Tiểu Đậu Khấu

Chương 22

Qua thời gian uống hết non nửa chén trà, bóng người đứng trước sa bàn kia cũng chưa động đậy chút nào, càng chưa lên tiếng.

Trong lòng Minh Đàn lo lắng, tay cầm hộp đồ ăn run nhè nhẹ, lông mi nàng rung rung, từ từ ngẩng đầu lên từng chút từng chút một.

Đập vào mắt là bóng người mặc đồ đen thoáng nhìn thấy lúc trước, dáng người thon dài thẳng tắp cao lớn, hình như còn cao hơn Thư nhị và Thẩm Ngọc nửa tấc.

Ấy thế mà không phải kẻ vạm vỡ thô kệch.

Minh Đàn vội vàng nhìn đi chỗ khác, thấy hắn vẫn chưa định lên tiếng, đành chậm rì rì đặt chén sứ trên bàn, đổ cháo lá sen ra thật chậm, nghĩ có cách nào có thể kéo dài thời gian hay không, cho tới khi hắn chủ động quay đầu để nàng thấy rõ mặt. Đồng thời, nàng còn không nhịn được mà giương mắt cẩn thận nhìn lén bóng dáng kia.

Nhưng người kia như đang nghĩ cái gì, chưa đụng tới cháo cũng không hề có dấu hiệu sắp xoay người.

Giờ Minh Đàn là tiểu tỳ nữ, cũng không thể tự nhiên lên tiếng, nhỡ đâu vì lắm miệng mà bị kéo ra ngoài chịu phạt thì thật đúng là không có cách nào giải thích được.

Luẩn quẩn một lúc lâu, thấy cháo cũng đổ ra xong rồi, nàng không cam lòng, trộm ngắm bóng dáng người kia thêm mấy lần.

Bỗng nhiên, thân hình vị đó động đậy, dường như định xoay người, Minh Đàn giật mình suýt làm đổ cháo, hoảng loạn cụp mắt, có tật giật mình cúi đầu thật thấp.

Bước chân của người kia cực kỳ từ tốn.

Sa bàn cũng chỉ cách bàn ba bốn trượng, nàng cảm giác phải qua thời gian đủ uống thêm hơn nửa chén trà nhỏ nữa, vạt áo thêu hoa văn chìm và ủng đen mới chậm rãi đến gần, rơi vào tầm mắt nàng.

Giang Tự đứng trước bàn, lơ đãng quét mắt nhìn tiểu tỳ nữ đang cúi đầu đứng hầu bên cạnh, vén vạt áo lên, ngồi xuống, múc cháo lá sen, nếm một ngụm.

Tay người hành quân đương nhiên không thể nuột nà, trên ngón tay có chai, lòng bàn tay thô ráp, trên mu bàn tay còn có mấy vết thương mới do bất cẩn trong luyện kiếm trong mấy ngày gần đây, nhưng mà dáng tay hắn cực kỳ đẹp, ngón tay thon dài, đốt ngón tay gầy, xương ngón tay rõ ràng.

Minh Đàn nhìn mà thót tim, ngước mắt còn chậm rãi thong thả hơn so với lúc trước.

Đập vào mắt đầu tiên là cổ áo ngoài vắt chéo, rồi sau đó là cổ, yết hầu, cằm, môi, mũi, lông mày ——

Đó là một khuôn mặt có đường nét rõ ràng, cực kỳ tuấn mỹ đĩnh đạc không tỳ vết.

Mày kiếm mắt sáng, mũi cao, môi mỏng.

Như trăng lạnh trên núi xa, lạnh lùng không thể xâm phạm.

Không hề giống mấy người tòng quân mà nàng đã từng gặp trước đó, xét về nhan sắc khí chất, không hề kém Thư nhị công tử danh chấn Thượng Kinh chút nào, thậm chí còn mang lại cảm giác… cao quý như vàng, thanh cao như ngọc.

Minh Đàn ngơ ngẩn.

