Tôi Rưng Rưng Nước Mắt Làm Công
Chương 3: Tôi đã thay đổi
"Tôi không làm nữa đâu!" Sau khi nôn đến cả người mệt lả, tôi cầm nón xanh lên một cách thành kính: "Ngỗng à, bạn chăn gối của tra công nhiều như vậy thì sao hắn không không dấn thân vào phim trường cảnh nóng luôn đi? Còn tôi, đến cả tay của một cô gái tôi còn chưa được nắm đây này! Ọe___"puddingvixoai.wordpress.com
Bây giờ tôi chỉ muốn moi hết trí nhớ của mình ra để dọn sạch những hình ảnh 18+ kia. Hắn không thể hành hạ tôi chỉ vì tôi là ma pháp sư trước khi chết được!
Sự trong sáng của tôi đã bị những hình ảnh đó xúc phạm, tôi sẽ không bao giờ yêu đương nữa.
"Làm diễn viên phim nóng cũng vất vả lắm đấy." Nón xanh nhỏ giọng cãi lại. Có lẽ bầu không khí bây giờ thật sự rất nặng nề nên nó mới sửa miệng: "Không sao đâu, tra công trong truyện lấy vị hôn thê để chọc giận vai thụ chính thôi. Cậu ta là người song tính luyến nên anh vẫn có thể quen bạn gái."
"Tôi đang nói về chuyện này sao? Tôi thà chết cũng không cần thân thể này." Bụng tôi trống rỗng, dù tôi muốn nôn cũng không nôn được gì. Sau khi rửa mặt và súc miệng xong xuôi, khó khăn lắm tôi mới thoát khỏi cảm giác giống như bản thân vừa ăn phải mấy cân thịt mỡ ghê tởm.
Nón xanh quan tâm tôi nên nó đưa khăn giấy rồi tự trách mình: "Cũng do tôi chỉ là nhân viên thực tập, nếu người anh gặp phải là các đàn anh hoặc đàn chị của tôi thì chắc chắn mọi chuyện sẽ khác."puddingvixoai.wordpress.com
Nón xanh rũ mắt, ánh sáng xanh quanh nón ảm đạm đi rất nhiều. Tự dưng tôi cảm thấy hơi áy náy giống như trông thấy bản thân ngày trước. Lúc người anh em tốt của tôi chưa bị điên, cậu ta từng nói một câu: "Cậu mắc sai lầm ư? Nếu thế giới không nổ tung thì sẽ không sao." Tuy câu này không an ủi được chút nào nhưng tôi chỉ nghĩ đến mỗi câu nói này.
Tôi hơi mấp máy môi rồi nói bằng giọng điệu nhạt nhẽo: "Quên đi, chí ít bây giờ chúng ta vẫn còn thân thể của tra công. Hắn có quyền có thế nên sẽ rất thuận lợi cho chúng ta mỗi khi làm nhiệm vụ." Tuy rằng, dường như tôi sẽ hành hạ bản thân rất thảm.
"Ký chủ! Anh đúng là người tốt!" Nón xanh phấn khích như vừa mới uống nước tăng lực, nó cọ lên người tôi, "Tôi biết anh là người tốt nhất mà!"
"Đúng vậy!" Tôi thầm động viên mình, chẳng phải chỉ cần đối xử tốt với vai thụ chính thôi sao? Còn chuyện hành hạ tra công đó có thể làm khó ông đây à?
Tôi nhìn người đàn ông trẻ tuổi, miễn cưỡng được xem là đẹp trai trong gương. Mặt mũi hắn cương trực, song khí chất lại cực kỳ xa lạ đối với tôi. Dù trên mặt hắn còn vương vấn nước sau khi tôi rửa mặt, nhưng trông hắn không hề nhếch nhác mà ngược lại còn có hơi tà ác, không ai bì nổi.
