Trầm Ngọc
Chương 9
Sang năm mới, người trong thành gọi Thành Ngọc là “Bà Lâu”.
Ông chủ cửa hàng quần áo cười ha ha chúc mừng: “Chúc mừng năm mới bà Lâu!”
Thành Ngọc cười, chọn hai cuộn vải tốt để may quần áo cho Lâu Kế Phóng.
“Bà Lâu đúng là đẹp hơn trước.”
Thành Ngọc bảo Hồng Tụ đưa cho ông ta bao lì xì mừng năm mới, “Ông chủ biết làm ăn quá.”
Ngồi xe về đến nhà, tài xế là một người phụ nữ từng đi lính, Thành Ngọc gọi chị ấy là chị Lưu.
Nhưng chị Lưu chỉ làm tài xế, Lâu Kế Phóng đã không còn để bất kỳ ai đi theo Thành Ngọc.
Khoảng thời gian này Lâu Kế Phóng không cần đi làm hàng ngày, chủ yếu ở nhà cùng Thành Ngọc.
Ăn tối xong, Thành Ngọc đứng trước cửa sổ cắt tỉa cành lá hoa.
Lâu Kế Phóng ôm cô từ phía sau.
Trong nhà rất ấm, Thành Ngọc chỉ mặc bộ sườn xám ngắn mỏng.
Đường may cực kỳ vừa vặn tôn lên dáng người có lồi có lõm đầy thướt tha của Thành Ngọc một cách hoàn mỹ, Lâu Kế Phóng áp sát lưng cô, bàn tay từ từ xuống dưới.
Cành hoa kêu “rắc, rắc”.
Lá cây rơi xuống bàn.
Cái bàn lắc lư, lá cây lại rơi xuống đất.
Vào mùa đông hoa tàn rất nhanh, Lâu Kế Phóng bảo người mang hoa mới đến mỗi ngày.
Cánh hoa hồng đỏ thắm bị Thành Ngọc nắm trong tay, thấm ra nước màu đỏ tươi.
Lâu Kế Phóng cũng cầm một nắm, xoa nát ở sau lưng Thành Ngọc.
Vết sẹo trên người cô đã biến mất không còn dấu vết gì, giống như từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện.
Cả ngón tay khuấy đảo miệng lưỡi cô, nước bọt vương giữa bờ môi.
Thành Ngọc thất thủ, bị đẩy người ra trước cửa sổ.
Bầu trời bao la, không có một con chim, cô ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, quên mất lúc này đã là mùa đông.
Nhưng cô cũng không lạnh.
Gò má ửng hồng, cô bắt đầu thở gấp.
Luồng không khí lạnh xông vào xoang mũi, mang đến cảm giác khác.
Thành Ngọc muốn đóng cửa sổ, cánh tay lại bị bẻ ra sau.
Bụng dính trên bệ cửa sổ lạnh như băng, gió lạnh xuyên qua cánh tay cô.
Giống như khi đó, khi cô bị Tần Triệt bắt đi.
-
Có một bà cụ điên điên khùng khùng tới trước cửa nhà.
Thành Ngọc đã gặp một lần.
Bà cụ kia nhìn thấy Thành Ngọc, lập tức xông tới nói, cô mau cứu A Chiết nhà tôi.
Thành Ngọc không biết bà ấy, chỉ dịu dàng nói: “Tôi không biết bà, cũng không biết A Chiết mà bà nói.”
Cơ thể bà cụ run rẩy, nói năng lộn xộn: “Nó, nó sắp bị người ta đánh chết rồi, đã đánh chết rồi!”
Thành Ngọc vẫn nhẫn nại: “Ai bị đánh chết? Bà có muốn đi báo quan không?”
“Báo quan vô dụng,” bà cụ khóc thét lên, giọng càng dồn dập: “A Chiết của tôi, con trai lớn của tôi, “gốc rễ” của nó cứ thế bị người ta cướp đi, cô bảo nó còn sống thế nào nữa!”
