Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân
Chương 4
Trần Mộc gần như là vô ý thức, đi tới nhà bơi nơi gặp Lâm An Liệt lúc trước. Tại thời đại khuyết thiếu tài nguyên nước này, bơi lội là vô cùng xa xỉ. Toàn bộ Tinh Vân thành cũng chỉ có một nhà bơi mà thôi. Ngày trước, mỗi lần đi săn thú trở về, Trần Mộc đều đến nơi này hưởng thụ một chút và cũng ở chỗ ấy lần đầu tiên gặp được người đẹp mà “đơn thuần” Lâm An Liệt.
Mạt thế qua đi, số lượng đàn ông trên thế giới vẫn nhiều hơn phụ nữ, cho dù mấy trăm năm trôi qua, tỉ lệ nam nữ mới đạt đến 3/2. Lúc trước, khi xảy ra mạt thế, rất nhiều trẻ con, người già và phụ nữ chết đi, mà sau khi căn cứ sinh tồn thành lập, tỉ lệ nam nữ đạt tới mức kinh người là 30/1. Lúc ấy hầu như mỗi người phụ nữ đều rất quý giá, nhà nước kêu gọi việc để ý đến sự sống của phụ nữ là trên hết, những thứ khác là phụ. Mỗi một người phụ nữ, chỉ cần còn khỏe mạnh, thì sau khi sinh con mà có thể tiếp tục mang thai lần thứ hai thì nhất định phải mang thai trong nửa năm tiếp theo. Nếu không thể thụ thai tự nhiên, quốc gia sẽ giúp làm ống nghiệm để thụ thai miễn phí, mặt khác tất cả mọi đứa trẻ đều được nhà nước nuôi dưỡng.
Ở thời đại đó, hầu như mỗi phụ nữ đều có từ mười đứa con trở lên mà thậm chí còn có vài người kết hôn trên mười lần.
Sau này, qua mấy trăm năm phát triển, số lượng phụ nữ chậm rãi tăng lên, nhưng muốn trở lại giống với trước kia là rất khó. Hơn nữa, mấy trăm năm tiếp theo, bởi vì số lượng đàn ông quá nhiều, việc hai người đàn ông ở chung với nhau đã vô cùng bình thường.
Thời điểm ban đầu, hai người phụ nữ mà muốn ở cùng một chỗ phải chấp nhận sinh con bằng ống nghiệm để duy trì nòi giống nhưng tới bây giờ đã không còn yêu cầu như vậy nữa.
Bởi vì nguyên nhân do xã hội, Trần Mộc đương nhiên cũng không để ý khi có một người bạn lữ đồng tính, mà con nối dõi thì có thể tìm người mang thai hộ. Thậm chí, ngày nay còn có cả phương pháp kéo dài tuổi thọ.
Trần Mộc lời nói nhiệt tình, cưng chiều Lâm An Liệt lên tới tận trời, lại bị gã đạp xuống địa ngục.
Lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ về Lâm An Liệt ra khỏi đầu, Trần Mộc xoay người rời khỏi nhà bơi đi về phía hiệp hội thợ săn. Chỉ cần đăng kí, hắn có thể dựa vào trình độ học vấn của mình trở thành thợ săn dị thú cấp một. Mặt khác, chỉ cần có chứng nhận thợ săn là hắn có thể mang theo trang bị ra khỏi thành tiến hành săn thú.
Kỳ thật, nói là chứng nhận thợ săn, cũng chỉ là thêm một tin tức vào bộ đàm mà thôi.
Tốc độ đăng kí rất nhanh, chỉ cần đem bộ đàm cá nhân kết nối với máy tính của hiệp hội thợ săn thì có thể lập tức hoàn thành đăng kí. Bởi vậy, thời gian Trần Mộc lấy chứng nhận thợ săn chỉ mất có một buổi trưa.
Trần Mộc nhớ kĩ đời trước, bản thân chưa ăn gì đã ra khỏi thành, trang bị mang theo cũng không đầy đủ, cuối cùng chỉ đánh bại một con kiến thú đã phải trở về. Có điều, rất nhiều người lần đầu tiên ra ngoài ngay cả một con kiến thú cấp thấp nhất cũng không đánh được.
