Tôi Bị Hệ Thống Check In Du Lịch Trói Chặt
Chương 23
Đường Tư Kỳ vắt óc, đột nhiên nhớ tới hệ thống còn có cơ chế khen thưởng, chỉ cần học được một kỹ năng bất kỳ là sẽ được thưởng đồng vàng, hôm nay cô chỉ cần học một kỹ năng mới là sẽ nhận được đồng vàng rồi!
Đường Tư Kỳ không muốn lỡ mất cua hoàng đế, đó là nguyên liệu nấu ăn cao cấp đó.
Cô hướng ánh mắt tới những người bày sạp hàng trên phố Nam Đường.
Phố Nam Đường là con phố dành riêng cho người đi bộ, con đường này được quản lý, ngoài không ít quán bar và cửa hàng nhỏ thì còn có một khu vực dành riêng cho những người bày sạp hàng nhỏ.
Nơi đây có không ít quầy hàng rong thú vị, có vẽ tranh ngay tại chỗ, có đồ ăn vặt, có người bày thùng bán hoa, ánh mắt cô nhanh chóng bị một cái bảng hiệu hấp dẫn, bên trên viết 5 chữ lớn: Dán màn hình tổ truyền.
Bảng hiệu được đặt trên một cái bàn gấp, một thanh niên trẻ đang chơi Vương Giả Vinh Diệu phía sau bàn.
Đường Tư Kỳ đi tới nhìn một lúc, đối phương đang chạy vị trí, chơi pháp sư, chơi nát không chịu nổi.
Cần di chuyển không di chuyển, cần tung kỹ năng không tung kỹ năng, cần hỗ trợ không hỗ trợ.
Dưới sự hướng dẫn của cậu ta, cả đội nhanh chóng thua trận.
"Phi, đồng đội heo gì đây!" Thanh niên mắng một câu, ngẩng đầu nhìn Đường Tư Kỳ: "Mỹ nữ muốn dán màn hình à?"
Đường Tư Kỳ nhíu mày: "Tôi là dã vương (1), tôi có thể dắt anh thăng cấp."
(1) Dã vương: Một khái niệm của game Vương Giả Vinh Diệu, chỉ người đi rừng rất giỏi
Thanh niên không tin: "Cô nói vậy thì là vậy à? Thời đại này ai không biết khoác lác chứ? Tôi còn là pháp vương đây, cô là cái…" Cậu ta dừng lại, không nói lời th0 tục với người đẹp được nữa.
Đường Tư Kỳ cười "ha ha" một tiếng, đăng nhập tài khoản, đưa cho cậu ta nhìn.
Một hàng thích khách chói mù mắt người nhìn.
Thanh niên nghẹn họng: "Bố… Cô chính là bố."
Đường Tư Kỳ không nhịn được vui vẻ: "Không cần khách khí, nhưng tôi muốn học dán màn hình trước. Sau đó thêm bạn tốt, khi nào tôi chơi sẽ dắt anh theo cùng."
Thanh niên hưng phấn xoa tay: "Dễ bàn dễ bàn, không phải chỉ là học dán màn hình thôi sao, tôi chính là người dán giỏi nhất con phố này, đến, đại lão, cô lấy điện thoại của cô ra đi, tôi dạy cô từng bước một."
"Dán màn hình rất đơn giản, cái quan trọng không phải là dán mà là đường nhập hàng. Mấy đồ này của chúng tôi đều là hàng giá rẻ trên 1688, mẫu mã thông dụng chỉ mất 2 tệ, nếu như bán dây sạc hay ốp điện thoại thì lợi nhuận sẽ cao hơn."
Thanh niên bật đèn trên bàn lên, lấy miếng dán ước lượng trên điện thoại của Đường Tư Kỳ, thuần thục lấy miếng dán có kích cỡ phù hợp ra, tiếp theo dùng bông nhanh chóng lau sạch màn hình.
