Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân
Chương 40
Thời điểm trở lại Tinh Vân thành, trời đã tối rồi, nhưng cho dù là trên đường hay trong thành, cũng không nhìn thấy những người được phái tới để tiêu diệt mối thú.
Hàn Thanh Vân tức giận bất bình, Trần Mộc lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Che dấu trong phế tích không chỉ có cô gái bưu hãn xuất hiện trước mặt họ kia, những người đó rốt cuộc là ai?
Tay không về nhà, Trần Mộc tới phòng bếp trước, lấy từ trong tủ lạnh ra một khối thịt rồi bỏ vào lò nướng làm bữa tối cho bản thân, sau đó lên lầu vào mạng. Nhìn thành chủ Tinh Vân thành đưa ra những báo cáo về tài chính thu vào của Tinh Vân thành……
Tuy rằng Tinh Vân thành là thành thị cấp ba, nhưng tài chính thu vào quả thật không kém. Thành chủ lúc này là Hạ Minh, trong trí nhớ của Trần Mộc, ông ta đã giữ chức vụ này liên tiếp vài kỳ. Đời trước mãi đến khi hắn chết, đối phương vẫn còn vững vàng ngồi ở vị trí thành chủ Tinh Vân thành.
Rất nhiều người cảm thấy vị thành chủ này làm rất khá, bởi vì Tinh Vân thành thu thuế không cao, phương tiện công cộng cũng không tồi, thuế hàng năm cũng sẽ không tự nhiên bị thiếu một cách khó hiểu. Nhưng Trần Mộc nhớ tới Hạ Minh chống đỡ cho Lâm An Liệt sau này liền thấy hận muốn chết.
Giết người là phạm pháp, đời trước Lâm An Liệt hại chết cha mẹ hắn, cho dù có bí mật làm, lại đổ không ít tội lên đầu hắn. Nếu không có Hạ Minh giúp đỡ, làm sao gã có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật?
Hắn còn nhớ rõ, buổi sáng ngày hôm ấy hắn phát hiện cha qua đời, lập tức báo cảnh sát. Kết quả Lâm An Liệt đối mặt với đội chấp pháp không chút sợ hãi, mà hắn còn bị cắn ngược lại một cái. Sau đó, người của đội chấp pháp lập tức cướp bộ đàm liên lạc của hắn, đuổi hắn ra khỏi nhà……
Thời điểm đó, hẳn là Lâm An Liệt đã có thành chủ làm chỗ dựa. Có điều, đời trước bản thân thật đúng là quá mức đơn thuần.
Hạ Minh giúp Lâm An Liệt, liệu có phải vì mục đích cuối cùng là khống chế toàn bộ Tinh Vân thành? Nhưng thời điểm ông ta có khả năng làm thành chủ thành thị cấp hai, vì sao ông ta còn muốn ở lại Tinh Vân thành, rốt cuộc là vì sao?
Mấy ngày nay vẫn lựa chọn săn bắn ở phiến phế tích kia cũng là do hắn tò mò với những người đang ẩn núp ở chỗ tối kia. Hiện giờ, liệu có nên đi thăm dò một chút?
Đột nhiên, vẫn đứng ở trên đùi của Trần Mộc – A Hổ lại nhảy lên trên, dụi dụi thân mình, nhanh chóng biến lớn. Mấy ngày nay, Trần Mộc cũng đã quen với sức nặng của A Hổ, có điều vẫn thận trọng không để người khác phát hiện. A Hổ cũng biết rõ điều này, nên không để cho người khác tiếp cận mình. Nó biết, chỉ có ở nhà mới được biến trở về bộ dáng ban đầu.
Lúc trước sau khi ăn hết thiên thạch, A Hổ liền lớn hơn rất nhiều, thực lực cũng gia tăng không ít. Mà mấy ngày nay, A Hổ vẫn chậm rãi lớn thêm.
Đại miêu bản khổng lồ cọ cọ Trần Mộc, lại lăn lộn trên mặt đất, đáng thương hề hề “Meo meo ô”.
“Lại đói bụng?” Buổi sáng hôm nay hắn đã đút cho A Hổ một khối thịt nướng rất lớn, có lẽ là một trăm hai mươi cân, nhưng sau một ngày, chắn chắn A Hổ sẽ đói bụng.
Lấy tay túm lấy một nhúm lông của A Hổ, Trần Mộc nhìn nhìn thời gian. Có lẽ bây giờ thịt nướng đã chín rồi, lập tức mang theo A Hổ đến phòng bếp.
A Hổ hưng phấn mà cắn xé, móng vuốt bám lấy thịt, thoải mái mà hừ hừ, đột nhiên trong lỗ mũi phun ra một tia lửa.
“A Hổ?” Trần Mộc vươn tay sờ mũi của A Hổ, liền khiến nó đánh hắt xì, một ngọn lửa phun ra đốt cháy tay của Trần Mộc.
A Hổ, vậy mà cũng có thể có dị năng? Trần Mộc rụt tay về, vô cùng cao hứng, bắt đầu đùa với dị năng của A Hổ. Nhưng đùa nửa ngày, ngay cả một cái đốm lửa A Hổ cũng không phun ra được, có đôi khi rầm rì nửa ngày cũng chỉ toát ra một chút khói từ lỗ mũi.
“Quên đi, chúng ta đi ngủ thôi!” Trần Mộc bất đắc dĩ mở miệng.
“Meo meo ô!” A Hổ đứng thẳng dậy nhảy lên đầu Trần Mộc, miệng toát ra một ngọn lửa.
