Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính

Chương 43

Dụ Minh Kiều nghĩ rằng cô ấy đang nói đùa, cười lạnh một tiếng.

"Điên rồi sao?"

Văn Chi cười khổ: "Cũng không phải là chết. Cô ấy gặp tai nạn giao thông, dù đã cố gắng cứu chữa, nhưng cuối cùng vẫn trở thành người thực vật. Bác sĩ nói rằng có lẽ cả đời này cũng không tỉnh lại được."

"Thế thì khác gì đã chết đâu?"

Sắc mặt Dụ Minh Kiều ngây dại.

Văn Chi nhớ ra điều gì đó, liền đưa chiếc túi trong tay cho cô ấy: "Đây là thứ cô ấy muốn gửi cho cô. Linh Thu có lẽ trên đường mang cái này đi thì gặp tai nạn, nhận lấy đi."

Ngón tay của Dụ Minh Kiều khẽ run, cô ấy từ từ nhận lấy chiếc túi bằng một động tác chậm chạp.

Văn Chi lướt qua cô, mở cửa bước vào.

Dụ Minh Kiều trở lại căn phòng của mình, cô lấy chiếc hộp bên trong chiếc túi ra.

Đó là một chiếc hộp gỗ, trên bề mặt còn dính vài vết máu đã khô.

Cô mở chiếc hộp ra, bên trong là một quyển nhật ký đã có phần cũ kỹ, trang đầu tiên viết hai chữ "Trần Minh".

Đây là nhật ký của mẹ cô.

Cô lật từng trang.

【Tôi ghét đứa trẻ này, vì nó mà cơ thể tôi tổn hại, để lại một thân bệnh tật.】

【Nó cứ khóc mãi, tôi cũng muốn khóc, tại sao tôi lại sinh ra nó.】

【Bên tai lúc nào cũng là tiếng khóc của nó, tại sao không thoát khỏi được.】

【Tôi không thể thiết kế trang sức nữa, tinh thần của tôi không còn bình thường rồi.】

【Nó gọi tôi là mẹ, tôi muốn bóp chết nó.】

【Nó thấy tôi khóc, muốn dùng đôi tay nhỏ bé của nó lau nước mắt cho tôi, ngón tay nó đâm vào mắt tôi, ngốc quá.】

【Cơ thể thật khó chịu, rất muốn chết.】

【Tôi chỉ có thể nằm trên giường, nó ngồi cạnh tôi cả ngày, còn nở nụ cười, gọi tôi là mẹ.】

【Tôi thực sự rất ghét đứa trẻ này, vì nó mà tôi đã lâu rồi không có giấc ngủ nào trọn vẹn, nhưng khi nó cười và gọi tôi là mẹ, tại sao lại đáng yêu đến vậy.】

【Tôi rất mệt mỏi, tôi muốn kết thúc cuộc đời mình.】

【Dụ Minh Kiều, tôi căm hận việc con ra đời.】

【Nhưng, Kiều Kiều, mẹ yêu con.】

【Xin lỗi vì đã sinh ra con và ghét bỏ con, Kiều Kiều, mẹ hy vọng cuộc sống của con sẽ tràn đầy hạnh phúc. Tạm biệt.】

Dụ Minh Kiều nhìn từng dòng chữ ấy, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Cô luôn nghĩ rằng mẹ mình hận cô, đổ lỗi cho sự ra đời của cô. Nhiều năm qua, cô không chỉ một lần suy sụp vì cái chết của mẹ. Cô luôn nghĩ rằng mình không nên tồn tại. Nếu không có cô, mẹ chắc chắn sẽ sống tốt hơn rất nhiều.

Chắc chắn bà ấy rất ghét cô.

Dụ Minh Kiều đã luôn nghĩ như vậy.

Những suy nghĩ đó giống như một cơn ác mộng dai dẳng, không ngừng hành hạ cô suốt hai mươi năm cuộc đời.

Nhưng bây giờ, cuối cùng cô cũng thấy được những điều mẹ mình muốn nói.

Mẹ hận cô, nhưng cũng yêu cô.

Cô không hoàn toàn bị mẹ căm ghét.

Cô từng có được chút tình yêu từ mẹ, dù rất ngắn ngủi.

Bên trong túi còn có một mẩu giấy nhỏ, cô nhặt lên.

【Chúc mừng sinh nhật, Dụ Minh Kiều, hãy sống tốt nhé. —Linh Thu】

Những cảm xúc hỗn loạn trong cơ thể biến thành những cơn mưa lạnh buốt khiến cô cảm thấy vô cùng rét buốt.

Linh Thu là vì muốn đưa cái này cho cô nên mới gặp tai nạn sao?

Người phụ nữ ngốc nghếch.

Tại sao còn phải làm những chuyện này.

Mình đã nói bao nhiêu lời độc ác với cô ta, tại sao cô ta không tránh xa mình, tại sao không hận mình, tại sao còn muốn tặng mình quà sinh nhật.

Tại sao lại phải rời bỏ mình.

Dụ Minh Kiều đau đớn ôm đầu, đôi môi nhợt nhạt run rẩy dữ dội, hai tay che mặt, những tiếng nức nở thống khổ như tiếng rên rỉ của một con thú non, đầy đau thương và tuyệt vọng.

Trái tim như bị một vật nặng nghiền nát, truyền đến cơn đau nghẹt thở.

Hô hấp bị cảm xúc vô hình nào đó bóp nghẹt, cô gần như không thể thở nổi.

Cô biết rằng mình đang rất đau lòng.

Vì một người đã từng tổn thương mình mà đau lòng, lý trí bảo cô rằng người phụ nữ này chết không có gì đáng tiếc, nhưng cơ thể và cảm xúc lại đang ép buộc cô phải đau đớn.

Cô cảm nhận được nỗi đau một cách chân thật.

Nhưng tại sao cô lại có loại cảm xúc này?

Kể từ khi mẹ chết, cô chưa bao giờ trải qua cảm xúc này nữa.

【Dụ Minh Kiều, tôi sẽ không lừa dối cô nữa.】

Trong cơn mơ màng, cô đột nhiên nhớ lại những lời Linh Thu đã từng nói.

Cô ấy thực sự không lừa dối mình nữa.

Dụ Minh Kiều cúi gập người, nước mắt tí tách rơi xuống, làm nhòe hết dòng chữ trên mẩu giấy, tan thành một mảng đen nhòe nhoẹt ẩm ướt.