"Muốn dán màn hình cho tốt, đại lão phải nhớ kỹ, bước đầu tiên chính là làm sạch màn hình, làm tốt bước này thì những bước sau sẽ rất thuận lợi." Thanh niên vừa giảng giải vừa lau đi lau lại, một lúc sau lại bổ sung: "Cô xem, lau theo một hướng có phải màn hình rất sạch hay không? Không có vân tay không có vết bẩn, vô cùng vô cùng sạch sẽ!"
"Sau đó chính là dán màn hình, thật ra bước này rất đơn giản, quen tay hay việc, quan trọng nhất là căn chỉnh vị trí hợp lý, vừa dán vừa xé bỏ lớp giấy bảo vệ, bước này nếu là người mới thì nên làm chậm một chút, như vậy không dễ lật xe, mặt khác, nếu chưa chỉnh đúng vị trí thì tuyệt đối không được xé giấy bảo vệ, nếu không sẽ phí mất một cái dán màn hình. Nếu lỡ hỏng mất thì cũng không sao, nói xin lỗi với khách hàng rồi dán lại là được. Nghề này muốn kiếm tiền, không thể chỉ dán màn hình thôi, nhất định phải dẻo mồm, dụ dỗ khách mua nhiều một chút, mỗi một khách đến đều phải cố hết sức ‘nhổ lông dê’ của họ, đây chính là bí quyết."
Thanh niên nói đến mức nước miếng văng tung tóe, sau khi dán màn hình xong thì trả điện thoại lại cho Đường Tư Kỳ: "Đại lão, dán xong rồi, cô có muốn tự làm thử một lần hay không?"
Nói xong thì đưa điện thoại và một miếng dán khác cho Đường Tư Kỳ, có cậu ta hướng dẫn, Đường Tư Kỳ rất nhanh đã dán xong, nói thật, đây là lần đầu tiên cô không dán hỏng, trước đây cô cũng từng thử mua miếng dán trên mạng về tự dán, nhưng sau mấy lần thất bại thì cô không tiếp tục thử nghiệm nữa, thực sự là quá tổn thương tự tôn.
Không ngờ tối hôm nay lại học được cách dán màn hình, khá tốt.
Thanh niên cẩn thận hỏi: "Đại lão, tôi dạy cô có hài lòng không?"
Đường Tư Kỳ gật đầu: "Cũng không tệ lắm."
"Vậy chúng ta thêm bạn tốt chứ, khi nào cô có thời gian thì dắt tôi cày game, không giấu cô, trước đây tôi không theo đuổi được con gái cũng vì tôi quá gà. Nếu cô có thể dắt tôi đến rank kim cương thì tôi chết cũng không tiếc."
Đường Tư Kỳ cười nói: "Dễ bàn dễ bàn, kim cương không khó."
Hai người vừa thêm bạn tốt thì điện thoại của cô rung lên, Đường Tư Kỳ mở điện thoại lên xem.
“Chúc mừng ký chủ nắm giữ kỹ năng dán màn hình sơ cấp, khen thưởng 30 đồng vàng, tổng tài sản 517 đồng vàng.”
Hahahaha, muốn có kết quả tốt thì phải vượt nhiều khó khăn, cuối cùng cô cũng tích đủ 500 đồng vàng.
Lúc này, điện thoại Đường Tư Kỳ kêu, là bố cô gọi tới.
"Tư Kỳ, con ở đâu? Buổi tối có về nhà ăn cơm không? Để bố biết còn mua thức ăn."
Đường Tư Kỳ cười nói: "Con đang chuẩn bị gọi cho bố này, bố đừng mua nhiều, tối nay chúng ta ăn cua hoàng đế."
Đường Duệ Thanh sửng sốt: "Cua hoàng đế… thứ này không phải là đắt lắm à?"
"Không có gì, hôm nay con nhận thêm đơn hàng mới, con mời bố ăn."
Đường Duệ Thanh: “Dù nhận đơn hàng cũng đừng tiêu tiền lung tung, cua hoàng đế mấy trăm tệ… cũng không mua được, có lẽ phải cả nghìn tệ."