Một mùi khét truyền đến, Trần Mộc vội vàng chụp đầu của mình, nhưng đã không còn kịp rồi……
“Mộc Mộc, sao con lại cạo trọc đầu thế kia? Đầu này……” Lúc ăn bữa sáng Lưu Chân Chân nhìn thấy Trần Mộc, vẻ mặt kinh ngạc, tóc của Trần Mộc, gần như đã bị cạo bóng.
Sờ sờ cái đầu nhẵn thín của mình, Trần Mộc rất bất đắc dĩ. Giữa sự chọn lựa đầu trọc và đầu hói, hắn quyết định chọn đầu trọc, dùng dao cạo hết chỗ tóc không bị cháy đi:
“Mẹ, con đã đặt hàng hai bộ tóc giả.”
Đêm qua hắn đã đặt tóc giả, hôm nay có lẽ sẽ nhận được. Có điều, sao A Hổ cứ luôn biến chuyện tốt thành chuyện khiến cho người ta dở khóc dở cười như vậy?
Cũng may, dị năng của A Hổ đã có thể sử dụng, nếu vẫn chỉ phun được một vài tia lửa, thật đúng là không có tác dụng gì.
“Trong lúc con đội tóc giả, mẹ sẽ đi mua thuốc gội về. Sau này mỗi ngày đều phải gội vài lần, tóc sẽ nhanh chóng dài ra.” Lưu Chân Chân che miệng cười. Nhìn bộ dạng con mình trọc lốc, đã hai mươi mấy năm rồi bà chưa từng gặp lại. Về phần hai mươi mấy năm trước, kiểu tóc của Trần Mộc đều do bà thiết kế. Đừng nói trọc đầu, ngay cả đầu trái tim, tóc đuôi sam dựng ngược cũng có luôn.
Trần Mộc bất đắc dĩ, cũng may tóc giả đã nhanh chóng được chuyển đến. Hắn đội tóc giả, lại để Lưu Chân Chân lấy kéo sửa lại một chút rồi mới ra ngoài.
Vừa tới cửa thành, liền nhìn thấy Hàn Thanh Vân đã chờ ở nơi đó, Triệu Thiên Vũ cũng ngồi trong xe.
“Ngày hôm qua đánh một trận như vậy, hôm nay toàn thân đều đau nhức,” Triệu Thiên Vũ đấm đấm cánh tay cười khổ.
“Tôi là bị tha đến, về phần hai tên nhóc kia, chỉ sợ còn chưa dậy nổi đâu.”
“Hôm nay dù thế nào cũng muốn đi xem, những con mối thú này không thể để lãng phí!” Hàn Thanh Vân nghĩ tới con mồi bị họ chém đều có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ liền thấy hưng phấn, đây đều là thịt đó! Ngẫm lại hồi mình còn nhỏ, đôi khi còn không được ăn no!
“Vậy xuất phát đi.” Trần Mộc mở miệng, lại hoài nghi không biết mối thú còn ở đó không.
Chiến xa chạy rất nhanh, không bao lâu đã đi tới phiến phế tích kia. Thi thể của mối thú bị mất một phần nhưng còn lại cũng không ít, còn có rất nhiều con mối thú chạy trốn khắp nơi.
Có điều, nhiều thi thể của mối thú như vậy không có khả năng không đưa những dị thú khác tới. Trần Mộc nhìn những con dị thú đang ăn thi thể mối thú, không biết bản thân và Hàn Thanh Vân có thể giành lại bao nhiêu. Về phần Triệu Thiên Vũ, hôm qua anh ta có chút kiệt sức, hôm nay chỉ có thể giúp trông chiến xa mà thôi.
“Nơi này đã thành bữa tiệc của dị thú cấp thấp, xem ra cô gái hôm qua đã giết mối chúa rồi.” Mối là loại sống quần cư, một khi mối chúa bị giết thì rất khó tụ lại lần nữa.
“Giết mối chúa? Sao hôm qua tôi không nghĩ tới nhỉ? Nếu hai chúng ta cùng ra tay, khẳng định có thể giết được mối chúa.” Hàn Thanh Vân bừng tỉnh đại ngộ.
Chẳng lẽ ngày hôm qua ngay cả điều này cậu ta cũng không nghĩ đến? Trần Mộc có chút bất đắc dĩ:
“Hai người chúng ta đều ra tay, mấy người Triệu đại ca thì làm thế nào? Nếu không cẩn thận……”
“Điều này cũng đúng……” Hàn Thanh Vân nghĩ đến thời điểm rút lui, đều là Trần Mộc chống đỡ mối thú ở phía sau, liền gật gật đầu.
“Chúng ta đi săn một ít con mối chạy trốn đi, rồi đi sào huyệt của chúng nó xem thử. Những thi thể này để một ngày, dường như sắp hỏng rồi” Trần Mộc mở miệng. Nếu không phải ngày hôm qua ở chỗ tối có người, hắn đã sớm đi sào huyệt của mối thú giết mối chúa, còn có trứng mối, đó đều là mỹ vị mà thường ngày muốn ăn cũng không có để ăn đâu! Nghe nói trước mạt thế người ta chỉ dám dùng khoảng hai cm trứng mối trộn với rau để ăn, nhưng hiện giờ không biết trứng mối đã to như thế nào rồi, có lẽ nên để mẹ làm trứng luộc chấm mứt quả?
“Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!” Trần Mộc và Hàn Thanh Vân mới giết chưa được mấy con mối thú, đột nhiên nghe được vài tiếng quát mô phỏng, kêu vài tiếng, lại thay đổi từ:
“Đại tiểu thư, đại tiểu thư!”
