Truyền Thuyết Hùng Bá
Chương 51
Dịch: Mạc Nguyệt
Xe ngựa men theo đường mòn chạy thẳng l3n đỉnh Thiên Sơn. Từ xa đã trông thấy Lăng Ngạo Thiên đứng chờ ở cuối đường.
Bộ Kinh Vân là người đầu tiên nhảy xuống xe. Vừa trông thấy sư phụ, băng lạnh nơi đáy mắt nó như tan ra, trái tim len lỏi một dòng nước ấm áp.
Lăng Ngạo Thiên tiến lên, nắm tay nó, dịu dàng bảo: “Vân Nhi vất vả rồi.”
Bộ Kinh Vân khẽ gật đầu, không nói gì nhưng vẻ mặt ôn hòa đã nói lên tất cả.
Hai ám vệ bị thương cũng nối nhau xuống xe. Lăng Ngạo Thiên mỉm cười gật đầu với họ, tỏ ý tán dương: “Lần này các ngươi làm rất tốt. Ta đã nói với Ân trưởng lão rồi, từ bây giờ hai ngươi sẽ chuyển đến đội tinh anh.”
Hai ám vệ giật mình vì được ưu ái, sau đấy vô cùng cảm kích dìu nhau đi chữa thương.
Tiếp đó, Lăng Ngạo Thiên gọi người đưa Nhiếp Phong và Đoạn Lãng về phòng, các đại phu đã chờ sẵn ở đó. Đoạn Lãng bị thương nặng hơn nên Lăng Ngạo Thiên dắt Bộ Kinh Vân vào phòng nó xem thế nào.
Các đại phu khám qua một lượt là đã xác định được thành phần chất độc Đoạn Lãng trúng phải. Trong thuốc giải độc cấp tốc lúc trước đã có thành phần giải độc rồi, nên không có gì nguy hiểm. Tiếp đó, họ rửa vết thương, bôi thuốc, băng bó rồi đi sắc thuốc. Họ ước tính phải mất hai tháng Đoạn Lãng mới có thể khôi phục hoàn toàn. Dù sao vết thương này vừa dài vừa sâu, nó lại còn nhỏ nên lâu khỏi.
Lăng Ngạo Thiên gật đầu rồi để họ rời đi.
Bị các đại phu lăn qua lộn lại một hồi, thế mà Đoạn Lãng lại tỉnh. Nó mở đôi mắt mơ màng, miệng lẩm bẩm: “Sư phụ… đau…”
Lăng Ngạo Thiên bước nhanh tới ngồi bên giường, nhẹ nhàng xoa đầu nó, dịu dàng nói: “Lãng Nhi giỏi lắm. Bây giờ con đã là thiếu niên anh hùng rồi.”
Đoạn Lãng bĩu môi, nũng nịu: “Lâu lắm mới được gặp sư phụ, con muốn có quà.”
Lăng Ngạo Thiên nhìn nó với ánh mắt hiền từ, cười bảo: “Được được, Lãng Nhi mau khỏi rồi muốn gì sư phụ cũng đồng ý.”
Bộ Kinh Vân lẳng lặng đứng một bên, cảm thấy rầu rĩ vì ban nãy sư phụ đã bỏ tay mình ra để đến an ủi Đoạn Lãng. Nó không hiểu rốt cuộc là làm sao, chỉ thấy hụt hẫng lúc sư phụ buông tay mình ra. Nhìn người dịu dàng an ủi Đoạn Lãng đã làm nó khó chịu rồi, nay thằng nhóc kia còn được đằng chân lân đằng đầu, rõ là một đứa vô dụng lại còn đòi quà. Tâm trạng bực bội khiến nó vô thức tản ra khí lạnh.
Nhưng dường như cả Đoạn Lãng và Lăng Ngạo Thiên đều đã quen với điều này, nên hai người cứ tiếp tục trò chuyện thân tình với nhau, làm Bộ Kinh Vân càng bực hơn.
