Tôi là Ê-ri
Chương 9
Bước đầu “vào nghề”
Trở lại Bangkok ở với mẹ, cũng vừa lúc bố tôi ở Ả Rập về. Bố chắc chắn không thể quay lại làm việc ở Ả Rập được nữa vì đã hết hợp đồng lao động, ngoài ra công việc cũng rất nặng nhọc mà ông thì đã có tuổi. Thế nên bố phải tìm việc làm thêm ở Bangkok. Vì ông đã từng là thợ mộc nên kiếm việc cũng không khó lắm. Cả nhà chỉ có một mình bố làm việc, giờ cộng thêm mẹ con tôi khiến gánh nặng gia đình càng thêm lớn. Tất cả chúng tôi ở trong một căn nhà trọ rất nhỏ, chỉ có một phòng ngủ nên mọi người phải ngủ chung. Thật may, lúc đó chị Cày đã tìm được việc làm. Chị làm nhân viên thu tiền vé xe bus tuyến số mười sáu. Tiền lương vừa đủ để trả tiền thuê phòng. Chị Chiếp thì vẫn thường xuyên đi đi về về vì chị đã có người yêu (cũng là con gái). Chị Chiếp chẳng bao giờ giúp đỡ chia sẻ gánh nặng với gia đình mà chỉ thích ra ngoài sống riêng. Anh Tông tiếp tục học đại học, anh lái xe ôm cũng có góp tiền phụ mua thức ăn. Còn tôi vẫn chưa có việc làm. Đã thế còn ôm con về làm tăng thêm gánh nặng cho mọi người.
Tôi thường xuyên bị người trong gia đình mắng mỏ, chì chiết nhưng vẫn phải cố gắng chịu đựng vì không còn sự lựa chọn nào khác. Gia đình chúng tôi khi đó rất khó khăn nên không khí lúc nào cũng nặng nề. Chúng tôi nợ rất nhiều tiền của những người xung quanh, nợ cả tiền thuê nhà, toàn những chuyện đau đầu. Tôi bị trầm cảm nặng đến mức thỉnh thoảng muốn tự tử vì những hành động lầm lỗi của mình. Tôi tự trách bản thân tại sao lại có con khi còn quá trẻ để phải bỏ học giữa chừng và trở thành gánh nặng cho cả gia đình.
Gia đình tôi khá thân thiết với gia đình chị Wan, hàng xóm cùng dãy trọ. Hàng ngày chị Wan vẫn thường sang nói chuyện với mẹ tôi, còn chồng chị lại thích sang uống rượu với bố tôi vì hai phòng nằm sát nhau. Chị Wan có bốn đứa con nhỏ, tuổi từ ba đến mười hai. Chị là người từng trải, rất thích diện những bộ đồ sặc sỡ và biết cách trang điểm khiến nhiều lúc tôi thấy ghen tị với vẻ đẹp của chị. Thi thoảng tôi nhờ chị dạy cho cách trang điểm, khiến dần dần chúng tôi trở nên thân thiết với nhau hơn. Hai chị em thường ngồi nói chuyện công việc hoặc bàn tính cách làm ăn. Chị Wan thường nói, chị thích buôn bán nhưng không có vốn, còn đi xin việc làm thuê thực sự rất khó.
Một hôm, chị Wan sang hỏi tôi:
“Em có muốn đi làm nhân viên phục vụ quán không?”.
Tôi thực sự muốn đi làm lấy tiền mua sữa cho con và cũng không muốn ngồi chơi mãi ở nhà làm gánh nặng cho gia đình.
Chị Wan nói:
“Chúng ta sẽ đi làm việc ở Pattaya. Chị biết ở Pattaya có rất nhiều nhà hàng tuyển nhân viên phục vụ vì chị đã từng làm ở đó. Tiền lương cũng khá, không dưới năm nghìn bạt lại còn có cả tiền bo riêng nữa”.
Tôi tin lời chị và hy vọng sẽ có tiền mang về giúp đỡ gia đình. Nhưng vấn đề là cả tôi và chị Wan chỉ có mỗi tiền đi xe đến Pattaya, các khoản chi phí khác đều không có. Nhưng chị Wan nói không sao, đến đó xin ngủ nhờ nhà bạn chị ấy trước. Hai chị em thống nhất sẽ thử đến đó xem có việc gì làm không trước đã nên tôi không mang theo nhiều quần áo, chỉ có một bộ quần bò áo phông bình thường mặc trên người và mang theo một bộ váy liền. Chị Wan bảo:
“Đến đó sẽ mua sau vì ở đó kiếm tiền dễ lắm. Ngoài ra, nếu xin được việc làm thì họ sẽ phát quần áo đồng phục cho mình mặc”.
