Tiểu Đậu Khấu
Chương 7
Ngày tháng trôi qua không nhanh không chậm, thế rồi cũng đến mồng tám tháng hai, Tĩnh An hầu Minh Đình Viễn nhậm chức thống soái Dương Tây Lộ đã mãn nhiệm về kinh.
Ông nắm quyền lớn trong quân, khi nhậm chức có chiến tích lớn lao, lần này hồi kinh báo cáo công tác sẽ có biến động chức quan lớn trong triều, có không ít người đều đang âm thầm chú ý.
Thành Khang đế truyền khẩu dụ xuống, lệnh Tĩnh An hầu vào kinh thì ngay lập tức diện thánh. Vào thành, Minh Đình Viễn và gia quyến tôi tớ chia ra hai ngả để đi, một bên đến thẳng cửa Khải Tuyên, một bên vòng qua phủ Tĩnh An hầu ở phố Nam Thước.
Nghe nói Hầu gia chưa về nhà mà lập tức vào cung, chỉ có Liễu di nương về trước, người trong Hầu phủ cũng thư thả hơn nhiều, rốt cuộc trên đời này cũng không có chuyện gióng trống khua chiêng nghênh đón di nương và thứ nữ hồi phủ.
Khi Liễu di nương và Minh Sở xuống xe, chỉ có người hầu thân cận của Bùi thị Trương ma ma dẫn theo mấy nha hoàn bà tử chờ ở cửa nách.
Có lẽ là do được một mình nhận yêu chiều, mặc dù ở nơi biên cương khổ ải như Dương Tây Lộ tận năm năm, nhan sắc của Liễu di nương không hề kém hơn trước, thậm chí còn rạng rỡ hơn một chút.
Vị tam tiểu thư Minh Sở lại rất khó nhận ra được ngay, lúc nàng rời kinh cũng chỉ 11-12 tuổi, năm năm qua đi, dung mạo nàng nẩy nở, khí chất cũng khác trước nhiều, mặc xiêm y đỏ linh động, thần thái sáng láng, có chút phong thái hiên ngang của con gái nhà tướng.
“Ngươi để ta và mẫu thân đi vào từ cửa nách?” Minh Sở cau mày, cực kỳ bất mãn với sắp xếp của Trương ma ma.
Phải biết rằng ở Dương Tây Lộ, bất kể nàng đi đến chỗ nào cũng là hòn ngọc quý trên tay thống soái, không ai dám không để ý nàng.
Nhưng chuyện này nàng ta đòi hỏi rất vô lý, đây là Thượng Kinh, làm sao có thể tuỳ tiện mở cửa chính, ngày thường ngay cả Bùi thị cũng ra vào từ cửa nách. Đương nhiên, hôm nay mẹ con nàng ta nếu vào phủ cùng Hầu gia, đúng thật là có thể đi ké vào từ cửa chính.
Trương ma ma đang muốn giải thích rõ ràng, Liễu di nương liền tiến lên nắm lấy tay Minh Sở lặng lẽ siết thật chặt.
Nhớ tới lời Liễu di nương nhắc nhở trên đường hồi kinh, Minh Sở cứng đờ, quyết định tạm thời nhẫn nhịn cơn bực tức này. Nàng ta xụ mặt xẹt qua Trương ma ma, lập tức bước vào cửa nách.
Mà cùng lúc đó, Minh Đàn đang bùng nổ cơn giận ở Chiếu Thủy Viện.
Nàng đập lá thư trong tay lên bàn, lại không nhịn được mà một hơi quét sạch tất cả chén sứ ấm trà tinh xảo xa xỉ trên bàn.
Tiếng đồ sứ vỡ vụn loảng xoảng, đột nhiên nàng vỗ bàn đứng dậy, vừa xoay vòng ở phòng vừa lẩm bẩm thì thầm: “Bỉ ổi, quả thực bỉ ổi! Vốn dĩ cho rằng cái nhà đó chỉ là không có quy củ không biết xấu hổ, vậy mà đánh giá thấp bọn chúng, dám tính kế bổn tiểu thư!”
Nàng tức giận đến lạc cả giọng. Mười ngón tay nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch, mu bàn tay có thể thấp thoáng thấy được mạch máu xanh nhạt.
Tố Tâm cùng Lục Ngạc sợ mất mật, mấu chốt là các nàng còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng mấy ngày nay tiểu thư nhà các nàng đều tràn đầy tinh thần ý chí chiến đấu sục sôi, muốn ăn diện lộng lẫy lấn áp tam tiểu thư hồi phủ hôm nay. Sáng sớm nay còn đặc biệt sai người lấy sương sớm trên cánh hoa trộn với bột ngọc trai để đắp mặt, nói là đắp mặt như vậy rồi rửa sạch, da thịt sẽ trơn mềm sáng ngời hơn bình thường.
Nhưng vừa mới dùng xong đồ ăn sáng, tỳ nữ Bạch phủ tới đưa phong thư truyền lời nói, Bạch Mẫn Mẫn vốn định tự mình tới đây nói cho nàng việc trong thư, nhưng nghĩ hôm nay Hầu phủ đoàn viên, nàng ấy không nên tới làm phiền, đành phải viết thư kể lại sai người đưa tới.
