Tiểu Đậu Khấu

Chương 38

“Vương phi dậy chưa?”

“Chưa dậy.”

“Đồ ăn sáng còn nóng không?”

“Để lại một bát cháo hầm trên bếp đi, đến giờ này thì tốt nhất đi chuẩn bị cơm trưa sớm đi.”

Ngày mới, trong phòng bếp phủ Định Bắc vương thỉnh thoảng lại có người hỏi “Vương phi dậy chưa”, hỏi từ đầu giờ thìn đến giữa giờ tỵ vẫn là chưa dậy, bọn hạ nhân xôn xao trong lòng.

Có người hiểu chuyện, khoanh tay hất cằm ra vẻ cao thâm nói: “Ta thấy cơm trưa cũng không cần chuẩn bị đâu, cứ chờ đến lúc làm cơm tối là vừa.”

“Vì sao? Vương phi đi ra ngoài à?”

Người biết chuyện còn muốn úp úp mở mở, nhưng đúng lúc có một vú già biết rõ nguyên nhân bưng một cái sọt đồ ăn ngon lành đi vào phòng bếp, không nhịn được gấp gáp nói tía lia: “Các ngươi còn không biết à? Đêm qua Khải An Đường gọi nước tới bốn năm lần, chậc chậc, đánh vật đến tận sáng, Vương phi làm sao thức dậy nổi!”

“Há?”

“Còn có chuyện này à?”

Mọi người đều bất giác túm tụm lại một chỗ dỏng tai nghe.

Trong phòng bếp có quá nhiều phụ nhân thô tục, ăn to nói lớn, lại lưu manh không biết giữ kẽ, nói những chuyện tế nhị trong phòng này mà mặt không đỏ tim không đập, còn rất hăng hái.

“Nhà Phúc Quý, con gái bà không phải làm việc ở Khải An Đường à, có đúng là Khải An Đường ầm ĩ như vậy không?”

“Lại chẳng. Đừng thấy Vương gia nhà chúng ta lạnh mặt cả ngày, chuyện kia cũng giỏi phết đấy. Vương phi mới cưới vào cửa mấy ngày, mà đêm nào cũng lăn lộn, cả viện đều có thể nghe thấy, con gái ta hôm kia trực đêm ở phòng trà nước, nói là cả đêm cũng không được ngủ ngon, chỉ nghe thấy Vương phi nũng nịu khóc hu hu.”

“Ta cũng nghe nói vậy, đặc biệt tối hôm qua, đúng là gọi nước khoảng bốn năm lần! Về sau nghe nói là Vương phi khóc bù lu bù loa một lát, tức giận làm loạn lên, bằng không còn tiếp tục làm nữa.”

“Vương phi xinh đẹp như tiên trên trời, lại còn mềm mại, nam nhân thấy sao có thể không yêu, ta còn phải nhìn chằm chằm đó. Còn có làn da non mịn như đậu hũ kia, vừa trắng vừa trơn, sợ là véo một cái có thể ra nước, hôm kia ở trong vườn đi dạo, nắng chiếu vào trắng sáng đến lóa cả mắt.”

“Ta cũng thấy Vương phi có thể khiến người ta yêu vô cùng, chẳng phải Vương gia nhà chúng ta bình thường ở bên ngoài nói dũng mãnh phi thường đến thế nào, cuối cùng cũng không xuống được khỏi giường mỹ nhân sao.”

……

Vú già trong phòng bếp nói đến là say sưa, tiểu nha đầu nghe xong vài câu đều đỏ mặt né tránh, nhưng những lời vú già nói thật ra cũng không phải là khoác lác.

Đêm qua Khải An Đường liên tục gọi nước, tuy Tố Tâm Lục Ngạc đều là cô nương chưa trải sự đời, nhưng cũng cảm thấy dường như điện hạ… hành sự hơi độc ác quá.

