Tiểu Đậu Khấu

Chương 11

Tiểu tiểu thư Minh gia kỳ cục giờ đang đi chùa Linh Miểu cầu phúc, chùa tọa lạc ở núi Vân Tụ cách thành ba dặm về phía bắc.

Hương khói chùa Linh Miểu không nhiều bằng chùa Đại Tướng Quốc, cũng không nổi danh đặc biệt linh nghiệm để cầu nhân duyên cầu con nối dõi gì, chỉ là non xanh nước biếc, khung cảnh tươi đẹp an tĩnh, ở dân gian còn nổi tiếng vì có “cơm chay tươi ngon”.

Minh Đàn đúng là nhìn trúng chùa này hẻo lánh thanh tịnh, đỡ cho nàng đã lấy cớ đi cầu phúc tránh bị chú ý còn hay đụng phải quý nữ trong kinh đến dâng hương.

Hiện nay chuyện bê bối của phủ Lệnh quốc công đã truyền đi khắp nơi, Minh Sở và Thẩm Họa không thể không biết, dù sao Liễu di nương vẫn là người bên gối cha nàng, nói không chừng Minh Sở đều đã biết chuyện nàng bị bày bố mà rơi xuống nước.

Vốn dĩ Bùi thị sắp xếp để nàng rời đi vào sáng sớm ngày hôm sau, Minh Đàn lường trước, lúc tiễn nàng ra khỏi phủ Minh Sở nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo này để chế nhạo trào phúng.

Cho nên, nàng không muốn cho Minh Sở có cơ hội ấy —— ban đêm nàng thông báo cho Bùi thị, canh năm trời còn chưa sáng nàng liền mang theo Tố Tâm Lục Ngạc lên đường.

Đến chùa Linh Miểu, tăng sư trong chùa đã xong khóa thiền buổi sáng. Rốt cuộc là nơi Phật gia thanh tu, trống chiều chuông sớm, Phạn âm văng vẳng, khi ở trong núi không khỏi cảm thấy trong lòng bình tĩnh hơn nhiều.

Bùi thị đã báo trước, nên từ sớm đã có tăng sư tiếp khách đứng chờ đoàn người Minh Đàn ở ngoài cửa chùa.

Nhìn thấy Minh Đàn, sư tiếp khách chắp tay trước ngực nói: “A di đà phật, nữ thí chủ, mời theo ta vào.”

“Làm phiền sư phụ.” Minh Đàn quy củ đáp lễ.

Trong chùa thanh u, đi theo sau vị tăng tiếp khách, chỉ thấy trên đường cổ thụ đan xen, cá chép vàng bơi lội trong ao phóng sinh, có cảm giác cổ xưa tĩnh mịch.

Cho đến khi vào sương phòng dành cho khách nữ, tuy không thể so với Chiếu Thủy Viện tinh tế nhã nhặn xa hoa nhưng cũng rộng rãi thoáng đãng sạch sẽ, Minh Đàn miễn cưỡng cũng ở được. Chỉ là nàng còn chưa kịp cẩn thận đánh giá, đã có tiểu sa di* đưa áo xanh vải thô tới.

*Tiểu sa di: người tu hành cấp bậc thấp trong chùa, tương tự chú tiểu.

Minh Đàn khựng lại, hơi hoang mang do dự hỏi: “Sư phụ, đây là……”

Tăng sư tiếp khách ôn hòa đáp: “Khách hành hương ở lại trong chùa ngắn ngày thì đều mặc quần áo thế này. Thí chủ không cần lo lắng, quần áo đều là sạch sẽ mới tinh.”

Minh Đàn: “……”

Đây là vấn đề sạch sẽ hay mới tinh à?

Lúc trước dưới sự nhắc nhở của Tố Tâm, nàng gian nan chọn lựa mang hay bỏ, quần áo giày dép đã giảm đi rất nhiều rồi, thế mà không ai cho nàng biết, ở lại chùa Linh Miểu vài ngày còn phải mặc xiêm y được phát, quả thật là sét đánh giữa trời quang đột ngột không kịp phòng ngừa!

Nàng choáng váng, sư tiếp khách lại giải thích rất nhiều thanh quy giới luật mà khách hành hương ở lại ngắn ngày cần giữ gìn nghiêm cẩn, cuối cùng còn rất tốt bụng nói: “Thí chủ đi đường mệt mỏi, xin nghỉ ngơi trước đi, tiểu tăng không quấy rầy nữa, A Di Đà Phật.”