Tới Pattaya, chị Wan đến tìm một người bạn. Anh này là nhân viên chăm sóc vườn cây trong khách sạn. Tôi không biết họ nói chuyện gì với nhau, chỉ biết một lúc sau họ đưa tôi về nhà trọ của anh ấy.
Anh này tên là Lek. Cái mà anh gọi là nhà trọ ấy không hẳn là một ngôi nhà mà là một túp lều được lắp ghép từ các cây gỗ nhỏ thì đúng hơn. Trong lều có hai người đàn ông khác đang nằm chơi. Tôi thấy bất tiện khi phải ngủ ở đây vì chỗ nằm rất chật, nhưng cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Chị Wan bảo tôi chịu khó ngủ tạm ở đây trước, khi nào có tiền sẽ chuyển đi nơi khác.
Khoảng sáu giờ chiều hôm đó, chị Wan đưa tôi đến xin việc tại Soi 4 (Ngõ số 4). Tôi thay bộ quần áo đang mặc bằng một bộ váy liền màu xanh rực rỡ giống hệt màu xanh của đèn tín hiệu giao thông hay màu lá chuối non. Tôi mặc bộ này đi đến đâu cũng có người nhìn theo vì màu sắc của nó quá chói, trông lố bịch không chịu được, cổ áo còn may theo kiểu Tàu nữa. Trong người tôi lúc đó chỉ có đúng bốn bạt, số tiền còn lại sau khi mua vé xe khách, còn chị Wan chắc cũng không có nhiều hơn tôi là mấy. Chúng tôi phải đi bộ từ Pattaya Klang đến Soi 4, quãng đường dài khoảng hai cây số.
Tôi còn nhớ hôm đó, chúng tôi đi làm mà không ăn cơm chiều bởi không có tiền. Trong Soi 4, có một quán bar khá giống quán bar Nhật. Chị Wan bảo tôi đây là quán rượu, chúng tôi sẽ phục vụ rượu tại đây. Sau khi trao đổi công việc xong, họ bảo chúng tôi vào ngồi trong một cái tủ khá lớn và chờ các khách du lich đến từ mọi nước như Nhật Bản, Hàn Quốc, Hồng Kông,… đến lựa chọn người phục vụ rượu cho họ.
Tôi vào ngồi trong một chiếc tủ, trong đó đã có cả trăm cô gái khác ngồi chờ sẵn. Tôi không nói chuyện với bất kỳ ai vì không quen họ. Chỉ biết hầu hết mọi người ai cũng nhìn tôi chằm chằm như người ngoài hành tinh, có lẽ là vì tôi ăn mặc quá lố bịch lại còn không biết cách trang điểm. Nhưng tôi cũng không bận tâm lắm và cũng không muốn nói chuyện với ai cả. Tôi biết khi đó trông mình rất xấu xí, trái ngược hoàn toàn với những cô gái khác trong tủ. Bọn họ ai cũng ăn mặc rất đẹp, nhiều cô trông khá trẻ con nhưng cũng có nhiều người đã lớn tuổi, già kinh khủng. Bọn họ ngồi tám chuyện với nhau theo cách của những chị em bình thường khác.
Ngồi được một lúc thì có tiếng chuông, đèn màu hồng trong tủ cũng sáng lên lấp lánh. Bọn con gái chạy lại ngồi tụm thành từng nhóm. Sau đó có du khách nước ngoài, có lẽ là người Nhật Bản, Trung Quốc đi vào theo từng nhóm lớn. Họ chọn từng cô gái rồi đi ra cùng nhau. Sự việc này diễn ra nhiều đợt, những cô gái ngồi trong tủ cũng lần lượt được chọn và ra ngoài cùng khách gần hết chỉ còn lại khoảng mười người, trong đó có tôi và chị Wan. Cho đến gần nửa đêm chị Wan cũng được khách chọn đi. Thật không thể tin được là cả tủ chỉ còn lại một mình tôi chưa được chọn. Trước khi đi chị Wan có dặn tôi:
“Nếu đêm nay chị không về thì ngày mai chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây nhé”.
