Tôi là Ê-ri
Chương 28
Các bạn của tôi đều ồ lên cười ngặt nghẽo rồi nói:
“Lần này thì tự mình làm tự mình chịu nhé”.
Nửa đêm hôm đó, Pi và Uôn đến quán chơi thật. Tôi lóng ngóng hết sức và thấy ngượng ngùng với người ta, không biết giấu mặt vào đâu. Thật sự thì, tận sâu trong lòng tôi cũng thấy thích Pi, nhưng tôi nghĩ điều đó chắc sẽ không thể thành hiện thực. Các bạn của tôi ai nấy đều rất xinh đẹp, chắc gì đã đến lượt tôi. Chúng tôi chơi với nhau một thời gian thì Pi thú nhận thực sự anh ấy cũng có cảm tình với tôi. Và thế là từ đó chúng tôi trở thành người yêu của nhau. Tôi từng hỏi anh:
“Tại sao anh không thích các bạn em. Ai cũng xinh đẹp cả”.
“Anh không thích con gái uống rượu”. Anh trả lời “Trong nhóm chỉ có mình em là không uống rượu”.
Tôi biết, điều quan trọng là Pi chưa từng thấy tôi ra ngoài tiếp khách nên mới thích tôi. Từ đó, tôi ngày càng trở nên yêu anh hơn và yêu bằng cả tấm lòng. Tôi bắt đầu mua sắm, đầu tư đủ thứ cho anh. Thật sự thì tôi cũng có thu nhập từ việc thỉnh thoảng trốn đi tiếp khách nhưng không thường xuyên lắm. Bởi vì tôi cũng cần phải có tiền để gửi về cho gia đình. Nakayama cũng cho tôi tiền gửi tiền về nhà nhưng không nhiều như tôi mong muốn. Bởi tôi luôn muốn có đủ tiền để có thể mua được nhà mới. Thỉnh thoảng ở nhà cũng gửi thư sang xin thêm tiền. Mỗi lần như thế, tôi cũng cố gắng kiếm tiền để gửi thêm về theo như gia đình yêu cầu.
Tôi mua đủ thứ cho Pi như dây chuyền vàng năm chỉ, bật lửa Dupont, quần áo của các thương hiệu lớn với giá rất đắt. Thỉnh thoảng, Pi mượn tôi hàng chục nghìn bạt và lần nào tôi cũng cố kiếm tiền đưa đủ cho anh. Đôi khi, tôi cũng ý thức được việc mình đang làm và tự hỏi bản thân: Có phải mình đang mê trai không?
Một người bạn khác của Pi tên là Nòng từng bảo tôi đừng đầu tư gì cho Pi nữa. Nếu không có ngày tôi sẽ phải hối hận. Nhưng tôi không tin lời Nòng vì tôi biết anh ấy cũng thích tôi. Có lẽ Nòng ghen tị với Pi khi thấy tôi mua nhiều đồ đắt tiền cho Pi như vậy.
Nhiều tháng trôi qua, mọi thứ đều thay đổi. Tukata có người yêu mới, là một nhân viên của quán bar Hosto nên thu dọn quần áo đến ở với người đàn ông đó. Mèm yêu anh Nòng và họ cũng chuyển ra ngoài ở với nhau. Chị Nám cũng đã trả hết nợ cho tôi và đang say đắm một gã người Malaysia, cũng làm trong quán bar Hosto. Chị Bia yêu một người Nhật, lại cũng làm trong Hosto. Chị Bia không chỉ yêu mà còn ngưỡng mộ người đàn ông này. Nừng và Bi đều quay trở lại với ông chồng Yakuza cũ. Chỉ có điều, cả hai giờ đây không được phép ra ngoài làm việc nữa. Còn Lếp lại quay trở về với Tíc, gã người Thái cũng làm trong bar Hosto mà cô ấy từng cùng chung sống một thời gian dài. Bản thân tôi gần như phát điên khi biết sự thật rằng Pi đã có vợ là người Thái rồi. Họ đang chung sống với nhau ở Nhật, Pi phải đi làm để gửi tiền cho người đàn bà đó học thạc sĩ. Vì quá yêu anh nên tôi rất đau lòng. Khi đã biết hết mọi chuyện, tôi gần như kiệt sức, muốn ngủ vĩnh viễn mà không phải tỉnh lại. Anh là mối tình thật sự đầu tiên của tôi, cảm giác bên anh không giống với cảm giác khi tôi ở với Ót vì đó không phải là tình yêu. Tôi tìm mua thuốc ngủ nhưng chỉ uống có hai viên, tôi uống cùng với rượu manh. Đám bạn