Tiểu Đậu Khấu
Chương 44
“Quận chúa, hắn đi vào rồi.”
Cách đó không xa, có người vội vàng hồi bẩm nói.
Nghe vậy, khóe môi Phụng Chiêu không cong vểnh lên.
Thực tốt, hôm nay trời cũng giúp nàng.
Ban đầu Minh Đàn mãi không có phản ứng, nàng còn tưởng rằng thuốc có vấn đề, đợi đến khi nghe người ta hồi bẩm Địch Niệm Từ có phản ứng, nàng thấy rất khó hiểu, ly rượu kia rõ ràng là Minh Đàn uống, vì sao Địch Niệm Từ lại có phản ứng?
Nàng không biết giữa đường xảy ra chuyện gì, nhưng hoảng loạn xong lại nghĩ chuyện xảy ra với Địch Niệm Từ cũng không tồi. Địch Niệm Từ kia so với Minh Đàn lúc nào cũng có người kè kè bên cạnh thì dễ đối phó hơn nhiều.
Nhưng ngàn lần không nghĩ tới, khi nàng ta đang tính toán tạm thời buông tha Minh Đàn, Minh Đàn lại tách khỏi Bạch Mẫn Mẫn, một mình dẫn theo hai tỳ nữ đi dạo bên hồ.
Trong lòng nàng ta lại ủ mưu.
Dù sao đối phó với ba người một lúc vẫn khó giải quyết, nếu không thể một gậy giải quyết hết, để bọn chúng kêu lên thì hỏng việc.
Nàng ta đang do dự, không ngờ biến cố đột nhiên phát sinh, tỳ nữ trông là lạ của Minh Đàn thế mà lại đi cứu người, nàng ta cũng không biết tỳ nữ kia biết võ, may mắn lúc trước do dự nên không hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng biết được tỳ nữ biết võ đã rời khỏi, mọi người trên cầu lại đang quan tâm chuyện rơi xuống nước, cơ hội tốt tự nhiên dâng đến tận cửa đương nhiên không thể bỏ lỡ, nàng ta không hề nghĩ ngợi đã sai người đập Minh Đàn ngất đi đưa đến làm bạn với Địch Niệm Từ.
Hiện nay tên háo sắc kia đã vào phòng, nàng ta muốn nhìn xem, sau hôm nay, hai người Địch Niệm Từ và Minh Đàn còn có thể khoe khoang đến đâu, làm gì còn có mặt mũi mà sống trên đời!
“Đốt lửa.”
Hai tròng mắt Phụng Chiêu mở lớn, trong kiêu căng lại có chút điên cuồng.
Nàng đã nói từ lâu, để bọn chúng chờ mà xem.
Nàng sống không tốt, đừng ai hòng sống tốt.
Qua nửa ngày, buổi trưa nắng gắt, mặt trời chói chang chiếu thẳng đỉnh đầu. Người gác cổng phủ Bình quốc công nghênh đón khách khứa cả buổi mãi mới được rảnh rỗi muốn ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát, bên ngoài lại có tiếng vó ngựa dừng lại.
Giang Tự buông dây cương, xoay người xuống ngựa.
“Công tử, xin hỏi ngài là?” Người gác cổng bị khí thế của hắn đè ép trong chớp mắt, đợi đến khi lấy lại tinh thần, vội khom người hỏi, “Hôm nay trong phủ tổ chức hội, cần có thiệp mời mới được vào, ngài… có thể đưa thiệp mời ra không?”
Giang Tự quét mắt nhìn, ném cho hắn một khối ngọc bài.
Người gác cổng vội vàng tiếp nhận ngọc bài, nhìn thấy phía trên đề hai chữ “Định Bắc”, giật mình, hai chân bỗng nhiên nhũn ra: “Định… Định Bắc vương điện hạ?” Hắn vội mở cửa, lui sang một bên, “Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, xin Vương gia thứ tội, mời ngài qua bên này, qua bên này!”
Giang Tự lập tức bước vào trong phủ.
Người gác cổng lau cái trán toát mồ hôi, vội sai người dẫn khách quý đi sân mã cầu, đồng thời cũng sai người truyền lời vào trong phủ —— Định Bắc vương điện hạ tới!
Khi Giang Tự bị đưa đến sân mã cầu, trong sân người ngựa đuổi nhau giằng co quyết liệt, biểu tình quần chúng kích động lớn tiếng hô hào, không khí thi đấu đúng là nhiệt liệt.
