Tiểu Tỷ Tỷ! Đừng Lười Biếng!

Chương 6



" Anh Hàn Vương,có thể lấy giúp em ít nước được không?"
Liễu Nhan đột nhiên quay sang nhìn Hàn Vương mà nhờ vả.

Đôi mắt to tròn nhìn anh khiến anh không nỡ từ chối.

Sau khi cho Hàn Vương đi, Liễu Nhan quay sang nhìn Thanh Nhàn.

"Chị,chị thích anh Hàn Vương ạ?"
Thanh Nhàn nghe vậy liền nhìn Liễu Nhan,nhìn vào khuôn mặt bé nhỏ kia,cô lại nhớ đến lời nói của Ân Ly.

Cơ hội là phải tự mình bắt lấy.

"Em cũng thích Hàn Vương?"
Thanh Nhàn ngoái lại hỏi Liễu Nhan.

Nhìn cô gái bé nhỏ đang ngại ngùng là hiểu ra liền.

"Có rất nhiều người thích,yêu,nhưng vẫn không thể đến được với nhau,vì rất nhiều lý do mà thôi.

"
"Vậy,chị nghĩ em có cơ hội không ạ?"
Thanh Nhàn nhìn khuôn mặt cô bé ngây dại,làm gì giống với lời đồn mà cô nghe thấy ngoài trường chứ.


Nhưng lời đồn,cũng không tự nhiên mà có.

"Có.

Ai cũng có cơ hội,nhưng phải bắt lấy được.

Chúc may mắn.

"
Thanh Nhàn nhìn Liễu Nhan, cũng nhìn luôn Hàn Vương đang cầm chai nước ở đằng sau.

Hàn Vương nhìn cô,ánh mắt khó hiểu.

*********
Ân Ly nhìn cái cảnh này qua hệ thống mà chán nhảm.

Lại còn phải làm bài tập nữa chứ!
Mệt lắm,có biết không!
[Tiểu tỷ tỷ, tỷ có thể nhờ thẻ bình an làm hộ nha~].

Nó là phải làm nhiệm vụ của mình mà.

"Không"
Ân Ly ngồi làm bài tập,tiện thệ ngồi buôn với hệ thống một chút,tra được chút thông tin.

A!
Trầm Phong.

Mồ côi,không biết đời là gì.

Được chú gì nhận nuôi,nhưng chỉ là cái mác.

Chú gì nợ một đống tiền,sau trốn đi, để lại một mình Trầm Phong phải làm mọi việc để trả nợ cho cái nhà đó.

Sau này thì bị một người đàn ông nhìn trúng nhan sắc sau bán đi,hắc hoá,tự sát.

Chậc,chậc.

Không thảm.

[Tiểu tỷ tỷ,khóc ngất vì tỷ thôi!]
"Rảnh mà.

"
[! ! ].


Vậy nó sẽ phát cho tỷ tỷ nhiệm vụ.

[Nhiệm vụ thêm:Làm bà mối cho Thanh Nhàn và Hàn Vương đến với nhau.

]
Ân Ly nghe cẩu hệ thống phát nhiệm vụ mà trừng mắt.

"Cẩu hệ thống!!!!!"
Nó !.

.

Chạy thôi,còn gì mà nghe!!!
*******
Trầm Phong ngồi trong phòng học,nhìn chiếc điện thoại,nhìn wetchat của Ân Ly mà phân vân không biết nên nói gì cho phải.

"Trầm Phong,lên giải bài này cho cô.

"
Trầm Phong cất điện thoại vào cặp,đúng lúc cô giáo đang giảng bài quay xuống nhìn thấy,lại gọi anh lên.

***********
Mấy ngày sau,nhà trường tổ chức cho đi chơi để học tập.

Ân Ly được đặc cách đi cùng Hàn Vương và Thanh Nhàn,cùng Liễu Nhan.

Hàn Vương thì đi tham gia đội bóng rổ được tổ chức ở đó.

Ân Ly cùng Thanh Nhàn,Liễu Nhan ngồi hóng gió ở đó.

"Em có vẻ rất thoải mái nhỉ?"
Thanh Nhàn quay nhìn Ân Ly,còn Liễu Nhan thì cũng ngồi gần đấy nghe chuyện.

"Liễu Nhan,cô có thể đi ra ngoài kia đưa nước cho anh tôi được không?"
Ân Ly nhìn Liễu Nhan bằng ánh mắt "Nhanh nhanh cút khỏi mắt tôi" thân thiện.

À,thân thiện.

"Em có gì muốn nói sao?"
Thanh Nhàn nhìn bóng Liễu Nhan rời đi trong phấn khởi,có hơi buồn.

Rồi lại nhìn Ân Ly đang nằm thượt xuống bãi cỏ.

Ân Ly kéo Thanh Nhàn xuống nằm cạnh mình,nhìn bầu trời đẹp đẹp.

"Sao chị không thử tỏ tình với anh em đi?"
Thanh Nhàn nhìn Ân Ly,xoa nhẹ đầu cô ngốc manh này.


"Chị từng muốn tỏ tình,nhưng không được.

Mỗi lần đối mặt với anh ấy,là chị lại chẳng biết nói gì.

Thật sự,rất khâm phục những người dũng cảm tỏ tình trước mặt anh ấy.

Anh ấy là mối tình đầu của chị.

Một người lạnh lùng,đẹp trai,có nhan sắc,có thông minh.

Chị nghĩ,mình không có cơ hội.

Biết là cứ thử đi,nhưng lại nghĩ đến khi chị tỏ tình với anh ấy xong,anh ấy lại tránh chị đi thì! Chị không dám nghĩ,mình sẽ với được anh ấy.

Chỉ cần như hiện tại là ổn.

Để khi chị nhớ lại sau này,đã có một mối tình đẹp lặng như vậy.

"
"Chị có cảm thấy hối tiếc không?"
Thanh Nhàn nghe vậy,lắc đầu.

"Không,chị biết mình làm gì và sẽ chịu trách nhiệm.

Nhỡ đâu,sau này,chị lại tìm được ai hơn anh em thì sao?Em không phải lo.

"
Ân Ly lại cười.

Làm gì có ai hơn nam chính.

Mà,theo cốt truyện,chị đợi cả đời,có yêu ai đâu.

Haizzz,rắc rối.