Hồng Tụ kéo tay Thành Ngọc, hơi sợ: “Thiếu phu nhân, chúng ta đi nhanh thôi, em bảo người đuổi bà cụ này đi.”
Thành Ngọc xua tay: “Được rồi, chúng ta đi thôi”
Thành Ngọc xoay người rời đi, nghe thấy bà cụ kia lại gào lên ở phía sau: “A Chiết của tôi, A Chiết của tôi, con chết thảm quá, con chết oan uổng quá.”
Ngày hôm sau ra ngoài, Thành Ngọc đã không tìm thấy bóng dáng bà cụ kia.
-
Đầu xuân năm nay, Thành Ngọc mang thai.
Lâu Kế Phóng vui đến mức ở nhà với Thành Ngọc hơn một tháng. Anh không xử lý việc công, cũng không ra ngoài làm việc.
Thành Ngọc muốn ra ngoài, anh lập tức dẫn Thành Ngọc ra ngoài, Thành Ngọc muốn ở nhà, anh lập tức ở nhà cùng Thành Ngọc.
Ngày sinh, Thành Ngọc khó sinh.
Lâu Kế Phóng chĩa súng trên đầu bác sĩ, nói với cô ấy: “Bên trong chết một người, cả nhà cô phải chết.”
Cũng may sau đó, Thành Ngọc thuận lợi sinh nở.
Lâu Kế Phóng đặt tên cho bé con của anh là Lâu Diên Ngọc.
Vì Thành Ngọc khó sinh, lúc em bé được một trăm ngày cô không thể theo Lâu Kế Phóng về quê nhà tế tổ.
Vì thế một mình Lâu Kế Phóng mang em bé về quê trước.
Hồng Tụ vẫn hầu hạ ở bên giường Thành Ngọc.
Ngày đó, Thành Ngọc ra ngoài đi dạo.
Có một ông cụ còng lưng va vào Thành Ngọc, Hồng Tụ mở miệng quát, cô ấy biết cơ thể Thành Ngọc vẫn chưa khỏe hẳn.
Thành Ngọc kéo Hồng Tụ: “Chị không sao.”
Sau đó đi về nhà, không ra ngoài nữa.
Tối hôm đó Lâu Kế Phóng vội vã từ quê về, Thành Ngọc biết anh vội về vì việc này, thì cười anh chuyện bé xé ra to.
Lâu Kế Phóng cẩn thận giữ gìn cơ thể cô, cũng thèm muốn cơ thể cô.
Em bé có bà vú, Thành Ngọc không cần cho con bú.
Nhưng cô có rất nhiều sữa.
Lâu Kế Phóng hỏi bác sĩ cơ thể Thành Ngọc sao rồi.
Sau khi bác sĩ kiểm tra, nói về cơ bản đã hồi phục.
Tối hôm đó, Hồng Tụ không gác đêm.
Màn giường đung đưa dao động, dưới giường, có lá thư vừa nãy cô còn chưa kịp đốt hết.
Lâu Kế Phóng hỏi có phải trong phòng vừa đốt cái gì không.
Thành Ngọc nói là lúc sáng cô luyện chữ theo bảng chữ mẫu, viết xấu quá, nên đã đốt đi trong cơn tức giận.
Lâu Kế Phóng cười to: “Em bé không thể thích làm gì thì làm như em được.”
Thành Ngọc cũng cười: “Đúng vậy.”
Cô mở to hai mắt, lặng nhìn tấm rèm đang lay động.
Nhớ tới từng nét bút viết trên lá thư kia:
Tiểu Ngọc, anh là Tần Triệt.
…
Thật ra đã là chuyện từ rất lâu trước đây.
Năm đó cô và Tần Triệt lén thông đồng cùng nhau chạy trốn.
Nhưng không ngờ Tần Triệt không hề thành thật như vẻ bề ngoài.
Vì vậy cô bị bạo hành, cô bị giam cầm.
