Tiệm Cá Số 7 Thất Hào Ngư Quán
Chương 8: Ngọc bội mặt người 8
Phần 1: Ngọc bội mặt người
Chương 8
Cục cảnh sát Trà Thành.
Dương Minh Trăn đã tự nhốt mình trong phòng làm việc vài ngày liên tiếp, trên bàn lộn xộn cả đống hồ sơ. Những tập hồ sơ này đều là những vụ án kỳ lạ xảy ra gần đây tại Trà Thành. Vì phá án, hắn trắng đêm không ngủ đọc đi đọc lại hồ sơ, luôn cảm thấy những vụ án này không giống như do con người gây ra.
Áp lực từ cấp trên càng lúc càng lớn, yêu cầu hắn phải phá được án, bắt được hung thủ, trả lại sự yên bình cho Trà Thành trong vòng bảy ngày.
Dương Minh Trăn cầm bức ảnh đen trắng, cau mày. Là đội trưởng đội cảnh sát, hắn cũng muốn phá án lắm chứ, thế nhưng tất cả các vụ án đều không tìm được manh mối. Không phát hiện được bất kỳ manh mối gì trên thi thể nạn nhân. Dường như bọn họ đột ngột bị giết chết ngay trong đêm, hơn nữa thủ pháp giết người còn là kiểu người bình thường tuyệt đối không làm được.
Hắn cứ băn khoăn mãi rốt cuộc hung thủ phải khỏe đến mức nào mới có thể dùng tay xé toang bụng, moi nội tạng của nạn nhân ra.
Đến hiện tại, khi quan sát kỹ ảnh chụp, Dương Minh Trăn chợt phát hiện ra một vấn đề quan trọng đã bị hắn bỏ qua: Trong số nội tạng bị hung thủ moi ra, có một thứ không thấy.
Trái tim!
Hắn cuống cuồng kiểm tra từng bức ảnh. Trong mớ nội tạng bị moi ra của cả ba nạn nhân đều không thấy tim. Nói cách khác, đối với hung thủ, tim là thứ cực kỳ quan trọng, nhất định phải lấy đi.
Thế nhưng tim của một người chết có ích lợi gì đối với hung thủ?
“Cộc cộc…” Tiếng gõ cửa vang lên. Dương Minh Trăn ngẩng đầu, nói với người ngoài cửa: “Mời vào.”
Đẩy cửa bước vào chính là cảnh sát thực tập mới vào đội, Thôi Lương, chuyên phụ trách lấy cơm trưa và làm việc vặt giúp mọi người. Rõ ràng đang bị ma cũ bắt nạt, thế mà cậu ta vẫn làm không biết mệt. Hiện tại, cậu ta lại đưa cơm trưa tới, cười hì hì nói với Dương Minh Trăn: “Đội trưởng Dương, hôm nay nhà ăn có món mới, óc heo nướng đấy ạ, ăn gì bổ nấy. Dạo này công việc bận bịu như thế, chắc chắn phải động não nhiều lắm, thế nên chú ở quầy cơm bảo em mang đến cho anh.”
Dương Minh Trăn bóp ấn đường, mệt mỏi phẩy tay: “Tôi biết rồi, để đó đi.”
“Vâng.” Thôi Lương ngoan ngoãn để đồ ăn lên một cái bàn trống khác rồi rời khỏi phòng làm việc.
Dương Minh Trăn chợt gọi cậu ta lại: “Cậu vừa nói gì cơ?”
Thôi Lương ngẩn người. Cậu ta dừng bước, quay lại nhìn Dương Minh Trăn, dè dặt nhắc lại lời mình vừa nói: “Chú ở quầy cơm bảo em mang đến cho anh…”
“Không phải câu đó.”
“Món mới, óc heo nướng, ăn gì bổ…”
Thôi Lương còn chưa kịp nói xong, Dương Minh Trăn đã đập mạnh lên bức ảnh trên màn.
“Đúng! Ăn gì bổ nấy! Chắc chắn hung thủ đã lấy tim về ăn.” Dương Minh Trăn đứng phắt dậy, nói với Thôi Lương, “Lập tức tìm những người mắc bệnh tim trong thành, bệnh càng nặng càng tốt.”
“Rõ!”
Thôi Lương tất tả chạy đi.
“Lạch cạch.” Một âm thanh vang lên, cửa phòng làm việc của Dương Minh Trăn tiếp tục bị mở ra.