Đây là Định Bắc vương điện hạ sao.

Có… có phải nhầm rồi không.

Ý niệm này vừa lóe lên, có người vén mành vào trướng, giải thích nghi hoặc cho nàng.

“Vương gia, trong cung truyền tin.”

Người tới quỳ một gối bẩm báo, ngừng lại một lát, liếc thấy tiểu tỳ nữ không hiểu chuyện đằng trước kia không hề có ý tránh đi, mà Vương gia hình như cũng không có ý cho lui, hắn hơi chần chừ.

Giang Tự ngước mắt, ngạo nghễ bình tĩnh mở miệng: “Nói.”

“Vâng.” người tới cúi đầu chắp tay, tiếp tục nói, “Trong cung truyền tin, Thánh thượng coi trọng cuốn sách《 Lệ quân thúc ngũ luận 》mà Vương gia viết, ra lệnh Hàn Lâm viện sao chép, cũng gộp luôn với một số thư từ viết về binh pháp của Vương gia trước kia thành một quyển, không biết Vương gia có gì ý không?”

“Tuân theo thánh ý là được.”

“Vâng. Vậy… thuộc hạ cáo lui.”

Người đó lại quét mắt nhìn tiểu tỳ nữ.

Nhưng giờ phút này trong đầu tiểu tỳ nữ chỉ còn một suy nghĩ: Còn biết viết văn?

Tuy vẫn là binh pháp liên quan đến việc hành quân đánh giặc, nhưng có thể tự soạn thành hệ thống lý luận của riêng mình thì phải có hiểu biết sâu sắc về vấn đề đó. Tướng lĩnh cầm quân đánh giặc hiểu binh pháp thì cũng bình thường, nhưng không phải ai là tướng soái cũng có thể đem sự am hiểu của bản thân trình bày ra được.

Giống như cha nàng và cậu nàng, cha nàng thích văn nhã còn có thể gắng gượng nói ra vài ba câu, nhưng cậu nàng mặc dù có tài nhưng mỗi lần mở miệng là nói mấy câu thô tục, chưa nói đến hệ thống lý luận, có thể nói rõ ý tưởng của mình đã không dễ dàng rồi, cho nên phu quân tương lai này của nàng còn rất ——

“Ngươi còn ở đây làm gì?”

Minh Đàn đang nghĩ đến hồn vía lên mây, bỗng nhiên có giọng nói lạnh như cháo sen ngâm đá ngắt dòng suy nghĩ của nàng.

Nàng giật thót, hoảng loạn nhìn ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh kia một cái rồi lại vội rũ mi, mềm giọng xin tha tội: “Vương gia thứ tội, nô tỳ đi luôn đây.”

Nàng vụng về thu dọn chén không và hộp đồ ăn, vội vàng phúc lễ cáo lui. Khi xoay người đi ra bên ngoài, bước chân nhanh hơn ngày thường nhiều.

Giang Tự quét mắt nhìn bóng dáng nhỏ xinh gầy mảnh của nàng rồi nhanh chóng rũ mắt, cũng không nhìn ra được cảm xúc dư thừa nào.

“Thế nào thế nào rồi?” Ra khỏi doanh trướng, đi xa một chút, Bạch Mẫn Mẫn vội nhỏ giọng truy vấn.

Minh Đàn mím môi không nói, khuôn mặt nhỏ vẫn còn căng thẳng đến trắng bệch.

Đợi đến khi gặp lại Thẩm Họa, cùng rời khỏi đại doanh ngoại ô, Bạch Mẫn Mẫn đã sốt ruột lắm rồi, nàng ấy vây quanh Minh Đàn hỏi: “Tiểu tổ tông của tỷ, muội nói thật đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao muội bị dọa ngây người thế này?”

Buổi trưa đúng là nóng thật, giọng nói của Minh Đàn hơi khàn, nàng nén cảm xúc căng thẳng lại, cố nuốt nước miếng, mở miệng nói: “Đúng… đúng thật là rất uy phong.”