Cuối cùng, được Lâu Kế Phóng cứu ra.
Tần Triệt lại viết trong thư:
“… Khi đó anh xin nghỉ dài ngày về nhà thăm người thân, nhưng thật ra là bị Lâu Kế Phóng nhốt trong tù hành hạ suốt một tháng.”
“… Anh ta bảo anh… Viết tất cả chi tiết… Còn cắt… của anh…”
“Căn nhà ở Nghi Châu là do anh ta sắp xếp.”
“Khẩu súng tối hôm đó cũng không lên đạn.”
“… Anh đã mất năng lực từ lâu, sau khi tới Nghi Châu, người bịt mắt em là anh, còn lại… Đều là Lâu Kế Phóng…”
Thành Ngọc bắn ướt cả người anh.
Hai mắt Lâu Kế Phóng đỏ ngầu.
Thành Ngọc nhớ từng đòn roi, nhớ từng cơn đau.
Đây là sự trừng phạt anh dành cho cô.
“Thành Ngọc… Anh không dám nói, nhưng… Anh xin lỗi, anh ta lấy mẹ anh ra uy hiếp, anh không thể không phối hợp với anh ta.”
“Mỗi lần, sau khi bịt mắt em, anh ta luôn giữ anh ở trong phòng… Ép anh nhìn…”
Thành Ngọc trào sữa, cô vẫn đang trong thời kỳ cho con bú.
Khắp nơi đều ướt sũng, giống như đi trong đầm lầy đen kịt.
Trên đuôi có cái chuông nhỏ, kêu “đinh đoong, đinh đoong”.
Lâu Kế Phóng hỏi cô: “Thành Ngọc, một thời gian nữa chúng ta lại sinh thêm em bé, được không em?”
Ánh mắt rời rạc của Thành Ngọc cuối cùng cũng dần tập trung lại, cô nhìn Lâu Kế Phóng.
“Vâng.” Cô nói.
Lâu Kế Phóng hưng phấn kẹp lấy cổ cô.
Thành Ngọc lè lưỡi, anh lập tức cuốn ngón tay vào.
-
Mùa xuân năm sau, con đầu lòng của Thành Ngọc trượt chân rơi xuống nước.
Sau đó Thành Ngọc lại mang thai, chẳng may bị sinh non.
Lâu Kế Phóng chịu đả kích, sau khi đứa bé thứ hai sinh non, anh bị bệnh nặng không rõ nguyên nhân.
Thành Ngọc mời rất nhiều bác sĩ tới khám, nhưng không có hiệu quả gì.
Cha Lâu Kế Phóng tức giận, giết rất nhiều người, nhưng vẫn không tìm được cách cứu Lâu Kế Phóng.
Anh bị căn bệnh rất quái lạ, các bác sĩ không tìm ra được cách chữa trị cuối cùng cho anh.
Tối hôm đó, Thành Ngọc vẫn ngồi ở mép giường Lâu Kế Phóng như cũ, đút anh uống thuốc.
Động tác của Thành Ngọc dịu dàng, bảo anh cẩn thận một chút kẻo bị sặc.
Lâu Kế Phóng vô hồn nhìn lên trên, trong miệng thều thào: “Thành Ngọc… Là em…”
Thành Ngọc cẩn thận bỏ chén xuống, cười: “Đúng vậy, là em.”
Anh cho là không nói lời nào, bịt kín hai mắt cô, hành vi thô bạo hơn, là có thể khiến Thành Ngọc không biết là anh sao?
Mới đầu, Thành Ngọc quả thật không phát hiện.
Trên người anh không có mùi, lúc “làm” với cô cũng bằng những hành động xa lạ.
Nhưng chỉ có một điều mà Lâu Kế Phóng không biết.
Cho dù Tần Triệt đã từng có với cô nhiều lần như vậy, nhưng lần nào Tần Triệt cũng ngây ngô không biết gì, va chạm mạnh mẽ mà cứng nhắc.