Cũng không biết trong thư viết cái gì mà khiến tiểu tiểu thư Minh gia, người luôn luôn mở mồm ra là nói “Danh môn thục nữ cho dù gặp phải chuyện gì đều không thể mất đi phong thái, la hét ném đồ loạn lên có khác gì bà điên trên phố đâu”, thực sự phát điên một trận…
Còn nhớ hồi tiệc thưởng cúc năm ấy, Phụng Chiêu quận chúa từ đâu nhảy ra cướp mất danh hiệu “Người đứng đầu muôn hoa” của nàng, trở về nàng cũng chỉ ném vỡ cái ly sứ rồi nằm lăn ra trường kỷ, không kêu ca gì cả.
Nhưng lúc này, ném vỡ bát trà sứ còn chưa xong, nàng vòng đi vòng lại trong phòng vài vòng rồi đột nhiên cầm lá thư kia đi ra ngoài.
Thấy động tác này, Tố Tâm luôn luôn bình tĩnh cũng hoảng sợ, vội đuổi theo nhắc nhở: “Tiểu thư, người muốn đi đâu? Tam tiểu thư cùng di nương đã vào phủ, người còn chưa cài cây trâm mới kìa!”
Minh Đàn khựng lại.
Ờ nhỉ, đúng. Cây trâm.
Còn có hai mẹ con nhà kia.
Nàng xoay người đi thẳng vào gian trong, mặt không đổi sắc mà ngồi trở lại trước gương lược.
Tố Tâm nhẹ nhàng chọc chọc Lục Ngạc, Lục Ngạc hơi ngu người, lắp bắp mấy tiếng mới phản ứng lại: “Tiểu… Tiểu thư, đừng nóng giận, giận dữ sẽ không đẹp… Cũng không phải không đẹp, tiểu thư thế nào cũng đẹp, nhưng tiểu thư cười rộ lên mới càng thêm, càng thêm khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh!”
Cũng không biết là Lục Ngạc khen hay, hay là do nhìn thấy gương mặt của mình mà lửa giận bớt đi, sau khi Minh Đàn ngồi xuống thì bình tĩnh hơn nhiều.
Cha nàng đang vào cung bái kiến Thánh thượng, lúc này lao ra đi tìm vừa không gặp được người cần gặp, còn tự dưng làm người khác thấy mà chê cười.
Hơn nữa cha nàng trở về cũng không thể cứ thế xông ra la hét muốn từ hôn, năm năm không gặp, ai biết Minh Sở cùng Liễu di nương bép xép với cha nàng cái gì. Đến lúc đó nếu hiểu lầm bởi vì nàng không biết lễ nghĩa mới làm cho phủ Lệnh quốc công coi thường chà đạp thì thành chuyện xấu rồi.
Còn nữa, nàng cũng không chắc chắn, trong trí nhớ của nàng vị kia tuy đối xử với nàng không tồi, nhưng cũng không giống một người cha xót con như mạng như cậu nàng đối xử với Bạch Mẫn Mẫn, sẽ nguyện ý vì nàng mà đắc tội phủ Lệnh quốc công.
Nàng cầm lấy cây trâm tua bạc ánh trăng mới làm trên bàn kia, đánh giá một lát, bỗng nhiên ra lệnh: “Tố Tâm, ngươi lấy một cái khăn trơn, tẩm chút nước tỏi đi.”
“Vâng.”
“Còn có chuyện này, ngươi lại đây.”
Nàng ý bảo Tố Tâm đến gần chút, đem phong thư hồi âm mà tỳ nữ Bạch phủ đưa tới giao cho nàng ấy, còn ghé sát tai Tố Tâm nhỏ giọng sai bảo vài câu.
Từ trước đến nay Tố Tâm là người không hỏi nhiều nếu chủ tử không nói, sau khi nhận việc, nàng khoanh tay lui ra.
Minh Đàn thở phào một hơi, lại bảo Lục Ngạc: “Trang điểm cho ta một lần nữa, không cần quá mức long trọng, xiêm y cũng đổi cái khác.”
Lúc trước nàng chỉ nghĩ làm thế nào để lấn át Minh Sở mà đã quên mất gặp cha nàng mới là việc chính quan trọng hơn.
Vì thế dưới sự chỉ đạo bắt bẻ hết cái này tới cái khác của nàng, rốt cuộc Lục Ngạc cũng trang điểm cho nàng thành dáng vẻ thanh tú e lệ lại hơi nhu nhược yếu đuối.
Nàng soi mình trong gương đồng một lát, vừa lòng mà cong cong khóe môi: “Đi, đi Lan Hinh Viện.”
Lan Hinh Viện là nơi ở của Bùi thị, đi từ Chiếu Thủy Viện qua thì phải vòng qua vách tường tới hành lang rồi xuyên qua vườn hoa của Đông Khóa Viện.
Đoàn người đi dọc theo hành lang khúc khuỷu, vừa mới đến vườn hoa Đông Khóa Viện đã nghe thấy đằng trước có tiếng ầm ĩ.