Sau một hồi thăm hỏi ân cần, Đoạn Lãng đột nhiên nói: “Sư phụ, Phong… không biết huynh ấy bị làm sao… Lúc đó huynh ấy đánh với Vân sư huynh, sau đó lại ngất đi… Bây giờ huynh ấy sao rồi ạ?”
Lăng Ngạo Thiên nhìn thoáng qua Bộ Kinh Vân rồi quay lại trò chuyện với Đoạn Lãng. Bộ Kinh Vân lại càng buồn bực. Đây rõ ràng là mách lẻo… Thật quá đáng! Nó cảm thấy mình rất oan. Rõ ràng lúc đó Nhiếp Phong phát điên đánh nó trước mà.
Lăng Ngạo Thiên cười nhẹ, bảo: “Chuyện Phong sư huynh của con ta cũng biết được chút ít. Nó không sao đâu, bây giờ con bị thương nặng hơn, phải chú ý nghỉ ngơi, uống thuốc đúng giờ, không được chê thuốc đắng mà lén đổ đi đâu đấy, biết chưa?”
Đoạn Lãng lầm bầm: “Dạ. Nhưng Lãng Nhi muốn ăn món bánh đặc biệt mà sư phụ bảo đầu bếp làm lần trước cơ.”
Lăng Ngạo Thiên ngẩn ngơ. Món bánh lần trước… hình như là bánh gato anh đào. Bánh thì dễ thôi, nhưng mùa này thì phải đi đâu kiếm anh đào đây? Hắn gãi cằm nhằm lấp li3m sự bối rối.
Một lúc sau, hắn ngại ngùng bảo: “Cái đó có lẽ tạm thời không làm được. Hay là sư phụ bảo đầu bếp làm món khác cho con nhé?”
Đoạn Lãng bĩu môi: “Ứ ừ! Lãng Nhi chỉ thích món bánh đó thôi. Lần trước mỗi người chỉ được có một miếng bé tí, ăn chẳng bõ.”
Về phương diện sinh hoạt, Lăng Ngạo Thiên rất hào phóng với các đệ tử, ăn mặc ở luôn chọn những cái tốt nhất. Dùng chút ân tình nhỏ mà mua được lòng người, tội gì không làm?
Đoạn Lãng cậy mình nhỏ tuổi nên thường xuyên làm nũng với Lăng Ngạo Thiên, hắn cũng cảm thấy như thế rất tốt. Đời trước, hắn không cảm nhận được tình cảm gia đình. Đời này có con gái và mấy đệ tử vây quanh làm hắn thấy khá hài lòng. Tuy có lẫn vài phần toan tính, nhưng thế thì sao chứ? Chung quy vẫn có tình cảm chân thành.
Lăng Ngạo Thiện quệt mũi Đoạn Lãng, nói bằng giọng cưng chiều: “Được được, bất kể thế nào sư phụ cũng sẽ làm ra món đó cho con, được chưa? Mỗi người được cả miếng to mà còn chưa bõ à?”
Đoạn Lãng cười hì hì: “Lần này con muốn ăn hai miếng. Sư phụ nhường phần của Vân sư huynh cho con đi.”
Bộ Kinh Vân trợn mắt lườm nó, nhưng nó lại chẳng hề hấn gì.
Lăng Ngạo Thiên hơi ngạc nhiên: “Như thế sao được? Vốn dĩ mỗi người được một phần mà. Lâu nay ta luôn công bằng, sao có thể thiên vị được.”
Đoạn Lãng làu bàu: “Mọi người ai cũng thích ăn, nhưng Vân sư huynh mặt cứ lạnh tanh, rõ ràng là không thích mà. Con là sư đệ giải quyết giùm món sư huynh không thích, chẳng phải chính là tình đoàn kết sư phụ hay nói đó sao?”
Bộ Kinh Vân điên cuồng phóng khí lạnh, muốn lên tiếng phản bác nhưng lại không biết nói thế nào, lần đầu tiên nếm thử cảm giác nghẹn họng.
