Tống Y
Chương 41
Bàng Vũ Cầm cũng đứng lại, cúi đầu, tay vân vê góc áo, thanh âm có chút thương cảm, nói: “Ta nghĩ,… ta nghĩ, muốn theo người học y!”
Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên nói: “Theo ta học y? Ngươi không sao đấy chứ? Ngươi là một quan gia đại tiểu thư, học y làm cái gì? Chẳng lẽ nghĩ muốn tọa đường xem bệnh cho người ta?”
Bàng Vũ Cầm lắc lắc đầu.
“Vậy ngươi sao lại muốn học y?”
“Ngươi hãy nghe ta nói, lúc trước ông nội của ta bệnh nặng, trước khi chết chịu rất nhiều đau khổ, tìm rất nhiều đại phu nhưng không ai trị được, năm đó, gia gia đau quá không chịu nổi, thậm chí đã muốn cha ta dùng một đao giết người, cha quỳ xuống khóc mà dập đầu nói không thể. Rồi sau đó vẫn nhờ đại phu tiếp tục chữa trị, gia gia cuối cùng trước khi chết cũng đã phải chịu hơn một năm thống khổ…”
Đỗ Văn Hạo gật đầu: “Có rất nhiều loại bệnh khiến cho bệnh nhân như bị tra tấn, nếu có thể gặp được lương y, ngay cả khi không chữa trị được, cũng có thể có biện pháp giảm bớt một chút thống khổ cho người bệnh”
“Đáng tiếc, ông nội của ta khi đó không gặp được lương y như tiên sinh.”
“Ta không tính là lương y gì gì đó, ngươi nói tiếp đi.”
“Ừm, nội trước kia hai mắt rất tốt, cái lỗ tai cũng không điếc, nhưng chỉ sau một lần nọ tức giận, đột nhiên cái gì cũng không nhìn thấy được, cũng không có nghe được rõ, Tiền thần y cũng không chữa được. Lúc này đây, di nương cũng bởi vì một cái nùng sang (mụn nhọt), thiếu chút nữa cũng đã không còn mạng nếu không được Đỗ đại phu ngài chữa trị. Cho nên, ta ngay lúc đó đã nghĩ, nếu mình có y thuật được như tiên sinh thì tốt rồi, nhất định đã có thể giúp cho gia gia, ít nhất cũng không để người thống khổ mà ra đi như vậy, di nương cũng sẽ không bị như thế này, thậm chi còn có thể chữa hai tròng mắt cho bà nội, nếu được như vậy, thật là tốt a!”
“Đúng vậy. Nếu như trên đời có nhiều đại phu y thuật cao minh một chút, sẽ có rất nhiều người không chết chỉ vì một vài loại bệnh đơn giản.”
“Ừm, cho nên…., Vũ Cầm muốn theo tiên sinh học y, chẳng biết có được không?”
“Ngươi muốn bái ta làm thầy?”
“Không, không! Không phải bái sư, là ta muốn mời ngươi dạy ta y thuật, nhưng không phải bái sư….!” Bàng Vũ Cầm khuôn mặt ửng đỏ đầy vẻ mắc cỡ, lặp đi lặp lại mấy câu không phải bái sư.
Đỗ Văn Hạo có chút kỳ quái: “Ha ha, muốn ta dạy ngươi y thuật, lại không muốn bái sư, hắc hắc hắc, vậy ý ngươi là…”
Vừa mới nói tới đây, Đỗ Văn Hạo liền vội dừng lại, trong lòng nhất thời rõ ràng Bàng Vũ Cầm tại sao lại không muốn bái sư, bởi vì sau khi bái sư, hai người liền trở thành thầy trò, tương lai không thể trở thành phu thê. Bất quá, nàng muốn học y chữa bệnh cứu người, như điều kiện nhà nàng, tìm một danh y làm thầy là chuyện quá dễ dàng, cần gì phải theo một kẻ chưa có danh tiếng gì như mình. Bây giờ hết lần này tới lần khác muốn theo mình học y, hiển nhiên không đơn giản vì học y, còn có dụng ý khác, mà dụng ý này cũng đã rõ ràng, đương nhiên là muốn mượn cơ hội học y để cùng mình ở một chỗ.
Bàng Vũ Cầm nghe Đỗ Văn Hạo nói xong, ngượng ngùng không thôi, xoay mặt sang một bên không dám nhìn lại, thấp giọng nói: “Còn có một chuyện muốn cùng tiên sinh thương lượng.”