“Hừ… Là cháu gái con thứ đệ ở bên nhà mẹ đẻ lão phu nhân, lão phu nhân đã mất từ cái đời nào rồi, quan hệ cũng xa lắc xa lơ. Hơn nữa nếu ta nhớ không lầm, nhà mẹ đẻ lão phu nhân ban đầu là bá phủ, tước vị bị giảm qua mấy đời đã không còn nữa, mấy năm nay cũng không liên hệ gì với phủ chúng ta, cứ tưởng là thân thích nào gần lắm.” Minh Sở trào phúng.
Thẩm Họa: “Tam muội muội ngươi!”
“Ngươi cái gì mà ngươi, biểu tỷ, ta nể mặt lão phu nhân đã mất mới gọi ngươi một tiếng biểu tỷ, ngươi thật sự coi mình không phải người ngoài à. Ta và mẫu thân vừa mới hồi phủ đã gặp phải ngươi ngâm thơ sầu não vớ vẩn gì đó trong vườn, ngươi không phải muốn ta và mẫu thân khó chịu sao? Ta nói cho mà biết, ăn nhờ ở đậu cũng phải biết điều một chút!”
Minh Sở vốn tức giận vì phải vào phủ từ cửa nách, mấy hạ nhân trong phủ gặp nàng ta trên đường lại ít ân cần hơn nhiều so với mấy kẻ bên Dương Tây Lộ kia, còn đụng phải Thẩm Họa ở trong vườn ngâm thơ ca từ sầu khổ, cơn giận của nàng ta không thể nín được, lời nói vô cùng mỉa mai, trong giọng nói cũng tràn đầy kiêu ngạo vô lý không bỏ qua cho người khác.
Thẩm Họa cực kỳ tức giận.
Từ trước tới nay nàng cạnh tranh ngầm với Minh Đàn cũng thường bị tức giận đến nỗi không chịu được, nhưng tốt xấu gì Minh Đàn cũng là danh môn quý nữ, cũng chỉ giấu kim trong bông thôi, đâu có thô bỉ vô lễ không hề có phong phạm khuê tú như vậy!
Nàng đang muốn mở miệng cãi lại, bỗng nhiên phía sau vang lên một giọng nói khác nhàn nhạt bình tĩnh mà trào phúng: “Tam tỷ tỷ nói cẩn thận, mẫu thân ở Lan Hinh Viện chứ không ở nơi này.”
Hai người bên kia đều quay đầu lại theo bản năng.
Chỉ thấy ở chỗ rẽ trên hành lang có một đám tỳ nữ mặc váy xanh lục đi tới, đi một đoạn thì đám tỳ nữ dừng bước, tự động xếp thành hai hàng, quy củ cúi đầu ——
Một thiếu nữ mặc váy gấm bạch ngọc thêu chỉ vàng chầm chậm mà đi vào giữa hai hàng tỳ nữ, da trắng như tuyết, tóc đen như mực, mắt như hồ nước mùa thu, bàn tay trắng mịn nhỏ dài nhẹ nhàng phẩy quạt, mỗi bước đi về phía trước, tua rua trâm bạc hình trăng cài trên mái tóc lại lắc lư tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ.
Rõ ràng cũng không phải trang điểm hoa lệ cho lắm, nhưng nhìn từ xa lại có loại cảm giác yếu đuối mong manh tinh tế như bình sứ quý, đặt trên mặt đất thì sợ đổ, giữ trong lòng bàn tay thì sợ vỡ, đẹp đến nỗi làm người ta không rời được mắt.
Tuy Thẩm Họa đã thấy cảnh tượng phô trương này quá nhiều lần rồi, nàng vẫn ngẩn ra trong chớp mắt mới hồi phục tinh thần. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không biết nên châm chọc dáng vẻ kệch cỡm của Minh Đàn trong lòng như ngày thường, hay là nên cảm tạ nàng ấy đã làm cho cái kẻ đanh đá không biết lễ nghi khuê các, không ra cái thể thống gì kia kinh sợ.
“Đây hẳn là tứ tiểu thư.” Liễu di nương nhanh chóng nhận ra Minh Đàn, bà dịu dàng cười nói, “Mấy năm không gặp, tứ tiểu thư hiện giờ trổ mã thật là xinh đẹp.”
Lúc trước bà không thể ngăn Minh Sở lại, chủ yếu cũng bởi vì không coi Thẩm Họa ra gì. Nhưng Minh Đàn thì khác, nếu muốn Minh Đàn lôi chuyện xưng hô này ra nói trước mặt Bùi thị thì mười phần có chín phần là không có kết quả gì tốt.
“Di nương quá khen. Ta thấy tam tỷ tỷ hiện giờ cũng trổ mã… khác với những cô nương ở kinh thành lâu như chúng ta.”
Minh Đàn đáp lời Liễu di nương, lại không nhìn Liễu di nương chút nào, chỉ làm như vừa rồi Minh Sở đánh giá Thẩm Họa, nhìn từ trên xuống dưới khinh mạn đánh giá Minh Sở.
Minh Sở cuối cùng cũng hồi phục tinh thần: “Ngươi!”