Tôi bóp hai má của tra công đến khi biểu cảm trên mặt hắn ngu hết mức có thể. Tôi chịu không nổi bèn cười thầm, sau đó hất cằm lên, nở nụ cười quyến rũ với người đàn ông trong gương: "Tao có hàng trăm cách khiến mày không sống nổi ở cái thành phố A này!"
"Hahaha mình giả vờ giống thật ___" Tôi lau nước mắt trên khóe mi, "Ngỗng Trắng, cậu vẫn không tìm được linh hồn của tra công à?"
Vẻ mặt của nón xanh do dự, nó bắt đầu run rẩy: "Vẫn chưa, vì ánh sáng xanh của tôi không đủ. Chỉ có hành hạ thân thể tra công, đạt được nhiều điểm ngược hơn thì tôi mới có thể đổi hai người lại."puddingvixoai.wordpress.com
Tôi định gãi đầu nhưng lại đụng phải nón xanh mềm mại: "Tra công kiêu ngạo như vậy, có lẽ hắn sẽ tự tìm tới cửa thôi." Khi người đàn ông trong gương mỉm cười, bỗng dưng tôi không còn thấy chướng mắt nữa, "Còn có chuyện gì đáng hận hơn chuyện bị người khác đoạt mất thân thể của mình chứ? Hehehe ___"
Tra Cung, người có thiết lập tổng đài bá đạo, ăn thông cả hai giới hắc bạch. Từ nhỏ đến lớn, hắn đã trải qua vô vàn mưu kế nhưng chưa ai có thể chiếm được lợi ích nào từ tay thuộc hạ của hắn. Đối thủ nào đụng phải hắn đều vỡ đầu chảy máu, còn phải nuốt cục tức vào bụng. Người muốn cầm dao giết chết hắn có thể xếp dài từ đầu sông Trường Giang đến cuối sông Trường Giang.
Dưới vẻ bề ngoài đó, Tra Cung là người có lòng dạ hiểm độc, chuyên mua chuộc lòng của những người bên cạnh để làm việc cho mình. Chẳng những vậy, hắn còn là người yêu cái đẹp, hễ thấy ai trông đẹp là hắn muốn ngủ với họ một đêm. Tra Cung tự nhận mình là người thâm tình, nhưng thật ra hắn chưa bao giờ coi bạn giường của mình là người yêu. Sau khi ngủ với người ta chưa tới một tháng, hắn đã quăng cho người ta một ít tiền rồi đuổi đi. Nếu có người nói yêu hắn, trong lòng Tra Cung chẳng những sẽ không dao động mà hắn còn liếc người ta như thể họ nợ mình: Nhiều người yêu tôi như vậy thì liên quan gì tới tôi?
Tra Cung không coi trọng nhân vật thụ chính. Song sự thật là Bạch Liên Hoa có khả năng chống cự, nhưng cậu ta nhớ ăn không nhớ đánh, dù bị tra công bạo hành cỡ nào cũng không bỏ đi. Thụ chính cũng tin hắn đã cải tà quy chính, thật sự cho rằng từ bao nuôi có thể biến thành tình yêu đích thực. Ai ngờ, lần này cậu ta bị trừng phạt thê thảm đến không nỡ nhìn, chuyện đó khiến Bạch Liên Hoa lần đầu tiên từ bỏ ý định chạy trốn và sống sót.
Không được, tôi phải nghĩ ra biện pháp nào đó để ngăn chuyện này lại.
Tôi không có can đảm để đối mặt với Bạch Liên Hoa nên tôi nghĩ cách hủy bỏ hợp đồng bao nuôi, tạm biệt cuộc sống đầy những hình ảnh 18+ trước. Sau khi thích ứng với các nút bấm trên điện thoại, tôi bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Lão Nhị đứng thẳng lưng, quay khuôn mặt đỏ bừng về phía tôi: "Anh cần gọi bác sĩ không?"