Tôi liền đồng ý với chị.
Một lúc sau chủ quán đến nói với tôi là cửa hàng đã đóng cửa, ngày mai lại đến làm tiếp. Công việc bắt đầu từ ba giờ chiều và yêu cầu tôi phải đến đúng giờ. Tôi phải đi bộ quay trở về ngôi nhà đó một lần nữa giống như lúc chiều. Tôi thấy rất đói nhưng chỉ còn lại có bốn bạt không mua gì được, đến cả tiền xe bus cũng không đủ. Tôi bắt đầu thấy hoang mang không biết mình đến đây để làm gì. Về đến túp lều đó, tôi gọi người ra mở cửa. Anh chủ nhà đã chuẩn bị sẵn chỗ ngủ cho tôi bằng cách mắc một chiếc màn để tôi ngủ một mình bên trong. Thấy tôi có vẻ đang suy nghĩ lo lắng chuyện gì, anh bảo:
“Em không phải sợ, anh sẽ không làm gì em đâu, cứ vào ngủ đi, không phải lo lắng gì hết”.
Tôi quyết định vào ngủ, hôm sau tỉnh dậy cảm giác rất sảng khoái. Chị Wan đêm đó không về thật. Tôi ngồi suy tính xem mình đang làm gì vì hiện tại tôi đang rất đói.
Tôi đi ra ngoài ngồi, hai anh chủ nhà mời tôi đi ăn cơm nhưng tôi từ chối. Tôi ngại không dám thú nhận với họ rằng tôi không có tiền mua cơm. Nhưng họ vẫn mua một suất bún và nước chấm cho tôi. Đói quá nên tôi đành phải ăn, vì thực sự cũng không thể chịu đựng thêm được nữa. Khoảng gần ba giờ chiều, tôi bắt đầu đi tắm, chuẩn bị đi làm và tất nhiên vẫn phải mặc bộ váy cũ như đêm trước. Tôi không biết trang điểm và cũng không có mỹ phẩm, chỉ có một cây bút chì kẻ lông mày, một hộp phấn rôm và một thỏi son. Tôi kẻ lông mày ai nhìn thấy cũng hỏi đây là lông mày hay là sâu róm vì tôi sẽ vẽ thành một đường thẳng tắp không có nét cong nào cả. Tôi đánh thêm chút phấn, tô son môi, chỉ có vậy thôi, cũng không có phấn mắt.
Ba giờ chiều, tôi đi tới quán bar đó, điểm danh với nhân viên quản lý cửa hàng rồi vào ngồi trong tủ mà không hề nói chuyện với ai. Hôm nay vẫn không thấy chị Wan đến làm nên tôi thấy bắt đầu lo lắng, không biết chị ấy đã đi đâu.
Mọi việc cũng diễn ra y như hôm trước, đó là khách vào quán, chọn một trong số các cô gái rồi cùng nhau đi ra. Cuối cùng, khi đã đến lúc gần tan giờ làm mà vẫn còn lại một mình tôi như hôm trước, cô củ quán liền đến bảo tôi:
“Ngày mai cháu phải trang điểm kỹ hơn thì mới được đi làm như các bạn chứ”.
Việc không nói chuyện với bất kỳ ai khiến tôi không hề biết mình đang làm việc gì. Tôi đúng thật là ngốc nghếch và quê mùa quá, không theo kịp người khác. Tôi vẫn phải đi bộ về nhà và nhịn đói như hôm trước. Tôi rất muốn trở về với con trai và mẹ ở Bangkok nhưng không có tiền. Tôi quyết tâm rằng, nếu được tiền bo từ việc phục vụ rượu chỉ khoảng một, hai trăm bạt thôi thì tôi sẽ trở về nhà ngay lập tức. Tôi thực sự không muốn ở lại Pattaya nữa.
Cả hai anh chủ nhà vẫn mua bún cho tôi ăn như hôm trước. Tôi thấy ái ngại với họ lắm nhưng cũng không biết phải làm thế nào. Đến ngày thứ ba, họ bảo tôi phải chuyển đi ở chỗ khác trước khi ông chủ biết chuyện họ mang con gái về nhà ngủ. Họ nói:
“Em không thể cứ ở mãi trong nhà anh được, vì bọn anh chỉ là người làm thuê”.