“Ngươi cái gì mà ngươi, tam tỷ tỷ, đây là Thượng Kinh, vừa nói vừa dùng tay chỉ trỏ người khác là vô cùng mất lịch sự.” Minh Đàn dùng cây quạt chậm rãi ấn ngón tay nàng ta xuống, “Tam tỷ tỷ lâu chưa về kinh, chắc đã quên không ít quy củ. Giống như hôm nay không biết mẫu thân ở nơi nào, bất kính với bà con xa, không thương em nhỏ lại còn chỉ tay, ta chỉ nói mấy câu ở bên ngoài là đủ cho người ta chê cười tỷ nửa năm. Là tam tỷ tỷ nên biết điều chút mới đúng.”
???
Minh Sở bị trả lại từng lời nói lúc trước của bản thân, trong cơn giận dữ nhìn chằm chằm Minh Đàn, đôi mắt đã tóe lửa!
Thấy nàng ta sắp rút roi mềm bên hông ra động thủ, Liễu di nương vội tiến lên đè nàng ta lại, thấp giọng kêu: “Sở Sở!”
Minh Sở nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, một tiếng “tiện nhân” đã lên tới bên miệng rồi, không biết vì cái gì mà cuối cùng vẫn phải nuốt lại.
Mẹ nàng nói đúng, bất kể thế nào cũng phải nhẫn nhịn đến sau khi đính hôn lại nói, Bùi thị là mẹ cả của nàng, nếu bị bà bắt lỗi làm to chuyện, lúc nàng bàn chuyện hôn nhân lại làm gì ngáng chân thì đúng là quá lỗ!
Khuyên xong Minh Sở, Liễu di nương lại cười gượng nhìn về phía Minh Đàn: “Tứ tiểu thư, Sở Sở nàng……”
Minh Đàn cũng lười nghe, trực tiếp ngắt lời nói: “Canh giờ không còn sớm, ta còn muốn thỉnh an mẫu thân không ở đây tiếp chuyện được.”
Thẩm Họa thấy thế đi theo: “Tứ muội muội, tỷ đi cùng muội.”
Nàng xưa nay không thích Minh Đàn, nhưng hôm nay nhờ có Minh Sở, nàng cảm thấy đối thủ một mất một còn này xinh hơn hẳn.
Vẫn là tục ngữ nói chuẩn, ở ác gặp ác. Tứ muội muội này của nàng luôn biết cách làm cho người ta nghẹn họng, một câu nói kẻ kia bất lịch sự, một câu lại nói người ta không quy củ, còn bảo cái tội gì mà “không thương em nhỏ”, không phải Minh Đàn chỉ ít hơn một tuổi thôi sao, nhỏ là nhỏ chỗ nào, khả năng dát vàng lên mặt đúng là nước chảy mây trôi, tự nhiên mà thành.
Nhưng chỉ chốc lát sau, Thẩm Họa đã cảm thấy mình sai rồi.
So với khả năng dát vàng lên mặt, khả năng diễn tuồng của tiểu tiểu thư Minh gia còn có thể bức tử diễn viên nổi tiếng Phúc Xuân Ban cơ.
Hai người sau khi đến chỗ Bùi thị ngồi được một lúc, bên ngoài đã có người vào truyền lời nói Hầu gia đã hồi phủ, đang tới Lan Hinh Viện.
Mọi người đứng dậy đón chào.
Trong lúc lơ đãng Thẩm Họa thoáng nhìn thấy Minh Đàn lấy một chiếc khăn trơn từ trong tay áo rộng ra chấm chấm lên mắt, ngay sau đó hốc mắt đỏ lên, rưng rưng nước mắt.
Thẩm Họa đang nghĩ, ngày thường cũng không phát hiện nàng ta có tình cảm cha con sâu nặng với Tĩnh An hầu… thì đã thấy Minh Đàn xách váy nhào tới nam tử trung niên râu ngắn thân hình cao lớn mới đi vào trong viện, còn một kêu lên một tiếng “Cha”.
Giọng nói mềm mại lại thuần khiết của Minh Đàn còn hơi nghẹn ngào nức nở, thực dễ khiến cho người ta dâng lên ý muốn bảo vệ nàng.
Quả nhiên, Minh Đình Viễn năm năm không thấy con gái nhỏ, vốn dĩ nhìn mặt còn khó nhận ra ngay lập tức liền vỗ nhẹ vai mảnh của Minh Đàn, giọng nói thô ráp trấn an: “Con gái ngoan, làm sao vậy? Có phải bị người khác bắt nạt không?”
Minh Đàn ngẩng đầu, đỏ mắt lắc đầu nói: “Không ạ, là A Đàn nhớ cha quá.” Nhưng vừa dứt lời, giọt lệ quanh hốc mắt đã rơi.
Nàng vội dùng khăn tay lau lau, lại gắng gượng lui lại nửa bước hành lễ nói: “A Đàn gặp cha, là A Đàn mất bình tĩnh, nhất thời quên mất lễ nghi quy củ, xin cha trách phạt.”
Minh Đình Viễn vô cùng hài lòng.
