Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính
Chương 50
Sầm Linh Thu đồng ý với Dụ Minh Kiều sẽ tham gia buổi lễ tốt nghiệp của cô ấy, nhưng ngay trước ngày đó, cô lại bất ngờ ngã bệnh.
Cơ thể này vốn đã chịu ảnh hưởng từ vụ tai nạn xe trước đó, tuy cô đã sử dụng "ngoại lực" để phục hồi hầu hết các tổn hại, nhưng thể chất rốt cuộc vẫn không thể trở lại như xưa, chỉ cần lơ là một chút là sẽ ngã bệnh.
Cô chỉ vì sau khi gội đầu mà không sấy khô, liền ngủ trong phòng bật điều hòa suốt đêm. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cổ họng đau rát như bị dao cắt, toàn thân nặng nề, chân tay rã rời, không thể nào ngồi dậy nổi.
Trương Lê hoảng hốt, lập tức gọi bác sĩ gia đình đến khám cho cô.
....
Giữa mùa hè nóng nực, trường học nhộn nhịp vô cùng, khắp nơi đều là các sinh viên tốt nghiệp mặc áo cử nhân, vui vẻ chụp ảnh kỷ niệm cùng nhau.
Dụ Minh Kiều ngồi trên xe lăn, chờ dưới một gốc cây ngô đồng lớn. Khác với những người khác đang tiếc nuối vì sắp phải chia tay, cô không có vẻ gì là lưu luyến việc tốt nghiệp.
Cô xinh đẹp, lại vào được X.R, là một người rất nổi tiếng trong trường. Không ít người muốn đến chụp ảnh chung với cô, nhưng khi thấy gương mặt lạnh lùng, u ám của cô thì đều dừng bước.
Vì vậy, ngoài An Ngô ra, gần như chẳng có ai đến chụp ảnh cùng cô.
Dụ Minh Kiều cũng không bận tâm, cô chỉ không ngừng nhìn vào điện thoại, như đang đợi một người.
Cô quả thực đang đợi người đợi Sầm Linh Thu.
Nếu là trước đây, có ai đó nói với cô rằng cô sẽ chủ động mong chờ sự xuất hiện của người phụ nữ đó, Dụ Minh Kiều chắc chắn sẽ nghĩ rằng người đó điên rồi.
Cô phải điên mới mong chờ sự xuất hiện của Sầm Linh Thu.
Nghĩ đến chuyện đó, cô cảm thấy mình đúng là đã phát điên.
Kể từ khi Sầm Linh Thu tỉnh lại sau tai nạn xe, nhiều hành động của Dụ Minh Kiều đã mất đi sự lý trí và tiêu chuẩn, cô hoàn toàn hành động theo cảm xúc.
Cô gần như không kìm nén suy nghĩ của mình nữa.
Giống như hôm nay, cô mặc bộ áo cử nhân chỉnh tề, thậm chí còn trang điểm nhẹ, ngồi yên lặng dưới gốc cây ngô đồng, chờ Sầm Linh Thu đến dự lễ tốt nghiệp của mình.
Mặt trời lên cao, mồ hôi rịn ra trên trán Dụ Minh Kiều, nhưng từ đầu đến cuối, cô không hề rời khỏi chỗ, kiên quyết đợi.
Nhưng cô đợi rất lâu, mà Sầm Linh Thu vẫn chưa xuất hiện.
Cô không tin rằng Sầm Linh Thu sẽ không đến.
An Ngô thấy cô đợi lâu, không nhịn được hỏi: "Minh Kiều, người chị đó thực sự sẽ đến sao? Có phải chỉ đang trêu chọc cậu không?"
"Cô ấy sẽ đến." Dụ Minh Kiều bình tĩnh nhưng kiên quyết.
"Sao cậu chắc chắn như vậy?"
Tại sao chứ?
Vì người phụ nữ đó đã nói rằng cô ấy sẽ không lừa dối mình.
Có vài nam sinh đã để ý đến cô từ lâu, cứ lén lút nhìn cô. Thấy cô vẫn luôn ngồi một mình, họ liền tiến đến.
"Bạn học, chụp chung tấm ảnh nhé?" Một nam sinh đeo kính, mặt đầy mụn cười cợt, ánh mắt không ngừng dòm ngó Dụ Minh Kiều, đầy vẻ thô bỉ và rẻ rúng.
Dụ Minh Kiều lạnh giọng: "Tôi từ chối."
"Ôi dào, cùng là bạn học mà." Gã đeo kính khoác vai người bạn bên cạnh, cười cười, "Chụp một tấm đi, có mất gì đâu, đúng không? Hahaha."
Gã đeo kính và đám bạn phá lên cười.
Bọn ngốc phiền phức.