Lăng Ngạo Thiên quay lại nhìn Bộ Kinh Vân vẫn đứng nguyên chỗ cũ với bản mặt vô cảm, chẳng hiểu sao lại cảm thấy giờ phút này nó đang rất xoắn xuýt rồi lại bất lực, bật cười nói với Đoạn Lãng: “Được rồi, con đúng là nhóc mèo tham ăn. Đến lúc đó sư phụ nhường phần của mình cho con.”
Đoạn Lãng mắt sáng bừng: “Thế là con được ba phần ạ?”
Lăng Ngạo Thiên cốc trán nó: “Hừ, đừng tham quá, trừ phi con đánh thắng Vân sư huynh, cướp được phần của nó.”
Đoạn Lãng lập tức “tắt điện”.
“Người ta đưa thuốc đến rồi, con uống thuốc rồi ngoan ngoãn đi ngủ đi. Ngủ nhiều cho chóng khỏe.”
Đoạn Lãng ngoan ngoãn gật đầu.
Lăng Ngạo Thiên dẫn Bộ Kinh Vân ra ngoài thì trùng hợp gặp đại phu bưng thuốc đến, nhẹ gật đầu rồi đi lướt qua.
Trên đường đến Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, họ đi ngang qua phòng Nhiếp Phong. Các đại phu vừa mới ra ngoài, nói rằng cậu tiêu hao hết nội lực nên thiếu hụt khí huyết, tạm thời chưa thể tỉnh lại, cố gắng bồi bổ tầm mười ngày là không có vấn đề gì.
Nhiếp Phong vẫn chưa tỉnh nên Lăng Ngạo Thiên cũng chẳng thể bày tỏ sự quan tâm, đành dẫn Bộ Kinh Vân đi thẳng tới Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu. Lâu rồi thầy trò không gặp nhau, bây giờ nó đã thành “Tử Thần Vô Lệ” được cả Thiên Hạ Hội công nhận, phải trò chuyện tử tế một phen mới được. Dù sao Bộ Kinh Vân cũng là đứa nhạy cảm, nay lại là trụ cột bậc trung của Thiên Hạ Hội, hắn cần thường xuyên nắm bắt trạng thái tâm lý của nó.
- -----oOo------
Xe ngựa men theo đường mòn chạy thẳng l3n đỉnh Thiên Sơn. Từ xa đã trông thấy Lăng Ngạo Thiên đứng chờ ở cuối đường.
Bộ Kinh Vân là người đầu tiên nhảy xuống xe. Vừa trông thấy sư phụ, băng lạnh nơi đáy mắt nó như tan ra, trái tim len lỏi một dòng nước ấm áp.
Lăng Ngạo Thiên tiến lên, nắm tay nó, dịu dàng bảo: “Vân Nhi vất vả rồi.”
Bộ Kinh Vân khẽ gật đầu, không nói gì nhưng vẻ mặt ôn hòa đã nói lên tất cả.
Hai ám vệ bị thương cũng nối nhau xuống xe. Lăng Ngạo Thiên mỉm cười gật đầu với họ, tỏ ý tán dương: “Lần này các ngươi làm rất tốt. Ta đã nói với Ân trưởng lão rồi, từ bây giờ hai ngươi sẽ chuyển đến đội tinh anh.”
Hai ám vệ giật mình vì được ưu ái, sau đấy vô cùng cảm kích dìu nhau đi chữa thương.
Tiếp đó, Lăng Ngạo Thiên gọi người đưa Nhiếp Phong và Đoạn Lãng về phòng, các đại phu đã chờ sẵn ở đó. Đoạn Lãng bị thương nặng hơn nên Lăng Ngạo Thiên dắt Bộ Kinh Vân vào phòng nó xem thế nào.
Các đại phu khám qua một lượt là đã xác định được thành phần chất độc Đoạn Lãng trúng phải. Trong thuốc giải độc cấp tốc lúc trước đã có thành phần giải độc rồi, nên không có gì nguy hiểm. Tiếp đó, họ rửa vết thương, bôi thuốc, băng bó rồi đi sắc thuốc. Họ ước tính phải mất hai tháng Đoạn Lãng mới có thể khôi phục hoàn toàn. Dù sao vết thương này vừa dài vừa sâu, nó lại còn nhỏ nên lâu khỏi.