Tiểu thư nhà các nàng ban đầu vẫn ổn, nhưng sau đó lại kêu khóc rất to, về sau cũng nức nở nhưng dường như không còn sức mà kêu nữa, tiếng khóc nhỏ đi nhiều.

Lần cuối cùng Tố Tâm đưa nước vào trong, vội vàng nhìn lướt qua chỉ thấy tiểu thư nhà nàng búi tóc lộn xộn, cuộn mình trong chăn, rúc đầu trong lòng điện hạ, đôi mắt hồng hồng nhìn như thỏ con đang tức giận, giọng nói nhỏ xíu khào khào, không biết đang yên ổn nói gì đó, nói xong thì bỗng nhiên lao tới cổ người ta cắn một nhát rất tàn nhẫn.

Tố Tâm sợ tới mức hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống cầu xin thay cho tiểu thư nhà nàng.

Nhưng điện hạ không hề nhăn mày, nhỏ giọng đáp lời: “Ngoan, ngủ đi.”

Tuy rằng nghe qua thì không có cảm xúc gì, nhưng đáp lời trong bầu không khí kiều diễm trong phòng lại giống như có ý dỗ dành người khác.

Sau khi dùng xong nước, điện hạ còn muốn bôi thuốc.

Nến đỏ trong phòng yên lặng cháy thêm một khắc mới thấy tắt.

Đợi cho đến khi chỗ nào cũng hoàn toàn yên tĩnh, chân trời đã lộ ra ánh sáng bàng bạc màu xám trắng.

Điện hạ thế mà lại có tinh thần rất tốt, sáng sớm không hề chậm trễ mà đứng dậy luyện kiếm, về phòng còn dùng đồ ăn sáng, sau đó ra khỏi phủ như bình thường. Chỉ có tiểu thư nhà các nàng ngủ rất say, từ giờ thìn đến giữa giờ tỵ, không có chút dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại.

Ước chừng ngủ đến trưa, Minh Đàn mới từ từ tỉnh lại, tỉnh một lúc lâu mà hai mắt vẫn đờ đẫn trống rỗng, nửa nằm trên giường, lười không muốn ăn, không hề muốn đứng dậy chút nào.

Đúng lúc này Lục Ngạc bê một hộp đồ chơi tiến vào, hành lễ vui mừng nói: “Tiểu thư, người tỉnh rồi ạ. Mẫn tiểu thư sai người mang đồ tới, nói là đồ chơi mới có mấy ngày nay, lấy từ Tây Vực, giờ người có muốn nhìn xem không?”

Không nhắc tới còn tốt, nhắc tới Bạch Mẫn Mẫn, Minh Đàn liền nổi trận lôi đình.

Đầu sỏ gây tội!

“Không xem!”

“…?”

Lục Ngạc ngu người, chân tay luống cuống, tưởng bản thân làm sai chuyện gì.

Minh Đàn tức quá lại nói: “Đem cái khăn thêu hoa xấu xí lần trước Bạch Mẫn Mẫn đưa ta ra đây, lấy cho ta cây kéo nữa.”

Lục Ngạc không hiểu ra sao, đáp vâng, lại thật cẩn thận buông hộp đồ chơi xuống, vội đi tìm kiếm cái khăn Bạch Mẫn Mẫn thêu đến là xấu trước kia, cùng với một cây kéo đưa đến mép giường.

Minh Đàn không hề nghĩ ngợi liền túm lấy cây kéo tàn nhẫn cắt mấy nhát vào cái khăn xấu xí kia, sau đó thở hồng hộc mà ra lệnh: “Đem nó nhét vào bên trong cái hộp kia cho ta rồi đưa về phủ Xương quốc công, nói từ hôm nay ta cắt đứt quan hệ bạn bè với Bạch Mẫn Mẫn!”

Lục Ngạc: “……?”

“Hắt xì!”

Bạch Mẫn Mẫn ở phủ Xương quốc công bị ép học nữ công gia chánh, đang thêu uyên ương đột nhiên hắt xì rất to, nàng xoa xoa cái mũi, còn đang suy nghĩ: Chẳng lẽ là có công tử nhà nào xem mắt mấy lần gần đây để ý nàng?