“Sao đã quay về rồi?” Dương Minh Trăn hỏi mà chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Lần này không phải Thôi Lương mà là một cảnh sát khác lao vào, anh ta thở hồng hộc nói: “Đội trưởng, có người báo án… Chân chạy vặt Tống Ai ở nhà hàng Tụ Lạc chết rồi.”
Tống Ai chết ngay trong nhà. Người báo án là một chân chạy vặt khác của nhà hàng Tụ Lạc. Tên đó nói vì nhiều ngày không thấy Tống Ai đi làm, quản lý bèn sai người đi tìm xem Tống Ai đã đi đâu. Nào ngờ vừa vào cửa, tên đó đã bị khung cảnh máu me dọa cho gào toáng lên.
Khi Dương Minh Trăn chạy tới hiện trường, pháp y Úc Thung đang khám nghiệm tử thi. Thi thể Tống Ai nằm ngang cửa phòng, bụng hắn bị người ta rạch toang. Giống hệt ba thi thể trước, nội tạng bên trong cũng bị moi ra, vứt chỏng chơ bên cạnh thi thể, chỉ riêng tim là không tìm thấy.
Máu trong người hắn chảy tràn khắp nơi, mặt sàn biến thành màu đỏ quạch. Mùi máu trong không khí khiến Dương Minh Trăn nhíu mày hơi khó chịu.
Úc Thung nói: “Thời điểm tử vong là khoảng 12 giờ đêm qua. Thời điểm này cũng giống ba nạn nhân trước đó, bọn họ đều bị sát hại lúc nửa đêm.”
Sau khi kiểm tra xong, Úc Thung xếp dụng cụ của mình lại thùng. Anh ta quay lại, trông thấy Dương Minh Trăn đang cau mày.
“Có một phát hiện mới, hẳn là tin tốt đối với đội trưởng Dương.” Khi nói ra câu này, Úc Thung còn mỉm cười, “Trên thi thể có ba vết thương. Vết thương trí mạng nằm ở vị trí tim. Hắn ta chết rồi mới bị người ta dùng dao rạch bụng moi nội tạng.”
“Dao?” Dương Minh Trăn băn khoăn. Vết thương không bị xé mà bị rạch ra, vậy nghĩa là có thể cái chết của Tống Ai không liên quan đến ba người trước? Thế nhưng trái tim biến mất lại khiến hắn chú ý. Nếu không cùng hung thủ, tại sao tim của Tống Ai cũng biến mất? Chẳng lẽ là đang bắt chước hung thủ kia…
Úc Thung nói tiếp: “Căn cứ từ vết thương trên bụng nạn nhân để phán đoán, có lẽ hung thủ lần này không cùng một người với ba vụ trước nhưng chắc chắn bọn họ có liên quan đến nhau. Vì tôi phát hiện trên người nạn nhân vẫn thiếu một thứ giống như những vụ trước.”
“Tim.” Dương Minh Trăn và Úc Thung đồng thanh nói ra từ đó. Úc Thung mỉm cười, “Xem ra đội trưởng Dương đã nhận ra điều này rồi.”
Dương Minh Trăn nói: “Bất kể hung thủ lần này có phải hung thủ của mấy vụ trước không, chắc chắn tôi phải bắt được con quỷ ăn tim người kia!”
“Ăn tim người?” Úc Thung lộ rõ vẻ kinh ngạc, “Sao đội trưởng Dương lại có nhận định này?”
Dương Minh Trăn nói: “Cả bốn vụ án, nội tạng đều nằm nguyên tại hiện trường, chỉ thiếu mỗi tim. Đối với hung thủ, tim là thứ cực kỳ quan trọng. Có lẽ nạn nhân chết vì hung thủ muốn moi tim. Tim của một người chết, ngoại trừ ăn thì còn có thể làm gì?”
Úc Thung không nói gì. Một hồi lâu sau anh ta mới hỏi Dương Minh Trăn: “Không biết đội trưởng Dương có tìm hiểu về nước hoa không?”
Dương Minh Trăn ngẩng phắt đầu lên, nhìn Úc Thung, chờ đợi câu tiếp theo của anh ta.
Úc Thung nói: “Tuy căn phòng này nồng nặc mùi máu nhưng mũi tôi nhạy hơn mũi người bình thường một chút. Tôi ngửi thấy mùi trên người Tống Ai.”
