Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P3)
Chương 27
Không biết nên cười hay nên khóc, tất cả những gì tôi có thể làm là nhìn lũ trẻ và trả lời, "Chính xác."
Và sau đó, tôi nghe thấy tin nhắn cảnh báo.
[Cảnh báo! Bạn đã liên lạc với một số thành viên của Kim Dokja Company!]
[Sự hỗn loạn trú ngụ đâu đó sâu bên trong bạn đã bắt đầu ngọ nguậy.]
____________
[Giám khảo 'Vua Thạch Hầu' đã để lộ sự không hài lòng của mình!]
[Cuộc thi lần này chẳng có gì thú vị cả.]
Một con khỉ con được bao phủ hoàn toàn bởi lớp lông vàng kim đẹp đẽ đang gãi bờm của mình, trong khi nhìn vào màn hình hiển thị trên bảng điều khiển ba chiều, liên tục ngáp.
Một con khỉ khác mặc bộ đồ cao bồi đứng quan sát điều đó từ bên cạnh trước khi đáp lại.
[Giám khảo 'Người quản lý chuồng ngựa của Thiên đình' đang trừng phạt 'Vua Thạch Hầu'.]
[Mỹ Hầu Vương, ngươi đúng là tên thiếu kiên nhẫn. Nếu ngươi dành thời gian nghiên cứu, thì bây giờ ngươi đã tìm thấy một hoặc hai câu chuyện thú vị rồi.]
[Hm, Bật Mã Ôn, vậy có phải sự kiên nhẫn cao cả của ngươi đã cho phép ngươi dọn sạch phân ngựa trong hơn hai tuần liên tiếp không?]
[....Nếu có thể thì ta chỉ muốn nói về những vấn đề lịch sự ở nơi này.]
[Ta đã biết ngươi định làm gì ngay cả khi nhắm mắt lại. Ý ta là, dù sao thì ngươi cũng sẽ đánh điểm cao cho bất kỳ câu chuyện nào không đề cập đến chuồng ngựa.]
[Nhưng, chẳng phải ngươi cũng mất trí với những câu chuyện về Hoa Quả Sơn à?]
[Oiii, Tề Thiên! Ngươi nghĩ sao? Ngươi đã tìm thấy thứ gì đó thú vị để xem chưa?]
Câu hỏi đó hướng đến một người đàn ông tóc vàng hoe đang ngáp, chống cằm với Gậy Như Ý. Anh lười biếng mở miệng, [Chắc chắn rằng năm nay chẳng có gì mới mẻ cả.]
[Ta cũng nghĩ vậy.]
[Trong quá khứ, chúng ta có khá nhiều người chạy vòng quanh với trí tưởng tượng hoang dã nhỉ? Giống như, cách chúng ta được miêu tả là thành viên của một loài cuồng chiến, trở nên mạnh mẽ hơn bằng cách vượt qua những rào cản chết người....]
[Hmm, phải. Những năm tháng đó thực sự rất vui vẻ. Nhưng ta không thích cách họ miêu tả chúng ta là con người.]
Lời nói của Bật Mã Ôn gợi ra một cái nhếch mép từ Tề Thiên. [Oi, để ý bên này nữa chứ. Các ngươi có thể là khỉ, nhưng ta gần như là một con người đấy?]
[...Nhưng ngươi đã thay đổi chỉ vì ảnh hưởng của câu chuyện đó, chẳng phải sao?]
Mỹ Hầu Vương, Bật Mã Ôn và Tề Thiên.
Họ là những cơ thể câu chuyện khác nhau của người có tên thật là 'Tôn Ngộ Không'. Lúc đầu, tất cả họ đều là một, nhưng sau khi mỗi câu chuyện phát triển riêng biệt, các nhân cách cũng tách ra khỏi nhau.
[Tên nhóc này, tốc độ phát triển của Phi Hồ không đùa được đâu... Cứ như vậy, chúng ta sẽ có một 'Tôn Ngộ Không' hoàn toàn mới.]
