Tiểu Đậu Khấu

Chương 30

Thực sự trước đây Thủy Doanh còn cảm thấy việc hôn nhân này rất nhạt nhẽo.

Vị tứ tiểu thư Minh gia kia chắc cũng không khác gì mấy tiểu thư khuê các trong kinh, đoan trang nhã nhặn lịch sự, đồng thời cũng giữ lễ quy củ cứng nhắc.

Chủ thượng của bọn họ đã đủ u ám lãnh đạm rồi, lại thêm một chủ mẫu nhạt nhẽo quy củ nữa, cũng chẳng mong đợi đời này chủ thượng bọn họ có thể tỏ ra dịu dàng.

Nhưng mà bây giờ Thủy Doanh lại cảm thấy hôn sự này cũng có chút thú vị.

Nàng mỉm cười, rót rượu trái cây cho hai người Minh Đàn và Bạch Mẫn Mẫn, nói vài câu khách sáo.

Minh Đàn và Bạch Mẫn Mẫn nhận rượu nhưng lại chần chừ không định uống.

Thủy Doanh hiểu ý cười nói: “Rượu này rất là ngọt thanh, chuẩn bị riêng cho nữ tử, hai vị tiểu thư nếm thử xem.” Nàng tự rót một ly, giấu tay áo uống cạn.

Mới gặp mặt sơ sơ, không thù không oán, chắc Thủy Doanh cô nương cũng không đến nỗi hạ độc trong rượu đâu nhỉ, thấy nàng uống hết, Minh Đàn cũng nhấp nhấp một chút

Nụ cười trên mặt Thủy Doanh càng tươi: “Nô gia còn phải múa, không quấy rầy hai vị tiểu thư nữa, chỉ mong điệu múa của nô gia có thể được hai vị tiểu thư ủng hộ.”

Nàng dịu dàng phúc lễ, lui ra bên ngoài.

Trên đường thối lui, nàng tỏ vẻ bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, lại ngẩng đầu, tiến lên thoáng cúi người, ghé vào bên tai Minh Đàn thì thầm: “Kỳ thật nô gia biết tại sao hôm nay tiểu thư đến đây. Trước đây cũng có không ít phu nhân trong kinh tới tìm nô gia dạy chuyện này. Tiểu thư nếu đã có ý định này, hay là cứ ngồi đây thưởng thức một điệu múa, sau khi nô gia múa xong thì đi cùng nô gia vào trong lâu ngồi một chút.”

“Nô gia hôm nay chỉ múa một bài thôi, ngồi chơi xong cuộc vui bên ngoài cũng chưa tan, tiểu thư cứ yên tâm, nếu không yên tâm, để Bạch nhị công tử bảo vệ ở gian ngoài là được. Chẳng qua nô gia cảm thấy như đã quen tiểu thư từ trước, muốn kết thiện duyên cùng tiểu thư, ngày thường nô gia tiếp khách là 50 đồng vàng một canh giờ, tiểu thư cũng đưa nô gia 50 đồng là được.”

Minh Đàn: “……”

50 đồng vàng một canh giờ.

Cô nương đầu bảng Biệt Ngọc Lâu đúng là người có giá trị cao.

Đương nhiên, 50 đồng vàng không quan trọng lắm.

Đợi Thủy Doanh từ tốn rời đi, rốt cuộc Minh Đàn cũng hồi phục tinh thần: “Nàng ấy… nàng ấy nói nàng biết vì sao hôm nay muội đến, sao nàng ta biết được?”

Bạch Mẫn Mẫn cũng hơi ngạc nhiên, bèn túm luôn nhị ca đang ngây người ngắm mỹ nhân ngồi xuống, hung hăng hỏi: “Lúc nãy huynh nói với Thủy Doanh cô nương kia cái gì?!”

Bạch nhị rất là vô tội: “Cái gì? Huynh chưa nói tên hai ngươi, huynh có ngốc đâu, chỉ nói là muội muội cùng biểu muội của ta thôi!”

Minh Đàn: “……”

Không nói thế này khác gì đã nói, biểu muội của huynh ở kinh thành không phải chỉ có mỗi muội thôi hay sao!

Nhưng mà vì thế nàng cũng hơi khâm phục vị Thủy Doanh cô nương này, có thể từ hai câu ba điều mà nhanh chóng đoán ra thân phận của nàng, rồi từ thân phận của nàng mà đoán ra mục đích hôm nay nàng tới đây, chắc hẳn nàng ấy phải hiểu rõ nhớ kỹ quan hệ dây dưa rắc rối của các thế gia trong kinh.