Đường Tư Kỳ nói: "Bố không cần lo nó bao nhiêu tiền đâu, bố nghĩ xem nên làm thế nào trước đi? Con đem cua hoàng đế về ngay đây."
Cô nói xong thì cúp điện thoại, Đường Duệ Thanh cầm rau trên tay, suy nghĩ một lát lại thả xuống, nói với người bán: "Aizz, thôi vậy, tôi không mua đâu."
"Sao thế? Rau hẹ này rất tươi mà."
"Thôi, con gái tôi muốn mua cua hoàng đế về, tôi phải nghĩ xem mua gì thì hợp. Aizzz, cậu nói xem, sao mấy đứa trẻ này lại thích xài tiền bậy bạ vậy chứ." Giọng Đường Duệ Thanh vừa phiền muộn vừa đắc ý.
Người bán sững sờ: "Ai dô, cua hoàng đế là đồ tốt đấy, con gái bác có hiếu quá, hải sản tốt nhất nên hấp, đúng thật là không cần mua rau gì nữa."
Đường Duệ Thanh dạo một vòng chợ, chỉ mua một bình rượu Nhị Oa Đầu về nhà, có hải sản tất nhiên phải uống thêm ít rượu.
Đường Tư Kỳ tới siêu thị cỡ lớn gần nhà cô nhất, siêu thị này vừa đúng có trong danh sách đổi của hệ thống.
Vốn cô còn lo nơi này không bán cua hoàng đế, không ngờ ở đây ngoài cua hoàng đế đông lạnh còn có cả cua hoàng đế sống.
Đường Tư Kỳ đi tới khu thủy hải sản, nhìn cua hoàng đế nhích tới nhích lui trong bể nước bỗng thấy hơi sợ hãi.
Dì phụ trách bán thủy hải sản đi tới nói: "Cua hoàng đế này tuy hơi đắt nhưng đều là mới chuyển tới cả, rất tươi mới, còn sống khỏe đây này!"
“Dì ơi, cua hoàng đế này mua về làm món gì thì được?" Đường Tư Kỳ hỏi.
"Ai da, loại cua hoàng đế tươi sống này làm kiểu gì cũng ngon, tốt nhất vẫn là hấp, có thể giữ nguyên hương vị của cua." Dì bán hàng thấy cô vẫn như đang do dự thì bèn điều chỉnh sách lược: "Cháu gái cũng có thể mua tôm tươi sống này, loại này 40 tệ 1 cân, hôm nay có khuyến mãi, rất hời đấy!"
Đường Tư Kỳ đúng là đang do dự, cô không ngờ cua hoàng đế sống lại lớn như vậy, cô vẫn còn đang ước lượng thử xem đâu là con 2,5kg, con nào trông cũng không nhỏ.
Vậy thì hơi đáng sợ, đem về nhà thì bố cô làm được thật hả?
Dì thấy cô không phản ứng liền muốn đi chỗ khác chào hỏi khách, Đường Tư Kỳ lại đột nhiên mở miệng: "Dì giúp cháu chọn 1 con vừa đúng 5 cân đi ạ."
Dì bán hàng sững người, quay đầu lại: "5 cân, vậy thì phải 1800 đấy?"
Đường Tư Kỳ gật đầu: "Vâng, cháu mua con 5 cân, nhưng dì phải giúp cháu đóng gói cẩn thận, nếu không cháu không cầm về nhà nổi."
Dì bán hàng lập tức tươi cười: "Đó là tất nhiên, cháu cứ yên tâm, dì nhất định sẽ xử lý tốt cho cháu."
Dì nhanh chóng chọn xong cua cho Đường Tư Kỳ, vừa đúng 5 cân, cân xong tính toán giá cả xong xuôi thì lấy dây chun buộc chân cua lại giúp Đường Tư Kỳ, lại thả thêm ít đá vào.
"Đem về nhà thì phải ăn nhanh, cua chết rồi thì không ngon nữa."
Đường Tư Kỳ gật đầu: "Được ạ."
Cứ như vậy, Đường Tư Kỳ cầm theo một con cua hoàng đế lớn về nhà.
