Tiên Sinh - Dũng Tây
Chương 25
Ngày mười lăm tháng giêng, Phó Tư Minh bước ra từ một tiệm hoa, trên tay là một bó hoa linh lan.
Nhân viên cửa hàng mở cửa tiễn cậu.
Ánh nắng rực rỡ, cậu nheo mắt nhìn trời trong giây lát rồi đón xe đến nghĩa trang.
Linh lan nhỏ nhắn xen màu lá xanh biếc. Cậu nhìn cảnh đường phố tấp nập qua ô cửa nhỏ, trả lời câu hỏi thăm của lái xe.
“Vâng, đi thăm người thân.”
Lái xe im lặng, mười lăm tháng giêng lại đi tảo mộ người nhà, nghe thật xót xa.
Khi đến nghĩa trang, lái xe dừng bên đường, thu tiền phí rồi hỏi cậu có cần chờ ở đây không.
Phó Tư Minh cảm ơn, bảo tài xế mở chế độ tính phí chờ.
Cậu xuống xe, bước chậm rãi vào nghĩa trang, dựa vào ký ức tìm ngôi mộ.
Bia mộ do Phó Ngọc Trình tìm người khắc, nơi xây mộ cũng vậy. Lúc đó cậu còn học tiểu học, vừa gầy vừa nhỏ.
Thật sự rất nhỏ, lúc Phó Ngọc Trình tìm thấy cậu, cứ mãi ôm cậu vào trong ngực. Hồi đó, Phó Ngọc Trình mới từ nước ngoài trở về, vì ở nước ngoài đã lâu nên khí chất trên người rất khác biệt với dân bản xứ.
Anh ôm Phó Tư Minh, nhẹ giọng hỏi: “Cháu là Trần Triệt à? Chú là chú út của cháu, Phó Ngọc Trình.”
Ký ức đã xa xôi, cậu cứ đứng mãi trước bia mộ, sau đó khom người đặt bó hoa, nhìn mấy chữ khắc trên bia.
Trần Nghiên Linh.
Cậu dựa lưng vào cạnh bia mộ, ngồi ôm gối, buông mắt nhìn bông linh lan, cánh hoa mỏng manh còn đọng vài giọt nước li ti.
“Con trưởng thành rất nhiều đúng không? Phó Ngọc Trình đối xử với con tốt lắm.”
Cậu lại im lặng một lát, nghiêng đầu nhìn bia mộ, khẽ nói: “Mẹ yêu nhầm người rồi mẹ à.”
Thật kì quặc. Phó Tư Minh nhớ rất rõ loài hoa yêu thích của bà là hoa linh lan, thậm chí cậu vẫn nhớ kỹ mùi hương trên người mẹ, nhưng lại chẳng nhớ nổi hình dáng mẹ thế nào.
Lúc Phó Ngọc Trình dẫn cậu rời đi có hỏi cậu muốn mang gì theo hay không. Đó là khoảng thời gian đầy hoảng loạn và sợ hãi, Trần Nghiên Linh chết trong căn phòng đó, cậu không muốn trở về.
Những năm sau này, cứ mỗi khi nhớ về quá khứ, cậu lại nhớ từng kỉ niệm giữa cậu và Trần Nghiên Linh, nhưng có một điều không hề thay đổi, là cậu không thấy rõ mặt bà.
Phó Ngọc Trình từng nói cậu rất giống Phó Ngọc Hằng. Việc này khiến cậu rất đau khổ.
Cậu không nên giống Phó Ngọc Hằng, cậu phải giống Trần Nghiên Linh chứ.
“Nếu như… khi đó con đừng nhỏ như vậy thì tốt biết bao…”
Cậu yên lặng dựa vào bia mộ, ngồi một lúc lâu mới đứng dậy tạm biệt.
Cậu bước đi không quay đầu lại, chùm hoa linh lan nho nhỏ nằm yên trên bãi cỏ, giọt nước trong suốt lăn xuống từ cánh hoa, tan dần vào mặt đất.
Lái xe vẫn đang chờ cậu, khi cậu lên xe thì hỏi muốn đi đâu. Cậu nghĩ mãi, cuối cùng quyết định ghé qua nhà cũ.
Khu vực ngày xưa giờ đã trở thành một khu tập thể dành cho người cao tuổi, rất nhiều người già sống ở đây. Căn phòng cậu từng ở đã cho người khác thuê.
Cậu đứng dưới sân ngẩng đầu lên nhìn, trên ban công phơi đầy quần áo của người lớn và trẻ con.
Khung cảnh dưới sân vẫn giống như ngày cậu còn bé, có con nít chạy nhảy đùa vui, có những cụ già mặc áo bông ngồi đánh cờ tướng.
Cậu quen đường quen nẻo, đi sang một ngôi nhà khác gần đó, bước lên tầng, gõ cửa.
Mở cửa là một người xa lạ, hỏi cậu có chuyện gì, tìm ai.
“Đây không phải nhà của Tưởng Đồng ạ?” Cậu hỏi.
Người phụ nữ trung niên lắc đầu: “Tưởng Đồng? Ý cậu là dì Tưởng hả? Nhà họ dọn đi rồi.”
“Dọn đi rồi?” Cậu nhăn mày, hỏi tiếp: “Vậy bác có biết họ chuyển đi đâu không?”
“Làm sao tôi biết chứ, nhưng dì Tưởng có mở một quán ăn sáng ở chợ bên kia.”
