Tiệm Cá Số 7 Thất Hào Ngư Quán

Chương 22: Nấm mộ gia đình 2

Phần 3: Nấm mộ gia đình

Chương 22

Hà Phục nhìn Hình Đình đang chơi với mèo, bất chợt hỏi: “Cậu vừa gặp ai?”

Hình Đình trả lời mà không thèm ngẩng đầu lên: “Một người bạn cũ.”

Nói xong, hắn cảm thấy chuyện Tiết Lệnh Thăng gặp phải rất kỳ lạ, bèn ngẩng đầu mỉm cười hỏi Hà Phục: “Anh có tin có người bỗng nhiên mất trí nhớ không? Kiểu là bỗng nhiên quên hết chuyện liên quan đến bản thân mình ấy.”

“Hửm?” Hà Phục mỉm cười nhìn Hình Đình như đang chờ hắn kể hết đầu đuôi câu chuyện.

Hình Đình hào hứng lắm rồi, hắn bắt đầu kể lại câu chuyện của Tiết Lệnh Thăng, “Người bạn cũ tôi mới gặp tên Tiết Lệnh Thăng, người đó từng giúp đỡ tôi. Anh ấy kể với tôi rằng anh ấy bị mất trí nhớ, đột nhiên quên hết những chuyện liên quan đến cuộc sống của mình. Thậm chí anh ấy không nhớ được cả việc mình đã kết hôn, về nhà nhìn thấy vợ mà lại tưởng kẻ trộm đột nhập.”

Tiếp đó, Hình Đình nói chi tiết mọi chuyện về Tiết Lệnh Thăng cho Hà Phục nghe.

Nét mặt Hà Phục vẫn rất bình thản, khóe môi hơi nhếch lên thành nụ cười mỉm thương hiệu của y.

“Người kia không phải vợ anh ta.” Hà Phục nói, “Đó chẳng qua là “nấm mộ gia đình” thôi.”

Hình Đình kinh ngạc: “Nấm mộ gia đình gì cơ?”

“Thời cổ đại, có một số nghệ nhân làm rối sẽ chọn con rối gỗ ưng ý nhất mình từng tạo ra để kết hôn rồi ngủ chung phòng bảy đêm. Sau đó, nghệ nhân làm rối sẽ cưới được một cô vợ thật sự còn cô vợ bằng rối gỗ kia sẽ bị vứt bỏ. Rối gỗ hấp thụ được hơi thở của con người, lâu ngày sẽ sinh ra linh hồn, sau lại hóa thành oán linh vì bị vứt bỏ. Những cô rối gỗ đó sẽ tìm cách tạo ra gia đình của riêng mình.”

“Rối gỗ diện mạo xinh đẹp sẽ hóa thành hình dáng con người quyến rũ những người trẻ tuổi còn độc thân để tạo nên một gia đình hoàn hảo. Nhưng thứ này cũng không phải gia đình thực sự mà chỉ là một nấm mồ chôn đội lốt gia đình, thế nên loại oán linh này có một tên gọi đặc biệt khác, “nấm mộ gia đình”.”

Hà Phục nói xong, Hình Đình đứng phắt dậy muốn ra ngoài.

“Cậu đi đâu?” Hà Phục hỏi.

Hình Đình sốt ruột nói, “Tôi phải đi cứu anh ấy. Tiết Lệnh Thăng từng giúp đỡ tôi, tôi phải giúp anh ấy.”

Ngón tay trắng mịn của Hà Phục day trên trán, trông y có vẻ hơi mệt mỏi, “Không được đâu, theo những gì cậu kể, tôi dám khẳng định anh ta đã đắm chìm trong nấm mộ gia đình đó hơn mười ngày rồi.”

“Vậy sẽ thế nào?” Hình Đình quay lại, nhìn Hà Phục.

Hà Phục ngẩng đầu, nhìn Hình Đình bằng đôi mắt trong veo. Y nhếch môi cười: “Anh ta sẽ có con.”

“Gì cơ?” Hình Đình kinh ngạc, “Sao mà rối gỗ với con người đẻ con được! Phi lý quá.”

“Đúng là phi lý, vậy nên đứa trẻ kia không phải con anh ta.” Hà Phục nói, “Mỗi khi tạo ra cô dâu rối gỗ, nghệ nhân sẽ khoét rỗng bụng chúng, nhét vào trong một con rối gỗ nhỏ hơn. Rối gỗ nhỏ kia sẽ biến thành con của họ. Vậy nên bạn của cậu sẽ có một đứa con, giống như đang trải nghiệm cả cuộc đời con người từ khi kết hôn đến sinh con rồi nhiều năm trôi qua sẽ…”

“Chết.”

Một từ cực kỳ đơn giản cuối cùng đã khái quát hết cuộc đời một người.

“Ai rồi cũng sẽ chết, chẳng qua thời điểm chết của Tiết Lệnh Thăng sẽ đến sớm hơn rất rất nhiều, tốc độ già cả của anh ta cũng cực kỳ nhanh.”

Hình Đình cảm thấy khó lòng nào chấp nhận nổi, “Thật không công bằng, anh Tiết là một người tốt.”

Hà Phục đáp lại bằng một nụ cười mỉm, “Trên đời này có rất nhiều người tốt nhưng không một ai có thể tự lựa chọn cái chết của bản thân.”

“Thế nhưng anh ấy cũng không đáng bị thứ yêu quái kia tra tấn đến chết!” Hình Đình khá tức giận, hắn cảm thấy Hà Phục thực sự là một kẻ coi mạng người như cỏ rác.

“Yêu quái à?” Hà Phục khẽ cười, “Cũng không hắn đâu. Theo quan điểm của tôi, chuyện này chưa chắc đã là xấu đối với Tiết Lệnh Thăng.”

Y khép mắt lại như đang chiêm nghiệm một câu chuyện rất thú vị, cảm thán: “Dù sao anh ta ở cái tuổi hai mươi tám này cũng cực kỳ khao khát có được một gia đình. Vợ đẹp trong tay, con ngoan bên cạnh, chỉ sống ít đi vài năm thôi, có khi vẫn là một chuyện may mắn với anh ta,”

“Đúng là không thể nói chuyện phải trái với anh!” Hình Đình ném con mèo đen vào lòng y, bỏ ra khỏi tiệm cá Số 7.

Hà Phục mở mắt ra, nhìn mèo đen trong lòng mình.

“Meo này, người kia rất ngốc đúng không?”

“Thừa biết có những việc chẳng thể cứu vãn nhưng vẫn nhất quyết đâm đầu vào.”

Mèo đen miễn cưỡng “meow” một tiếng trả lời.

Hà Phục mỉm cười: “Ngốc, thực ra cũng là một điều rất hạnh phúc. Tiếc là ta không có thời gian để lĩnh hội loại hạnh phúc cấp thấp này.”

Y đứng dậy, bước về phía bể cá. Trong bể còn lại sáu con cá, chúng sợ hãi trốn vào những hốc đá của những hòn giả sơn, chờ đợi hành động tiếp theo của Hà Phục.

Y vươn tay ra, nhẹ nhàng áp lên lớp kính. Sợi tơ đỏ trong lòng bàn tay chẳng biết sao đã nhạt đi rất nhiều, không còn đỏ tươi như trước nữa.

“Mấy ngày không gặp, chính ra cậu ấy nuôi bọn mi rất ổn.” Giọng Hà Phục khá trầm. “Ta không muốn truy cứu chuyện Ảnh Ngư bỏ trốn, kết cục của tên đó thảm hại hơn bọn mi nhiều. Đội trưởng đội cảnh sát, Dương Minh Trăn, bắt tên đó về cục cảnh sát, chẳng bao lâu nữa sẽ có người tới nghiên cứu quái vật. Đến lúc đó, Ảnh Ngư sống hay chết, ta không can thiệp được.”

Sáu con cá sợ sệt quẫy đuôi như đang cầu xin sự tha thứ.

Hà Phục nói: “Tốt hơn hết, bọn mi nên ngoan ngoãn một chút. Sắp đến tháng mười rồi, thợ săn sẽ bắt đầu đi săn.”

Tháng mười chính là tháng đáng sợ nhất đối với dị nhân. Vào thời điểm này, sức mạnh của bọn họ yếu nhất, là thời cơ tuyệt vời để thợ săn hoạt động.

Sở dĩ bây giờ Hà Phục suy yếu như vậy thế là vì y cũng sợ tháng mười sao?

Sáu con cá dáo dác nhìn nhau, kẻ không gì không làm được kia mà cũng có lúc phải sợ sệt ư?

Tiết Lệnh Thăng đi quanh chợ vài vòng, cuối cùng quyết định mua một con cá đem về. Nếu ông trời đã ban cho hắn một cô vợ xinh đẹp dịu dàng, vậy đó chính là phước phận của hắn. Khi trước hắn mong mỏi bao lâu mà chưa cầu được một mối duyên, giờ gặp được rồi thì sao lại sợ?

Nhìn con cá trắm cỏ đang xách, hắn định bụng sẽ nấu cho Lương Ngẫu món cá sốt cay cô thích nhất. Chẳng phải mấy hôm trước Lương Ngẫu cứ bảo muốn ăn còn gì.

Mang theo thức ăn ngon, Tiết Lệnh Thăng trở về nhà mình. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, mở cánh cửa kia ra, có lẽ hôm nay Lương Ngẫu cũng đang ở trong nhà nấu ăn chờ hắn tan làm trở về nhỉ?

Thế nhưng hắn lại sợ đến mức không dám đẩy cửa bước vào.

Hắn đứng ngoài cửa, cố nặn ra một nụ cười. Ngay khi vừa mở cửa, một người chợt lao thẳng vào lòng hắn.

“Bố ơi, cuối cùng bố về rồi!”

Tiết Lệnh Thăng cúi xuống nhìn, đó là một bé trai trắng trẻo bụ bẫm trông rất đáng yêu. Chỉ có điều, hắn chưa từng gặp cậu bé này.

“Cháu gọi chú là gì cơ?” Tiết Lệnh Thăng khá ngạc nhiên.

Cậu bé ngẩng đầu, bạnh hàm: “Bố, đến cả con mà bố cũng quên sao?”

Tiết Lệnh Thăng càng hoang mang hơn. Hắn cúi xuống nhìn cậu bé, “Chú có con bao giờ chứ? Cậu bạn nhỏ, cháu chắc chắn mình không đi nhầm nhà chứ?”

Cậu bé tủi thân sắp khóc luôn rồi, bèn chạy thẳng vào bếp kéo Lương Ngẫu đang tất bật nấu nướng ra kể tội: “Mẹ ơi, bố không cần con nữa. Bố bảo con đi nhầm nhà, hu hu hu…”

Cậu bé khóc nức nở, trông thương vô cùng.

Lương Ngẫu quay lại ôm con, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu bé: “Minh Minh ngoan, bố chỉ đùa con thôi. Hôm nay là sinh nhật tám tuổi của con, bố muốn đùa cho con vui ấy mà. Con nhìn kìa, bố mua cá con thích ăn nhất, còn có cả đồ ngọt nữa.”

Bé trai ngoảnh sang nhìn những thứ Tiết Lệnh Thăng đang xách trên tay, quả nhiên có đồ ngọt của tiệm Từ Ký cậu thích nhất. Cậu chạy tới ôm lấy eo Tiết Lệnh Thăng, “Bố yêu Minh Minh nhất! Minh Minh cũng yêu bố nhất!”

Cậu bé cầm lấy món ngọt Tiết Lệnh Thăng mang về, Tiết Lệnh Thăng vội nói: “Đó là mua cho mẹ con…”

Nghe thấy thế, hai má Lương Ngẫu đỏ bừng lên, cô nói với vẻ thẹn thùng: “Anh Thăng, em cứ tưởng sau khi mất trí nhớ anh sẽ lạnh nhạt với em cơ, hóa ra anh vẫn quan tâm em như vậy.”

Thấy nụ cười của Lương Ngẫu, hắn như bị hớp hồn. Vợ của hắn ấy à, dịu dàng hiền thục, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, đúng là một nửa hoàn hảo.

Hắn bước tới, ôm Lương Ngẫu vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô.

Nếu đây là một giấc mơ, hắn mong rằng giấc mơ này sẽ mãi mãi không kết thúc.

Hắn ôm cô, không nói được những lời đường mật, chỉ nhỏ giọng hỏi một câu: “Kia thật sự là con của chúng ta ư? Sao đã lớn vậy rồi…”

Lương Ngẫu khẽ cười: “Đúng vậy, hôm nay vừa tròn tám tuổi. Tên của con chính là do anh đặt mà.”

“Tên là gì?”

“Địch Minh, Tiết Địch Minh.”

Tiết Lệnh Thăng mỉm cười, nói: “Đúng là một cái tên rất hay.”

Bữa tối bắt đầu, cả nhà vui vẻ quây quần bên bàn cơm. Tiết Địch Minh đáng yêu kéo tay Tiết Lệnh Thăng và Lương Ngẫu, cười tít mắt: “Con ước ngày nào bố mẹ cũng tổ chức sinh nhật cho con! Minh Minh sẽ là người hạnh phúc nhất trần đời!”

“Được.” Hai vợ chồng cưng chiều xoa đầu Tiết Địch Minh rồi mỉm cười với nhau.

Ban đêm, sau khi rửa mặt xong, Tiết Lệnh Thăng nhìn bản thân trong gương. Không ngờ trên mặt hắn đã xuất hiện vài nếp nhăn, thậm chí mái tóc đen bóng cũng đã điểm vài sợi bạc.

“Mình đã già rồi sao?” Tiết Lệnh Thăng hết sức kinh ngạc. Rõ ràng hắn mới hai mươi tám tuổi, tại sao lúc này lại trông như đã bốn mươi?

Lương Ngẫu vừa tắm rửa xong. Bước ra khỏi phòng tắm, cô nhẹ nhàng ôm eo Tiết Lệnh Thăng.

“Anh yêu à, anh đã ba mươi sáu tuổi rồi.”

Khoảnh khắc đó, cái cốc Tiết Lệnh Thăng đang cầm trên tay rơi thẳng xuống đất.

Hắn đã già đi tám tuổi chỉ trong một ngày…

Hóa ra đây là cái giá để có con sao?