Có thể sống phong lưu ở kinh thành mà lại không dính vào rắc rối, đúng là lợi hại, cho nên việc nàng ta biết mục đích của nàng rồi chủ động vươn tay kết thiện duyên thì cũng không có gì khó hiểu.

Minh Đàn chống cằm do dự, ngón tay như búp non cũng gõ gõ nhẹ lên mặt bàn.

Trong lúc nàng suy nghĩ, cuộc vui bên ngoài cũng đã mở màn. Thủy Doanh và một nhóm vũ cơ chậm rãi lên sân khấu, tấu lên khúc nhạc cổ, múa một bài múa mới được chuẩn bị từ lâu.

Điệu múa không thiếu sự dịu dàng mềm mại, nhưng động tác lại rất có lực, Thủy Doanh dẫn đầu yểu điệu nhu mỹ, trên người lại có dáng vẻ quyến rũ thoát tục, vừa múa đã hấp dẫn ánh mắt bao người.

Ban đầu Minh Đàn còn do dự, nhưng mà xem xong điệu múa của Thủy Doanh không chớp mắt, trong lòng nàng bèn hạ quyết tâm.

Sự náo nhiệt bên ngoài tòa lầu cầu Chức Nữ vẫn tiếp tục diễn ra, đèn lồng chiếu rọi trên mặt sông, sóng nước lóng lánh. Không ai để ý có hai vị cô nương mang mũ có rèm yên lặng rời đi khỏi phòng riêng, theo gã sai vặt vòng tới cửa sau Biệt Ngọc Lâu, vào lâu.

Minh Đàn và Bạch Mẫn Mẫn chưa từng vào hoa lâu, nhưng trước kia ngồi xe đi ngang qua hẻm hoa ngõ liễu, cô nương hoa lâu đều ăn mặc hở hang đứng bên ngoài ôm khách, nhìn từ xa đều thấy bên trong xanh đỏ loè loẹt, chưa tới gần đã cảm thấy mùi son phấn sực nức đến phát sặc.

Nhưng Biệt Ngọc Lâu lại không hề giống hoa lâu trong tưởng tượng của các nàng, giếng trời, hành lang được bố trí rất thanh nhã, rất có ý thơ. Tuy cũng mạ vàng khảm ngọc nhưng nhìn cũng không thấy tục tằn mà lại có chút thanh quý lịch sự tao nhã.

Tối nay trong lâu đóng cửa từ chối tiếp khách, thật sự thanh tịnh. Đi theo gã sai vặt tới lầu ba cũng chưa thấy bóng người.

Đến nhã gian chiêu đãi khách quý, ba người ngồi xuống.

Nhị ca của Bạch Mẫn Mẫn là khách quen trong lâu, không cảm thấy có gì sai, nhưng Minh Đàn và Bạch Mẫn Mẫn đều có cảm giác như đứng đống lửa như ngồi đống than. Cũng may chưa ngồi được bao lâu, Thủy Doanh đã đổi y phục, cười khanh khách tiến vào trong nhà.

“Để Bạch nhị công tử và hai vị tiểu thư chờ lâu là tội của nô gia, xin Bạch nhị công tử và hai vị tiểu thư tha thứ cho.”

“Không sao, không sao.”

Nhị ca Bạch gia vẫy vẫy tay.

Lúc trước gã sai vặt dẫn ba người bọn họ vào lâu chỉ nói là Thủy Doanh cô nương mời bọn họ đến nơi đẹp hơn để ngồi, tiếp tục bình phẩm âm nhạc thưởng thức vũ điệu, Bạch nhị không biết chuyện gì, tưởng mình rất có mặt mũi, rất là đắc ý.

Thủy Doanh tự phạt ba ly thỉnh tội, lại đàn cho bọn họ nghe, ngồi sát giường bên cửa sổ vừa xem ca vũ bên ngoài vừa nói đùa một chút, thấy cũng đến lúc rồi, nàng nháy mắt với Minh Đàn, nhẹ nhàng bâng quơ lấy lý do muốn đi lấy đàn tỳ bà, lặng yên rời khỏi.

Minh Đàn và Bạch Mẫn Mẫn nhìn vào mắt nhau, nàng hạ quyết tâm, cũng đứng lên: “Muội đi thay y phục.”

