Tiểu Đậu Khấu

Chương 36

Thực ra Minh Đàn cũng không ngờ phu quân nhà nàng cứ thế bế thẳng nàng lên.

Đi từ Thọ Khang Cung ra, Địch Niệm Từ không chịu bỏ qua mà đi theo nàng dây dưa giễu cợt mấy câu, Minh Đàn thấy rất phiền, đúng lúc nàng nhìn thấy phu quân nhà mình từ xa đang đi tới bên này, trong lòng nảy ra một kế.

Nàng ngắt lời Địch Niệm Từ, nhẹ giọng nói: “Dường như huyện chúa không có nhiều hiểu biết với nam tử, nếu vậy huyện chúa nhìn xem rốt cuộc điện hạ thích nữ tử như thế nào.” Ngay sau đó nàng làm bộ bị đau chân, dừng bước cau mày.

Theo Minh Đàn nghĩ, chắc hẳn phu quân nhà nàng sẽ hành lễ với Hoàng hậu trước sau đó sẽ hỏi nàng bị thương thế nào.

Thế là nàng có thể tiếp lời, tỏ ra đáng thương vô cùng ngân ngấn nước mắt, nhẫn nhịn nói một câu “Không sao”, lại cắn môi cường điệu, “Là tự thiếp không cẩn thận nên hơi đau”.

Giở chiêu này ra, chưa nói giành được sự thương xót của phu quân đến đâu, khiến cho phu quân thân mật đỡ nàng rời đi nhất định không thành vấn đề.

Nhưng hành động của phu quân nàng hôm nay đã vượt xa mong đợi, nhất thời Minh Đàn giật mình đến độ quên luôn quay ra cười dịu dàng với Địch Niệm Từ.

Đang ở trong cung đó!

Rút kinh nghiệm từ yến tiệc trong cung vào Nguyên Tiêu năm ngoái, nàng đã lên tinh thần để không làm sai bất cứ chuyện gì. Hiện giờ lại được phu quân nàng bế đi nghênh ngang trong đại nội, cũng hơi phô trương quá.

“Phu… Phu quân, chàng không đi vào thỉnh an Thái hậu nương nương sao? Còn có Hoàng hậu nương nương… Hình như phu quân cũng chưa hành lễ, như vậy có hợp lý không?” Minh Đàn ôm cổ Giang Tự, thật cẩn thận hỏi.

“Không sao.” Giang Tự không để tâm. “Thái hậu gây khó dễ với nàng à?”

Minh Đàn lắc đầu: “Vẫn chưa bắt chẹt đến thiếp.”

Lời này nói rất khéo.

Chưa bắt chẹt đến, tức là vẫn bắt chẹt.

Giang Tự không đáp lời.

Đi được một đoạn, Minh Đàn lại hỏi: “Đúng rồi, phu quân có quen Vĩnh Nhạc huyện chúa không? Vĩnh Nhạc huyện chúa rất là hào sảng khí thế, còn từng theo cha chinh chiến ở phương bắc, nghe lời nàng ta dường như có chút quan hệ với phu quân.”

“Không thân.” Giang Tự rũ mắt, nhàn nhạt nhìn mắt nàng.

Minh Đàn giống như bị nhìn thấu tâm tư, nhỏ giọng “ồ” một tiếng, lại ngoan ngoãn không dám hỏi tiếp nữa.

Thật ra Giang Tự nói “Không thân” không phải là có lệ, ấn tượng của hắn đối với Vĩnh Nhạc huyện chúa hoàn toàn đến từ Thái hậu, còn có phụ thân nàng ta, một vị vẫn tính là kiêu dũng thiện chiến.

Còn chuyện vị Vĩnh Nhạc huyện chúa này thích hắn, từng cải trang vào trong doanh trại, vì hắn mà theo cha bắc chinh, còn từng lén khóc lóc làm loạn đòi phải làm Định Bắc vương phi, hắn đều không thể hiểu nổi. Vương phi của hắn có thể là bất kỳ người nào, nhưng tuyệt đối không thể là thân thích của Túc thái hậu.

Đi đến cửa Diệp Dương, Giang Tự chợt hỏi: “Chân bị thương thế nào?”

Minh Đàn lắc đầu: “Hơi sưng tí thôi, không sao.”

Giang Tự dừng bước.

Minh Đàn tỉnh ra, lại lập tức ôm sát cổ hắn, nhẹ giọng làm nũng nói: “Nhưng vẫn hơi đau, không thể tự mình đi đâu.”

“……”

Lằng nhằng.

Hắn nâng bước tiếp tục đi ra ngoài.