[Yeaaah, phải rồi. Một điều đã không xảy ra trong vài nghìn năm qua sẽ đột nhiên xảy ra ngay bây giờ. Đó là điều chắc chắn.]
Ba Tôn Ngộ Không riêng biệt tụ tập bên trong văn phòng giám khảo lớn để xem các câu chuyện khác nhau của 'Làm lại Tây Du Ký' đang được chiếu trên các màn hình ba chiều. Một vài trong số chúng khá nhàm chán, trong khi một vài khá tiềm năng. Họ thậm chí còn nhấn nút 'Thích' cho một vài kịch bản xa lạ nhưng thú vị. Họ cũng không quên ấn định điểm số khi ba người liên tục cãi nhau.
Mỹ Hầu Vương hỏi, [Này Tề Thiên, ta quên hỏi ngươi. Điều gì đã xảy ra với những người lúc trước?]
[Những người nào?]
[Ngươi biết đấy, ngươi nhờ bọn ta giúp đỡ nên Bất Mã Ôn và ta đã cho ngươi mượn sức mạnh.]
[Ahh, ý ngươi là 'Đại chiến giữa Thần thánh và Ác quỷ' à? Mọi chuyện đã ổn. Nhưng người đại diện của họ lại mất tích.]
Điều đó khiến Bất Mã Ôn lên tiếng, [Ngươi đang nói đến tên ngốc mà ngươi vẫn luôn theo đuổi nhưng chưa bao giờ chọn ngươi làm nhà tài trợ của mình á?]
[....Này, ta chưa bao giờ theo đuổi cậu ấy, hiểu không? Ta chỉ đáp lại một vài lần trước lời cầu xin nhiệt thành của cậu ấy, vậy thôi.]
[Ồ, nhưng trong một vài lần đó, ta nhớ rằng ngươi đã sẵn sàng hy sinh mái tóc ít ỏi của mình mà nhỉ?]
[Câm miệng.] Tề Thiên thô lỗ ngoáy tai bằng Gậy Như Ý rồi chuyển chủ đề. [Nhân tiện, sao Đấu chiến thắng Phật vẫn chưa đến? Tất cả các Tôn Ngộ Không đều đã tập trung ở một nơi, vậy sao hắn lại mất tích trong dịp này?]
[Ngươi biết rằng mọt sách luôn đến muộn mà.]
[Còn Bát Giới và Sa Tăng?]
[Họ đã đến nói chuyện với những người của Thiên Cung.]
[....Cái gã Ngọc Hoàng đó, có phải anh ta đang nghĩ đến việc xen vào cuộc đánh giá lần nữa không?]
[Miễn là ý kiến của chúng ta không xung đột, không quan trọng nếu bên đó can thiệp vào.]
[Nhưng ý kiến của chúng ta chưa bao giờ khớp nhau, vì vậy đó là vấn đề của chúng ta.]
Như thể đang chờ đợi khoảnh khắc này, cánh cửa văn phòng giám khảo được đẩy ra, Trư Bát Giới và Sa Tăng bước vào.
[Xin thứ lỗi, hyung-nim, cấp trên nói rằng đã đến lúc chúng ta công bố những ứng cử viên xuất sắc nhất năm nay....]
[Im đi. Ngươi không thấy bọn ta vẫn đang bận à?]
Cả Trư Bát Giới và Sa Tăng đều nao núng trước giọng nói đe dọa của Mỹ Hầu Vương và vội vàng lùi lại.
Tề Thiên hỏi họ, [Nhân tiện, người phụ nữ đứng sau các ngươi là ai thế?]
[Ah, xin lỗi vì vẫn chưa thiệu. Cô ấy là giám khảo mới của năm nay. Tôi nghe nói rằng cô ấy cũng là người kế vị của Thích Ca.]