Con gái nhỏ ông đã không gặp năm năm, hiếu thuận hiểu chuyện, quy củ thủ lễ, mấu chốt là còn trổ mã xinh đẹp như tiên trên trời, đúng, không hổ là khuê nữ của Minh Đình Viễn ông đây.
Ông nắm quyền lớn trong quân, khi nhậm chức có chiến tích lớn lao, lần này hồi kinh báo cáo công tác sẽ có biến động chức quan lớn trong triều, có không ít người đều đang âm thầm chú ý.
Thành Khang đế truyền khẩu dụ xuống, lệnh Tĩnh An hầu vào kinh thì ngay lập tức diện thánh. Vào thành, Minh Đình Viễn và gia quyến tôi tớ chia ra hai ngả để đi, một bên đến thẳng cửa Khải Tuyên, một bên vòng qua phủ Tĩnh An hầu ở phố Nam Thước.
Nghe nói Hầu gia chưa về nhà mà lập tức vào cung, chỉ có Liễu di nương về trước, người trong Hầu phủ cũng thư thả hơn nhiều, rốt cuộc trên đời này cũng không có chuyện gióng trống khua chiêng nghênh đón di nương và thứ nữ hồi phủ.
Khi Liễu di nương và Minh Sở xuống xe, chỉ có người hầu thân cận của Bùi thị Trương ma ma dẫn theo mấy nha hoàn bà tử chờ ở cửa nách.
Có lẽ là do được một mình nhận yêu chiều, mặc dù ở nơi biên cương khổ ải như Dương Tây Lộ tận năm năm, nhan sắc của Liễu di nương không hề kém hơn trước, thậm chí còn rạng rỡ hơn một chút.
Vị tam tiểu thư Minh Sở lại rất khó nhận ra được ngay, lúc nàng rời kinh cũng chỉ 11-12 tuổi, năm năm qua đi, dung mạo nàng nẩy nở, khí chất cũng khác trước nhiều, mặc xiêm y đỏ linh động, thần thái sáng láng, có chút phong thái hiên ngang của con gái nhà tướng.
“Ngươi để ta và mẫu thân đi vào từ cửa nách?” Minh Sở cau mày, cực kỳ bất mãn với sắp xếp của Trương ma ma.
Phải biết rằng ở Dương Tây Lộ, bất kể nàng đi đến chỗ nào cũng là hòn ngọc quý trên tay thống soái, không ai dám không để ý nàng.
Nhưng chuyện này nàng ta đòi hỏi rất vô lý, đây là Thượng Kinh, làm sao có thể tuỳ tiện mở cửa chính, ngày thường ngay cả Bùi thị cũng ra vào từ cửa nách. Đương nhiên, hôm nay mẹ con nàng ta nếu vào phủ cùng Hầu gia, đúng thật là có thể đi ké vào từ cửa chính.
Trương ma ma đang muốn giải thích rõ ràng, Liễu di nương liền tiến lên nắm lấy tay Minh Sở lặng lẽ siết thật chặt.
Nhớ tới lời Liễu di nương nhắc nhở trên đường hồi kinh, Minh Sở cứng đờ, quyết định tạm thời nhẫn nhịn cơn bực tức này. Nàng ta xụ mặt xẹt qua Trương ma ma, lập tức bước vào cửa nách.
Mà cùng lúc đó, Minh Đàn đang bùng nổ cơn giận ở Chiếu Thủy Viện.
Nàng đập lá thư trong tay lên bàn, lại không nhịn được mà một hơi quét sạch tất cả chén sứ ấm trà tinh xảo xa xỉ trên bàn.
Tiếng đồ sứ vỡ vụn loảng xoảng, đột nhiên nàng vỗ bàn đứng dậy, vừa xoay vòng ở phòng vừa lẩm bẩm thì thầm: “Bỉ ổi, quả thực bỉ ổi! Vốn dĩ cho rằng cái nhà đó chỉ là không có quy củ không biết xấu hổ, vậy mà đánh giá thấp bọn chúng, dám tính kế bổn tiểu thư!”
Nàng tức giận đến lạc cả giọng. Mười ngón tay nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch, mu bàn tay có thể thấp thoáng thấy được mạch máu xanh nhạt.
Tố Tâm cùng Lục Ngạc sợ mất mật, mấu chốt là các nàng còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng mấy ngày nay tiểu thư nhà các nàng đều tràn đầy tinh thần ý chí chiến đấu sục sôi, muốn ăn diện lộng lẫy lấn áp tam tiểu thư hồi phủ hôm nay. Sáng sớm nay còn đặc biệt sai người lấy sương sớm trên cánh hoa trộn với bột ngọc trai để đắp mặt, nói là đắp mặt như vậy rồi rửa sạch, da thịt sẽ trơn mềm sáng ngời hơn bình thường.
Nhưng vừa mới dùng xong đồ ăn sáng, tỳ nữ Bạch phủ tới đưa phong thư truyền lời nói, Bạch Mẫn Mẫn vốn định tự mình tới đây nói cho nàng việc trong thư, nhưng nghĩ hôm nay Hầu phủ đoàn viên, nàng ấy không nên tới làm phiền, đành phải viết thư kể lại sai người đưa tới.
