Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên
Chương 40: Người yêu
Tạ Yến Hồng luôn biết ngoại hình của người Hồ khác hẳn người Hán, y rất thích ngắm con ngươi màu hổ phách của Trường Ninh, đôi mắt hắn tựa như loại rượu màu hổ phách thượng hạng đựng trong chén lưu ly. Y cũng rất thích mái tóc xù xù hơi xoăn của Trường Ninh, mềm mại vừa phải. Y còn thích cả sống mũi thẳng tắp của hắn, ở giữa nhô lên một cái bướu lạc đà nho nhỏ và một hạt nốt ruồi nhỏ xíu, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.
Trường Ninh vừa nhìn liền biết là hậu đại của người Hán thông hôn với người Hồ, không giống như Ô Lan là người Hồ thuần chủng. Màu mắt của nàng càng nhạt hơn, ngũ quan sắc sảo, môi nở nang, tóc đen dày búi cao, không trang điểm son phấn cũng không đeo bất kỳ trang sức gì, một khuôn mặt mộc đón ánh trăng thật giống với một đóa hoa quỳnh lặng lẽ nở giữa đêm tối.
Không phải Tạ Yến Hồng chưa từng gặp qua mỹ nhân, Ngọc Chi xinh đẹp nức tiếng Đào Hoa Động, trưởng nữ của Thái tử là Thanh Hà quận chúa dung mạo xuất chúng nhất tông thất, y đều đã diện kiến. Đẹp thì đúng là đẹp, nhưng Ô Lan lại không giống các nàng. Nhìn thấy Ô Lan người ta liền nghĩ ngay đến đàn dê bò dưới ánh trăng ngoài thảo nguyên, nghĩ đến hoa diên vĩ, nghĩ đến tuyết liên và đỉnh Âm Sơn quanh năm tuyết phủ.
Trường Ninh lại trao đổi vài câu Hồ ngữ với nàng, có lẽ là giới thiệu Tạ Yến Hồng. Ô Lan chớp hàng lông mi dày rậm, mỉm cười với Tạ Yến Hồng rồi tiến lại gần muốn đỡ y. Tạ Yến Hồng không dám, vội nén đau lùi ra sau một bước ý nói mình không sao.
Ô Lan lại quấn khăn trùm đầu lên, đoạn chỉ về một phương hướng.
Tạ Yến Hồng không hiểu bèn tiến đến gần Trường Ninh. Không chờ y hỏi, hắn đã lên tiếng: “Ngươi đi trước cùng nàng đi, để ta dắt ngựa tới.”
Hắn tin Trường Ninh nhưng không tin Ô Lan lai lịch không rõ, kiên trì muốn đứng yên chờ Trường Ninh cùng đi. Ô Lan cũng không thúc giục mà đứng một bên quan sát. Nàng nghiêng đầu nhìn đến là thoải mái, hai người không thông ngôn ngữ, Tạ Yến Hồng vừa nhìn nàng liền cười, cười tươi đến mức y không biết nên đứng tư thế nào mới tốt.
Chỉ một lát sau Trường Ninh đã dắt ngựa tới. Ô Lan đi trước dẫn đường, Trường Ninh ở phía sau thì thầm giải thích cho Tạ Yến Hồng nghe: “Nhà Ô Lan là người dân tộc Khương, là láng giềng của nhà chúng ta ở quan ngoại, không biết vì sao lại đặt chân đến nơi này. Chờ lát nữa đến nơi an toàn sẽ nghe nàng kể chi tiết hơn.”
Xem ra quan ngoại cũng không yên ổn, Trường Ninh không khỏi lo lắng cho ngoại công và A Dương, sắc mặt trở nên nặng nề. Trái tim Tạ Yến Hồng cũng trầm xuống theo, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Trường Ninh, được hắn trở tay nắn bóp ngược lại.
Ô Lan dẫn theo bọn họ vòng qua thôn trang đổ nát thê lương đi tới vùng phụ cận, nơi đó xuất hiện ánh lửa lập lòe, đi sâu vào trong quả thật là có người đốt lửa. Xung quanh đống lửa dựng mấy cái lều vải, có hơn mười người ăn mặc tương tự như Ô Lan cùng ngồi quây quần bên nhau.