Trở lại Bangkok ở với mẹ, cũng vừa lúc bố tôi ở Ả Rập về. Bố chắc chắn không thể quay lại làm việc ở Ả Rập được nữa vì đã hết hợp đồng lao động, ngoài ra công việc cũng rất nặng nhọc mà ông thì đã có tuổi. Thế nên bố phải tìm việc làm thêm ở Bangkok. Vì ông đã từng là thợ mộc nên kiếm việc cũng không khó lắm. Cả nhà chỉ có một mình bố làm việc, giờ cộng thêm mẹ con tôi khiến gánh nặng gia đình càng thêm lớn. Tất cả chúng tôi ở trong một căn nhà trọ rất nhỏ, chỉ có một phòng ngủ nên mọi người phải ngủ chung. Thật may, lúc đó chị Cày đã tìm được việc làm. Chị làm nhân viên thu tiền vé xe bus tuyến số mười sáu. Tiền lương vừa đủ để trả tiền thuê phòng. Chị Chiếp thì vẫn thường xuyên đi đi về về vì chị đã có người yêu (cũng là con gái). Chị Chiếp chẳng bao giờ giúp đỡ chia sẻ gánh nặng với gia đình mà chỉ thích ra ngoài sống riêng. Anh Tông tiếp tục học đại học, anh lái xe ôm cũng có góp tiền phụ mua thức ăn. Còn tôi vẫn chưa có việc làm. Đã thế còn ôm con về làm tăng thêm gánh nặng cho mọi người.
Tôi thường xuyên bị người trong gia đình mắng mỏ, chì chiết nhưng vẫn phải cố gắng chịu đựng vì không còn sự lựa chọn nào khác. Gia đình chúng tôi khi đó rất khó khăn nên không khí lúc nào cũng nặng nề. Chúng tôi nợ rất nhiều tiền của những người xung quanh, nợ cả tiền thuê nhà, toàn những chuyện đau đầu. Tôi bị trầm cảm nặng đến mức thỉnh thoảng muốn tự tử vì những hành động lầm lỗi của mình. Tôi tự trách bản thân tại sao lại có con khi còn quá trẻ để phải bỏ học giữa chừng và trở thành gánh nặng cho cả gia đình.
Gia đình tôi khá thân thiết với gia đình chị Wan, hàng xóm cùng dãy trọ. Hàng ngày chị Wan vẫn thường sang nói chuyện với mẹ tôi, còn chồng chị lại thích sang uống rượu với bố tôi vì hai phòng nằm sát nhau. Chị Wan có bốn đứa con nhỏ, tuổi từ ba đến mười hai. Chị là người từng trải, rất thích diện những bộ đồ sặc sỡ và biết cách trang điểm khiến nhiều lúc tôi thấy ghen tị với vẻ đẹp của chị. Thi thoảng tôi nhờ chị dạy cho cách trang điểm, khiến dần dần chúng tôi trở nên thân thiết với nhau hơn. Hai chị em thường ngồi nói chuyện công việc hoặc bàn tính cách làm ăn. Chị Wan thường nói, chị thích buôn bán nhưng không có vốn, còn đi xin việc làm thuê thực sự rất khó.
Một hôm, chị Wan sang hỏi tôi:
“Em có muốn đi làm nhân viên phục vụ quán không?”.
Tôi thực sự muốn đi làm lấy tiền mua sữa cho con và cũng không muốn ngồi chơi mãi ở nhà làm gánh nặng cho gia đình.
Chị Wan nói:
“Chúng ta sẽ đi làm việc ở Pattaya. Chị biết ở Pattaya có rất nhiều nhà hàng tuyển nhân viên phục vụ vì chị đã từng làm ở đó. Tiền lương cũng khá, không dưới năm nghìn bạt lại còn có cả tiền bo riêng nữa”.
Tôi tin lời chị và hy vọng sẽ có tiền mang về giúp đỡ gia đình. Nhưng vấn đề là cả tôi và chị Wan chỉ có mỗi tiền đi xe đến Pattaya, các khoản chi phí khác đều không có. Nhưng chị Wan nói không sao, đến đó xin ngủ nhờ nhà bạn chị ấy trước. Hai chị em thống nhất sẽ thử đến đó xem có việc gì làm không trước đã nên tôi không mang theo nhiều quần áo, chỉ có một bộ quần bò áo phông bình thường mặc trên người và mang theo một bộ váy liền. Chị Wan bảo:
“Đến đó sẽ mua sau vì ở đó kiếm tiền dễ lắm. Ngoài ra, nếu xin được việc làm thì họ sẽ phát quần áo đồng phục cho mình mặc”.
