Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân
Chương 10
Chuột thú hầu như cái gì cũng ăn, cho nên sẽ đem rất nhiều thứ thượng vàng hạ cám mang về huyệt động, Trần Mộc nhìn thấy chính là một đống hỗn độn, thế nhưng lại khiến tim hắn lại đập rất nhanh, rất nhanh.
Nơi này là một hầm ngầm để xe còn chưa bị sụp đổ, chỗ đó rất lớn, bên trong hầu như là những loài thực vật mà con người không thể sử dụng được, nhưng cũng không hề thiếu da lông của dị thú, mà những thứ đó có lẽ toàn là cấp năm cấp sáu.
Da lông của dị thú cấp năm, cấp sáu, những thứ này có giá trị không hề nhỏ một chút nào! Trần Mộc lại lượm nhặt một hồi, còn tìm ra mấy mầm thực vật cũng có giá trị không kém.
Mấy thứ này dù thế nào cũng đáng mấy chục vạn đúng không? Còn đáng giá hơn cả một ổ chuột thú! Đèn pin trên tay Trần Mộc không nhịn được mà lung lay. Suy nghĩ một chút, hắn lại đi ra ngoài. Mấy thứ này, hắn không định cho ba anh em Triệu gia biết đến, có lẽ đợi về sau, khi mình có thời gian rảnh thì lại đến thu xếp một lần nữa.
Thi thể của chuột thú đã được ba anh em Triệu gia mang lên trên xe. Khi nhìn thấy Trần Mộc đi ra, Triệu Dương lập tức hỏi:
“Bên trong thế nào?”
“Tôi muốn xem thử bên trong có chuột con hay không, kết quả không có.” Trần Mộc cười cười:
“Chúng ta trở về đi.”
“ Được! Tôi không đợi được mà muốn trở về rồi, buổi tối cha mẹ tôi chắc chắn là vui mừng muốn chết!”
Triệu Dương vui tươi hớn hở với chuyến đi ngày hôm nay, cho dù phần của cậu có ít thì cũng đã là thu hoạch lớn. Đi theo Trần Mộc quả nhiên có rất nhiều chỗ tốt.
Lên chiến xa trở lại Tinh Vân thành, mọi người đi thẳng đến thợ săn nghiệp đoàn. Trần Mộc cùng Triệu Thiên Vũ dựa vào mấy con chuột thú cấp ba này đều được thăng cấp thành thợ săn cấp ba, Triệu Dương cùng Triệu Minh không phải là thợ săn cấp hai nên không thể thăng cấp.
Bộ đàm cá nhân có thêm hơn hai mươi lăm vạn điểm tín dụng, Trần Mộc cười đến ánh mắt cũng cong lên. Ánh mắt của hắn rất giống mẹ, là mắt hai mí, khi cười mí mắt trên sẽ cong lên giống như hai mặt trăng khuyết.
Bề ngoài của Lâm An Liệt được sở hữu những điểm đẹp nhất trên người cha mẹ, vô cùng anh tuấn đáng yêu. Trần Mộc lại không giống như vậy, hắn ngoại trừ có đôi mắt rất đẹp còn lại khuôn mặt thì chỉ là dạng phổ thông mà thôi.
Ngày hôm sau, Trần Mộc không đi cùng ba anh em Triệu gia mà lại đi một mình tới huyệt động của chuột thú, đem nơi đó thanh lí hoàn toàn một lần nữa.
Da lông dị thú, các loại mầm thực vật, thậm chí còn có một ít đồng phục tác chiến cùng chiến xa hai bánh bị cắn nát, chắc là bị chuột thú mang về để mài răng.
Đem những thứ hữu dụng dọn đi hết, Trần Mộc mang tất cả lên chiến xa của mình. Thời điểm khi trở lại trong thành thì trời đã tối rồi.
Giả bộ chiến xa tràn đầy một xe những thứ linh tinh, Trần Mộc đi thẳng đến thợ săn nghiệp đoàn. Mấy người giám định sư đi ra định giá. Những da lông dị thú rất đáng giá không tính, còn có vài loại mầm thực vật cũng rất có giá trị nghiên cứu. Cuối cùng, vậy mà chỉ đưa ra giá năm mươi vạn.