Minh Đàn không nhịn được mà cong cong khóe môi, đã nghênh ngang thì nghênh ngang cho trót, không đến lúc bị ngự sử dâng tấu chương bắt lỗi thì lại chẳng oan uổng quá?

Minh Đàn rất tự giác hiểu được khoe khoang như thế sẽ không tránh khỏi bị ngự sử ngôn quan tấu tội.

Ngày hôm sau lâm triều, sau khi bàn xong chuyện quan trọng, có ngôn quan bước ra khỏi hàng tham tấu Định Bắc vương điện hạ có lời nói việc làm không hợp quy củ trong đại nội, từ khi tuần binh về kinh tới nay chưa bao giờ lên triều nghị sự, có dấu hiệu lười biếng.

Người ta tấu một tràng dài, thực ra cũng chỉ làm theo nguyên tắc, hoàn thành công việc được giao, cũng không mong đợi có thể có bất kỳ hình phạt nào. Rốt cuộc khi Định Bắc vương điện hạ ở kinh thành cũng không mấy khi để ý người khác nói gì về lời nói việc làm của mình.

Nhưng người mới lên chức nhạc phụ lại không đồng ý.

Minh Đình Viễn bước ra khỏi hàng nóng nảy nói: “Thần cho rằng, Vương gia đang trong thời kỳ tân hôn, thấy Vương phi bị thương nên nóng lòng chăm sóc giữ gìn cũng là chuyện bình thường, làm gì đến nỗi lời nói việc làm không có phép tắc?”

“Hơn nữa lời buộc tội lười biếng của ngự sử cũng là cực kỳ vớ vẩn, văn thần võ tướng vốn có chức trách khác nhau, khi Vương gia ra trận giết địch cũng không thấy có ai tham tấu Dương ngự sử không làm việc có ích cho quốc gia mà chỉ biết hàng ngày lên triều mở mồm xoen xoét soi mói người ta lười biếng.”

Xương quốc công Bạch Kính Nguyên cũng bước ra khỏi hàng phụ họa: “Thần cho rằng lời của Tĩnh An hầu rất đúng, Định Bắc vương mà còn bị coi là lười biếng thì trong triều đình sợ cũng không có mấy người được tính là cần cù trung quân, cho dù có, cũng tất nhiên không phải người chỉ biết nhìn chằm chằm vào việc lông gà vỏ tỏi tính toán chi li như Dương ngự sử!”

Dương ngự sử: “……”

Thành Khang đế: “……”

Trên triều im phăng phắc, thế mà cũng không có người ra mặt giảng hòa.

Bởi vì sự thật chính là, hành vi của Định Bắc vương điện hạ ở trong cung như thế đúng là không coi ai ra gì.

Nhưng Định Bắc vương điện hạ xưa nay đều vậy, cung yến còn phá tan được chẳng nhẽ lại sợ chuyện nhỏ này? Huống chi Xương quốc công và Tĩnh An hầu nói cũng không sai, thời kỳ tân hôn, bệ hạ còn không để ý, ngươi còn vô duyên vô cớ thượng tấu để dính xui xẻo cũng không cần thiết.

Còn chuyện thượng triều nghị sự, năm đó Định Bắc vương điện hạ cũng không phải không lên triều, nhưng người ấy vừa lên, hoặc là trầm mặc đứng đó không nói lời nào, hoặc trực tiếp mỉa mai Thái hậu, nên tốt nhất đừng lên triều thì hơn.

Sau một lúc lâu không ai nói tiếp, Loan Điện yên tĩnh, cuối cùng Thành Khang đế không thể không ho nhẹ mấy tiếng, tự mình giảng hòa nói: “Ái khanh không cần tranh chấp, Định Bắc vương tuổi còn trẻ, mới vừa lập gia đình, chuyện này… cũng chỉ vì vô cùng thương yêu thê tử thôi.”

Hắn dừng một chút, cảm thấy lời nói của mình hình như hơi kỳ, nhưng nói cũng nói rồi, đành phải tiếp tục: “Chuyện Định Bắc vương một lòng vì nước, vì Đại Hiện lập nhiều chiến công hiển hách đều rõ như ban ngày, chuyện không thượng triều nghị sự cũng là do trẫm đặc biệt cho phép, không cần trách móc nặng nề.”

Nói xong, hắn nhìn hữu tể tướng.

Hữu tướng hiểu ý, vội bước ra khỏi hàng bẩm sang chuyện khác, nhẹ nhàng bỏ qua sự việc này.