Cũng không biết trong thư viết cái gì mà khiến tiểu tiểu thư Minh gia, người luôn luôn mở mồm ra là nói “Danh môn thục nữ cho dù gặp phải chuyện gì đều không thể mất đi phong thái, la hét ném đồ loạn lên có khác gì bà điên trên phố đâu”, thực sự phát điên một trận…
Còn nhớ hồi tiệc thưởng cúc năm ấy, Phụng Chiêu quận chúa từ đâu nhảy ra cướp mất danh hiệu “Người đứng đầu muôn hoa” của nàng, trở về nàng cũng chỉ ném vỡ cái ly sứ rồi nằm lăn ra trường kỷ, không kêu ca gì cả.
Nhưng lúc này, ném vỡ bát trà sứ còn chưa xong, nàng vòng đi vòng lại trong phòng vài vòng rồi đột nhiên cầm lá thư kia đi ra ngoài.
Thấy động tác này, Tố Tâm luôn luôn bình tĩnh cũng hoảng sợ, vội đuổi theo nhắc nhở: “Tiểu thư, người muốn đi đâu? Tam tiểu thư cùng di nương đã vào phủ, người còn chưa cài cây trâm mới kìa!”
Minh Đàn khựng lại.
Ờ nhỉ, đúng. Cây trâm.
Còn có hai mẹ con nhà kia.
Nàng xoay người đi thẳng vào gian trong, mặt không đổi sắc mà ngồi trở lại trước gương lược.
Tố Tâm nhẹ nhàng chọc chọc Lục Ngạc, Lục Ngạc hơi ngu người, lắp bắp mấy tiếng mới phản ứng lại: “Tiểu… Tiểu thư, đừng nóng giận, giận dữ sẽ không đẹp… Cũng không phải không đẹp, tiểu thư thế nào cũng đẹp, nhưng tiểu thư cười rộ lên mới càng thêm, càng thêm khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh!”
Cũng không biết là Lục Ngạc khen hay, hay là do nhìn thấy gương mặt của mình mà lửa giận bớt đi, sau khi Minh Đàn ngồi xuống thì bình tĩnh hơn nhiều.
Cha nàng đang vào cung bái kiến Thánh thượng, lúc này lao ra đi tìm vừa không gặp được người cần gặp, còn tự dưng làm người khác thấy mà chê cười.
Hơn nữa cha nàng trở về cũng không thể cứ thế xông ra la hét muốn từ hôn, năm năm không gặp, ai biết Minh Sở cùng Liễu di nương bép xép với cha nàng cái gì. Đến lúc đó nếu hiểu lầm bởi vì nàng không biết lễ nghĩa mới làm cho phủ Lệnh quốc công coi thường chà đạp thì thành chuyện xấu rồi.
Còn nữa, nàng cũng không chắc chắn, trong trí nhớ của nàng vị kia tuy đối xử với nàng không tồi, nhưng cũng không giống một người cha xót con như mạng như cậu nàng đối xử với Bạch Mẫn Mẫn, sẽ nguyện ý vì nàng mà đắc tội phủ Lệnh quốc công.
Nàng cầm lấy cây trâm tua bạc ánh trăng mới làm trên bàn kia, đánh giá một lát, bỗng nhiên ra lệnh: “Tố Tâm, ngươi lấy một cái khăn trơn, tẩm chút nước tỏi đi.”
“Vâng.”
“Còn có chuyện này, ngươi lại đây.”
Nàng ý bảo Tố Tâm đến gần chút, đem phong thư hồi âm mà tỳ nữ Bạch phủ đưa tới giao cho nàng ấy, còn ghé sát tai Tố Tâm nhỏ giọng sai bảo vài câu.
Từ trước đến nay Tố Tâm là người không hỏi nhiều nếu chủ tử không nói, sau khi nhận việc, nàng khoanh tay lui ra.
Minh Đàn thở phào một hơi, lại bảo Lục Ngạc: “Trang điểm cho ta một lần nữa, không cần quá mức long trọng, xiêm y cũng đổi cái khác.”
Lúc trước nàng chỉ nghĩ làm thế nào để lấn át Minh Sở mà đã quên mất gặp cha nàng mới là việc chính quan trọng hơn.
Vì thế dưới sự chỉ đạo bắt bẻ hết cái này tới cái khác của nàng, rốt cuộc Lục Ngạc cũng trang điểm cho nàng thành dáng vẻ thanh tú e lệ lại hơi nhu nhược yếu đuối.
Nàng soi mình trong gương đồng một lát, vừa lòng mà cong cong khóe môi: “Đi, đi Lan Hinh Viện.”
Lan Hinh Viện là nơi ở của Bùi thị, đi từ Chiếu Thủy Viện qua thì phải vòng qua vách tường tới hành lang rồi xuyên qua vườn hoa của Đông Khóa Viện.
Đoàn người đi dọc theo hành lang khúc khuỷu, vừa mới đến vườn hoa Đông Khóa Viện đã nghe thấy đằng trước có tiếng ầm ĩ.