Trần Mộc biết, mấy thứ này nếu đem đến nơi khác bán sẽ được giá sẽ cao hơn, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian.
Những ngày kế tiếp, hầu như mỗi ngày Trần Mộc đều mang theo ba anh em Triệu gia đi săn bắn. Bọn họ tại mảng phế tích kia săn bắt được rất nhiều thứ tốt. Đối với thợ săn dị thú mà nói, kinh nghiệm cùng trang bị đều vô cùng quan trọng. Bởi vì nguyên nhân buôn bán được tiền lời, trang bị của ba anh em Triệu gia trở nên tốt hơn, thực lực cũng tăng cường.
Mảng phế tích này, dị thú cường đại nhất cũng chỉ là cấp bốn. Đời trước Trần Mộc đã đem nơi này thăm dò rất rõ ràng, cho nên cũng chưa gặp phải điều gì nguy hiểm đến tính mạng, có điều bị thương là khó tránh khỏi.
Mỗi ngày đi lúc mặt trời mọc, về khi tối muộn, cả người Trần Mộc rắn chắc lên không ít, ba anh em Triệu gia cũng như vậy. Trong đó, Triệu Dương cùng Triệu Minh thay đổi lớn nhất. Bọn họ ban ngày săn bắn, buổi tối cùng linh thú của mình bồi dưỡng cảm tình, còn dùng nhiều tiền mua không ít đồ ăn mà linh thú thích. Nhờ vậy nên đã có thể bán thú hóa, tuy rằng trình độ bán thú hóa không cao.
Lúc này thân thể của hắn đang ở thời điểm đỉnh cao nhất, Trần Mộc nhanh chóng tìm trở về từng cảm giác trước kia, thực lực cũng tăng rất nhanh. Một tháng sau, hắn đã đem một trăm vạn điểm tín dụng mà mẹ cho kiếm trở lại.
“Mộc Mộc, con buôn bán lời nhiều tiền như vậy?” Lưu Chân Chân vẻ mặt kinh ngạc hỏi. Lập tức trên mặt hiện lên cảm xúc tự hào.
“Mẹ, con đã là thợ săn cấp ba rồi.” Trần Mộc cười mở miệng. Mẹ vẫn luôn vô điều kiện mà giúp đỡ hắn, là người quan trọng nhất của hắn lúc này.
“Mới hai tháng, Mộc Mộc con đã trở thành thợ săn dị thú cấp ba!” Lưu Chân Chân càng tự hào. Toàn bộ Tinh Vân thành, chưa có nhà ai có con giỏi hơn so với Trần Mộc!
“Mẹ, con của mẹ rất giỏi phải không? Có phải buổi tối nên làm vài món ăn ngon khao con không?” Hôm nay Trần Mộc không ra khỏi thành, mỗi ngày săn bắn cũng sẽ mệt mỏi, thi thoảng cũng nên nghỉ ngơi vài ngày. Hắn đã từng săn bắn mười ngày nghỉ ngơi một ngày, lúc này một tháng mới nghỉ ngơi một ngày, cũng bởi vì muốn đề cao thực lực một cách nhanh chóng.
“Thật không hổ là con ta!” Lưu Chân Chân nhìn đứa con trưởng thành trước mắt, vạn phần tự hào.
“Mẹ, con muốn hỏi một chút, cha mỗi ngày đi sớm về muộn, rốt cuộc đang làm gì?” Trần Mộc hỏi. Cha hắn cho tới bây giờ cũng không thích nói chuyện công việc với hắn. Đời trước mãi đến khi Lâm An Liệt xuất hiện, hắn mới biết được cha làm nhiều công việc buôn bán như vậy.
“Trần gia đã khống chế phần lớn sản nghiệp ăn uống giải trí ở Tinh Vân thành, cha con còn có một nhà xưởng quần áo, những loại quần áo này nghe nói tại thành thị cấp một đều rất được hoan nghênh.” Lưu Chân Chân hiểu biết không ít.