Nhưng Lâu Kế Phóng quá mức quen thuộc Thành Ngọc.
Cho dù anh cố hết sức che giấu, cũng khó mà không để lộ chút nào trong lúc độ.ng tình.
Cho nên ngày đó Thành Ngọc gọi tên anh, anh đã dừng lại, nhưng không trách phạt cô.
Thành Ngọc thật sự chắc chắn điểm này.
Ông bác gì chứ? Tần Triệt mang cô chạy trốn lần nữa gì chứ? Người phụ nữ năm đó lưu vong cùng chị gái gì chứ?
Chẳng qua tất cả chỉ là thủ đoạn để Lâu Kế Phóng ban ơn và thể hiện uy quyền mà thôi.
Anh muốn cô biết, ngoại trừ ở bên Lâu Kế Phóng, thì Thành Ngọc cô không sống được ở bất kỳ đâu.
Đúng vậy, Lâu Kế Phóng không sai.
Lúc trước Thành Ngọc cảm thấy mình có thể chạy trốn, nhưng nghĩ lại, thật sự có thể trốn đi đâu?
Cô đã bị nuôi đến quá mức yếu mềm, cô đã mất đi cách sinh hoạt độc lập.
Vì thế, phải cam tâm tình nguyện trở lại bên cạnh Lâu Kế Phóng.
Lâu Kế Phóng một mực nhìn chằm chằm Thành Ngọc.
Thành Ngọc cũng im lặng nhìn lại anh.
Thành Ngọc nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, nhớ chị gái cô một tay nuôi cô khôn lớn, nhớ năm ấy chiến tranh loạn lạc nổ ra. Nhớ lần đầu tiên cô gặp Lâu Kế Phóng, nhớ lần đầu tiên cô ngủ bên cạnh Lâu Kế Phóng, nhớ gương mặt chết thảm của Thạch Đầu, nhớ cảnh Tần Triệt cầm khăn tay của cô để tự xử.
Cũng nhớ cảnh Lâu Kế Phóng vụt cô, trừng phạt cô không nghe lời.
Anh giam cầm cô nhiều năm như vậy.
Nhiều năm như vậy.
Lâu Kế Phóng đã không nói được một lời.
Cửa sổ phòng ngủ không đóng, Thành Ngọc nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều đèn, sáng rõ như ban ngày.
Cô không nhìn Lâu Kế Phóng nữa, đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Có làn gió nhẹ thổi từ cửa sổ vào, Thành Ngọc từ từ nhắm mắt lại.
“Trước đây khi anh không hỏi em có bằng lòng ở bên cạnh anh không, em không muốn, nhưng em không muốn giết anh.” Thành Ngọc hơi ngửa đầu, cảm nhận được hương hoa quế nhàn nhạt ở bên ngoài, “Sau đó, lúc anh hỏi em có bằng lòng ở bên cạnh anh không, em đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lựa chọn giết anh.”
Trên giường, đã không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào của Lâu Kế Phóng.
Thành Ngọc cảm thấy mình biến thành một tờ giấy Tuyên Thành, nhẹ nhàng bay lên trời.
Sau đó, cô khẽ đóng cửa sổ, đi xuống dưới lầu.
Đẩy cửa thư phòng ra, cha Lâu Kế Phóng vẫn đang thảo luận phương án điều trị cùng bác sĩ.
Thành Ngọc đột nhiên quỳ xuống đất, khóc thút thít nói: “Cha ơi, Kế Phóng không xong rồi ——”
Thành Ngọc còn chưa nói xong, một đám người sững sờ trong giây lát, giây sau đã lập tức xông ra ngoài.
Hồng Tụ ràn rụa nước mắt, vội chạy tới bên cạnh đỡ Thành Ngọc dậy.
Đêm thu se lạnh, dưới lầu, hương hoa quế nồng hơn.