Dụ Minh Kiều cảm thấy vô cùng khó chịu, khuôn mặt càng lạnh lẽo hơn, khí chất toát ra từ cô trái ngược hoàn toàn với cái nóng mùa hè, lạnh lẽo và sắc bén.
Gã đeo kính nói rồi liền giơ máy ảnh lên, định đặt tay lên vai Dụ Minh Kiều để chụp ảnh.
Dụ Minh Kiều nhìn bàn tay đặt trên vai mình, cảm thấy buồn nôn, cô hất tay gã ra, vừa định lên tiếng mỉa mai thì đột nhiên mọi thứ tối sầm lại, một đôi tay che lên khuôn mặt cô, giọng nói lạnh lùng như nước vang lên trên đỉnh đầu cô.
"Xin lỗi, cô ấy không thích chụp ảnh."
Sầm Linh Thu che mặt cô lại, không cảm xúc nói với hai nam sinh kia: "Có lẽ hai bạn học nên biết hai chữ "tôn trọng" viết như thế nào."
Gã đeo kính nhìn người phụ nữ vừa xuất hiện.
Giữa mùa hè, cô ấy mặc một chiếc áo khoác gió mỏng màu đen, dáng người cao ráo, đôi chân mang giày cao gót mảnh. Cô ấy đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt hồ ly trầm tĩnh và sắc sảo.
Khí chất của cô ấy rất đặc biệt, khác với sự lạnh lùng sắc bén của Dụ Minh Kiều, cô ấy là cái lạnh của dòng nước xuân.
Gã đeo kính và bạn hắn không muốn gây chuyện, thấy có người can thiệp, liền cười ngượng ngùng vài tiếng: "Đùa thôi mà, nếu không muốn thì thôi vậy."
Bọn họ bỏ đi.
Dụ Minh Kiều chớp mắt, hàng lông mi dài và rậm của cô khẽ lay động trong lòng bàn tay của Sầm Linh Thu, tạo ra cảm giác ngứa nhẹ.
Sầm Linh Thu rút tay về, sau đó bước đến trước mặt cô, tay ôm một bó hoa lớn, đưa cho cô, giọng khàn nhẹ nhưng không che giấu được sự dịu dàng.
"Minh Kiều, chúc mừng tốt nghiệp."
Những cánh hoa trắng muốt tinh khôi và thanh nhã, dường như mới được hái, còn đọng lại vài giọt sương.
Sầm Linh Thu cứ như vậy ôm một bó hoa trắng đứng trước mặt cô, ánh mắt khẽ cong lên. Dù đang đeo khẩu trang nhưng không thể che giấu được sự ôn hòa đặc biệt của cô ấy. Từ xa nhìn lại, dáng vẻ của cô như đang dâng tặng tình yêu cho người mình yêu.
Trái tim băng giá của Dụ Minh Kiều bỗng như được một dòng suối xuân chảy vào, khiến từng ngón tay, nhịp đập trái tim đều run lên, cảm nhận được hơi ấm.
Thình thịch.
Thình thịch.
Thình thịch.
Tim cô đập nhanh hơn một chút.
Thật kỳ lạ.
Dụ Minh Kiều nhận lấy bó hoa, mím môi: "Cảm ơn."
Sầm Linh Thu che miệng, nghiêng đầu ho khẽ vài tiếng, chờ đến khi cơn ngứa cổ dịu xuống, cô mới quay lại.
"Em đợi lâu rồi sao?"
Dụ Minh Kiều rất thành thật: "Ba tiếng."
Sầm Linh Thu khẽ cười: "Đợi chị lâu như vậy, tại sao vẫn cứ đợi?"
Dụ Minh Kiều im lặng vài giây: "Vì chị đã nói sẽ đến."
Sầm Linh Thu dường như không ngờ đến câu trả lời này, cô sững sờ một chút, rồi thoải mái trả lời: "Tin chị như vậy, không nghĩ chị sẽ lừa em sao?"
"Không đâu." Dụ Minh Kiều ôm bó hoa, đôi mắt yên tĩnh nhìn những cánh hoa trắng muốt, bình thản nói: "Em tin chị."
Giọng cô điềm nhiên, nhưng lại vô cùng chân thành.
Sầm Linh Thu thực sự cảm thấy từ khi cô trở lại thế giới này, Dụ Minh Kiều dường như ngày càng thẳng thắn và đáng yêu hơn.
Như một con mèo nhỏ đã thu lại những chiếc móng vuốt sắc bén trước đây, giờ chỉ còn lại lớp lông mềm mại.
Cô ấy thay đổi thật nhiều.
Sầm Linh Thu thu lại những cảm xúc trong lòng, xoa đầu cô ấy, nhẹ nhàng giải thích.
"Tối qua chị đột ngột bị sốt, sáng nay sốt mới hạ, vì vẫn chưa khỏi hẳn nên chị phải đeo khẩu trang. Hôm nay em phải giữ khoảng cách với chị nhé."