Dù sao chồng của bà lúc mới kết hôn cũng từng cùng bà nùng tình mật ý vài năm, mãi cho đến khi người đàn bà kia xuất hiện……
Thời điểm cha mẹ chồng còn sống là chỗ dựa cho bà, nhưng tới lúc cha mẹ chồng mất, vì Mộc Mộc bà chỉ có thể chịu đựng.
Thành chủ Tinh Vân thành cai quản quân đội, thu thuế là do liên minh người Hoa phái tới. Thương nghiệp đã có sáu thành bị hai đại gia tộc nắm giữ. Ba thành bị các trung, tiểu gia tộc chia cắt. Còn có một thành, nằm trong tay thành chủ.
Trước đây rất lâu, Trần Mộc vẫn nghĩ rằng bản thân sẽ kế thừa tất cả của cha, mà trước lúc này, hắn có thể làm những điều mà bản thân thích. Cho nên tới bây giờ cũng không muốn đi lí giải mọi thứ ở Trần gia. Bởi vậy, đến cuối cùng lại là tứ cố vô thân. Đời này, hắn cũng vẫn không muốn đi lí giải Trần gia. Một gia tộc thương nhân, có tiền thì thế nào? Chỉ cần trở thành thợ săn dị thú cấp bảy, ngay cả thành chủ cũng phải cung kính vạn phần đối với hắn, càng đừng nói tới một thương nhân. Có đôi khi thực lực chính là tất cả. Có điều trong lúc nâng cao thực lực, Trần Mộc cũng không muốn bị chính cha mình cản đường.
Lưu Chân Chân nói chi tiết về sản nghiệp trong tay Trần Khải. Nhà mẹ đẻ của bà thế lực kém hơn so với Trần Khải, nhưng cũng không phải là kém. Cho nên, tuy bà vẫn đứng ở trong nhà, nhưng có một số việc lại vẫn rất rõ ràng.
Hai mẹ con nói xong, Trần Mộc cũng bắt đầu giúp mẹ nấu cơm. Sản nghiệp của Trần gia không ít, phần lớn tin tức ở Tinh Vân, cha đều có thể biết. Nhận thức này khiến Trần Mộc có chút phiền não. Có lẽ, hắn cần phải đi ra ngoài lang bạt vài năm? Nghĩ đến bản thân đọc sách về cái thành thị cấp hai kia, Trần Mộc có chút động tâm. Chẳng qua hiện nay, vẫn cứ tăng cường thực lực mới là quan trọng nhất. Qua một hai năm, hắn hẳn là có thể đi ra ngoài một chút. Đời trước, lúc hắn còn đi học đã muốn rời khỏi Tinh Vân thành, nhưng sau đó vẫn không đi được mà lại phải bận rộn săn bắn dị thú. Cho tới sau này, khi hắn hai mươi tám tuổi mà vẫn còn ngây thơ, không thấy rõ được bộ mặt thật của Lâm An Liệt.
Vuốt ve bộ lông của A Hổ, đem mặt mình chôn vào đám lông mềm mại, cảm nhận nhịp tim của đối phương, Trần Mộc không nhịn được mà nở nụ cười. Mặc kệ bản thân là vì nguyên nhân gì mới được sống lại lần nữa, không thể không nói, trọng sinh thật sự rất tốt.
Thời gian luôn trôi rất nhanh, đảo mắt đã đến tháng mười một, Trần Mộc trọng sinh đã hơn bốn tháng. Tại Tinh Vân thành, hắn cũng có vài người có thể tín nhiệm, đồng thời cũng biết một ít chuyện ngầm. Lúc này, hắn từ một chợ đêm chuyên buôn lậu tin tức biết được: cha của Kim Phán Nhi đã chết.
Cha của cô trước khi chết vẫn còn thiếu một số nợ nần lớn. Ngày nay đã không còn cách nói cha chết con trả nợ, nhưng chủ nợ vẫn lấy hết đồ đạc trong nhà Kim Phán Nhi. Lúc này Kim Phán Nhi chỉ còn hai bàn tay trắng.