Hồng Tụ đỡ Thành Ngọc đang nằm nhoài dưới đất lên, thấy cô cười to.
Ông chủ cửa hàng quần áo cười ha ha chúc mừng: “Chúc mừng năm mới bà Lâu!”
Thành Ngọc cười, chọn hai cuộn vải tốt để may quần áo cho Lâu Kế Phóng.
“Bà Lâu đúng là đẹp hơn trước.”
Thành Ngọc bảo Hồng Tụ đưa cho ông ta bao lì xì mừng năm mới, “Ông chủ biết làm ăn quá.”
Ngồi xe về đến nhà, tài xế là một người phụ nữ từng đi lính, Thành Ngọc gọi chị ấy là chị Lưu.
Nhưng chị Lưu chỉ làm tài xế, Lâu Kế Phóng đã không còn để bất kỳ ai đi theo Thành Ngọc.
Khoảng thời gian này Lâu Kế Phóng không cần đi làm hàng ngày, chủ yếu ở nhà cùng Thành Ngọc.
Ăn tối xong, Thành Ngọc đứng trước cửa sổ cắt tỉa cành lá hoa.
Lâu Kế Phóng ôm cô từ phía sau.
Trong nhà rất ấm, Thành Ngọc chỉ mặc bộ sườn xám ngắn mỏng.
Đường may cực kỳ vừa vặn tôn lên dáng người có lồi có lõm đầy thướt tha của Thành Ngọc một cách hoàn mỹ, Lâu Kế Phóng áp sát lưng cô, bàn tay từ từ xuống dưới.
Cành hoa kêu “rắc, rắc”.
Lá cây rơi xuống bàn.
Cái bàn lắc lư, lá cây lại rơi xuống đất.
Vào mùa đông hoa tàn rất nhanh, Lâu Kế Phóng bảo người mang hoa mới đến mỗi ngày.
Cánh hoa hồng đỏ thắm bị Thành Ngọc nắm trong tay, thấm ra nước màu đỏ tươi.
Lâu Kế Phóng cũng cầm một nắm, xoa nát ở sau lưng Thành Ngọc.
Vết sẹo trên người cô đã biến mất không còn dấu vết gì, giống như từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện.
Cả ngón tay khuấy đảo miệng lưỡi cô, nước bọt vương giữa bờ môi.
Thành Ngọc thất thủ, bị đẩy người ra trước cửa sổ.
Bầu trời bao la, không có một con chim, cô ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, quên mất lúc này đã là mùa đông.
Nhưng cô cũng không lạnh.
Gò má ửng hồng, cô bắt đầu thở gấp.
Luồng không khí lạnh xông vào xoang mũi, mang đến cảm giác khác.
Thành Ngọc muốn đóng cửa sổ, cánh tay lại bị bẻ ra sau.
Bụng dính trên bệ cửa sổ lạnh như băng, gió lạnh xuyên qua cánh tay cô.
Giống như khi đó, khi cô bị Tần Triệt bắt đi.
-
Có một bà cụ điên điên khùng khùng tới trước cửa nhà.
Thành Ngọc đã gặp một lần.
Bà cụ kia nhìn thấy Thành Ngọc, lập tức xông tới nói, cô mau cứu A Chiết nhà tôi.
Thành Ngọc không biết bà ấy, chỉ dịu dàng nói: “Tôi không biết bà, cũng không biết A Chiết mà bà nói.”
Cơ thể bà cụ run rẩy, nói năng lộn xộn: “Nó, nó sắp bị người ta đánh chết rồi, đã đánh chết rồi!”
Thành Ngọc vẫn nhẫn nại: “Ai bị đánh chết? Bà có muốn đi báo quan không?”
“Báo quan vô dụng,” bà cụ khóc thét lên, giọng càng dồn dập: “A Chiết của tôi, con trai lớn của tôi, “gốc rễ” của nó cứ thế bị người ta cướp đi, cô bảo nó còn sống thế nào nữa!”