bảo tôi đã ngủ liên tục suốt hai ngày hai đêm. Trong thời gian đó, Pi luôn túc trực bên tôi. Anh đến thăm tôi ở nhà trọ nhưng phải luôn trốn tránh, đề phòng để Nakayama không biết anh chính là kẻ đã làm cho tôi ra nông nỗi này. Nakayama đã từng tuyên bố, tốt nhất đừng để ông thấy kẻ đó, ông ta sẽ giết chết anh ta. Pi cũng hiểu rằng nếu để Nakayama bắt gặp thì sẽ rất nguy hiểm. Nakayama đã nhiều lần căn dặn tôi không được yêu bất cứ người nào nhưng tôi đã không nghe lời, tôi cũng không tin lời cảnh cáo của anh Nòng nên mới thành ra thế này. Pi cũng cố gắng đến tìm gặp tôi và giải thích cho tôi trong suốt thời gian vừa qua, dù anh không nói cho tôi biết anh đã có vợ, nhưng anh đã kể hết mọi chuyện giữa tôi và anh cho vợ nghe. Anh luôn nói tôi là một cô gái tốt, đã giúp anh rất nhiều, đến cả học phí của vợ cũng là tiền anh lấy từ tôi. Vợ Pi tên là Cộp. Hiện tại, anh Pi đã nói chuyện và hỏi ý cô ấy xem anh có thể lấy thêm một người vợ nữa không. Vợ anh quả là một người phụ nữ nhân hậu. Chị đã đồng ý cho anh Pi lấy thêm tôi và còn cho phép tôi dọn đến ở cùng nhà với họ. Chị Cộp đã gọi điện nói chuyện riêng với tôi. Chị nói, chị chưa từng giận tôi và chị cảm ơn tôi đã giúp đỡ anh Pi. Khi nghe xong tôi vô cùng đau lòng, tôi không thể làm như thế được. Người phụ nữ này quá nhân từ, không đáng bị tôi làm tổn thương. Việc chấp nhận tôi cũng đã chứng tỏ chị là một người phụ nữ quá bao dung trong khi chị thừa biết tôi chỉ là một gái bán hoa. Tôi nói với chị Cộp: “Tôi không xen vào gia đình của chị được. Tôi không thể làm được điều đó”. Chị Cộp nói:
“Nếu Nỉnh nhớ anh Pi thì có thể đến tìm anh ở nhà bất cứ lúc nào. Chị sẽ luôn chào đón em. Và nếu như em gặp khó khăn gì cần sự giúp đỡ thì hãy nhớ đến chị là người đầu tiên. Chị rất sẵn lòng được giúp đỡ em bất kỳ chuyện gì”.
Chị nói tiền mà tôi đưa cho anh Pi đã giúp chị có thể tiếp tục học. Chị cũng biết, để có được số tiền đó tôi đã phải làm những gì. Tôi thật sự rất cảm động trước tấm lòng của chị và quyết định rời bỏ Pi. Vì thế, tôi đã suy nghĩ làm thế nào để không phải thường xuyên gặp anh bởi càng gần anh bao nhiêu, tôi lại càng thấy đau khổ bấy nhiêu. Tôi nghĩ chỉ còn cách trốn khỏi nơi này, trốn khỏi nhà Nakayama để đi chỗ khác sống mới có thể quên được anh. Vì thế, tôi đã thu dọn quần áo và định trốn đến Yokohama, trong khi tôi cũng chưa từng biết đến nơi đó.
Khoảng hơn bảy giờ tối, tôi vội vàng thu dọn đề để chuẩn bị trốn khỏi nhà Nakayama. Tôi chỉ mang theo một chiếc va ly du lịch. Trong khi đang chuẩn bị lên taxi thì tình cờ Nakayama cũng vừa đến. Thấy thế, Nakayama giận dữ chạy tới lôi tôi ra khỏi xe và hỏi:
“Mày định đi đâu? Tính chạy trốn hả?”.
Lúc đó tôi run lên vì sợ, tôi lúng túng không biết phải làm gì. Nakayama kéo tôi về quán. Khi đã vào trong quán ông ta không nói một lời đánh tôi không thương tiếc, vừa tát vừa đấm vừa đá tôi như đánh một bao tải cát. Từ khi sinh ra tôi chưa bao giờ bị ai đánh đau đến vậy. Lúc đó trong quán còn có chị Nám đang làm việc. Chỉ có điều chị đã dọn ra ngoài thuê phòng ở không cách xa chỗ tôi là mấy. Nakayama liên tục hỏi:
“Mày định trốn đi đâu? Tại sao phải trốn? Ở đây chưa đủ sung sướng hay sao mà làm như vậy?”.