Tôi chớp mắt, Nhị Nhi tự ghé vào lỗ tai tôi: "Lão Đại, một bác sĩ tên là Trình Lâm hỏi, anh có cần cô ấy tới khám lại lần nữa không." Tôi thấy hơi lạ khi hắn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý, "Không hổ là đại ca, anh thừa tinh lực thật đấy."
Khám ư? Tôi thật hy vọng tra công sẽ mắc phải bệnh nan ý để tôi sớm hoàn thành nhiệm vụ. Tôi từng nghe về chuyện lưu lại tai họa nghìn năm, ánh mắt thuộc hạ nhìn tôi lại không đơn giản, chẳng lẽ tra công chân chính đã tìm tới cửa? Tôi thấy hơi kích động rồi đó!
Một người phụ nữ cao lớn, đeo khẩu trang màu xanh cùng với chiếc áo khoác dài màu trắng, để lộ ra đôi mắt xinh đẹp xuất hiện. Cô có giọng nói động lòng người, "Ngài Tra, mời ngài ngồi."
Không thể không nói cả người tôi như bị điện giật. Số đào hoa của tôi luôn không tốt.
Những cô gái mà tôi gặp trên đường, ngoại trừ hỏi đường thì chính là mượn điện thoại, nhưng nói chuyện chưa tới hai câu thì mấy cô ấy đã đi mất, không thèm nhìn tôi. Lẽ nào là do trông tôi quá xấu ư? Nói đến đây... Vẫn là lần đầu tiên có một người phụ nữ xinh đẹp nhìn thẳng vào tôi như vậy, cô ấy thật sự... Rất đáng yêu.
Sau khi khôi phục tinh thần, tôi ngoan ngoãn ngồi lên giường bệnh. Hai người bị che bởi tấm rèm. Dường như tôi nghe thấy một tiếng cười, nữ bác sĩ xoay người lại, cô cong mắt cười rồi đột nhiên lao về phía tôi.
Tôi còn chưa hết bất ngờ thì cơ thể cô ấy đã đè lên người tôi. Tôi phải thừa nhận rằng đời này, ngoài em gái tôi ra thì tôi chưa từng gần gũi với người phụ nữ nào như vậy. Người phụ nữ mạnh dạn ngồi trên eo tôi khiến tôi không dám nhúc nhích vì sợ sẽ làm cô ấy ngã.
"Anh Tình, chúng ta chơi trò khác đi." Giọng điệu trầm thấp của người phụ nữ vang lên như sấm rền bên tai tôi.puddingvixoai.wordpress.com
Tôi vẫn thích các cô gái dịu dàng, yếu đuối hơn. Chắc người phụ nữ này chỉ đơn thuần là người yêu bị tra công nào đó bỏ rơi mà thôi. Có lẽ tôi sẽ không giữ được sự trong sạch của bản thân, tôi nghẹn họng nửa ngày mới thốt ra được hai chữ: "Đi xuống."
Khi cười lên, đôi mắt người phụ nữ cong thành hình trăng lưỡi liềm. Mái tóc đen như mực xõa xuống hai vai, còn trâm cài tóc nhọn hoắt kề bên cổ tôi. Tóc gáy tôi dựng đứng vì giọng nói trầm thấp này rõ ràng là của đàn ông: "Tôi thật không ngờ anh lại lùi bước."
Đàn ông ư? ĐM, biến thái! Tôi muốn né tránh theo bản năng nhưng người này lại dùng sức bịt miệng và mũi tôi lại. Xung quanh tôi tràn ngập mùi hương xa lạ, còn hai tay bị ghì chặt, trông tôi giống như con cá mắc cạn đang quẫy mình.
Tấm rèm được kéo ra, Lão Nhị hét lên với vẻ mặt kinh hãi: "Thả đại ca tao ra!" Một đám người mặc đồ đen cầm súng lao vào trong cực kỳ ngầu.