“Nước hoa?” Dương Minh Trăn khá khó hiểu. Nhìn cách bài trí trong nhà, Tống Ai không phải kẻ có tiền. Hắn là một nhân viên quèn trong nhà hàng Tụ Lạc. Phần lớn khách ăn cơm trong nhà hàng Tụ Lạc đều là những người tương đối giàu có. Các thiên kim tiểu thư và phu nhân giàu có đều thích xịt nước hoa, không chừng mùi nước hoa trên người Tống Ai đến từ chính những người này?
Dương Minh Trăn nói: “Đa phần người xịt nước hoa đều là nữ. Pháp y Úc ngửi thấy mùi trên người nạn nhân, chẳng lẽ hung thủ là một phụ nữ?”
Úc Thung lắc đầu, khẳng định rất chắc chắn: “Không phải phụ nữ, là đàn ông. Hơn nữa người đàn ông này còn cực kỳ giàu. Gã ta khá bí ẩn, không thích giao thiệp với người khác nhưng lại có liên hệ với Tống Ai. Có lẽ là mối quan hệ cấp trên – cấp dưới.”
Dương Minh Trăn càng khó hiểu hơn: “Một gã đàn ông lắm tiền thích xịt nước hoa?”
“Đúng vậy.” Úc Thung gật đầu. “Mùi trên người nạn nhân là vương từ trên quần áo của kẻ kia. Tôi từng ngửi thấy mùi nước hoa này trong cửa hàng. Nó tên Huyền Bí, là một loại nước hoa nam rất xa xỉ.”
Dương Minh Trăn lập tức quay lại nhìn chân chạy vặt Tiểu Thất: “Quản lý của nhà hàng Tụ Lạc có thích xịt nước hoa không?”
Tiểu Thất lắc đầu: “Quản lý chưa xịt nước hoa bao giờ. Ông ta ghét mùi nước hoa lắm, hễ ngửi là váng đầu.”
Manh mối đứt đoạn?
Úc Thung nhắc nhở: “Quan hệ cấp trên – cấp dưới không nhất định phải là người trong nhà hàng, có thể là khách có tiền nữa. Cậu thử ngẫm lại cẩn thận xem.”
Tiểu Thất nghiêm túc suy nghĩ xem Tống Ai đã từng tiếp xúc với ai trong nhà hàng Tụ Lạc. Cậu ta vỗ tay cái đét: “Tôi nhớ ra rồi, là ngài Kim. Trên người ông ta có mùi nước hoa nồng lắm, mỗi lần gặp ông ta, quản lý lại hắt hơi.”
Úc Thung mỉm cười: “Ông Kim có quan hệ thế nào với Tống Ai?”
Tiểu Thất thành thật trả lời: “Mỗi lần vào nhà hàng, Tống Ai luôn là người phục vụ cho ngài Kim, Tống Ai hiểu khá rõ khẩu vị của ông ta. Hồi trước tôi còn nghe người trong nhà hàng nói Tống Ai ôm được đùi ngài Kim rồi nên dập dòm không muốn đi làm ở nhà hàng nữa.”
Dương Minh Trăn hỏi tiếp: “Ông Kim kia tên gì, nhà ở đâu?”
Tiểu Thất lắc đầu: “Tên là Kim Nhân Diệu, còn lại tôi chịu. Chỉ biết ngài Kim rất lắm tiền. Ông ta sẽ đến nhà hàng ăn cơm vào ngày cố định, bên cạnh lúc nào cũng có một cô gái hầu cơm. Hồi đầu tôi còn tưởng đó là con gái của ngài Kim, sau này mới phát hiện không phải. Mọi người nói cô gái kia là một người lùn, không cao lớn được nhưng cũng không già đi.”
“Người lùn?” Dương Minh Trăn cảm thấy vụ án này càng ngày càng rối. Ông Kim kỳ lạ, cô gái người lùn, rồi cả chân chạy vặt Tống Ai nữa…
Rốt cuộc mối quan hệ giữa ba người họ là như thế nào?
“Tôi nhớ ra rồi, lần cuối cùng tôi gặp Tống Ai là khi tên đó nói chuyện với ngài Kim.” Tiểu Thất nói. “Hôm đó, ngài Kim đến nhà hàng, Tống Ai đứng ngoài cửa đón ông ta. Sau đó, hai người họ nói chuyện với nhau một lúc. Ông Kim rời đi, Tống Ai lập tức ra ngoài bằng cửa sau. Kể từ hôm đó, Tống Ai không đến nhà hàng nữa.”