“Bát ca thú? chúng ta giàu to rồi!” Hàn Thanh Vân quát to một tiếng.
Đó là con dị thú phi hành chỉ lớn hơn chim sẻ thú một chút, mỏ nhọn màu ngọc bạch, ở trên những đám lông cổ dài màu đen, vuốt chim còn lại đều là màu da cam. Ngoại trừ trên ngực là có lông màu trắng, còn lại toàn thân tối đen, cũng là con Bát ca thú hiếm thấy. ( con này như con vẹt ý)
Bát ca thú là dị thú hiếm có được con người nguyện ý nuôi dưỡng. Có rất nhiều người giàu nguyện ý dùng số tiền lớn mua một con dị thú không biết công kích nhưng biết nói về nhà nuôi. Dị thú cấp hai Bát ca thú chính là một lựa chọn tốt. Sau khi bắt về dạy dỗ lại đeo thêm khóa ở chân, sẽ không cần phải lo lắng nó tấn công người. Có điều, dị thú phi hành đánh chết thì dễ bắt sống lại rất khó, muốn bắt Bát ca thú cũng không đơn giản.
Trần Mộc ngẩng đầu nhìn con Bát ca thú kia, đối phương đang mổ thi thể của một con mối thú, thi thoảng lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, tròng mắt cô lỗ cô lỗ chuyển động, nhìn qua vô cùng linh hoạt đáng yêu.
“Nếu cậu có thể bắt được nó thì mới gọi là phát tài.” Trừ phi dùng dị năng, bằng không bản thân muốn bắt con Bát ca thú này là không thể, càng đừng nói Hàn Thanh Vân.
“Haizz! Nếu chúng ta dẫn theo ** thì tốt rồi.” Hàn Thanh Vân thật buồn bực. Lần sau cũng không nhất định có thể gặp được Bát ca thú.
“Đừng nghĩ nhiều, chúng ta làm việc tiếp.” Trần Mộc vừa mở miệng vừa nghĩ tới mấy câu của Bát ca thú kêu kia, nhanh lên một chút? Đại tiểu thư?
Bát ca thú tuy rằng thông minh, nhưng chỉ nghe một lần cũng không thể nhớ được. Vậy có nghĩa là hai từ này mấy ngày nay nó được nghe rất nhiều lần? Về phần câu kia của Bát ca thú, có thể là những người lần đầu tiên nhìn thấy nó đều sẽ giống Hàn Thanh Vân kêu một câu Bát ca thú.
Giết không ít mối thú, đem đến chiến xa, Trần Mộc và Hàn Thanh Vân võ trang đầy đủ, đi vào sào huyệt của mối thú.
Cửa động của sào huyệt đã bị bạo lực phá hỏng, muốn đi vào cũng không khó. Dọc theo đường đi, Trần Mộc còn giết hai con chuột thú đang chạy toán loạn.
Bên trong sào huyệt của mối thú rất lớn, dù sao hình thể của mối chúa cũng vô cùng lớn. Bốn phương còn có những đường thông với các phòng nhỏ. Nhưng trong các phòng nhỏ này toàn bộ đều trống rỗng, thi thoảng mới gặp một vài quả trứng mối bị vỡ.
“Không phải chị gái ngày hôm qua mang hết trứng mối đi rồi chứ? Một người có thể mang đi nhiều như vậy sao?” Hàn Thanh Vân buồn bực ồn ào. Đèn pin trong tay chiếu khắp nơi, lại chỉ có thể nhìn thấy động bùn trống rỗng, còn có một ít mối thú đang lượn lờ. Những con mỗi thú này không có thủ lĩnh, đối với những người không phải là thức ăn như Trần Mộc và Hàn Thanh Vân cũng không có hứng thú.
Tình huống trước mắt, khẳng định không phải là dị thú gây nên. Hơn nữa, con mối chúa khổng lồ kia ngay cả một mảnh xương cốt cũng không lưu lại, tất nhiên là bị người khác mang đi:
“Nói không chừng cô ấy còn có đồng bạn, ai bảo chúng ta không giết mối chúa?” Trần Mộc nói, lại dạo một vòng bên trong những phòng đựng trứng mối, nhặt khoảng mười một quả trứng bị vỡ và những quả còn sót lại ôm vào trong ngực
Hàn Thanh Vân thấy thế, cũng vội vàng đi nhặt, ngay cả những quả vị vỡ nát cũng không bỏ. Nghe nói trứng mối thú so với trứng kiến thú bình thường còn ăn ngon hơn!
Lần này bọn họ không mất nhiều thời gian lắm, thời điểm trở về vừa lúc tới giờ cơm chiều. Bởi vì có trứng mối mỹ vị nên Trần Mộc trực tiếp đưa mẹ tới Mạc Thủy Cư — trình độ của đầu bếp nơi đó không phải người thường có thể sánh kịp.
Chiên rán, chưng nấu, thịt của mối thú và trứng mối đều được xử lí tốt, còn có những con chim sẻ thú được săn bắn mấy ngày hôm trước, lại dùng trứng của chim sẻ thú làm trứng chần nước sôi, thêm vài mẻ rau dưa và hoa quả mới. Một bàn đồ ăn mỹ vị vô cùng mà số lượng cũng khá nhiều.
Có điều, người trong ghế lô cũng không thiếu. Ngoại trừ ba anh em Triệu gia, Hàn Thanh Vân, Điền Dã và Tiếu Nhiên, còn có vợ và con của Triệu Thiên Vũ cũng đến đây. Những thứ này khẳng định đều có thể ăn hết
Lưu Chân Chân biết Triệu Thiên Vũ vàTriệu Dương Triệu Minh, nhưng lại không biết những người khác. Trong lúc Trần Mộc giới thiệu, Hàn Thanh Vân đã ăn trước rồi.