Chương Hoài Ngọc thần thái sáng láng tự mình tiến lên nghênh đón, còn không quên vỗ vỗ vai hắn chế nhạo: “Định Bắc vương điện hạ đại giá quang lâm, đúng là hiếm gặp.” Hắn nhớ tới chuyện gì, “Đúng rồi, không phải huynh đi Thanh Châu sao? Về sớm thế, xong hết việc rồi à?”
Giang Tự “Ừ” một tiếng, quét một vòng trong đám người.
Chương Hoài Ngọc nhướng mày hỏi: “Sao, có chuyện gì?”
Giang Tự không đáp, chỉ hỏi lại: “Thư Cảnh Nhiên ở đâu?”
“Huynh tìm hắn làm cái gì? Hình như là vị Tô đại tài tử kia mời hắn đi chơi thuyền làm thơ, cũng được một lúc lâu rồi, chờ chút, ta tìm người gọi hắn lại đây.”
“Không cần,” Giang Tự ngừng lại, lại hỏi, “Vương phi đâu?”
“Vương phi?” Chương Hoài Ngọc dừng lại, vẻ mặt hài hước càng rõ ràng, “Không nhận ra huynh còn rất quan tâm phu nhân mình nha, úi chà chà, thành hôn rồi, quả nhiên khác hẳn.”
Thực ra Chương Hoài Ngọc rất hiểu mức độ kiên nhẫn của Giang Tự, trước khi Giang Tự mất kiên nhẫn trước, hắn lại ho nhẹ, đứng đắn đáp: “Nhưng mà đúng là ta cũng không biết tiểu vương phi của huynh ở đâu, đừng nóng vội, ta tìm muội muội hỏi một chút.”
Nhưng Chương Hoài Ngọc chưa kịp đi tìm Chương Hàm Diệu, Chương Hàm Diệu đã hoảng loạn tìm tới.
Nàng chưa thấy Giang Tự, không biết người này là Định Bắc vương điện hạ, chỉ sốt ruột đến đỏ cả mắt, nhỏ giọng xin Chương Hoài Ngọc giúp đỡ nói: “Nhị ca, huynh mau giúp muội, không thấy cả Định Bắc vương phi và Vĩnh Nhạc huyện chúa đâu cả!”
Cho dù nàng có năng lực đến mấy cũng chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi, chuyện lớn như vậy, không ngất xỉu ngay lập tức đã là hiếm có.
Nàng thu xếp hết mọi việc còn hoảng hốt không chịu được, không dám đi tìm đại bá mẫu, chỉ dám tới tìm đường ca thường ngày yêu thương nàng xin hỗ trợ.
“Ngươi nói cái gì?”
Chương Hàm Diệu giật mình, không ngờ trước khi đường ca nàng kinh ngạc đã có một nam nhân khác đặt câu hỏi trước, nàng nói nhỏ như vậy, sao hắn nghe được?
“Lặp lại lần nữa.”
Giọng hắn cực lạnh, còn có khả năng khiến người khác cảm thấy căng thẳng bất an.
Chương Hàm Diệu vô thức nuốt nước miếng, liếc mắt nhìn Chương Hoài Ngọc mới căng thẳng run rẩy trả lời: “Định… Định Bắc vương phi và Vĩnh Nhạc huyện chúa mất tích rồi.”
Lúc trước khi tỳ nữ của Vĩnh Nhạc huyện chúa tìm tới nói không thấy huyện chúa nhà mình đâu, Chương Hàm Diệu cũng không cảm thấy có chuyện gì lớn.
Vĩnh Nhạc huyện chúa kia cũng giống như Phụng Chiêu quận chúa, đều là người khiến cho chủ nhà cực kỳ không thích, nói chuyện kẹp dao giấu kiếm, không để cho người khác có đường lui, có khi tự mình chạy lung tung đến chỗ nào đấy.
Ai ngờ không bao lâu, bên hồ xảy ra chuyện rơi xuống nước ngoài ý muốn, so với chuyện rơi xuống nước, việc khiến người ta bất ngờ hơn chính là, sau khi tỳ nữ của Định Bắc vương phi đi cứu người, quay đầu lại thì Định Bắc vương phi đã mất tích! Mặt khác một tỳ nữ khác của Vương phi cũng bị người ta đánh ngất, giấu trong bụi cỏ!
Lúc này Chương Hàm Diệu mới hoảng sợ, vội vàng áp việc này xuống không cho lộ ra ngoài, đồng thời sai bảo hạ nhân tìm kiếm xung quanh.