Đường Duệ Thanh chờ ở nhà sớm đã mất kiên nhẫn, ông chưa từng làm cua hoàng đế, cũng chưa ăn bao giờ, sau khi Đường Tư Kỳ đem cua về nhà, ông vừa nhìn thấy đã há hốc mồm.
"Nhà ta… hình như không có cái nồi nào to đến thế"
Hai người hai mặt nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Lúc này, Đường Duệ Thanh nghĩ ngay đến bạn tốt, ông lập tức gọi điện thoại cho bố Từ Thiên Ngưng.
"Lão Từ, ông ăn cơm chưa? Nếu vẫn chưa nấu cơm thì đến nhà tôi đi, ai nha, giang hồ cấp cứu, hôm nay ông đến nhà tôi ăn cơm là được."
Từ Hiến: "Chuyện gì thế?"
"Haizzz, còn gì nữa, Tư Kỳ bất chợt muốn mua cua hoàng đế, phải 5 cân đấy, hai người bọn tôi sao ăn hết được, hơn nữa… bọn tôi cũng không biết làm, không thì ông đến tham mưu giúp tôi một chút, tiện thể ăn cơm luôn ở đây."
Từ Hiến: "Được, tôi tới ngay đây."
Lúc Từ Hiến đến, ông thấy hai cha con đang vây quanh con cua hoàng đế, không biết làm sao.
Lão Từ buộc tạp dề, bắt đầu chỉ huy.
"Tư Kỳ, cháu xuống lầu mua ít miến, mua miến Long Khẩu ấy."
"Lão Đường, ông đặt nồi cơm đi, trong nhà còn đậu cà vỏ không? Có tương ớt không? Rượu gia vị nữa? Ài, cái gì cũng không có, ông cầm chìa khóa nhà tôi, đem gia vị nhà tôi sang đây đi."
Sau đó, Từ Hiến bắt đầu cẩn thận cọ rửa cua hoàng đế, ông dùng bàn chải cọ đi cọ lại ba lần mới xong, sau đó tách chân cua, bóc mai cua ra, lấy gạch cua làm gạch cua chưng trứng.
Thịt trên chân cua rất nhiều, có thể dùng làm chân cua miến tỏi.
Mà thịt trên thân cua là chỗ quan trọng nhất, ông dùng làm cua cay.
Một con cua hoàng đế chia làm 3 cách ăn khác nhau, như vậy vừa đa dạng, mặt khác còn vì bình thường mọi người đều không có nồi lớn, không hấp hết được cả con cua hoàng đế, nấu như vậy sẽ dễ hơn.
Sau khi mua miến về nhà, Đường Tư Kỳ lại ngồi một bên bóc tỏi.
Đường Duệ Thanh nhìn thấy thì vô cùng vui mừng: "Con ở Thượng Hải không bao lâu đã bóc tỏi thông thạo vậy rồi, không tồi không tồi."
Đường Tư Kỳ cười nói: "Đây là con học Tuấn Bảo đấy."
Từ Hiến nghe thấy tên cháu ngoại, ông không quay đầu lại, im lặng một lúc rồi vẫn không nhịn nổi, hỏi: "Tuấn Bảo… Có khỏe không?"
Bởi vì Từ Thiên Ngưng ly hôn mà quan hệ gia đình cô cũng căng thẳng tới đỉnh điểm, làm cha mẹ, tất nhiên không muốn con gái ly hôn rồi một mình dắt theo Tuấn Bảo ở Thượng Hải kiếm sống, thực sự quá đau lòng.
Trong lời hai vợ chồng họ đều không nhịn được nỗi giận, nhưng đứa con gái này, bên ngoài nhìn yếu ớt nhu nhược, nhưng đã quyết định là ai khuyên cũng không nghe, kiên trì một mình nuôi nấng Tuấn Bảo, dù có khó khăn cũng không đòi tiền chồng cũ.
Từ Hiến cũng rất nhớ con gái và cháu ngoại, nhưng rốt cục phải làm cách nào để hòa hoãn căng thẳng giữa hai bố con thì ông lại không nghĩ ra được chút gì.
