Tôi Đẹp Trai, Cậu Ấy Có Tiền
Chương 15
Vậy mà chuyện đánh nhau của phòng 217 cuối cùng lại không thể giải quyết được, kết quả này khiến người ta cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn phần nào đó đoán tước được, dù sao Tiết Diệc Sâm cũng không thấy bất ngờ lắm.
Hôm thầy Ngô cầm kết quả xử lý trở lại lớp học, ông thẳng tay ném sách lên bàn khiến mọi thứ trở nên lặng ngắt như tờ trong nháy mắt. Ông tức giận đấm lưng cả buổi nhưng cũng không hó hé một câu.
Tiêu Ý Hàng vẫn giữ bộ dáng bất cần đời như trước, cậu ta nói năng ngạo mạn, độc đoán khiến người khác cảm thấy khó lòng ưa nổi, trong lớp cũng không được bao nhiêu người sẵn sàng qua lại với cậu ta.
Tô Hoan Trạch vẫn luôn khiến người khác cảm thấy khó hiểu, cậu ta rất ít khi nói chuyện, trông hung dữ và khí thế bức người ấy thế mà lại không làm ra những hành động quá đáng, lẳng lặng như không tồn tại nên đôi khi khiến mọi người quên mất là trong lớp còn có người này.
Những người khác trong phòng 217 cũng không hề nhắc lại chuyện này, Khúc Hoài bị đánh te tua, phải nghỉ ngơi hai ngày mới có thể đi học lại. Cậu ta không làm ầm lên cũng không bày tỏ cảm xúc gì cả, nghe nói nhà Tiêu Ý Hàng đã bồi thường không ít tiền.
Khai giảng được ba hôm, thì có hai ngày kiểm tra liên tục, chỉ có học sinh khối mười mới vào trường tham gia, quy mô không lớn, cứ như một bài khảo sát bình thường vậy, thi xong thì bọn họ sẽ được nghỉ ngơi.
Chiều thứ sáu thường có hai tiết tự học, sau khi tiết tự học kết thúc thì trực tiếp tan học, thời gian cũng thong thả lắm.
Tiết Diệc Sâm sớm đã thu dọn đồ đạc mang đến lớp, vừa tan học thì xách hành lý ra khỏi trường ngay, cậu bắt xe buýt đến bến xe khách, sau khi mua vé thì tìm xe chuẩn bị lên, đột nhiên cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Thân thể chàng trai kia vẫn gầy gò như trước đây, dáng vẻ giản dị phối hợp với kiểu tóc theo trend, đôi mắt nhìn xuống đất, lông mi dài một cách kỳ lạ, trông không khác gì một con búp bê cỡ lớn theo tỷ lệ người thực vậy. Lần này anh ta không ăn gì hết nên vẫn đeo khẩu trang dùng một lần, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tiết Diệc Sâm, anh ta sững sờ một lúc rồi mới đứng dậy đi về phía cậu.
Tiết Diệc Sâm vô thức dời tầm mắt đi nơi khác, cậu cho rằng đó là trùng hợp nhưng ngờ đâu anh ta lại đột nhiên lên tiếng: “Chào cậu.”
“Ặc… chào anh?”
“Ừm, chúng ta có thể nói chuyện với nhau được không?”
“Anh có chuyện gì à?”
Chàng trai nọ im lặng một lúc rồi lấy tấm danh thiếp từ trong túi ra đưa cho cậu: “Tôi là sinh viên năm ba trường đại học nghệ thuật, chuyên ngành nhiếp ảnh, tôi muốn tìm một người mẫu riêng, không biết cậu có hứng thú không?”
“Hửm?” Tiết Diệc Sâm ngẩn ra, cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì chàng trai nọ bỗng dưng đỏ bừng mặt, rụt cổ lại, đưa tay điều chỉnh lại khẩu trang rồi nhìn trái nhìn phải, sau đó mới nói thêm, “Tôi sẽ đưa tiền mà.”
“Không phải chụp ảnh khỏa… chứ?”
“Không đâu, là chụp mấy bộ ảnh bình thường hơi hướng văn nghệ thôi.”
“Không phải anh cố ý ở đây chờ tôi đấy chứ?”
“Tôi đoán cậu còn là học sinh nên lúc này mới cố ý đến đây, cũng không đợi lâu lắm.”