Trải qua mạt thế, tiền giấy đã không còn được lưu hành, có một khoảng thời gian tất cả mọi người đều lấy vật đổi vật, sau này thì có điểm tín dụng.
Bộ đàm cá nhân của mỗi người đều có thể ghi lại số điểm tín dụng ở ngân hàng của họ, khi muốn giao dịch thì kết nối là được.
Trần Mộc lúc này có hơn hai vạn năm nghìn điểm tín dụng, Trần Khải giáo dục hắn vô cùng nghiêm ngặt, lại càng không cho hắn nhiều tiền tiêu. Bởi vậy những điểm tín dụng này ngoại trừ một nửa là tiền sinh hoạt để dành, nửa còn lại là do hắn đi làm công kiếm được.
Muốn tìm được việc làm trong thành thị cũng không phải là điều dễ dàng, ngành dịch vụ ngày nay đã suy giảm rất nhiều, so với trước mạt thế hoàn toàn không giống nhau. Nhà nước thậm chí đã đưa ra văn bản rõ ràng, qui định cấm thuê bảo mẫu và người hầu. Đương nhiên, có trẻ con và người già cần được chăm sóc thì có thể mang đến viện phúc lợi. Nơi đó có công hội giúp đỡ miễn phí chăm sóc trẻ con cho những gia đình bận rộn, cũng thu nhận những cô nhi và người già không nơi nương tựa.
Chỗ Trần Mộc làm công trước đây là một nhà hàng cao cấp. Hiện nay quán thức ăn nhanh không ít nhưng nhà hàng cao cấp như vậy lại hiếm thấy. Đi nhà hàng cao cấp ăn một bữa, giá thấp nhất cũng phải hơn một nghìn điểm tín dụng mà một phần thức ăn nhanh bình thường lại chỉ tốn hơn hai mươi điểm tín dụng. Khi đó hắn hay làm việc vặt tại nhà bếp như mang chén đĩa bẩn để vào máy rửa bát tiết kiệm nước, xử lý các loại thịt và rau dưa, mỗi ngày làm việc đến sáu giờ tối. Làm việc một năm như vậy cũng chỉ nhận được một vạn điểm tín dụng, còn không đủ cho vài người ăn một bữa xa xỉ ở nhà hàng cao cấp.
Hơn hai vạn điểm tín dụng, có thể để một nhà ba người nhịn ăn nhịn tiêu quá một năm nhưng nếu muốn mua trang bị thì sẽ không đủ, chẳng hạn như hắn sau này mua chiến xa cao cấp R-Z7, ước chừng phải khiến hắn tích góp từng tí từng tí một, mấy năm mới đủ năm trăm vạn điểm tín dụng. Sau này duy trì hàng năm cũng phải tốn hơn mười vạn điểm tín dụng, hơn nữa còn năng lượng và vô vàn những thứ khác…
Hơn hai vạn điểm tín dụng ngày nay, muốn mua một chiếc chiến xa rẻ nhất cũng không đủ.
Có điều tuy chưa thể mua được chiến xa nhưng có thể thuê một chiếc. Việc ngu ngốc đi ra khỏi thành giống như đời trước, Trần Mộc không muốn tiếp diễn một lần nữa. Hắn thuê một chiếc chiến xa hai bánh, dựa vào thân phận của mình có thể chích ra nộp một vạn tiền thế chấp. Sau đó hắn mua dầu chống phóng xạ, súng laser thì chưa mua nổi nhưng có thể mua một chiếc chiến đao. Trần Mộc chọn một thanh chuôi dài, tốn hơn năm nghìn điểm tín dụng.
Kính bảo vệ, giày lính đều được Trần Mộc chọn tốt, mà sau khi mua toàn bộ xong thì trên người chỉ còn lại một trăm linh bảy điểm tín dụng
Tìm một nhà hàng bán đồ ăn nhanh, mua một phần cơm xa hoa tốn ba mươi điểm tín dụng.