Ông biết Tư Kỳ và con gái ông thân thiết, bình thường cũng ở cùng nhau, vậy nên ông mới không nhịn được mà hỏi thử.
Đường Tư Kỳ không muốn lỡ mất cua hoàng đế, đó là nguyên liệu nấu ăn cao cấp đó.
Cô hướng ánh mắt tới những người bày sạp hàng trên phố Nam Đường.
Phố Nam Đường là con phố dành riêng cho người đi bộ, con đường này được quản lý, ngoài không ít quán bar và cửa hàng nhỏ thì còn có một khu vực dành riêng cho những người bày sạp hàng nhỏ.
Nơi đây có không ít quầy hàng rong thú vị, có vẽ tranh ngay tại chỗ, có đồ ăn vặt, có người bày thùng bán hoa, ánh mắt cô nhanh chóng bị một cái bảng hiệu hấp dẫn, bên trên viết 5 chữ lớn: Dán màn hình tổ truyền.
Bảng hiệu được đặt trên một cái bàn gấp, một thanh niên trẻ đang chơi Vương Giả Vinh Diệu phía sau bàn.
Đường Tư Kỳ đi tới nhìn một lúc, đối phương đang chạy vị trí, chơi pháp sư, chơi nát không chịu nổi.
Cần di chuyển không di chuyển, cần tung kỹ năng không tung kỹ năng, cần hỗ trợ không hỗ trợ.
Dưới sự hướng dẫn của cậu ta, cả đội nhanh chóng thua trận.
"Phi, đồng đội heo gì đây!" Thanh niên mắng một câu, ngẩng đầu nhìn Đường Tư Kỳ: "Mỹ nữ muốn dán màn hình à?"
Đường Tư Kỳ nhíu mày: "Tôi là dã vương (1), tôi có thể dắt anh thăng cấp."
(1) Dã vương: Một khái niệm của game Vương Giả Vinh Diệu, chỉ người đi rừng rất giỏi
Thanh niên không tin: "Cô nói vậy thì là vậy à? Thời đại này ai không biết khoác lác chứ? Tôi còn là pháp vương đây, cô là cái…" Cậu ta dừng lại, không nói lời th0 tục với người đẹp được nữa.
Đường Tư Kỳ cười "ha ha" một tiếng, đăng nhập tài khoản, đưa cho cậu ta nhìn.
Một hàng thích khách chói mù mắt người nhìn.
Thanh niên nghẹn họng: "Bố… Cô chính là bố."
Đường Tư Kỳ không nhịn được vui vẻ: "Không cần khách khí, nhưng tôi muốn học dán màn hình trước. Sau đó thêm bạn tốt, khi nào tôi chơi sẽ dắt anh theo cùng."
Thanh niên hưng phấn xoa tay: "Dễ bàn dễ bàn, không phải chỉ là học dán màn hình thôi sao, tôi chính là người dán giỏi nhất con phố này, đến, đại lão, cô lấy điện thoại của cô ra đi, tôi dạy cô từng bước một."
"Dán màn hình rất đơn giản, cái quan trọng không phải là dán mà là đường nhập hàng. Mấy đồ này của chúng tôi đều là hàng giá rẻ trên 1688, mẫu mã thông dụng chỉ mất 2 tệ, nếu như bán dây sạc hay ốp điện thoại thì lợi nhuận sẽ cao hơn."
Thanh niên bật đèn trên bàn lên, lấy miếng dán ước lượng trên điện thoại của Đường Tư Kỳ, thuần thục lấy miếng dán có kích cỡ phù hợp ra, tiếp theo dùng bông nhanh chóng lau sạch màn hình.
"Muốn dán màn hình cho tốt, đại lão phải nhớ kỹ, bước đầu tiên chính là làm sạch màn hình, làm tốt bước này thì những bước sau sẽ rất thuận lợi." Thanh niên vừa giảng giải vừa lau đi lau lại, một lúc sau lại bổ sung: "Cô xem, lau theo một hướng có phải màn hình rất sạch hay không? Không có vân tay không có vết bẩn, vô cùng vô cùng sạch sẽ!"