Kim Nhân Diệu xuất hiện, Tống Ai biến mất. Chẳng lẽ đúng là Kim Nhân Diệu đã giết chết Tống Ai? Thế nhưng tại sao gã lại phải làm vậy?
Dương Minh Trăn nhớ tới giả thiết hắn nghĩ ra lúc ở cục cảnh sát: Hung thủ giết người lấy tim để chữa tim của mình, ăn gì bổ nấy. Vậy có thể nào tim Kim Nhân Diệu không tốt, thế nên gã giết Tống Ai để lấy tim ăn không?
Không, cũng không đúng. Nếu gã muốn làm thế, Tống Ai đáng ra đã chết từ lâu rồi, không việc gì phải chờ đến tận lúc này.
Vừa rồi Úc Thung có nói hung thủ và nạn nhân có quan hệ cấp trên – cấp dưới. Giả sử hung thủ là Kim Nhân Diệu, vậy thì gã ta và Tống Ai có mối quan hệ cấp trên cấp dưới. Cấp trên giết chết cấp dưới có lẽ chỉ có một vài khả năng: Cấp dưới không nghe lời, làm lộ bí mật hoặc Tống Ai chọc giận Kim Nhân Diệu nên phải chịu họa sát thân.
Dù là thế nào đi chăng nữa, giờ quan trọng nhất là tìm được Kim Nhân Diệu.
Dương Minh Trăn lập tức lên tiếng: “Truy nã Kim Nhân Diệu!”
“Rõ!”
Vừa dứt lời, Úc Thung chợt nói: “Đội trưởng Dương, lúc ra lệnh lùng bắt Kim Nhân Diệu, có phải anh đã quên mất một người rồi không.”
Dương Minh Trăn liếc nhìn anh ta.
Úc Thung nói tiếp: “Cô gái người lùn. Cô ta cũng thường xuyên tiếp xúc với Kim Nhân Diệu và Tống Ai.”
Dương Minh Trăn quay sang truy vấn Tiểu Thất: “Cậu biết cô gái người lùn kia tên gì không?”
Tiểu Thất nói: “Tôi nghe Tống Ai từng gọi cô ta là Diên Diên…”
“Diên Diên?” Dương Minh Trăn nhắc lại.
Tiểu Thất cẩn thận suy ngẫm rồi nói: “Chữ “diên” trong “hoa diên vĩ” ấy. Trên váy cô gái kia có thêu một bông hoa diên vĩ.”
Úc Thung nghe vậy liền cười: “Sợ đây không phải tên thật rồi.”
Dương Minh Trăn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn thi thể Tống Ai trên đất.
Úc Thung thở dài một hơi: “Tôi có dự cảm rằng Diên Diên kia chắc cũng đã chết rồi.”
Hai giờ chiều, Dương Minh Trăn trở lại cục cảnh sát, bắt gặp Thôi Lương. Thôi Lương nói: “Đội trưởng, lúc anh đi ra ngoài, có người gửi cho anh một lá thư. Em đang để trên bàn.”
Dương Minh Trăn mệt mỏi gật nhẹ đầu. Hắn day huyệt thái dương, bước vào phòng làm việc của mình. Mặt bàn bừa bãi hồ sơ đã được Thôi Lương dọn dẹp gọn gàng, chính giữa đặt một lá thư.
Dương Minh Trăn cầm thư lên. Vừa mở ra, nét mặt hắn thay đổi hoàn toàn.
Trên trang giấy trắng phau là vài chữ đơn giản: Bắt ở vườn Hứa.
Rõ ràng lá thư đang nói rằng hắn phải tới vườn Hứa mới tìm được sát nhân liên hoàn.
Người sống ở vườn Hứa luôn sống nép mình, không qua lại với người ngoài. Nơi đó sẽ có hung thủ biến thái như thế ẩn nấp sao?
Hơn nữa, dựa vào đâu mà hắn phải tin vào lá thư nặc danh này!
Dương Minh Trăn bước ra khỏi phòng làm việc, gọi vọng ra sảnh: “Ai đưa lá thư này tới?”