Tôi trả lời
“Bác, cháu thấy chán cuộc sống như thế này, không có tự do, chẳng được phép đi đâu”.
Chỉ mới nói có vậy, ông đánh tôi mạnh hơn và nói đi nói lại câu “Tự do hả? Thích tự do lắm có phải không?”. Rồi ông ta cầm cái gạt tàn thuốc lá bằng thủy tinh đập vào mặt tôi khiến máu chảy ròng ròng. Sau đó ném tôi vào tường rồi lại xông vào đấm đá, đánh đập tôi một cách điên loạn, đến mức chị Nám không thể chịu nổi chạy đến quỳ dưới chân Nakayama xin tha cho tôi. Nhưng Nakayama cũng không quan tâm còn lấy chân đạp vào mặt chị Nám khiến chị ngã bật ra sau. Lúc đó tên Lốn, thấy Nakayama đánh tôi liên tiếp cũng định chạy vào giúp đánh tôi với hy vọng lấy được lòng chủ. Không ngờ Nakayama lại quay ra chửi Lốn, đại khái là “Mày đừng có dính mũi vào đây. Chuyện của tao cấm mày không được động vào”. Đồng thời, Nakayama cũng dang tay tát thẳng vào mặt hắn vì dám xông vào đánh tôi. Tôi hiểu Nakayama rất giận tôi và chỉ một mình ông ta được đánh tôi, người khác đều không có quyền. Tôi vẫn nhớ lúc đó, Nakayama đánh tôi nặng đến mức máu của tôi bắn đỏ hết cả quán, tôi còn bị gãy hai cái răng. Mặt mũi quần áo của tôi bê bết máu. Không ai có thể giúp gì cho tôi. Tôi ngất lịm trên nền nhà không còn biết gì nữa, không còn một chút sức lực nào, giống như người sắp chết. Cuối cùng, tôi nghe thấy Nakayama sai tên Lốn kéo tôi lên xe. Nakayama lái xe đỗ ngay trước cửa quán để không ai có thể nhìn thấy cảnh tôi bị bế lên xe. Lúc đó tôi vẫn còn tỉnh, tôi nghĩ đến bố mẹ:
“Bố ơi! Mẹ ơi! Nỉnh sắp chết rồi. Giúp con với…bố mẹ ơi”.
Tôi luôn nghĩ mình sẽ chết và rất sợ sẽ không được gặp bố mẹ nữa. Tôi tin rằng Nakayama sẽ đưa tôi đi ném ở chỗ nào đó hoặc đem tôi đi giết. Nhưng Nakayama lại đưa tôi đến một ngôi nhà tôi thấy tiếng ông ta liên tục bám chuông của nhà người nào đó mà tôi không biết một cách gấp gáp. Khi chủ nhà chạy ra mở cửa, Nakayama liền sai người bế tôi xuống xe, sai chủ nhà chữa trị cho tôi khỏi bệnh. Ông ta ép người đó phải chữa khỏi bệnh cho tôi. Thì ra, chủ nhà là một bác sĩ, và ngôi nhà đó là nhà riêng của bác sĩ, không phải là phòng khám hay bệnh viện. Vì tôi không có hộ chiếu nên không thể vào bệnh viện. Tôi nghỉ lại nhà người đó trọn một ngày. Người ta truyền cho tôi một chai đạm. Sau đó, Nakayama đến đón tôi về tự chăm sóc tại nhà và ra lệnh cho ông bác sĩ đó không được phép báo cảnh sát. Vị bác sĩ cung kính nhận lời. Nakayama đưa tôi về lại căn phòng tôi đang ở để dưỡng bệnh, cấm tôi không được bỏ trốn thêm lần nữa. Tôi thấy Nakayama bật khóc khi ngồi bên cạnh giường xoa đầu tôi rồi thủ thỉ: “Bác không muốn đánh con như vậy đâu. Chỉ vì bác quá giận dữ khi con có ý bỏ trốn đi nơi khác và bác cũng biết con chỉ vì mê muội đàn ông nên không muốn ở với bác nữa. Lần sau con không được làm như thế nữa nhé”.