Nghe nói võ công của tỳ nữ Định Bắc vương phi rất giỏi, cứu người xong cũng nhiều nhất mất nửa khắc. Trong vòng nửa khắc mà đã xảy ra nhiều biến cố như vậy, nói kẻ nào đó không có chuẩn bị thì không ai tin nổi.
Bên kia, tam phu nhân phủ Bình quốc công đang cười nói cùng một đám phu nhân tiểu thư, đang muốn đi ra sân khấu kịch, hôm nay trong phủ mời Phúc Xuân Ban tới diễn vở kịch mới.
Đi đến nửa đường, bỗng nhiên có người kêu lên “Ôi chao” rồi chỉ vào góc đông nam nói: “Phía kia có khói, có phải cần đi lấy nước không?”
Mọi người vội đến gần chỗ đó.
“Đi, đi lấy nước!”
“Đi lấy nước! Đi lấy nước!”
Có hạ nhân đã phát hiện, hoang mang rối loạn vội vàng chạy ngược chạy xuôi hô lên.
Tam phu nhân lập tức tiến lên túm người tới hỏi: “Sao lại đi lấy nước?”
“Thúy Uyển, bẩm tam phu nhân, bên trong Thúy Uyển phải đi lấy nước! Còn… còn có người nhìn thấy, Giang Dương hầu đi tới đó.”
Nghe vậy, tam phu nhân sợ tái mặt.
Thúy Uyển cách hồ không xa nhưng thuộc nội viện, khách lạ hẳn sẽ không đi vào. Nhưng tam phu nhân không biết nhớ tới chuyện gì, sắc mặt lại càng tái.
Trước kia Thúy Uyển là chỗ ở của một vị di nương của tam lão gia nhà bà, vị di nương kia thông dâm cùng quản sự trong phủ, lặng lẽ đục một cánh cửa nhỏ ở chỗ hẻo lánh trong viện để tiện bề qua loại với người ngoài.
Sau khi bị phát hiện, di nương và quản sự kia người bị đánh chết, người bị bán đi, Thúy Uyển cũng không có ai ở, chỉ làm chỗ nghỉ tạm cho khách phương xa tới phủ.
Có người nhìn thấy Giang Dương hầu đi tới đó… Không ổn, bà vội sai người đi tìm phu nhân Bình quốc công, lại bảo người khác đi lấy nước dập lửa.
Thật ra lúc được phát hiện thế lửa cũng không tính là lớn, chẳng qua lửa này nổi lên rất kỳ quái, không đốt nhà chính, lại vây quanh bốn phía nhà chính, nhìn rất dọa người.
Khi một đám phu nhân tiểu thư đến gần, lửa đã bị khống chế phần lớn, bọn hạ nhân bình tĩnh dập lửa, chỉ là khói đặc cuồn cuộn có chút ngột ngạt.
“Cứu mạng!”
“Người đâu mau tới cứu bản hầu!”
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
…
Sắc mặt mọi người chợt biến, trong nhà chính lại có một nam một nữ ở kêu cứu? Này!
Chắc là người bên trong chỉ thấy khói đặc, không biết lửa vẫn chưa đốt tới nhà chính cho nên mới sốt ruột như vậy.
Sắc mặt tam phu nhân cũng biến đổi liên tục, sợ người ta hiểu lầm trong phủ Bình quốc công bọn họ dâm loạn, vội giải thích nói: “Thúy Uyển này tuy thuộc nội viện nhưng ngày thường không có ai ở, vì chút nguyên do nơi này có một cánh cửa nhỏ thông ra viện ngoài.” Bà chỉ vào cánh cửa ở chỗ khuất kia đã bị đóng chặt, “Đó là cửa này, nơi này vẫn luôn khóa, nhìn thì có vẻ như bị người ta mở ra từ bên ngoài.”
Mọi người sáng tỏ.
Đây là lét lút thông dâm ở nội viện nhà người khác? Gã đàn ông kia tự xưng là bản hầu, sợ đúng là Giang Dương hầu, thế nữ chính kia là ai?
Trong đám người không biết là ai nói câu: “Mới nãy ở bên hồ, hình như có người đi tìm Định Bắc vương phi và Vĩnh Nhạc huyện chúa.”
Nhất thời, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Hai vị này.
Khả năng không lớn nhỉ?
