Tôi là Ê-ri

Chương 12

Được lên máy bay – thỏa lòng mong ước!

Lâu dần, tôi bắt đầu thấy chán những cuộc chơi nên bắt đầu tách khỏi đám bạn đó và cố gắng tìm một công việc mới để làm.Trong lúc tôi phân vân chưa biết phải làm gì thì tự nhiên có một người đàn ông gốc Hoa tìm đến làm quen. Người đó hỏi tôi:

“Cô không có việc gì để làm hay sao mà suốt ngày đàn đúm với bọn con trai thế?”

Tôi trả lời:

“Cháu cũng muốn làm việc lắm nhưng không biết phải làm gì.Cháu chưa học xong và không có tiền vốn để buôn bán như người ta.”

Người đó bèn nói thẳng với tôi:

“Thế có muốn đi làm việc ở Hồng Kông không?”

Tôi nghĩ có lẽ tai mình bị ù nên nghe nhầm, bởi bản thân tôi đã chờ đợi cơ hội này từ rất lâu rồi. Tôi luôn mong ước sẽ được đi nước ngoài, nước nào cũng được, làm gì cũng mặc kệ. Tôi có thể làm bất cứ biệc gì, miễn là được ngồi máy bay vì tôi mơ ước được ngồi máy bay giống bố, được làm việc ở nước ngoài giống bố, muốn có tiền xây nhà để bố mẹ và các anh chị được ở cùng nhau. Mơ ước của tôi sắp trở thành hiện thực sao?

Trước khi đi Hồng Kông, hoàn cảnh gia đình tôi rất khó khăn. Mẹ không có tiền mua sữa, mua bánh cho con tôi ăn, bản thân tôi cũng chơi bời không được tích sự gì. Thấy thế, thím Xa Ing đã đến đón con tôi về nuôi và nói lại rằng tôi chỉ cần tự lo cho bản thân thôi, còn con của tôi thím sẽ nuôi giúp. Nhưng có điều, khi đó Ót cũng không ở cùng thím Xa Ing. Hắn vẫn mê gái và đã chuyển đến ở một tỉnh khác. Thím Xa Ing cũng không thèm quan tâm, đếm xỉa đến hắn nữa. Thím khuyên tôi không nên quay lại sống với Ót bởi chính sự vô trách nhiệm của hắn đã khiến tôi và con phải khốn khổ thế này.

Người đàn ông đến rủ tôi đi làm ở Hồng Kông tên là Khăm, mọi người vẫn quen gọi là Hia Khăm. Hia Khăm nói thẳng với tôi:

“Cô sẽ phải đi bán dâm đấy. Có muốn đi không?”.

Tôi trả lời “có” mà không cần suy nghĩ.

Ông ta nói tiếp:

“Ở Hồng Kông làm việc vất vả lắm đấy, liệu có chịu được không?”.

“Được ạ”.Tôi khẳng định.

Tự nhủ rằng, nó có thể nặng nhọc được đến thế nào cơ chứ, cũng chỉ là bán thân mà trước kia mình cũng đã từng làm ở Pattaya thôi. Nhưng thật ra, khi ở Pattaya, tôi cũng không phải tiếp khách quá nhiều vì đã có người bao. Hia Khăm thấy tôi đã từng làm việc ở Pattaya nên đoán chắc tôi không lạ gì nữa. Nhưng ông ta chỉ biết tôi đã từng bán dâm ở Pattaya chứ không hề hay biết tôi đã bán dâm như thế nào, sống ra sao ở Pattaya.

Hia Khăm nói:

“Cô phải phục vụ cho một trăm năm mươi người để trả nợ cho ta. Ta sẽ trả tiền vé máy bay, tiền ăn ở mọi thứ cho đến khi cô trả nợ hết.”

“Ok”. Tôi trả lời: “Cháu sẽ đi”.

Hia Khăm nói tiếp:

“Nhưng cô chỉ có mười bốn ngày ở Hồng Kông thôi và trong thời gian đó phải cố gắng trả hết nợ cho ta, hoặc không chừng chỉ được ở có bảy ngày thôi đấy”.

Tôi bắt đầu nhẩm tính: “Nếu vậy thì một ngày mình sẽ phải tiếp biết bao nhiêu khách chứ”.

Ông ta lại tiếp:

“Cô phải tiếp ít nhất bốn đến năm mươi khách một ngày vì nếu không cô sẽ phải trở về tay không, không được gì cả.”