Nhị ca Bạch gia nhất thời không hiểu: “Đang yên đang lành thay y phục gì chứ.”

“Nhị ca huynh bị ngốc à!”

Bạch Mẫn Mẫn liếc mắt xẻo hắn một cái.

“Ặc ặc! Đi đi, bảo hạ nhân bên ngoài đưa muội đi.” Đều do ngày thường Bạch Mẫn Mẫn ăn nói bỗ bã, nhất thời hắn nhất thời quên mất, Đàn biểu muội nhà hắn nói chuyện đi vệ sinh cũng khéo như vậy.

Ngoài phòng có gã sai vặt chờ, thấy Minh Đàn đi ra vội dẫn nàng tới khuê phòng của Thủy Doanh.

Thủy Doanh đã chờ trong khuê phòng hạng nhất, thấy Minh Đàn tới, mỉm cười nói: “Tứ tiểu thư, mời ngồi.”

Minh Đàn vừa đánh giá khuê phòng Thủy Doanh, vừa chậm rãi ngồi xuống, nàng còn chưa nói gì, Thủy Doanh đã đi thẳng vào vấn đề nói: “Tứ tiểu thư, nô gia nói thẳng. Tuy Biệt Ngọc Lâu nói bán nghệ không bán thân, nhưng hoa lâu mà, quy củ gì cũng đều thương lượng được. Nam nhân chuyện gì cũng có thể kiểm soát, chỉ có đũng quần là không thể kiểm soát được thôi.”

“……?”

Minh Đàn ngu cả người, nàng đang nghe thấy cái gì thế này?

Nàng… Nàng tới cũng không phải để nghe chuyện này!

Thấy khuôn mặt nhỏ của Minh Đàn trong chớp mắt đã đỏ lựng lên, Thủy Doanh ngượng ngùng mà che miệng cười nói: “Nô gia nói hơi thẳng, ngôn ngữ thô bỉ, ô uế lỗ tai tiểu thư. Nhưng sau này tuy tiểu thư là kim tôn ngọc quý, là phu nhân đoan chính, nhưng để được phu quân thích cũng nên hiểu biết chút chuyện này.”

Nàng ta cố ý liếc lên giường.

Minh Đàn vẫn còn đang phát ngốc.

Chủ ý của nàng chỉ là tối nay đến xem rốt cuộc vì sao vị Thủy Doanh cô nương này thu hút người ta đến thế thôi, sau này khi ở riêng với phu quân có thể học cách nói chuyện và thể hiện bản thân. Nhưng nàng không chỉ bị dụ dỗ vào trong lâu, nghe ý vị Thủy Doanh cô nương thì muốn giữ tâm của phu quân, chuyện quan trọng nhất lại là…?

Thủy Doanh đứng dậy, lấy một quyển sách nhỏ bìa bọc lụa xanh từ trong hòm xiểng ra.

Minh Đàn nhận sách, chần chừ mở một tờ, ngay sau đó ném luôn đi như củ khoai lang nóng bỏng tay, suýt nữa thì ngất vì sốc.

Thủy Doanh cũng không phải ít thấy chuyện này, trước kia nàng đi dạy mấy tiểu thư nhà phú quý, mấy tiểu thư đó cũng phản ứng y như vậy, làm như xem một cái có thể xấu hổ tức giận mà chết ấy.

Nàng kiên nhẫn nhặt sách về nói tiếp: “Tiểu thư sắp gả chồng rồi, mấy thứ này kể cả nô gia không đưa tiểu thư xem, phu nhân trong nhà cũng sẽ đưa tiểu thư trước khi đi sang nhà chồng. Nhưng phu nhân giữ gìn mặt mũi không dạy cẩn thận đâu, xuân cung đồ bình thường cũng không kỹ càng tỉ mỉ như vậy. Nếu không hiểu mấy điểm vi diệu trong chuyện phu thê thì sẽ khó khăn đó —” nàng dừng một chút, “chắc nô gia ở đây thì tứ tiểu thư xem sách sẽ không được tự nhiên, nô đi gọi chút điểm tâm tới.”

Dứt lời Thủy Doanh đứng lên, lặng lẽ rời khỏi đóng cửa lại.

Mà cùng lúc đó, trong một nhã gian khác trong Biệt Ngọc Lâu, Giang Tự đột nhiên buông chén rượu, quét mắt nhìn người vừa tới hồi bẩm, lạnh lùng nói: “Lặp lại lần nữa.”