Dụ Minh Kiều ngước lên nhìn cô.
Dưới đôi mắt cô lộ ra vài vết thâm mờ, trong đôi đồng tử còn vương chút mệt mỏi sau cơn bệnh.
Không lạ gì việc cô đến muộn như vậy.
Trong lúc chờ đợi, Dụ Minh Kiều cũng đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống tệ nhất, rằng cô ấy sẽ không đến.
Nhưng không ngờ, vì bệnh nên cô ấy mới đến muộn.
"Chị khỏi chưa?" Dụ Minh Kiều khẽ cúi mắt, hỏi nhẹ nhàng.
"Không sao nữa rồi." Sầm Linh Thu đẩy xe của cô: "Trước đây chị chưa từng đi dạo quanh trường của em, hôm nay em dẫn chị đi dạo nhé."
Dụ Minh Kiều: "Ừ."
Trường của Dụ Minh Kiều là một trong những trường hàng đầu trong nước, diện tích rất lớn, khắp nơi có thể thấy các sinh viên tốt nghiệp mặc áo cử nhân chụp ảnh.
Sầm Linh Thu chợt nhớ ra điều gì đó, buột miệng nói: "Nói mới nhớ, chúng ta vẫn chưa chụp ảnh chung. Hôm nay là ngày tốt nghiệp của em mà."
Dụ Minh Kiều không thích chụp ảnh, nghe vậy thì nhíu mày, gương mặt cố nén vẻ xấu hổ.
"... Chị muốn chụp sao?"
"Ồ? Được không?"
Sầm Linh Thu không rõ hai người hiện tại là mối quan hệ gì, ảnh chụp chung dường như chỉ dành cho những người thân thiết, hoặc ít nhất là không có khoảng cách. Vậy thì cô và Dụ Minh Kiều hiện tại là gì?
Đã hết ngăn cách rồi sao?
Hay vẫn còn rào cản?
Dụ Minh Kiều là một cô gái khó hiểu, Sầm Linh Thu không thể hiểu thấu được cô.
Dụ Minh Kiều gật đầu.
Nhận được sự đồng ý của cô, Sầm Linh Thu cũng không từ chối, cô lấy điện thoại ra, ngồi xuống trước mặt cô ấy, mở chế độ selfie.
Dụ Minh Kiều ôm bó hoa, vẻ mặt có chút cứng nhắc, nét mặt có vẻ lạnh lùng, Sầm Linh Thu nói với cô: "Đừng làm mặt dữ vậy, Minh Kiều."
Dụ Minh Kiều: "..."
"Em không có làm mặt dữ."
Cô chỉ không quen với việc chụp ảnh, không tự nhiên trước ống kính mà thôi.
Sầm Linh Thu cũng rất ít khi chụp ảnh, nhưng dẫu sao cô cũng lớn tuổi hơn nhiều, nên không dễ dàng để lộ sự lúng túng.
"Được rồi, được rồi." Sầm Linh Thu nói: "Em cười một chút đi, Minh Kiều, em cười lên rất đẹp."
"Em không biết cười."
Cả đời cô không có mấy chuyện vui vẻ, phần lớn thời gian chỉ là những biểu cảm lạnh lùng.
Dần dà, cô gần như quên mất cách cười tự nhiên.
Sầm Linh Thu hiểu điều đó, không ép cô: "Không sao đâu, cứ nhìn vào máy ảnh là được."
Sầm Linh Thu chỉnh góc độ, nhấn chụp.
Trong ảnh, gương mặt Dụ Minh Kiều vẫn lạnh lùng, chỉ có đôi mắt, bất giác nhìn về phía Sầm Linh Thu, tiết lộ chút mềm mại.
Còn thần sắc của Sầm Linh Thu cũng không khá hơn, vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ có khóe môi thoáng nét cười nhạt, làm dịu đi gương mặt trầm lạnh thanh tú ấy.
Sầm Linh Thu rất hài lòng với bức ảnh này, đây là lần đầu tiên cô chụp chung với người khác. Bình thường cô không thích lưu giữ bất cứ thứ gì có liên quan đến mình, huống chi là những tấm ảnh có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Nhưng khi nhìn thấy Dụ Minh Kiều mặc áo cử nhân, lặng lẽ ngồi dưới gốc cây ngô đồng đợi mình, trẻ trung xinh đẹp như một đóa anh đào, thanh khiết mà lạnh lùng, cô đột nhiên muốn chụp ảnh cùng cô ấy, muốn lưu giữ khoảnh khắc ấm áp này.
Cô gửi ảnh cho Dụ Minh Kiều.
"Xong rồi, mình đi tiếp nào." Sầm Linh Thu thu điện thoại lại, đẩy xe đi, phía trước đột nhiên nhộn nhịp hẳn lên – một nhóm sinh viên mặc áo blouse trắng đang tụ tập chụp ảnh.