Minh Đàn còn chưa hồi phục tâm trí, sau mới sờ sờ xiêm y được phát lại câm nín một lúc lâu.

Mấy mặt khác thì thôi, chỉ là xiêm y này vai rộng tay áo to không hề chiết eo, kiểu dáng không có gì đẹp cả, đừng nói Tố Tâm Lục Ngạc, nha đầu hạng ba trong Hầu phủ còn ăn mặc tử tế hơn thế này gấp trăm lần, bảo nàng mặc vào người thế nào được?

Minh Đàn ngồi đó mà trợn mắt, nhưng nhập chùa tùy tục, nàng cũng không còn cách nào khác, cũng không thể ngồi lỳ trong phòng không đi ra ngoài được.

Lại nói đến việc dùng bữa, tất cả mọi người cần đi tới trai đường nhận khẩu phần ăn, không người hầu hạ cũng không được mang ra ngoài.

Cho đến lúc ăn cơm trưa, tiểu tiểu thư quật cường cuối cùng đành chịu thua cái bụng đói, nàng rất không tình nguyện để Lục Ngạc hầu hạ thay xiêm y của chùa vào.

Từ khi cha sinh mẹ đẻ tới nay Minh Đàn chưa bao giờ trang điểm mộc mạc như thế. Ngày thường ngay cả đi ngủ trung y của nàng cũng đều là vải dệt được tuyển chọn mềm mại thêu hoa văn chìm phức tạp đa dạng, lại được may đo phù hợp với dáng người của nàng. Mặc đồ này ngồi trong phòng, nàng cảm thấy cả người đều không ổn.

“Mộc mạc đơn giản thế này làm sao gặp người ngoài được?” Nàng không vừa lòng lắm mà đánh giá người trong gương, nhíu mày nói.

Lục Ngạc: “Tiểu thư yên tâm, dù sao cũng không có ai có thể thấy được. Hôm nay lúc tới đây nô tỳ đã để ý, một ngày trong chùa này cũng không được mấy khách tới hành hương.”

Minh Đàn: “……”

Tố Tâm ho nhẹ một tiếng, liếc mắt Lục Ngạc.

Lục Ngạc phản ứng lại, ủ rũ mà đánh vào miệng mình, lại vội bổ sung: “Nhưng, nhưng mà nô tỳ nhìn thấy, áo xanh vải thô càng làm nổi bật dáng người yểu điệu nhan sắc xuất chúng của tiểu thư đó. Cái gọi là “thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên không trang sức” còn không phải là tiểu thư người sao?”

Phải.

Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên không trang sức.

Lời này nói trúng tim Minh Đàn.

Đúng vậy, xưa nay trang điểm tinh xảo kỹ càng, giờ mộc mạc giản dị đi thực sự làm nổi lên vẻ thanh lệ dịu dàng thuần khiết của nàng.

Nghĩ vậy, tâm tình không sung sướng lắm của nàng đột nhiên tươi tắn hơn hẳn.

Nhưng mà vui sướng một lúc Lục Ngạc lại an ủi không đúng lúc: “Nô tỳ thấy chùa này còn thanh tĩnh, an tâm ở lại đây một thời gian, tiểu thư cũng không cần đau buồn.

“Thế…… Lương thế tử kia xưa nay nhìn thì có vẻ tốt, lại ngờ lại là kẻ phụ lòng bạc tình, cũng thật là đồ mắt mù, cứ thể để vuột mất giai nhân như tiểu thư. Tiểu thư yên tâm, đợi trở về kinh, Hầu gia cùng phu nhân nhất định có thể chọn một vị rể hiền như ý khác cho tiểu thư!”

Minh Đàn: “……”

Nàng cũng không tổn thương gì cả.

Lương Tử Tuyên có chỗ nào xứng để nàng phải đau buồn.

Chỉ là Lương Tử Tuyên và phu nhân Lệnh quốc công làm ra việc độc ác gièm pha, làm hại người vô tội như nàng không thể không nhận vài phần hậu quả, trong lòng nàng còn rất không thoải mái.

Nàng không thoải mái, ai kia cũng đừng hòng tốt đẹp.

Chuyến đi cầu phúc này tuy phải chuẩn bị vội vàng nhưng trước khi đi nàng cũng không quên sắp xếp trò hay cho phủ Lệnh quốc công.