“Ồ, chuyện gì vậy, nói đi?”
“Ta cùng nội và mẫu thân đã bàn qua, nếu như tiên sinh đồng ý, chúng ta muốn cùng Lâm chưởng quỹ hợp luồng (góp vốn) vào Ngũ Vị Đường, mang Ngũ Vị Đường mở rộng ra, hai nhà cùng kinh doanh, Lâm chưởng quỹ làm đại chưởng quỹ, nội mẫu thân để cho ta tới Ngũ Vị Đường làm… …, làm nhị chưởng quỹ…., thuận tiện theo tiên sinh học y. Muốn hỏi ý tứ của tiên sinh, trước hết nếu tinh sinh đồng ý để ta theo học y, nội cùng mẫu thân sẽ tìm Lâm chưởng quỹ bàn chuyện hợp luồng sau.”
Đỗ Văn Hạo có chút kinh ngạc, Tống triều mặc dù quan viên không thể trực tiếp kinh doanh, nhưng người nhà quan viên thì có thể, hơn nữa rất nhiều quan viên không muốn hủ bại (ăn hối lộ), cũng không muốn lâm vào cảnh nghèo khó, liền cho người nhà ra mặt buôn bán kiếm tiền. Bàng mẫu cùng Lưu thị quyết định đầu tư vào Ngũ Vị Đường hiển nhiên không phải là vì tiền mà chính bởi vì mình, có thể họ đã biết những gì mình nói với Bàng Huyện úy “tiên lập nghiệp, tái thành nhà”, cho nên muốn dùng phương pháp này giúp mình kiếm tiền, đồng thời cho nữ nhi ra đó làm quản lý, cùng mình học y nhưng cũng là mượn cơ hội thiết lập tình cảm với mình, thật có thể nói là đã dụng tâm vất vả rồi. Xem tình thế này, rõ ràng Bàng gia đã xem trọng mình là một “nguồn vốn đầu tư tiềm năng”, quyết định xuất tiền ra muốn đầu tư lâu dài!
“Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: “Cô nương muốn theo ta học y, đương nhiên không thành vấn đề…”
“Thật sao? Người đáp ứng rồi? Thật tốt quá! Ta nghĩ vậy là tốt lắm, ta muốn theo tiên sinh học nữ khoa, tương lai chuyên trị xem bệnh cho phụ nữ, tiên sinh ngài dù sao cũng không tiện xem nữ khoa, ta không phải là thích hợp hơn sao?” Bàng Vũ Cầm phi thường cao hứng, hai mắt sáng rực nhìn Đỗ Văn Hạo.
“Nữ khoa” ở thời cổ đại chính là phụ sản khoa ở hiện đại. Đỗ Văn Hạo trong lòng cũng có chút động, lời Bàng Vũ Cầm này thật có đạo lý, nếu có một nữ trợ thủ, gặp phải những bệnh tật về phụ sản khoa thì quá tốt rồi. Nghĩ vậy mỉm cười gật đầu hỏi: “Học y rất buồn tẻ, cô nương có chịu được không?”
“Ta có thể chịu khổ! Ta nhất định sẽ cố gắng học tập mà!”
“Tốt lắm, ta có thể dạy ngươi nữ khoa y thuật”
“Thật tốt quá! Cám ơn ngươi!”
“Ha ha, chẳng qua vẫn có chuyện không phải, ngươi tới cũng thật khéo, ta và Lâm chưởng quỹ cũng vừa mới bàn xong, quyết định hai người hợp vốn kinh doanh Ngũ Vị Đường, ta không có vốn, chỉ dùng y thuật của mình hưởng hai phần vốn. Nếu như lão thái thái muốn đầu tư vào Ngũ Vị Đường, với ta đương nhiên không thành vấn đề, hơn nữa còn rất hoan nghênh, có tài chính mới có phát triển mà. Bất quá việc này các ngươi còn phải bàn qua với Lâm chưởng quỹ, nàng mới chính là người nắm phần lớn vốn.”
Đỗ Văn Hạo nói nói một hồi dùng khá nhiều từ hiện đại khiến cho Bàng Vũ Cầm nghe có chút không hiểu, nhưng về đại ý vẫn hiểu ra, gật đầu nói: “Được, chờ lát nữa ta sẽ nói chuyện cùng nội và mẫu thân, để hai người thương lượng với Lâm chưởng quỹ chuyện hợp luồng này.”