“……”

Xong rồi, chắc đúng là giống như lợn rừng rồi.

Đầu Bạch Mẫn Mẫn ong ong, trước mắt như lóe lên ánh sáng trắng, đứng dưới ánh mặt trời cả người đều choáng váng lảo đảo.

Sau một lúc lâu, nàng lấy lại tinh thần, bỗng nắm lấy bả vai Minh Đàn, trong lòng mình cũng rối bời mà an ủi: “Chớ hoảng sợ, chớ hoảng sợ! Để tỷ nghĩ cách.”

Từ trước đến nay cách mà Bạch Mẫn Mẫn nghĩ ra đều không đáng tin cho lắm, lúc này trong đầu nàng chỉ tràn ngập mấy tiểu thuyết tài tử giai nhân, trong truyện cũng không ít thiên kim tiểu thư tìm mọi cách trốn tránh thành hôn, bỏ nhà ra đi vì tình với thư sinh nghèo.

Nàng nhanh trí vội nói: “Có rồi, hay là về nói với phụ thân tỷ, khuôn mặt Định Bắc vương điện hạ xấu xí, vô cùng thô bỉ, muội thật sự không muốn gả, tỷ và muội cùng nhau đeo bám phụ thân, để ông ấy lo liệu cho muội, đến lúc đó lại sắp xếp một vụ vô ý trượt chân, chết chìm, đưa tang là được!”

“Chẳng qua kể từ đó, sợ rằng A Đàn muội không thể ở lại Thượng Kinh, sau này muội đi mai danh ẩn tích, đi Giang Nam giàu có đông đúc, phụ thân chắc chắn sẽ tìm một người trong sạch cho muội, bảo vệ muội cả cuộc đời này phú quý không lo.”

Nói đến đây, mắt Bạch Mẫn Mẫn còn rơm rớm, “Tuy rằng về sau khó gặp lại nhau, nhưng đây cũng là vì nghĩ cho chung thân đại sự của muội, tỷ và Uyển Uyển ở kinh thành, nhất định lúc nào cũng sẽ nhớ đến muội.”

“Tướng mạo thật sự… thô bỉ đến thế… sao?” Thẩm Họa do dự.

Bạch Mẫn Mẫn: “Đương nhiên là thô bỉ ngông cuồng, như con lợn rừng ấy ——”

Minh Đàn lúc trước vẫn luôn thất thần nhớ lại vẻ mặt dáng vóc của vị kia, nghe thấy câu nói “tướng mạo” của Thẩm Họa mới tỉnh ra, không hề nghĩ ngợi gì liền nói năng rất khí phách mà phản bác: “Ai nói chàng thô bỉ? Ai nói muội không muốn gả cho chàng? Vị trí Định Bắc vương phi nhất định, cần thiết, dù chết cũng phải là của bổn tiểu thư!”

“……?”

Bạch Mẫn Mẫn và Thẩm Họa bị nàng phản bác đến đờ cả người, còn không khỏi nhìn nhau.

Minh Đàn lười giải thích: “Mau theo muội đi Chu phủ.”

Bạch Mẫn Mẫn:“Đi… đi tìm Uyển Uyển? Cứ mặc thế này rồi đi?”

Minh Đàn nhìn trên nhìn dưới khắp người mình, suýt thì quên, hiện tại vẫn đang mặc đồ nha hoàn, hơn nữa cô nương nhà bình thường mà cả ngày đi nhong nhong ra ngoài cũng không tốt.

Đúng, nàng quá nóng vội rồi.

Nghĩ vậy, Minh Đàn thay đổi ý định. Đầu tiên là trở về phủ theo đường cũ, sau đó viết một phong thư đưa người gửi Chu Tĩnh Uyển.

Chờ mãi đến lúc hoàng hôn, rốt cuộc Chu Tĩnh Uyển cũng phái tiểu nha đầu mang theo vài tờ giấy mới chép《Lệ quân thúc ngũ luận》tới, cũng viết thêm một câu bình luận của cha mình: “Lời nói thực tế, mới mẻ không sáo rỗng.”