Người đáp lời khựng lại, trán đổ mồ hôi lạnh: “Thủy Doanh cô nương nói, Vương… tứ tiểu thư phủ Tĩnh An hầu đang ở trong khuê phòng của nàng, chuyện khác Thủy Doanh cô nương cũng không nói gì cả.”

“Tứ tiểu thư Minh gia đến Biệt ngọc lâu?” Giọng Thư Cảnh Nhiên vô cùng kinh ngạc, chén rượu cũng không cầm chắc, “Nàng ấy tới chỗ này làm cái gì?”

Người bẩm báo bị hỏi một câu thì ba câu trả lời không biết.

Cũng không biết Giang Tự nghĩ gì, Thư Cảnh Nhiên còn chưa nói câu tiếp theo đã thấy hắn đứng lên.

Khuê phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng giở sách soàn soạt.

Minh Đàn hơi cảm thấy, mấy thứ xuân cung đồ này đúng là khó coi xấu hổ chọc mù mắt người ta! Sau khi Thủy Doanh rời khỏi đây nàng cũng không chạm vào chút nào.

Nhưng càng là đồ vật có cảm giác cấm kỵ càng khiến người ta tò mò, tay nàng chỉ chậm rãi, từng chút từng chút với tới… Đầu tiên là tò mò muốn nhìn một trang, nhưng dần dần trong vô thức, nàng lại giở trang tiếp theo, một tay giở, một tay che mặt cho khỏi nóng.

Khi Giang Tự đẩy cửa mà vào, nàng còn tưởng là Thủy Doanh, cuống quít khép trang sách lại, uống ngụm trà, muốn bình tĩnh lại.

Nhưng tới khi thấy rõ người tới là ai, nàng cứng đờ cả người rồi!

Nhất định là nàng xuất hiện ảo giác.

Phu quân tương lai của nàng sao lại ở đây?

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!

Nhưng Giang Tự lại chậm rãi đến gần, đánh giá nàng, cúi xuống cụp mắt, muốn rút sách xuân cung đồ trong tay nàng ra.

Lúc này nàng mới phản ứng lại, đè chặt tay hắn, còn theo bản năng buột miệng thốt ra: “Không được xem!”

Giang Tự nhìn về phía nàng: “Nàng, nói bổn vương, “không được”?”

Giọng hắn dễ nghe giống như vàng như ngọc, nhưng lời nói ra lại làm Minh Đàn giật mình.

Đầu óc Minh Đàn loạn cào cào, trái tim như muốn bay ra, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: “Ta không có ý đó, điện… điện hạ, sao điện hạ lại ở đây, không phải đi tuần binh ——”

Phát hiện mình nói hớ, nàng lập tức câm miệng.

Nhưng Giang Tự lại không vạch trần nàng, chỉ đáp lời: “Về kinh sớm.”

Minh Đàn tuy đang hỗn loạn nhưng vẫn biết việc quan trọng nhất của bản thân bây giờ chính là giải thích tại sao nàng ở đây. Nhưng dường như Giang Tự cũng không hứng thú với lý do nàng tới đây, tiện tay rút sách xuân cung đồ trong tay nàng ra, nhưng chỉ mở hai trang đã ném đi.

“Tiểu thư không cần xem thứ này, nơi này cũng không phải nơi tiểu thư nên tới.” Giọng hắn cực nhạt, “Bổn vương phái người đưa nàng hồi phủ.”

“……?”

Minh Đàn muốn khóc quá! Nàng muốn giải thích nhưng không biết bắt đầu từ đâu mới được.

Thấy Giang Tự xoay người muốn đi, nàng hoảng hốt tiến lên ngăn cản hắn: “Ta không phải như điện hạ nghĩ đâu, ta…”

Tình thế cấp bách, những quy củ kiêng kỵ giữa nam với nữ từ trước đến giờ nàng quên bằng sạch, vô thức giữ chặt vạt áo Giang Tự, ngước đầu nhìn hắn, nước mắt đã rơm rớm: “Có phải điện hạ cảm thấy ta chẳng biết xấu hổ hay không, cảm thấy ta…”

Giang Tự nhìn nàng chớp hàng mi đã vương nước mắt, đột nhiên ngắt lời nói: “Tiểu thư rất tốt, bổn vương không nghĩ như thế.”