Hết chương 10
Tác giả có lời muốn nói: Ta là người rất dễ dàng đánh chữ nhầm, hoan nghênh trảo trùng ~
Này văn gần nhất đổi mới sẽ không quá nhanh, chờ ta kết thúc cấp dưới, liền tập trung cho thiên này, gần nhất cấp dưới ngày hơn 5000, thiên này liền không thể nhiều chữ ~
Nơi này là một hầm ngầm để xe còn chưa bị sụp đổ, chỗ đó rất lớn, bên trong hầu như là những loài thực vật mà con người không thể sử dụng được, nhưng cũng không hề thiếu da lông của dị thú, mà những thứ đó có lẽ toàn là cấp năm cấp sáu.
Da lông của dị thú cấp năm, cấp sáu, những thứ này có giá trị không hề nhỏ một chút nào! Trần Mộc lại lượm nhặt một hồi, còn tìm ra mấy mầm thực vật cũng có giá trị không kém.
Mấy thứ này dù thế nào cũng đáng mấy chục vạn đúng không? Còn đáng giá hơn cả một ổ chuột thú! Đèn pin trên tay Trần Mộc không nhịn được mà lung lay. Suy nghĩ một chút, hắn lại đi ra ngoài. Mấy thứ này, hắn không định cho ba anh em Triệu gia biết đến, có lẽ đợi về sau, khi mình có thời gian rảnh thì lại đến thu xếp một lần nữa.
Thi thể của chuột thú đã được ba anh em Triệu gia mang lên trên xe. Khi nhìn thấy Trần Mộc đi ra, Triệu Dương lập tức hỏi:
“Bên trong thế nào?”
“Tôi muốn xem thử bên trong có chuột con hay không, kết quả không có.” Trần Mộc cười cười:
“Chúng ta trở về đi.”
“ Được! Tôi không đợi được mà muốn trở về rồi, buổi tối cha mẹ tôi chắc chắn là vui mừng muốn chết!”
Triệu Dương vui tươi hớn hở với chuyến đi ngày hôm nay, cho dù phần của cậu có ít thì cũng đã là thu hoạch lớn. Đi theo Trần Mộc quả nhiên có rất nhiều chỗ tốt.
Lên chiến xa trở lại Tinh Vân thành, mọi người đi thẳng đến thợ săn nghiệp đoàn. Trần Mộc cùng Triệu Thiên Vũ dựa vào mấy con chuột thú cấp ba này đều được thăng cấp thành thợ săn cấp ba, Triệu Dương cùng Triệu Minh không phải là thợ săn cấp hai nên không thể thăng cấp.
Bộ đàm cá nhân có thêm hơn hai mươi lăm vạn điểm tín dụng, Trần Mộc cười đến ánh mắt cũng cong lên. Ánh mắt của hắn rất giống mẹ, là mắt hai mí, khi cười mí mắt trên sẽ cong lên giống như hai mặt trăng khuyết.
Bề ngoài của Lâm An Liệt được sở hữu những điểm đẹp nhất trên người cha mẹ, vô cùng anh tuấn đáng yêu. Trần Mộc lại không giống như vậy, hắn ngoại trừ có đôi mắt rất đẹp còn lại khuôn mặt thì chỉ là dạng phổ thông mà thôi.
Ngày hôm sau, Trần Mộc không đi cùng ba anh em Triệu gia mà lại đi một mình tới huyệt động của chuột thú, đem nơi đó thanh lí hoàn toàn một lần nữa.
Da lông dị thú, các loại mầm thực vật, thậm chí còn có một ít đồng phục tác chiến cùng chiến xa hai bánh bị cắn nát, chắc là bị chuột thú mang về để mài răng.
Đem những thứ hữu dụng dọn đi hết, Trần Mộc mang tất cả lên chiến xa của mình. Thời điểm khi trở lại trong thành thì trời đã tối rồi.
Giả bộ chiến xa tràn đầy một xe những thứ linh tinh, Trần Mộc đi thẳng đến thợ săn nghiệp đoàn. Mấy người giám định sư đi ra định giá. Những da lông dị thú rất đáng giá không tính, còn có vài loại mầm thực vật cũng rất có giá trị nghiên cứu. Cuối cùng, vậy mà chỉ đưa ra giá năm mươi vạn.
Trần Mộc biết, mấy thứ này nếu đem đến nơi khác bán sẽ được giá sẽ cao hơn, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian.