Trần Mộc nhã nhặn ăn, ngày nay giá cả thức ăn rất cao, 30 điểm tín dụng một phần đồ ăn cũng chỉ là hai khối thịt của hai loài khác nhau, một bát canh thịt, trong đó có vài miếng nhỏ rau rưa mà thôi.
Ăn uống no đủ, Trần Mộc liền mở chiến xa đi ra ngoài thành. Tinh Vân thành có tường thành rất cao, cửa thành lại không lớn, ở đó có lính canh gác, sau khi xem bộ đàm cá nhân của Trần Mộc liền để hắn ra khỏi thành.
Chiến xa hai bánh so với bốn bánh thì linh hoạt hơn nhưng không tiện để mang theo đồ đạc, cũng không thể cung cấp phòng hộ đầy đủ. May thay Trần Mộc không có ý định đi xa, chỉ dự định tìm vài con dị thú cấp một ở xung quanh để luyện tay một chút.
Dị thú biến dị cũng không phải đột nhiên mà có, đó là cả một quá trình mà trong quá trình này những con côn trùng sinh sôi nảy nở nhanh chóng may mắn chiếm được lợi ích. Trước đây côn trùng rất nhỏ mà nay đã biến dị đến độ cao lớn như con người. Dị thú cấp một, cấp hai phần lớn đều là côn trùng. Cũng may, tuy rằng số lượng côn trùng nhiều, biến dị cũng nhiều nhưng điều kiện phát triển lại kém động vật có vú. Bởi vậy cho tới tận bây giờ, côn trùng biến dị cường đại nhất cũng chỉ là một dị thú cấp bốn.
Những loại dị thú biến dị cao cấp nhất hầu như số lượng đều rất thưa thớt nhưng đều là loại động vật có vú thực lực cường đại. Ví dụ như hiện tại, mọi người đều biết thú biến dị cấp chín là sư tử và hổ có số lượng vô cùng ít, cũng phải nói nếu chúng có số lượng như côn trùng thì con người đã không sống nổi.
Làm thợ săn dị thú, thực lực rất quan trọng nhưng kinh nghiệm cũng quan trọng không kém. Trần Mộc cũng không phải dị năng giả, năm nay hắn mới hai mươi tuổi, bởi vậy thực lực không hề cường đại. Thế nhưng, hắn lại có kinh nghiệp của một thợ săn cấp bốn ở kiếp trước. Khi ấy, hẳn tưởng chừng sẽ lên cấp, nhưng tất cả đều bị Lâm An Liệt phá hủy.
Có kinh nghiệm của quá khứ, Trần Mộc đối phó với một vài con dị thú cấp một hiển nhiên không khó. Mặt khác, hôm nay hắn không mang đầy đủ trang bị lại là lần đầu tiên rời nhà cho nên cũng không có ý định đi tìm dị thú cao cấp hơn để tránh phiền phức. Chu vi xung quanh thành thị chủ yếu chỉ tồn tại dị thú cấp một có số lượng đông đảo. Một mặt là do dị thú cấp một số lượng nhiều dễ sinh sôi nảy nở, mặt khác là do những con dị thú cấp hai, ba đều bị thợ săn dị thú trung cấp khi trở về thành giết chết. Mà từ cấp bốn trở lên nếu dị thú xuất hiện xung quanh thành sẽ bị thành chủ phái người đi giết.
Trần Mộc dọc theo đường đi thấy một vài chiến xa của thợ săn dị thú đi về phía xa. Đi săn dị thú cấp một không có lợi ích gì nhiều, phần lớn mọi người sẽ đi vào chỗ rất xa thành thị để săn dị thú cao cấp. Mặc dù những người này thực lực không mạnh nhưng họ sẽ tổ chức thành đoàn đội để đi săn dị thú cấp hai, cấp ba. Trên người dị thú ngoài trừ thịt, còn có rất nhiều thứ có tác dụng, nếu may mắn có thể đổi không ít điểm tín dụng.
