước. Chỉ riêng cái túi thép tinh luyện này thôi đã có giá trị bất phàm, chẳng những chịu lực tốt, lại còn rất nhẹ.
Trong ba bình ngọc trên bàn, có hai bình còn đầy, một bình chỉ còn non nửa. Lăng Ngạo Thiên dùng chân khí bao phủ ngón tay, không để mình dính thuốc, sau đó mở nắp một bình đầy, dùng chân nguyên cuốn chất lỏng trong bình lên, rót vào bình ngọc mình chuẩn bị sẵn. Hắn cứ làm như thế cho đến khi thu được đầy hai bình máu phượng, cất vào trong túi kép. Tiếp đó, hắn lấy ra một bình ngọc bình thường đựng máu của Hỏa Liệt Điểu. Loài chim này cũng giống Phượng Hoàng, đều mang thuộc tính hỏa, nhưng máu của nó lại là vật âm hàn, mà giá trị thì không thể sánh bằng máu phượng, cứ như bùn nhão với ngọc sáng vậy. Nhưng ưu điểm của nó là rất giống máu phượng, nếu không quan sát kĩ sẽ khó phân biệt. Tuy vậy, chỉ cần ngửi là sẽ biết, vì máu phượng mang lại cảm giác sảng khoái, tinh thần minh mẫn, có mùi thơm ngọt của sự sống; còn máu Hỏa Liệt Điểu có mùi tanh rất tầm thường.
Lăng Ngạo Thiên tiếp tục dùng cách ban nãy để dịch chuyển máu Hỏa Liệt Điểu vào hai bình ngọc trống trên bàn. Sau khi hoàn thành thao tác, hắn cất bình ngọc, đóng túi kép, kiểm tra cẩn thận lần nữa, xác định không để lại dấu vết gì thì mới thận trọng bay ra khỏi hầm bí mật. Hắn men theo đường cũ cho tới khi ra đến lối vào hẹp chỉ đủ một người đi qua, bấy giờ mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Ngạo Thiên ra ngoài theo tuyến đường ban đầu. Hắn cũng không trông chờ có thể dùng máu Hỏa Liệt Điểu để lừa Đế Thích Thiên, chỉ mong kéo dài thời gian được chừng nào hay chừng ấy. Đây cũng là lý do hắn không lấy hết máu phượng. Hiển nhiên, cái bình ngọc chỉ còn non nửa là bình mà Đế Thích Thiên thường dùng. Vậy nên hắn đánh cược một lần, biết đâu lão vào đó mấy lần cũng không phát hiện ra có gì không ổn.
Lăng Ngạo Thiên muốn có được máu phượng hoàng. Hắn cũng không ngại trở thành kẻ địch của Đế Thích Thiên. Nhưng Thiên Hạ Hội bây giờ vẫn chưa giải quyết xong Vô Song Thành, hắn chưa muốn có thêm kẻ địch mới. Nếu đối đầu trực diện, chẳng may Đế Thích Thiên hâm lên, hợp tác với Độc Cô Nhất Phương, chẳng phải sẽ rắc rối to sao? Sớm muộn gì cũng phải giải quyết lão già đó, nhưng không phải lúc này.
Trên đường đi, hắn không dằn lòng được nở nụ cười khổ sở. Để tránh bị Đế Thích Thiên phát hiện, hắn không dùng sức mạnh nguyên bản. Nhưng ban nãy lúc đi qua trụ băng, hắn vừa khéo nghe được đệ tử Thiên Môn nói với người bên cạnh rằng: “Thánh môn chủ sắp đến rồi, mau ra nghênh đón.”
Trong Thiên Môn, thánh môn chủ không phải Đế Thích Thiên thì còn ai vào đây nữa?
Nếu Đế Thích Thiên từ phía trước đi tới, thì có làm thế nào Lăng Ngạo Thiên cũng không thể an toàn ra ngoài theo đường cũ mà không bị phát hiện. Nhưng hắn không biết băng cung này rộng chừng nào, nếu tự ý đi lung tung thì có khi sẽ lọt bẫy.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, hắn cắn răng, quyết định vào lối đi bên cạnh. Có lẽ hắn sắp sửa đối mặt với thời khắc nguy hiểm nhất đời này. Nhưng hắn không hối hận, thậm chí còn hơi hưng phấn.
Phải, hưng phấn. Đây không phải hành động bồng bột, thực ra lần này là cơ hội tuyệt hảo để đột nhập sào huyệt của Đế Thích Thiên, đánh cho đối phương không kịp chuẩn bị. Điều quan trọng nhất là hắn đã đạt mục đích, chỉ cần mang được máu phượng trở về là xem như viên mãn.
Không có việc gì chắc chắn sẽ thành công. Nếu lần nào cũng chờ tới lúc nắm chắc phần thắng trong tay mới hành động, thì có khi chẳng làm được gì cả. Làm một quân vương thống lĩnh trăm ngàn người đúng là không nên đặt mình vào nguy hiểm, nhưng lúc cần thiết thì phải có can đảm xông pha.
Trên con đường theo đuổi giới hạn của cao thủ võ lâm, thiếu can đảm thì rất khó thành công. Ví như Đế Thích Thiên, lão cũng từng là một người gan dạ, sẵn sàng đối mặt thử thách. Từ ngàn năm trước, lão đã là cao thủ truyền kỳ, chắc hẳn cũng có một thời thiếu niên đắc ý. Nhưng sau ngàn năm, lão không tiến bộ thêm chút nào trong việc tìm tòi bí mật ly kỳ của “thần linh”, mà chỉ dừng lại ở cấp bậc “con người”. Nguyên nhân là bởi lão đã đánh mất lòng dũng cảm. Lão không dám đánh cược nữa, vì một khi có điều bất trắc, thứ lão đánh mất không phải mấy mươi năm cuộc đời ngắn ngủi, mà là sự sống qua hàng ngàn năm. Càng sống lâu, người ta càng không dám liều. Bởi vì có thể tiếp tục sống mãi thực sự là một điều tuyệt vời.
Lăng Ngạo Thiên muốn đánh cược một phen. Đến nay, tin hắn bước vào giai đoạn cao thủ truyền kỳ vẫn chưa lộ ra ngoài. Dù Thiên Hạ Hội là thế lực lớn, Đế Thích Thiên cũng không coi ra gì. Nhưng một khi tin này truyền đi, lão chắc chắn sẽ đề phòng, đến lúc đó muốn lấy được máu phượng sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Nhưng hắn không phải kẻ cuồng võ thuật miệt mài rèn luyện bất kể ngày đêm, có chết cũng chẳng màng. Trên đường đến đây, hắn không ngừng tính toán, mường tượng tình cảnh đối mặt với Đế Thích Thiên. Cuối cùng, hắn quyết tâm cược một phen.