Đang lúc bọn hạ nhân bê nước dập lửa, phu nhân Bình quốc công vội vã đi tới, lúc mọi người đang khe khẽ nói nhỏ chợt có một người mặc đồ đen lướt qua, dùng tốc độ người khác không kịp nhìn ra đi thẳng vào trong viện.
Giang Tự bình tĩnh, quanh mình khói đặc cuồn cuộn, hắn lại không bị ảnh hưởng, bước lên bậc thang, một chân đá văng cửa nhà chính Thúy Uyển.
Trong phòng còn có mê tình hương chưa tan hết.
Trang phục của Giang Dương hầu được cởi một nửa, hình như vì hỏa hoạn bất thình lình xảy ra nên vô cùng sợ hãi, ôm đầu tránh dưới bàn.
Thấy cửa đột nhiên mở rộng, hắn bò ra khỏi bàn, nhưng mới vừa run run rẩy rẩy đứng lên, Giang Tự liền thoáng nhìn bóng dáng một người con gái cuộn tròn trong một góc, hắn cũng không thèm nhìn gã kia, trực tiếp duỗi tay, khống chế Giang Dương hầu, tiện đà bóp cổ hắn.
“Thả ra… Buông ra… Buông ra…”
Sắc mặt Giang Dương hầu dần dần trắng bệch, đôi mắt cũng trợn lên lồi ra, vẻ mặt hết sức thống khổ, giọng nói đứt quãng, hơi thở cũng yếu dần đi.
Giang Tự nhìn thẳng vào bóng người trong góc kia, xiêm y nàng hỗn độn, cả người nằm nghiêng trên mặt đất, cuộn tròn. Hắn không khỏi gập ngón tay lại, tạo ra tiếng gãy xương cực nhỏ, sau đó coi người vô hồn trong tay như món đồ dơ bẩn, cứ thế ném sang một bên.
Hắn vốn muốn đến góc bên kia, còn chưa cất bước, bỗng nhiên phát hiện ra điều gì đó, ngừng chân mà đổi thành nói chuyện, giọng nói không hề có độ ấm: “Vương phi của bổn vương ở đâu?”
Đứng ở dưới bậc thang ngoài phòng, Minh Đàn lắc đầu, rất muốn nói một tiếng “Thiếp ở đây”, cũng không biết là có phải do quá sợ hãi hay không, sau một lúc lâu nàng vẫn không nói được nên lời.
Nhưng dường như Giang Tự có linh cảm, theo bản năng quay đầu lại.
Ngày tàn ánh mặt trời ngả về tây, dừng trên làn váy gấm ngọc bạch, cũng dừng trên khuôn mặt dính tro bụi hơi nhem nhuốc của nàng, mạ một tầng ánh sáng dịu dàng quanh người nàng, nhìn từ xa lại càng yếu đuối đáng thương.
Hắn lẳng lặng chăm chú nhìn một lát, đi bước một xuống bậc thang, đến trước mặt Minh Đàn, cụp mắt nhìn nàng.
Lửa đã được dập, mọi người cũng đều vào sân, phu nhân Bình quốc công sai tỳ nữ tiến vào nhà chính, tỳ nữ của Địch Niệm Từ vẫn luôn không tìm thấy chủ tử nhà mình, lòng nóng như lửa đốt đi theo vào phòng.
“Huyện chúa! Huyện chúa người làm sao vậy!”
Mọi người trong lòng kinh ngạc.
Hóa ra đúng là vị Vĩnh Nhạc huyện chúa kia.
Khác với tỳ nữ của Địch Niệm Từ, tỳ nữ được phu nhân Bình quốc công sai vào phòng đầu tiên là chú ý tới Giang Dương hầu nằm trên mặt đất, sắc mặt hắn tím tái, trên cổ còn chưa mờ vết tay, thăm dò hơi thở, tỳ nữ không khỏi kêu lên sợ hãi: “A ——! Chết, chết người!”
Mọi người nghe vậy như rơi vào hầm băng, cách xa ba trượng, không tự chủ mà liếc nhìn vị Diêm Vương trong viện kia.
Minh Đàn cũng ngẩn ra, giọng nói khàn khàn, giương mắt nhìn Giang Tự.
Giang Dương hầu được Thánh thượng ưu ái, chết trước mắt bao người, làm sao giải thích cho Thánh thượng đây?
Có vẻ Giang Tự biết nàng đang lo lắng điều gì, lòng bàn tay thô ráp lau tro bụi trên mặt nàng, vẻ mặt không có gì khác thường, trong giọng nói cũng không để bụng: “Đã chết rồi thì thôi, định bắt bổn vương thế nào.”