“Ồ… sao anh lại tìm tôi? Tôi không phải dân chuyên.”
“Tôi cũng đâu phải dân chuyên, tôi chỉ cảm thấy… cậu khôi ngô lắm.”
“Anh cũng rất đẹp mà, tại sao không tự chụp?”
“Tự chụp không được thuận tiện.”
Tiết Diệc Sâm cầm danh thiếp của chàng trai đó nhìn nhìn một lúc, thấy tên của anh ta là Bách Viễn Châu, sau đó cười hỏi một câu: “Chỉ học đại học đã có danh thiếp?”
“Ừm, ngành này của chúng tôi là vậy đó, ảnh chụp có thể dùng để kiếm tiền mà cũng có thể làm thêm chút công việc để bán thời gian.”
“Vậy mức lương anh đưa ra là bao nhiêu?”
Nếu đã hỏi như vậy chứng tỏ cậu cũng đã cân nhắc, Bách Viễn Châu thở phào nhẹ nhõm trả lời: “Part time và full time không giống nhau, giá cả đưa ra cho part time và full time cũng khác nhau.”
“Chênh nhau nhiều không? Tôi là học sinh nên có khi không thể làm việc full time.”
“Nếu cậu sẵn sàng làm người mẫu độc quyền của tôi, mỗi lần chụp xong tôi có thể đưa cậu 800 tệ, ước chừng phải chụp từ sáng đến tối, một ngày là xong được một set. Chúng tôi cũng là sinh viên nên không thể đưa ra mức giá cao hơn, nhưng cái giá tôi cho cậu cũng không quá thấp, dù sao tôi cũng chân thành muốn mời cậu mà.”
Tiết Diệc Sâm gật đầu, sau đó bày tỏ: “Tôi có thể suy nghĩ.”
Thật ra cậu không muốn làm mấy chuyện phải xuất đầu lộ diện thế này, cậu thích khiêm tốn hơn.
Lúc nhỏ bởi vì chuyện trong nhà cậu ồn ào đến mức ai nấy đều biết, mấy người cậu quen đều chỉ trỏ cậu, không phải thương hại thì cũng là châm chọc khiêu khích, cậu thật sự rất ghét cái cảm giác này, cậu hy vọng cuộc đời mình chẳng khác gì những người qua đường ngoài kia, như một khán giả bình tĩnh quan sát cuộc sống của những người khác, không để ai chú ý tới bản thân mình.
Nhưng có lẽ vì trước kia cậu quá nghèo, chuyện đó đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng cậu nên sẽ không bao giờ cậu từ chối cành ô liu có thể hái ra tiền cả.
Thế nên khi có người chủ động để lại phương thức liên hệ với mình, đã vậy còn không quan tâm đến tuổi tác của cậu thì cậu sẽ thấy cảm kích theo bản năng, để công việc này trở thành lốp dự phòng, cho dù một ngày nào đó có rơi vào đường cùng thì cũng có thể cân nhắc đến.
Tiền bạc và cái tôi, đâu là thứ quan trọng hơn?
—tất nhiên là tiền rồi.
“Ừm, cậu có tiện để lại phương thức liên lạc cho tôi không? Tôi không thể cứ tìm cậu bằng cách này được.” Bách Viễn Châu nhún nhún vai nói, hàng mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, tựa như rất u sầu, dáng vẻ như vậy khiến người ta khó lòng mà cự tuyệt được.
Tiết Diệc Sâm nói với anh ta số điện thoại của mình: “Ban ngày trong trường có thiết bị làm nhiễu tín hiệu, nên tôi chỉ có thể trả lời anh vào buổi tối thôi.”
Bách Viễn Châu lưu số điện thoại của cậu, sau đó lấy một tập tài liệu trong ba lô của mình ra đưa cho Tiết Diệc Sâm: “Đây là những tác phẩm của tôi, cậu có thể xem thử.”
Tiết Diệc Sâm cúi đầu nhận lấy, chuẩn bị lên xe xem qua một chút nên không định cất vào ba lô, cứ cầm trên tay như vậy, ai ngờ Bách Viễn Châu bỗng dưng nhào đến nhìn kỹ mặt cậu, sau đó mới bảo: “Thật ra tôi cũng có thể tỉa lông mày giúp cậu.”