Đúng lúc này, đột nhiên phía xa có vài con tuấn mã rầm rập phi tới, vó ngựa như muốn làm cho cả con đường rung lên bần bật. Người cưỡi con ngựa đầu tiên vừa giục ngựa vừa kêu: “Mấy người rảnh rỗi kia mau tránh ra!”
Nói vậy nhưng con ngựa tới rất nhanh, đảo mắt một cái đã thấy ngay trước mặt rồi. Tại Tống triều này, đại khái những người cưỡi ngựa, nếu không phải là quân nhân thì cũng là người của nha môn, đều là những chỗ không nên trêu vào. Đỗ Văn Hạo vội vàng cầm cánh tay Bàng Vũ Cầm lôi vào dưới mái hiên khách điếm.
Động tác này tại xã hội hiện đại có lẽ không có gì, nhưng đây là Tống triều, và nó hiển nhiên được coi là quá mức thân mật. Bàng Vũ Cầm không khỏi giật mình kêu lên một tiếng, liếc mắt nhìn hắn một cái, ngay cả cổ cũng cảm thấy đỏ rần lên, vội rút tay về.
Đỗ Văn Hạo cũng có chút ngượng ngùng, định nói gì đó thì vài con ngựa đằng sau đã chạy tới trước cửa Hằng Tường khách điếm, mấy chiếc dây cương được kéo mạnh khiến cho mấy con tuấn mã dựng móng lên, hí dài một tiếng mới hạ xuống. Mấy người nhảy xuống từ trên lưng ngựa, vừa định chạy vào khách điếm chợt thấy hai người, có chút sửng sốt vội đi tới ôm quyền nói: “Thì ra là Đỗ tiên sinh cùng Tam tiểu thư!”
Đỗ Văn Hạo lúc này cũng mới để ý nhìn mấy người này, đó là bộ đầu của huyện nha Lôi Thiết Bưu, phía sau là Tôn Tiểu Tam, còn mấy người mặc áo đen vạt ngắn, xem chừng đều là nha môn bộ khoái, hắn vội chắp tay nói: “Thì ra là Lôi bộ đầu! cánh tay ngươi thế nào rồi?”
“Dùng thuốc của tiên sinh cho trong mấy ngày đầu đã cảm giác tốt lên rất nhiều, không còn đau nhức liên miên như trước kia nữa, cứ tình hình này thì chẳng bao lâu nữa là có thể phục hồi hoàn toàn rồi. Ta chính là đang muốn tới để cám ơn ngài, chỉ là hai hôm nay thực sự quá bận rộn…”
“Ha ha, không cần phải khách khí, ngài thấy tốt là được rồi.”
“Đỗ tiên sinh cùng Tam tiểu thư đang muốn đi ra ngoài hay sao vậy?”
“Không, không, chúng ta … cái này…., là Bàng cô nương mới tới mời ta sang xem bệnh nhị nãi nãi, lão thái thái cũng có chuyện muốn nói với ta.”
“Có đúng không vậy?” Lôi bộ đầu ánh mắt có chút quái dị liếc liếc nhìn hai người một cái, khuê nữ của Bàng Huyện úy đã được hứa gả cho tọa đường đại phu trẻ tuổi của Ngũ Vị Đường, chuyện này giờ đã truyền khắp trong thành, bây giờ nhìn thấy hai người bọn họ ở cùng một chỗ, có lẽ đang hẹn hẹn hò hò, chính mình không lưu ý chạm mặt người ta, nghĩ vậy thấy có chút xấu hổ, vội nói: “Chúng ta có công vụ khẩn cấp muốn gặp Huyện úy đại nhân, nếu vậy chúng ta cùng đi vào thôi. – Mấy người các ngươi chờ ta ở đây!”
Ba người tiến vào đại sảnh khách điếm, lên lầu đi tới phòng hảo hạng. Cũng chưa tới phòng đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc nheo nheo cùng với tiếng người la mắng cùng với dỗ dành. Lôi bộ đầu đang định gõ cửa thì Bàng Vũ Cầm đã chạy tới đẩy cánh cửa ra, nói: “Đỗ tiên sinh, Lôi bộ đầu, mời vào nhanh!”