[...Thích Ca Mâu Ni có người kế vị ư?]
Ai đó bước vào văn phòng với dáng đi bình tĩnh, điềm đạm.
Tuy nhiên, khoảnh khắc Tề Thiên nhìn thấy người phụ nữ mặc một chiếc áo Cà sa đẹp đẽ, trang nhã và đội vương miện mảnh mai, đôi mắt anh run lên vì kinh ngạc.
Bất Mã Ôn cảm nhận được điều đó và hỏi anh, [Một người ngươi biết à?]
Tề Thiên không trả lời và chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy một lúc. Người phụ nữ không đáp lại ánh mắt đó, cô băng qua bàn và đi về phía bảng hiển thị câu chuyện.
Bất Mã Ôn hất cằm và nói, [Thực ra đây là một tin tốt. Nghe ý kiến của tân binh cũng không tệ lắm. Này, người kế vị của Thích Ca Mâu Ni, có câu chuyện nào khiến ngươi thích thú không?]
Chiếc áo choàng của người phụ nữ đang lắc lư, chợt dừng lại.
Người kế nhiệm Thích Ca Mâu Ni nhìn chằm chằm vào một câu chuyện nào đó bằng đôi mắt tĩnh lặng. Bàn tay cô từ từ vươn ra chạm vào màn hình khiến những gợn sóng lan tỏa như cảm xúc khao khát của chính nó.
[Có lẽ tôi thích câu chuyện này nhất.]
___________
[C ậu đã bi ết r ồi Kim Dok ja.]
Bức tường thứ tư nói đúng. Theo một cách nào đó, có thể nói rằng tôi đã biết chuyện như thế này sẽ xảy ra. Tôi nghi ngờ rằng những người trong Căn phòng câu chuyện này có thể là thành viên của Kim Dokja Company.
[Thỏa thuận với 'Vua của những người đàn ông mặt bướu' đang gặp nguy hiểm!]
Và tôi cũng nghĩ rằng nó sẽ dẫn đến kết quả đó. Ngay cả vậy, tôi không thể không đưa ra lựa chọn này.
- Cậu đã được cảnh báo rằng không được liên lạc với họ.
[999] ngồi trên vai tôi thì thầm. Chỉ cần gặp bọn trẻ, một sự thay đổi đã xảy ra bên trong cơ thể hóa thân của tôi.
[Tốc độ biến đổi thành Ngoại Thần đang tăng do rủi ro của điều kiện thỏa thuận.]
'Tôi không đi ngược lại thỏa thuận. Về mặt kỹ thuật, nội dung của thỏa thuận là 'không bao giờ tiết lộ danh tính của tôi cho Kim Dokja Company', đúng chứ?
- Thời điểm họ phát hiện ra, mọi chuyện sẽ kết thúc.
'Tôi biết điều đó, vậy nên đừng lo lắng nữa.'
[Tỷ lệ phần trăm tiến độ biến thành Ngoại Thần: 3%]
Rất có thể, tôi sẽ trở thành một Ngoại Thần giống như Kẻ mưu phản Bí mật khi tỷ lệ đó đạt đến tối đa. Tôi nghĩ rằng, nó không thành vấn đề miễn là tôi hoàn thành thỏa thuận trước khi điều đó xảy ra. Còn bây giờ, tôi rất vui khi thấy bọn trẻ đi phía trước tôi trong sự hòa hợp tuyệt vời như vậy.
[Một số ít khán giả phàn nàn rằng Đường Tăng không thể là hai người.]
Trong khi nghe tin nhắn truyền đến, tôi tiếp tục đi phía sau bọn trẻ đang dẫn trước. Tôi nghe nói rằng trẻ em lớn rất nhanh. Câu nói đó quả thực chính xác, sau khi tôi nhận ra rằng chúng đã cao hơn rất nhiều.
Khi nghĩ về nó, chắc chắn đã lâu rồi tôi không dành thời gian cho chúng như thế này.