Chu bá phụ là học sỹ Hàn Lâm, là người tài giỏi có khả năng làm tể tướng, tuy tài hoa hơn người nhưng lại cực kỳ thanh cao, nếu người có thể đánh giá như vậy thì đương nhiên quyển sách kia được viết rất tốt.

Minh Đàn chưa ăn tối đã vội vội vàng vàng xem quyển binh pháp đó.

Nàng không hiểu lắm chuyện bài binh bố trận, nhưng ít ra có thể đọc hiểu người ta đang viết cái gì. Nội dung lập luận chặt chẽ rõ ràng, hành văn ngắn gọn nhưng không thiếu phần sắc bén, thẳng thắn vắn tắt tập trung vào trọng điểm, khi đọc có cảm giác như gió mát thổi qua rừng tùng trúc.

Đọc xong, ánh mắt Minh Đàn vẫn lưu luyến không rời trang giấy. Đến trang cuối cùng, nàng phát hiện Chu Tĩnh Uyển còn kẹp thêm tờ giấy ghi chú: “Cha tỷ nói, đề bài mà Thánh thượng ra để hỏi thí sinh tân khoa năm nay ở kim điện về vấn đề binh pháp chính là lấy ra từ ý của Định Bắc vương điện hạ.”

… Còn có thể ra đề cho thí sinh?

Thế thì tài hoa vượt cấp ba người thi đỗ đầu rồi nha!

Trong lòng Minh Đàn lặng lẽ trào dâng niềm vui, nàng chống cằm nhìn ghi chú trên giấy, khóe môi càng vô thức vểnh lên.

Hôn phu tương lai của nàng, thân phận quý trọng, tướng mạo tuấn lãng, khí độ bất phàm, lại còn có tài như thế!

“Tiểu thư, người đang cười gì vậy?” Lục Ngạc cùng Tố Tâm vừa bày biện thức ăn, vừa tò mò hỏi.

Minh Đàn không đáp, chỉ sung sướng nói: “Mang gương đồng tới đây.”

Giờ này cần gương đồng làm chi, Lục Ngạc hoang mang, rửa sạch tay, bước vội vào nội thất, mang gương đồng nhỏ ra.

Minh Đàn nhận gương, soi trái soi phải, phát hiện ra nàng gầy đi rồi, nhưng mà hơi gầy cũng tốt, quần áo mùa hè mỏng, càng làm tăng thêm vẻ lả lướt yêu kiều như lá liễu bay trong gió thoảng, rất tốt.

Trước khi đi đến đại doanh ngoại ô vào buổi trưa, nàng đã nghĩ vô cùng chu đáo. Thứ nhất để tránh sau này bị Vương gia nhận ra, thứ hai sợ binh sĩ trong doanh thấy nàng quá đẹp, cho rằng tiểu nha đầu nàng đây có ý muốn câu dẫn Vương gia, không cho nàng vào trướng, vì thế nàng cố ý giả trang cho xấu đi.

Đương nhiên, “xấu” mà nàng có thể chấp nhận được cùng lắm cũng chỉ là bôi thêm tí phấn vàng, làm mình trông không trắng nõn nữa thôi.

Về phủ nàng lại rửa mặt chải đầu trang điểm tử tế, giờ phút này bóng nàng trong gương rõ ràng là mi cong mắt sáng, dung mạo như tuyết, trắng trong như băng.

Nhan sắc mỹ nhân yểu điệu thục nữ, đúng là vô cùng xứng đôi với phu quân tương lai của nàng.

Minh Đàn vừa lòng.

Chỉ có Lục Ngạc và Tố Tâm âm thầm nói trong lòng, lúc rửa mặt chải đầu đã soi một lần rồi, hiện nay ăn cơm cũng muốn soi gương? Vậy có nên đặt một cái gương đồng nhỏ lên bàn ăn nữa không?