Tới Pattaya, chị Wan đến tìm một người bạn. Anh này là nhân viên chăm sóc vườn cây trong khách sạn. Tôi không biết họ nói chuyện gì với nhau, chỉ biết một lúc sau họ đưa tôi về nhà trọ của anh ấy.
Anh này tên là Lek. Cái mà anh gọi là nhà trọ ấy không hẳn là một ngôi nhà mà là một túp lều được lắp ghép từ các cây gỗ nhỏ thì đúng hơn. Trong lều có hai người đàn ông khác đang nằm chơi. Tôi thấy bất tiện khi phải ngủ ở đây vì chỗ nằm rất chật, nhưng cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Chị Wan bảo tôi chịu khó ngủ tạm ở đây trước, khi nào có tiền sẽ chuyển đi nơi khác.
Khoảng sáu giờ chiều hôm đó, chị Wan đưa tôi đến xin việc tại Soi 4 (Ngõ số 4). Tôi thay bộ quần áo đang mặc bằng một bộ váy liền màu xanh rực rỡ giống hệt màu xanh của đèn tín hiệu giao thông hay màu lá chuối non. Tôi mặc bộ này đi đến đâu cũng có người nhìn theo vì màu sắc của nó quá chói, trông lố bịch không chịu được, cổ áo còn may theo kiểu Tàu nữa. Trong người tôi lúc đó chỉ có đúng bốn bạt, số tiền còn lại sau khi mua vé xe khách, còn chị Wan chắc cũng không có nhiều hơn tôi là mấy. Chúng tôi phải đi bộ từ Pattaya Klang đến Soi 4, quãng đường dài khoảng hai cây số.
Tôi còn nhớ hôm đó, chúng tôi đi làm mà không ăn cơm chiều bởi không có tiền. Trong Soi 4, có một quán bar khá giống quán bar Nhật. Chị Wan bảo tôi đây là quán rượu, chúng tôi sẽ phục vụ rượu tại đây. Sau khi trao đổi công việc xong, họ bảo chúng tôi vào ngồi trong một cái tủ khá lớn và chờ các khách du lich đến từ mọi nước như Nhật Bản, Hàn Quốc, Hồng Kông,… đến lựa chọn người phục vụ rượu cho họ.
Tôi vào ngồi trong một chiếc tủ, trong đó đã có cả trăm cô gái khác ngồi chờ sẵn. Tôi không nói chuyện với bất kỳ ai vì không quen họ. Chỉ biết hầu hết mọi người ai cũng nhìn tôi chằm chằm như người ngoài hành tinh, có lẽ là vì tôi ăn mặc quá lố bịch lại còn không biết cách trang điểm. Nhưng tôi cũng không bận tâm lắm và cũng không muốn nói chuyện với ai cả. Tôi biết khi đó trông mình rất xấu xí, trái ngược hoàn toàn với những cô gái khác trong tủ. Bọn họ ai cũng ăn mặc rất đẹp, nhiều cô trông khá trẻ con nhưng cũng có nhiều người đã lớn tuổi, già kinh khủng. Bọn họ ngồi tám chuyện với nhau theo cách của những chị em bình thường khác.
Ngồi được một lúc thì có tiếng chuông, đèn màu hồng trong tủ cũng sáng lên lấp lánh. Bọn con gái chạy lại ngồi tụm thành từng nhóm. Sau đó có du khách nước ngoài, có lẽ là người Nhật Bản, Trung Quốc đi vào theo từng nhóm lớn. Họ chọn từng cô gái rồi đi ra cùng nhau. Sự việc này diễn ra nhiều đợt, những cô gái ngồi trong tủ cũng lần lượt được chọn và ra ngoài cùng khách gần hết chỉ còn lại khoảng mười người, trong đó có tôi và chị Wan. Cho đến gần nửa đêm chị Wan cũng được khách chọn đi. Thật không thể tin được là cả tủ chỉ còn lại một mình tôi chưa được chọn. Trước khi đi chị Wan có dặn tôi:
“Nếu đêm nay chị không về thì ngày mai chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây nhé”.