Phủ Xương quốc công, trong viện Bạch Mẫn Mẫn, Chu Tĩnh Uyển đứng trước án thư, chấp bút viết văn.

Chu gia là thư hương thế gia nổi danh toàn Đại Hiện, mấy trăm năm nay dòng chính chi thứ không biết đã sinh ra bao nhiêu văn hào danh tướng. Phụ thân Chu Tĩnh Uyển xuất thân Bảng Nhãn, nay là Hàn Lâm học sĩ tam phẩm, tương lai rộng mở.

Xuất thân gia giáo, Chu Tĩnh Uyển cũng được khẳng định là tài nữ trong đám tiểu thư nhà quan chưa thành thân hiện giờ, một tay viết chữ nhỏ trâm hoa đoan chính trầm tĩnh, chỉ là nhìn kỹ nội dung ——

“Câu văn này trừu tượng quá, Uyển Uyển, tỷ viết trắng ra đi, lúc muội đi quán trà nghe kể chuyện, những tiên sinh kể chuyện ở đó không ẩn ý thế này đâu.” Bạch Mẫn Mẫn đứng ở một bên hướng dẫn.

Chu Tĩnh Uyển dừng bút, nghĩ một lúc lâu, cảm chuyện xấu hổ thế này nàng nhắc tới một cách tế nhị đã là bất lịch sự lắm rồi. Nàng có chút khó xử, nhẹ giọng hỏi: “Viết trắng ra thế nào cơ?”

Bạch Mẫn Mẫn: “Còn không đơn giản sao, tỷ viết thẳng ra Lệnh quốc công thông dâm với vợ bé mà lão gia nhị phòng mới nạp không phải xong rồi à! Còn có thể liên hệ cùng với chuyện của Lương Tử Tuyên, cái này gọi là nhà dột từ nóc, truyền thống tư thông!”

Chu Tĩnh Uyển: “……”

Trước khi Minh Đàn ra khỏi thành cầu phúc đã lén sai người đến phủ Xương quốc công gửi phong thư, trong thư bảo Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển cùng nhau trau chuốt một câu chuyện, tìm tiên sinh kể chuyện hay hay để nói ra mấy sự việc ghê tởm của phủ Lệnh quốc công.

Mấy chuyện bê bối này là trước đây Minh Đàn nhờ Bạch Kính Nguyên hỏi thăm được, đều liên quan đến vợ chồng Lệnh quốc công, vốn dĩ tính toán sau khi từ hôn thuận lợi sẽ dùng để xử lý phủ này.

Hiện giờ không thể thuận lợi từ hôn, chuyện xấu truyền ra, nàng liền đổ dầu vào lửa. Thứ nhất, xả được sự bực mình khi bị phản bội, tính kế, liên lụy tiếng xấu. Thứ hai, cũng coi như chứng thực sự thật nhân phẩm cả nhà Lệnh quốc công này đều nát. Thứ ba, còn có thể để nàng tận dụng mọi thứ giữ gìn một chút danh dự khuê tú của mình.

“Thôi thôi, bắt tỷ trau chuốt mấy chuyện dơ bẩn này thực sự là làm khó tỷ.” Bạch Mẫn Mẫn nghĩ nghĩ, “Giao thẳng cho tiên sinh kể chuyện đi, tỷ viết một bài khen ngợi A Đàn là được.”

Chu Tĩnh Uyển nhẹ nhàng thở ra, gật đầu đồng ý.

A Đàn trong lòng nàng vốn là ngàn tốt vạn tốt, cái này đương nhiên nàng làm được.

“Đúng rồi, con bé A Đàn còn bảo muội, nói gì thì nói, quan trọng nhất là phải khen nó đẹp.” Bạch Mẫn Mẫn dừng một chút, hơi cạn lời mà nói thầm nói, “Cũng thật là không biết xấu hổ.”

Chu Tĩnh Uyển nghe vậy, không khỏi nhấp môi cười nhạt.

Nhưng mà với nàng, A Đàn vốn rất đẹp, khen một chút cũng không trái lương tâm. Nàng đề bút, chốc lát đã làm ra bài phú tán dương A Đàn.

Trong lúc Bạch Mẫn Mẫn cùng Chu Tĩnh Uyển vội vàng giúp Minh Đàn làm việc, Minh Đàn không cài trâm thoa, mộc mạc đơn sơ mà đi đến trai đường trong chùa.