Có công tử nhà nào để ý Bạch Mẫn Mẫn không thì không biết, nhưng gần đây Điện tiền phó đô chỉ huy sứ Lục Đình Lục điện soái rõ ràng là để ý tiểu thư Chu gia Chu Tĩnh Uyển.

Chu Tĩnh Uyển đang đúng độ tuổi thành hôn, dịu dàng xinh đẹp, cực kỳ tài giỏi, ban đầu thanh niên tài tuấn đến Chu gia cầu hôn rất nhiều, nhưng từ khi Lục điện soái cũng đi Chu gia nói chuyện kết thân, những thanh niên tài tuấn trước đó đều im hơi lặng tiếng hẳn đi.

Đầu tiên là có Hàn Lâm biên tu tới hoa lâu bị ngự sử tham tấu, nói là làm nhục sự thanh quý của Hàn Lâm viện, bị giáng chức.

Sau lại có con trai thị lang phóng ngựa trên đường làm thương người bán hàng rong, bị lôi đến nha môn cáo trạng, bồi thường bạc, bản thân cũng bị thương chân cần nằm trên giường nửa năm.

Những chuyện này nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, mối liên hệ duy nhất đó là những người này đều từng tới Chu gia cầu thân.

Dường như mọi người đều hiểu rõ nguyên nhân trong đó, dần dần người đến Chu gia cầu hôn càng ngày càng ít.

Chuyện hôn nhân của Chu Tĩnh Uyển đã bắt đầu được tính toán từ khi Minh Đàn được tứ hôn, giờ Minh Đàn đã thành hôn, cho dù con gái có tốt đến đâu cũng phải tiến hành rồi.

Nhưng nhìn tình hình hiện nay, mẹ Chu vốn không hề lo lắng vì có rất nhiều lựa chọn cũng sốt ruột hơn nhiều, Chu Tĩnh Uyển lại càng sợ, ngày ngày lo lắng mình không có ai hỏi cưới, cuối cùng chỉ có thể gả cho vị Lục điện soái kia.

Cảnh xuân nở rộ vào tháng tư, Minh Đàn mời Chu Tĩnh Uyển qua phủ ngắm hoa.

Nàng sửa chữa lại Vương phủ, xây sửa vườn hoa, hoa thơm cỏ lạ mới trồng, bèn mời Chu đại tài nữ tới đề chữ lưu niệm cho vườn.

Về phần Bạch Mẫn Mẫn, vì cơn giận chưa tan, nàng cũng không thèm gửi thiệp tới phủ Xương quốc công, thế mà Bạch Mẫn Mẫn lại đi ké xe ngựa Chu gia, không mời tự đến.

Chu Tĩnh Uyển vốn có thân thể yếu đuối, mấy ngày gần đây buồn bực càng thêm gầy ốm. Minh Đàn cùng Bạch Mẫn Mẫn ép hỏi, nàng mới khó khăn mở miệng nói dường như hôn sự của mình bị người ta lén ngáng chân.

“Sao tỷ không ưa Lục điện soái như vậy?” Bạch Mẫn Mẫn khó hiểu, “Muội thấy Lục điện soái khá tốt mà.”

“Hắn khá tốt, sao muội không cưới đi?”

Bạch Mẫn Mẫn nghẹn lời: “Không phải hắn cầu hôn tỷ sao? Liên quan gì tới muội đâu.” Nàng quay đầu lại hỏi rõ A Đàn: “Không phải Định Bắc vương điện hạ nhà muội quen biết với Lục điện soái sao? Hay là muội đi hỏi điện hạ, rốt cuộc Lục điện soái có ý gì.”

Minh Đàn khựng lại.

Từ lần bị bắt nạt tàn nhẫn trên giường đến nỗi bùng nổ tức giận, phu thê nàng chưa nói được mấy câu nghiêm túc với nhau.