Hết chương 4
Lời tác giả: mấy chương trước nội dung vở kịch không phát triển mạnh, chủ yếu nói về các loại giả định mà thôi ~
Lời editor: công nhận mấy chương đầu hơi nhàm, gần như là lời kể của tác giả chứ chả có nội dung gì mấy.
Mạt thế qua đi, số lượng đàn ông trên thế giới vẫn nhiều hơn phụ nữ, cho dù mấy trăm năm trôi qua, tỉ lệ nam nữ mới đạt đến 3/2. Lúc trước, khi xảy ra mạt thế, rất nhiều trẻ con, người già và phụ nữ chết đi, mà sau khi căn cứ sinh tồn thành lập, tỉ lệ nam nữ đạt tới mức kinh người là 30/1. Lúc ấy hầu như mỗi người phụ nữ đều rất quý giá, nhà nước kêu gọi việc để ý đến sự sống của phụ nữ là trên hết, những thứ khác là phụ. Mỗi một người phụ nữ, chỉ cần còn khỏe mạnh, thì sau khi sinh con mà có thể tiếp tục mang thai lần thứ hai thì nhất định phải mang thai trong nửa năm tiếp theo. Nếu không thể thụ thai tự nhiên, quốc gia sẽ giúp làm ống nghiệm để thụ thai miễn phí, mặt khác tất cả mọi đứa trẻ đều được nhà nước nuôi dưỡng.
Ở thời đại đó, hầu như mỗi phụ nữ đều có từ mười đứa con trở lên mà thậm chí còn có vài người kết hôn trên mười lần.
Sau này, qua mấy trăm năm phát triển, số lượng phụ nữ chậm rãi tăng lên, nhưng muốn trở lại giống với trước kia là rất khó. Hơn nữa, mấy trăm năm tiếp theo, bởi vì số lượng đàn ông quá nhiều, việc hai người đàn ông ở chung với nhau đã vô cùng bình thường.
Thời điểm ban đầu, hai người phụ nữ mà muốn ở cùng một chỗ phải chấp nhận sinh con bằng ống nghiệm để duy trì nòi giống nhưng tới bây giờ đã không còn yêu cầu như vậy nữa.
Bởi vì nguyên nhân do xã hội, Trần Mộc đương nhiên cũng không để ý khi có một người bạn lữ đồng tính, mà con nối dõi thì có thể tìm người mang thai hộ. Thậm chí, ngày nay còn có cả phương pháp kéo dài tuổi thọ.
Trần Mộc lời nói nhiệt tình, cưng chiều Lâm An Liệt lên tới tận trời, lại bị gã đạp xuống địa ngục.
Lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ về Lâm An Liệt ra khỏi đầu, Trần Mộc xoay người rời khỏi nhà bơi đi về phía hiệp hội thợ săn. Chỉ cần đăng kí, hắn có thể dựa vào trình độ học vấn của mình trở thành thợ săn dị thú cấp một. Mặt khác, chỉ cần có chứng nhận thợ săn là hắn có thể mang theo trang bị ra khỏi thành tiến hành săn thú.
Kỳ thật, nói là chứng nhận thợ săn, cũng chỉ là thêm một tin tức vào bộ đàm mà thôi.
Tốc độ đăng kí rất nhanh, chỉ cần đem bộ đàm cá nhân kết nối với máy tính của hiệp hội thợ săn thì có thể lập tức hoàn thành đăng kí. Bởi vậy, thời gian Trần Mộc lấy chứng nhận thợ săn chỉ mất có một buổi trưa.
Trần Mộc nhớ kĩ đời trước, bản thân chưa ăn gì đã ra khỏi thành, trang bị mang theo cũng không đầy đủ, cuối cùng chỉ đánh bại một con kiến thú đã phải trở về. Có điều, rất nhiều người lần đầu tiên ra ngoài ngay cả một con kiến thú cấp thấp nhất cũng không đánh được.
Trải qua mạt thế, tiền giấy đã không còn được lưu hành, có một khoảng thời gian tất cả mọi người đều lấy vật đổi vật, sau này thì có điểm tín dụng.