“Ặc…” Hình như hơi lạc đề rồi nhỉ? Lông mày của cậu nhìn không ổn à?
“Nếu cậu chấp nhận là người mẫu độc quyền của tôi, tôi có thể xây dựng trang phục và hình ảnh cá nhân của cậu một cách toàn diện, đây cũng là điều chúng tôi phải học, về mặt thiết kế tôi làm không tệ đâu, chắc hẳn dáng người của cậu mà mua quần cũng là một vấn đề đó nhỉ.”
“Cái này cũng đúng…”
“Cậu hãy nghiêm túc cân nhắc đi, nói không chừng chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Bách Viễn Châu nói xong, lại đánh giá vóc dáng của Tiết Diệc Sâm, điều này làm cho cậu cảm thấy không được tự nhiên, vì thế cậu cười cười đáp lại, “Tôi sẽ nghĩ thật kỹ, hôm nay anh cũng ngồi xe này à?”
“Tôi không đến đó nữa, phong cảnh bên kia cũng thường thường thôi.”
“Đúng thật.”
“Vậy nếu có cơ hội nói chuyện thì chúng ta lại tán gẫu đôi ba câu đi, dù sao nơi này cũng không phải môi trường thích hợp để nói chuyện phiếm.” Bách Viễn Châu nói, nở nụ cười ngây ngô sau đó bước xuống xe, “Cậu lên xe đi, tôi phải quay lại trường.”
Tiết Diệc Sâm gật đầu rồi bước lên xe, sau khi ngồi xuống thì có thể nhìn thấy Bách Viễn Châu đang đứng bên ngoài thông qua cửa sổ xe, anh ta đang cầm điện thoại gõ chữ, một lúc sau cũng rời đi.
Cậu không để ý, đeo tai nghe lên bắt đầu nghỉ ngơi.
Vừa xuống xe buýt, cậu đã đến chợ mua ít đồ ăn trước, sau khi về nhà thì làm một bữa tối thịnh soạn, coi như khao bản thân một bữa. Cậu vừa ăn vừa mở máy tính lên, đầu tiên là nhìn thoáng qua weibo của mình, liền phát hiện lâu rồi mình không cập nhật weibo nên giờ trên đó rất náo nhiệt.
Náo nhiệt một cách bất thường.
Cậu click mở thông báo @ (tag) cậu, thì thấy một tus đang rất hot, sau khi cậu xem kỹ thì sợ đến mức ăn không vào.
Nội dung bài đó là: Cái gọi là Bác Sĩ Tiết “Mở cam một lần hối hận cả đời”, thật ra trông thế này đây, Thất Gia vung tiền như rác mà thấy ảnh của cậu ta có phải muốn khóc lắm không?
Có ba tấm ảnh được đính kèm, bức đầu tiên là ảnh chụp màn hình nửa người hôm cậu mở cam, trong ảnh chụp cậu đang cầm bút, có thể nhìn thấy phạm vi từ cổ đến thắt lưng của cậu, dáng người đẹp đến mức không thể chê vào đâu được, ngay cả cánh tay tay phải cũng thế.
Bức thứ hai và thứ ba là một chàng trai xa lạ với khuôn mặt thon gọn, đeo một cặp kính cũng không thể che được đôi mắt thâm quầng của cậu ta, đã vậy đôi mắt kia chẳng khác gì mắt cá chết vậy. Thứ ghê tởm nhất là làn da của chàng trai kia, gồ ghề lòi lõm, những chấm đỏ trên mặt hoàn toàn không thể phân biệt được là mụn dậy thì hay là bọc mủ, nói chung là cực kỳ ghê rởm.
Trái lại dù khuôn mặt của cậu chàng xấu thật nhưng cần cổ thon dài, dáng người không tệ, hơn nữa tay cũng rất đẹp, nói thật trông không khác gì bức ảnh đầu tiên cap lại trong video của cậu hết.
Cậu nhìn chằm chằm vào bức ảnh hồi lâu, đợt nhiên hết hứng ăn uống, cậu nhẫn nhịn gặm một miếng cánh gà chiên coca, sau đó nhanh tay di chuột tắt luôn weibo.
Sau khi cậu bình tĩnh lại mới mở weibo lên để đọc bình luận.
Im Lặng Bằng Không: Trái ngược to lớn vậy sao?