Tôi không biết Lee Gilyoung hay Shin Yoosung nghĩ gì. Như Bậc thầy Kịch bản đã nói. Tôi đã tự tiện 'cứu' chúng, và bỏ rơi chúng ở phía sau mà không hề chịu bất kỳ trách nhiệm nào.
Cũng giống như tôi trong quá khứ, hai đứa trẻ này đã bị tôi bỏ mặc.
"Oii, Quỷ vương của sự cứu rỗi."
"Vâng?"
...Vì vậy, đây ít nhiều là hình phạt mà tôi phải chịu.
Shin Yoosung đang quan sát từ bên cạnh lên tiếng, "Cậu không được thô lỗ với người mà cậu không biết."
"Nhưng Sooyoung-noona nói tôi nên hành động như thế này mà?"
"Ngay cả vậy, cậu vẫn nên tuân theo các phép xã giao cơ bản."
Không hổ danh là hóa thân của tôi.
Cô bé nhìn tôi với ánh mắt thương hại, trước khi thì thầm với Lee Gilyoung qua 'Trò chuyện tinh vân'. Tất nhiên, vì tôi cũng là thành viên của cùng một tinh vân, nên tôi có thể nghe thấy cô bé.
- Bằng cách này, chú ấy sẽ tin tưởng chúng ta hơn, đồ ngốc. Cậu sẽ làm gì nếu sau này chú ấy quyết định gây rối?
Tôi cảm thấy sởn da gà.
- ...Cậu thực sự sợ hắn ta sao? Nhìn vào trạng thái hiện tại của hắn đi kìa.
Chắc rồi, tôi đã không mua 'Bộ hóa thân của Tề Thiên Đại Thánh' được bán bởi Hoàng đế nên trang phục hiện tại của tôi chỉ là bộ quần áo 'tiêu chuẩn' 500 năm tuổi rách rưới.
Shin Yoosung vỗ nhẹ bụi bẩn trên quần áo của tôi và lịch sự chào tôi, "Rất vui được làm quen với chú, Chòm sao-nim. Bọn tôi sẽ chăm sóc cho chú."
"Ta cũng vậy. À còn nữa, ta nên gọi cả hai như thế nào đây?"
Lee Gilyoung trả lời như thể cậu ấy đang chờ đợi điều đó, "Tôi là nhà sư Đường, cậu ấy là nhà sư Tăng. Từ giờ hãy gọi bọn tôi như vậy."
Giọng cậu đầy tinh quái như thể đang chơi một trò chơi.
Vậy, Lee Gilyoung là nhà sư 'Đường', trong khi Shin Yoosung là nhà sư 'Tăng', phải không? Nghĩ lại thì, họ đã tách tên của nhà sư Đường Tăng và đặt cho bọn trẻ. Đó thực sự là một ý tưởng khá đáng yêu.
[Một bộ phận khán giả cho rằng 'hai nhà sư' khá đáng yêu.]
[Một bộ phận giám khảo thấy thiết lập của 'hai nhà sư' khá thú vị.]
[4 điểm đã được nhận.]
Lee Gilyoung, vẫn say sưa với thiết lập mới này, tiếp tục lải nhải về bản thân. Trong khi đó, Shin Yoosung thì thầm vào tai tôi, "Tôi chắc rằng chú có hơi bối rối trước những thiết lập kỳ lạ này, phải không? Tôi thực sự xin lỗi. Bậc thầy Kịch bản của bọn tôi hơi lập dị, nên...."
"Không, nó ổn."
Tôi đã đoán được ai là Bậc thầy Kịch bản. Chà, dù sao thì cũng chỉ có một người có khả năng tạo ra một câu chuyện như vậy trong Kim Dokja Company.
"Nhưng chú không cần phải lo lắng về điều gì cả. Bọn tôi chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho chú. Tất cả những gì chú cần làm là ngồi yên và lặng lẽ đi theo bọn tôi."