Lưu Chân Chân vừa ăn, vừa trêu chọc hai đứa con của Triệu Thiên Vũ. Con gái của Triệu Thiên Vũ đã tám tuổi. Con trai lại chỉ có hai tuổi, đúng là tuổi thích hợp để chơi đùa. Lưu Chân Chân vừa nói chuyện với nó vừa đút cho nó ăn, còn không quên trao đổi kinh nghiệm giáo dục con với vợ của Triệu Thiên Vũ.
“Triệu đại ca, vừa thấy bộ dạng vợ con đuề huề của anh em liền thấy rất hâm mộ.” Hàn Thanh Vân hai ba miếng đã ăn hết trứng mối. Trứng mối mang chút vị ngọt, vô cùng ngon, cho dù nấu với nước không cho thêm thứ gì thì vẫn rất ngon.
“Tôi làm thế nào cũng không nhìn ra cậu đang hâm mộ? Cái bộ dạng này của cậu, rõ ràng là muốn đem thức ăn ngon ăn hết!” Điền Dã muốn cướp của Hàn Thanh Vân, mắt thấy quả trứng luộc cuối cùng bị cậu ta cướp mất, nhất thời nổi giận.
Hàn Thanh Vân nhìn bát đã trống trơn, có chút thẹn thùng. Nhưng cũng không muốn bị người ta nói, lập tức làm bộ dáng hung ác:
“Đây đều là những thứ đại ca cậu tân tân khổ khổ tìm về!”
“Không phải chỉ là đi nhặt thôi sao?” Điền Dã có chút đau lòng. Vừa rồi cậu ta nên xuống tay ngoan hơn một chút! Phải biết mối thú là dị thú tấn công trọng điểm của liên minh, qua mấy trăm năm rất khó tìm thấy một ổ mối thú, càng đừng nói tới trứng mối, có lẽ cũng chỉ được ăn lần này.
Về phần Hàn Thanh Vân mang về những thứ ấy, chiến xa của Hàn Thanh Vân cũng là vay tiền của cậu ta để mua đó!
“Cho dù hôm nay tôi chỉ đi nhặt, nhưng hôm qua tôi cũng liều mạng!” Hàn Thanh Vân lấy tay cầm một con chim sẻ thú về cắn.
“Cậu không biết chim sẻ thú được làm để giúp phụ nữ bổ thân mình sao?” Chim sẻ hầm thuốc hiếm có, thứ này cho Hàn Thanh Vân ăn, thật sự quá lãng phí. Phải biết Mạc Thủy Cư đã đưa ra quảng cáo canh chim sẻ có thể giúp phụ nữ dưỡng dung, mỗi cô gái đều nên ăn, đặc biệt là sản phụ.
Tay Hàn Thanh Vân cầm chân của chim sẻ thú chợt cứng ngắc.
“Canh chim sẻ ngon như thế này, làm sao chúng ta ăn hết được? Cậu cứ ăn nhiều một chút.” Lưu Chân Chân nhìn Hàn Thanh Vân ăn từng ngụm lớn, bản thân cũng cảm thấy ngon miệng hơn.
“Bà ơi, trứng trứng ăn ngon!” Con trai của Triệu Thiên Vũ lấy thìa ăn trứng mối trong bát, nãi thanh nãi khí mở miệng. những phụ nữ, trẻ con như họ ngược lại được đãi ngộ đặc biệt, đồ tốt nhất đã sớm dành cho bọn họ một phần. (Nãi thanh nãi khí: tiếng con nít ngây ngô)
“Vậy Tráng Tráng ăn nhiều một chút, Trứng mối ngon như vậy rất hiếm.” Lưu Chân Chân một bên ôn nhu nói một bên lấy khăn tay lau miệng cho nó. Mới chỉ chớp mắt, Trần Mộc đều đã hai mươi sáu, mà bà cũng tới tuổi làm bà nội rồi, lại không biết khi nào mới có thể được ôm cháu.
Trên người Tiếu Nhiên truyền đến vài tiếng tích tích, cậu ta lấy bộ đàm ra nhìn, lại lật lật di động, sắc mặt cổ quái.
“Làm sao vậy?” Điền Dã nhìn sác mặt của Tiếu Nhiên, lập tức hỏi.
“Có người bán ra trứng mối, có điều giá rất cao.” Tiếu Nhiên mở miệng. Trứng mối Trần Mộc và Hàn Thanh Vân mang về bọn họ đều giữ lại để ăn. Hiện giờ, cậu lại phải dùng nhiều tiền để mua, còn không mua được. Muốn đem Mạc Thủy Cư từ vị trí “Nhà hàng đứng đầu Tinh Vân ” kéo xuống thì có rất nhiều.
“Người bán trứng mối là ai?” Trần Mộc hỏi,. Cô gái không có bộ đàm liên lạc kia có lẽ đã lấy trứng mối từ đêm qua, sao giờ lại có người bán?
“Vương Lập Công, gia chủ củaVương gia. Theo tin tức ông ta tuyên bố, trong tay ông ta có số lượng lớn trứng mối. Giá cả bán ra, người có thể mua ở Tinh Vân thành không nhiều, phần lớn là muốn đưa tới thành thị cấp một.” Tiếu Nhiên ấn ấn trên cổ tay vài cái, lập tức mua phân nửa trứng mối. Sau khi xử lí, giá cậu có thể bán ra càng quý!