Chuyện Có Ý Nghĩa: Ai có thể chứng minh đây là Bác Sĩ? Bác Sĩ vẫn là học sinh cấp ba, là thiếu niên, còn anh chàng này nhìn thế nào cũng phải hơn hai mươi rồi? Nói chung là nếu ngày nào Bác Sĩ chưa tự đăng ảnh thì ngày đó tôi còn chưa tin.
Nhiều Cốc Trái Cây: Vãi l, nhìn gớm thế… Xấu đến mức đột phá giới hạn rồi.
Pan Panda: Dù biết đám trạch nam suốt ngày chơi game bình thường cũng không đẹp trai, nhưng mà xấu đến mức này cũng khiến tôi mở mang tầm mắt, mấy cô bé gọi Bác Sĩ Tiết là chồng vì giọng nói của cậu ta sẽ có phản ứng thế nào đây? Tôi hơi tò mò rồi á.
Phạn Âm Mặc Cảm: Tôi không quan tâm, giọng của Bác Sĩ Tiết rất hay, tôi là thanh khống, tôi có lòng khoan dung vô hạn đối với các chàng trai có giọng hay đấy.
Ôn Thời Khanh: Chưa bao giờ tưởng tượng ra Bác Sĩ đẹp trai đến mức không thể tin nổi nên cũng không cảm thấy chênh lệch nhiều lắm.
Dã Thú Hiền Lành XL: Tôi xem livestream chơi game chứ có xem streamer mỹ nữ đâu mấy ba, cho nên tôi cũng không quan tâm! Khả năng tính toán của Bác Sĩ trong game có bao nhiêu người sánh bằng? Thích nhìn người đẹp, thế sao bọn tôi không theo đuổi thần tượng quách cho rồi?!
Thấy không ít người vẫn đang đứng ra nói đỡ cho mình, cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cậu không phải idol hay minh tinh gì hết nên không dùng tới nhan sắc để làm bảng hiệu, cũng không xây dựng hình ảnh cho bản thân nên không có cái gọi là tổn hại hình tượng.
Hơn nữa cậu còn là streamer mảng chơi game, cho dù không đẹp trai thì cũng làm gì được cậu?!
Điều quan trọng nhất! Là Tiết Diệc Sâm không chỉ không xấu, mà cậu còn rất khôi ngô tuấn tú, đây là vốn liếng lớn nhất của cậu đấy.
Lúc cậu đang ăn thì mở livestream lên, ban đầu không có bao nhiêu người, cậu mở game trên máy tính lên bắt đầu làm nhiệm vụ hằng ngày, thỉnh thoảng trả lời câu hỏi của fans, quả nhiên những người kia cũng ào ào đến đây.
M1rror: Bác Sĩ! Nhanh nào nhanh nào! Mở cam chứng mình bản thân mình trong sạch đi!
Tiết Diệc Sâm: “Gì cơ? Việc gì phải chứng mình, tôi đâu làm chuyện xấu gì, tôi vẫn luôn trong sạch, còn nguyên chất hơn cả sữa bò vinamilk nữa đấy!”
Vãn Vãn Thất: Bác Sĩ, bức ảnh trên weibo và Tieba là cậu thật sao?
Tiết Diệc Sâm: “Tôi vừa về nên chỉ mới lướt weibo thôi, còn chưa vào Tieba, trên Tieba cũng có à? Người trong ảnh không phải là tôi, thật sự không phải, da của tôi đẹp lắm đó! Tôi cũng rất đẹp trai! Đẹp trai đến mức tôi còn phải tự yêu bản thân mình nữa là!”
Bé Eddie: Nói mình đẹp trai mà không dám mở cam, cậu chột dạ đúng không?
Gấu Trúc Nhỏ: Tên xấu xí!
Arras: Đẹp trai thì mở cam đi, không dám mở còn không phải chứng minh cậu là người trong ảnh sao?
Tiết Diệc Sâm: “Ôi! Xem xem tư duy của mấy người đi kìa! Mấy người có thấy quá đáng lắm không, tôi đăng ảnh lên, nói người trong ảnh là bạn, bạn không mở cam cho tôi xem chứng tỏ bạn là người trong ảnh hay sao. Tôi mà mở cam, mấy người sẽ lươn lẹo kiểu khác, ví dụ như tôi tìm thế thân hay gì gì đó, đừng làm ầm ĩ lên nữa được không, tôi là streamer game chứ không phải streamer nhan sắc!”