Sầm Linh Thu liếc qua, chợt nhìn thấy một người phụ nữ đứng không xa đám sinh viên ấy.
Người phụ nữ đó đội mũ, mặc một chiếc đầm dài đen, dáng người thanh mảnh, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, đôi mắt xếch yên lặng nhìn đám sinh viên ấy. Không biết có phải vì không nhìn rõ hay không, nhưng Sầm Linh Thu cảm thấy ánh mắt của cô ta tràn đầy nỗi buồn.
Khí chất của cô ấy hờ hững, nhưng lại phảng phất nỗi buồn tột cùng, hoàn toàn đối lập với không khí vui vẻ của đám sinh viên.
Người phụ nữ này trông rất quen mắt.
Dụ Minh Kiều nhìn theo ánh mắt của cô, giải thích.
"Người phụ nữ mặc đầm đen đó là CEO của Ngu Nhạc. Cô ấy đến đây chắc là để tưởng nhớ một người đã khuất."
"Người đã khuất?"
"Nửa năm trước, chị đưa em đến công viên bên bờ biển, cô gái tóc ngắn mà chúng ta vô tình đụng trúng ấy."
Dụ Minh Kiều chậm rãi nói: "Cô ấy đã tự tử, là sinh viên khoa hóa học cùng khóa với em, lẽ ra hôm nay cũng tốt nghiệp."
Dụ Minh Kiều biết chuyện này là vì cô ấy từng đặt một đôi hoa tai hình cánh bướm ở công ty của họ, rồi sau đó có người kể lại với cô về câu chuyện của người phụ nữ ấy.
Sầm Linh Thu hiểu ra: "Vậy nên cô ấy đang nhìn đám sinh viên đó mà nghĩ đến cô gái ấy sao?"
"Không rõ."
"Cô ấy cuối cùng đã chọn cách kết thúc sao?" Sầm Linh Thu không khỏi cảm thán, "Rốt cuộc vẫn là chọn cách kết thúc."
Lúc đầu, cô đã nghĩ rằng ánh mắt của cô gái ấy rất giống với ánh mắt của Dụ Minh Kiều, giống như ánh mắt của loài chim di trú sắp chết – ánh mắt tuyệt vọng tột cùng.
Và giờ cô gái đó thực sự đã trở thành một con chim đã ngừng bay, không còn sống sót nữa.
Cô không khỏi nhìn về phía Dụ Minh Kiều.
Dụ Minh Kiều sẽ như vậy sao?
Cô ấy cũng không mấy lạc quan, thậm chí trong xương tủy còn chứa đựng nỗi chán ghét cuộc sống.
Bây giờ cô ấy chắc chắn cũng không có ý định sống tốt, vậy cô ấy cũng sẽ giống như cô gái đó sao?
Tuyệt vọng, rồi điên cuồng, cuối cùng là chết đi.
Nghĩ đến kết cục đó, Sầm Linh Thu cảm thấy có chút nặng nề.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt thương hại của Sầm Linh Thu, Dụ Minh Kiều ngẩng đầu lên, hơi nghiêng đầu, đôi mắt thoáng vẻ thắc mắc.
"Ánh mắt chị sao lại như vậy?"
Dụ Minh Kiều nghĩ một lúc, rồi nhíu mày.
"Chị đang thương hại em sao?"
"Chị thương hại em vì cái gì?"
Sầm Linh Thu lắc đầu.
"Chị không thương hại em."
"Minh Kiều, chị đang sợ hãi."
Dụ Minh Kiều khẽ sững người.
"Chị sợ điều gì?" Cô hơi ngơ ngác, sau đó ngộ ra: "Sợ em sẽ giống như cô gái đó sao?"
Sầm Linh Thu hỏi lại: "Em có giống vậy không?"
Dụ Minh Kiều không trực tiếp trả lời, cô quay đầu nhìn bóng cây lay động trên mặt đất, bình tĩnh nói: "Sống hay chết không phải như nhau sao? Người ta nếu phải sống, thì sống vì điều gì?"
"Người con gái đó đã chết, cũng không hẳn là chuyện xấu, có lẽ cô ấy đau khổ, cô ấy chỉ muốn chấm dứt nỗi đau thôi."
Sầm Linh Thu im lặng, không nói gì.
Người phụ nữ mặc đầm đen đã rời đi.
Dụ Minh Kiều lại mở lời.
"Hay là chị không muốn em chết?"
Sầm Linh Thu cười khổ: "Chị chưa biểu hiện rõ ràng sao?"
Dụ Minh Kiều mím chặt môi, trong lòng như muốn có được một câu trả lời, kiên quyết hỏi.
"Em nên sống vì cái gì?"