Minh Đàn lại nói: “Tố Tâm, ngày mai ngươi đi phòng thu chi lấy ít tiền… Thôi, là ta cầu nguyện, nên dùng vốn riêng của ta mới phải.”

Nàng đổi tay chống cằm, tiếp tục sai bảo: “Lấy bạc hồi môn mẫu thân để lại cho ta ấy, cúng dường một ngàn lượng tiền nhang dầu cho chùa Linh Miểu, sau đó hỏi lại sư phụ trụ trì muốn dát vàng cho tượng Phật Tổ trong bảo điện mà hồi đó ta dẫn ngươi qua lễ cần bao nhiêu tiền, nói rằng ngày trước tiểu thư nhà ngươi ước nguyện tại đó, đã nói nếu được như ý nguyện sẽ dát vàng tượng Phật Tổ, xin trụ trì chớ chối từ.”

“Ngàn… ngàn lượng?”

“Thiếu à?”

Minh Đàn nghe Bùi thị nói qua, nếu không ở lại dùng bữa, bình thường đi chùa cầu phúc công đức năm mươi lượng là được, ở lại dùng bữa nghỉ chân nhiều thì cũng chỉ trăm lượng hai trăm lượng thôi. Nhưng nàng toại nguyện rồi, ngàn lượng cũng không tính là nhiều.

“Hay là thêm ngàn lượng nữa?”

Tố Tâm uyển chuyển nói: “Tiểu thư, không thiếu, ngàn lượng đã là cực kỳ thành tâm rồi.”

Tuy rằng phu nhân đã mất để lại cực kỳ nhiều của hồi môn, lúc tiểu thư xuất giá Hầu phủ và phủ Xương quốc công chắc chắn cũng sẽ chuẩn bị thêm, nhưng tiểu thư nhà nàng tiêu hoang, phủ Định Bắc vương to như vậy cũng không biết tình trạng thế nào, sẽ có lúc cần tiểu thư nhà nàng lo liệu, dù sao cũng nên giữ chút tiền để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào mới phải.

Chẳng qua bây giờ tiểu thư nhà nàng rõ là không nghĩ xa như vậy, sắp xếp chuyện cúng dường tạ lễ xong lại hứng lên bảo Lục Ngạc chuẩn bị bút mực, nàng muốn vẽ tranh.

Tố Tâm Lục Ngạc đều khuyên: Sắc trời đã tối, vẽ tranh hại mắt, không thì chờ ngày mai đi dạo vườn rồi vẽ.

Khuyên mãi mới được, không ngờ Minh Đàn vẫn nhớ mãi chuyện vẽ tranh, sáng sớm ngày hôm sau đã thúc giục đi vườn hoa phía đông. Liên tiếp mấy ngày, Minh Đàn ở trong phủ vẽ tranh làm thơ, thường xuyên than thở cái gì mà vẽ tranh không lột tả được nửa sắc đẹp của chàng, làm thơ cũng không vừa ý câu nào cả.

Ban đầu Tố Tâm Lục Ngạc không biết tiểu thư nhà mình điên cuồng cái gì, Lục Ngạc muốn hỏi, Tố Tâm lại ngăn không cho hỏi. Cuối cùng chính Minh Đàn không nhịn được mới kể cho các nàng nghe chuyện xem trộm mặt người ấy.

Khi Minh Đàn nói, mấy chuyện binh pháp các nàng không biết đến nửa chữ, tiểu thư nhà mình miêu tả vẻ đẹp của cô gia tương lai dùng từ trôi chảy trau chuốt như thế nào các nàng cũng không nhớ rõ, nhưng mấy ngày liền bị nhắc đi nhắc lại cả ngày lẫn đêm, hai người hiểu rằng, dung mạo khí chất của cô gia tương lai đã khắc sâu vào tim tiểu thư nhà mình rồi.