"Sau đó chính là dán màn hình, thật ra bước này rất đơn giản, quen tay hay việc, quan trọng nhất là căn chỉnh vị trí hợp lý, vừa dán vừa xé bỏ lớp giấy bảo vệ, bước này nếu là người mới thì nên làm chậm một chút, như vậy không dễ lật xe, mặt khác, nếu chưa chỉnh đúng vị trí thì tuyệt đối không được xé giấy bảo vệ, nếu không sẽ phí mất một cái dán màn hình. Nếu lỡ hỏng mất thì cũng không sao, nói xin lỗi với khách hàng rồi dán lại là được. Nghề này muốn kiếm tiền, không thể chỉ dán màn hình thôi, nhất định phải dẻo mồm, dụ dỗ khách mua nhiều một chút, mỗi một khách đến đều phải cố hết sức ‘nhổ lông dê’ của họ, đây chính là bí quyết."
Thanh niên nói đến mức nước miếng văng tung tóe, sau khi dán màn hình xong thì trả điện thoại lại cho Đường Tư Kỳ: "Đại lão, dán xong rồi, cô có muốn tự làm thử một lần hay không?"
Nói xong thì đưa điện thoại và một miếng dán khác cho Đường Tư Kỳ, có cậu ta hướng dẫn, Đường Tư Kỳ rất nhanh đã dán xong, nói thật, đây là lần đầu tiên cô không dán hỏng, trước đây cô cũng từng thử mua miếng dán trên mạng về tự dán, nhưng sau mấy lần thất bại thì cô không tiếp tục thử nghiệm nữa, thực sự là quá tổn thương tự tôn.
Không ngờ tối hôm nay lại học được cách dán màn hình, khá tốt.
Thanh niên cẩn thận hỏi: "Đại lão, tôi dạy cô có hài lòng không?"
Đường Tư Kỳ gật đầu: "Cũng không tệ lắm."
"Vậy chúng ta thêm bạn tốt chứ, khi nào cô có thời gian thì dắt tôi cày game, không giấu cô, trước đây tôi không theo đuổi được con gái cũng vì tôi quá gà. Nếu cô có thể dắt tôi đến rank kim cương thì tôi chết cũng không tiếc."
Đường Tư Kỳ cười nói: "Dễ bàn dễ bàn, kim cương không khó."
Hai người vừa thêm bạn tốt thì điện thoại của cô rung lên, Đường Tư Kỳ mở điện thoại lên xem.
“Chúc mừng ký chủ nắm giữ kỹ năng dán màn hình sơ cấp, khen thưởng 30 đồng vàng, tổng tài sản 517 đồng vàng.”
Hahahaha, muốn có kết quả tốt thì phải vượt nhiều khó khăn, cuối cùng cô cũng tích đủ 500 đồng vàng.
Lúc này, điện thoại Đường Tư Kỳ kêu, là bố cô gọi tới.
"Tư Kỳ, con ở đâu? Buổi tối có về nhà ăn cơm không? Để bố biết còn mua thức ăn."
Đường Tư Kỳ cười nói: "Con đang chuẩn bị gọi cho bố này, bố đừng mua nhiều, tối nay chúng ta ăn cua hoàng đế."
Đường Duệ Thanh sửng sốt: "Cua hoàng đế… thứ này không phải là đắt lắm à?"
"Không có gì, hôm nay con nhận thêm đơn hàng mới, con mời bố ăn."
Đường Duệ Thanh: “Dù nhận đơn hàng cũng đừng tiêu tiền lung tung, cua hoàng đế mấy trăm tệ… cũng không mua được, có lẽ phải cả nghìn tệ."
Đường Tư Kỳ nói: "Bố không cần lo nó bao nhiêu tiền đâu, bố nghĩ xem nên làm thế nào trước đi? Con đem cua hoàng đế về ngay đây."