Có điều, vừa rồi Hàn Thanh Vân hai ba miếng đã ăn nhiều điểm tín dụng như vậy, cậu và Điền Dã đều rất đau lòng.
Hết chương 40
Hàn Thanh Vân tức giận bất bình, Trần Mộc lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Che dấu trong phế tích không chỉ có cô gái bưu hãn xuất hiện trước mặt họ kia, những người đó rốt cuộc là ai?
Tay không về nhà, Trần Mộc tới phòng bếp trước, lấy từ trong tủ lạnh ra một khối thịt rồi bỏ vào lò nướng làm bữa tối cho bản thân, sau đó lên lầu vào mạng. Nhìn thành chủ Tinh Vân thành đưa ra những báo cáo về tài chính thu vào của Tinh Vân thành……
Tuy rằng Tinh Vân thành là thành thị cấp ba, nhưng tài chính thu vào quả thật không kém. Thành chủ lúc này là Hạ Minh, trong trí nhớ của Trần Mộc, ông ta đã giữ chức vụ này liên tiếp vài kỳ. Đời trước mãi đến khi hắn chết, đối phương vẫn còn vững vàng ngồi ở vị trí thành chủ Tinh Vân thành.
Rất nhiều người cảm thấy vị thành chủ này làm rất khá, bởi vì Tinh Vân thành thu thuế không cao, phương tiện công cộng cũng không tồi, thuế hàng năm cũng sẽ không tự nhiên bị thiếu một cách khó hiểu. Nhưng Trần Mộc nhớ tới Hạ Minh chống đỡ cho Lâm An Liệt sau này liền thấy hận muốn chết.
Giết người là phạm pháp, đời trước Lâm An Liệt hại chết cha mẹ hắn, cho dù có bí mật làm, lại đổ không ít tội lên đầu hắn. Nếu không có Hạ Minh giúp đỡ, làm sao gã có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật?
Hắn còn nhớ rõ, buổi sáng ngày hôm ấy hắn phát hiện cha qua đời, lập tức báo cảnh sát. Kết quả Lâm An Liệt đối mặt với đội chấp pháp không chút sợ hãi, mà hắn còn bị cắn ngược lại một cái. Sau đó, người của đội chấp pháp lập tức cướp bộ đàm liên lạc của hắn, đuổi hắn ra khỏi nhà……
Thời điểm đó, hẳn là Lâm An Liệt đã có thành chủ làm chỗ dựa. Có điều, đời trước bản thân thật đúng là quá mức đơn thuần.
Hạ Minh giúp Lâm An Liệt, liệu có phải vì mục đích cuối cùng là khống chế toàn bộ Tinh Vân thành? Nhưng thời điểm ông ta có khả năng làm thành chủ thành thị cấp hai, vì sao ông ta còn muốn ở lại Tinh Vân thành, rốt cuộc là vì sao?
Mấy ngày nay vẫn lựa chọn săn bắn ở phiến phế tích kia cũng là do hắn tò mò với những người đang ẩn núp ở chỗ tối kia. Hiện giờ, liệu có nên đi thăm dò một chút?
Đột nhiên, vẫn đứng ở trên đùi của Trần Mộc – A Hổ lại nhảy lên trên, dụi dụi thân mình, nhanh chóng biến lớn. Mấy ngày nay, Trần Mộc cũng đã quen với sức nặng của A Hổ, có điều vẫn thận trọng không để người khác phát hiện. A Hổ cũng biết rõ điều này, nên không để cho người khác tiếp cận mình. Nó biết, chỉ có ở nhà mới được biến trở về bộ dáng ban đầu.
Lúc trước sau khi ăn hết thiên thạch, A Hổ liền lớn hơn rất nhiều, thực lực cũng gia tăng không ít. Mà mấy ngày nay, A Hổ vẫn chậm rãi lớn thêm.
Đại miêu bản khổng lồ cọ cọ Trần Mộc, lại lăn lộn trên mặt đất, đáng thương hề hề “Meo meo ô”.
“Lại đói bụng?” Buổi sáng hôm nay hắn đã đút cho A Hổ một khối thịt nướng rất lớn, có lẽ là một trăm hai mươi cân, nhưng sau một ngày, chắn chắn A Hổ sẽ đói bụng.
Lấy tay túm lấy một nhúm lông của A Hổ, Trần Mộc nhìn nhìn thời gian. Có lẽ bây giờ thịt nướng đã chín rồi, lập tức mang theo A Hổ đến phòng bếp.
A Hổ hưng phấn mà cắn xé, móng vuốt bám lấy thịt, thoải mái mà hừ hừ, đột nhiên trong lỗ mũi phun ra một tia lửa.
“A Hổ?” Trần Mộc vươn tay sờ mũi của A Hổ, liền khiến nó đánh hắt xì, một ngọn lửa phun ra đốt cháy tay của Trần Mộc.
A Hổ, vậy mà cũng có thể có dị năng? Trần Mộc rụt tay về, vô cùng cao hứng, bắt đầu đùa với dị năng của A Hổ. Nhưng đùa nửa ngày, ngay cả một cái đốm lửa A Hổ cũng không phun ra được, có đôi khi rầm rì nửa ngày cũng chỉ toát ra một chút khói từ lỗ mũi.
“Quên đi, chúng ta đi ngủ thôi!” Trần Mộc bất đắc dĩ mở miệng.
“Meo meo ô!” A Hổ đứng thẳng dậy nhảy lên đầu Trần Mộc, miệng toát ra một ngọn lửa.