Giọng hắn quẩn quanh trong sảnh, vô số ánh mắt quay sang nhìn hắn, thế nhưng không một ai đáp lời.
Chương 8
Cục cảnh sát Trà Thành.
Dương Minh Trăn đã tự nhốt mình trong phòng làm việc vài ngày liên tiếp, trên bàn lộn xộn cả đống hồ sơ. Những tập hồ sơ này đều là những vụ án kỳ lạ xảy ra gần đây tại Trà Thành. Vì phá án, hắn trắng đêm không ngủ đọc đi đọc lại hồ sơ, luôn cảm thấy những vụ án này không giống như do con người gây ra.
Áp lực từ cấp trên càng lúc càng lớn, yêu cầu hắn phải phá được án, bắt được hung thủ, trả lại sự yên bình cho Trà Thành trong vòng bảy ngày.
Dương Minh Trăn cầm bức ảnh đen trắng, cau mày. Là đội trưởng đội cảnh sát, hắn cũng muốn phá án lắm chứ, thế nhưng tất cả các vụ án đều không tìm được manh mối. Không phát hiện được bất kỳ manh mối gì trên thi thể nạn nhân. Dường như bọn họ đột ngột bị giết chết ngay trong đêm, hơn nữa thủ pháp giết người còn là kiểu người bình thường tuyệt đối không làm được.
Hắn cứ băn khoăn mãi rốt cuộc hung thủ phải khỏe đến mức nào mới có thể dùng tay xé toang bụng, moi nội tạng của nạn nhân ra.
Đến hiện tại, khi quan sát kỹ ảnh chụp, Dương Minh Trăn chợt phát hiện ra một vấn đề quan trọng đã bị hắn bỏ qua: Trong số nội tạng bị hung thủ moi ra, có một thứ không thấy.
Trái tim!
Hắn cuống cuồng kiểm tra từng bức ảnh. Trong mớ nội tạng bị moi ra của cả ba nạn nhân đều không thấy tim. Nói cách khác, đối với hung thủ, tim là thứ cực kỳ quan trọng, nhất định phải lấy đi.
Thế nhưng tim của một người chết có ích lợi gì đối với hung thủ?
“Cộc cộc…” Tiếng gõ cửa vang lên. Dương Minh Trăn ngẩng đầu, nói với người ngoài cửa: “Mời vào.”
Đẩy cửa bước vào chính là cảnh sát thực tập mới vào đội, Thôi Lương, chuyên phụ trách lấy cơm trưa và làm việc vặt giúp mọi người. Rõ ràng đang bị ma cũ bắt nạt, thế mà cậu ta vẫn làm không biết mệt. Hiện tại, cậu ta lại đưa cơm trưa tới, cười hì hì nói với Dương Minh Trăn: “Đội trưởng Dương, hôm nay nhà ăn có món mới, óc heo nướng đấy ạ, ăn gì bổ nấy. Dạo này công việc bận bịu như thế, chắc chắn phải động não nhiều lắm, thế nên chú ở quầy cơm bảo em mang đến cho anh.”
Dương Minh Trăn bóp ấn đường, mệt mỏi phẩy tay: “Tôi biết rồi, để đó đi.”
“Vâng.” Thôi Lương ngoan ngoãn để đồ ăn lên một cái bàn trống khác rồi rời khỏi phòng làm việc.
Dương Minh Trăn chợt gọi cậu ta lại: “Cậu vừa nói gì cơ?”
Thôi Lương ngẩn người. Cậu ta dừng bước, quay lại nhìn Dương Minh Trăn, dè dặt nhắc lại lời mình vừa nói: “Chú ở quầy cơm bảo em mang đến cho anh…”
“Không phải câu đó.”
“Món mới, óc heo nướng, ăn gì bổ…”
Thôi Lương còn chưa kịp nói xong, Dương Minh Trăn đã đập mạnh lên bức ảnh trên màn.
“Đúng! Ăn gì bổ nấy! Chắc chắn hung thủ đã lấy tim về ăn.” Dương Minh Trăn đứng phắt dậy, nói với Thôi Lương, “Lập tức tìm những người mắc bệnh tim trong thành, bệnh càng nặng càng tốt.”
“Rõ!”
Thôi Lương tất tả chạy đi.
“Lạch cạch.” Một âm thanh vang lên, cửa phòng làm việc của Dương Minh Trăn tiếp tục bị mở ra.