Hôm thầy Ngô cầm kết quả xử lý trở lại lớp học, ông thẳng tay ném sách lên bàn khiến mọi thứ trở nên lặng ngắt như tờ trong nháy mắt. Ông tức giận đấm lưng cả buổi nhưng cũng không hó hé một câu.
Tiêu Ý Hàng vẫn giữ bộ dáng bất cần đời như trước, cậu ta nói năng ngạo mạn, độc đoán khiến người khác cảm thấy khó lòng ưa nổi, trong lớp cũng không được bao nhiêu người sẵn sàng qua lại với cậu ta.
Tô Hoan Trạch vẫn luôn khiến người khác cảm thấy khó hiểu, cậu ta rất ít khi nói chuyện, trông hung dữ và khí thế bức người ấy thế mà lại không làm ra những hành động quá đáng, lẳng lặng như không tồn tại nên đôi khi khiến mọi người quên mất là trong lớp còn có người này.
Những người khác trong phòng 217 cũng không hề nhắc lại chuyện này, Khúc Hoài bị đánh te tua, phải nghỉ ngơi hai ngày mới có thể đi học lại. Cậu ta không làm ầm lên cũng không bày tỏ cảm xúc gì cả, nghe nói nhà Tiêu Ý Hàng đã bồi thường không ít tiền.
Khai giảng được ba hôm, thì có hai ngày kiểm tra liên tục, chỉ có học sinh khối mười mới vào trường tham gia, quy mô không lớn, cứ như một bài khảo sát bình thường vậy, thi xong thì bọn họ sẽ được nghỉ ngơi.
Chiều thứ sáu thường có hai tiết tự học, sau khi tiết tự học kết thúc thì trực tiếp tan học, thời gian cũng thong thả lắm.
Tiết Diệc Sâm sớm đã thu dọn đồ đạc mang đến lớp, vừa tan học thì xách hành lý ra khỏi trường ngay, cậu bắt xe buýt đến bến xe khách, sau khi mua vé thì tìm xe chuẩn bị lên, đột nhiên cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Thân thể chàng trai kia vẫn gầy gò như trước đây, dáng vẻ giản dị phối hợp với kiểu tóc theo trend, đôi mắt nhìn xuống đất, lông mi dài một cách kỳ lạ, trông không khác gì một con búp bê cỡ lớn theo tỷ lệ người thực vậy. Lần này anh ta không ăn gì hết nên vẫn đeo khẩu trang dùng một lần, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tiết Diệc Sâm, anh ta sững sờ một lúc rồi mới đứng dậy đi về phía cậu.
Tiết Diệc Sâm vô thức dời tầm mắt đi nơi khác, cậu cho rằng đó là trùng hợp nhưng ngờ đâu anh ta lại đột nhiên lên tiếng: “Chào cậu.”
“Ặc… chào anh?”
“Ừm, chúng ta có thể nói chuyện với nhau được không?”
“Anh có chuyện gì à?”
Chàng trai nọ im lặng một lúc rồi lấy tấm danh thiếp từ trong túi ra đưa cho cậu: “Tôi là sinh viên năm ba trường đại học nghệ thuật, chuyên ngành nhiếp ảnh, tôi muốn tìm một người mẫu riêng, không biết cậu có hứng thú không?”
“Hửm?” Tiết Diệc Sâm ngẩn ra, cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì chàng trai nọ bỗng dưng đỏ bừng mặt, rụt cổ lại, đưa tay điều chỉnh lại khẩu trang rồi nhìn trái nhìn phải, sau đó mới nói thêm, “Tôi sẽ đưa tiền mà.”
“Không phải chụp ảnh khỏa… chứ?”
“Không đâu, là chụp mấy bộ ảnh bình thường hơi hướng văn nghệ thôi.”
“Không phải anh cố ý ở đây chờ tôi đấy chứ?”
“Tôi đoán cậu còn là học sinh nên lúc này mới cố ý đến đây, cũng không đợi lâu lắm.”
“Ồ… sao anh lại tìm tôi? Tôi không phải dân chuyên.”
“Tôi cũng đâu phải dân chuyên, tôi chỉ cảm thấy… cậu khôi ngô lắm.”