“Hừ… Là cháu gái con thứ đệ ở bên nhà mẹ đẻ lão phu nhân, lão phu nhân đã mất từ cái đời nào rồi, quan hệ cũng xa lắc xa lơ. Hơn nữa nếu ta nhớ không lầm, nhà mẹ đẻ lão phu nhân ban đầu là bá phủ, tước vị bị giảm qua mấy đời đã không còn nữa, mấy năm nay cũng không liên hệ gì với phủ chúng ta, cứ tưởng là thân thích nào gần lắm.” Minh Sở trào phúng.
Thẩm Họa: “Tam muội muội ngươi!”
“Ngươi cái gì mà ngươi, biểu tỷ, ta nể mặt lão phu nhân đã mất mới gọi ngươi một tiếng biểu tỷ, ngươi thật sự coi mình không phải người ngoài à. Ta và mẫu thân vừa mới hồi phủ đã gặp phải ngươi ngâm thơ sầu não vớ vẩn gì đó trong vườn, ngươi không phải muốn ta và mẫu thân khó chịu sao? Ta nói cho mà biết, ăn nhờ ở đậu cũng phải biết điều một chút!”
Minh Sở vốn tức giận vì phải vào phủ từ cửa nách, mấy hạ nhân trong phủ gặp nàng ta trên đường lại ít ân cần hơn nhiều so với mấy kẻ bên Dương Tây Lộ kia, còn đụng phải Thẩm Họa ở trong vườn ngâm thơ ca từ sầu khổ, cơn giận của nàng ta không thể nín được, lời nói vô cùng mỉa mai, trong giọng nói cũng tràn đầy kiêu ngạo vô lý không bỏ qua cho người khác.
Thẩm Họa cực kỳ tức giận.
Từ trước tới nay nàng cạnh tranh ngầm với Minh Đàn cũng thường bị tức giận đến nỗi không chịu được, nhưng tốt xấu gì Minh Đàn cũng là danh môn quý nữ, cũng chỉ giấu kim trong bông thôi, đâu có thô bỉ vô lễ không hề có phong phạm khuê tú như vậy!
Nàng đang muốn mở miệng cãi lại, bỗng nhiên phía sau vang lên một giọng nói khác nhàn nhạt bình tĩnh mà trào phúng: “Tam tỷ tỷ nói cẩn thận, mẫu thân ở Lan Hinh Viện chứ không ở nơi này.”
Hai người bên kia đều quay đầu lại theo bản năng.
Chỉ thấy ở chỗ rẽ trên hành lang có một đám tỳ nữ mặc váy xanh lục đi tới, đi một đoạn thì đám tỳ nữ dừng bước, tự động xếp thành hai hàng, quy củ cúi đầu ——
Một thiếu nữ mặc váy gấm bạch ngọc thêu chỉ vàng chầm chậm mà đi vào giữa hai hàng tỳ nữ, da trắng như tuyết, tóc đen như mực, mắt như hồ nước mùa thu, bàn tay trắng mịn nhỏ dài nhẹ nhàng phẩy quạt, mỗi bước đi về phía trước, tua rua trâm bạc hình trăng cài trên mái tóc lại lắc lư tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ.
Rõ ràng cũng không phải trang điểm hoa lệ cho lắm, nhưng nhìn từ xa lại có loại cảm giác yếu đuối mong manh tinh tế như bình sứ quý, đặt trên mặt đất thì sợ đổ, giữ trong lòng bàn tay thì sợ vỡ, đẹp đến nỗi làm người ta không rời được mắt.
Tuy Thẩm Họa đã thấy cảnh tượng phô trương này quá nhiều lần rồi, nàng vẫn ngẩn ra trong chớp mắt mới hồi phục tinh thần. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không biết nên châm chọc dáng vẻ kệch cỡm của Minh Đàn trong lòng như ngày thường, hay là nên cảm tạ nàng ấy đã làm cho cái kẻ đanh đá không biết lễ nghi khuê các, không ra cái thể thống gì kia kinh sợ.
“Đây hẳn là tứ tiểu thư.” Liễu di nương nhanh chóng nhận ra Minh Đàn, bà dịu dàng cười nói, “Mấy năm không gặp, tứ tiểu thư hiện giờ trổ mã thật là xinh đẹp.”
Lúc trước bà không thể ngăn Minh Sở lại, chủ yếu cũng bởi vì không coi Thẩm Họa ra gì. Nhưng Minh Đàn thì khác, nếu muốn Minh Đàn lôi chuyện xưng hô này ra nói trước mặt Bùi thị thì mười phần có chín phần là không có kết quả gì tốt.
“Di nương quá khen. Ta thấy tam tỷ tỷ hiện giờ cũng trổ mã… khác với những cô nương ở kinh thành lâu như chúng ta.”
Minh Đàn đáp lời Liễu di nương, lại không nhìn Liễu di nương chút nào, chỉ làm như vừa rồi Minh Sở đánh giá Thẩm Họa, nhìn từ trên xuống dưới khinh mạn đánh giá Minh Sở.
Minh Sở cuối cùng cũng hồi phục tinh thần: “Ngươi!”