“Sao đã quay về rồi?” Dương Minh Trăn hỏi mà chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Lần này không phải Thôi Lương mà là một cảnh sát khác lao vào, anh ta thở hồng hộc nói: “Đội trưởng, có người báo án… Chân chạy vặt Tống Ai ở nhà hàng Tụ Lạc chết rồi.”
Tống Ai chết ngay trong nhà. Người báo án là một chân chạy vặt khác của nhà hàng Tụ Lạc. Tên đó nói vì nhiều ngày không thấy Tống Ai đi làm, quản lý bèn sai người đi tìm xem Tống Ai đã đi đâu. Nào ngờ vừa vào cửa, tên đó đã bị khung cảnh máu me dọa cho gào toáng lên.
Khi Dương Minh Trăn chạy tới hiện trường, pháp y Úc Thung đang khám nghiệm tử thi. Thi thể Tống Ai nằm ngang cửa phòng, bụng hắn bị người ta rạch toang. Giống hệt ba thi thể trước, nội tạng bên trong cũng bị moi ra, vứt chỏng chơ bên cạnh thi thể, chỉ riêng tim là không tìm thấy.
Máu trong người hắn chảy tràn khắp nơi, mặt sàn biến thành màu đỏ quạch. Mùi máu trong không khí khiến Dương Minh Trăn nhíu mày hơi khó chịu.
Úc Thung nói: “Thời điểm tử vong là khoảng 12 giờ đêm qua. Thời điểm này cũng giống ba nạn nhân trước đó, bọn họ đều bị sát hại lúc nửa đêm.”
Sau khi kiểm tra xong, Úc Thung xếp dụng cụ của mình lại thùng. Anh ta quay lại, trông thấy Dương Minh Trăn đang cau mày.
“Có một phát hiện mới, hẳn là tin tốt đối với đội trưởng Dương.” Khi nói ra câu này, Úc Thung còn mỉm cười, “Trên thi thể có ba vết thương. Vết thương trí mạng nằm ở vị trí tim. Hắn ta chết rồi mới bị người ta dùng dao rạch bụng moi nội tạng.”
“Dao?” Dương Minh Trăn băn khoăn. Vết thương không bị xé mà bị rạch ra, vậy nghĩa là có thể cái chết của Tống Ai không liên quan đến ba người trước? Thế nhưng trái tim biến mất lại khiến hắn chú ý. Nếu không cùng hung thủ, tại sao tim của Tống Ai cũng biến mất? Chẳng lẽ là đang bắt chước hung thủ kia…
Úc Thung nói tiếp: “Căn cứ từ vết thương trên bụng nạn nhân để phán đoán, có lẽ hung thủ lần này không cùng một người với ba vụ trước nhưng chắc chắn bọn họ có liên quan đến nhau. Vì tôi phát hiện trên người nạn nhân vẫn thiếu một thứ giống như những vụ trước.”
“Tim.” Dương Minh Trăn và Úc Thung đồng thanh nói ra từ đó. Úc Thung mỉm cười, “Xem ra đội trưởng Dương đã nhận ra điều này rồi.”
Dương Minh Trăn nói: “Bất kể hung thủ lần này có phải hung thủ của mấy vụ trước không, chắc chắn tôi phải bắt được con quỷ ăn tim người kia!”
“Ăn tim người?” Úc Thung lộ rõ vẻ kinh ngạc, “Sao đội trưởng Dương lại có nhận định này?”
Dương Minh Trăn nói: “Cả bốn vụ án, nội tạng đều nằm nguyên tại hiện trường, chỉ thiếu mỗi tim. Đối với hung thủ, tim là thứ cực kỳ quan trọng. Có lẽ nạn nhân chết vì hung thủ muốn moi tim. Tim của một người chết, ngoại trừ ăn thì còn có thể làm gì?”
Úc Thung không nói gì. Một hồi lâu sau anh ta mới hỏi Dương Minh Trăn: “Không biết đội trưởng Dương có tìm hiểu về nước hoa không?”
Dương Minh Trăn ngẩng phắt đầu lên, nhìn Úc Thung, chờ đợi câu tiếp theo của anh ta.
Úc Thung nói: “Tuy căn phòng này nồng nặc mùi máu nhưng mũi tôi nhạy hơn mũi người bình thường một chút. Tôi ngửi thấy mùi trên người Tống Ai.”