Cơn tức xông lên não, trong đầu tôi chợt lóe lên một đoạn video. Tôi lập tức bắt lấy tay của người đàn ông này, xoay người lại, đè hắn xuống giường bệnh khác.
"Anh giả vờ ư?" Trong mắt người đàn ông mặc đồ trắng tràn đầy sự tức giận và ngạc nhiên, tôi cũng ngạc nhiên không kém. Chuyện tôi có thể phản công trong tích tắc chắc chắn là nhờ có sự trợ giúp của nón xanh.puddingvixoai.wordpress.com
Tôi ấn súng lên trán người đàn ông rồi mỉm cười, bắt đầu đóng kịch: "Quả nhiên cậu sẽ tới đây."
Người đàn ông mặc kệ thứ vũ khí sắc bén trên tay tôi, cậu ta tháo khẩu trang xuống, để lộ ra khuôn mặt còn cao ngạo hơn cả tra công. Trong mắt cậu ta tràn ngập sự khinh thường rồi bỗng nhiên bật cười: "Ha ha ha... Tra Cung, anh là đồ rác rưởi. Anh dám giết tôi? Tôi sẽ từ bi nói cho anh biết, tôi đã để lại trên người minh tinh đó một món đồ tốt. Anh muốn biết nó là gì không? Nếu muốn thì hãy quỳ xuống cầu xin tôi đi..."
"Cậu câm miệng lại!" Cuốn tiểu thuyết trong tay tôi đã hỏng đến không thể hỏng hơn. Mẹ nó, truyện hiện đại có tổng tài bá đạo này ở đâu ra thế? Tôi ném người đàn ông đang cười như một tên ngốc cho đàn em, sau đó đau đầu dò xét cậu ta: "Cậu là Lăng Thành à?"
Người đàn ông ngưng cười, tròng mắt đen của cậu ta sâu không thấy đáy. Lăng Thành cười như không cười, nói: "Tại sao anh lại mất trí nhớ rồi? Chẳng phải anh hận không thể giết chết tôi cũng như tôi muốn mạng anh hay sao? Con trai ngoan, tôi là bố anh đó."
Mẹ nó, tên này đúng là đồ thần kinh.
Chắc không phải người này bị Tra Cung chân chính chiếm hữu đó chứ. Nếu xuyên thành hắn, tôi khẳng định tra công sẽ lập tức tự sát, tôi cũng sẽ bỏ đi mà không quay đầu, miễn cho mình lại biến thái giống như tra công. Mỗi lần hai người họ gặp nhau là đều muốn giết chết đối phương. Ai bảo tra công ngủ với vị hôn thê của cậu ta, làm ba cậu ta tức chết, còn khiến gia đình cậu ta phải đi vào hắc đạo rồi trở thành đầu đảng xã hội đen. Quả thật là cặn bã đến mức người khác phải tức lộn ruột.
Nhưng Lăng thành cũng là người khó chơi vì cậu ta nhiều lần khiến Tra Cung mắc mưu. Lần này bắt cóc Bạch Liên Hoa, Tra Cung đã chạy ra khỏi nhà máy có lắp thuốc nổ và suýt chết.
Tiếng vỡ kính đột nhiên vang lên. Tôi trợn mắt, há hốc mồm, quay đầu nhìn bóng người màu trắng phá cửa sổ, nhảy ra ngoài rồi treo mình trên trực thăng đang từ từ bay lên cao. Trực thăng bay càng lúc càng xa trong khói lửa mịt mù, tôi láng máng nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Lăng Thành.puddingvixoai.wordpress.com
"Đinh" một tiếng, tôi kiểm tra tin nhắn: Tra Cung, hãy dùng chân anh để đổi lấy Bạch Liên Hoa.
Chậc, đúng là người điên, tới một mình rồi đi cũng một mình. Khi tôi nghĩ đến kết cục của Lăng Thành trong cuốn tiểu thuyết, tôi vỗ nón xanh, " Để cậu ta giết chết Tra Cung cũng tốt."