Cách đó không xa, có người vội vàng hồi bẩm nói.
Nghe vậy, khóe môi Phụng Chiêu không cong vểnh lên.
Thực tốt, hôm nay trời cũng giúp nàng.
Ban đầu Minh Đàn mãi không có phản ứng, nàng còn tưởng rằng thuốc có vấn đề, đợi đến khi nghe người ta hồi bẩm Địch Niệm Từ có phản ứng, nàng thấy rất khó hiểu, ly rượu kia rõ ràng là Minh Đàn uống, vì sao Địch Niệm Từ lại có phản ứng?
Nàng không biết giữa đường xảy ra chuyện gì, nhưng hoảng loạn xong lại nghĩ chuyện xảy ra với Địch Niệm Từ cũng không tồi. Địch Niệm Từ kia so với Minh Đàn lúc nào cũng có người kè kè bên cạnh thì dễ đối phó hơn nhiều.
Nhưng ngàn lần không nghĩ tới, khi nàng ta đang tính toán tạm thời buông tha Minh Đàn, Minh Đàn lại tách khỏi Bạch Mẫn Mẫn, một mình dẫn theo hai tỳ nữ đi dạo bên hồ.
Trong lòng nàng ta lại ủ mưu.
Dù sao đối phó với ba người một lúc vẫn khó giải quyết, nếu không thể một gậy giải quyết hết, để bọn chúng kêu lên thì hỏng việc.
Nàng ta đang do dự, không ngờ biến cố đột nhiên phát sinh, tỳ nữ trông là lạ của Minh Đàn thế mà lại đi cứu người, nàng ta cũng không biết tỳ nữ kia biết võ, may mắn lúc trước do dự nên không hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng biết được tỳ nữ biết võ đã rời khỏi, mọi người trên cầu lại đang quan tâm chuyện rơi xuống nước, cơ hội tốt tự nhiên dâng đến tận cửa đương nhiên không thể bỏ lỡ, nàng ta không hề nghĩ ngợi đã sai người đập Minh Đàn ngất đi đưa đến làm bạn với Địch Niệm Từ.
Hiện nay tên háo sắc kia đã vào phòng, nàng ta muốn nhìn xem, sau hôm nay, hai người Địch Niệm Từ và Minh Đàn còn có thể khoe khoang đến đâu, làm gì còn có mặt mũi mà sống trên đời!
“Đốt lửa.”
Hai tròng mắt Phụng Chiêu mở lớn, trong kiêu căng lại có chút điên cuồng.
Nàng đã nói từ lâu, để bọn chúng chờ mà xem.
Nàng sống không tốt, đừng ai hòng sống tốt.
Qua nửa ngày, buổi trưa nắng gắt, mặt trời chói chang chiếu thẳng đỉnh đầu. Người gác cổng phủ Bình quốc công nghênh đón khách khứa cả buổi mãi mới được rảnh rỗi muốn ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát, bên ngoài lại có tiếng vó ngựa dừng lại.
Giang Tự buông dây cương, xoay người xuống ngựa.
“Công tử, xin hỏi ngài là?” Người gác cổng bị khí thế của hắn đè ép trong chớp mắt, đợi đến khi lấy lại tinh thần, vội khom người hỏi, “Hôm nay trong phủ tổ chức hội, cần có thiệp mời mới được vào, ngài… có thể đưa thiệp mời ra không?”
Giang Tự quét mắt nhìn, ném cho hắn một khối ngọc bài.
Người gác cổng vội vàng tiếp nhận ngọc bài, nhìn thấy phía trên đề hai chữ “Định Bắc”, giật mình, hai chân bỗng nhiên nhũn ra: “Định… Định Bắc vương điện hạ?” Hắn vội mở cửa, lui sang một bên, “Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, xin Vương gia thứ tội, mời ngài qua bên này, qua bên này!”
Giang Tự lập tức bước vào trong phủ.
Người gác cổng lau cái trán toát mồ hôi, vội sai người dẫn khách quý đi sân mã cầu, đồng thời cũng sai người truyền lời vào trong phủ —— Định Bắc vương điện hạ tới!
Khi Giang Tự bị đưa đến sân mã cầu, trong sân người ngựa đuổi nhau giằng co quyết liệt, biểu tình quần chúng kích động lớn tiếng hô hào, không khí thi đấu đúng là nhiệt liệt.