“Anh cũng rất đẹp mà, tại sao không tự chụp?”
“Tự chụp không được thuận tiện.”
Tiết Diệc Sâm cầm danh thiếp của chàng trai đó nhìn nhìn một lúc, thấy tên của anh ta là Bách Viễn Châu, sau đó cười hỏi một câu: “Chỉ học đại học đã có danh thiếp?”
“Ừm, ngành này của chúng tôi là vậy đó, ảnh chụp có thể dùng để kiếm tiền mà cũng có thể làm thêm chút công việc để bán thời gian.”
“Vậy mức lương anh đưa ra là bao nhiêu?”
Nếu đã hỏi như vậy chứng tỏ cậu cũng đã cân nhắc, Bách Viễn Châu thở phào nhẹ nhõm trả lời: “Part time và full time không giống nhau, giá cả đưa ra cho part time và full time cũng khác nhau.”
“Chênh nhau nhiều không? Tôi là học sinh nên có khi không thể làm việc full time.”
“Nếu cậu sẵn sàng làm người mẫu độc quyền của tôi, mỗi lần chụp xong tôi có thể đưa cậu 800 tệ, ước chừng phải chụp từ sáng đến tối, một ngày là xong được một set. Chúng tôi cũng là sinh viên nên không thể đưa ra mức giá cao hơn, nhưng cái giá tôi cho cậu cũng không quá thấp, dù sao tôi cũng chân thành muốn mời cậu mà.”
Tiết Diệc Sâm gật đầu, sau đó bày tỏ: “Tôi có thể suy nghĩ.”
Thật ra cậu không muốn làm mấy chuyện phải xuất đầu lộ diện thế này, cậu thích khiêm tốn hơn.
Lúc nhỏ bởi vì chuyện trong nhà cậu ồn ào đến mức ai nấy đều biết, mấy người cậu quen đều chỉ trỏ cậu, không phải thương hại thì cũng là châm chọc khiêu khích, cậu thật sự rất ghét cái cảm giác này, cậu hy vọng cuộc đời mình chẳng khác gì những người qua đường ngoài kia, như một khán giả bình tĩnh quan sát cuộc sống của những người khác, không để ai chú ý tới bản thân mình.
Nhưng có lẽ vì trước kia cậu quá nghèo, chuyện đó đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng cậu nên sẽ không bao giờ cậu từ chối cành ô liu có thể hái ra tiền cả.
Thế nên khi có người chủ động để lại phương thức liên hệ với mình, đã vậy còn không quan tâm đến tuổi tác của cậu thì cậu sẽ thấy cảm kích theo bản năng, để công việc này trở thành lốp dự phòng, cho dù một ngày nào đó có rơi vào đường cùng thì cũng có thể cân nhắc đến.
Tiền bạc và cái tôi, đâu là thứ quan trọng hơn?
—tất nhiên là tiền rồi.
“Ừm, cậu có tiện để lại phương thức liên lạc cho tôi không? Tôi không thể cứ tìm cậu bằng cách này được.” Bách Viễn Châu nhún nhún vai nói, hàng mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, tựa như rất u sầu, dáng vẻ như vậy khiến người ta khó lòng mà cự tuyệt được.
Tiết Diệc Sâm nói với anh ta số điện thoại của mình: “Ban ngày trong trường có thiết bị làm nhiễu tín hiệu, nên tôi chỉ có thể trả lời anh vào buổi tối thôi.”
Bách Viễn Châu lưu số điện thoại của cậu, sau đó lấy một tập tài liệu trong ba lô của mình ra đưa cho Tiết Diệc Sâm: “Đây là những tác phẩm của tôi, cậu có thể xem thử.”
Tiết Diệc Sâm cúi đầu nhận lấy, chuẩn bị lên xe xem qua một chút nên không định cất vào ba lô, cứ cầm trên tay như vậy, ai ngờ Bách Viễn Châu bỗng dưng nhào đến nhìn kỹ mặt cậu, sau đó mới bảo: “Thật ra tôi cũng có thể tỉa lông mày giúp cậu.”
“Ặc…” Hình như hơi lạc đề rồi nhỉ? Lông mày của cậu nhìn không ổn à?