Bóng cây lay động, lá cây xào xạc vang lên.
Sầm Linh Thu đột nhiên không biết phải trả lời thế nào.
Cơ thể này vốn đã chịu ảnh hưởng từ vụ tai nạn xe trước đó, tuy cô đã sử dụng "ngoại lực" để phục hồi hầu hết các tổn hại, nhưng thể chất rốt cuộc vẫn không thể trở lại như xưa, chỉ cần lơ là một chút là sẽ ngã bệnh.
Cô chỉ vì sau khi gội đầu mà không sấy khô, liền ngủ trong phòng bật điều hòa suốt đêm. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cổ họng đau rát như bị dao cắt, toàn thân nặng nề, chân tay rã rời, không thể nào ngồi dậy nổi.
Trương Lê hoảng hốt, lập tức gọi bác sĩ gia đình đến khám cho cô.
....
Giữa mùa hè nóng nực, trường học nhộn nhịp vô cùng, khắp nơi đều là các sinh viên tốt nghiệp mặc áo cử nhân, vui vẻ chụp ảnh kỷ niệm cùng nhau.
Dụ Minh Kiều ngồi trên xe lăn, chờ dưới một gốc cây ngô đồng lớn. Khác với những người khác đang tiếc nuối vì sắp phải chia tay, cô không có vẻ gì là lưu luyến việc tốt nghiệp.
Cô xinh đẹp, lại vào được X.R, là một người rất nổi tiếng trong trường. Không ít người muốn đến chụp ảnh chung với cô, nhưng khi thấy gương mặt lạnh lùng, u ám của cô thì đều dừng bước.
Vì vậy, ngoài An Ngô ra, gần như chẳng có ai đến chụp ảnh cùng cô.
Dụ Minh Kiều cũng không bận tâm, cô chỉ không ngừng nhìn vào điện thoại, như đang đợi một người.
Cô quả thực đang đợi người đợi Sầm Linh Thu.
Nếu là trước đây, có ai đó nói với cô rằng cô sẽ chủ động mong chờ sự xuất hiện của người phụ nữ đó, Dụ Minh Kiều chắc chắn sẽ nghĩ rằng người đó điên rồi.
Cô phải điên mới mong chờ sự xuất hiện của Sầm Linh Thu.
Nghĩ đến chuyện đó, cô cảm thấy mình đúng là đã phát điên.
Kể từ khi Sầm Linh Thu tỉnh lại sau tai nạn xe, nhiều hành động của Dụ Minh Kiều đã mất đi sự lý trí và tiêu chuẩn, cô hoàn toàn hành động theo cảm xúc.
Cô gần như không kìm nén suy nghĩ của mình nữa.
Giống như hôm nay, cô mặc bộ áo cử nhân chỉnh tề, thậm chí còn trang điểm nhẹ, ngồi yên lặng dưới gốc cây ngô đồng, chờ Sầm Linh Thu đến dự lễ tốt nghiệp của mình.
Mặt trời lên cao, mồ hôi rịn ra trên trán Dụ Minh Kiều, nhưng từ đầu đến cuối, cô không hề rời khỏi chỗ, kiên quyết đợi.
Nhưng cô đợi rất lâu, mà Sầm Linh Thu vẫn chưa xuất hiện.
Cô không tin rằng Sầm Linh Thu sẽ không đến.
An Ngô thấy cô đợi lâu, không nhịn được hỏi: "Minh Kiều, người chị đó thực sự sẽ đến sao? Có phải chỉ đang trêu chọc cậu không?"
"Cô ấy sẽ đến." Dụ Minh Kiều bình tĩnh nhưng kiên quyết.
"Sao cậu chắc chắn như vậy?"
Tại sao chứ?
Vì người phụ nữ đó đã nói rằng cô ấy sẽ không lừa dối mình.
Có vài nam sinh đã để ý đến cô từ lâu, cứ lén lút nhìn cô. Thấy cô vẫn luôn ngồi một mình, họ liền tiến đến.
"Bạn học, chụp chung tấm ảnh nhé?" Một nam sinh đeo kính, mặt đầy mụn cười cợt, ánh mắt không ngừng dòm ngó Dụ Minh Kiều, đầy vẻ thô bỉ và rẻ rúng.
Dụ Minh Kiều lạnh giọng: "Tôi từ chối."
"Ôi dào, cùng là bạn học mà." Gã đeo kính khoác vai người bạn bên cạnh, cười cười, "Chụp một tấm đi, có mất gì đâu, đúng không? Hahaha."
Gã đeo kính và đám bạn phá lên cười.
Bọn ngốc phiền phức.
Dụ Minh Kiều cảm thấy vô cùng khó chịu, khuôn mặt càng lạnh lẽo hơn, khí chất toát ra từ cô trái ngược hoàn toàn với cái nóng mùa hè, lạnh lẽo và sắc bén.