Cô nói xong thì cúp điện thoại, Đường Duệ Thanh cầm rau trên tay, suy nghĩ một lát lại thả xuống, nói với người bán: "Aizz, thôi vậy, tôi không mua đâu."
"Sao thế? Rau hẹ này rất tươi mà."
"Thôi, con gái tôi muốn mua cua hoàng đế về, tôi phải nghĩ xem mua gì thì hợp. Aizzz, cậu nói xem, sao mấy đứa trẻ này lại thích xài tiền bậy bạ vậy chứ." Giọng Đường Duệ Thanh vừa phiền muộn vừa đắc ý.
Người bán sững sờ: "Ai dô, cua hoàng đế là đồ tốt đấy, con gái bác có hiếu quá, hải sản tốt nhất nên hấp, đúng thật là không cần mua rau gì nữa."
Đường Duệ Thanh dạo một vòng chợ, chỉ mua một bình rượu Nhị Oa Đầu về nhà, có hải sản tất nhiên phải uống thêm ít rượu.
Đường Tư Kỳ tới siêu thị cỡ lớn gần nhà cô nhất, siêu thị này vừa đúng có trong danh sách đổi của hệ thống.
Vốn cô còn lo nơi này không bán cua hoàng đế, không ngờ ở đây ngoài cua hoàng đế đông lạnh còn có cả cua hoàng đế sống.
Đường Tư Kỳ đi tới khu thủy hải sản, nhìn cua hoàng đế nhích tới nhích lui trong bể nước bỗng thấy hơi sợ hãi.
Dì phụ trách bán thủy hải sản đi tới nói: "Cua hoàng đế này tuy hơi đắt nhưng đều là mới chuyển tới cả, rất tươi mới, còn sống khỏe đây này!"
“Dì ơi, cua hoàng đế này mua về làm món gì thì được?" Đường Tư Kỳ hỏi.
"Ai da, loại cua hoàng đế tươi sống này làm kiểu gì cũng ngon, tốt nhất vẫn là hấp, có thể giữ nguyên hương vị của cua." Dì bán hàng thấy cô vẫn như đang do dự thì bèn điều chỉnh sách lược: "Cháu gái cũng có thể mua tôm tươi sống này, loại này 40 tệ 1 cân, hôm nay có khuyến mãi, rất hời đấy!"
Đường Tư Kỳ đúng là đang do dự, cô không ngờ cua hoàng đế sống lại lớn như vậy, cô vẫn còn đang ước lượng thử xem đâu là con 2,5kg, con nào trông cũng không nhỏ.
Vậy thì hơi đáng sợ, đem về nhà thì bố cô làm được thật hả?
Dì thấy cô không phản ứng liền muốn đi chỗ khác chào hỏi khách, Đường Tư Kỳ lại đột nhiên mở miệng: "Dì giúp cháu chọn 1 con vừa đúng 5 cân đi ạ."
Dì bán hàng sững người, quay đầu lại: "5 cân, vậy thì phải 1800 đấy?"
Đường Tư Kỳ gật đầu: "Vâng, cháu mua con 5 cân, nhưng dì phải giúp cháu đóng gói cẩn thận, nếu không cháu không cầm về nhà nổi."
Dì bán hàng lập tức tươi cười: "Đó là tất nhiên, cháu cứ yên tâm, dì nhất định sẽ xử lý tốt cho cháu."
Dì nhanh chóng chọn xong cua cho Đường Tư Kỳ, vừa đúng 5 cân, cân xong tính toán giá cả xong xuôi thì lấy dây chun buộc chân cua lại giúp Đường Tư Kỳ, lại thả thêm ít đá vào.
"Đem về nhà thì phải ăn nhanh, cua chết rồi thì không ngon nữa."
Đường Tư Kỳ gật đầu: "Được ạ."
Cứ như vậy, Đường Tư Kỳ cầm theo một con cua hoàng đế lớn về nhà.
Đường Duệ Thanh chờ ở nhà sớm đã mất kiên nhẫn, ông chưa từng làm cua hoàng đế, cũng chưa ăn bao giờ, sau khi Đường Tư Kỳ đem cua về nhà, ông vừa nhìn thấy đã há hốc mồm.