Một mùi khét truyền đến, Trần Mộc vội vàng chụp đầu của mình, nhưng đã không còn kịp rồi……
“Mộc Mộc, sao con lại cạo trọc đầu thế kia? Đầu này……” Lúc ăn bữa sáng Lưu Chân Chân nhìn thấy Trần Mộc, vẻ mặt kinh ngạc, tóc của Trần Mộc, gần như đã bị cạo bóng.
Sờ sờ cái đầu nhẵn thín của mình, Trần Mộc rất bất đắc dĩ. Giữa sự chọn lựa đầu trọc và đầu hói, hắn quyết định chọn đầu trọc, dùng dao cạo hết chỗ tóc không bị cháy đi:
“Mẹ, con đã đặt hàng hai bộ tóc giả.”
Đêm qua hắn đã đặt tóc giả, hôm nay có lẽ sẽ nhận được. Có điều, sao A Hổ cứ luôn biến chuyện tốt thành chuyện khiến cho người ta dở khóc dở cười như vậy?
Cũng may, dị năng của A Hổ đã có thể sử dụng, nếu vẫn chỉ phun được một vài tia lửa, thật đúng là không có tác dụng gì.
“Trong lúc con đội tóc giả, mẹ sẽ đi mua thuốc gội về. Sau này mỗi ngày đều phải gội vài lần, tóc sẽ nhanh chóng dài ra.” Lưu Chân Chân che miệng cười. Nhìn bộ dạng con mình trọc lốc, đã hai mươi mấy năm rồi bà chưa từng gặp lại. Về phần hai mươi mấy năm trước, kiểu tóc của Trần Mộc đều do bà thiết kế. Đừng nói trọc đầu, ngay cả đầu trái tim, tóc đuôi sam dựng ngược cũng có luôn.
Trần Mộc bất đắc dĩ, cũng may tóc giả đã nhanh chóng được chuyển đến. Hắn đội tóc giả, lại để Lưu Chân Chân lấy kéo sửa lại một chút rồi mới ra ngoài.
Vừa tới cửa thành, liền nhìn thấy Hàn Thanh Vân đã chờ ở nơi đó, Triệu Thiên Vũ cũng ngồi trong xe.
“Ngày hôm qua đánh một trận như vậy, hôm nay toàn thân đều đau nhức,” Triệu Thiên Vũ đấm đấm cánh tay cười khổ.
“Tôi là bị tha đến, về phần hai tên nhóc kia, chỉ sợ còn chưa dậy nổi đâu.”
“Hôm nay dù thế nào cũng muốn đi xem, những con mối thú này không thể để lãng phí!” Hàn Thanh Vân nghĩ tới con mồi bị họ chém đều có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ liền thấy hưng phấn, đây đều là thịt đó! Ngẫm lại hồi mình còn nhỏ, đôi khi còn không được ăn no!
“Vậy xuất phát đi.” Trần Mộc mở miệng, lại hoài nghi không biết mối thú còn ở đó không.
Chiến xa chạy rất nhanh, không bao lâu đã đi tới phiến phế tích kia. Thi thể của mối thú bị mất một phần nhưng còn lại cũng không ít, còn có rất nhiều con mối thú chạy trốn khắp nơi.
Có điều, nhiều thi thể của mối thú như vậy không có khả năng không đưa những dị thú khác tới. Trần Mộc nhìn những con dị thú đang ăn thi thể mối thú, không biết bản thân và Hàn Thanh Vân có thể giành lại bao nhiêu. Về phần Triệu Thiên Vũ, hôm qua anh ta có chút kiệt sức, hôm nay chỉ có thể giúp trông chiến xa mà thôi.
“Nơi này đã thành bữa tiệc của dị thú cấp thấp, xem ra cô gái hôm qua đã giết mối chúa rồi.” Mối là loại sống quần cư, một khi mối chúa bị giết thì rất khó tụ lại lần nữa.
“Giết mối chúa? Sao hôm qua tôi không nghĩ tới nhỉ? Nếu hai chúng ta cùng ra tay, khẳng định có thể giết được mối chúa.” Hàn Thanh Vân bừng tỉnh đại ngộ.
Chẳng lẽ ngày hôm qua ngay cả điều này cậu ta cũng không nghĩ đến? Trần Mộc có chút bất đắc dĩ:
“Hai người chúng ta đều ra tay, mấy người Triệu đại ca thì làm thế nào? Nếu không cẩn thận……”
“Điều này cũng đúng……” Hàn Thanh Vân nghĩ đến thời điểm rút lui, đều là Trần Mộc chống đỡ mối thú ở phía sau, liền gật gật đầu.
“Chúng ta đi săn một ít con mối chạy trốn đi, rồi đi sào huyệt của chúng nó xem thử. Những thi thể này để một ngày, dường như sắp hỏng rồi” Trần Mộc mở miệng. Nếu không phải ngày hôm qua ở chỗ tối có người, hắn đã sớm đi sào huyệt của mối thú giết mối chúa, còn có trứng mối, đó đều là mỹ vị mà thường ngày muốn ăn cũng không có để ăn đâu! Nghe nói trước mạt thế người ta chỉ dám dùng khoảng hai cm trứng mối trộn với rau để ăn, nhưng hiện giờ không biết trứng mối đã to như thế nào rồi, có lẽ nên để mẹ làm trứng luộc chấm mứt quả?
“Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!” Trần Mộc và Hàn Thanh Vân mới giết chưa được mấy con mối thú, đột nhiên nghe được vài tiếng quát mô phỏng, kêu vài tiếng, lại thay đổi từ:
“Đại tiểu thư, đại tiểu thư!”
“Bát ca thú? chúng ta giàu to rồi!” Hàn Thanh Vân quát to một tiếng.
