Tiệm Cá Số 7 Thất Hào Ngư Quán

Chương 5: Ngọc bội mặt người 5

Phần 1: Ngọc bội mặt người

Chương 5

Kim Nhân Diệu nhìn Hình Đình với vẻ khinh thường. Kẻ đang kêu la trước mặt chẳng qua chỉ là một con chó gã vung tiền ra thuê về làm việc. Kể cả gã có giết người cũng không đến lượt chó sủa vào mặt chủ. Gã đạp thẳng một cú về phía bụng Hình Đình, Hình Đình lại linh hoạt tránh được.

“Mày!” Kim Nhân Diệu càng tức hơn. Gã ghét những thứ dám phản kháng mình, con ranh người lùn Diên Diên đã bị giải quyết lúc trước chính là một ví dụ.

Rõ ràng chỉ là một con thú nuôi, thế mà lại vọng tưởng muốn trèo lên làm vợ gã, thậm chí còn lợi dụng thứ gã rất muốn để uy hiếp gã.

Gã không muốn bị uy hiếp, vậy nên Diên Diên phải biến mất khỏi cõi đời này.

Hình Đình đứng dậy, dáng vẻ chật vật khi nãy đó không còn, thay vào đó là nét trào phúng như một kẻ thắng cuộc. Dường như tất cả những sự yếu ớt, bất lực lúc trước đều là giả vờ, mục đích là khiến kẻ địch lơ là cảnh giác rồi tung một đòn trí mạng.

“Hình như mày đang đánh giá thấp năng lực của tao rồi. Phải biết, trong giới này, người có thể bước vào nhà hàng Tụ Lục ăn cơm, tao xếp thứ hai thì không ai dám xếp thứ nhất.” Hình Đình cười tủm tỉm bước về phía Kim Nhân Diệu, hắn vẫy tay với gã, “Nếu mày chủ động đứng ra, tao sẽ nhẹ tay một chút. Còn nếu để tao phải bắt lại, đánh chết tao cũng không chôn.”

Hình Đình vỗ ngực: “Ngọc bội mày muốn đang nằm trong ngực tao này, mày có giỏi thì lấy đi.”

Giờ phút này, thấy Hình Đình oai phong như thế, Kim Nhân Diệu cũng hơi hoảng. Gã trốn ra sau lưng Tống Ai, cao giọng hô: “Mày nói vớ vẩn, sao ngọc bội chui vào ngực mày được!”

Nghĩ đến chuyện đó, Hình Đình lại tức anh ách: “Nếu không phải tại mày, sao tao phải khổ như thế? Mày chống mắt lên mà xem tao có lột da mày không! Cho mày cũng phải biến thành đàn bà.”

Thấy Hình Đình lao tới, Kim Nhân Diệu đẩy Tống Ai lên chắn trước mặt. Hình Đình lao vào ẩu đả với Tống Ai. Mới qua lại dăm ba chiêu, Tống Ai đã bị Hình Đình quật ngã xuống đất. Đến khi quay sang đuổi theo Kim Nhân Diệu, gã đã chạy ra khỏi nơi này từ cửa sau. Hình Đình chạy theo, Kim Nhân Diệu đã biến mất tăm.

“Thằng chó này lẩn nhanh thật!” Hình Đình tức giận chửi một câu, quay trở lại tìm Tống Ai đã bị mình quật ngã.

Tống Ai đang định chạy trốn, lại bị Hình Đình tóm được.

Hình Đình đạp hắn ngã dúi xuống đất, chặn đường.

“Gã Kim Nhân Diệu kia rốt cuộc là ai?”

Tống Ai quỳ dưới đất cầu xin, nói với vẻ đáng thương: “Tôi cũng không biết.”

Hình Đình chống chân trên vai hắn: “Bốc phét, mày không biết mà còn gọi gã là ông chủ à?”

Tống Ai biện giải: “Thói đời này chẳng phải ai trả tiền thì là ông lớn à. Đừng nói là gọi “ông chủ”, bắt tôi gọi “cha” tôi cũng gọi.”

Hình Đình đá chân, đạp Tống Ai ngã lăn ra đất thêm lần nữa: “Cha ruột mày nghe thấy có khi tức đến mức sống lại đấy. Thay vì phiền ông cụ phải mở mắt, chi bằng để tao đưa mày đi gặp ông.”