"Nhà ta… hình như không có cái nồi nào to đến thế"
Hai người hai mặt nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Lúc này, Đường Duệ Thanh nghĩ ngay đến bạn tốt, ông lập tức gọi điện thoại cho bố Từ Thiên Ngưng.
"Lão Từ, ông ăn cơm chưa? Nếu vẫn chưa nấu cơm thì đến nhà tôi đi, ai nha, giang hồ cấp cứu, hôm nay ông đến nhà tôi ăn cơm là được."
Từ Hiến: "Chuyện gì thế?"
"Haizzz, còn gì nữa, Tư Kỳ bất chợt muốn mua cua hoàng đế, phải 5 cân đấy, hai người bọn tôi sao ăn hết được, hơn nữa… bọn tôi cũng không biết làm, không thì ông đến tham mưu giúp tôi một chút, tiện thể ăn cơm luôn ở đây."
Từ Hiến: "Được, tôi tới ngay đây."
Lúc Từ Hiến đến, ông thấy hai cha con đang vây quanh con cua hoàng đế, không biết làm sao.
Lão Từ buộc tạp dề, bắt đầu chỉ huy.
"Tư Kỳ, cháu xuống lầu mua ít miến, mua miến Long Khẩu ấy."
"Lão Đường, ông đặt nồi cơm đi, trong nhà còn đậu cà vỏ không? Có tương ớt không? Rượu gia vị nữa? Ài, cái gì cũng không có, ông cầm chìa khóa nhà tôi, đem gia vị nhà tôi sang đây đi."
Sau đó, Từ Hiến bắt đầu cẩn thận cọ rửa cua hoàng đế, ông dùng bàn chải cọ đi cọ lại ba lần mới xong, sau đó tách chân cua, bóc mai cua ra, lấy gạch cua làm gạch cua chưng trứng.
Thịt trên chân cua rất nhiều, có thể dùng làm chân cua miến tỏi.
Mà thịt trên thân cua là chỗ quan trọng nhất, ông dùng làm cua cay.
Một con cua hoàng đế chia làm 3 cách ăn khác nhau, như vậy vừa đa dạng, mặt khác còn vì bình thường mọi người đều không có nồi lớn, không hấp hết được cả con cua hoàng đế, nấu như vậy sẽ dễ hơn.
Sau khi mua miến về nhà, Đường Tư Kỳ lại ngồi một bên bóc tỏi.
Đường Duệ Thanh nhìn thấy thì vô cùng vui mừng: "Con ở Thượng Hải không bao lâu đã bóc tỏi thông thạo vậy rồi, không tồi không tồi."
Đường Tư Kỳ cười nói: "Đây là con học Tuấn Bảo đấy."
Từ Hiến nghe thấy tên cháu ngoại, ông không quay đầu lại, im lặng một lúc rồi vẫn không nhịn nổi, hỏi: "Tuấn Bảo… Có khỏe không?"
Bởi vì Từ Thiên Ngưng ly hôn mà quan hệ gia đình cô cũng căng thẳng tới đỉnh điểm, làm cha mẹ, tất nhiên không muốn con gái ly hôn rồi một mình dắt theo Tuấn Bảo ở Thượng Hải kiếm sống, thực sự quá đau lòng.
Trong lời hai vợ chồng họ đều không nhịn được nỗi giận, nhưng đứa con gái này, bên ngoài nhìn yếu ớt nhu nhược, nhưng đã quyết định là ai khuyên cũng không nghe, kiên trì một mình nuôi nấng Tuấn Bảo, dù có khó khăn cũng không đòi tiền chồng cũ.
Từ Hiến cũng rất nhớ con gái và cháu ngoại, nhưng rốt cục phải làm cách nào để hòa hoãn căng thẳng giữa hai bố con thì ông lại không nghĩ ra được chút gì.
Ông biết Tư Kỳ và con gái ông thân thiết, bình thường cũng ở cùng nhau, vậy nên ông mới không nhịn được mà hỏi thử.