Sau đó vài ngày, tôi dần dần bình phục. Nakayama lại lái xe đến đón tôi ra ngoài và nói hôm nay sẽ đưa tôi đi làm răng giả. Nhưng vì tôi không có chứng minh thư nhân dân nên Nakayama đưa tôi về nhà mình. Đây là lần đầu tiên tôi được đến nhà Nakayama. Đó là một ngôi nhà rất lớn, nơi bà vợ người Nhật và các con của ông ta sinh sống. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được thấy mặt con trai và con gái Nakayama, nhưng không trông thấy bà vợ vì ông ta chỉ cho tôi đứng ngoài, không được vào nhà. Nakayama gọi các con ra ngoài nói chuyện với tôi. Con gái Nakayama cũng tầm tuổi tôi, khoảng mười chín, hai mươi tuổi và quan trọng là con gái của Nakayama cũng có tên là Ê-ri, trùng với tên ông ta đặt cho tôi. Điều này khiến tôi cảm thấy Nakayama thật sự yêu thương tôi như con của mình. Nếu không ông ta sẽ không đời nào đặt tên tôi trùng với tên con gái ông ta. Nakayama luôn nói rằng tôi là một đứa rất bướng bỉnh, không bao giờ chịu nghe lời. Nakayama cấm tôi điều gì thì tôi nhất định sẽ làm điều đó cho bằng được, trái hẳn với con gái ruột của ông ta. Con gái ông ta luôn biết nghe lời và cũng chưa từng cãi lại ông ta lần nào. Chẳng như tôi nói gì cũng cãi.
Sau đó Nakayama đưa tôi đi ở chơi núi Phú Sĩ. Tôi vẫn nhớ Nakayama từng đưa tôi đến đó chơi. Và đây là lần thứ ba tôi được đến đó. Lần này có cả chị Nám đi cùng. Chị Nám rất vui mừng khi biết tôi đã thoát chết và lại được Nakayama yêu quý như xưa. Chị Nám nói:
“Khi ấy chắc bác phải rất giận khi Nỉnh bỏ trốn, vì bác yêu thương Nỉnh lắm”.
Lúc đó, tôi thấy trong lòng dâng lên tình cảm yêu thương Nakayama một cách sâu sắc giống như tình cảm của một người dành cho bố mẹ và thấy hối hận vì trong suốt thời gian qua tôi đã rất ương bướng, không chịu nghe lời ông. Từ ngày đó trở đi, tôi không còn có ý định bỏ trốn nữa. Tôi thực sự đã có tình cảm gắn bó với Nakayama và tôi hiểu rằng ông cũng rất yêu quý, luôn chiều theo ý của tôi.
Nhưng sau đó không lâu, một sự kiện bất ngờ đã xảy ra với Nakayama. Một hôm, Nakayama đến báo với tôi rằng không lâu nữa ông sẽ không còn được ở bên cạnh tôi và có lẽ chúng tôi sẽ phải rời xa nhau vĩnh viễn. Nakayama không chịu nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ dặn tôi ở lại trông coi quán và chờ ông một thời gian. Nakayama sẽ quay về trong vòng không quá mười ngày. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì tôi vẫn phải chờ ở đây, không được đi đâu. Tôi hỏi Nakayama đi đâu nhưng ông không chịu trả lời, chỉ dặn tôi phải trông coi quán cho cẩn thận và để ý xem bà vợ người Hàn Quốc của ông có quan hệ với người đàn ông nào khác không. Nakayama nói chuyện rất lạ làm tôi không thể nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Rồi Nakayama biến mất bốn, năm ngày thấy xuất hiện. Trong quán cũng có nhiều thay đổi, bà vợ người Hàn Quốc của Nakayama đưa một người đàn ông khác cũng là người Hàn Quốc về quán ở cùng như vợ chồng. Bà cũng không hề lo sợ tôi sẽ nói chuyện này với Nakayama. Hay nói đúng hơn là bà ta cũng không thèm quan tâm đến tôi nữa.
Và cũng từ hôm Nakayama đi, Lốn đứng lên nắm quyền. Nakayama chỉ dặn hắn giúp ông trông coi cửa hàng trong thời gian ông không ở nhà. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn được phép điều hành mọi hoạt động kinh doanh của quán. Hắn chỉ có nhiệm vụ trông coi và giúp tôi giải quyết khi trong quán có vấn đề với khách hàng hoặc có cảnh sát đến. Nhưng hắn lại lạm quyền một cách quá đáng. Hắn còn ép tiếp viên nữ trong quán phải quan hệ với hắn hàng đêm và hầu như ai cũng phải chiều hắn, nếu ai chống đối hắn dùng bạo lực để ép buộc và dọa sẽ nộp người đó cho cảnh sát trục xuất về Thái. Vài người sợ hắn nên phải chấp nhận làm theo. Trong khi đó, má mì cũng trao hết toàn bộ quyền lực cho hắn vì nghĩ rằng chắc Nakayama sẽ không quay lại quán nữa. Bà ta được tên Lốn ủng hộ và hắn trở thành tay chân của bà. Tên Lốn nhiều lần ép tôi ngủ với hắn nhưng lần nào cũng bị tôi từ chối.