“Nếu cậu chấp nhận là người mẫu độc quyền của tôi, tôi có thể xây dựng trang phục và hình ảnh cá nhân của cậu một cách toàn diện, đây cũng là điều chúng tôi phải học, về mặt thiết kế tôi làm không tệ đâu, chắc hẳn dáng người của cậu mà mua quần cũng là một vấn đề đó nhỉ.”
“Cái này cũng đúng…”
“Cậu hãy nghiêm túc cân nhắc đi, nói không chừng chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Bách Viễn Châu nói xong, lại đánh giá vóc dáng của Tiết Diệc Sâm, điều này làm cho cậu cảm thấy không được tự nhiên, vì thế cậu cười cười đáp lại, “Tôi sẽ nghĩ thật kỹ, hôm nay anh cũng ngồi xe này à?”
“Tôi không đến đó nữa, phong cảnh bên kia cũng thường thường thôi.”
“Đúng thật.”
“Vậy nếu có cơ hội nói chuyện thì chúng ta lại tán gẫu đôi ba câu đi, dù sao nơi này cũng không phải môi trường thích hợp để nói chuyện phiếm.” Bách Viễn Châu nói, nở nụ cười ngây ngô sau đó bước xuống xe, “Cậu lên xe đi, tôi phải quay lại trường.”
Tiết Diệc Sâm gật đầu rồi bước lên xe, sau khi ngồi xuống thì có thể nhìn thấy Bách Viễn Châu đang đứng bên ngoài thông qua cửa sổ xe, anh ta đang cầm điện thoại gõ chữ, một lúc sau cũng rời đi.
Cậu không để ý, đeo tai nghe lên bắt đầu nghỉ ngơi.
Vừa xuống xe buýt, cậu đã đến chợ mua ít đồ ăn trước, sau khi về nhà thì làm một bữa tối thịnh soạn, coi như khao bản thân một bữa. Cậu vừa ăn vừa mở máy tính lên, đầu tiên là nhìn thoáng qua weibo của mình, liền phát hiện lâu rồi mình không cập nhật weibo nên giờ trên đó rất náo nhiệt.
Náo nhiệt một cách bất thường.
Cậu click mở thông báo @ (tag) cậu, thì thấy một tus đang rất hot, sau khi cậu xem kỹ thì sợ đến mức ăn không vào.
Nội dung bài đó là: Cái gọi là Bác Sĩ Tiết “Mở cam một lần hối hận cả đời”, thật ra trông thế này đây, Thất Gia vung tiền như rác mà thấy ảnh của cậu ta có phải muốn khóc lắm không?
Có ba tấm ảnh được đính kèm, bức đầu tiên là ảnh chụp màn hình nửa người hôm cậu mở cam, trong ảnh chụp cậu đang cầm bút, có thể nhìn thấy phạm vi từ cổ đến thắt lưng của cậu, dáng người đẹp đến mức không thể chê vào đâu được, ngay cả cánh tay tay phải cũng thế.
Bức thứ hai và thứ ba là một chàng trai xa lạ với khuôn mặt thon gọn, đeo một cặp kính cũng không thể che được đôi mắt thâm quầng của cậu ta, đã vậy đôi mắt kia chẳng khác gì mắt cá chết vậy. Thứ ghê tởm nhất là làn da của chàng trai kia, gồ ghề lòi lõm, những chấm đỏ trên mặt hoàn toàn không thể phân biệt được là mụn dậy thì hay là bọc mủ, nói chung là cực kỳ ghê rởm.
Trái lại dù khuôn mặt của cậu chàng xấu thật nhưng cần cổ thon dài, dáng người không tệ, hơn nữa tay cũng rất đẹp, nói thật trông không khác gì bức ảnh đầu tiên cap lại trong video của cậu hết.
Cậu nhìn chằm chằm vào bức ảnh hồi lâu, đợt nhiên hết hứng ăn uống, cậu nhẫn nhịn gặm một miếng cánh gà chiên coca, sau đó nhanh tay di chuột tắt luôn weibo.
Sau khi cậu bình tĩnh lại mới mở weibo lên để đọc bình luận.
Im Lặng Bằng Không: Trái ngược to lớn vậy sao?