Thành Khang đế không nghĩ nhiều khi nói mấy lời không quan trọng nên không biết lời vàng ngọc “vô cùng thương yêu thê tử” mà hắn vừa nói ra khỏi miệng đã lan truyền ra bên ngoài ngay sau khi hạ triều.

Mấy ngày gần đây trong triều cũng không có chuyện gì quan trọng, các đại thần cũng rất vui lòng tám chuyện một phen, khi trở lại trong phủ còn không quên buôn dưa với phu nhân nhà mình. Vì thế lời đồn Định Bắc vương điện hạ “vô cùng thương yêu thê tử” chỉ mất nửa ngày đã truyền đến gần hết nhà huân quý trong kinh thành.

Con gái gả chồng sẽ lại mặt vào ngày thứ ba, trong lúc Minh Đình Viễn cãi nhau với Dương ngự sử trên triều, Giang Tự cũng vừa luyện võ xong, trở về Khải An Đường chuẩn bị đi cùng Minh Đàn về phủ Tĩnh An hầu một chuyến.

Giang Tự vẫn thường mặc đồ đen, nhưng Minh Đàn vừa tự trang điểm cho mình vừa liếc mắt nhìn hắn qua gương đồng, lời trong lời ngoài đều nói năm ngoái ở chùa Đại Tướng Quốc hắn mặc thường phục màu tùng xanh trông rất là đẹp.

“Y phục đó rách rồi.”

“Vậy phu quân cũng không có xiêm y nào khác ngoài màu đen sao?” Minh Đàn không tin, đứng dậy tự mình mở hòm xiểng kiểm tra, tìm được một kiện áo dài màu trắng ngà bèn đo trên người Giang Tự, “Bộ này thế nào? A Đàn thấy cũng không tồi.”

Giang Tự không thích trắng ngà.

Nhưng không chờ hắn mở miệng, Minh Đàn lại mong mỏi mà nhìn hắn nói: “A Đàn cũng có một cái váy gấm màu trắng ngà, hôm nay về ngoại, phu quân mặc đồ màu giống A Đàn được không?”

“……” Giang Tự quay mặt đi, “Tùy nàng.”

Vì thế hai vợ chồng mặc y phục gấm trắng ngà giống nhau, dẫn theo Phúc thúc chuẩn bị mấy xe lễ về phủ Tĩnh An hầu thăm cha mẹ.

Khi hai người hồi phủ, Minh Đình Viễn đã hạ triều, cũng đem chuyện Thành Khang đế nói “vô cùng thương yêu thê tử” phát tán tứ tung, nói nhiều đến mức mặt ông đỏ bừng sung sướng như có chung vinh dự, Bùi thị nghe được chuyện này thì nửa tin nửa ngờ, bà cảm thấy cái người “vô cùng thương yêu thê tử” trong miệng Hầu gia nhà mình với Định Bắc vương điện hạ đón dâu ngày ấy không liên quan gì đến nhau.

Vương phi về lại mặt không phải là việc nhỏ, dù chưa đến nỗi phải bày biện gì hoành tráng nhưng phủ Tĩnh An hầu cũng mời hết họ hàng thân thích trong kinh đến dự bữa cơm gia đình.

Thẩm Họa và Bạch Mẫn Mẫn đương nhiên cũng tới.

Nam nhân có chuyện của nam nhân, nữ nhân cũng có lời muốn nói riêng của nữ nhân, ứng phó ba cô sáu bà đến chào hỏi một lúc, Minh Đàn tìm cơ hội cùng Thẩm Họa và Bạch Mẫn Mẫn trở về Chiếu Thủy Viện.

Thật ra cũng chỉ mấy ngày chưa về, đồ đạc trong Chiếu Thủy Viện vẫn như cũ, nhưng Minh Đàn bỗng nhiên cảm thấy, thời gian mười mấy năm khuê các ở trong Chiếu Thủy Viện đã cách nàng khá xa, càng về sau sẽ càng xa.

“Thế nào thế nào? Tân hôn đã nhiều ngày, điện hạ đối xử với muội tốt chứ? Hôm nay tỷ đến đây với cha nên đã nghe nói, điện hạ nhà muội hôm qua bế muội ở trong cung, bị Dương ngự sử tham tấu một trận, sau đó cha tỷ và cha muội cùng nhau cãi cọ với Dương ngự sử một hồi trên triều. Tóm lại nghe qua thì thấy điện hạ nhà muội hình như rất thích muội nha.” Bạch Mẫn Mẫn hưng phấn hỏi.

Minh Đàn ôm mặt, rất thẹn thùng gật đầu: “Điện hạ đối với muội rất tốt, hẳn là… cũng hơi thích muội?”