Trai đường chẳng phân biệt chủ tớ, đều cùng ăn một chỗ. Minh Đàn luôn luôn đối xử tốt với nha hoàn bên người nên cũng không cảm thấy có gì không ổn. Nhưng Tố Tâm Lục Ngạc không dám cùng tiểu thư nhà mình dùng bữa, nhất định phải canh giữ bên ngoài trai đường, chờ Minh Đàn ăn xong mới vào.

Minh Đàn cũng không ép.

Hôm nay ra cửa sớm, nàng cũng chưa kịp dùng đồ ăn sáng, lúc này thực sự có chút đói bụng. Nghe nói chùa Linh Miểu có cơm chay tươi ngon, khi nàng ngồi xuống trong lòng còn có vài phần tò mò chờ mong.

Nhưng mà sau khi nàng cẩn thận dè dặt ăn một miếng nhỏ, phun cũng không được, nuốt cũng không xong, thật sự không hiểu đồ ăn toàn cơm thô nhạt nhẽo này thì ngon chỗ nào!

Nàng định đứng lên rời đi, có tiểu sa di tiến lên cản nàng nhẹ giọng thông báo: “A Di Đà Phật, thí chủ, dùng trai không được bỏ lại cơm thừa.”

“……”

Nhất thời đã quên còn có quy củ này.

Tiểu sa di ôn hòa mà nhìn nàng, cứ thế mà nhìn, nhìn đến khi nàng gắng gượng ngồi xuống, chậm rãi cầm đũa.

Nàng căng da đầu nuốt một miếng nhỏ cơm chay, trộm liếc tiểu sa di —— lại vẫn đang nhìn nàng!

“……”

Bổn tiểu thư biết mình đẹp rồi, cũng không cần nhìn như thế đâu!

Bất đắc dĩ, nàng cũng chỉ có thể tiếp tục dùng cơm. Hương vị này khác với đồ ăn hàng ngày như trời với đất, nàng cũng không nhai kỹ mà nuốt chửng luôn.

Chẳng qua sức ăn của nàng yếu, cố lắm rồi vẫn là thừa non nửa chén, nàng đáng thương vô cùng mà ngẩng đầu nói: “Sư phụ, ta thật sự không ăn hết được.”

Tiểu sa di thấy thừa không nhiều lắm, nàng cũng ăn thật vất vả, chắp tay trước ngực nói: “A Di Đà Phật, vậy thì thí chủ đi Phật đường nhỏ tự ngẫm trong thời gian một nén nhang đi.”

Minh Đàn: “……?”

Còn muốn phạt quỳ nữa?

Đi thì đi, nàng cũng hơi sợ Phật Tổ giáng quả báo cho nàng vì bỏ thừa đồ ăn.

Vì thế dưới cái nhìn chăm chú và chỉ dẫn của tiểu sa di, nàng lết ra khỏi cửa.

Nhưng mà cửa chỗ tiểu sa di chỉ không phải cửa chính trai đường, nàng đi ra ngoài một lát thế mà bị lạc, càng đi càng mê mang. Mọi nơi đều là bảo điện thờ cúng tượng Phật, gian nào mới là Phật đường nhỏ trong miệng vị sư phụ kia?

Mặc kệ, quan trọng là lòng thành.

Nghĩ vậy, nàng liền đi vào bảo điện không người ở trước mặt, quy củ quỳ gối trên đệm hương bồ.

Bảo điện này cực kỳ rộng lớn, hai bên đều có phòng kề. Minh Đàn hồn nhiên không biết bên cạnh Tàng Kinh Các ở phòng kề bên trái còn có một gian tịnh thất.

Giờ phút này bên trong tịnh thất, vị chiến thần thiếu niên danh tiếng ngút trời Định Bắc vương điện hạ đang thưởng trà đánh cờ cùng Tuệ Nguyên đại sư vốn đi vân du tứ phương hành tung khó định.

“Phật Tổ trên cao, tín nữ Minh gia A Đàn xưa nay chuyện ăn mặc đều tỉ mỉ, sức ăn lại yếu, ngẫu nhiên được ăn cơm chay của quý tự, quả thật không quen, trong lòng hối hận để lại cơm thừa, xin Phật Tổ khoan thứ chớ phạt con quả báo.”

Trong tịnh thất chợt nghe thấy âm thanh này, tiểu sa di đang muốn rời đi vội nói: “Chắc là thí chủ ăn cơm còn thừa vào nhầm nơi tự ngẫm, tiểu tăng sẽ đưa nàng đi Phật đường nhỏ.”