Gã đeo kính nói rồi liền giơ máy ảnh lên, định đặt tay lên vai Dụ Minh Kiều để chụp ảnh.
Dụ Minh Kiều nhìn bàn tay đặt trên vai mình, cảm thấy buồn nôn, cô hất tay gã ra, vừa định lên tiếng mỉa mai thì đột nhiên mọi thứ tối sầm lại, một đôi tay che lên khuôn mặt cô, giọng nói lạnh lùng như nước vang lên trên đỉnh đầu cô.
"Xin lỗi, cô ấy không thích chụp ảnh."
Sầm Linh Thu che mặt cô lại, không cảm xúc nói với hai nam sinh kia: "Có lẽ hai bạn học nên biết hai chữ "tôn trọng" viết như thế nào."
Gã đeo kính nhìn người phụ nữ vừa xuất hiện.
Giữa mùa hè, cô ấy mặc một chiếc áo khoác gió mỏng màu đen, dáng người cao ráo, đôi chân mang giày cao gót mảnh. Cô ấy đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt hồ ly trầm tĩnh và sắc sảo.
Khí chất của cô ấy rất đặc biệt, khác với sự lạnh lùng sắc bén của Dụ Minh Kiều, cô ấy là cái lạnh của dòng nước xuân.
Gã đeo kính và bạn hắn không muốn gây chuyện, thấy có người can thiệp, liền cười ngượng ngùng vài tiếng: "Đùa thôi mà, nếu không muốn thì thôi vậy."
Bọn họ bỏ đi.
Dụ Minh Kiều chớp mắt, hàng lông mi dài và rậm của cô khẽ lay động trong lòng bàn tay của Sầm Linh Thu, tạo ra cảm giác ngứa nhẹ.
Sầm Linh Thu rút tay về, sau đó bước đến trước mặt cô, tay ôm một bó hoa lớn, đưa cho cô, giọng khàn nhẹ nhưng không che giấu được sự dịu dàng.
"Minh Kiều, chúc mừng tốt nghiệp."
Những cánh hoa trắng muốt tinh khôi và thanh nhã, dường như mới được hái, còn đọng lại vài giọt sương.
Sầm Linh Thu cứ như vậy ôm một bó hoa trắng đứng trước mặt cô, ánh mắt khẽ cong lên. Dù đang đeo khẩu trang nhưng không thể che giấu được sự ôn hòa đặc biệt của cô ấy. Từ xa nhìn lại, dáng vẻ của cô như đang dâng tặng tình yêu cho người mình yêu.
Trái tim băng giá của Dụ Minh Kiều bỗng như được một dòng suối xuân chảy vào, khiến từng ngón tay, nhịp đập trái tim đều run lên, cảm nhận được hơi ấm.
Thình thịch.
Thình thịch.
Thình thịch.
Tim cô đập nhanh hơn một chút.
Thật kỳ lạ.
Dụ Minh Kiều nhận lấy bó hoa, mím môi: "Cảm ơn."
Sầm Linh Thu che miệng, nghiêng đầu ho khẽ vài tiếng, chờ đến khi cơn ngứa cổ dịu xuống, cô mới quay lại.
"Em đợi lâu rồi sao?"
Dụ Minh Kiều rất thành thật: "Ba tiếng."
Sầm Linh Thu khẽ cười: "Đợi chị lâu như vậy, tại sao vẫn cứ đợi?"
Dụ Minh Kiều im lặng vài giây: "Vì chị đã nói sẽ đến."
Sầm Linh Thu dường như không ngờ đến câu trả lời này, cô sững sờ một chút, rồi thoải mái trả lời: "Tin chị như vậy, không nghĩ chị sẽ lừa em sao?"
"Không đâu." Dụ Minh Kiều ôm bó hoa, đôi mắt yên tĩnh nhìn những cánh hoa trắng muốt, bình thản nói: "Em tin chị."
Giọng cô điềm nhiên, nhưng lại vô cùng chân thành.
Sầm Linh Thu thực sự cảm thấy từ khi cô trở lại thế giới này, Dụ Minh Kiều dường như ngày càng thẳng thắn và đáng yêu hơn.
Như một con mèo nhỏ đã thu lại những chiếc móng vuốt sắc bén trước đây, giờ chỉ còn lại lớp lông mềm mại.
Cô ấy thay đổi thật nhiều.
Sầm Linh Thu thu lại những cảm xúc trong lòng, xoa đầu cô ấy, nhẹ nhàng giải thích.
"Tối qua chị đột ngột bị sốt, sáng nay sốt mới hạ, vì vẫn chưa khỏi hẳn nên chị phải đeo khẩu trang. Hôm nay em phải giữ khoảng cách với chị nhé."
Dụ Minh Kiều ngước lên nhìn cô.