Đó là con dị thú phi hành chỉ lớn hơn chim sẻ thú một chút, mỏ nhọn màu ngọc bạch, ở trên những đám lông cổ dài màu đen, vuốt chim còn lại đều là màu da cam. Ngoại trừ trên ngực là có lông màu trắng, còn lại toàn thân tối đen, cũng là con Bát ca thú hiếm thấy. ( con này như con vẹt ý)
Bát ca thú là dị thú hiếm có được con người nguyện ý nuôi dưỡng. Có rất nhiều người giàu nguyện ý dùng số tiền lớn mua một con dị thú không biết công kích nhưng biết nói về nhà nuôi. Dị thú cấp hai Bát ca thú chính là một lựa chọn tốt. Sau khi bắt về dạy dỗ lại đeo thêm khóa ở chân, sẽ không cần phải lo lắng nó tấn công người. Có điều, dị thú phi hành đánh chết thì dễ bắt sống lại rất khó, muốn bắt Bát ca thú cũng không đơn giản.
Trần Mộc ngẩng đầu nhìn con Bát ca thú kia, đối phương đang mổ thi thể của một con mối thú, thi thoảng lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, tròng mắt cô lỗ cô lỗ chuyển động, nhìn qua vô cùng linh hoạt đáng yêu.
“Nếu cậu có thể bắt được nó thì mới gọi là phát tài.” Trừ phi dùng dị năng, bằng không bản thân muốn bắt con Bát ca thú này là không thể, càng đừng nói Hàn Thanh Vân.
“Haizz! Nếu chúng ta dẫn theo ** thì tốt rồi.” Hàn Thanh Vân thật buồn bực. Lần sau cũng không nhất định có thể gặp được Bát ca thú.
“Đừng nghĩ nhiều, chúng ta làm việc tiếp.” Trần Mộc vừa mở miệng vừa nghĩ tới mấy câu của Bát ca thú kêu kia, nhanh lên một chút? Đại tiểu thư?
Bát ca thú tuy rằng thông minh, nhưng chỉ nghe một lần cũng không thể nhớ được. Vậy có nghĩa là hai từ này mấy ngày nay nó được nghe rất nhiều lần? Về phần câu kia của Bát ca thú, có thể là những người lần đầu tiên nhìn thấy nó đều sẽ giống Hàn Thanh Vân kêu một câu Bát ca thú.
Giết không ít mối thú, đem đến chiến xa, Trần Mộc và Hàn Thanh Vân võ trang đầy đủ, đi vào sào huyệt của mối thú.
Cửa động của sào huyệt đã bị bạo lực phá hỏng, muốn đi vào cũng không khó. Dọc theo đường đi, Trần Mộc còn giết hai con chuột thú đang chạy toán loạn.
Bên trong sào huyệt của mối thú rất lớn, dù sao hình thể của mối chúa cũng vô cùng lớn. Bốn phương còn có những đường thông với các phòng nhỏ. Nhưng trong các phòng nhỏ này toàn bộ đều trống rỗng, thi thoảng mới gặp một vài quả trứng mối bị vỡ.
“Không phải chị gái ngày hôm qua mang hết trứng mối đi rồi chứ? Một người có thể mang đi nhiều như vậy sao?” Hàn Thanh Vân buồn bực ồn ào. Đèn pin trong tay chiếu khắp nơi, lại chỉ có thể nhìn thấy động bùn trống rỗng, còn có một ít mối thú đang lượn lờ. Những con mỗi thú này không có thủ lĩnh, đối với những người không phải là thức ăn như Trần Mộc và Hàn Thanh Vân cũng không có hứng thú.
Tình huống trước mắt, khẳng định không phải là dị thú gây nên. Hơn nữa, con mối chúa khổng lồ kia ngay cả một mảnh xương cốt cũng không lưu lại, tất nhiên là bị người khác mang đi:
“Nói không chừng cô ấy còn có đồng bạn, ai bảo chúng ta không giết mối chúa?” Trần Mộc nói, lại dạo một vòng bên trong những phòng đựng trứng mối, nhặt khoảng mười một quả trứng bị vỡ và những quả còn sót lại ôm vào trong ngực
Hàn Thanh Vân thấy thế, cũng vội vàng đi nhặt, ngay cả những quả vị vỡ nát cũng không bỏ. Nghe nói trứng mối thú so với trứng kiến thú bình thường còn ăn ngon hơn!
Lần này bọn họ không mất nhiều thời gian lắm, thời điểm trở về vừa lúc tới giờ cơm chiều. Bởi vì có trứng mối mỹ vị nên Trần Mộc trực tiếp đưa mẹ tới Mạc Thủy Cư — trình độ của đầu bếp nơi đó không phải người thường có thể sánh kịp.
Chiên rán, chưng nấu, thịt của mối thú và trứng mối đều được xử lí tốt, còn có những con chim sẻ thú được săn bắn mấy ngày hôm trước, lại dùng trứng của chim sẻ thú làm trứng chần nước sôi, thêm vài mẻ rau dưa và hoa quả mới. Một bàn đồ ăn mỹ vị vô cùng mà số lượng cũng khá nhiều.
Có điều, người trong ghế lô cũng không thiếu. Ngoại trừ ba anh em Triệu gia, Hàn Thanh Vân, Điền Dã và Tiếu Nhiên, còn có vợ và con của Triệu Thiên Vũ cũng đến đây. Những thứ này khẳng định đều có thể ăn hết
Lưu Chân Chân biết Triệu Thiên Vũ vàTriệu Dương Triệu Minh, nhưng lại không biết những người khác. Trong lúc Trần Mộc giới thiệu, Hàn Thanh Vân đã ăn trước rồi.