Bộ đàm cá nhân của mỗi người đều có thể ghi lại số điểm tín dụng ở ngân hàng của họ, khi muốn giao dịch thì kết nối là được.
Trần Mộc lúc này có hơn hai vạn năm nghìn điểm tín dụng, Trần Khải giáo dục hắn vô cùng nghiêm ngặt, lại càng không cho hắn nhiều tiền tiêu. Bởi vậy những điểm tín dụng này ngoại trừ một nửa là tiền sinh hoạt để dành, nửa còn lại là do hắn đi làm công kiếm được.
Muốn tìm được việc làm trong thành thị cũng không phải là điều dễ dàng, ngành dịch vụ ngày nay đã suy giảm rất nhiều, so với trước mạt thế hoàn toàn không giống nhau. Nhà nước thậm chí đã đưa ra văn bản rõ ràng, qui định cấm thuê bảo mẫu và người hầu. Đương nhiên, có trẻ con và người già cần được chăm sóc thì có thể mang đến viện phúc lợi. Nơi đó có công hội giúp đỡ miễn phí chăm sóc trẻ con cho những gia đình bận rộn, cũng thu nhận những cô nhi và người già không nơi nương tựa.
Chỗ Trần Mộc làm công trước đây là một nhà hàng cao cấp. Hiện nay quán thức ăn nhanh không ít nhưng nhà hàng cao cấp như vậy lại hiếm thấy. Đi nhà hàng cao cấp ăn một bữa, giá thấp nhất cũng phải hơn một nghìn điểm tín dụng mà một phần thức ăn nhanh bình thường lại chỉ tốn hơn hai mươi điểm tín dụng. Khi đó hắn hay làm việc vặt tại nhà bếp như mang chén đĩa bẩn để vào máy rửa bát tiết kiệm nước, xử lý các loại thịt và rau dưa, mỗi ngày làm việc đến sáu giờ tối. Làm việc một năm như vậy cũng chỉ nhận được một vạn điểm tín dụng, còn không đủ cho vài người ăn một bữa xa xỉ ở nhà hàng cao cấp.
Hơn hai vạn điểm tín dụng, có thể để một nhà ba người nhịn ăn nhịn tiêu quá một năm nhưng nếu muốn mua trang bị thì sẽ không đủ, chẳng hạn như hắn sau này mua chiến xa cao cấp R-Z7, ước chừng phải khiến hắn tích góp từng tí từng tí một, mấy năm mới đủ năm trăm vạn điểm tín dụng. Sau này duy trì hàng năm cũng phải tốn hơn mười vạn điểm tín dụng, hơn nữa còn năng lượng và vô vàn những thứ khác…
Hơn hai vạn điểm tín dụng ngày nay, muốn mua một chiếc chiến xa rẻ nhất cũng không đủ.
Có điều tuy chưa thể mua được chiến xa nhưng có thể thuê một chiếc. Việc ngu ngốc đi ra khỏi thành giống như đời trước, Trần Mộc không muốn tiếp diễn một lần nữa. Hắn thuê một chiếc chiến xa hai bánh, dựa vào thân phận của mình có thể chích ra nộp một vạn tiền thế chấp. Sau đó hắn mua dầu chống phóng xạ, súng laser thì chưa mua nổi nhưng có thể mua một chiếc chiến đao. Trần Mộc chọn một thanh chuôi dài, tốn hơn năm nghìn điểm tín dụng.
Kính bảo vệ, giày lính đều được Trần Mộc chọn tốt, mà sau khi mua toàn bộ xong thì trên người chỉ còn lại một trăm linh bảy điểm tín dụng
Tìm một nhà hàng bán đồ ăn nhanh, mua một phần cơm xa hoa tốn ba mươi điểm tín dụng.
Trần Mộc nhã nhặn ăn, ngày nay giá cả thức ăn rất cao, 30 điểm tín dụng một phần đồ ăn cũng chỉ là hai khối thịt của hai loài khác nhau, một bát canh thịt, trong đó có vài miếng nhỏ rau rưa mà thôi.