Thấy có người tới, bọn họ đồng loạt cảnh giác đứng dậy cầm theo vũ khí. Trông rõ là Ô Lan trở về còn dắt theo cả Trường Ninh, ai nấy đều kinh ngạc buông vật trên tay xuống. Tạ Yến Hồng nương ánh lửa mà quan sát mặt mày bọn họ, tất cả đều là người Hồ, nếu không đoán sai thì hẳn cũng là người nhà của Ô Lan.
Tạ Yến Hồng đón lấy ánh mắt tò mò của tất cả mọi người, chỉ biết rụt rè theo sau Trường Ninh, nghe hắn dùng Hồ ngữ trao đổi với bọn họ.
Ô Lan ngồi ngay bên cạnh nhét vào tay y một món đồ, cúi đầu nhìn xuống mới biết là một miếng thịt khô cứng ngắc, không biết là thịt gì. Ô Lan thấy y do dự bèn dựng hai ngón út đưa lên đỉnh đầu, miệng phát ra hai tiếng “Ùm bò” rồi bật cười nhìn y chằm chằm. Tạ Yến Hồng hiểu ý gật đầu, đoạn im lặng ngoan ngoãn ngồi gặm miếng thịt bò khô.
Tạ Yến Hồng không nghe hiểu Hồ ngữ, chỉ có thể quan sát biểu cảm và thái độ, sắc mặt mọi người ở đây đều không thoải mái, nặng nề hoặc u sầu không yên, chỉ có mình Ô Lan là vẫn treo ý cười trên mặt.
Ước chừng một khắc sau mọi người mới trao đổi xong.
Thịt khô quá cứng, Tạ Yến Hồng chỉ gặm được một mẩu mà quai hàm đã mỏi nhừ. Thế nhưng Ô Lan cứ nhìn mãi làm y ngượng ngùng không dám không ăn, chỉ đến khi Trường Ninh rảnh rỗi để ý đến, y mới thở phào nhẹ nhõm không gặm nữa.
Đêm đã rất khuya, Ô Lan và người nhà vào lều nghỉ ngơi, để lại đống lửa ấm áp và màn đêm yên tĩnh cho hai người.
Trường Ninh vừa suy tư vừa kể: “Bọn họ nói, mùa thu năm nay, khi ngọn cỏ ngoài thảo nguyên vừa ngả vàng thì họ Hộc Luật đã thống nhất hết mấy bộ tộc lân cận, bắt đầu diệt trừ các phe đối lập. Nhà Ô Lan không muốn bị người Địch cướp bóc nên bắt đầu di chuyển. Có điều mùa đông năm nay quá lạnh, tuyết dày chặn núi không có đường nào dễ đi, chỉ có thể tạm thời nhập quan trốn tránh mấy ngày. Chờ đến đầu xuân, bọn họ sẽ đi dọc theo dãy Kỳ Liên về phía tây, tìm một chỗ cây cỏ tươi tốt tránh khỏi người Địch.”
Tạ Yến Hồng vội hỏi: “Vậy người nhà của ngươi…”
Trường Ninh lắc đầu, “Trước khi bọn họ xuất phát thì a công và A Dương đã rời đi rồi, không biết đi về hướng nào.”
“Thôn trang này thì sao?”
“Ô Lan nói, lúc bọn họ đến nơi thì trong thôn đã không còn ai, có lẽ là bị người Địch cướp bóc sạch sẽ.”
Tạ Yến Hồng vội kêu lên: “Vậy ngày mai chúng ta lập tức xuất phát, đi tìm người nhà ngươi đi.”
Y gấp gáp đến độ hận không thể xuất phát ngay lúc này, một đường chạy băng băng vượt núi. Trường Ninh nhìn mà hơi buồn cười, khóe môi cong cong lên, nhưng bởi vì bình thường rất ít cười nên môi chỉ hơi cong một chút đã mất tự nhiên hạ xuống. Hắn nói: “Đường không dễ đi, không thể tìm, chờ đến đầu xuân rồi tính tiếp.”
Tạ Yến Hồng ngoan ngoãn gật đầu.
“Chúng ta cũng nghỉ chân ở đây đi, nhà ta và nhà Ô Lan làm láng giềng đã mười mấy năm, rất tin tưởng lẫn nhau.”