Thứ nhất là phu quân nàng bận quân vụ, vốn không về nhà mấy. Về nhà thì cũng như cái hũ nút, nếu không chủ động gợi chuyện, hắn có thể ngồi im trước bàn xem binh thư một đêm.

Thứ hai nàng đến kỳ kinh, không thể làm chuyện đó, một người đàn ông chỉ có thể có chút cảm xúc khi lên giường, mấy ngày không được làm, thấy lạnh nhạt hơn hẳn;

Thứ ba,… nàng cũng bị hành hạ đến nỗi hơi sợ, không thực sự muốn thân mật với hắn.

“Nghĩ cái gì đó.”

Bạch Mẫn Mẫn dùng tay quơ quơ.

“Không có gì.” Minh Đàn nhấp ngụm trà như không có việc gì xảy ra, “Đợi phu quân trở về, muội hỏi chàng một chút.”

Bạch Mẫn Mẫn không nghĩ nhiều, còn nói tiếp trấn an Chu Tĩnh Uyển: “Lục điện soái làm như vậy có ý nhất định phải đạt được, có vẻ cũng không phải hứng thú nhất thời. Theo muội thấy, tỷ cũng không cần kháng cự hắn như thế. Chờ A Đàn hỏi Vương gia, tỷ hiểu người ta hơn rồi kết luận cũng không muộn.”

Chu Tĩnh Uyển dao động, muốn nói lại thôi nhìn Minh Đàn.

“…”

“Để đấy cho muội.”

Minh Đàn nói rất dứt khoát, nhưng nhận làm chuyện này, trong lòng nàng hơi âu sầu. Kỳ kinh nguyệt của nàng vừa qua, hôm nay đi hỏi, sao cứ có cảm giác như tự tìm đau khổ, dê vào miệng cọp vậy?

Do dự đến khi Giang Tự hồi phủ, nghe nói hắn đi thẳng tới thư phòng, Minh Đàn cắn răng, vẫn quyết định bất cứ giá nào cũng phải làm vì Chu Tĩnh Uyển.

Nàng thay riêng một bộ y phục kín mít, áo che cao tới hết cổ, lại bưng bát cháo tổ yến hầm từ trưa và một đĩa bánh đai ngọc đi thư phòng.

“Điện hạ, Vương phi tới.”

Thị vệ ở cửa thông truyền.

“Vào đi.”

Thư phòng của Giang Tự rộng rãi đơn giản, lọt vào trong tầm mắt là mấy dãy giá bác cổ*, phía trên chủ yếu là binh thư, binh khí ngắn. Có mấy thứ khác là sa bàn, bàn cờ, giường nhỏ để nghỉ ngơi.

*giá bác cổ: là giá để đồ kiểu Trung Quốc, có nhiều ngăn rỗng.

Minh Đàn chỉ nhìn lướt qua đã dời mắt, đi đến bên cạnh bàn, ngoan ngoãn nhẹ giọng nói: “Nghe nói phu quân công vụ bận rộn, cũng chưa dùng bữa tối, A Đàn tự mình làm cháo tổ yến cùng bánh đai ngọc, phu quân mau nếm thử, công vụ quan trọng, thân thể càng quan trọng hơn.”

Giang Tự: “……”

Hôm trước hắn được nước lấn tới làm thỏa thuê, vị tiểu vương phi của hắn bèn không thèm nhìn mặt hắn nữa, vài ngày đều lạnh nhạt.

Lúc thì nói người không khỏe, lúc thì nói đến tháng, khi ngủ không cẩn thận đụng phải thì sẽ đạp cho hắn mấy phát, thế là hắn đến ngủ ở thư phòng mấy đêm cho xong.

Hôm nay đây là, hắn dừng lại, nhìn về phía bát cháo tổ yến cùng chồng bánh đai ngọc kia.

“Nàng làm?”

