Tiệm Cá Số 7 Thất Hào Ngư Quán
Chương 29: Nấm mộ gia đình 9
Phần 3: Nấm mộ gia đình
Chương 29
Cùng với tiếng gọi, cánh tủ mở ra, sợi tơ đỏ trong tay Hà Phục chợt đứt đoạn. Một cánh tay bé xíu, cứng đơ ôm lấy eo y từ đằng sau.
“Anh ơi, mẹ em không xinh đẹp ư?” Đứa trẻ phát ra tiếng cười quái dị, hỏi Hà Phục bằng giọng khản đặc, “Sao anh lại đánh mẹ em?”
Hà Phục không trả lời, anh cảm giác được trong tay cậu bé kia có một thứ gì đó khác đang bò lên người y. Đó là một con giun bờm ngựa to như ngón tay cái, khác hẳn giun bờm ngựa do Lương Ngẫu phóng ra khi nãy, sức tấn công của nó cũng mạnh gấp mười lần. Chỉ cần Hà Phục cựa quậy nhẹ một chút thôi, con giun bờm ngựa kia sẽ chui luôn vào bụng y, biến y thành bọ ngựa.
“Anh trả lời em đi.”
Đứa trẻ chầm chậm bước từ sau lưng Hà Phục ra trước mặt y. Hà Phục cúi đầu nhìn, trông cậu bé này khoảng mười tuổi. Gương mặt chỉ to bằng lòng bàn tay kia giống hệt Lương Ngẫu: Mặt cả hai đều trắng bệch như tờ giấy. So với Lương Ngẫu, đứa trẻ này còn khiến người ta thấy rợn người hơn. Mắt nó đen như mực, hoàn toàn không có tròng trắng. Nhất là khi đặt trên gương mặt trắng bệch kia, hai tròng mắt màu đen đáng sợ hệt như hai cái hố đen.
Cùng lúc đó, con giun bờm ngựa trên eo Hà Phục đã bò đến vai y. Nó cứ trườn lên trên, quấn quanh cổ Hà Phục như một con rắn nhỏ màu đen.
Nét mặt Hà Phục vẫn vô cùng bình tĩnh, dường như thứ quấn quanh cổ y không phải một con giun đoạt mạng mà chỉ là một chiếc khăn lụa làm phụ kiện tôn lên cái cổ trắng trẻo của y.
Song phương giằng co suốt hồi lâu, cuối cùng y mở miệng hỏi: “Hình Đình đang ở đâu?”
“Hình Đình là ai, em không biết.” Đứa trẻ cười tủm tỉm trả lời. “Anh tới đây chẳng phải là muốn làm cha em sao?”
“Mi chỉ là một khúc gỗ.” Hà Phục nhắc nhở nó. Mẹ của đứa trẻ, Lương Ngẫu, là một con rối gỗ. Con của một con rối gỗ, đương nhiên đứa trẻ này cũng chỉ có thể là một khúc gỗ.
“Anh đoán sai rồi, em thông minh thế này, sao có thể là con của người phụ nữ ngu ngốc kia được chứ?” Đứa trẻ cười toe toét, “Em cũng không phải gỗ đâu.”
Hà Phục chuyển mắt, chăm chú quan sát cậu bé kia, dường như nó không phải rối gỗ thật. Dù là nghệ nhân làm rối gỗ khéo tay đến đâu đi nữa cũng không thể làm ra một thứ tinh xảo đến vậy. Y có thể nghe thấy tiếng hít thở của đứa trẻ, mà rối gỗ đáng lý ra không cần hô hấp. Đứa trẻ này thực sự khác với “người mẹ” Lương Ngẫu.
“Mi là chủ quán cà phê.” Hà Phục nói rất chắc chắn.
Đứa trẻ gật đầu, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên: “Không phải anh rất muốn gặp ta à. Giờ ta xuất hiện rồi, sao trông anh lại chẳng vui vẻ gì thế.”
“Sao ta phải vui vẻ khi gặp được mi?” Ngoài mặt, Hà Phục nói chuyện với nó nhưng vẫn âm thầm điều khiển sợi tơ đỏ trong tay. Y phát hiện từ khi đứa trẻ kia xuất hiện, sợi tơ đỏ của y lập tức ngắn hẳn đi như gặp phải thiên địch.
Đứa trẻ nhếch môi cười: “Anh đừng phí sức. Ở trong này, anh không thể dùng nó tấn công ta đâu.”
Hà Phục cúi đầu nhìn lòng bàn tay phải. Sợi tơ đỏ dài chừng một ngón tay khi nãy đã thu ngắn lại chỉ còn là một dấu chấm. Đối với y, đây là chuyện tệ hại nhất. Kỳ thực, y chẳng hề có võ công tuyệt thế gì, mỗi lần gặp chuyện, y đều dựa vào sợi tơ này để bảo vệ bản thân, Giờ sợi tơ không thể sử dụng, đồng nghĩa với việc y chỉ có thể đánh tay không với đứa kia.
“Anh nhìn mà xem hiện tại anh yếu ớt đến mức nào, thế mà còn dám vọng tưởng xâm nhập địa bàn của ta.”
Đứa trẻ cười khẩy, gương mặt nhỏ bằng lòng bàn tay kia tràn ngập vẻ khinh miệt.
Con giun bờm ngựa trên cổ càng quấn chặt hơn. Sắc mặt Hà Phục hơi thay đổi. Đúng là sắp đến tháng mười, năng lực của y không mạnh như trước. Nếu có Hình Đình bên cạnh, có lẽ y có thể mượn Hình Đình để khôi phục sức mạnh bản thân, thế nhưng hiện tại Hình Đình đã mất tích.
Đứa trẻ kéo tay Lương Ngẫu, nói như đang làm nũng: “Mẹ ơi, con thấy anh này tốt lắm, chi bằng chọn anh ấy làm cha của con đi.”
Lương Ngẫu ngơ ngẩn nhìn đứa trẻ. Đôi mắt đen ngòm không có tròng trắng kia đang nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô không nói được dù chỉ một câu.
Thực chất cô ta không phải mẹ của đứa trẻ này. Hồi trước, sau khi bị chủ nhân của tiệm cá Số 7 cắt đầu, cô ta đã ngủ say trong lòng đất suốt bảy trăm năm.
Bảy trăm năm sau, cô ta mở mắt ra.
Đứa trẻ này ở ngay bên cạnh cô, nó nói: “Cô bằng lòng làm mẹ ta không? Ta có thể giúp cơ thể cô hồi phục như ban đầu, chỉ cần cô tìm cho ta một người cha tốt thôi.”
Thế nên cô ta bị đứa trẻ mười tuổi này đem ra bán làm cô dâu rối gỗ rất nhiều lần. Cứ đến tay mỗi chủ nhân mới, cô sẽ quyến rũ người đàn ông kia, đợi đến khi thời cơ chín muồi sẽ dẫn kẻ đó tới quán cà phê cho đứa trẻ này sử dụng. Mục đích sử dụng của nó rất đơn giản, đứa trẻ sẽ cho người đàn ông uống cà phê, trong cà phê có ba con giun bờm ngựa. Giun bờm ngựa sẽ từ từ sinh trưởng trong bụng những người đàn ông, chỉ cần chịu được bước phá xác của giun bờm ngựa, người đàn ông đó sẽ trở thành cha của đứa trẻ.
Lương Ngẫu vốn không biết tại sao đứa trẻ cứ nhất quyết muốn tìm một người cha, cho đến khi Hà Phục xuất hiện tại quán cà phê.
“Ta biết anh không cần ăn cơm cũng không cần uống nước, thế nên cơ thể anh chính là môi trường phù hợp nhất cho đám vật cưng đáng yêu của ta sinh sôi nảy nở.” Đứa trẻ nhìn Hà Phục với ánh mắt tán thưởng. Dường như con giun bờm ngựa trên cổ cũng cảm thấy hứng thú với y, càng quấn lấy sít sao hơn.
Hà Phục hỏi: “Tại sao phải nuôi nhiều giun bờm ngựa như thế, có ích lợi gì cho mi?”
Đứa trẻ cười hì hì, “Vì ta cần một vật nuôi mạnh nhất. Đến khi đó, ta có thể khống chế tất cả mọi người, chiếm lấy Trà Thành này, thậm chí là làm bá chủ thế giới.”
“Mi còn quá nhỏ.” Hà Phục nói, “Một đứa trẻ bình thường đáng ra nên đến trường học tập, làm một bé ngoan.”
“Anh đang khuyên ra ta sao?” Đứa trẻ nói, “Anh cũng biết ta khác với người bình thường. Chúng ta là dị nhân từ khi sinh ra, nếu không thể khiến bản thân mạnh lên, vậy thì chúng ta chỉ có thể chờ bị thợ săn bắt giết.”
Ánh mắt Hà Phục trở nên sắc lạnh, “Thế nên mi bắt cóc cậu ấy?”
“Anh đang nói đến “chiếc chìa khóa” kia sao?” Đứa trẻ tỏ vẻ thắc mắc, “Ta thật sự không hiểu tại sao anh không ăn tươi hắn đi. Ăn thịt hắn rồi, có lẽ hôm nay anh đã chẳng bị ta vây hãm ở đây.”
“Quả nhiên là mi bắt cóc cậu ấy!” Hà Phục lớn tiếng hỏi, “Cậu ấy ở đâu?”
“Hắn là đồ ăn, đương nhiên phải ở nơi mà đồ ăn nên ở.” Đứa trẻ nói, “Ta nhốt hắn trong bếp.”
Hà Phục muốn quay người, y biết bếp của quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam nằm ở đâu, thế nhưng hiện tại y cũng không dám quay người. Chân y đã bị giun bờm ngựa quấn chặt từ lâu, chỉ cần động đậy một chút thôi, y sẽ thực sự biến thành vật chủ của giun bờm ngựa.
Thấy thế, đứa trẻ kia vui ra mặt, “Cha à, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Nếu cha muốn ăn, lát nữa con sẽ bảo mẹ nấu hắn thành món ngon bưng lên bàn để cha con mình cùng thưởng thức nhé. Nhưng mà trước đó cha phải nghe lời.”
Hà Phục không nhúc nhích. Y để mặc cho những con giun bờm ngựa bò lên người mình như phát điên.
Đứa trẻ vỗ tay một cái, toàn bộ giun bờm ngựa trên đùi Hà Phục đều bỏ đi. Những con giun bờm ngựa đen nhánh nhanh chóng lẩn vào bóng tối, căn phòng trở về với dáng vẻ ban đầu, không còn gì khác biệt ngoài hai thi thể đang nằm trên đất.
“Mẹ, kéo hai tên này vào cho Đại Hắc ăn đi.” Đứa trẻ khinh miệt nhìn hai cái xác, “Loài sinh vật đê tiện như con người có nằm mơ cũng không ngờ được sẽ có một ngày bọn chúng bị giun ăn thịt.”
Lương Ngẫu ngoan ngoãn đi về phía thi thể anh Hải và người thấp hơn kia. Ban đêm, quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam luôn mở cửa, mục đích nhằm chọn một “người cha” cho đứa trẻ này. Những “người cha” không phù hợp sẽ bị kéo vào bếp cho Đại Hắc ăn. Đại Hắc kia không phải chó mà là một con giun bờm ngựa dài hai mét. Lần đầu tiên trông thấy nó, Lương Ngẫu đã suýt nôn mửa.
Tại sao trên đời này lại tồn tại giống loài kinh tởm như thế kia chứ. Con giun bờm ngựa biến dị kia vặn vẹo thân mình trong cái tủ sắt như một con rắn. Nếu không bị nhốt trong tủ sắt, có lẽ nó đã ăn tươi nuốt sống thanh niên bị trói bên cạnh từ lâu.
Lương ngẫu kéo thi thể anh Hải vào phòng bếp. Cô ta mở cửa ra, ném cái xác vào trong chiếc tủ sắt đang nhốt Đại Hắc. Tiếp đó, cô ta đưa mắt nhìn căn phòng nhỏ tối đen theo bản năng, phải chăng thanh niên bị trói ở đó chính là Hình Đình mà Hà Phục đang muốn tìm?
Cô ta tiến lại gần căn phòng tối, trên cánh cửa có một ô nhỏ để quan sát tình hình bên trong.
“Tên kia mất tích rồi!”
Đứa trẻ lập tức lao vào bếp, mở cửa căn phòng tối ra, bên trong không một bóng người…
Cùng lúc đó, Hà Phục đến gần cửa phòng bếp, khóa chặt căn phòng này lại. Lương Ngẫu và đứa trẻ sửng sốt: “Không phải anh không thể cử động sao?”
Hà Phục nhếch môi cười: “Diễn xuất của ta tốt hơn mi nhiều.”
Nghe thế, đứa trẻ biết mình đã bị lừa. Tranh thủ khi Hà Phục chưa ra tay, nó vội vàng hô lên: “Ta biết hắn bị ai bắt đi!”
“Ai?” Hà Phục giơ tay phải lên, sợi tơ đỏ kia lại xuất hiện.
“Làm chút giao kèo đi.” Đứa trẻ nói, “Anh không được giết ta.”
Hà Phục trả lời: “Được.”
“Chủ quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam không chỉ có mình tôi. Ta chỉ là người hợp tác với gã đàn ông kia thôi. Ta bắt Hình Đình giúp gã, gã giúp ta vây khốn anh. Vừa rồi, khi bước vào, anh có ngửi thấy một mùi hương lạ không, chính mùi hương đó khiến anh không thể ra tay với ta.” Đứa trẻ nói. “Đã được một lúc lâu rồi, xem ra mùi hương kia không còn ảnh hưởng tới anh được nữa.”
Hà Phục cẩn thận ngẫm lại, hình như y thực sự đã ngửi thấy một luồng hương lạ khi vừa nấp ra đằng sau cái tủ gỗ. Chẳng qua khi ấy y không suy nghĩ quá nhiều, bây giờ đứa trẻ nhắc đến y mới nhận ra. Chắc hẳn sức mạnh của y bị biến đổi chính vào thời điểm ấy.
“Kẻ kia tên gì?” Hà Phục tra hỏi.
“Ta không biết. Ta chưa từng gặp mặt gã.” Đứa trẻ trả lời. “Người khác đều gọi anh ta là ông chủ Thiện.”
“Họ Thiện?”
“Hẳn là thế.” Đứa trẻ nói tiếp, “Ta tưởng rằng anh ta bắt tay với ta vì muốn khống chế cả Trà Thành này, về sau ta mới phát hiện anh ta thực ra không phải dị nhân. Anh ta là một người bình thường đã bị cải tạo.”
“Ồ?” Hà Phục rơi vào trầm tư. Người bị cải tạo bắt Hình Đình đi, vậy thì mục đích của gã không phải là ăn thịt Hình Đình. “Chiếc chìa khóa” Hình Đình chỉ có tác dụng với dị nhân, đối với con người, hắn chẳng là gì hết.
Đứa trẻ tiếp tục truy hỏi Hà Phục: “Anh muốn tìm ra hắn là vì anh muốn ăn thịt hắn sao?”
Vừa dứt lời, cửa chính của quán cà phê phía sau lưng Hà Phục bị người ta phá tung. Dương Minh Trăn dẫn cảnh sát xông vào.
Hà Phục mỉm cười, cuối cùng người này cũng tới.
“Hà Phục, anh không sao chứ?” Dương Minh Trăn chạy tới bên cạnh Hà Phục, thấy sắc mặt Hà Phục trắng bệch như tờ giấy. Da y vốn đã trắng, giờ lại càng trắng hơn, hệt như quỷ.
Pháp y Úc Thung đứng cạnh Dương Minh Trăn thấy Hà Phục liền kích động như thấy thần tiên: “Anh chính là người bạn thần kỳ của đội trưởng Dương đúng không? Chào anh, tôi là Úc Thung, rất vui vì được gặp anh.”
Úc Thung đưa tay ra, Hà Phục liếc nhìn anh ta, gương mặt vẫn mang nét cười thản nhiên. Y ôn hòa lịch thiệp chào một câu nhưng không bắt tay.
Úc Thung còn muốn nói thêm gì đó nhưng Hà Phục đã lên tiếng nói chuyện với Dương Minh Trăn trước: “Cảnh sát Dương, tôi tìm được hung thủ sau màn giúp cậu rồi. Tôi đã đồng ý sẽ không giết nó. Vậy nên tiếp theo đây, mạng của nó nằm trong tay cậu, tùy cậu xử trí.”
Dương Minh Trăn gật đầu: “Được.”
“Trong kia có một con giun bờm ngựa dài hai mét. Nếu các cậu muốn vào trong bắt phạm nhân, tôi đề nghị nên tấn công bằng lửa.”
Hà Phục nói xong, đứa trẻ bị nhốt trong bếp phẫn nộ hét lên: “Đồ lừa đảo!”
Hà Phục mỉm cười: “Mi còn nhỏ lắm, lời người lớn nói không tin được đâu.”
Nói xong câu đó, Hà Phục định rời đi, Dương Minh Trăn cản y lại, hỏi y đi đâu. Hà Phục ngoảnh lại nói với Dương Minh Trăn: “Phải giữ người phụ nữ kia sống, tôi có chuyện cần hỏi cô ta,”
Thấy Hà Phục rời đi, Dương Minh Trăn hét to: “Anh đi đâu? Cần tôi đi cùng không?”
“Không cần.” Hà Phục quay lưng về phía hắn, “Tôi sẽ trở về sớm thôi.”
Cửa quán cà phê mở tung, ánh trăng chiếu lên người y, khiến cái bóng y kéo dài lê thê về phía sau.
Dương Minh Trăn nhìn y, chợt cảm thấy người này thật cô đơn. Y luôn từ chối ý tốt của người khác, lựa chọn rời đi một mình.
Úc Thung nhìn theo bóng Hà Phục, thấp giọng nói chuyện với Dương Minh Trăn: “Đội trưởng, hình như bạn của anh bị ốm, sắc mặt anh ấy trông tệ quá.”
Ra khỏi quán cà phê, sau khi bước qua góc ngoặt, Hà Phục bất thình lình quỳ rạp xuống đất.
Y nâng tay phải lên. Vừa rồi y cố tình ép tơ đỏ phải vươn dài ra để đe dọa đứa trẻ, thực ra cơ thể y vẫn chưa hồi phục.
Trên cánh tay phải, những hoa văn hình vảy cá màu nâu phủ kín làn da trắng trẻo, trông cực kỳ gai người dưới ánh trăng.
Phải tìm được Hình Đình ngay lập tức, không thì mọi nỗ lực sẽ uổng phí.
Y vịn vào tường, chầm chậm đi về tiệm cá Số 7.
Chương 29
Cùng với tiếng gọi, cánh tủ mở ra, sợi tơ đỏ trong tay Hà Phục chợt đứt đoạn. Một cánh tay bé xíu, cứng đơ ôm lấy eo y từ đằng sau.
“Anh ơi, mẹ em không xinh đẹp ư?” Đứa trẻ phát ra tiếng cười quái dị, hỏi Hà Phục bằng giọng khản đặc, “Sao anh lại đánh mẹ em?”
Hà Phục không trả lời, anh cảm giác được trong tay cậu bé kia có một thứ gì đó khác đang bò lên người y. Đó là một con giun bờm ngựa to như ngón tay cái, khác hẳn giun bờm ngựa do Lương Ngẫu phóng ra khi nãy, sức tấn công của nó cũng mạnh gấp mười lần. Chỉ cần Hà Phục cựa quậy nhẹ một chút thôi, con giun bờm ngựa kia sẽ chui luôn vào bụng y, biến y thành bọ ngựa.
“Anh trả lời em đi.”
Đứa trẻ chầm chậm bước từ sau lưng Hà Phục ra trước mặt y. Hà Phục cúi đầu nhìn, trông cậu bé này khoảng mười tuổi. Gương mặt chỉ to bằng lòng bàn tay kia giống hệt Lương Ngẫu: Mặt cả hai đều trắng bệch như tờ giấy. So với Lương Ngẫu, đứa trẻ này còn khiến người ta thấy rợn người hơn. Mắt nó đen như mực, hoàn toàn không có tròng trắng. Nhất là khi đặt trên gương mặt trắng bệch kia, hai tròng mắt màu đen đáng sợ hệt như hai cái hố đen.
Cùng lúc đó, con giun bờm ngựa trên eo Hà Phục đã bò đến vai y. Nó cứ trườn lên trên, quấn quanh cổ Hà Phục như một con rắn nhỏ màu đen.
Nét mặt Hà Phục vẫn vô cùng bình tĩnh, dường như thứ quấn quanh cổ y không phải một con giun đoạt mạng mà chỉ là một chiếc khăn lụa làm phụ kiện tôn lên cái cổ trắng trẻo của y.
Song phương giằng co suốt hồi lâu, cuối cùng y mở miệng hỏi: “Hình Đình đang ở đâu?”
“Hình Đình là ai, em không biết.” Đứa trẻ cười tủm tỉm trả lời. “Anh tới đây chẳng phải là muốn làm cha em sao?”
“Mi chỉ là một khúc gỗ.” Hà Phục nhắc nhở nó. Mẹ của đứa trẻ, Lương Ngẫu, là một con rối gỗ. Con của một con rối gỗ, đương nhiên đứa trẻ này cũng chỉ có thể là một khúc gỗ.
“Anh đoán sai rồi, em thông minh thế này, sao có thể là con của người phụ nữ ngu ngốc kia được chứ?” Đứa trẻ cười toe toét, “Em cũng không phải gỗ đâu.”
Hà Phục chuyển mắt, chăm chú quan sát cậu bé kia, dường như nó không phải rối gỗ thật. Dù là nghệ nhân làm rối gỗ khéo tay đến đâu đi nữa cũng không thể làm ra một thứ tinh xảo đến vậy. Y có thể nghe thấy tiếng hít thở của đứa trẻ, mà rối gỗ đáng lý ra không cần hô hấp. Đứa trẻ này thực sự khác với “người mẹ” Lương Ngẫu.
“Mi là chủ quán cà phê.” Hà Phục nói rất chắc chắn.
Đứa trẻ gật đầu, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên: “Không phải anh rất muốn gặp ta à. Giờ ta xuất hiện rồi, sao trông anh lại chẳng vui vẻ gì thế.”
“Sao ta phải vui vẻ khi gặp được mi?” Ngoài mặt, Hà Phục nói chuyện với nó nhưng vẫn âm thầm điều khiển sợi tơ đỏ trong tay. Y phát hiện từ khi đứa trẻ kia xuất hiện, sợi tơ đỏ của y lập tức ngắn hẳn đi như gặp phải thiên địch.
Đứa trẻ nhếch môi cười: “Anh đừng phí sức. Ở trong này, anh không thể dùng nó tấn công ta đâu.”
Hà Phục cúi đầu nhìn lòng bàn tay phải. Sợi tơ đỏ dài chừng một ngón tay khi nãy đã thu ngắn lại chỉ còn là một dấu chấm. Đối với y, đây là chuyện tệ hại nhất. Kỳ thực, y chẳng hề có võ công tuyệt thế gì, mỗi lần gặp chuyện, y đều dựa vào sợi tơ này để bảo vệ bản thân, Giờ sợi tơ không thể sử dụng, đồng nghĩa với việc y chỉ có thể đánh tay không với đứa kia.
“Anh nhìn mà xem hiện tại anh yếu ớt đến mức nào, thế mà còn dám vọng tưởng xâm nhập địa bàn của ta.”
Đứa trẻ cười khẩy, gương mặt nhỏ bằng lòng bàn tay kia tràn ngập vẻ khinh miệt.
Con giun bờm ngựa trên cổ càng quấn chặt hơn. Sắc mặt Hà Phục hơi thay đổi. Đúng là sắp đến tháng mười, năng lực của y không mạnh như trước. Nếu có Hình Đình bên cạnh, có lẽ y có thể mượn Hình Đình để khôi phục sức mạnh bản thân, thế nhưng hiện tại Hình Đình đã mất tích.
Đứa trẻ kéo tay Lương Ngẫu, nói như đang làm nũng: “Mẹ ơi, con thấy anh này tốt lắm, chi bằng chọn anh ấy làm cha của con đi.”
Lương Ngẫu ngơ ngẩn nhìn đứa trẻ. Đôi mắt đen ngòm không có tròng trắng kia đang nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô không nói được dù chỉ một câu.
Thực chất cô ta không phải mẹ của đứa trẻ này. Hồi trước, sau khi bị chủ nhân của tiệm cá Số 7 cắt đầu, cô ta đã ngủ say trong lòng đất suốt bảy trăm năm.
Bảy trăm năm sau, cô ta mở mắt ra.
Đứa trẻ này ở ngay bên cạnh cô, nó nói: “Cô bằng lòng làm mẹ ta không? Ta có thể giúp cơ thể cô hồi phục như ban đầu, chỉ cần cô tìm cho ta một người cha tốt thôi.”
Thế nên cô ta bị đứa trẻ mười tuổi này đem ra bán làm cô dâu rối gỗ rất nhiều lần. Cứ đến tay mỗi chủ nhân mới, cô sẽ quyến rũ người đàn ông kia, đợi đến khi thời cơ chín muồi sẽ dẫn kẻ đó tới quán cà phê cho đứa trẻ này sử dụng. Mục đích sử dụng của nó rất đơn giản, đứa trẻ sẽ cho người đàn ông uống cà phê, trong cà phê có ba con giun bờm ngựa. Giun bờm ngựa sẽ từ từ sinh trưởng trong bụng những người đàn ông, chỉ cần chịu được bước phá xác của giun bờm ngựa, người đàn ông đó sẽ trở thành cha của đứa trẻ.
Lương Ngẫu vốn không biết tại sao đứa trẻ cứ nhất quyết muốn tìm một người cha, cho đến khi Hà Phục xuất hiện tại quán cà phê.
“Ta biết anh không cần ăn cơm cũng không cần uống nước, thế nên cơ thể anh chính là môi trường phù hợp nhất cho đám vật cưng đáng yêu của ta sinh sôi nảy nở.” Đứa trẻ nhìn Hà Phục với ánh mắt tán thưởng. Dường như con giun bờm ngựa trên cổ cũng cảm thấy hứng thú với y, càng quấn lấy sít sao hơn.
Hà Phục hỏi: “Tại sao phải nuôi nhiều giun bờm ngựa như thế, có ích lợi gì cho mi?”
Đứa trẻ cười hì hì, “Vì ta cần một vật nuôi mạnh nhất. Đến khi đó, ta có thể khống chế tất cả mọi người, chiếm lấy Trà Thành này, thậm chí là làm bá chủ thế giới.”
“Mi còn quá nhỏ.” Hà Phục nói, “Một đứa trẻ bình thường đáng ra nên đến trường học tập, làm một bé ngoan.”
“Anh đang khuyên ra ta sao?” Đứa trẻ nói, “Anh cũng biết ta khác với người bình thường. Chúng ta là dị nhân từ khi sinh ra, nếu không thể khiến bản thân mạnh lên, vậy thì chúng ta chỉ có thể chờ bị thợ săn bắt giết.”
Ánh mắt Hà Phục trở nên sắc lạnh, “Thế nên mi bắt cóc cậu ấy?”
“Anh đang nói đến “chiếc chìa khóa” kia sao?” Đứa trẻ tỏ vẻ thắc mắc, “Ta thật sự không hiểu tại sao anh không ăn tươi hắn đi. Ăn thịt hắn rồi, có lẽ hôm nay anh đã chẳng bị ta vây hãm ở đây.”
“Quả nhiên là mi bắt cóc cậu ấy!” Hà Phục lớn tiếng hỏi, “Cậu ấy ở đâu?”
“Hắn là đồ ăn, đương nhiên phải ở nơi mà đồ ăn nên ở.” Đứa trẻ nói, “Ta nhốt hắn trong bếp.”
Hà Phục muốn quay người, y biết bếp của quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam nằm ở đâu, thế nhưng hiện tại y cũng không dám quay người. Chân y đã bị giun bờm ngựa quấn chặt từ lâu, chỉ cần động đậy một chút thôi, y sẽ thực sự biến thành vật chủ của giun bờm ngựa.
Thấy thế, đứa trẻ kia vui ra mặt, “Cha à, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Nếu cha muốn ăn, lát nữa con sẽ bảo mẹ nấu hắn thành món ngon bưng lên bàn để cha con mình cùng thưởng thức nhé. Nhưng mà trước đó cha phải nghe lời.”
Hà Phục không nhúc nhích. Y để mặc cho những con giun bờm ngựa bò lên người mình như phát điên.
Đứa trẻ vỗ tay một cái, toàn bộ giun bờm ngựa trên đùi Hà Phục đều bỏ đi. Những con giun bờm ngựa đen nhánh nhanh chóng lẩn vào bóng tối, căn phòng trở về với dáng vẻ ban đầu, không còn gì khác biệt ngoài hai thi thể đang nằm trên đất.
“Mẹ, kéo hai tên này vào cho Đại Hắc ăn đi.” Đứa trẻ khinh miệt nhìn hai cái xác, “Loài sinh vật đê tiện như con người có nằm mơ cũng không ngờ được sẽ có một ngày bọn chúng bị giun ăn thịt.”
Lương Ngẫu ngoan ngoãn đi về phía thi thể anh Hải và người thấp hơn kia. Ban đêm, quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam luôn mở cửa, mục đích nhằm chọn một “người cha” cho đứa trẻ này. Những “người cha” không phù hợp sẽ bị kéo vào bếp cho Đại Hắc ăn. Đại Hắc kia không phải chó mà là một con giun bờm ngựa dài hai mét. Lần đầu tiên trông thấy nó, Lương Ngẫu đã suýt nôn mửa.
Tại sao trên đời này lại tồn tại giống loài kinh tởm như thế kia chứ. Con giun bờm ngựa biến dị kia vặn vẹo thân mình trong cái tủ sắt như một con rắn. Nếu không bị nhốt trong tủ sắt, có lẽ nó đã ăn tươi nuốt sống thanh niên bị trói bên cạnh từ lâu.
Lương ngẫu kéo thi thể anh Hải vào phòng bếp. Cô ta mở cửa ra, ném cái xác vào trong chiếc tủ sắt đang nhốt Đại Hắc. Tiếp đó, cô ta đưa mắt nhìn căn phòng nhỏ tối đen theo bản năng, phải chăng thanh niên bị trói ở đó chính là Hình Đình mà Hà Phục đang muốn tìm?
Cô ta tiến lại gần căn phòng tối, trên cánh cửa có một ô nhỏ để quan sát tình hình bên trong.
“Tên kia mất tích rồi!”
Đứa trẻ lập tức lao vào bếp, mở cửa căn phòng tối ra, bên trong không một bóng người…
Cùng lúc đó, Hà Phục đến gần cửa phòng bếp, khóa chặt căn phòng này lại. Lương Ngẫu và đứa trẻ sửng sốt: “Không phải anh không thể cử động sao?”
Hà Phục nhếch môi cười: “Diễn xuất của ta tốt hơn mi nhiều.”
Nghe thế, đứa trẻ biết mình đã bị lừa. Tranh thủ khi Hà Phục chưa ra tay, nó vội vàng hô lên: “Ta biết hắn bị ai bắt đi!”
“Ai?” Hà Phục giơ tay phải lên, sợi tơ đỏ kia lại xuất hiện.
“Làm chút giao kèo đi.” Đứa trẻ nói, “Anh không được giết ta.”
Hà Phục trả lời: “Được.”
“Chủ quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam không chỉ có mình tôi. Ta chỉ là người hợp tác với gã đàn ông kia thôi. Ta bắt Hình Đình giúp gã, gã giúp ta vây khốn anh. Vừa rồi, khi bước vào, anh có ngửi thấy một mùi hương lạ không, chính mùi hương đó khiến anh không thể ra tay với ta.” Đứa trẻ nói. “Đã được một lúc lâu rồi, xem ra mùi hương kia không còn ảnh hưởng tới anh được nữa.”
Hà Phục cẩn thận ngẫm lại, hình như y thực sự đã ngửi thấy một luồng hương lạ khi vừa nấp ra đằng sau cái tủ gỗ. Chẳng qua khi ấy y không suy nghĩ quá nhiều, bây giờ đứa trẻ nhắc đến y mới nhận ra. Chắc hẳn sức mạnh của y bị biến đổi chính vào thời điểm ấy.
“Kẻ kia tên gì?” Hà Phục tra hỏi.
“Ta không biết. Ta chưa từng gặp mặt gã.” Đứa trẻ trả lời. “Người khác đều gọi anh ta là ông chủ Thiện.”
“Họ Thiện?”
“Hẳn là thế.” Đứa trẻ nói tiếp, “Ta tưởng rằng anh ta bắt tay với ta vì muốn khống chế cả Trà Thành này, về sau ta mới phát hiện anh ta thực ra không phải dị nhân. Anh ta là một người bình thường đã bị cải tạo.”
“Ồ?” Hà Phục rơi vào trầm tư. Người bị cải tạo bắt Hình Đình đi, vậy thì mục đích của gã không phải là ăn thịt Hình Đình. “Chiếc chìa khóa” Hình Đình chỉ có tác dụng với dị nhân, đối với con người, hắn chẳng là gì hết.
Đứa trẻ tiếp tục truy hỏi Hà Phục: “Anh muốn tìm ra hắn là vì anh muốn ăn thịt hắn sao?”
Vừa dứt lời, cửa chính của quán cà phê phía sau lưng Hà Phục bị người ta phá tung. Dương Minh Trăn dẫn cảnh sát xông vào.
Hà Phục mỉm cười, cuối cùng người này cũng tới.
“Hà Phục, anh không sao chứ?” Dương Minh Trăn chạy tới bên cạnh Hà Phục, thấy sắc mặt Hà Phục trắng bệch như tờ giấy. Da y vốn đã trắng, giờ lại càng trắng hơn, hệt như quỷ.
Pháp y Úc Thung đứng cạnh Dương Minh Trăn thấy Hà Phục liền kích động như thấy thần tiên: “Anh chính là người bạn thần kỳ của đội trưởng Dương đúng không? Chào anh, tôi là Úc Thung, rất vui vì được gặp anh.”
Úc Thung đưa tay ra, Hà Phục liếc nhìn anh ta, gương mặt vẫn mang nét cười thản nhiên. Y ôn hòa lịch thiệp chào một câu nhưng không bắt tay.
Úc Thung còn muốn nói thêm gì đó nhưng Hà Phục đã lên tiếng nói chuyện với Dương Minh Trăn trước: “Cảnh sát Dương, tôi tìm được hung thủ sau màn giúp cậu rồi. Tôi đã đồng ý sẽ không giết nó. Vậy nên tiếp theo đây, mạng của nó nằm trong tay cậu, tùy cậu xử trí.”
Dương Minh Trăn gật đầu: “Được.”
“Trong kia có một con giun bờm ngựa dài hai mét. Nếu các cậu muốn vào trong bắt phạm nhân, tôi đề nghị nên tấn công bằng lửa.”
Hà Phục nói xong, đứa trẻ bị nhốt trong bếp phẫn nộ hét lên: “Đồ lừa đảo!”
Hà Phục mỉm cười: “Mi còn nhỏ lắm, lời người lớn nói không tin được đâu.”
Nói xong câu đó, Hà Phục định rời đi, Dương Minh Trăn cản y lại, hỏi y đi đâu. Hà Phục ngoảnh lại nói với Dương Minh Trăn: “Phải giữ người phụ nữ kia sống, tôi có chuyện cần hỏi cô ta,”
Thấy Hà Phục rời đi, Dương Minh Trăn hét to: “Anh đi đâu? Cần tôi đi cùng không?”
“Không cần.” Hà Phục quay lưng về phía hắn, “Tôi sẽ trở về sớm thôi.”
Cửa quán cà phê mở tung, ánh trăng chiếu lên người y, khiến cái bóng y kéo dài lê thê về phía sau.
Dương Minh Trăn nhìn y, chợt cảm thấy người này thật cô đơn. Y luôn từ chối ý tốt của người khác, lựa chọn rời đi một mình.
Úc Thung nhìn theo bóng Hà Phục, thấp giọng nói chuyện với Dương Minh Trăn: “Đội trưởng, hình như bạn của anh bị ốm, sắc mặt anh ấy trông tệ quá.”
Ra khỏi quán cà phê, sau khi bước qua góc ngoặt, Hà Phục bất thình lình quỳ rạp xuống đất.
Y nâng tay phải lên. Vừa rồi y cố tình ép tơ đỏ phải vươn dài ra để đe dọa đứa trẻ, thực ra cơ thể y vẫn chưa hồi phục.
Trên cánh tay phải, những hoa văn hình vảy cá màu nâu phủ kín làn da trắng trẻo, trông cực kỳ gai người dưới ánh trăng.
Phải tìm được Hình Đình ngay lập tức, không thì mọi nỗ lực sẽ uổng phí.
Y vịn vào tường, chầm chậm đi về tiệm cá Số 7.