Tạ Yến Hồng tiếp tục gật đầu.
“Bọn họ nhường cho chúng ta một chiếc lều vải, khuya rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
Tạ Yến Hồng vẫn gật đầu, lần này mới gật hai cái đã dừng lại, khó xử đưa miếng thịt khô cho Trường Ninh xem, thì thầm nói: “Cứng quá, ăn không hết…”
Trường Ninh im lặng tiếp nhận, sau đó gặm hai ba lần đã gặm xong.
Lều vải không lớn nhưng đủ cho hai người cùng ngủ, bởi vì được dựng tạm thời nên lều trông khá đơn sơ, chất vải rất dày ngăn cách hết khí lạnh bên ngoài, khoanh ra được một khoảng không ấm áp. Tạ Yến Hồng tò mò sờ soạng một góc vải lông nhét trong góc, màu sắc thuần trắng, sờ vào hơi thô ráp nhưng rất dày chắc.
“Đây là lông con gì vậy?” Tạ Yến Hồng hỏi.
“Lạc đà trắng, cực kỳ ấm.”
Trường Ninh nói xong liền vén lều đi ra ngoài. Tạ Yến Hồng không hỏi hắn đi đâu, chính y cũng đang nghĩ cách né tránh hắn để lén cởi quần kiểm tra. Cú đá vừa rồi của Ô Lan quá mạnh, y đi đường bị cọ xát đau thấu trời, chỉ là quá xấu hổ nên mới cố gắng chịu đựng.
Không phải bị đá hỏng rồi chứ!
Tạ Yến Hồng lén lút trốn trong góc lều cởi quần xem. Ánh sáng trong lều quá tù mù không nhìn thấy gì, nhưng hình như vẫn nhìn ra chút vệt đỏ mơ hồ.
Y vừa tính toán kéo quần lên thì Trường Ninh trở lại.
Tạ Yến Hồng luống cuống tay chân không kịp mặc bèn đắp vội quần lên trên, hấp tấp nói: “Không có gì… ta chỉ…”
Trường Ninh ngắt lời: “Bị thương?”
“Không, không có…”
“Để ta nhìn xem.”
Chỗ đó làm sao xem được, Tạ Yến Hồng sốt ruột thụt lùi về sau mấy tấc, vội vàng xua tay đỏ mặt nói: “Không cần xem không cần xem, không sao cả.”
Mặt Trường Ninh không biểu cảm nhìn qua cực kỳ nghiêm túc, hắn thật sự sợ Tạ Yến Hồng bị thương.
Tạ Yến Hồng kiên trì nói: “Thật sự không sao mà.”
Trường Ninh nhìn y một lát, cuối cùng đành thỏa hiệp: “Được.”
“Ngươi có thể…” Tạ Yến Hồng quẫn bách nói, “Xoay người đi, để ta mặc quần vào đã.”
Trường Ninh dứt khoát đi ra ngoài.
Tạ Yến Hồng nhanh chóng mặc quần vào, nghĩ tới nghĩ lui chung quy vẫn không có mặt mũi gọi Trường Ninh trở về. Y đành trải tấm da lông lạc đà trắng ra, lấy trường đao Trường Ninh đặt ngang dưới đất làm gối đầu rồi nghiêng người nằm xuống, hai mắt nhắm chặt mà lỗ tai vẫn dựng thẳng.
Qua một hồi lâu, Tạ Yến Hồng mới nghe được tiếng Trường Ninh quay vào.
Trường Ninh nhẹ nhàng xốc tấm vải lên ngủ bên cạnh Tạ Yến Hồng. Hai người dựa vào nhau rất gần, đắp vải lông lên càng thêm ấm sực. Tạ Yến Hồng nhẹ nhàng dịch ra sau một chút dựa hẳn vào ngực Trường Ninh, đoạn thỏa mãn thở dài một tiếng.
“Vậy ngươi và Ô Lan xem như thanh mai trúc mã nhỉ?” Đột nhiên y hỏi.
Trường Ninh “Ừ” một tiếng, không nói gì thêm.
Tạ Yến Hồng không buồn ngủ, y nhìn lên vách lều vải, nhất thời không mô tả được cảm xúc trong lòng lúc này.
Thân thế của Trường Ninh vốn khó bề nói rõ nhưng vẫn luôn đi theo bên người che chở y. Hiện giờ Tạ Yến Hồng mới đột nhiên nhận ra hắn không phải chui ra từ tảng đá, hắn cũng có người thân bạn bè, thậm chí có cả thanh mai trúc mã, mà bản thân y hiện giờ chỉ còn mỗi mình hắn.
Tạ Yến Hồng cảm thấy mờ mịt, không biết Trường Ninh nghĩ thế nào về mình?
Còn y, y lại nghĩ thế nào về hắn?
Tạ Yến Hồng gặp qua không ít cặp đôi yêu nhau, cha mẹ y tôn trọng nhau như khách, mấy chục năm như một ngày. Sức khỏe mẹ không tốt, cha đi hỏi thăm danh y khắp nơi, tìm đủ loại phương thuốc, mỗi một phương thuốc đại phu kê ông ấy đều cẩn thận kiểm tra qua một lần, sợ xảy ra chuyện gì bất cẩn không may.
Đại ca đại tẩu của y cũng là phu thê ân ái có tiếng trong kinh. Vào mùa xuân tháng ba đạp thanh ở Kim Minh Trì, hai người gặp nhau bên bờ hồ liễu rủ. Lụa mỏng trên đấu lạp của Chương Ngọc Anh bị gió xuân bất ngờ thổi bay, Tạ Nguyệt Lộ chỉ một thoáng kinh hồng đã đỏ bừng từ mặt xuống cổ, không bao lâu sau thì hai nhà hỉ kết liên lý. Đôi nhạn sống trong lễ đính hôn là do Tạ Nguyệt Lộ đích thân ra đồng cỏ lau ngoài thành rình bắn, hắn vốn không thiện cưỡi ngựa bắn cung, tốn rất nhiều sức lực mới bắt được một đôi nhạn sống này. Lúc đó Tạ Yến Hồng còn cười trêu, Tạ Nguyệt Lộ sầm mặt nghiêm túc nói, chim nhạn là loài chim tượng trưng cho trung trinh.
Tạ Yến Hồng gặp qua nhiều cặp đôi như vậy, nhưng không có một đôi người yêu nào là nam với nam.
Nghĩ đến đây, mặt y lại đỏ muốn bốc cháy.
Y và Trường Ninh có thể xem như người yêu sao?Lời tác giả:
Đẩy loveline chút xíu
Trường Ninh vừa nhìn liền biết là hậu đại của người Hán thông hôn với người Hồ, không giống như Ô Lan là người Hồ thuần chủng. Màu mắt của nàng càng nhạt hơn, ngũ quan sắc sảo, môi nở nang, tóc đen dày búi cao, không trang điểm son phấn cũng không đeo bất kỳ trang sức gì, một khuôn mặt mộc đón ánh trăng thật giống với một đóa hoa quỳnh lặng lẽ nở giữa đêm tối.
Không phải Tạ Yến Hồng chưa từng gặp qua mỹ nhân, Ngọc Chi xinh đẹp nức tiếng Đào Hoa Động, trưởng nữ của Thái tử là Thanh Hà quận chúa dung mạo xuất chúng nhất tông thất, y đều đã diện kiến. Đẹp thì đúng là đẹp, nhưng Ô Lan lại không giống các nàng. Nhìn thấy Ô Lan người ta liền nghĩ ngay đến đàn dê bò dưới ánh trăng ngoài thảo nguyên, nghĩ đến hoa diên vĩ, nghĩ đến tuyết liên và đỉnh Âm Sơn quanh năm tuyết phủ.
Trường Ninh lại trao đổi vài câu Hồ ngữ với nàng, có lẽ là giới thiệu Tạ Yến Hồng. Ô Lan chớp hàng lông mi dày rậm, mỉm cười với Tạ Yến Hồng rồi tiến lại gần muốn đỡ y. Tạ Yến Hồng không dám, vội nén đau lùi ra sau một bước ý nói mình không sao.
Ô Lan lại quấn khăn trùm đầu lên, đoạn chỉ về một phương hướng.
Tạ Yến Hồng không hiểu bèn tiến đến gần Trường Ninh. Không chờ y hỏi, hắn đã lên tiếng: “Ngươi đi trước cùng nàng đi, để ta dắt ngựa tới.”
Hắn tin Trường Ninh nhưng không tin Ô Lan lai lịch không rõ, kiên trì muốn đứng yên chờ Trường Ninh cùng đi. Ô Lan cũng không thúc giục mà đứng một bên quan sát. Nàng nghiêng đầu nhìn đến là thoải mái, hai người không thông ngôn ngữ, Tạ Yến Hồng vừa nhìn nàng liền cười, cười tươi đến mức y không biết nên đứng tư thế nào mới tốt.
Chỉ một lát sau Trường Ninh đã dắt ngựa tới. Ô Lan đi trước dẫn đường, Trường Ninh ở phía sau thì thầm giải thích cho Tạ Yến Hồng nghe: “Nhà Ô Lan là người dân tộc Khương, là láng giềng của nhà chúng ta ở quan ngoại, không biết vì sao lại đặt chân đến nơi này. Chờ lát nữa đến nơi an toàn sẽ nghe nàng kể chi tiết hơn.”
Xem ra quan ngoại cũng không yên ổn, Trường Ninh không khỏi lo lắng cho ngoại công và A Dương, sắc mặt trở nên nặng nề. Trái tim Tạ Yến Hồng cũng trầm xuống theo, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Trường Ninh, được hắn trở tay nắn bóp ngược lại.
Ô Lan dẫn theo bọn họ vòng qua thôn trang đổ nát thê lương đi tới vùng phụ cận, nơi đó xuất hiện ánh lửa lập lòe, đi sâu vào trong quả thật là có người đốt lửa. Xung quanh đống lửa dựng mấy cái lều vải, có hơn mười người ăn mặc tương tự như Ô Lan cùng ngồi quây quần bên nhau.
Thấy có người tới, bọn họ đồng loạt cảnh giác đứng dậy cầm theo vũ khí. Trông rõ là Ô Lan trở về còn dắt theo cả Trường Ninh, ai nấy đều kinh ngạc buông vật trên tay xuống. Tạ Yến Hồng nương ánh lửa mà quan sát mặt mày bọn họ, tất cả đều là người Hồ, nếu không đoán sai thì hẳn cũng là người nhà của Ô Lan.
Tạ Yến Hồng đón lấy ánh mắt tò mò của tất cả mọi người, chỉ biết rụt rè theo sau Trường Ninh, nghe hắn dùng Hồ ngữ trao đổi với bọn họ.
Ô Lan ngồi ngay bên cạnh nhét vào tay y một món đồ, cúi đầu nhìn xuống mới biết là một miếng thịt khô cứng ngắc, không biết là thịt gì. Ô Lan thấy y do dự bèn dựng hai ngón út đưa lên đỉnh đầu, miệng phát ra hai tiếng “Ùm bò” rồi bật cười nhìn y chằm chằm. Tạ Yến Hồng hiểu ý gật đầu, đoạn im lặng ngoan ngoãn ngồi gặm miếng thịt bò khô.
Tạ Yến Hồng không nghe hiểu Hồ ngữ, chỉ có thể quan sát biểu cảm và thái độ, sắc mặt mọi người ở đây đều không thoải mái, nặng nề hoặc u sầu không yên, chỉ có mình Ô Lan là vẫn treo ý cười trên mặt.
Ước chừng một khắc sau mọi người mới trao đổi xong.
Thịt khô quá cứng, Tạ Yến Hồng chỉ gặm được một mẩu mà quai hàm đã mỏi nhừ. Thế nhưng Ô Lan cứ nhìn mãi làm y ngượng ngùng không dám không ăn, chỉ đến khi Trường Ninh rảnh rỗi để ý đến, y mới thở phào nhẹ nhõm không gặm nữa.
Đêm đã rất khuya, Ô Lan và người nhà vào lều nghỉ ngơi, để lại đống lửa ấm áp và màn đêm yên tĩnh cho hai người.
Trường Ninh vừa suy tư vừa kể: “Bọn họ nói, mùa thu năm nay, khi ngọn cỏ ngoài thảo nguyên vừa ngả vàng thì họ Hộc Luật đã thống nhất hết mấy bộ tộc lân cận, bắt đầu diệt trừ các phe đối lập. Nhà Ô Lan không muốn bị người Địch cướp bóc nên bắt đầu di chuyển. Có điều mùa đông năm nay quá lạnh, tuyết dày chặn núi không có đường nào dễ đi, chỉ có thể tạm thời nhập quan trốn tránh mấy ngày. Chờ đến đầu xuân, bọn họ sẽ đi dọc theo dãy Kỳ Liên về phía tây, tìm một chỗ cây cỏ tươi tốt tránh khỏi người Địch.”
Tạ Yến Hồng vội hỏi: “Vậy người nhà của ngươi…”
Trường Ninh lắc đầu, “Trước khi bọn họ xuất phát thì a công và A Dương đã rời đi rồi, không biết đi về hướng nào.”
“Thôn trang này thì sao?”
“Ô Lan nói, lúc bọn họ đến nơi thì trong thôn đã không còn ai, có lẽ là bị người Địch cướp bóc sạch sẽ.”
Tạ Yến Hồng vội kêu lên: “Vậy ngày mai chúng ta lập tức xuất phát, đi tìm người nhà ngươi đi.”
Y gấp gáp đến độ hận không thể xuất phát ngay lúc này, một đường chạy băng băng vượt núi. Trường Ninh nhìn mà hơi buồn cười, khóe môi cong cong lên, nhưng bởi vì bình thường rất ít cười nên môi chỉ hơi cong một chút đã mất tự nhiên hạ xuống. Hắn nói: “Đường không dễ đi, không thể tìm, chờ đến đầu xuân rồi tính tiếp.”
Tạ Yến Hồng ngoan ngoãn gật đầu.
“Chúng ta cũng nghỉ chân ở đây đi, nhà ta và nhà Ô Lan làm láng giềng đã mười mấy năm, rất tin tưởng lẫn nhau.”
Tạ Yến Hồng tiếp tục gật đầu.
“Bọn họ nhường cho chúng ta một chiếc lều vải, khuya rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
Tạ Yến Hồng vẫn gật đầu, lần này mới gật hai cái đã dừng lại, khó xử đưa miếng thịt khô cho Trường Ninh xem, thì thầm nói: “Cứng quá, ăn không hết…”
Trường Ninh im lặng tiếp nhận, sau đó gặm hai ba lần đã gặm xong.
Lều vải không lớn nhưng đủ cho hai người cùng ngủ, bởi vì được dựng tạm thời nên lều trông khá đơn sơ, chất vải rất dày ngăn cách hết khí lạnh bên ngoài, khoanh ra được một khoảng không ấm áp. Tạ Yến Hồng tò mò sờ soạng một góc vải lông nhét trong góc, màu sắc thuần trắng, sờ vào hơi thô ráp nhưng rất dày chắc.
“Đây là lông con gì vậy?” Tạ Yến Hồng hỏi.
“Lạc đà trắng, cực kỳ ấm.”
Trường Ninh nói xong liền vén lều đi ra ngoài. Tạ Yến Hồng không hỏi hắn đi đâu, chính y cũng đang nghĩ cách né tránh hắn để lén cởi quần kiểm tra. Cú đá vừa rồi của Ô Lan quá mạnh, y đi đường bị cọ xát đau thấu trời, chỉ là quá xấu hổ nên mới cố gắng chịu đựng.
Không phải bị đá hỏng rồi chứ!
Tạ Yến Hồng lén lút trốn trong góc lều cởi quần xem. Ánh sáng trong lều quá tù mù không nhìn thấy gì, nhưng hình như vẫn nhìn ra chút vệt đỏ mơ hồ.
Y vừa tính toán kéo quần lên thì Trường Ninh trở lại.
Tạ Yến Hồng luống cuống tay chân không kịp mặc bèn đắp vội quần lên trên, hấp tấp nói: “Không có gì… ta chỉ…”
Trường Ninh ngắt lời: “Bị thương?”
“Không, không có…”
“Để ta nhìn xem.”
Chỗ đó làm sao xem được, Tạ Yến Hồng sốt ruột thụt lùi về sau mấy tấc, vội vàng xua tay đỏ mặt nói: “Không cần xem không cần xem, không sao cả.”