Những ngày kế tiếp, hầu như mỗi ngày Trần Mộc đều mang theo ba anh em Triệu gia đi săn bắn. Bọn họ tại mảng phế tích kia săn bắt được rất nhiều thứ tốt. Đối với thợ săn dị thú mà nói, kinh nghiệm cùng trang bị đều vô cùng quan trọng. Bởi vì nguyên nhân buôn bán được tiền lời, trang bị của ba anh em Triệu gia trở nên tốt hơn, thực lực cũng tăng cường.
Mảng phế tích này, dị thú cường đại nhất cũng chỉ là cấp bốn. Đời trước Trần Mộc đã đem nơi này thăm dò rất rõ ràng, cho nên cũng chưa gặp phải điều gì nguy hiểm đến tính mạng, có điều bị thương là khó tránh khỏi.
Mỗi ngày đi lúc mặt trời mọc, về khi tối muộn, cả người Trần Mộc rắn chắc lên không ít, ba anh em Triệu gia cũng như vậy. Trong đó, Triệu Dương cùng Triệu Minh thay đổi lớn nhất. Bọn họ ban ngày săn bắn, buổi tối cùng linh thú của mình bồi dưỡng cảm tình, còn dùng nhiều tiền mua không ít đồ ăn mà linh thú thích. Nhờ vậy nên đã có thể bán thú hóa, tuy rằng trình độ bán thú hóa không cao.
Lúc này thân thể của hắn đang ở thời điểm đỉnh cao nhất, Trần Mộc nhanh chóng tìm trở về từng cảm giác trước kia, thực lực cũng tăng rất nhanh. Một tháng sau, hắn đã đem một trăm vạn điểm tín dụng mà mẹ cho kiếm trở lại.
“Mộc Mộc, con buôn bán lời nhiều tiền như vậy?” Lưu Chân Chân vẻ mặt kinh ngạc hỏi. Lập tức trên mặt hiện lên cảm xúc tự hào.
“Mẹ, con đã là thợ săn cấp ba rồi.” Trần Mộc cười mở miệng. Mẹ vẫn luôn vô điều kiện mà giúp đỡ hắn, là người quan trọng nhất của hắn lúc này.
“Mới hai tháng, Mộc Mộc con đã trở thành thợ săn dị thú cấp ba!” Lưu Chân Chân càng tự hào. Toàn bộ Tinh Vân thành, chưa có nhà ai có con giỏi hơn so với Trần Mộc!
“Mẹ, con của mẹ rất giỏi phải không? Có phải buổi tối nên làm vài món ăn ngon khao con không?” Hôm nay Trần Mộc không ra khỏi thành, mỗi ngày săn bắn cũng sẽ mệt mỏi, thi thoảng cũng nên nghỉ ngơi vài ngày. Hắn đã từng săn bắn mười ngày nghỉ ngơi một ngày, lúc này một tháng mới nghỉ ngơi một ngày, cũng bởi vì muốn đề cao thực lực một cách nhanh chóng.
“Thật không hổ là con ta!” Lưu Chân Chân nhìn đứa con trưởng thành trước mắt, vạn phần tự hào.
“Mẹ, con muốn hỏi một chút, cha mỗi ngày đi sớm về muộn, rốt cuộc đang làm gì?” Trần Mộc hỏi. Cha hắn cho tới bây giờ cũng không thích nói chuyện công việc với hắn. Đời trước mãi đến khi Lâm An Liệt xuất hiện, hắn mới biết được cha làm nhiều công việc buôn bán như vậy.
“Trần gia đã khống chế phần lớn sản nghiệp ăn uống giải trí ở Tinh Vân thành, cha con còn có một nhà xưởng quần áo, những loại quần áo này nghe nói tại thành thị cấp một đều rất được hoan nghênh.” Lưu Chân Chân hiểu biết không ít.
Dù sao chồng của bà lúc mới kết hôn cũng từng cùng bà nùng tình mật ý vài năm, mãi cho đến khi người đàn bà kia xuất hiện……
Thời điểm cha mẹ chồng còn sống là chỗ dựa cho bà, nhưng tới lúc cha mẹ chồng mất, vì Mộc Mộc bà chỉ có thể chịu đựng.