Vừa nghe thế, Tống Ai sợ đái ra quần. Hắn biết mình không phải đối thủ của Hình Đình, rõ ràng đối phương là người luyện võ.

“Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng! Tuy không biết họ Kim kia có thân phận gì, nhưng tôi biết gã có qua lại với vườn Hứa. Không thì anh đến đó tìm gã xem.”

Hình Đình hỏi lại: “Vườn Hứa?”

Quả thật Trà Thành có một nơi được gọi là vườn Hứa, tuy nằm ở ngoại ô nhưng lại là trang viên lớn nhất Trà Thành. Người nhà họ Hứa sống trong đó có lai lịch rất đáng gờm, nghe nói tổ tiên bọn họ là một vị quan lớn. Không ngờ Kim Nhân Diệu này lại giao thiệp được với người ở vườn Hứa, rốt cuộc gã có bản lĩnh cỡ nào?

“Mày đang lừa tao đấy à?” Hình Đình trừng mắt nhìn Tống Ai đang quỳ dưới đất, “Người trong vườn Hứa là người mà Kim Nhân Diệu có thể giao thiệp được chắc?”

Tống Ai giơ tay lên thề thốt: “Chắc chắn là thật đấy! Tôi từng theo dõi gã, phát hiện gã vào vườn Hứa đến tận sáng hôm sau mới ra ngoài.”

Hình Đình cảm thấy rất kỳ quái: “Tại sao mày lại theo dõi gã?”

Tống Ai lúng túng giải thích: “Trong túi họ Kim kia lúc nào cũng có tiền tiêu không hết. Đợt đó tôi đang kẹt tiền trả nợ đánh bạc nên định chặn đường cướp tiền gã, nào ngờ gã lại vào vườn Hứa.”

Thấy Hình Đình không nói gì, Tống Ai tiếp tục thấp giọng nói: “Hình như sức khỏe họ Kim kia không tốt lắm. Tôi từng nghe gã thương lượng với Diên Diên muốn lấy thứ thuốc gì đó để chữa bệnh cho bản thân. Nghe bảo gói thuốc kia chữa được bách bệnh đấy.”

Hình Đình cảm thấy rất nực cười, trên đời này làm gì có thần dược trị bách bệnh.

Tống Ai lại nói tiếp: “Sở dĩ Diên Diên chết, cũng chính là vì thứ thuốc đó. Cô ta lấy thuốc ra uy hiếp Kim Nhân Diệu, đòi gã cưới mình làm vợ. Kim Nhân Diệu đời nào đồng ý. Trong cơn nóng giận, gã đã giết luôn cô ta.”

“Diên Diên là ai, tại sao cô ta lại có loại thuốc đó?” Hình Đình cảm thấy sự việc khá bất thường. Kim Nhân Diệu cố chấp với thứ thuốc đó đến vậy chứng tỏ bệnh của gã vô cùng nghiêm trọng. Diên Diên dùng thuốc uy hiếp gã, vậy thì thuốc phải nằm trong tay Diên Diên. Thế nhưng Kim Nhân Diệu lại không sợ, vẫn thẳng tay giết Diên Diên.

Chẳng lẽ gã đã lấy được thuốc rồi?

“Tôi chỉ biết cô ta không phải người lùn bình thường.” Tống Ai lắc đầu, “Còn lại thì chịu. Những gì nói được tôi đều nói rồi, mong đại hiệp tha mạng, tôi chỉ là một chân chạy vặt thôi.”

“Nếu thật sự muốn biết, đại hiệp có thể tới chỗ chôn Diên Diên, có lẽ sẽ có phát hiện.”

“Bãi tha ma ở ngoại ô.”

Hình Đình phẩy tay tới Tống Ai, ý bảo hắn biến đi cho khuất mắt.

Tống Ai đi rồi, Hình Đình đứng ngẫm nghĩ trong chiếc sân bỏ hoang.

Người ở vườn Hứa thường không lui tới với người ngoài. Sao Kim Nhân Diệu lại có thể ở trong đó cả đêm, lẽ nào gã là người của vườn Hứa?

Chẳng lẽ “Kim Nhân Diệu” chỉ là một cái tên giả nên khắp Trà Thành này mới không ai biết được thân phận thật của gã.

Nghĩ đến dáng vẻ nhát chết khi nãy của Kim Nhân Diệu, đáng lẽ hắn phải ra tay sớm hơn, tóm gọn tên biến thái này tra hỏi cho rõ ràng. Giờ Kim Nhân Diệu đã chạy mất, sợ là trong khoảng thời gian ngắn tiếp theo đây sẽ không xuất hiện. Hắn chỉ còn cách lẻn vào vườn Hứa bắt gã.

Thế nhưng hắn phải viện cớ gì để vào vườn Hứa đây?

Mặt trời ló ra khỏi rặng mây, qua những chuyện khi nãy, bụng Hình Đình lại càng đói hơn.

Hắn rề rà rời khỏi hẻm Đồng Hải, tìm đến một quán mì lâu đời. Chủ quán vẫn nhiệt tình hỏi thăm hắn như mọi khi: “Tiểu Hình đấy à. Mấy ngày không gặp, bận việc ở đâu hả?”

Chủ quán là một ông chú đã ngoài 40, dáng người phốp pháp, gương mặt lúc nào cũng tươi cười, trông như tranh tiên đồng ngọc nữ treo ngày Tết, trông rất vui mắt. Hình Đình thích ăn mì bò cay ở quán này nhất, hạt tiêu siêu nhiều, ớt cay mà ngon, đáng để hắn tới đây ăn vô số lần.

Bởi vậy, hắn rất thân với chủ quán. Chủ quán hỏi tên hắn, hắn chỉ xưng là Tiểu Hình.

Chủ quán mì cũng không bận tâm, chỉ tươi cười nói với hắn: “Cậu tới đây ăn mì nhiều lần thế rồi, hai cũng coi như là anh em ha. Nếu không ngại, cậu cứ gọi tôi là anh Còm, còm trong gầy còm ấy.”

Lúc ấy, Hình Đình còn cười thầm trong bụng. Rõ ràng anh Còm béo như thế mà lại cứ đòi gọi là “Còm”. Rốt cuộc chấp nhất với cân nặng của bản thân đến mức nào.

Mãi về sau, nghe anh Còm kể chuyện, hắn mới biết hồi xưa anh Còm rất gầy. Một bận, anh ta mắc phải căn bệnh lạ, vì chữa bệnh, mẹ anh ta ép uống rất nhiều thuốc, khiến anh ta béo phì, từ đó về sau có cố cách mấy cũng không giảm cân được.

Mấy ngày nay, vì trốn cảnh sát, Hình Đình không dám đi ăn mì. Bây giờ gặp anh Còm, hắn cũng không tiện nói nhiều.

Chung quy, việc hắn làm cũng chẳng quang minh chính đại. Hắn vuốt mũi, cười nói: “Bị chút bệnh vặt, ở nhà nghỉ thôi ấy mà. Chẳng phải vừa khỏi ốm là em chạy đến ủng hộ quán anh Còm luôn rồi còn gì.”

Nghe thế, anh Còm lại cười hì hì, bốc thêm ít mì cho Hình Đình. Anh ta cảm thấy tên nhóc Hình Đình này gầy quá, gầy đến mức da bọc xương, phải ăn nhiều hơn mới tốt.

Không bao lâu sau, một tô mì bò cay đã nấu xong, hạt tiêu cay tê rắc trên nước dùng, nhìn cả bát mì toàn thấy màu xanh đậm, trông thì không cay mà ăn vào lại cay chết người. Hương thơm tỏa ra, thịt bò như những cái tay gọi hồn khiến Hình Đình đang đói bụng chảy cả nước miếng. Hắn thích vị cay này nhất, bèn bưng bát mì lên, ăn ngấu nghiến.

Anh Còm thấy thế thì vui lắm: “Cậu giống y như anh hồi trẻ luôn. Hồi đó anh cũng thích ăn cay, sau bị bệnh nên phải kiêng. Anh luôn cảm thấy ăn được cay cũng là một loại may mắn, có thể thưởng thức rất nhiều món ngon.”

“Không cay không ngon.” Hình Đình tranh thủ chen vào một câu.

Hình Đình ăn được một nửa, anh Còm bắt đầu đi rửa bát. Qua buổi trưa, quán mì chẳng còn bao nhiêu khách, anh ta chuẩn bị đóng cửa. Hình Đình chính là vị khách cuối cùng của hôm nay.

“Anh Còm, anh bảo trên đời này có chuyện quái dị đàn ông biến thành phụ nữ không?” Hình Đình quay lưng về phía anh Còm, bưng bát, từ tốn húp nước dùng.

Anh Còm nói: “Thằng nhãi nhà cậu nói nhảm gì đấy. Đàn ông sao biến thành phụ nữ được?”

Hình Đình cười cười: “Đúng nhỉ, em cũng thấy không thể nào. Chắc chắn là lừa đảo rồi.”

Anh Còm là người thẳng tính, anh ta không nghĩ gì nhiều, gật đầu ngay: “Chuẩn, lừa đảo đấy. Cậu lớn tướng thế rồi, đừng có tin đấy nhé.”

Hình Đình nói: “Chắc chắn em không tin rồi, thằng nào tin thì thằng đó ngu.”

Nói xong, hắn lại im lặng. Nghĩ đến chuyện qua giờ Tý đêm nay có khi hắn lại biến thành phụ nữ đi hại người, Hình Đình chợt thấy rợn tóc gáy. Thấy móng tay mình càng ngày càng dài, cắt thế nào cũng không xuể, Hình Đình lại càng tin điều Hà Phục nói.

Từ khi lấy trộm ngọc bội đến giờ, kỳ hạn 15 ngày càng lúc càng gần.

Đến ngày thứ 15, nếu vẫn chưa thể lấy ngọc bội ra, có lẽ hắn sẽ thật sự không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.

Hắn sẽ không được ăn mì bò cay do ông chủ béo tên Còm nấu nữa, cũng không thể tới nhà hàng Tụ Lạc huênh hoang.

Nghĩ thế, Hình Đình lại thấy buồn rầu.

Hồi trước, hắn tìm được đường sống trong chỗ chết, tưởng rằng bản thân đã có được cuộc sống mới. Nhưng với tình hình hiện tại, có lẽ hắn chỉ đang tiến đến một cách chết khác mà thôi.

“Anh Còm, anh giúp em một chuyện được không?” Hình Đình quay lại nhìn anh Còm đang rửa bát.

Anh Còm ngơ ngác ngẩng lên nhìn Hình Đình: “Chuyện gì?”

Hình Đình đứng dậy, nói với anh Còm: “Tối nay, lúc em đi ngủ, nhờ anh lấy dây thừng trói em lại, càng chặt càng tốt.”

Anh Còm thấy cực kỳ khó hiểu: “Cậu nhờ cái quái gì thế?”

“Dạo này em bị mộng du, cứ đêm lại đi lung tung. Đến khi tỉnh dậy, em toàn thấy mình đang ở chỗ lạ. Em sợ em sẽ ra ngoài làm chuyện gì đó nguy hiểm nên muốn nhờ anh Còm trói lại giúp.” Hắn nói cực kỳ thành khẩn, trong mắt không có chút dối gạt nào.

Anh Còm nửa tin nửa ngờ: “Cũng được.”

Hình Đình cười nói: “Cảm ơn anh.”

Anh Còm xua tay: “Chuyện nhỏ ấy mà, anh em với nhau, cảm ơn gì chứ.”

Hình Đình rời khỏi quán mì, thong thả trở về nhà. Hắn có dự cảm rằng tối nay người phụ nữ kia sẽ xuất hiện.

Chỉ có điều, một khi người phụ nữ đó thức tỉnh trong cơ thể hắn, vậy thì Hình Đình sẽ chìm vào hôn mê. Đến khi đó, ai sẽ bắt cô ta lại?

Hắn không dám nói thẳng chuyện này ra cho anh Còm biết. Dù sao bọn họ cũng chỉ là bạn bè bình thường, nếu hắn biến thành nữ rồi làm hại anh Còm, ấy mới là chuyện đáng ân hận nhất.

Hắn rầu rĩ ngồi trên giường. Nếu không ai bắt được hắn sau khi biến thân, vậy thì hắn sẽ lại ra ngoài hại người.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn bỗng nghĩ đến Hà Phục.

Có lẽ vị cảnh sát đặc biệt này sẽ bắt được người phụ nữ kia.

Chỉ có điều, hắn không biết vị cảnh sát tên Hà Phục đó giờ đang ở đâu.