Lăng Ngạo Thiên gật đầu rồi để họ rời đi.
Bị các đại phu lăn qua lộn lại một hồi, thế mà Đoạn Lãng lại tỉnh. Nó mở đôi mắt mơ màng, miệng lẩm bẩm: “Sư phụ… đau…”
Lăng Ngạo Thiên bước nhanh tới ngồi bên giường, nhẹ nhàng xoa đầu nó, dịu dàng nói: “Lãng Nhi giỏi lắm. Bây giờ con đã là thiếu niên anh hùng rồi.”
Đoạn Lãng bĩu môi, nũng nịu: “Lâu lắm mới được gặp sư phụ, con muốn có quà.”
Lăng Ngạo Thiên nhìn nó với ánh mắt hiền từ, cười bảo: “Được được, Lãng Nhi mau khỏi rồi muốn gì sư phụ cũng đồng ý.”
Bộ Kinh Vân lẳng lặng đứng một bên, cảm thấy rầu rĩ vì ban nãy sư phụ đã bỏ tay mình ra để đến an ủi Đoạn Lãng. Nó không hiểu rốt cuộc là làm sao, chỉ thấy hụt hẫng lúc sư phụ buông tay mình ra. Nhìn người dịu dàng an ủi Đoạn Lãng đã làm nó khó chịu rồi, nay thằng nhóc kia còn được đằng chân lân đằng đầu, rõ là một đứa vô dụng lại còn đòi quà. Tâm trạng bực bội khiến nó vô thức tản ra khí lạnh.
Nhưng dường như cả Đoạn Lãng và Lăng Ngạo Thiên đều đã quen với điều này, nên hai người cứ tiếp tục trò chuyện thân tình với nhau, làm Bộ Kinh Vân càng bực hơn.
Sau một hồi thăm hỏi ân cần, Đoạn Lãng đột nhiên nói: “Sư phụ, Phong… không biết huynh ấy bị làm sao… Lúc đó huynh ấy đánh với Vân sư huynh, sau đó lại ngất đi… Bây giờ huynh ấy sao rồi ạ?”
Lăng Ngạo Thiên nhìn thoáng qua Bộ Kinh Vân rồi quay lại trò chuyện với Đoạn Lãng. Bộ Kinh Vân lại càng buồn bực. Đây rõ ràng là mách lẻo… Thật quá đáng! Nó cảm thấy mình rất oan. Rõ ràng lúc đó Nhiếp Phong phát điên đánh nó trước mà.
Lăng Ngạo Thiên cười nhẹ, bảo: “Chuyện Phong sư huynh của con ta cũng biết được chút ít. Nó không sao đâu, bây giờ con bị thương nặng hơn, phải chú ý nghỉ ngơi, uống thuốc đúng giờ, không được chê thuốc đắng mà lén đổ đi đâu đấy, biết chưa?”
Đoạn Lãng lầm bầm: “Dạ. Nhưng Lãng Nhi muốn ăn món bánh đặc biệt mà sư phụ bảo đầu bếp làm lần trước cơ.”
Lăng Ngạo Thiên ngẩn ngơ. Món bánh lần trước… hình như là bánh gato anh đào. Bánh thì dễ thôi, nhưng mùa này thì phải đi đâu kiếm anh đào đây? Hắn gãi cằm nhằm lấp li3m sự bối rối.
Một lúc sau, hắn ngại ngùng bảo: “Cái đó có lẽ tạm thời không làm được. Hay là sư phụ bảo đầu bếp làm món khác cho con nhé?”
Đoạn Lãng bĩu môi: “Ứ ừ! Lãng Nhi chỉ thích món bánh đó thôi. Lần trước mỗi người chỉ được có một miếng bé tí, ăn chẳng bõ.”
Về phương diện sinh hoạt, Lăng Ngạo Thiên rất hào phóng với các đệ tử, ăn mặc ở luôn chọn những cái tốt nhất. Dùng chút ân tình nhỏ mà mua được lòng người, tội gì không làm?