Chuyện Có Ý Nghĩa: Ai có thể chứng minh đây là Bác Sĩ? Bác Sĩ vẫn là học sinh cấp ba, là thiếu niên, còn anh chàng này nhìn thế nào cũng phải hơn hai mươi rồi? Nói chung là nếu ngày nào Bác Sĩ chưa tự đăng ảnh thì ngày đó tôi còn chưa tin.
Nhiều Cốc Trái Cây: Vãi l, nhìn gớm thế… Xấu đến mức đột phá giới hạn rồi.
Pan Panda: Dù biết đám trạch nam suốt ngày chơi game bình thường cũng không đẹp trai, nhưng mà xấu đến mức này cũng khiến tôi mở mang tầm mắt, mấy cô bé gọi Bác Sĩ Tiết là chồng vì giọng nói của cậu ta sẽ có phản ứng thế nào đây? Tôi hơi tò mò rồi á.
Phạn Âm Mặc Cảm: Tôi không quan tâm, giọng của Bác Sĩ Tiết rất hay, tôi là thanh khống, tôi có lòng khoan dung vô hạn đối với các chàng trai có giọng hay đấy.
Ôn Thời Khanh: Chưa bao giờ tưởng tượng ra Bác Sĩ đẹp trai đến mức không thể tin nổi nên cũng không cảm thấy chênh lệch nhiều lắm.
Dã Thú Hiền Lành XL: Tôi xem livestream chơi game chứ có xem streamer mỹ nữ đâu mấy ba, cho nên tôi cũng không quan tâm! Khả năng tính toán của Bác Sĩ trong game có bao nhiêu người sánh bằng? Thích nhìn người đẹp, thế sao bọn tôi không theo đuổi thần tượng quách cho rồi?!
Thấy không ít người vẫn đang đứng ra nói đỡ cho mình, cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cậu không phải idol hay minh tinh gì hết nên không dùng tới nhan sắc để làm bảng hiệu, cũng không xây dựng hình ảnh cho bản thân nên không có cái gọi là tổn hại hình tượng.
Hơn nữa cậu còn là streamer mảng chơi game, cho dù không đẹp trai thì cũng làm gì được cậu?!
Điều quan trọng nhất! Là Tiết Diệc Sâm không chỉ không xấu, mà cậu còn rất khôi ngô tuấn tú, đây là vốn liếng lớn nhất của cậu đấy.
Lúc cậu đang ăn thì mở livestream lên, ban đầu không có bao nhiêu người, cậu mở game trên máy tính lên bắt đầu làm nhiệm vụ hằng ngày, thỉnh thoảng trả lời câu hỏi của fans, quả nhiên những người kia cũng ào ào đến đây.
M1rror: Bác Sĩ! Nhanh nào nhanh nào! Mở cam chứng mình bản thân mình trong sạch đi!
Tiết Diệc Sâm: “Gì cơ? Việc gì phải chứng mình, tôi đâu làm chuyện xấu gì, tôi vẫn luôn trong sạch, còn nguyên chất hơn cả sữa bò vinamilk nữa đấy!”
Vãn Vãn Thất: Bác Sĩ, bức ảnh trên weibo và Tieba là cậu thật sao?
Tiết Diệc Sâm: “Tôi vừa về nên chỉ mới lướt weibo thôi, còn chưa vào Tieba, trên Tieba cũng có à? Người trong ảnh không phải là tôi, thật sự không phải, da của tôi đẹp lắm đó! Tôi cũng rất đẹp trai! Đẹp trai đến mức tôi còn phải tự yêu bản thân mình nữa là!”
Bé Eddie: Nói mình đẹp trai mà không dám mở cam, cậu chột dạ đúng không?
Gấu Trúc Nhỏ: Tên xấu xí!
Arras: Đẹp trai thì mở cam đi, không dám mở còn không phải chứng minh cậu là người trong ảnh sao?
Tiết Diệc Sâm: “Ôi! Xem xem tư duy của mấy người đi kìa! Mấy người có thấy quá đáng lắm không, tôi đăng ảnh lên, nói người trong ảnh là bạn, bạn không mở cam cho tôi xem chứng tỏ bạn là người trong ảnh hay sao. Tôi mà mở cam, mấy người sẽ lươn lẹo kiểu khác, ví dụ như tôi tìm thế thân hay gì gì đó, đừng làm ầm ĩ lên nữa được không, tôi là streamer game chứ không phải streamer nhan sắc!”