Trong phòng, vú nuôi đang ôm tiểu thiếu gia trong lòng, đứa nhỏ đang kêu khóc oa oa với cái miệng há to không thôi. Lão thái thái cùng với mấy người đang ngồi bên giường nói chuyện cùng nhị nãi nãi Ngọc nhi. Bàng Huyện úy ngồi uống trà trên ghế thái sư, ánh mắt đầy vẻ thoải mái, điều này cho thấy bệnh tình nhị nãi nãi rõ ràng đã có những chuyển biến rất tích cực.
Vừa nhìn thấy Đỗ Văn Hạo, Bàng Huyện úy lộ rõ vẻ mừng rỡ trong ánh mắt, nhưng ngay lập tức nhìn thấy Lôi bộ đầu mồ hôi nhễ nhại lại lấy làm kinh hãi, biết rằng nếu không có chuyện trọng yếu Lôi bộ đầu cũng không có khẩn trương như vậy tới báo cáo.
Hiển nhiên là đã có chuyện thật sự cấp bách, Lôi bộ đầu cũng không hề khách sáo, lấy từ trong người ra một phong thư kín mít đưa cho Bàng Huyện úy: “Đại nhân, công vụ khẩn cấp!”
Bàng Huyện úy vội vàng tiếp nhận phong thư, Lôi bộ đầu rút ra một thanh trủy thủ, đảo ngược chuôi đưa cho Bàng Huyện úy, ông nhận lấy rồi đưa lưỡi mở phong thư, rút ra được một tờ công văn, vội vã đọc rồi trầm giọng nói: “Triều đình phát công văn khẩn cấp, nói rằng có một nhóm thảo khấu bị quan binh truy đuổi, đại bộ phận đã bị bắt và tiêu diệt, nhưng vẫn còn bảy tám tên đang chạy trốn về hướng huyện chúng ta, phủ nha muốn chúng ta phải gia tăng đề phòng. Truyền lệnh của ta, lập tức triệu tập toàn bộ bộ khoái của huyện cùng dân tráng, bố trí phòng ngự, ngay lập tức gia tăng thủ vệ ở cả bốn cửa, tra xét nghiêm ngặt tất cả những ai ra vào!”
“Dạ!” Lôi bộ đầu ôm quyền đáp ứng rồi vội vàng xoay người đi.
:71:
Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên nói: “Theo ta học y? Ngươi không sao đấy chứ? Ngươi là một quan gia đại tiểu thư, học y làm cái gì? Chẳng lẽ nghĩ muốn tọa đường xem bệnh cho người ta?”
Bàng Vũ Cầm lắc lắc đầu.
“Vậy ngươi sao lại muốn học y?”
“Ngươi hãy nghe ta nói, lúc trước ông nội của ta bệnh nặng, trước khi chết chịu rất nhiều đau khổ, tìm rất nhiều đại phu nhưng không ai trị được, năm đó, gia gia đau quá không chịu nổi, thậm chí đã muốn cha ta dùng một đao giết người, cha quỳ xuống khóc mà dập đầu nói không thể. Rồi sau đó vẫn nhờ đại phu tiếp tục chữa trị, gia gia cuối cùng trước khi chết cũng đã phải chịu hơn một năm thống khổ…”
Đỗ Văn Hạo gật đầu: “Có rất nhiều loại bệnh khiến cho bệnh nhân như bị tra tấn, nếu có thể gặp được lương y, ngay cả khi không chữa trị được, cũng có thể có biện pháp giảm bớt một chút thống khổ cho người bệnh”
“Đáng tiếc, ông nội của ta khi đó không gặp được lương y như tiên sinh.”
“Ta không tính là lương y gì gì đó, ngươi nói tiếp đi.”
“Ừm, nội trước kia hai mắt rất tốt, cái lỗ tai cũng không điếc, nhưng chỉ sau một lần nọ tức giận, đột nhiên cái gì cũng không nhìn thấy được, cũng không có nghe được rõ, Tiền thần y cũng không chữa được. Lúc này đây, di nương cũng bởi vì một cái nùng sang (mụn nhọt), thiếu chút nữa cũng đã không còn mạng nếu không được Đỗ đại phu ngài chữa trị. Cho nên, ta ngay lúc đó đã nghĩ, nếu mình có y thuật được như tiên sinh thì tốt rồi, nhất định đã có thể giúp cho gia gia, ít nhất cũng không để người thống khổ mà ra đi như vậy, di nương cũng sẽ không bị như thế này, thậm chi còn có thể chữa hai tròng mắt cho bà nội, nếu được như vậy, thật là tốt a!”