Bà quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trong phòng khách: “Cậu đi qua bây giờ, chắc cô ấy chưa đóng cửa đâu.”
Phó Tư Minh cảm ơn, xuống tầng đi đến chợ bán đồ ăn.
Khu chợ thay đổi rất nhiều, cậu đi lòng vòng mãi mới tìm thấy quán đồ ăn sáng của dì Tưởng.
Bà Tưởng đang dọn bàn, chuẩn bị đóng cửa.
Cậu bước vào gọi một tiếng, “Dì.”
Bà Tưởng quay đầu lại, nghi ngờ nhìn cậu, “Cậu là…”
“Cháu là Trần Triệt, ngày bé hay chơi với Tưởng Đồng đây ạ.” Cậu cười tươi, dì Tưởng chẳng thay đổi nhiều, chỉ già đi.
Bà Tưởng đặt khăn lau bàn xuống, nhìn kĩ cậu: “Triệt Triệt? Cháu lớn quá rồi.”
Năm đó khi Phó Tư Minh gặp chuyện không may, nhà bà cũng có vấn đề, ốc không mang nổi mình ốc. Đến khi giải quyết chuyện nhà xong thì cậu bé đã có người đón đi, lúc này bà mới hay Trần Nghiên Linh qua đời.
Hai người ngồi tâm sự một lúc, nghe nói cậu về tảo mộ Trần Nghiên Linh, hôm nay sẽ đi nên bà muốn dẫn cậu về nhà ăn một bữa cơm. Phó Tư Minh không từ chối được nên đi về với bà.
Bà Tưởng đóng cửa quán, dắt xe điện vừa đi vừa nói: “Ôi, cháu lớn nhanh quá, khi còn bé Đồng Đồng ngày nào cũng chạy theo sau cháu.”
Phó Tư Minh cười hỏi: “Cô ấy có nhà không ạ?”
“Con bé ở nhà mấy ngày đã đi rồi, có việc ở trường.”
“Sớm thế đã đi rồi, cô ấy đi lúc nào ạ?”
Bà Tưởng quay đầu: “Để dì xem…hôm mùng chín ấy. Đúng là không khéo thật! Nó đi muộn hơn vài hôm là gặp cháu rồi.”
Phó Tư Minh cười, không nói gì.
“Khi nãy cháu mà không bảo mình là Trần Triệt thì dì cũng không nhận ra. Con bé mà gặp cháu cũng sẽ không nhận ra đâu.”
“Vâng, chắc không nhận ra thật.” Cậu trả lời.
Hai người cứ vừa đi vừa trò chuyện, đến nhà, bà Tưởng mời cậu vào ngồi, đi tìm mấy tấm ảnh ngày xưa cho cậu xem: “Hồi đó Tưởng Đồng chụp rất nhiều ảnh với cháu, dì vẫn giữ. Cháu ngồi xem nhé, dì đi nấu cơm.” Có lẽ sợ cậu chờ lâu, bà lại nói tiếp: “Nấu nhanh thôi.”
Cậu cười bảo dạ, rồi ngồi trong phòng khách lật album ảnh xem.
Đây là album ảnh của Tưởng Đồng, mỗi tấm ảnh đều có mặt cô. Từ khi cô còn là đứa bé cho đến khi tốt nghiệp trung học, thi đại học đều có. Có tấm cô cười, có tấm khóc, có tấm cô đang nhắm mắt cầu nguyện trước bánh sinh nhật.
Cậu nhìn qua rồi lật đến những tấm chụp chung của hai người.
Hồi đó cậu vừa gầy vừa nhỏ nhưng vẫn cao hơn Tưởng Đồng. Cậu nhíu mày, không nhớ rõ bức ảnh này do ai chụp, nhưng cậu vẫn nhớ lí do vì sao chụp ảnh.
Hôm đó là ngày Tưởng Đồng lần đầu tiên tham gia một cuộc thi, cô còn nhận được phần thưởng. Trần Nghiên Linh dẫn cậu đi xem Tưởng Đồng thi, có giải thưởng nên hai đứa chụp chung một bức ảnh. Khi đó Tưởng Đồng mới học lớp ba, còn cậu học lớp năm, hai đứa bé chưa lớn đứng cạnh nhau, Tưởng Đồng mặc bộ váy xinh xinh, khuôn mặt đỏ ửng thẹn thùng, giữa trán chấm một nốt đỏ nhỏ, nụ cười rạng rỡ, cầm tay cậu gọi anh Triệt Triệt.
Trong tấm ảnh này, cậu cũng cười rất tươi.
Lật qua tấm tiếp theo, cậu thấy bức ảnh của Trần Nghiên Linh.
Trần Nghiên Linh ôm cậu và Tưởng Đồng, họ ngồi trước bánh sinh nhật để thổi nến, cả Trần Nghiên Linh và Tưởng Đồng đều cười rạng rỡ.
Cậu lập tức nhớ rõ dáng vẻ ngày xưa của Trần Nghiên Linh, khuôn mặt của bà trong kí ức nay đã rõ dáng hình.
Hôm đó là sinh nhật cậu, Trần Nghiên Linh mua cho cậu một cái bánh, mời Tưởng Đồng sang dự sinh nhật, Tưởng Đồng tặng cậu một cái còi. Trần Nghiên Linh đeo nó lên cổ cho cậu, còn nhắc cậu cảm ơn Tưởng Đồng.
Cậu đứng lên, cầm album vào bếp tìm bà Tưởng: “Dì ơi, cháu…cháu có thể lấy bức ảnh này không ạ?”