Dưới đôi mắt cô lộ ra vài vết thâm mờ, trong đôi đồng tử còn vương chút mệt mỏi sau cơn bệnh.
Không lạ gì việc cô đến muộn như vậy.
Trong lúc chờ đợi, Dụ Minh Kiều cũng đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống tệ nhất, rằng cô ấy sẽ không đến.
Nhưng không ngờ, vì bệnh nên cô ấy mới đến muộn.
"Chị khỏi chưa?" Dụ Minh Kiều khẽ cúi mắt, hỏi nhẹ nhàng.
"Không sao nữa rồi." Sầm Linh Thu đẩy xe của cô: "Trước đây chị chưa từng đi dạo quanh trường của em, hôm nay em dẫn chị đi dạo nhé."
Dụ Minh Kiều: "Ừ."
Trường của Dụ Minh Kiều là một trong những trường hàng đầu trong nước, diện tích rất lớn, khắp nơi có thể thấy các sinh viên tốt nghiệp mặc áo cử nhân chụp ảnh.
Sầm Linh Thu chợt nhớ ra điều gì đó, buột miệng nói: "Nói mới nhớ, chúng ta vẫn chưa chụp ảnh chung. Hôm nay là ngày tốt nghiệp của em mà."
Dụ Minh Kiều không thích chụp ảnh, nghe vậy thì nhíu mày, gương mặt cố nén vẻ xấu hổ.
"... Chị muốn chụp sao?"
"Ồ? Được không?"
Sầm Linh Thu không rõ hai người hiện tại là mối quan hệ gì, ảnh chụp chung dường như chỉ dành cho những người thân thiết, hoặc ít nhất là không có khoảng cách. Vậy thì cô và Dụ Minh Kiều hiện tại là gì?
Đã hết ngăn cách rồi sao?
Hay vẫn còn rào cản?
Dụ Minh Kiều là một cô gái khó hiểu, Sầm Linh Thu không thể hiểu thấu được cô.
Dụ Minh Kiều gật đầu.
Nhận được sự đồng ý của cô, Sầm Linh Thu cũng không từ chối, cô lấy điện thoại ra, ngồi xuống trước mặt cô ấy, mở chế độ selfie.
Dụ Minh Kiều ôm bó hoa, vẻ mặt có chút cứng nhắc, nét mặt có vẻ lạnh lùng, Sầm Linh Thu nói với cô: "Đừng làm mặt dữ vậy, Minh Kiều."
Dụ Minh Kiều: "..."
"Em không có làm mặt dữ."
Cô chỉ không quen với việc chụp ảnh, không tự nhiên trước ống kính mà thôi.
Sầm Linh Thu cũng rất ít khi chụp ảnh, nhưng dẫu sao cô cũng lớn tuổi hơn nhiều, nên không dễ dàng để lộ sự lúng túng.
"Được rồi, được rồi." Sầm Linh Thu nói: "Em cười một chút đi, Minh Kiều, em cười lên rất đẹp."
"Em không biết cười."
Cả đời cô không có mấy chuyện vui vẻ, phần lớn thời gian chỉ là những biểu cảm lạnh lùng.
Dần dà, cô gần như quên mất cách cười tự nhiên.
Sầm Linh Thu hiểu điều đó, không ép cô: "Không sao đâu, cứ nhìn vào máy ảnh là được."
Sầm Linh Thu chỉnh góc độ, nhấn chụp.
Trong ảnh, gương mặt Dụ Minh Kiều vẫn lạnh lùng, chỉ có đôi mắt, bất giác nhìn về phía Sầm Linh Thu, tiết lộ chút mềm mại.
Còn thần sắc của Sầm Linh Thu cũng không khá hơn, vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ có khóe môi thoáng nét cười nhạt, làm dịu đi gương mặt trầm lạnh thanh tú ấy.
Sầm Linh Thu rất hài lòng với bức ảnh này, đây là lần đầu tiên cô chụp chung với người khác. Bình thường cô không thích lưu giữ bất cứ thứ gì có liên quan đến mình, huống chi là những tấm ảnh có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Nhưng khi nhìn thấy Dụ Minh Kiều mặc áo cử nhân, lặng lẽ ngồi dưới gốc cây ngô đồng đợi mình, trẻ trung xinh đẹp như một đóa anh đào, thanh khiết mà lạnh lùng, cô đột nhiên muốn chụp ảnh cùng cô ấy, muốn lưu giữ khoảnh khắc ấm áp này.
Cô gửi ảnh cho Dụ Minh Kiều.
"Xong rồi, mình đi tiếp nào." Sầm Linh Thu thu điện thoại lại, đẩy xe đi, phía trước đột nhiên nhộn nhịp hẳn lên – một nhóm sinh viên mặc áo blouse trắng đang tụ tập chụp ảnh.