Đến đây, tôi bắt đầu có chút hoảng hốt: Ối trời! Chuyện gì thế này, ai mà tiếp được nhiều khách đến như thế. Ôi! Không thể thế được, không thể được. Tôi nghĩ Hia Khăm nói vậy có lẽ chỉ là để kiểm tra xem mình có dám không thôi. Cho dù Hia Khăm có nói như thế nào, tôi cũng không hề lung lay và luôn kiên định rằng phải đi cho bằng được.

Bởi tôi nghĩ rằng, những điều mà Hia Khăm nói không phải là sự thật hoặc nếu có là sự thật thì cứ để khi nào đến đó rồi sẽ tính tiếp. Tất cả là bởi tôi muốn được ngồi máy bay, muốn được ra nước ngoài vì thế dù điều kiện có thế nào tôi cũng chấp nhận.Sau khi thỏa thuận xong xuôi, Hia Khăm dẫn tôi đi làm hộ chiếu.Vậy là bảy ngày nữa, tôi sẽ bay.

Tôi về nhà báo với bố mẹ rằng mình sẽ đi Hồng Kông.Ông bà hỏi tôi đi làm gì.Tôi bảo có người thuê đi mua hàng ở Hồng Kông, chỉ khoảng hai tuần thì về.

Mới đầu bố cũng ngăn cản, không muốn cho tôi đi vì sợ bị người ra lừa mang hàng cấm hoặc có thể bị lừa bắt đi bán thân. Nhưng với tính ương bướng, tôi kiên quyết mình phải đi bằng được.Cuối cùng bố cũng không ngăn cản được tôi. Tôi viện lí do:

“Bố của Nỉnh đi đi, ở nhà không có việc làm, lấy đâu ra tiền tiêu”.

Thế là ông đành phải để tôi đi. Cũng may vì nếu bố mẹ không cho phép thì tôi không thể làm được hộ chiếu vì khi đó tôi chưa đến hai mươi tuổi. Còn anh trai tôi, khi biết chuyện qua bố mẹ cũng không nói gì, chỉ khuyên tôi cẩn thận kẻo bị lừa làm việc phạm pháp. Tôi nghĩ rằng cả bố, mẹ và anh trai chắc chắn không nghĩ rằng tôi sẽ đi bán dâm vì tôi không thể hiện điều gì khiến họ nghĩ theo hướng đó. Khi ở Pattaya, họ cũng không biết tôi làm việc gì. Hơn nữa, tôi cho là bọn họ chắc chắn không bao giờ nghĩ rằng tôi có thể làm công việc này. Quan trọng là tôi chưa từng ăn mặc hở hang, lố bịch trước mặt người trong nhà dù chỉ một lần.

Tôi ngủ không yên giấc, ngồi đếm từng ngày chỉ mong bảy ngày trôi qua thật nhanh để được lên đường. Trước khi đi, Hia Khăm gọi tôi để tập trả lời các câu hỏi khi đến sân bay Hồng Kông. Ông hướng dẫn tôi họ sẽ hỏi như thế này, như thế kia và tôi phải trả lời cho đúng. Chúng tôi luyện tập rất nhiều lần trước khi đi. Chuyến đi lần này có một người phụ nữ lớn tuổi đi cùng, có thể gọi là A ma. A ma có nhiệm vụ đưa tôi vào Hồng Kông cho bằng được. Dù Hồng Kông cũng là một nước ở châu Á nhưng việc xuất nhập cảnh cũng không hề đơn giản. Cảnh sát sẽ hỏi rất nhiều trước khi cho phép bạn vào nước họ.

Vì thế, tôi và A ma phải trả lời các câu hỏi sao cho thật khớp nhau phòng trường hợp cả hai bị tách riêng ra hỏi từng người. Chuyện này khá phức tạp, họ để A ma đóng giả làm mẹ tôi, chúng tôi đến Hông Kông để thăm họ hàng, sau đó sẽ đi chơi tiếp ở thành phố Sán Đầu[1], Trung Quốc. Chúng tôi đã chuẩn bị trước rất nhiều câu hỏi.Một ngày trước khi đi, Hia Khăm gọi tôi đến ngủ cùng ông nhưng tôi không chịu. Hia Khăm nói rằng tất cả phụ nữ được ông gửi đi Hồng Kông đều phải đến ngủ với ông trước khi lên đường. Nhưng tôi nhất quyết không chấp nhận. Điều mà tôi chấp nhận là làm việc để trả nợ mà thôi. Hia Khăm thấy tôi một mực từ chối, đành nhân nhượng để tôi đi mà không phải ngủ với ông ta như những người khác.

[1] Thành phố ven biển thuộc Quảng Đông, cũng là một trong sáu đặc khu kinh tế của Trung Quốc.