“Lần này thì tự mình làm tự mình chịu nhé”.
Nửa đêm hôm đó, Pi và Uôn đến quán chơi thật. Tôi lóng ngóng hết sức và thấy ngượng ngùng với người ta, không biết giấu mặt vào đâu. Thật sự thì, tận sâu trong lòng tôi cũng thấy thích Pi, nhưng tôi nghĩ điều đó chắc sẽ không thể thành hiện thực. Các bạn của tôi ai nấy đều rất xinh đẹp, chắc gì đã đến lượt tôi. Chúng tôi chơi với nhau một thời gian thì Pi thú nhận thực sự anh ấy cũng có cảm tình với tôi. Và thế là từ đó chúng tôi trở thành người yêu của nhau. Tôi từng hỏi anh:
“Tại sao anh không thích các bạn em. Ai cũng xinh đẹp cả”.
“Anh không thích con gái uống rượu”. Anh trả lời “Trong nhóm chỉ có mình em là không uống rượu”.
Tôi biết, điều quan trọng là Pi chưa từng thấy tôi ra ngoài tiếp khách nên mới thích tôi. Từ đó, tôi ngày càng trở nên yêu anh hơn và yêu bằng cả tấm lòng. Tôi bắt đầu mua sắm, đầu tư đủ thứ cho anh. Thật sự thì tôi cũng có thu nhập từ việc thỉnh thoảng trốn đi tiếp khách nhưng không thường xuyên lắm. Bởi vì tôi cũng cần phải có tiền để gửi về cho gia đình. Nakayama cũng cho tôi tiền gửi tiền về nhà nhưng không nhiều như tôi mong muốn. Bởi tôi luôn muốn có đủ tiền để có thể mua được nhà mới. Thỉnh thoảng ở nhà cũng gửi thư sang xin thêm tiền. Mỗi lần như thế, tôi cũng cố gắng kiếm tiền để gửi thêm về theo như gia đình yêu cầu.
Tôi mua đủ thứ cho Pi như dây chuyền vàng năm chỉ, bật lửa Dupont, quần áo của các thương hiệu lớn với giá rất đắt. Thỉnh thoảng, Pi mượn tôi hàng chục nghìn bạt và lần nào tôi cũng cố kiếm tiền đưa đủ cho anh. Đôi khi, tôi cũng ý thức được việc mình đang làm và tự hỏi bản thân: Có phải mình đang mê trai không?
Một người bạn khác của Pi tên là Nòng từng bảo tôi đừng đầu tư gì cho Pi nữa. Nếu không có ngày tôi sẽ phải hối hận. Nhưng tôi không tin lời Nòng vì tôi biết anh ấy cũng thích tôi. Có lẽ Nòng ghen tị với Pi khi thấy tôi mua nhiều đồ đắt tiền cho Pi như vậy.
Nhiều tháng trôi qua, mọi thứ đều thay đổi. Tukata có người yêu mới, là một nhân viên của quán bar Hosto nên thu dọn quần áo đến ở với người đàn ông đó. Mèm yêu anh Nòng và họ cũng chuyển ra ngoài ở với nhau. Chị Nám cũng đã trả hết nợ cho tôi và đang say đắm một gã người Malaysia, cũng làm trong quán bar Hosto. Chị Bia yêu một người Nhật, lại cũng làm trong Hosto. Chị Bia không chỉ yêu mà còn ngưỡng mộ người đàn ông này. Nừng và Bi đều quay trở lại với ông chồng Yakuza cũ. Chỉ có điều, cả hai giờ đây không được phép ra ngoài làm việc nữa. Còn Lếp lại quay trở về với Tíc, gã người Thái cũng làm trong bar Hosto mà cô ấy từng cùng chung sống một thời gian dài. Bản thân tôi gần như phát điên khi biết sự thật rằng Pi đã có vợ là người Thái rồi. Họ đang chung sống với nhau ở Nhật, Pi phải đi làm để gửi tiền cho người đàn bà đó học thạc sĩ. Vì quá yêu anh nên tôi rất đau lòng. Khi đã biết hết mọi chuyện, tôi gần như kiệt sức, muốn ngủ vĩnh viễn mà không phải tỉnh lại. Anh là mối tình thật sự đầu tiên của tôi, cảm giác bên anh không giống với cảm giác khi tôi ở với Ót vì đó không phải là tình yêu. Tôi tìm mua thuốc ngủ nhưng chỉ uống có hai viên, tôi uống cùng với rượu manh. Đám bạn bảo tôi đã ngủ liên tục suốt hai