Hồng Tụ kéo tay Thành Ngọc, hơi sợ: “Thiếu phu nhân, chúng ta đi nhanh thôi, em bảo người đuổi bà cụ này đi.”
Thành Ngọc xua tay: “Được rồi, chúng ta đi thôi”
Thành Ngọc xoay người rời đi, nghe thấy bà cụ kia lại gào lên ở phía sau: “A Chiết của tôi, A Chiết của tôi, con chết thảm quá, con chết oan uổng quá.”
Ngày hôm sau ra ngoài, Thành Ngọc đã không tìm thấy bóng dáng bà cụ kia.
-
Đầu xuân năm nay, Thành Ngọc mang thai.
Lâu Kế Phóng vui đến mức ở nhà với Thành Ngọc hơn một tháng. Anh không xử lý việc công, cũng không ra ngoài làm việc.
Thành Ngọc muốn ra ngoài, anh lập tức dẫn Thành Ngọc ra ngoài, Thành Ngọc muốn ở nhà, anh lập tức ở nhà cùng Thành Ngọc.
Ngày sinh, Thành Ngọc khó sinh.
Lâu Kế Phóng chĩa súng trên đầu bác sĩ, nói với cô ấy: “Bên trong chết một người, cả nhà cô phải chết.”
Cũng may sau đó, Thành Ngọc thuận lợi sinh nở.
Lâu Kế Phóng đặt tên cho bé con của anh là Lâu Diên Ngọc.
Vì Thành Ngọc khó sinh, lúc em bé được một trăm ngày cô không thể theo Lâu Kế Phóng về quê nhà tế tổ.
Vì thế một mình Lâu Kế Phóng mang em bé về quê trước.
Hồng Tụ vẫn hầu hạ ở bên giường Thành Ngọc.
Ngày đó, Thành Ngọc ra ngoài đi dạo.
Có một ông cụ còng lưng va vào Thành Ngọc, Hồng Tụ mở miệng quát, cô ấy biết cơ thể Thành Ngọc vẫn chưa khỏe hẳn.
Thành Ngọc kéo Hồng Tụ: “Chị không sao.”
Sau đó đi về nhà, không ra ngoài nữa.
Tối hôm đó Lâu Kế Phóng vội vã từ quê về, Thành Ngọc biết anh vội về vì việc này, thì cười anh chuyện bé xé ra to.
Lâu Kế Phóng cẩn thận giữ gìn cơ thể cô, cũng thèm muốn cơ thể cô.
Em bé có bà vú, Thành Ngọc không cần cho con bú.
Nhưng cô có rất nhiều sữa.
Lâu Kế Phóng hỏi bác sĩ cơ thể Thành Ngọc sao rồi.
Sau khi bác sĩ kiểm tra, nói về cơ bản đã hồi phục.
Tối hôm đó, Hồng Tụ không gác đêm.
Màn giường đung đưa dao động, dưới giường, có lá thư vừa nãy cô còn chưa kịp đốt hết.
Lâu Kế Phóng hỏi có phải trong phòng vừa đốt cái gì không.
Thành Ngọc nói là lúc sáng cô luyện chữ theo bảng chữ mẫu, viết xấu quá, nên đã đốt đi trong cơn tức giận.
Lâu Kế Phóng cười to: “Em bé không thể thích làm gì thì làm như em được.”
Thành Ngọc cũng cười: “Đúng vậy.”
Cô mở to hai mắt, lặng nhìn tấm rèm đang lay động.
Nhớ tới từng nét bút viết trên lá thư kia:
Tiểu Ngọc, anh là Tần Triệt.
…
Thật ra đã là chuyện từ rất lâu trước đây.
Năm đó cô và Tần Triệt lén thông đồng cùng nhau chạy trốn.
Nhưng không ngờ Tần Triệt không hề thành thật như vẻ bề ngoài.
Vì vậy cô bị bạo hành, cô bị giam cầm.
Cuối cùng, được Lâu Kế Phóng cứu ra.