Giọng nói này rất là quen tai.

Lại còn tự xưng Minh gia A Đàn.

Giang Tự nhớ tới gì đó nhưng cũng chưa để ý nhiều, chỉ rũ mắt chuyên chú vào ván cờ, giơ tay ý bảo không cần.

Mà Minh Đàn quỳ gối bên ngoài tự ngẫm xong an tĩnh một lát, lại nhớ tới lời nói tìm rể hiền như ý của Lục Ngạc lúc trước nghĩ thầm: Tới cũng tới rồi, không bằng cầu nguyện luôn.

Vì thế nàng lại chắp tay trước ngực lẩm bẩm thì thầm: “Phật Tổ trên cao, ngoại trừ việc tự ngẫm do để lại cơm thừa, tín nữ có một chuyện khác xin cầu. Lần này từ hôn vốn dĩ là do phẩm hạnh vị hôn phu không tốt không xứng đôi, nhưng vì vậy tín nữ lại bị người khác phê bình cười nhạo. Sau khi sự việc lần này qua đi khi hồi kinh xin Phật Tổ phù hộ tín nữ, nhất định phải tìm được một lang quân như ý.”

“Gia thế lang quân tương đương với nhà con là được, không quan trọng là hoàng thân quốc thích, công tử thế gia hay thư hương danh môn, tín nữ càng coi trọng tài hoa phẩm mạo. Với tài hoa, có thể trúng được một trong ba vị trí đứng đầu trong kỳ thi mùa xuân là được, tướng mạo nhất định phải tuấn mỹ, như thế mới xứng đôi cùng tín nữ. Đương nhiên gia sản phong phú chút, cuộc sống hàng ngày mới thoải mái, nếu không giàu bằng gia nghiệp Hầu phủ cũng không sao, chỉ cần bảo đảm tín nữ lúc nào cũng có thể ăn cháo tổ yến, mỗi quý có thể mời Cẩm Tú Phường làm mấy rương xiêm y đang lưu hành, có trang sức gì mới mẻ có thể kịp thời vào tay, khi đau đầu nhức óc cũng có thể kịp thời mời đến thánh thủ y sư của Lương Xuân đường …”

Giọng thiếu nữ không ngừng rót vào trong tai phiền nhiễu đến nỗi Giang Tự sau một lúc lâu còn chưa đặt được một quân cờ xuống. Trên mặt Tuệ nguyên đại sư mang theo ý cười nhạt, tiểu sa di thì mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, mặc niệm A Di Đà Phật.

Nửa nén nhang sau.

“… Vóc người nếu có thể cao hơn bảy thước là tốt nhất, mẹ chồng trong nhà cũng cần là người dễ đối phó, không thể lập ra quy củ tra tấn con dâu, nếu không có mẹ chồng thì cực tốt. Thân thích cũng tốt nhất đơn giản thôi, không thể có biểu tỷ muội thanh mai trúc mã cảm tình cực tốt gì đó. Tín nữ không phải người hay ghen, nhưng mà trong vòng ba năm sau khi lấy vợ mà nạp thiếp thì vẫn hơi sớm, bất lợi với việc nuôi dưỡng tình cảm phu thê của tín nữ cùng hôn phu, sau ba năm nạp thiếp cũng không nên nhiều hơn hai người, trong nhà nhiều người phức tạp dễ sinh chuyện. Không thể là kẻ lưu luyến phố hoa ngõ hẻm…”

Một nén nhang sau.

“… Thân thể cũng cần cường tráng chút, nhưng cường tráng chứ không phải quá cứng rắn, nếu gặp chuyện ngoài ý muốn có thể đấu lại vài chiêu là được. Tập võ tốt nhất là tập kiếm, dáng người tiêu sái, để lúc nào chàng múa kiếm thì tín nữ đánh đàn trợ hứng, phu thê phối hợp tất nhiên là mỹ mãn. Vâng… Chắc chỉ có thế thôi, mong rằng Phật Tổ phù hộ, nếu tín nữ tìm được phu quân như ý thế này, đương nhiên sẽ dát vàng tượng Phật Tổ, lại thêm tiền hương khói.”

Nói xong, Minh Đàn thành kính nghiêm trang mà dập đầu lạy ba cái.

Cùng với tiếng vọng dập đầu rất nhỏ, tiểu sa di rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra. —— yêu cầu chọn rể của tiểu nương tử này thật sự là quá cao.