ngày hai đêm. Trong thời gian đó, Pi luôn túc trực bên tôi. Anh đến thăm tôi ở nhà trọ nhưng phải luôn trốn tránh, đề phòng để Nakayama không biết anh chính là kẻ đã làm cho tôi ra nông nỗi này. Nakayama đã từng tuyên bố, tốt nhất đừng để ông thấy kẻ đó, ông ta sẽ giết chết anh ta. Pi cũng hiểu rằng nếu để Nakayama bắt gặp thì sẽ rất nguy hiểm. Nakayama đã nhiều lần căn dặn tôi không được yêu bất cứ người nào nhưng tôi đã không nghe lời, tôi cũng không tin lời cảnh cáo của anh Nòng nên mới thành ra thế này. Pi cũng cố gắng đến tìm gặp tôi và giải thích cho tôi trong suốt thời gian vừa qua, dù anh không nói cho tôi biết anh đã có vợ, nhưng anh đã kể hết mọi chuyện giữa tôi và anh cho vợ nghe. Anh luôn nói tôi là một cô gái tốt, đã giúp anh rất nhiều, đến cả học phí của vợ cũng là tiền anh lấy từ tôi. Vợ Pi tên là Cộp. Hiện tại, anh Pi đã nói chuyện và hỏi ý cô ấy xem anh có thể lấy thêm một người vợ nữa không. Vợ anh quả là một người phụ nữ nhân hậu. Chị đã đồng ý cho anh Pi lấy thêm tôi và còn cho phép tôi dọn đến ở cùng nhà với họ. Chị Cộp đã gọi điện nói chuyện riêng với tôi. Chị nói, chị chưa từng giận tôi và chị cảm ơn tôi đã giúp đỡ anh Pi. Khi nghe xong tôi vô cùng đau lòng, tôi không thể làm như thế được. Người phụ nữ này quá nhân từ, không đáng bị tôi làm tổn thương. Việc chấp nhận tôi cũng đã chứng tỏ chị là một người phụ nữ quá bao dung trong khi chị thừa biết tôi chỉ là một gái bán hoa. Tôi nói với chị Cộp: “Tôi không xen vào gia đình của chị được. Tôi không thể làm được điều đó”. Chị Cộp nói:
“Nếu Nỉnh nhớ anh Pi thì có thể đến tìm anh ở nhà bất cứ lúc nào. Chị sẽ luôn chào đón em. Và nếu như em gặp khó khăn gì cần sự giúp đỡ thì hãy nhớ đến chị là người đầu tiên. Chị rất sẵn lòng được giúp đỡ em bất kỳ chuyện gì”.
Chị nói tiền mà tôi đưa cho anh Pi đã giúp chị có thể tiếp tục học. Chị cũng biết, để có được số tiền đó tôi đã phải làm những gì. Tôi thật sự rất cảm động trước tấm lòng của chị và quyết định rời bỏ Pi. Vì thế, tôi đã suy nghĩ làm thế nào để không phải thường xuyên gặp anh bởi càng gần anh bao nhiêu, tôi lại càng thấy đau khổ bấy nhiêu. Tôi nghĩ chỉ còn cách trốn khỏi nơi này, trốn khỏi nhà Nakayama để đi chỗ khác sống mới có thể quên được anh. Vì thế, tôi đã thu dọn quần áo và định trốn đến Yokohama, trong khi tôi cũng chưa từng biết đến nơi đó.
Khoảng hơn bảy giờ tối, tôi vội vàng thu dọn đề để chuẩn bị trốn khỏi nhà Nakayama. Tôi chỉ mang theo một chiếc va ly du lịch. Trong khi đang chuẩn bị lên taxi thì tình cờ Nakayama cũng vừa đến. Thấy thế, Nakayama giận dữ chạy tới lôi tôi ra khỏi xe và hỏi:
“Mày định đi đâu? Tính chạy trốn hả?”.
Lúc đó tôi run lên vì sợ, tôi lúng túng không biết phải làm gì. Nakayama kéo tôi về quán. Khi đã vào trong quán ông ta không nói một lời đánh tôi không thương tiếc, vừa tát vừa đấm vừa đá tôi như đánh một bao tải cát. Từ khi sinh ra tôi chưa bao giờ bị ai đánh đau đến vậy. Lúc đó trong quán còn có chị Nám đang làm việc. Chỉ có điều chị đã dọn ra ngoài thuê phòng ở không cách xa chỗ tôi là mấy. Nakayama liên tục hỏi:
“Mày định trốn đi đâu? Tại sao phải trốn? Ở đây chưa đủ sung sướng hay sao mà làm như vậy?”.