Nàng vẫn luôn là tiểu thư khuê các theo khuôn phép cũ. Trừ bỏ chuyện theo Bạch Mẫn Mẫn đọc mấy quyển tiểu thuyết, nam tử bên ngoài cũng chưa gặp được mấy người, cũng không hiểu thế nào là thích, thế nào là yêu.

Nhưng phu quân nàng rất đẹp, nàng nguyện sống cả đời với phu quân, đây chắc là nàng đã phải lòng phu quân nhỉ. Mà phu quân nàng cũng khen nàng đẹp, đối xử với nàng rất tốt, hẳn là cũng phải lòng nàng?

Minh Đàn rất là hài lòng với suy luận của mình, nghĩ xong còn tự gật đầu khẳng định bản thân.

Thẩm Họa nhẹ nhàng gõ quạt, cười phụ họa: “Nhìn nét mặt tứ muội muội tỏa sáng như vậy, sóng mắt hàm chứa ý xuân là biết điện hạ đối xử cực tốt với tứ muội muội.”

Bạch Mẫn Mẫn còn chưa xuất giá, nghe không hiểu Thẩm Họa nói “nét mặt toả sáng, sóng mắt hàm chứa ý xuân” là có ý gì, còn ngốc nghếch tò mò hỏi: “Định Bắc vương điện hạ đối tốt với muội, vậy muội đã làm chuyện vợ chồng với Định Bắc vương điện hạ chưa?”

Lời trêu ghẹo đầy ngụ ý của Thẩm Họa đã khiến tai Minh Đàn đỏ bừng, Bạch Mẫn Mẫn còn dại dột truy vấn, nàng càng đỏ đến tận cổ.

“Rốt cuộc làm hay chưa?” Bạch Mẫn Mẫn không chịu bỏ qua.

“Làm rồi làm rồi làm rồi!” Minh Đàn không chịu được bị quấy nhiễu.

Bạch Mẫn Mẫn đôi mắt sáng lên: “Làm thật rồi à?”

“……”

Minh Đàn không thèm trả lời nàng.

“Thế Định Bắc vương điện hạ… thế nào?”

Bạch Mẫn Mẫn chỉ chỉ ngón tay, vẻ mặt hóng hớt.

Giờ đến phiên Minh Đàn không hiểu: “Cái gì như thế nào?”

“Thì ——” Bạch Mẫn Mẫn gãi đầu, cũng không biết nên diễn tả uyển chuyển như thế nào, gần đây nàng nổi lòng hiếu kỳ, thấy mấy quyển tiểu thuyết mới ra đều nói cô dâu mới sẽ tâm sự chuyện phòng the với bạn tốt, cho nên bắt chước đi hỏi.

Thẩm Họa đã lấy chồng, đối với việc này cũng có chút kinh nghiệm, cong môi thì thầm hỏi: “Một đêm gọi nước mấy lần?”

Minh Đàn nghe hiểu, không thèm nghĩ ngợi gì liền lấy cây quạt đánh Bạch Mẫn Mẫn, còn lườm nàng: “Cô nương chưa lấy chồng như tỷ có biết xấu hổ là gì không hả?”

“Dù sao muội cũng không biết xấu hổ.”

Bạch Mẫn Mẫn rất giỏi lôi chuyện cũ ra đốp lại, lại liệt kê từng chuyện từng chuyện linh tinh hoang đường khi nàng chưa gả chồng ra, nào là lén vào quân doanh, nào là nhìn lén xuân cung đồ các thứ.

Tóm lại đề tài vòng tới vòng lui, Bạch Mẫn Mẫn cùng Thẩm Họa đều không buông tha nàng, cuối cùng lại vòng trở về chuyện giường chiếu.

Minh Đàn tay chống cằm, còn ngượng ngùng mà nhéo vành tai, nghĩ một lát, e thẹn nói: “Điện hạ hẳn là rất lợi hại nhỉ? Một đêm gọi nước hai lần, rất là vất vả.”

Thật ra nàng cũng không có kinh nghiệm để so sánh, nào biết thế nào là lợi hại thế nào là không lợi hại.

Bạch Mẫn Mẫn nghi hoặc: “Chỉ gọi hai lần nước đã là lợi hại sao? Tỷ đọc tiểu thuyết đều thấy bảo phải gọi bảy lần cơ.”

Minh Đàn: “……?”

Thế cơ á?

Vậy chiếu theo ý Bạch Mẫn Mẫn, phu quân nàng cũng không giỏi lắm?

Giang Tự vừa mới đến cửa khuê phòng định gọi Minh Đàn ra ngoài ăn cơm cũng dừng bước chân.