Nước mắt tôi gần như trào ra sau khi được đối xử thân thiện như thế này. Sẽ khó để tôi có thể an ủi bọn trẻ, nhưng thay vào đó chúng lại lo lắng cho tôi?
Thật đáng hổ thẹn.
Phải, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ những đứa trẻ này.
Có thể trước đây tôi đã không làm tốt vai trò của mình nhưng ít nhất, từ bây giờ tôi....
"Kugugugugugu!"
Những tiếng nổ phát ra từ đâu đó. Theo phản xạ, tôi quét qua khu vực lân cận.
"Ku-dudududu!"
Chắc chắn rằng nó nghe như những vụ nổ, nhưng cũng thật kỳ lạ. Thứ gì đó hẳn đã phát nổ, nhưng tại sao nó lại nghe như thể tiếng động do miệng ai đó tạo ra vậy??
Shin Yoosung vội vàng đến gần tôi và thì thầm lần nữa, "Xin đừng hoảng sợ. Bọn tôi chỉ đơn giản là sao chép các thiết lập của bản gốc thôi."
"....Sao cơ?"
"Tôi nghe nói rằng trong câu chuyện gốc, tất cả các từ tượng thanh đều được viết ở giữa dấu ngoặc kép."
[Một bộ phận giám khảo bị ấn tượng bởi sự phản ánh bất ngờ của tác phẩm gốc!]
[10 điểm cộng đã được nhận!]
Cái quái gì thế? Tôi cứ nghĩ thứ như vậy là một sai lầm chỉ dành riêng cho tiểu thuyết thể loại giả tưởng thị trường đại chúng thôi chứ....
Tôi thậm chí còn không có đủ thời gian để bối rối trước mức độ quan sát của Bậc thầy Kịch bản đối với tác phẩm gốc. Những đứa trẻ đẩy tôi ra sau và tiến những bước dài về phía trước.
Nhìn lại lần nữa, tôi nhận ra rằng cái gọi là tiếng nổ dường như bắt nguồn từ một hẻm núi lớn trước mặt chúng tôi.
Nếu trí nhớ của tôi chính xác, thì sinh vật thứ hai mà cả nhóm gặp trong Tây Du Ký chính là....
...Phải, là anh ta. Và anh ta sẽ trở thành....
Chà, vì bản tường thuật đã giải quyết mọi việc, nên tôi không có nhiều thứ để nói.
Tôi bước tới và lên tiếng, "Cả hai người, xin hãy trốn ở một nơi nào đó. Ta sẽ xử lý thứ này."
Nếu trí nhớ của tôi vẫn hoạt động tốt, thì một trong những người chơi đã đảm nhận vai 'Bạch Long Mã của Đường Tăng'. Tôi khá chắc rằng anh ta là người đứng đằng sau vụ việc hiện tại.
Nếu những đứa trẻ tham gia Căn phòng câu chuyện này, thì những người chơi còn lại cũng phải đến từ Kim Dokja Company, nhưng nếu ai đó có ý đồ xấu đã xông vào đây...
"...Bọn tôi đã nói với chú rồi, chú chỉ cần ngồi yên thôi."
Một bàn tay nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ nắm lấy vai tôi. Tôi nhìn lại thì thấy Shin Yoosung đang nở một nụ cười khá đáng sợ.
"Một tên thậm chí còn không đủ tiền mua quần áo lại muốn thể hiện á? Lùi lại đi!"
Lee Gilyoung bẻ khớp ngón tay và cũng tiến lên một bước.
Tôi khẩn trương đuổi theo bọn trẻ, nhưng chúng đã chạy tới trước hẻm núi và bắt đầu chiến đấu với một con Rồng xanh bay ra từ đó.
"Ku-kwakwakwakwakwa!!"
Lee Gilyoung hét lên từ tượng thanh và lao về phía