Sầm Linh Thu liếc qua, chợt nhìn thấy một người phụ nữ đứng không xa đám sinh viên ấy.
Người phụ nữ đó đội mũ, mặc một chiếc đầm dài đen, dáng người thanh mảnh, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, đôi mắt xếch yên lặng nhìn đám sinh viên ấy. Không biết có phải vì không nhìn rõ hay không, nhưng Sầm Linh Thu cảm thấy ánh mắt của cô ta tràn đầy nỗi buồn.
Khí chất của cô ấy hờ hững, nhưng lại phảng phất nỗi buồn tột cùng, hoàn toàn đối lập với không khí vui vẻ của đám sinh viên.
Người phụ nữ này trông rất quen mắt.
Dụ Minh Kiều nhìn theo ánh mắt của cô, giải thích.
"Người phụ nữ mặc đầm đen đó là CEO của Ngu Nhạc. Cô ấy đến đây chắc là để tưởng nhớ một người đã khuất."
"Người đã khuất?"
"Nửa năm trước, chị đưa em đến công viên bên bờ biển, cô gái tóc ngắn mà chúng ta vô tình đụng trúng ấy."
Dụ Minh Kiều chậm rãi nói: "Cô ấy đã tự tử, là sinh viên khoa hóa học cùng khóa với em, lẽ ra hôm nay cũng tốt nghiệp."
Dụ Minh Kiều biết chuyện này là vì cô ấy từng đặt một đôi hoa tai hình cánh bướm ở công ty của họ, rồi sau đó có người kể lại với cô về câu chuyện của người phụ nữ ấy.
Sầm Linh Thu hiểu ra: "Vậy nên cô ấy đang nhìn đám sinh viên đó mà nghĩ đến cô gái ấy sao?"
"Không rõ."
"Cô ấy cuối cùng đã chọn cách kết thúc sao?" Sầm Linh Thu không khỏi cảm thán, "Rốt cuộc vẫn là chọn cách kết thúc."
Lúc đầu, cô đã nghĩ rằng ánh mắt của cô gái ấy rất giống với ánh mắt của Dụ Minh Kiều, giống như ánh mắt của loài chim di trú sắp chết – ánh mắt tuyệt vọng tột cùng.
Và giờ cô gái đó thực sự đã trở thành một con chim đã ngừng bay, không còn sống sót nữa.
Cô không khỏi nhìn về phía Dụ Minh Kiều.
Dụ Minh Kiều sẽ như vậy sao?
Cô ấy cũng không mấy lạc quan, thậm chí trong xương tủy còn chứa đựng nỗi chán ghét cuộc sống.
Bây giờ cô ấy chắc chắn cũng không có ý định sống tốt, vậy cô ấy cũng sẽ giống như cô gái đó sao?
Tuyệt vọng, rồi điên cuồng, cuối cùng là chết đi.
Nghĩ đến kết cục đó, Sầm Linh Thu cảm thấy có chút nặng nề.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt thương hại của Sầm Linh Thu, Dụ Minh Kiều ngẩng đầu lên, hơi nghiêng đầu, đôi mắt thoáng vẻ thắc mắc.
"Ánh mắt chị sao lại như vậy?"
Dụ Minh Kiều nghĩ một lúc, rồi nhíu mày.
"Chị đang thương hại em sao?"
"Chị thương hại em vì cái gì?"
Sầm Linh Thu lắc đầu.
"Chị không thương hại em."
"Minh Kiều, chị đang sợ hãi."
Dụ Minh Kiều khẽ sững người.
"Chị sợ điều gì?" Cô hơi ngơ ngác, sau đó ngộ ra: "Sợ em sẽ giống như cô gái đó sao?"
Sầm Linh Thu hỏi lại: "Em có giống vậy không?"
Dụ Minh Kiều không trực tiếp trả lời, cô quay đầu nhìn bóng cây lay động trên mặt đất, bình tĩnh nói: "Sống hay chết không phải như nhau sao? Người ta nếu phải sống, thì sống vì điều gì?"
"Người con gái đó đã chết, cũng không hẳn là chuyện xấu, có lẽ cô ấy đau khổ, cô ấy chỉ muốn chấm dứt nỗi đau thôi."
Sầm Linh Thu im lặng, không nói gì.
Người phụ nữ mặc đầm đen đã rời đi.
Dụ Minh Kiều lại mở lời.
"Hay là chị không muốn em chết?"
Sầm Linh Thu cười khổ: "Chị chưa biểu hiện rõ ràng sao?"
Dụ Minh Kiều mím chặt môi, trong lòng như muốn có được một câu trả lời, kiên quyết hỏi.
"Em nên sống vì cái gì?"
Bóng cây lay động, lá cây xào xạc vang lên.
Sầm Linh Thu đột nhiên không biết phải trả lời thế nào.