Lưu Chân Chân vừa ăn, vừa trêu chọc hai đứa con của Triệu Thiên Vũ. Con gái của Triệu Thiên Vũ đã tám tuổi. Con trai lại chỉ có hai tuổi, đúng là tuổi thích hợp để chơi đùa. Lưu Chân Chân vừa nói chuyện với nó vừa đút cho nó ăn, còn không quên trao đổi kinh nghiệm giáo dục con với vợ của Triệu Thiên Vũ.
“Triệu đại ca, vừa thấy bộ dạng vợ con đuề huề của anh em liền thấy rất hâm mộ.” Hàn Thanh Vân hai ba miếng đã ăn hết trứng mối. Trứng mối mang chút vị ngọt, vô cùng ngon, cho dù nấu với nước không cho thêm thứ gì thì vẫn rất ngon.
“Tôi làm thế nào cũng không nhìn ra cậu đang hâm mộ? Cái bộ dạng này của cậu, rõ ràng là muốn đem thức ăn ngon ăn hết!” Điền Dã muốn cướp của Hàn Thanh Vân, mắt thấy quả trứng luộc cuối cùng bị cậu ta cướp mất, nhất thời nổi giận.
Hàn Thanh Vân nhìn bát đã trống trơn, có chút thẹn thùng. Nhưng cũng không muốn bị người ta nói, lập tức làm bộ dáng hung ác:
“Đây đều là những thứ đại ca cậu tân tân khổ khổ tìm về!”
“Không phải chỉ là đi nhặt thôi sao?” Điền Dã có chút đau lòng. Vừa rồi cậu ta nên xuống tay ngoan hơn một chút! Phải biết mối thú là dị thú tấn công trọng điểm của liên minh, qua mấy trăm năm rất khó tìm thấy một ổ mối thú, càng đừng nói tới trứng mối, có lẽ cũng chỉ được ăn lần này.
Về phần Hàn Thanh Vân mang về những thứ ấy, chiến xa của Hàn Thanh Vân cũng là vay tiền của cậu ta để mua đó!
“Cho dù hôm nay tôi chỉ đi nhặt, nhưng hôm qua tôi cũng liều mạng!” Hàn Thanh Vân lấy tay cầm một con chim sẻ thú về cắn.
“Cậu không biết chim sẻ thú được làm để giúp phụ nữ bổ thân mình sao?” Chim sẻ hầm thuốc hiếm có, thứ này cho Hàn Thanh Vân ăn, thật sự quá lãng phí. Phải biết Mạc Thủy Cư đã đưa ra quảng cáo canh chim sẻ có thể giúp phụ nữ dưỡng dung, mỗi cô gái đều nên ăn, đặc biệt là sản phụ.
Tay Hàn Thanh Vân cầm chân của chim sẻ thú chợt cứng ngắc.
“Canh chim sẻ ngon như thế này, làm sao chúng ta ăn hết được? Cậu cứ ăn nhiều một chút.” Lưu Chân Chân nhìn Hàn Thanh Vân ăn từng ngụm lớn, bản thân cũng cảm thấy ngon miệng hơn.
“Bà ơi, trứng trứng ăn ngon!” Con trai của Triệu Thiên Vũ lấy thìa ăn trứng mối trong bát, nãi thanh nãi khí mở miệng. những phụ nữ, trẻ con như họ ngược lại được đãi ngộ đặc biệt, đồ tốt nhất đã sớm dành cho bọn họ một phần. (Nãi thanh nãi khí: tiếng con nít ngây ngô)
“Vậy Tráng Tráng ăn nhiều một chút, Trứng mối ngon như vậy rất hiếm.” Lưu Chân Chân một bên ôn nhu nói một bên lấy khăn tay lau miệng cho nó. Mới chỉ chớp mắt, Trần Mộc đều đã hai mươi sáu, mà bà cũng tới tuổi làm bà nội rồi, lại không biết khi nào mới có thể được ôm cháu.
Trên người Tiếu Nhiên truyền đến vài tiếng tích tích, cậu ta lấy bộ đàm ra nhìn, lại lật lật di động, sắc mặt cổ quái.
“Làm sao vậy?” Điền Dã nhìn sác mặt của Tiếu Nhiên, lập tức hỏi.
“Có người bán ra trứng mối, có điều giá rất cao.” Tiếu Nhiên mở miệng. Trứng mối Trần Mộc và Hàn Thanh Vân mang về bọn họ đều giữ lại để ăn. Hiện giờ, cậu lại phải dùng nhiều tiền để mua, còn không mua được. Muốn đem Mạc Thủy Cư từ vị trí “Nhà hàng đứng đầu Tinh Vân ” kéo xuống thì có rất nhiều.
“Người bán trứng mối là ai?” Trần Mộc hỏi,. Cô gái không có bộ đàm liên lạc kia có lẽ đã lấy trứng mối từ đêm qua, sao giờ lại có người bán?
“Vương Lập Công, gia chủ củaVương gia. Theo tin tức ông ta tuyên bố, trong tay ông ta có số lượng lớn trứng mối. Giá cả bán ra, người có thể mua ở Tinh Vân thành không nhiều, phần lớn là muốn đưa tới thành thị cấp một.” Tiếu Nhiên ấn ấn trên cổ tay vài cái, lập tức mua phân nửa trứng mối. Sau khi xử lí, giá cậu có thể bán ra càng quý!
Có điều, vừa rồi Hàn Thanh Vân hai ba miếng đã ăn nhiều điểm tín dụng như vậy, cậu và Điền Dã đều rất đau lòng.
Hết chương 40