“Nước hoa?” Dương Minh Trăn khá khó hiểu. Nhìn cách bài trí trong nhà, Tống Ai không phải kẻ có tiền. Hắn là một nhân viên quèn trong nhà hàng Tụ Lạc. Phần lớn khách ăn cơm trong nhà hàng Tụ Lạc đều là những người tương đối giàu có. Các thiên kim tiểu thư và phu nhân giàu có đều thích xịt nước hoa, không chừng mùi nước hoa trên người Tống Ai đến từ chính những người này?
Dương Minh Trăn nói: “Đa phần người xịt nước hoa đều là nữ. Pháp y Úc ngửi thấy mùi trên người nạn nhân, chẳng lẽ hung thủ là một phụ nữ?”
Úc Thung lắc đầu, khẳng định rất chắc chắn: “Không phải phụ nữ, là đàn ông. Hơn nữa người đàn ông này còn cực kỳ giàu. Gã ta khá bí ẩn, không thích giao thiệp với người khác nhưng lại có liên hệ với Tống Ai. Có lẽ là mối quan hệ cấp trên – cấp dưới.”
Dương Minh Trăn càng khó hiểu hơn: “Một gã đàn ông lắm tiền thích xịt nước hoa?”
“Đúng vậy.” Úc Thung gật đầu. “Mùi trên người nạn nhân là vương từ trên quần áo của kẻ kia. Tôi từng ngửi thấy mùi nước hoa này trong cửa hàng. Nó tên Huyền Bí, là một loại nước hoa nam rất xa xỉ.”
Dương Minh Trăn lập tức quay lại nhìn chân chạy vặt Tiểu Thất: “Quản lý của nhà hàng Tụ Lạc có thích xịt nước hoa không?”
Tiểu Thất lắc đầu: “Quản lý chưa xịt nước hoa bao giờ. Ông ta ghét mùi nước hoa lắm, hễ ngửi là váng đầu.”
Manh mối đứt đoạn?
Úc Thung nhắc nhở: “Quan hệ cấp trên – cấp dưới không nhất định phải là người trong nhà hàng, có thể là khách có tiền nữa. Cậu thử ngẫm lại cẩn thận xem.”
Tiểu Thất nghiêm túc suy nghĩ xem Tống Ai đã từng tiếp xúc với ai trong nhà hàng Tụ Lạc. Cậu ta vỗ tay cái đét: “Tôi nhớ ra rồi, là ngài Kim. Trên người ông ta có mùi nước hoa nồng lắm, mỗi lần gặp ông ta, quản lý lại hắt hơi.”
Úc Thung mỉm cười: “Ông Kim có quan hệ thế nào với Tống Ai?”
Tiểu Thất thành thật trả lời: “Mỗi lần vào nhà hàng, Tống Ai luôn là người phục vụ cho ngài Kim, Tống Ai hiểu khá rõ khẩu vị của ông ta. Hồi trước tôi còn nghe người trong nhà hàng nói Tống Ai ôm được đùi ngài Kim rồi nên dập dòm không muốn đi làm ở nhà hàng nữa.”
Dương Minh Trăn hỏi tiếp: “Ông Kim kia tên gì, nhà ở đâu?”
Tiểu Thất lắc đầu: “Tên là Kim Nhân Diệu, còn lại tôi chịu. Chỉ biết ngài Kim rất lắm tiền. Ông ta sẽ đến nhà hàng ăn cơm vào ngày cố định, bên cạnh lúc nào cũng có một cô gái hầu cơm. Hồi đầu tôi còn tưởng đó là con gái của ngài Kim, sau này mới phát hiện không phải. Mọi người nói cô gái kia là một người lùn, không cao lớn được nhưng cũng không già đi.”
“Người lùn?” Dương Minh Trăn cảm thấy vụ án này càng ngày càng rối. Ông Kim kỳ lạ, cô gái người lùn, rồi cả chân chạy vặt Tống Ai nữa…
Rốt cuộc mối quan hệ giữa ba người họ là như thế nào?
“Tôi nhớ ra rồi, lần cuối cùng tôi gặp Tống Ai là khi tên đó nói chuyện với ngài Kim.” Tiểu Thất nói. “Hôm đó, ngài Kim đến nhà hàng, Tống Ai đứng ngoài cửa đón ông ta. Sau đó, hai người họ nói chuyện với nhau một lúc. Ông Kim rời đi, Tống Ai lập tức ra ngoài bằng cửa sau. Kể từ hôm đó, Tống Ai không đến nhà hàng nữa.”