“Đúng vậy. Nếu như trên đời có nhiều đại phu y thuật cao minh một chút, sẽ có rất nhiều người không chết chỉ vì một vài loại bệnh đơn giản.”
“Ừm, cho nên…., Vũ Cầm muốn theo tiên sinh học y, chẳng biết có được không?”
“Ngươi muốn bái ta làm thầy?”
“Không, không! Không phải bái sư, là ta muốn mời ngươi dạy ta y thuật, nhưng không phải bái sư….!” Bàng Vũ Cầm khuôn mặt ửng đỏ đầy vẻ mắc cỡ, lặp đi lặp lại mấy câu không phải bái sư.
Đỗ Văn Hạo có chút kỳ quái: “Ha ha, muốn ta dạy ngươi y thuật, lại không muốn bái sư, hắc hắc hắc, vậy ý ngươi là…”
Vừa mới nói tới đây, Đỗ Văn Hạo liền vội dừng lại, trong lòng nhất thời rõ ràng Bàng Vũ Cầm tại sao lại không muốn bái sư, bởi vì sau khi bái sư, hai người liền trở thành thầy trò, tương lai không thể trở thành phu thê. Bất quá, nàng muốn học y chữa bệnh cứu người, như điều kiện nhà nàng, tìm một danh y làm thầy là chuyện quá dễ dàng, cần gì phải theo một kẻ chưa có danh tiếng gì như mình. Bây giờ hết lần này tới lần khác muốn theo mình học y, hiển nhiên không đơn giản vì học y, còn có dụng ý khác, mà dụng ý này cũng đã rõ ràng, đương nhiên là muốn mượn cơ hội học y để cùng mình ở một chỗ.
Bàng Vũ Cầm nghe Đỗ Văn Hạo nói xong, ngượng ngùng không thôi, xoay mặt sang một bên không dám nhìn lại, thấp giọng nói: “Còn có một chuyện muốn cùng tiên sinh thương lượng.”
“Ồ, chuyện gì vậy, nói đi?”
“Ta cùng nội và mẫu thân đã bàn qua, nếu như tiên sinh đồng ý, chúng ta muốn cùng Lâm chưởng quỹ hợp luồng (góp vốn) vào Ngũ Vị Đường, mang Ngũ Vị Đường mở rộng ra, hai nhà cùng kinh doanh, Lâm chưởng quỹ làm đại chưởng quỹ, nội mẫu thân để cho ta tới Ngũ Vị Đường làm… …, làm nhị chưởng quỹ…., thuận tiện theo tiên sinh học y. Muốn hỏi ý tứ của tiên sinh, trước hết nếu tinh sinh đồng ý để ta theo học y, nội cùng mẫu thân sẽ tìm Lâm chưởng quỹ bàn chuyện hợp luồng sau.”
Đỗ Văn Hạo có chút kinh ngạc, Tống triều mặc dù quan viên không thể trực tiếp kinh doanh, nhưng người nhà quan viên thì có thể, hơn nữa rất nhiều quan viên không muốn hủ bại (ăn hối lộ), cũng không muốn lâm vào cảnh nghèo khó, liền cho người nhà ra mặt buôn bán kiếm tiền. Bàng mẫu cùng Lưu thị quyết định đầu tư vào Ngũ Vị Đường hiển nhiên không phải là vì tiền mà chính bởi vì mình, có thể họ đã biết những gì mình nói với Bàng Huyện úy “tiên lập nghiệp, tái thành nhà”, cho nên muốn dùng phương pháp này giúp mình kiếm tiền, đồng thời cho nữ nhi ra đó làm quản lý, cùng mình học y nhưng cũng là mượn cơ hội thiết lập tình cảm với mình, thật có thể nói là đã dụng tâm vất vả rồi. Xem tình thế này, rõ ràng Bàng gia đã xem trọng mình là một “nguồn vốn đầu tư tiềm năng”, quyết định xuất tiền ra muốn đầu tư lâu dài!
“Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: “Cô nương muốn theo ta học y, đương nhiên không thành vấn đề…”
“Thật sao? Người đáp ứng rồi? Thật tốt quá! Ta nghĩ vậy là tốt lắm, ta muốn theo tiên sinh học nữ khoa, tương lai chuyên trị xem bệnh cho phụ nữ, tiên sinh ngài dù sao cũng không tiện xem nữ khoa, ta không phải là thích hợp hơn sao?” Bàng Vũ Cầm phi thường cao hứng, hai mắt sáng rực nhìn Đỗ Văn Hạo.
“Nữ khoa” ở thời cổ đại chính là phụ sản khoa ở hiện đại. Đỗ Văn Hạo trong lòng cũng có chút động, lời Bàng Vũ Cầm này thật có đạo lý, nếu có một nữ trợ thủ, gặp phải những bệnh tật về phụ sản khoa thì quá tốt rồi. Nghĩ vậy mỉm cười gật đầu hỏi: “Học y rất buồn tẻ, cô nương có chịu được không?”
“Ta có thể chịu khổ! Ta nhất định sẽ cố gắng học tập mà!”
“Tốt lắm, ta có thể dạy ngươi nữ khoa y thuật”
“Thật tốt quá! Cám ơn ngươi!”
“Ha ha, chẳng qua vẫn có chuyện không phải, ngươi tới cũng thật khéo, ta và Lâm chưởng quỹ cũng vừa mới bàn xong, quyết định hai người hợp vốn kinh doanh Ngũ Vị Đường, ta không có vốn, chỉ dùng y thuật của mình hưởng hai phần vốn. Nếu như lão thái thái muốn đầu tư vào Ngũ Vị Đường, với ta đương nhiên không thành vấn đề, hơn nữa còn rất hoan nghênh, có tài chính mới có phát triển mà. Bất quá việc này các ngươi còn phải bàn qua với Lâm chưởng quỹ, nàng mới chính là người nắm phần lớn vốn.”
Đỗ Văn Hạo nói nói một hồi dùng khá nhiều từ hiện đại khiến cho Bàng Vũ Cầm nghe có chút không hiểu, nhưng về đại ý vẫn hiểu ra, gật đầu nói: “Được, chờ lát nữa ta sẽ nói chuyện cùng nội và mẫu thân, để hai người thương lượng với Lâm chưởng quỹ chuyện hợp luồng này.”
Đúng lúc này, đột nhiên phía xa có vài con tuấn mã rầm rập phi tới, vó ngựa như muốn làm cho cả con đường rung lên bần bật. Người cưỡi con ngựa đầu tiên vừa giục ngựa vừa kêu: “Mấy người rảnh rỗi kia mau tránh ra!”
Nói vậy nhưng con ngựa tới rất nhanh, đảo mắt một cái đã thấy ngay trước mặt rồi. Tại Tống triều này, đại khái những người cưỡi ngựa, nếu không phải là quân nhân thì cũng là người của nha môn, đều là những chỗ không nên trêu vào. Đỗ Văn Hạo vội vàng cầm cánh tay Bàng Vũ Cầm lôi vào dưới mái hiên khách điếm.
Động tác này tại xã hội hiện đại có lẽ không có gì, nhưng đây là Tống triều, và nó hiển nhiên được coi là quá mức thân mật. Bàng Vũ Cầm không khỏi giật mình kêu lên một tiếng, liếc mắt nhìn hắn một cái, ngay cả cổ cũng cảm thấy đỏ rần lên, vội rút tay về.
Đỗ Văn Hạo cũng có chút ngượng ngùng, định nói gì đó thì vài con ngựa đằng sau đã chạy tới trước cửa Hằng Tường khách điếm, mấy chiếc dây cương được kéo mạnh khiến cho mấy con tuấn mã dựng móng lên, hí dài một tiếng mới hạ xuống. Mấy người nhảy xuống từ trên lưng ngựa, vừa định chạy vào khách điếm chợt thấy hai người, có chút sửng sốt vội đi tới ôm quyền nói: “Thì ra là Đỗ tiên sinh cùng Tam tiểu thư!”
Đỗ Văn Hạo lúc này cũng mới để ý nhìn mấy người này, đó là bộ đầu của huyện nha Lôi Thiết Bưu, phía sau là Tôn Tiểu Tam, còn mấy người mặc áo đen vạt ngắn, xem chừng đều là nha môn bộ khoái, hắn vội chắp tay nói: “Thì ra là Lôi bộ đầu! cánh tay ngươi thế nào rồi?”