Tôi trả lời
“Bác, cháu thấy chán cuộc sống như thế này, không có tự do, chẳng được phép đi đâu”.
Chỉ mới nói có vậy, ông đánh tôi mạnh hơn và nói đi nói lại câu “Tự do hả? Thích tự do lắm có phải không?”. Rồi ông ta cầm cái gạt tàn thuốc lá bằng thủy tinh đập vào mặt tôi khiến máu chảy ròng ròng. Sau đó ném tôi vào tường rồi lại xông vào đấm đá, đánh đập tôi một cách điên loạn, đến mức chị Nám không thể chịu nổi chạy đến quỳ dưới chân Nakayama xin tha cho tôi. Nhưng Nakayama cũng không quan tâm còn lấy chân đạp vào mặt chị Nám khiến chị ngã bật ra sau. Lúc đó tên Lốn, thấy Nakayama đánh tôi liên tiếp cũng định chạy vào giúp đánh tôi với hy vọng lấy được lòng chủ. Không ngờ Nakayama lại quay ra chửi Lốn, đại khái là “Mày đừng có dính mũi vào đây. Chuyện của tao cấm mày không được động vào”. Đồng thời, Nakayama cũng dang tay tát thẳng vào mặt hắn vì dám xông vào đánh tôi. Tôi hiểu Nakayama rất giận tôi và chỉ một mình ông ta được đánh tôi, người khác đều không có quyền. Tôi vẫn nhớ lúc đó, Nakayama đánh tôi nặng đến mức máu của tôi bắn đỏ hết cả quán, tôi còn bị gãy hai cái răng. Mặt mũi quần áo của tôi bê bết máu. Không ai có thể giúp gì cho tôi. Tôi ngất lịm trên nền nhà không còn biết gì nữa, không còn một chút sức lực nào, giống như người sắp chết. Cuối cùng, tôi nghe thấy Nakayama sai tên Lốn kéo tôi lên xe. Nakayama lái xe đỗ ngay trước cửa quán để không ai có thể nhìn thấy cảnh tôi bị bế lên xe. Lúc đó tôi vẫn còn tỉnh, tôi nghĩ đến bố mẹ:
“Bố ơi! Mẹ ơi! Nỉnh sắp chết rồi. Giúp con với…bố mẹ ơi”.
Tôi luôn nghĩ mình sẽ chết và rất sợ sẽ không được gặp bố mẹ nữa. Tôi tin rằng Nakayama sẽ đưa tôi đi ném ở chỗ nào đó hoặc đem tôi đi giết. Nhưng Nakayama lại đưa tôi đến một ngôi nhà tôi thấy tiếng ông ta liên tục bám chuông của nhà người nào đó mà tôi không biết một cách gấp gáp. Khi chủ nhà chạy ra mở cửa, Nakayama liền sai người bế tôi xuống xe, sai chủ nhà chữa trị cho tôi khỏi bệnh. Ông ta ép người đó phải chữa khỏi bệnh cho tôi. Thì ra, chủ nhà là một bác sĩ, và ngôi nhà đó là nhà riêng của bác sĩ, không phải là phòng khám hay bệnh viện. Vì tôi không có hộ chiếu nên không thể vào bệnh viện. Tôi nghỉ lại nhà người đó trọn một ngày. Người ta truyền cho tôi một chai đạm. Sau đó, Nakayama đến đón tôi về tự chăm sóc tại nhà và ra lệnh cho ông bác sĩ đó không được phép báo cảnh sát. Vị bác sĩ cung kính nhận lời. Nakayama đưa tôi về lại căn phòng tôi đang ở để dưỡng bệnh, cấm tôi không được bỏ trốn thêm lần nữa. Tôi thấy Nakayama bật khóc khi ngồi bên cạnh giường xoa đầu tôi rồi thủ thỉ: “Bác không muốn đánh con như vậy đâu. Chỉ vì bác quá giận dữ khi con có ý bỏ trốn đi nơi khác và bác cũng biết con chỉ vì mê muội đàn ông nên không muốn ở với bác nữa. Lần sau con không được làm như thế nữa nhé”.