Kim Nhân Diệu xuất hiện, Tống Ai biến mất. Chẳng lẽ đúng là Kim Nhân Diệu đã giết chết Tống Ai? Thế nhưng tại sao gã lại phải làm vậy?
Dương Minh Trăn nhớ tới giả thiết hắn nghĩ ra lúc ở cục cảnh sát: Hung thủ giết người lấy tim để chữa tim của mình, ăn gì bổ nấy. Vậy có thể nào tim Kim Nhân Diệu không tốt, thế nên gã giết Tống Ai để lấy tim ăn không?
Không, cũng không đúng. Nếu gã muốn làm thế, Tống Ai đáng ra đã chết từ lâu rồi, không việc gì phải chờ đến tận lúc này.
Vừa rồi Úc Thung có nói hung thủ và nạn nhân có quan hệ cấp trên – cấp dưới. Giả sử hung thủ là Kim Nhân Diệu, vậy thì gã ta và Tống Ai có mối quan hệ cấp trên cấp dưới. Cấp trên giết chết cấp dưới có lẽ chỉ có một vài khả năng: Cấp dưới không nghe lời, làm lộ bí mật hoặc Tống Ai chọc giận Kim Nhân Diệu nên phải chịu họa sát thân.
Dù là thế nào đi chăng nữa, giờ quan trọng nhất là tìm được Kim Nhân Diệu.
Dương Minh Trăn lập tức lên tiếng: “Truy nã Kim Nhân Diệu!”
“Rõ!”
Vừa dứt lời, Úc Thung chợt nói: “Đội trưởng Dương, lúc ra lệnh lùng bắt Kim Nhân Diệu, có phải anh đã quên mất một người rồi không.”
Dương Minh Trăn liếc nhìn anh ta.
Úc Thung nói tiếp: “Cô gái người lùn. Cô ta cũng thường xuyên tiếp xúc với Kim Nhân Diệu và Tống Ai.”
Dương Minh Trăn quay sang truy vấn Tiểu Thất: “Cậu biết cô gái người lùn kia tên gì không?”
Tiểu Thất nói: “Tôi nghe Tống Ai từng gọi cô ta là Diên Diên…”
“Diên Diên?” Dương Minh Trăn nhắc lại.
Tiểu Thất cẩn thận suy ngẫm rồi nói: “Chữ “diên” trong “hoa diên vĩ” ấy. Trên váy cô gái kia có thêu một bông hoa diên vĩ.”
Úc Thung nghe vậy liền cười: “Sợ đây không phải tên thật rồi.”
Dương Minh Trăn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn thi thể Tống Ai trên đất.
Úc Thung thở dài một hơi: “Tôi có dự cảm rằng Diên Diên kia chắc cũng đã chết rồi.”
Hai giờ chiều, Dương Minh Trăn trở lại cục cảnh sát, bắt gặp Thôi Lương. Thôi Lương nói: “Đội trưởng, lúc anh đi ra ngoài, có người gửi cho anh một lá thư. Em đang để trên bàn.”
Dương Minh Trăn mệt mỏi gật nhẹ đầu. Hắn day huyệt thái dương, bước vào phòng làm việc của mình. Mặt bàn bừa bãi hồ sơ đã được Thôi Lương dọn dẹp gọn gàng, chính giữa đặt một lá thư.
Dương Minh Trăn cầm thư lên. Vừa mở ra, nét mặt hắn thay đổi hoàn toàn.
Trên trang giấy trắng phau là vài chữ đơn giản: Bắt ở vườn Hứa.
Rõ ràng lá thư đang nói rằng hắn phải tới vườn Hứa mới tìm được sát nhân liên hoàn.
Người sống ở vườn Hứa luôn sống nép mình, không qua lại với người ngoài. Nơi đó sẽ có hung thủ biến thái như thế ẩn nấp sao?
Hơn nữa, dựa vào đâu mà hắn phải tin vào lá thư nặc danh này!
Dương Minh Trăn bước ra khỏi phòng làm việc, gọi vọng ra sảnh: “Ai đưa lá thư này tới?”
Giọng hắn quẩn quanh trong sảnh, vô số ánh mắt quay sang nhìn hắn, thế nhưng không một ai đáp lời.