Chương Hoài Ngọc thần thái sáng láng tự mình tiến lên nghênh đón, còn không quên vỗ vỗ vai hắn chế nhạo: “Định Bắc vương điện hạ đại giá quang lâm, đúng là hiếm gặp.” Hắn nhớ tới chuyện gì, “Đúng rồi, không phải huynh đi Thanh Châu sao? Về sớm thế, xong hết việc rồi à?”
Giang Tự “Ừ” một tiếng, quét một vòng trong đám người.
Chương Hoài Ngọc nhướng mày hỏi: “Sao, có chuyện gì?”
Giang Tự không đáp, chỉ hỏi lại: “Thư Cảnh Nhiên ở đâu?”
“Huynh tìm hắn làm cái gì? Hình như là vị Tô đại tài tử kia mời hắn đi chơi thuyền làm thơ, cũng được một lúc lâu rồi, chờ chút, ta tìm người gọi hắn lại đây.”
“Không cần,” Giang Tự ngừng lại, lại hỏi, “Vương phi đâu?”
“Vương phi?” Chương Hoài Ngọc dừng lại, vẻ mặt hài hước càng rõ ràng, “Không nhận ra huynh còn rất quan tâm phu nhân mình nha, úi chà chà, thành hôn rồi, quả nhiên khác hẳn.”
Thực ra Chương Hoài Ngọc rất hiểu mức độ kiên nhẫn của Giang Tự, trước khi Giang Tự mất kiên nhẫn trước, hắn lại ho nhẹ, đứng đắn đáp: “Nhưng mà đúng là ta cũng không biết tiểu vương phi của huynh ở đâu, đừng nóng vội, ta tìm muội muội hỏi một chút.”
Nhưng Chương Hoài Ngọc chưa kịp đi tìm Chương Hàm Diệu, Chương Hàm Diệu đã hoảng loạn tìm tới.
Nàng chưa thấy Giang Tự, không biết người này là Định Bắc vương điện hạ, chỉ sốt ruột đến đỏ cả mắt, nhỏ giọng xin Chương Hoài Ngọc giúp đỡ nói: “Nhị ca, huynh mau giúp muội, không thấy cả Định Bắc vương phi và Vĩnh Nhạc huyện chúa đâu cả!”
Cho dù nàng có năng lực đến mấy cũng chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi, chuyện lớn như vậy, không ngất xỉu ngay lập tức đã là hiếm có.
Nàng thu xếp hết mọi việc còn hoảng hốt không chịu được, không dám đi tìm đại bá mẫu, chỉ dám tới tìm đường ca thường ngày yêu thương nàng xin hỗ trợ.
“Ngươi nói cái gì?”
Chương Hàm Diệu giật mình, không ngờ trước khi đường ca nàng kinh ngạc đã có một nam nhân khác đặt câu hỏi trước, nàng nói nhỏ như vậy, sao hắn nghe được?
“Lặp lại lần nữa.”
Giọng hắn cực lạnh, còn có khả năng khiến người khác cảm thấy căng thẳng bất an.
Chương Hàm Diệu vô thức nuốt nước miếng, liếc mắt nhìn Chương Hoài Ngọc mới căng thẳng run rẩy trả lời: “Định… Định Bắc vương phi và Vĩnh Nhạc huyện chúa mất tích rồi.”
Lúc trước khi tỳ nữ của Vĩnh Nhạc huyện chúa tìm tới nói không thấy huyện chúa nhà mình đâu, Chương Hàm Diệu cũng không cảm thấy có chuyện gì lớn.
Vĩnh Nhạc huyện chúa kia cũng giống như Phụng Chiêu quận chúa, đều là người khiến cho chủ nhà cực kỳ không thích, nói chuyện kẹp dao giấu kiếm, không để cho người khác có đường lui, có khi tự mình chạy lung tung đến chỗ nào đấy.
Ai ngờ không bao lâu, bên hồ xảy ra chuyện rơi xuống nước ngoài ý muốn, so với chuyện rơi xuống nước, việc khiến người ta bất ngờ hơn chính là, sau khi tỳ nữ của Định Bắc vương phi đi cứu người, quay đầu lại thì Định Bắc vương phi đã mất tích! Mặt khác một tỳ nữ khác của Vương phi cũng bị người ta đánh ngất, giấu trong bụi cỏ!
Lúc này Chương Hàm Diệu mới hoảng sợ, vội vàng áp việc này xuống không cho lộ ra ngoài, đồng thời sai bảo hạ nhân tìm kiếm xung quanh.