Vào hạ mưa nhiều, sau mấy ngày, ban đêm chợt vang lên tiếng sấm rền, hôm sau tỉnh lại thì mưa to tầm tã. Minh Đàn vốn mời Chu Tĩnh Uyển và Thẩm Họa cùng đi vườn hoa phía đông vẽ tranh bàn luận. Nhưng hôm nay hiển nhiên không thực hiện được.

Minh Đàn ở trong phòng buồn đến héo cả người, nhân dịp hôm nay cha nàng đến ngày nghỉ, thấy mưa bên ngoài đã nhỏ đi, bèn sai Tố Tâm đi chuẩn sữa đặc hạnh nhân rồi bung dù đi thư phòng thỉnh an cha nàng.

Minh Đàn giỏi ăn nói, chỉ uyển chuyển hướng câu chuyện tới hôn phu tương lai của nàng, Minh Đình Viễn vô cùng có hứng thú, bắt đầu luyên thuyên công tích vĩ đại của Định Bắc vương điện hạ.

Kể chuyện đi săn mùa thu năm Thuần Hưng thứ sáu, Thành Khang đế lúc ấy vẫn là Thái tử bị tập kích trong rừng, bị vài tên tử sĩ bao vây ám sát. Vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc Định Bắc vương lẻ loi một mình tiến vào vòng vây, thân bị trọng thương nhưng vẫn dùng hết sức lực của bản thân để bảo vệ Thái tử toàn vẹn, cũng dùng cực hình tra tấn tử sỹ còn sống để tìm ra hung thủ đứng sau—

Minh Đàn ôm mặt tán thưởng nói: “Có tình có nghĩa, khó trách Thánh thượng tin tưởng chàng như vậy!”

Lại kể chuyện mấy năm trước Hộ bộ thị lang tham ô quân lương, hắn tìm đường sống bò từ chiến trường về, một người đi thẳng tới phủ thị lang lấy đầu tên tham quan, máu tươi bắn tóe ra xa hai trượng. Hơn nữa hắn không bị hai tiểu thư tuyệt sắc mê hoặc, tự mình thẩm tra xử lí luận tội, giam trảm cả nhà Hộ bộ thị lang—

Mắt Minh Đàn sáng lên, phụ họa nói: “Đúng là cực kỳ tâm huyết!”

……

Một buổi trưa, Minh Đình Viễn nói chuyện cực kỳ thoải mái, Minh Đàn cũng nghe vô cùng hứng thú.

Tin hai cha con Hầu gia và tiểu tiểu thư trò chuyện vui vẻ với nhau lặng yên truyền ra khắp trong phủ, Minh Sở tức giận dậm chân, hất đổ chung trà trên bàn; Bùi thị lại cảm giác vui mừng sâu sắc, cười cười uống canh dưỡng nhan; chỉ có Thẩm Họa nhận ra ra chút mục đích của Minh Đàn, nhẹ nhàng phẩy quạt, chỉ cười không nói.

Vì nói nhiều quá, Minh Đình Viễn miệng khô lưỡi khô, uống bốn năm chén trà, đi nhà xí mấy lần. Đợi đến khi nói xong, ông thở phào, giọng nói đã hơi khàn.

Minh Đàn ngoan ngoãn rót thêm trà cho ông, lại sai nha đầu đang chờ ngoài phòng đi lấy canh lê nhuận họng tới.

Sắp xếp xong, nàng mới giả vờ lơ đãng mà hỏi: “Đúng rồi cha, lúc trước thánh chỉ bệ hạ tứ hôn con có cầm lại sợ đánh mất, ban đêm ngủ không ngon, con gái nghĩ, hay là đưa thánh chỉ tới nhờ cha bảo quản cho tốt.”

Minh Đình Viễn: “Thánh chỉ ban cho con, đương nhiên con giữ.”

Minh Đàn che miệng, rụt rè nhỏ giọng nói: “Vậy, con gái chắc phải lo lắng hãi hùng đến ngày thành hôn, cơ mà… không biết Lễ bộ chọn ngày là ngày nào ạ?”