Đoạn Lãng cậy mình nhỏ tuổi nên thường xuyên làm nũng với Lăng Ngạo Thiên, hắn cũng cảm thấy như thế rất tốt. Đời trước, hắn không cảm nhận được tình cảm gia đình. Đời này có con gái và mấy đệ tử vây quanh làm hắn thấy khá hài lòng. Tuy có lẫn vài phần toan tính, nhưng thế thì sao chứ? Chung quy vẫn có tình cảm chân thành.
Lăng Ngạo Thiện quệt mũi Đoạn Lãng, nói bằng giọng cưng chiều: “Được được, bất kể thế nào sư phụ cũng sẽ làm ra món đó cho con, được chưa? Mỗi người được cả miếng to mà còn chưa bõ à?”
Đoạn Lãng cười hì hì: “Lần này con muốn ăn hai miếng. Sư phụ nhường phần của Vân sư huynh cho con đi.”
Bộ Kinh Vân trợn mắt lườm nó, nhưng nó lại chẳng hề hấn gì.
Lăng Ngạo Thiên hơi ngạc nhiên: “Như thế sao được? Vốn dĩ mỗi người được một phần mà. Lâu nay ta luôn công bằng, sao có thể thiên vị được.”
Đoạn Lãng làu bàu: “Mọi người ai cũng thích ăn, nhưng Vân sư huynh mặt cứ lạnh tanh, rõ ràng là không thích mà. Con là sư đệ giải quyết giùm món sư huynh không thích, chẳng phải chính là tình đoàn kết sư phụ hay nói đó sao?”
Bộ Kinh Vân điên cuồng phóng khí lạnh, muốn lên tiếng phản bác nhưng lại không biết nói thế nào, lần đầu tiên nếm thử cảm giác nghẹn họng.
Lăng Ngạo Thiên quay lại nhìn Bộ Kinh Vân vẫn đứng nguyên chỗ cũ với bản mặt vô cảm, chẳng hiểu sao lại cảm thấy giờ phút này nó đang rất xoắn xuýt rồi lại bất lực, bật cười nói với Đoạn Lãng: “Được rồi, con đúng là nhóc mèo tham ăn. Đến lúc đó sư phụ nhường phần của mình cho con.”
Đoạn Lãng mắt sáng bừng: “Thế là con được ba phần ạ?”
Lăng Ngạo Thiên cốc trán nó: “Hừ, đừng tham quá, trừ phi con đánh thắng Vân sư huynh, cướp được phần của nó.”
Đoạn Lãng lập tức “tắt điện”.
“Người ta đưa thuốc đến rồi, con uống thuốc rồi ngoan ngoãn đi ngủ đi. Ngủ nhiều cho chóng khỏe.”
Đoạn Lãng ngoan ngoãn gật đầu.
Lăng Ngạo Thiên dẫn Bộ Kinh Vân ra ngoài thì trùng hợp gặp đại phu bưng thuốc đến, nhẹ gật đầu rồi đi lướt qua.
Trên đường đến Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, họ đi ngang qua phòng Nhiếp Phong. Các đại phu vừa mới ra ngoài, nói rằng cậu tiêu hao hết nội lực nên thiếu hụt khí huyết, tạm thời chưa thể tỉnh lại, cố gắng bồi bổ tầm mười ngày là không có vấn đề gì.
Nhiếp Phong vẫn chưa tỉnh nên Lăng Ngạo Thiên cũng chẳng thể bày tỏ sự quan tâm, đành dẫn Bộ Kinh Vân đi thẳng tới Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu. Lâu rồi thầy trò không gặp nhau, bây giờ nó đã thành “Tử Thần Vô Lệ” được cả Thiên Hạ Hội công nhận, phải trò chuyện tử tế một phen mới được. Dù sao Bộ Kinh Vân cũng là đứa nhạy cảm, nay lại là trụ cột bậc trung của Thiên Hạ Hội, hắn cần thường xuyên nắm bắt trạng thái tâm lý của nó.
- -----oOo------