Nghe nói võ công của tỳ nữ Định Bắc vương phi rất giỏi, cứu người xong cũng nhiều nhất mất nửa khắc. Trong vòng nửa khắc mà đã xảy ra nhiều biến cố như vậy, nói kẻ nào đó không có chuẩn bị thì không ai tin nổi.
Bên kia, tam phu nhân phủ Bình quốc công đang cười nói cùng một đám phu nhân tiểu thư, đang muốn đi ra sân khấu kịch, hôm nay trong phủ mời Phúc Xuân Ban tới diễn vở kịch mới.
Đi đến nửa đường, bỗng nhiên có người kêu lên “Ôi chao” rồi chỉ vào góc đông nam nói: “Phía kia có khói, có phải cần đi lấy nước không?”
Mọi người vội đến gần chỗ đó.
“Đi, đi lấy nước!”
“Đi lấy nước! Đi lấy nước!”
Có hạ nhân đã phát hiện, hoang mang rối loạn vội vàng chạy ngược chạy xuôi hô lên.
Tam phu nhân lập tức tiến lên túm người tới hỏi: “Sao lại đi lấy nước?”
“Thúy Uyển, bẩm tam phu nhân, bên trong Thúy Uyển phải đi lấy nước! Còn… còn có người nhìn thấy, Giang Dương hầu đi tới đó.”
Nghe vậy, tam phu nhân sợ tái mặt.
Thúy Uyển cách hồ không xa nhưng thuộc nội viện, khách lạ hẳn sẽ không đi vào. Nhưng tam phu nhân không biết nhớ tới chuyện gì, sắc mặt lại càng tái.
Trước kia Thúy Uyển là chỗ ở của một vị di nương của tam lão gia nhà bà, vị di nương kia thông dâm cùng quản sự trong phủ, lặng lẽ đục một cánh cửa nhỏ ở chỗ hẻo lánh trong viện để tiện bề qua loại với người ngoài.
Sau khi bị phát hiện, di nương và quản sự kia người bị đánh chết, người bị bán đi, Thúy Uyển cũng không có ai ở, chỉ làm chỗ nghỉ tạm cho khách phương xa tới phủ.
Có người nhìn thấy Giang Dương hầu đi tới đó… Không ổn, bà vội sai người đi tìm phu nhân Bình quốc công, lại bảo người khác đi lấy nước dập lửa.
Thật ra lúc được phát hiện thế lửa cũng không tính là lớn, chẳng qua lửa này nổi lên rất kỳ quái, không đốt nhà chính, lại vây quanh bốn phía nhà chính, nhìn rất dọa người.
Khi một đám phu nhân tiểu thư đến gần, lửa đã bị khống chế phần lớn, bọn hạ nhân bình tĩnh dập lửa, chỉ là khói đặc cuồn cuộn có chút ngột ngạt.
“Cứu mạng!”
“Người đâu mau tới cứu bản hầu!”
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
…
Sắc mặt mọi người chợt biến, trong nhà chính lại có một nam một nữ ở kêu cứu? Này!
Chắc là người bên trong chỉ thấy khói đặc, không biết lửa vẫn chưa đốt tới nhà chính cho nên mới sốt ruột như vậy.
Sắc mặt tam phu nhân cũng biến đổi liên tục, sợ người ta hiểu lầm trong phủ Bình quốc công bọn họ dâm loạn, vội giải thích nói: “Thúy Uyển này tuy thuộc nội viện nhưng ngày thường không có ai ở, vì chút nguyên do nơi này có một cánh cửa nhỏ thông ra viện ngoài.” Bà chỉ vào cánh cửa ở chỗ khuất kia đã bị đóng chặt, “Đó là cửa này, nơi này vẫn luôn khóa, nhìn thì có vẻ như bị người ta mở ra từ bên ngoài.”
Mọi người sáng tỏ.
Đây là lét lút thông dâm ở nội viện nhà người khác? Gã đàn ông kia tự xưng là bản hầu, sợ đúng là Giang Dương hầu, thế nữ chính kia là ai?
Trong đám người không biết là ai nói câu: “Mới nãy ở bên hồ, hình như có người đi tìm Định Bắc vương phi và Vĩnh Nhạc huyện chúa.”
Nhất thời, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Hai vị này.
Khả năng không lớn nhỉ?
Đang lúc bọn hạ nhân bê nước dập lửa, phu nhân Bình quốc công vội vã đi tới, lúc mọi người đang khe khẽ nói nhỏ chợt có một người mặc đồ đen lướt qua, dùng tốc độ người khác không kịp nhìn ra đi thẳng vào trong viện.