“Dùng thuốc của tiên sinh cho trong mấy ngày đầu đã cảm giác tốt lên rất nhiều, không còn đau nhức liên miên như trước kia nữa, cứ tình hình này thì chẳng bao lâu nữa là có thể phục hồi hoàn toàn rồi. Ta chính là đang muốn tới để cám ơn ngài, chỉ là hai hôm nay thực sự quá bận rộn…”
“Ha ha, không cần phải khách khí, ngài thấy tốt là được rồi.”
“Đỗ tiên sinh cùng Tam tiểu thư đang muốn đi ra ngoài hay sao vậy?”
“Không, không, chúng ta … cái này…., là Bàng cô nương mới tới mời ta sang xem bệnh nhị nãi nãi, lão thái thái cũng có chuyện muốn nói với ta.”
“Có đúng không vậy?” Lôi bộ đầu ánh mắt có chút quái dị liếc liếc nhìn hai người một cái, khuê nữ của Bàng Huyện úy đã được hứa gả cho tọa đường đại phu trẻ tuổi của Ngũ Vị Đường, chuyện này giờ đã truyền khắp trong thành, bây giờ nhìn thấy hai người bọn họ ở cùng một chỗ, có lẽ đang hẹn hẹn hò hò, chính mình không lưu ý chạm mặt người ta, nghĩ vậy thấy có chút xấu hổ, vội nói: “Chúng ta có công vụ khẩn cấp muốn gặp Huyện úy đại nhân, nếu vậy chúng ta cùng đi vào thôi. – Mấy người các ngươi chờ ta ở đây!”
Ba người tiến vào đại sảnh khách điếm, lên lầu đi tới phòng hảo hạng. Cũng chưa tới phòng đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc nheo nheo cùng với tiếng người la mắng cùng với dỗ dành. Lôi bộ đầu đang định gõ cửa thì Bàng Vũ Cầm đã chạy tới đẩy cánh cửa ra, nói: “Đỗ tiên sinh, Lôi bộ đầu, mời vào nhanh!”
Trong phòng, vú nuôi đang ôm tiểu thiếu gia trong lòng, đứa nhỏ đang kêu khóc oa oa với cái miệng há to không thôi. Lão thái thái cùng với mấy người đang ngồi bên giường nói chuyện cùng nhị nãi nãi Ngọc nhi. Bàng Huyện úy ngồi uống trà trên ghế thái sư, ánh mắt đầy vẻ thoải mái, điều này cho thấy bệnh tình nhị nãi nãi rõ ràng đã có những chuyển biến rất tích cực.
Vừa nhìn thấy Đỗ Văn Hạo, Bàng Huyện úy lộ rõ vẻ mừng rỡ trong ánh mắt, nhưng ngay lập tức nhìn thấy Lôi bộ đầu mồ hôi nhễ nhại lại lấy làm kinh hãi, biết rằng nếu không có chuyện trọng yếu Lôi bộ đầu cũng không có khẩn trương như vậy tới báo cáo.
Hiển nhiên là đã có chuyện thật sự cấp bách, Lôi bộ đầu cũng không hề khách sáo, lấy từ trong người ra một phong thư kín mít đưa cho Bàng Huyện úy: “Đại nhân, công vụ khẩn cấp!”
Bàng Huyện úy vội vàng tiếp nhận phong thư, Lôi bộ đầu rút ra một thanh trủy thủ, đảo ngược chuôi đưa cho Bàng Huyện úy, ông nhận lấy rồi đưa lưỡi mở phong thư, rút ra được một tờ công văn, vội vã đọc rồi trầm giọng nói: “Triều đình phát công văn khẩn cấp, nói rằng có một nhóm thảo khấu bị quan binh truy đuổi, đại bộ phận đã bị bắt và tiêu diệt, nhưng vẫn còn bảy tám tên đang chạy trốn về hướng huyện chúng ta, phủ nha muốn chúng ta phải gia tăng đề phòng. Truyền lệnh của ta, lập tức triệu tập toàn bộ bộ khoái của huyện cùng dân tráng, bố trí phòng ngự, ngay lập tức gia tăng thủ vệ ở cả bốn cửa, tra xét nghiêm ngặt tất cả những ai ra vào!”
“Dạ!” Lôi bộ đầu ôm quyền đáp ứng rồi vội vàng xoay người đi.
:71: