Tiệm Cá Số 7 Thất Hào Ngư Quán

Chương 48: Áo da thêu hoa 6

Phần 5: Áo da thêu hoa

Chương 48

Ngày mười chín tháng mười, trời mưa nhỏ.

Dương Minh Trăn ngồi trong cục cảnh sát đọc hồ sơ đã được Thôi Lương sắp xếp lại. Trước đó, bọn họ đã điều tra về những người giới tính nữ bị mất tích, trong đó có hai người có liên quan đến học viện Trà Thành, một là giáo viên, một là sinh viên.

“Em đã đến tận trường điều tra về hai người Trần Quất và Tần Vi kia rồi.” Thôi Lương cầm bút dò trên quyển sổ tay nhỏ, đó là thói quen của cậu ta. “Tần Vi là giáo viên dạy lễ nghi và vũ đạo tại trường, gia thế không tồi, cha là thương nhân, mẹ là giáo viên. Trần Quất là sinh viên trong lớp cô ấy dạy, thành tích trong môn vũ đạo xếp hạng hai nên Tần Vi rất quý cô học trò này.”

Dương Minh Trăn gật đầu, tiếp tục lật xem hồ sơ.

“Người xếp hạng nhất là…” Hắn khá bất ngờ, “Mã Lam Hoa?”

Thôi Lương gấp quyển sổ tay lại, kích động nói: “Đây chính là chuyện em muốn báo cáo. Lúc tới trường điều tra, em cũng có hỏi chuyện về Mã Lam Hoa. Trong trường, cả giáo viên lẫn sinh viên đều có đánh giá rất tệ về cô gái này, bảo rằng cô ấy thường xuyên trốn học, không hòa đồng với bạn bè, vô cùng ích kỷ, kiêu căng ngạo mạn, còn đẩy ngã Trần Quất trong buổi thi vũ đạo nên mới giành được hạng nhất.”

Gương mặt Mã Lam Hoa hiện ra trong đầu Dương Minh Trăn. Hắn đã gặp người này hai lần, cô gái luôn cúi đầu, e dè với tất cả mọi thứ xung quanh. Cảm xúc lộ ra từ ánh mắt cô mang đến cho người ta cảm giác thấp thỏm lo âu. Nói chung, chắc chắn cô không phải kiểu nữ sinh kiêu căng ngạo mạn như mọi người nói.

“Bọn họ nói dối.” Dương Minh Trăn khẳng định chắc nịch.

“Đúng vậy.” Thôi Lương đắc ý nói, “Để xác định tính chân thực của những thông tin thu thập được, em đã đi hỏi tất cả những người trong trường từng tiếp xúc với Mã Lam Hoa, trong đó có cả một bà cụ quét dọn vệ sinh.”

“Em thu thập được một thông tin cực kỳ bất ngờ.” Thôi Lương nói lấp lửng, cố ý khơi dậy sự tò mò của Dương Minh Trăn.

Dương Minh Trăn trừng mắt, “Nói về vụ án không được lấp lửng, coi chừng tôi trừ lương cậu.”

“Vâng thưa đội trưởng!” Thôi Lương nghiêm túc nói, “Bà cụ kia nói với em rằng người trong trường đều cùng một ruộc. Mã Lam Hoa vốn không phải người như thế, cô ấy bị bôi nhọ.”

“Tại sao lại phải bôi nhọ cô ấy, hơn nữa còn là cả trường đồng lòng?” Dương Minh Trăn nhíu mày.

Thôi Lương nhún vai: “Đơn giản thôi, tại cô ấy nghèo.”

“Nghèo?”

Quần áo Mã Lam Hoa mặc quả thực đã giặt đến bạc cả vải, còn có những vết vá, thoạt trông đúng là rất nghèo.

Thôi Lương nói: “Học viện Trà Thành nhìn bề ngoài thì có vẻ không biệt sang hèn nhưng thực chất, sinh viên trong trường đều là con nhà giàu. Nhà họ Mã ban đầu đúng là giàu thật, nhưng từ khi Mã Trung Lương chìm trong cờ bạc, nhà bọn họ đã lao dốc không phanh. Sau khi Mã Trung Lương chết vì nợ tiền cờ bạc, một gia tộc lớn là thế cũng chẳng còn nổi cái vỏ.”

“Vậy nên Mã Lam Hoa đúng là con gái của Mã Trung Lương?” Dương Minh Trăn hỏi.

Thôi Lương đáp: “Đúng vậy ạ. Cô ấy có một người cô tên Mã Diệu Tri. Vì muốn cứu vãn tình hình, hồi sinh gia nghiệp nhà họ Mã, người cô đó đã chấp nhận bị gả tới nhà họ Lục ở Nguy Thủy. Hồng nhan bạc mệnh, cuối cùng vẫn chết.”

Dương Minh Trăn mừng rỡ. Hắn vốn tưởng Mã Lam Hoa mang họ Mã chỉ là một điều trùng hợp, không ngờ cô của cô gái đúng là Mã Diệu Tri, xem ra trời cũng giúp hắn. Nếu muốn biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì ở nhà họ Lục, chẳng phải hỏi trực tiếp đương sự Mã Lam Hoa là biết ngay hay sao!

Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, một người đàn ông mặc áo blouse xuất hiện bên ngoài. Người đàn ông nọ bịt kín từ đầu đến chân, chỉ để lộ hai con mắt.

“Cậu là ai?” Dương Minh Trăn hỏi, “Đây là quần áo pháp y?”

Thôi Lương nhanh chóng giải thích: “Đây là pháp y được cục bố trí tạm thời cho đội ta. Mấy hôm trước pháp y Úc xin nghỉ, bọn em đã mời anh ấy sang hỗ trợ khám nghiệm mấy bộ da người.”

Dương Minh Trăn thả lỏng cảnh giác, lướt mắt nhìn pháp y tạm thời: “Có phát hiện được gì không?”

“Có một nạn nhân trong số đó là Tần Vi.” Sau khi pháp y nói ra điều này, Dương Minh Trăn hơi sững người.

Pháp y lấy một bức ảnh đen trắng ra, trong ảnh là một góc của chiếc áo da người với hình hoa đào rất đẹp. Dương Minh Trăn vẫn nhớ trên ba chiếc áo da người kia có thêu hoa nhưng bông hoa đào này lại khác hẳn, rõ ràng nó không có độ lồi lõm.

Pháp y nói: “Bông hoa đào này không phải được thêu lên. Nó là hình xăm của Tần Vi.”

Dương Minh Trăn lập tức tìm ảnh chụp của Tần Vi trên bàn, so sánh với hình hoa đào trên chiếc áo da người, đúng là giống nhau như đúc.

“Tần Vi mất tích khi nào?” Dương Minh Trăn hỏi Thôi Lương.

Thôi Lương là người cẩn thận, giỏi ghi nhớ nhất trong cục cảnh sát, cậu ta trả lời ngay: “Ngày hai mươi ba tháng chín nhận được trình báo của người nhà họ Tần.”

“Khi đó, người nhà họ Tần đến cục cảnh sát trình báo rằng Tần Vi đi chơi với bạn, bạn bè đã về nhà một ngày rồi mà Tần Vi vẫn không thấy đâu. Vậy nên thời gian cô ấy mất tích chắc là ngày hai mươi hai tháng chín?”

Nói đến đây, pháp y cầm bức ảnh lên quan sát. Hình như bên dưới hình xăm hoa đào là một dãy số vừa khéo chính là ngày hai mươi hai tháng chín.

“Đây là thói quen của thợ xăm à?” Pháp y hỏi, “Ghi lại ngày thực hiện trên tác phẩm.”

Thôi Lương vỗ đầu, kêu lên kinh hãi: “Em biết tiệm xăm này ở đâu!”

“Ở đâu?”

“Ghi Dấu Thời Gian.” Thôi Lương nói, “Bạn em cũng muốn tới đó xăm hình nhưng vì giá đắt quá nên đành phải thôi. Nghe nói chủ tiệm là một cô gái xinh lắm, cô ấy thích ghi lại thời gian thực hiện vào hình xăm nên đặt tên cho tiệm là Ghi Dấu Thời Gian. Có nhiều người không thích điều đó nhưng cô gái kỳ lạ này lại kiên quyết muốn làm nên không phải ai cũng chọn tới đó xăm.”

“Còn ngẩn ra đấy à, đưa tôi đến tiệm xăm đó nhanh lên.” Dương Minh Trăn lôi Thôi Lương ra khỏi cục cảnh sát như xách cổ một con gà con.

“Cô gái này chính là người cuối cùng tiếp xúc với Tần Vi, không chừng cô ta sẽ biết sau khi xăm hình xong, Tần Vi đi đâu. Nếu cô ta biết được manh mối về hung thủ giết chết Tần Vi, đây chính là một bước thành công nho nhỏ đối với chúng ta!”

Thôi Lương gật đầu: “Vâng, để em lái xe đưa đội trưởng đến Ghi Dấu Thời Gian ngay.”

Dương Minh Trăn ngẩng đầu, nhìn khung cảnh quen thuộc trước mặt. Đây mà Ghi Dấu Thời Gian cái gì, rõ ràng là tiệm cá Số 7 đấy chứ!

Thôi Lương đã rảo bước tiến lên, Dương Minh Trăn vẫn đứng sững tại chỗ: “Đội trưởng, ở đây ạ.”

Bấy giờ Dương Minh Trăn mới thấy cửa tiệm nằm bên phải phía trước Thôi Lương. Nó trông còn không to bằng một nửa tiệm cá Số 7, biển hiệu trên cửa cũng xập xệ. Chẳng lẽ đây là phong cách trang trí mới?

Lúc hắn bước đến tiệm Ghi Dấu Thời Gian, tiệm cá Số 7 vừa khéo mở cửa. Hình Đình ôm mèo bước ra, hai người chạm mặt nhau.

Hình Đình cười giả lả: “Đội trưởng Dương, lại đến ăn cơm trưa đấy à?”

Dương Minh Trăn vặc lại ngay: “Toàn vớ vẩn, ông đây đang đi làm việc!”

Nói rồi, hắn vỗ vai Thôi Lương: “Tới gọi cửa đi.”

Thôi Lương chạy tới gõ cửa tiệm Ghi Dấu Thời Gian. Gõ vài lần, bên trong vẫn không ai trả lời.

Hình Đình nói: “Đừng gõ nữa, cô ta không mở cửa mười mấy ngày liền rồi.”

Dương Minh Trăn quay sang nhìn Hình Đình: “Sao cậu không nói với tôi cạnh chỗ cậu có tiệm xăm?”

“Anh có hỏi đâu.” Hình Đình ngáp một cái như còn ngái ngủ. Mèo đen nhảy ra khỏi lòng hắn, vọt về phía tiệm Ghi Dấu Thời Gian.

“Meo!” Hình Đình gọi to, “Quay về.”

Mèo đen vẫn nhất quyết chạy về phía trước, không ngờ lại cánh cửa tiệm Ghi Dấu Thời Gian hé ra một khe nhỏ. Bấy giờ ba người mới phát hiện cửa tiệm Ghi Dấu Thời Gian không hề khóa.

Dương Minh Trăn phản ứng nhanh nhất, chạy tới đẩy cửa bước vào. Hình Đình và Thôi Lương theo sát phía sau hắn.

Ánh mặt trời len lỏi vào tiệm Ghi Dấu Thời Gian tối tăm, ba người trông thấy cảnh tượng đáng sợ nhất trần đời. Ba cái xác không da đang ngồi trên ghế sô pha với những tư thế vô cùng kỳ dị, đôi mắt hướng thẳng về phía họ. Vì thời tiết dạo gần đây, máu thịt không có gì che chắn đã xuất hiện giòi trắng.

Mùi xác chết ngập ngụa căn phòng khiến người ta buồn nôn.

“Ọe…”

Thôi Lương và Hình Đình tranh nhau lao ra ngoài, mỗi người ôm một gốc cây nôn hết đồ đã ăn sáng nay ra.

Dương Minh Trăn lại như đã nhìn quen từ lâu, hắn đeo găng vào tay, cầm lá thư trên bàn lên.

Trên tờ giấy màu trắng là bốn chữ viết bằng máu.

“Mời đến bắt tôi.”

Đọc xong, Dương Minh Trăn nổi trận lôi đình, vò nát tờ giấy ném xuống đất.