Minh Đàn gật đầu, từ tốn kể ra cách làm: “Cháo tổ yến này hầm cực kỹ, dùng lửa nhỏ hầm từ trưa, khi hầm cần phải có người trông, cách nửa canh giờ lấy thìa khuấy theo cùng một hướng hết nửa khắc, như thế mới hầm được cháo tổ yến vào miệng là tan.”

“Còn có bánh đai ngọc, dùng gạo nếp nghiền thành bột, rây mịn ba lần, rây xong nhào với nước, thêm mỡ heo đường trắng điều vị, chồng hết tầng này lên tầng khác, rồi bắc lên bếp hấp, phải rất lưu ý độ lửa theo số tầng chồng, nếu không sẽ không thể trong suốt dẻo mềm, vị ngon đậm đà…”

Giang Tự nếm một miếng, đúng là khác hẳn cháo và điểm tâm bình thường hắn ăn bừa tạm chấp nhận.

Theo bản năng hắn liếc mắt nhìn tay Minh Đàn, tay nàng sạch sẽ còn sơn móng tay, rõ ràng là dáng vẻ không nhúng tay vào nước làm việc bao giờ.

Hắn xác nhận lại nói: “Nàng tự mình làm?”

“Đúng vậy,” Minh Đàn đương nhiên nói.

Giang Tự khựng lại, bỗng nhiên đặt muỗng sứ xuống: “Đi ra ngoài đi, bổn vương còn có chuyện quan trọng.”

Minh Đàn không rõ nguyên do: “Phu quân không định dùng một chút sao? A Đàn tự mình……”

“Bổn vương không thích nghe người khác nói dối, nàng đi ra ngoài trước đi.”

“……?”

“Sao thiếp lại nói dối?”

Minh Đàn ngốc luôn.

“Nàng nói đây là nàng tự mình làm.”

Giang Tự giương mắt trừng nàng, ánh mắt thẳng tắp trầm tĩnh.

Minh Đàn nhìn thẳng vào mắt hắn, cũng không hề né tránh, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Vốn chính là thiếp tự mình làm, phu quân không tin thì có thể gọi người trong phòng bếp lại đây để hỏi! Thiếp tự mình sai bảo hướng dẫn tỉ mỉ cho phòng bếp, dùng nhiều ít nguyên liệu ra sao, lửa lớn nhỏ thế nào, còn tự mình đến phòng bếp hai lần, nhân chứng vật chứng đầy đủ!”

Giang Tự trầm mặc, phát hiện định nghĩa “tự làm” của hai người cực kỳ khác biệt.

“Nàng nói tự mình làm, là làm bằng miệng?”

“Chứ sao, chẳng lẽ bắt thiếp tự mình xắn tay áo lên nhào bột à?!”

Đúng lý hợp tình.

Giang Tự: “……”

Minh Đàn tủi thân muốn chết, đây chính là công thức bí mật độc nhất vô nhị nàng tự mình nghĩ ra, tuy rằng nhìn không khác gì bình thường, nhưng nếm vị thì rất là khác biệt. Nam nhân thối tha ăn cháo của nàng nếm điểm tâm của nàng còn bôi nhọ nàng nói dối! Hắn không xứng!

Nghĩ vậy, nàng liền thu dọn chén muỗng, cắp theo hộp đồ ăn định đi luôn.

“Từ từ.”

Minh Đàn nào nghe hắn, đi đến cửa lập tức đẩy cửa ra.

Giang Tự cũng đứng lên đi theo, giữ chặt cổ tay nàng. Hắn chỉ hơi dùng sức, Minh Đàn đã bị kéo lùi lại vài bước, không tránh được việc quay đầu đâm sầm vào ngực hắn.

Không khéo, cửa lớn gian ngoài của thư phòng đúng lúc ấy cũng bị Minh Đàn đẩy ra, gió đêm xuân nhè nhẹ thổi phù vào trong phòng.

Thư Cảnh Nhiên đứng ở bên ngoài, đang muốn bảo thị vệ truyền lời cũng há mồm, không biết nên nói gì.

Quấy rầy rồi.