Tần Triệt lại viết trong thư:
“… Khi đó anh xin nghỉ dài ngày về nhà thăm người thân, nhưng thật ra là bị Lâu Kế Phóng nhốt trong tù hành hạ suốt một tháng.”
“… Anh ta bảo anh… Viết tất cả chi tiết… Còn cắt… của anh…”
“Căn nhà ở Nghi Châu là do anh ta sắp xếp.”
“Khẩu súng tối hôm đó cũng không lên đạn.”
“… Anh đã mất năng lực từ lâu, sau khi tới Nghi Châu, người bịt mắt em là anh, còn lại… Đều là Lâu Kế Phóng…”
Thành Ngọc bắn ướt cả người anh.
Hai mắt Lâu Kế Phóng đỏ ngầu.
Thành Ngọc nhớ từng đòn roi, nhớ từng cơn đau.
Đây là sự trừng phạt anh dành cho cô.
“Thành Ngọc… Anh không dám nói, nhưng… Anh xin lỗi, anh ta lấy mẹ anh ra uy hiếp, anh không thể không phối hợp với anh ta.”
“Mỗi lần, sau khi bịt mắt em, anh ta luôn giữ anh ở trong phòng… Ép anh nhìn…”
Thành Ngọc trào sữa, cô vẫn đang trong thời kỳ cho con bú.
Khắp nơi đều ướt sũng, giống như đi trong đầm lầy đen kịt.
Trên đuôi có cái chuông nhỏ, kêu “đinh đoong, đinh đoong”.
Lâu Kế Phóng hỏi cô: “Thành Ngọc, một thời gian nữa chúng ta lại sinh thêm em bé, được không em?”
Ánh mắt rời rạc của Thành Ngọc cuối cùng cũng dần tập trung lại, cô nhìn Lâu Kế Phóng.
“Vâng.” Cô nói.
Lâu Kế Phóng hưng phấn kẹp lấy cổ cô.
Thành Ngọc lè lưỡi, anh lập tức cuốn ngón tay vào.
-
Mùa xuân năm sau, con đầu lòng của Thành Ngọc trượt chân rơi xuống nước.
Sau đó Thành Ngọc lại mang thai, chẳng may bị sinh non.
Lâu Kế Phóng chịu đả kích, sau khi đứa bé thứ hai sinh non, anh bị bệnh nặng không rõ nguyên nhân.
Thành Ngọc mời rất nhiều bác sĩ tới khám, nhưng không có hiệu quả gì.
Cha Lâu Kế Phóng tức giận, giết rất nhiều người, nhưng vẫn không tìm được cách cứu Lâu Kế Phóng.
Anh bị căn bệnh rất quái lạ, các bác sĩ không tìm ra được cách chữa trị cuối cùng cho anh.
Tối hôm đó, Thành Ngọc vẫn ngồi ở mép giường Lâu Kế Phóng như cũ, đút anh uống thuốc.
Động tác của Thành Ngọc dịu dàng, bảo anh cẩn thận một chút kẻo bị sặc.
Lâu Kế Phóng vô hồn nhìn lên trên, trong miệng thều thào: “Thành Ngọc… Là em…”
Thành Ngọc cẩn thận bỏ chén xuống, cười: “Đúng vậy, là em.”
Anh cho là không nói lời nào, bịt kín hai mắt cô, hành vi thô bạo hơn, là có thể khiến Thành Ngọc không biết là anh sao?
Mới đầu, Thành Ngọc quả thật không phát hiện.
Trên người anh không có mùi, lúc “làm” với cô cũng bằng những hành động xa lạ.
Nhưng chỉ có một điều mà Lâu Kế Phóng không biết.
Cho dù Tần Triệt đã từng có với cô nhiều lần như vậy, nhưng lần nào Tần Triệt cũng ngây ngô không biết gì, va chạm mạnh mẽ mà cứng nhắc.