Mặt Trường Ninh không biểu cảm nhìn qua cực kỳ nghiêm túc, hắn thật sự sợ Tạ Yến Hồng bị thương.
Tạ Yến Hồng kiên trì nói: “Thật sự không sao mà.”
Trường Ninh nhìn y một lát, cuối cùng đành thỏa hiệp: “Được.”
“Ngươi có thể…” Tạ Yến Hồng quẫn bách nói, “Xoay người đi, để ta mặc quần vào đã.”
Trường Ninh dứt khoát đi ra ngoài.
Tạ Yến Hồng nhanh chóng mặc quần vào, nghĩ tới nghĩ lui chung quy vẫn không có mặt mũi gọi Trường Ninh trở về. Y đành trải tấm da lông lạc đà trắng ra, lấy trường đao Trường Ninh đặt ngang dưới đất làm gối đầu rồi nghiêng người nằm xuống, hai mắt nhắm chặt mà lỗ tai vẫn dựng thẳng.
Qua một hồi lâu, Tạ Yến Hồng mới nghe được tiếng Trường Ninh quay vào.
Trường Ninh nhẹ nhàng xốc tấm vải lên ngủ bên cạnh Tạ Yến Hồng. Hai người dựa vào nhau rất gần, đắp vải lông lên càng thêm ấm sực. Tạ Yến Hồng nhẹ nhàng dịch ra sau một chút dựa hẳn vào ngực Trường Ninh, đoạn thỏa mãn thở dài một tiếng.
“Vậy ngươi và Ô Lan xem như thanh mai trúc mã nhỉ?” Đột nhiên y hỏi.
Trường Ninh “Ừ” một tiếng, không nói gì thêm.
Tạ Yến Hồng không buồn ngủ, y nhìn lên vách lều vải, nhất thời không mô tả được cảm xúc trong lòng lúc này.
Thân thế của Trường Ninh vốn khó bề nói rõ nhưng vẫn luôn đi theo bên người che chở y. Hiện giờ Tạ Yến Hồng mới đột nhiên nhận ra hắn không phải chui ra từ tảng đá, hắn cũng có người thân bạn bè, thậm chí có cả thanh mai trúc mã, mà bản thân y hiện giờ chỉ còn mỗi mình hắn.
Tạ Yến Hồng cảm thấy mờ mịt, không biết Trường Ninh nghĩ thế nào về mình?
Còn y, y lại nghĩ thế nào về hắn?
Tạ Yến Hồng gặp qua không ít cặp đôi yêu nhau, cha mẹ y tôn trọng nhau như khách, mấy chục năm như một ngày. Sức khỏe mẹ không tốt, cha đi hỏi thăm danh y khắp nơi, tìm đủ loại phương thuốc, mỗi một phương thuốc đại phu kê ông ấy đều cẩn thận kiểm tra qua một lần, sợ xảy ra chuyện gì bất cẩn không may.
Đại ca đại tẩu của y cũng là phu thê ân ái có tiếng trong kinh. Vào mùa xuân tháng ba đạp thanh ở Kim Minh Trì, hai người gặp nhau bên bờ hồ liễu rủ. Lụa mỏng trên đấu lạp của Chương Ngọc Anh bị gió xuân bất ngờ thổi bay, Tạ Nguyệt Lộ chỉ một thoáng kinh hồng đã đỏ bừng từ mặt xuống cổ, không bao lâu sau thì hai nhà hỉ kết liên lý. Đôi nhạn sống trong lễ đính hôn là do Tạ Nguyệt Lộ đích thân ra đồng cỏ lau ngoài thành rình bắn, hắn vốn không thiện cưỡi ngựa bắn cung, tốn rất nhiều sức lực mới bắt được một đôi nhạn sống này. Lúc đó Tạ Yến Hồng còn cười trêu, Tạ Nguyệt Lộ sầm mặt nghiêm túc nói, chim nhạn là loài chim tượng trưng cho trung trinh.
Tạ Yến Hồng gặp qua nhiều cặp đôi như vậy, nhưng không có một đôi người yêu nào là nam với nam.
Nghĩ đến đây, mặt y lại đỏ muốn bốc cháy.
Y và Trường Ninh có thể xem như người yêu sao?Lời tác giả:
Đẩy loveline chút xíu