Giang Tự bình tĩnh, quanh mình khói đặc cuồn cuộn, hắn lại không bị ảnh hưởng, bước lên bậc thang, một chân đá văng cửa nhà chính Thúy Uyển.
Trong phòng còn có mê tình hương chưa tan hết.
Trang phục của Giang Dương hầu được cởi một nửa, hình như vì hỏa hoạn bất thình lình xảy ra nên vô cùng sợ hãi, ôm đầu tránh dưới bàn.
Thấy cửa đột nhiên mở rộng, hắn bò ra khỏi bàn, nhưng mới vừa run run rẩy rẩy đứng lên, Giang Tự liền thoáng nhìn bóng dáng một người con gái cuộn tròn trong một góc, hắn cũng không thèm nhìn gã kia, trực tiếp duỗi tay, khống chế Giang Dương hầu, tiện đà bóp cổ hắn.
“Thả ra… Buông ra… Buông ra…”
Sắc mặt Giang Dương hầu dần dần trắng bệch, đôi mắt cũng trợn lên lồi ra, vẻ mặt hết sức thống khổ, giọng nói đứt quãng, hơi thở cũng yếu dần đi.
Giang Tự nhìn thẳng vào bóng người trong góc kia, xiêm y nàng hỗn độn, cả người nằm nghiêng trên mặt đất, cuộn tròn. Hắn không khỏi gập ngón tay lại, tạo ra tiếng gãy xương cực nhỏ, sau đó coi người vô hồn trong tay như món đồ dơ bẩn, cứ thế ném sang một bên.
Hắn vốn muốn đến góc bên kia, còn chưa cất bước, bỗng nhiên phát hiện ra điều gì đó, ngừng chân mà đổi thành nói chuyện, giọng nói không hề có độ ấm: “Vương phi của bổn vương ở đâu?”
Đứng ở dưới bậc thang ngoài phòng, Minh Đàn lắc đầu, rất muốn nói một tiếng “Thiếp ở đây”, cũng không biết là có phải do quá sợ hãi hay không, sau một lúc lâu nàng vẫn không nói được nên lời.
Nhưng dường như Giang Tự có linh cảm, theo bản năng quay đầu lại.
Ngày tàn ánh mặt trời ngả về tây, dừng trên làn váy gấm ngọc bạch, cũng dừng trên khuôn mặt dính tro bụi hơi nhem nhuốc của nàng, mạ một tầng ánh sáng dịu dàng quanh người nàng, nhìn từ xa lại càng yếu đuối đáng thương.
Hắn lẳng lặng chăm chú nhìn một lát, đi bước một xuống bậc thang, đến trước mặt Minh Đàn, cụp mắt nhìn nàng.
Lửa đã được dập, mọi người cũng đều vào sân, phu nhân Bình quốc công sai tỳ nữ tiến vào nhà chính, tỳ nữ của Địch Niệm Từ vẫn luôn không tìm thấy chủ tử nhà mình, lòng nóng như lửa đốt đi theo vào phòng.
“Huyện chúa! Huyện chúa người làm sao vậy!”
Mọi người trong lòng kinh ngạc.
Hóa ra đúng là vị Vĩnh Nhạc huyện chúa kia.
Khác với tỳ nữ của Địch Niệm Từ, tỳ nữ được phu nhân Bình quốc công sai vào phòng đầu tiên là chú ý tới Giang Dương hầu nằm trên mặt đất, sắc mặt hắn tím tái, trên cổ còn chưa mờ vết tay, thăm dò hơi thở, tỳ nữ không khỏi kêu lên sợ hãi: “A ——! Chết, chết người!”
Mọi người nghe vậy như rơi vào hầm băng, cách xa ba trượng, không tự chủ mà liếc nhìn vị Diêm Vương trong viện kia.
Minh Đàn cũng ngẩn ra, giọng nói khàn khàn, giương mắt nhìn Giang Tự.
Giang Dương hầu được Thánh thượng ưu ái, chết trước mắt bao người, làm sao giải thích cho Thánh thượng đây?
Có vẻ Giang Tự biết nàng đang lo lắng điều gì, lòng bàn tay thô ráp lau tro bụi trên mặt nàng, vẻ mặt không có gì khác thường, trong giọng nói cũng không để bụng: “Đã chết rồi thì thôi, định bắt bổn vương thế nào.”