Sau đó vài ngày, tôi dần dần bình phục. Nakayama lại lái xe đến đón tôi ra ngoài và nói hôm nay sẽ đưa tôi đi làm răng giả. Nhưng vì tôi không có chứng minh thư nhân dân nên Nakayama đưa tôi về nhà mình. Đây là lần đầu tiên tôi được đến nhà Nakayama. Đó là một ngôi nhà rất lớn, nơi bà vợ người Nhật và các con của ông ta sinh sống. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được thấy mặt con trai và con gái Nakayama, nhưng không trông thấy bà vợ vì ông ta chỉ cho tôi đứng ngoài, không được vào nhà. Nakayama gọi các con ra ngoài nói chuyện với tôi. Con gái Nakayama cũng tầm tuổi tôi, khoảng mười chín, hai mươi tuổi và quan trọng là con gái của Nakayama cũng có tên là Ê-ri, trùng với tên ông ta đặt cho tôi. Điều này khiến tôi cảm thấy Nakayama thật sự yêu thương tôi như con của mình. Nếu không ông ta sẽ không đời nào đặt tên tôi trùng với tên con gái ông ta. Nakayama luôn nói rằng tôi là một đứa rất bướng bỉnh, không bao giờ chịu nghe lời. Nakayama cấm tôi điều gì thì tôi nhất định sẽ làm điều đó cho bằng được, trái hẳn với con gái ruột của ông ta. Con gái ông ta luôn biết nghe lời và cũng chưa từng cãi lại ông ta lần nào. Chẳng như tôi nói gì cũng cãi.
Sau đó Nakayama đưa tôi đi ở chơi núi Phú Sĩ. Tôi vẫn nhớ Nakayama từng đưa tôi đến đó chơi. Và đây là lần thứ ba tôi được đến đó. Lần này có cả chị Nám đi cùng. Chị Nám rất vui mừng khi biết tôi đã thoát chết và lại được Nakayama yêu quý như xưa. Chị Nám nói:
“Khi ấy chắc bác phải rất giận khi Nỉnh bỏ trốn, vì bác yêu thương Nỉnh lắm”.
Lúc đó, tôi thấy trong lòng dâng lên tình cảm yêu thương Nakayama một cách sâu sắc giống như tình cảm của một người dành cho bố mẹ và thấy hối hận vì trong suốt thời gian qua tôi đã rất ương bướng, không chịu nghe lời ông. Từ ngày đó trở đi, tôi không còn có ý định bỏ trốn nữa. Tôi thực sự đã có tình cảm gắn bó với Nakayama và tôi hiểu rằng ông cũng rất yêu quý, luôn chiều theo ý của tôi.
Nhưng sau đó không lâu, một sự kiện bất ngờ đã xảy ra với Nakayama. Một hôm, Nakayama đến báo với tôi rằng không lâu nữa ông sẽ không còn được ở bên cạnh tôi và có lẽ chúng tôi sẽ phải rời xa nhau vĩnh viễn. Nakayama không chịu nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ dặn tôi ở lại trông coi quán và chờ ông một thời gian. Nakayama sẽ quay về trong vòng không quá mười ngày. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì tôi vẫn phải chờ ở đây, không được đi đâu. Tôi hỏi Nakayama đi đâu nhưng ông không chịu trả lời, chỉ dặn tôi phải trông coi quán cho cẩn thận và để ý xem bà vợ người Hàn Quốc của ông có quan hệ với người đàn ông nào khác không. Nakayama nói chuyện rất lạ làm tôi không thể nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Rồi Nakayama biến mất bốn, năm ngày thấy xuất hiện. Trong quán cũng có nhiều thay đổi, bà vợ người Hàn Quốc của Nakayama đưa một người đàn ông khác cũng là người Hàn Quốc về quán ở cùng như vợ chồng. Bà cũng không hề lo sợ tôi sẽ nói chuyện này với Nakayama. Hay nói đúng hơn là bà ta cũng không thèm quan tâm đến tôi nữa.
Và cũng từ hôm Nakayama đi, Lốn đứng lên nắm quyền. Nakayama chỉ dặn hắn giúp ông trông coi cửa hàng trong thời gian ông không ở nhà. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn được phép điều hành mọi hoạt động kinh doanh của quán. Hắn chỉ có nhiệm vụ trông coi và giúp tôi giải quyết khi trong quán có vấn đề với khách hàng hoặc có cảnh sát đến. Nhưng hắn lại lạm quyền một cách quá đáng. Hắn còn ép tiếp viên nữ trong quán phải quan hệ với hắn hàng đêm và hầu như ai cũng phải chiều hắn, nếu ai chống đối hắn dùng bạo lực để ép buộc và dọa sẽ nộp người đó cho cảnh sát trục xuất về Thái. Vài người sợ hắn nên phải chấp nhận làm theo. Trong khi đó, má mì cũng trao hết toàn bộ quyền lực cho hắn vì nghĩ rằng chắc Nakayama sẽ không quay lại quán nữa. Bà ta được tên Lốn ủng hộ và hắn trở thành tay chân của bà. Tên Lốn nhiều lần ép tôi ngủ với hắn nhưng lần nào cũng bị tôi từ chối.