Tôi liền đồng ý với chị.
Một lúc sau chủ quán đến nói với tôi là cửa hàng đã đóng cửa, ngày mai lại đến làm tiếp. Công việc bắt đầu từ ba giờ chiều và yêu cầu tôi phải đến đúng giờ. Tôi phải đi bộ quay trở về ngôi nhà đó một lần nữa giống như lúc chiều. Tôi thấy rất đói nhưng chỉ còn lại có bốn bạt không mua gì được, đến cả tiền xe bus cũng không đủ. Tôi bắt đầu thấy hoang mang không biết mình đến đây để làm gì. Về đến túp lều đó, tôi gọi người ra mở cửa. Anh chủ nhà đã chuẩn bị sẵn chỗ ngủ cho tôi bằng cách mắc một chiếc màn để tôi ngủ một mình bên trong. Thấy tôi có vẻ đang suy nghĩ lo lắng chuyện gì, anh bảo:
“Em không phải sợ, anh sẽ không làm gì em đâu, cứ vào ngủ đi, không phải lo lắng gì hết”.
Tôi quyết định vào ngủ, hôm sau tỉnh dậy cảm giác rất sảng khoái. Chị Wan đêm đó không về thật. Tôi ngồi suy tính xem mình đang làm gì vì hiện tại tôi đang rất đói.
Tôi đi ra ngoài ngồi, hai anh chủ nhà mời tôi đi ăn cơm nhưng tôi từ chối. Tôi ngại không dám thú nhận với họ rằng tôi không có tiền mua cơm. Nhưng họ vẫn mua một suất bún và nước chấm cho tôi. Đói quá nên tôi đành phải ăn, vì thực sự cũng không thể chịu đựng thêm được nữa. Khoảng gần ba giờ chiều, tôi bắt đầu đi tắm, chuẩn bị đi làm và tất nhiên vẫn phải mặc bộ váy cũ như đêm trước. Tôi không biết trang điểm và cũng không có mỹ phẩm, chỉ có một cây bút chì kẻ lông mày, một hộp phấn rôm và một thỏi son. Tôi kẻ lông mày ai nhìn thấy cũng hỏi đây là lông mày hay là sâu róm vì tôi sẽ vẽ thành một đường thẳng tắp không có nét cong nào cả. Tôi đánh thêm chút phấn, tô son môi, chỉ có vậy thôi, cũng không có phấn mắt.
Ba giờ chiều, tôi đi tới quán bar đó, điểm danh với nhân viên quản lý cửa hàng rồi vào ngồi trong tủ mà không hề nói chuyện với ai. Hôm nay vẫn không thấy chị Wan đến làm nên tôi thấy bắt đầu lo lắng, không biết chị ấy đã đi đâu.
Mọi việc cũng diễn ra y như hôm trước, đó là khách vào quán, chọn một trong số các cô gái rồi cùng nhau đi ra. Cuối cùng, khi đã đến lúc gần tan giờ làm mà vẫn còn lại một mình tôi như hôm trước, cô củ quán liền đến bảo tôi:
“Ngày mai cháu phải trang điểm kỹ hơn thì mới được đi làm như các bạn chứ”.
Việc không nói chuyện với bất kỳ ai khiến tôi không hề biết mình đang làm việc gì. Tôi đúng thật là ngốc nghếch và quê mùa quá, không theo kịp người khác. Tôi vẫn phải đi bộ về nhà và nhịn đói như hôm trước. Tôi rất muốn trở về với con trai và mẹ ở Bangkok nhưng không có tiền. Tôi quyết tâm rằng, nếu được tiền bo từ việc phục vụ rượu chỉ khoảng một, hai trăm bạt thôi thì tôi sẽ trở về nhà ngay lập tức. Tôi thực sự không muốn ở lại Pattaya nữa.
Cả hai anh chủ nhà vẫn mua bún cho tôi ăn như hôm trước. Tôi thấy ái ngại với họ lắm nhưng cũng không biết phải làm thế nào. Đến ngày thứ ba, họ bảo tôi phải chuyển đi ở chỗ khác trước khi ông chủ biết chuyện họ mang con gái về nhà ngủ. Họ nói:
“Em không thể cứ ở mãi trong nhà anh được, vì bọn anh chỉ là người làm thuê”.