Nhưng Lâu Kế Phóng quá mức quen thuộc Thành Ngọc.
Cho dù anh cố hết sức che giấu, cũng khó mà không để lộ chút nào trong lúc độ.ng tình.
Cho nên ngày đó Thành Ngọc gọi tên anh, anh đã dừng lại, nhưng không trách phạt cô.
Thành Ngọc thật sự chắc chắn điểm này.
Ông bác gì chứ? Tần Triệt mang cô chạy trốn lần nữa gì chứ? Người phụ nữ năm đó lưu vong cùng chị gái gì chứ?
Chẳng qua tất cả chỉ là thủ đoạn để Lâu Kế Phóng ban ơn và thể hiện uy quyền mà thôi.
Anh muốn cô biết, ngoại trừ ở bên Lâu Kế Phóng, thì Thành Ngọc cô không sống được ở bất kỳ đâu.
Đúng vậy, Lâu Kế Phóng không sai.
Lúc trước Thành Ngọc cảm thấy mình có thể chạy trốn, nhưng nghĩ lại, thật sự có thể trốn đi đâu?
Cô đã bị nuôi đến quá mức yếu mềm, cô đã mất đi cách sinh hoạt độc lập.
Vì thế, phải cam tâm tình nguyện trở lại bên cạnh Lâu Kế Phóng.
Lâu Kế Phóng một mực nhìn chằm chằm Thành Ngọc.
Thành Ngọc cũng im lặng nhìn lại anh.
Thành Ngọc nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, nhớ chị gái cô một tay nuôi cô khôn lớn, nhớ năm ấy chiến tranh loạn lạc nổ ra. Nhớ lần đầu tiên cô gặp Lâu Kế Phóng, nhớ lần đầu tiên cô ngủ bên cạnh Lâu Kế Phóng, nhớ gương mặt chết thảm của Thạch Đầu, nhớ cảnh Tần Triệt cầm khăn tay của cô để tự xử.
Cũng nhớ cảnh Lâu Kế Phóng vụt cô, trừng phạt cô không nghe lời.
Anh giam cầm cô nhiều năm như vậy.
Nhiều năm như vậy.
Lâu Kế Phóng đã không nói được một lời.
Cửa sổ phòng ngủ không đóng, Thành Ngọc nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều đèn, sáng rõ như ban ngày.
Cô không nhìn Lâu Kế Phóng nữa, đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Có làn gió nhẹ thổi từ cửa sổ vào, Thành Ngọc từ từ nhắm mắt lại.
“Trước đây khi anh không hỏi em có bằng lòng ở bên cạnh anh không, em không muốn, nhưng em không muốn giết anh.” Thành Ngọc hơi ngửa đầu, cảm nhận được hương hoa quế nhàn nhạt ở bên ngoài, “Sau đó, lúc anh hỏi em có bằng lòng ở bên cạnh anh không, em đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lựa chọn giết anh.”
Trên giường, đã không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào của Lâu Kế Phóng.
Thành Ngọc cảm thấy mình biến thành một tờ giấy Tuyên Thành, nhẹ nhàng bay lên trời.
Sau đó, cô khẽ đóng cửa sổ, đi xuống dưới lầu.
Đẩy cửa thư phòng ra, cha Lâu Kế Phóng vẫn đang thảo luận phương án điều trị cùng bác sĩ.
Thành Ngọc đột nhiên quỳ xuống đất, khóc thút thít nói: “Cha ơi, Kế Phóng không xong rồi ——”
Thành Ngọc còn chưa nói xong, một đám người sững sờ trong giây lát, giây sau đã lập tức xông ra ngoài.
Hồng Tụ ràn rụa nước mắt, vội chạy tới bên cạnh đỡ Thành Ngọc dậy.
Đêm thu se lạnh, dưới lầu, hương hoa quế nồng hơn.
Hồng Tụ đỡ Thành Ngọc đang nằm nhoài dưới đất lên, thấy cô cười to.