Ăn uống no đủ, Trần Mộc liền mở chiến xa đi ra ngoài thành. Tinh Vân thành có tường thành rất cao, cửa thành lại không lớn, ở đó có lính canh gác, sau khi xem bộ đàm cá nhân của Trần Mộc liền để hắn ra khỏi thành.
Chiến xa hai bánh so với bốn bánh thì linh hoạt hơn nhưng không tiện để mang theo đồ đạc, cũng không thể cung cấp phòng hộ đầy đủ. May thay Trần Mộc không có ý định đi xa, chỉ dự định tìm vài con dị thú cấp một ở xung quanh để luyện tay một chút.
Dị thú biến dị cũng không phải đột nhiên mà có, đó là cả một quá trình mà trong quá trình này những con côn trùng sinh sôi nảy nở nhanh chóng may mắn chiếm được lợi ích. Trước đây côn trùng rất nhỏ mà nay đã biến dị đến độ cao lớn như con người. Dị thú cấp một, cấp hai phần lớn đều là côn trùng. Cũng may, tuy rằng số lượng côn trùng nhiều, biến dị cũng nhiều nhưng điều kiện phát triển lại kém động vật có vú. Bởi vậy cho tới tận bây giờ, côn trùng biến dị cường đại nhất cũng chỉ là một dị thú cấp bốn.
Những loại dị thú biến dị cao cấp nhất hầu như số lượng đều rất thưa thớt nhưng đều là loại động vật có vú thực lực cường đại. Ví dụ như hiện tại, mọi người đều biết thú biến dị cấp chín là sư tử và hổ có số lượng vô cùng ít, cũng phải nói nếu chúng có số lượng như côn trùng thì con người đã không sống nổi.
Làm thợ săn dị thú, thực lực rất quan trọng nhưng kinh nghiệm cũng quan trọng không kém. Trần Mộc cũng không phải dị năng giả, năm nay hắn mới hai mươi tuổi, bởi vậy thực lực không hề cường đại. Thế nhưng, hắn lại có kinh nghiệp của một thợ săn cấp bốn ở kiếp trước. Khi ấy, hẳn tưởng chừng sẽ lên cấp, nhưng tất cả đều bị Lâm An Liệt phá hủy.
Có kinh nghiệm của quá khứ, Trần Mộc đối phó với một vài con dị thú cấp một hiển nhiên không khó. Mặt khác, hôm nay hắn không mang đầy đủ trang bị lại là lần đầu tiên rời nhà cho nên cũng không có ý định đi tìm dị thú cao cấp hơn để tránh phiền phức. Chu vi xung quanh thành thị chủ yếu chỉ tồn tại dị thú cấp một có số lượng đông đảo. Một mặt là do dị thú cấp một số lượng nhiều dễ sinh sôi nảy nở, mặt khác là do những con dị thú cấp hai, ba đều bị thợ săn dị thú trung cấp khi trở về thành giết chết. Mà từ cấp bốn trở lên nếu dị thú xuất hiện xung quanh thành sẽ bị thành chủ phái người đi giết.
Trần Mộc dọc theo đường đi thấy một vài chiến xa của thợ săn dị thú đi về phía xa. Đi săn dị thú cấp một không có lợi ích gì nhiều, phần lớn mọi người sẽ đi vào chỗ rất xa thành thị để săn dị thú cao cấp. Mặc dù những người này thực lực không mạnh nhưng họ sẽ tổ chức thành đoàn đội để đi săn dị thú cấp hai, cấp ba. Trên người dị thú ngoài trừ thịt, còn có rất nhiều thứ có tác dụng, nếu may mắn có thể đổi không ít điểm tín dụng.
Hết chương 4
Lời tác giả: mấy chương trước nội dung vở kịch không phát triển mạnh, chủ yếu nói về các loại giả định mà thôi ~
Lời editor: công nhận mấy chương đầu hơi nhàm, gần như là lời kể của tác giả chứ chả có nội dung gì mấy.