Thành chủ Tinh Vân thành cai quản quân đội, thu thuế là do liên minh người Hoa phái tới. Thương nghiệp đã có sáu thành bị hai đại gia tộc nắm giữ. Ba thành bị các trung, tiểu gia tộc chia cắt. Còn có một thành, nằm trong tay thành chủ.
Trước đây rất lâu, Trần Mộc vẫn nghĩ rằng bản thân sẽ kế thừa tất cả của cha, mà trước lúc này, hắn có thể làm những điều mà bản thân thích. Cho nên tới bây giờ cũng không muốn đi lí giải mọi thứ ở Trần gia. Bởi vậy, đến cuối cùng lại là tứ cố vô thân. Đời này, hắn cũng vẫn không muốn đi lí giải Trần gia. Một gia tộc thương nhân, có tiền thì thế nào? Chỉ cần trở thành thợ săn dị thú cấp bảy, ngay cả thành chủ cũng phải cung kính vạn phần đối với hắn, càng đừng nói tới một thương nhân. Có đôi khi thực lực chính là tất cả. Có điều trong lúc nâng cao thực lực, Trần Mộc cũng không muốn bị chính cha mình cản đường.
Lưu Chân Chân nói chi tiết về sản nghiệp trong tay Trần Khải. Nhà mẹ đẻ của bà thế lực kém hơn so với Trần Khải, nhưng cũng không phải là kém. Cho nên, tuy bà vẫn đứng ở trong nhà, nhưng có một số việc lại vẫn rất rõ ràng.
Hai mẹ con nói xong, Trần Mộc cũng bắt đầu giúp mẹ nấu cơm. Sản nghiệp của Trần gia không ít, phần lớn tin tức ở Tinh Vân, cha đều có thể biết. Nhận thức này khiến Trần Mộc có chút phiền não. Có lẽ, hắn cần phải đi ra ngoài lang bạt vài năm? Nghĩ đến bản thân đọc sách về cái thành thị cấp hai kia, Trần Mộc có chút động tâm. Chẳng qua hiện nay, vẫn cứ tăng cường thực lực mới là quan trọng nhất. Qua một hai năm, hắn hẳn là có thể đi ra ngoài một chút. Đời trước, lúc hắn còn đi học đã muốn rời khỏi Tinh Vân thành, nhưng sau đó vẫn không đi được mà lại phải bận rộn săn bắn dị thú. Cho tới sau này, khi hắn hai mươi tám tuổi mà vẫn còn ngây thơ, không thấy rõ được bộ mặt thật của Lâm An Liệt.
Vuốt ve bộ lông của A Hổ, đem mặt mình chôn vào đám lông mềm mại, cảm nhận nhịp tim của đối phương, Trần Mộc không nhịn được mà nở nụ cười. Mặc kệ bản thân là vì nguyên nhân gì mới được sống lại lần nữa, không thể không nói, trọng sinh thật sự rất tốt.
Thời gian luôn trôi rất nhanh, đảo mắt đã đến tháng mười một, Trần Mộc trọng sinh đã hơn bốn tháng. Tại Tinh Vân thành, hắn cũng có vài người có thể tín nhiệm, đồng thời cũng biết một ít chuyện ngầm. Lúc này, hắn từ một chợ đêm chuyên buôn lậu tin tức biết được: cha của Kim Phán Nhi đã chết.
Cha của cô trước khi chết vẫn còn thiếu một số nợ nần lớn. Ngày nay đã không còn cách nói cha chết con trả nợ, nhưng chủ nợ vẫn lấy hết đồ đạc trong nhà Kim Phán Nhi. Lúc này Kim Phán Nhi chỉ còn hai bàn tay trắng.
Hết chương 10
Tác giả có lời muốn nói: Ta là người rất dễ dàng đánh chữ nhầm, hoan nghênh trảo trùng ~
Này văn gần nhất đổi mới sẽ không quá nhanh, chờ ta kết thúc cấp dưới, liền tập trung cho thiên này, gần nhất cấp dưới ngày hơn 5000, thiên này liền không thể nhiều chữ ~