“Ngươi cái gì mà ngươi, tam tỷ tỷ, đây là Thượng Kinh, vừa nói vừa dùng tay chỉ trỏ người khác là vô cùng mất lịch sự.” Minh Đàn dùng cây quạt chậm rãi ấn ngón tay nàng ta xuống, “Tam tỷ tỷ lâu chưa về kinh, chắc đã quên không ít quy củ. Giống như hôm nay không biết mẫu thân ở nơi nào, bất kính với bà con xa, không thương em nhỏ lại còn chỉ tay, ta chỉ nói mấy câu ở bên ngoài là đủ cho người ta chê cười tỷ nửa năm. Là tam tỷ tỷ nên biết điều chút mới đúng.”
???
Minh Sở bị trả lại từng lời nói lúc trước của bản thân, trong cơn giận dữ nhìn chằm chằm Minh Đàn, đôi mắt đã tóe lửa!
Thấy nàng ta sắp rút roi mềm bên hông ra động thủ, Liễu di nương vội tiến lên đè nàng ta lại, thấp giọng kêu: “Sở Sở!”
Minh Sở nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, một tiếng “tiện nhân” đã lên tới bên miệng rồi, không biết vì cái gì mà cuối cùng vẫn phải nuốt lại.
Mẹ nàng nói đúng, bất kể thế nào cũng phải nhẫn nhịn đến sau khi đính hôn lại nói, Bùi thị là mẹ cả của nàng, nếu bị bà bắt lỗi làm to chuyện, lúc nàng bàn chuyện hôn nhân lại làm gì ngáng chân thì đúng là quá lỗ!
Khuyên xong Minh Sở, Liễu di nương lại cười gượng nhìn về phía Minh Đàn: “Tứ tiểu thư, Sở Sở nàng……”
Minh Đàn cũng lười nghe, trực tiếp ngắt lời nói: “Canh giờ không còn sớm, ta còn muốn thỉnh an mẫu thân không ở đây tiếp chuyện được.”
Thẩm Họa thấy thế đi theo: “Tứ muội muội, tỷ đi cùng muội.”
Nàng xưa nay không thích Minh Đàn, nhưng hôm nay nhờ có Minh Sở, nàng cảm thấy đối thủ một mất một còn này xinh hơn hẳn.
Vẫn là tục ngữ nói chuẩn, ở ác gặp ác. Tứ muội muội này của nàng luôn biết cách làm cho người ta nghẹn họng, một câu nói kẻ kia bất lịch sự, một câu lại nói người ta không quy củ, còn bảo cái tội gì mà “không thương em nhỏ”, không phải Minh Đàn chỉ ít hơn một tuổi thôi sao, nhỏ là nhỏ chỗ nào, khả năng dát vàng lên mặt đúng là nước chảy mây trôi, tự nhiên mà thành.
Nhưng chỉ chốc lát sau, Thẩm Họa đã cảm thấy mình sai rồi.
So với khả năng dát vàng lên mặt, khả năng diễn tuồng của tiểu tiểu thư Minh gia còn có thể bức tử diễn viên nổi tiếng Phúc Xuân Ban cơ.
Hai người sau khi đến chỗ Bùi thị ngồi được một lúc, bên ngoài đã có người vào truyền lời nói Hầu gia đã hồi phủ, đang tới Lan Hinh Viện.
Mọi người đứng dậy đón chào.
Trong lúc lơ đãng Thẩm Họa thoáng nhìn thấy Minh Đàn lấy một chiếc khăn trơn từ trong tay áo rộng ra chấm chấm lên mắt, ngay sau đó hốc mắt đỏ lên, rưng rưng nước mắt.
Thẩm Họa đang nghĩ, ngày thường cũng không phát hiện nàng ta có tình cảm cha con sâu nặng với Tĩnh An hầu… thì đã thấy Minh Đàn xách váy nhào tới nam tử trung niên râu ngắn thân hình cao lớn mới đi vào trong viện, còn một kêu lên một tiếng “Cha”.
Giọng nói mềm mại lại thuần khiết của Minh Đàn còn hơi nghẹn ngào nức nở, thực dễ khiến cho người ta dâng lên ý muốn bảo vệ nàng.
Quả nhiên, Minh Đình Viễn năm năm không thấy con gái nhỏ, vốn dĩ nhìn mặt còn khó nhận ra ngay lập tức liền vỗ nhẹ vai mảnh của Minh Đàn, giọng nói thô ráp trấn an: “Con gái ngoan, làm sao vậy? Có phải bị người khác bắt nạt không?”
Minh Đàn ngẩng đầu, đỏ mắt lắc đầu nói: “Không ạ, là A Đàn nhớ cha quá.” Nhưng vừa dứt lời, giọt lệ quanh hốc mắt đã rơi.
Nàng vội dùng khăn tay lau lau, lại gắng gượng lui lại nửa bước hành lễ nói: “A Đàn gặp cha, là A Đàn mất bình tĩnh, nhất thời quên mất lễ nghi quy củ, xin cha trách phạt.”
Minh Đình Viễn vô cùng hài lòng.
Con gái nhỏ ông đã không gặp năm năm, hiếu thuận hiểu chuyện, quy củ thủ lễ, mấu chốt là còn trổ mã xinh đẹp như tiên trên trời, đúng, không hổ là khuê nữ của Minh Đình Viễn ông đây.