Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 9: Đánh cược
Những chuyện đồn thổi liên quan đến tên lão sư phế vật kia rất nhiều. Chưa đi đến học viện, bọn hắn đã nghe nhiều đến mức chai cả lỗ tai rồi.
Họ nói hắn là kẻ bất học vô thuật, dạy hư học sinh! Còn nói gì mà không hiểu tu luyện, không biết võ kỹ… Tóm lại, tất cả đều là những lời phỉ báng cười nhạo!
Chỉ cần là học viên, tốt nhất tránh thật xa, tuyệt đối đừng dính dáng gì đến gia hỏa này, nếu không nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, không cẩn thận còn chết trong tay hắn.
Hai huynh đệ họ đến bái sư trong học viện cũng đã nghe được không ít tin đồn như vậy, luôn cẩn thận từng li từng tí. Có nằm mơ họ cũng không nghĩ đến vị thế ngoại cao nhân , khí chất thờ ơ cao ngạo này lại chính là “phế vật” trong truyền thuyết.
“Lão sư, ngươi lợi hại như vậy mà tại sao…” Trịnh Dương thực sự không nhịn được, mở miệng hỏi.
Mặc dù mới tiếp xúc nhưng vị lão sư trước mắt này thâm bất khả trắc, phong độ ngời ngời, tại sao có thể là phế vật?
“Người đời luôn ghen ghét hiền tài. Chuyện này cũng là bình thường.” Trương Huyền ngẩng đầu 45 độ, đôi mắt hiện lên vẻ tiếc nuối cùng ưu thương, tựa như lên án việc người đời không hiểu mình.
Ngoài mặt hắn biểu cảm như vậy nhưng trong lòng lại đang chửi rủa không ngừng. Nếu không phải bây giờ hắn có Thiên đạo thư viện, với linh hồn trước kia, không bị âm điểm là tốt rồi. Không điểm đã là rất cao rồi đấy!
“Ta tình nguyện đính chính lại danh tiếng vì lão sư!” Nhìn thấy biểu hiện “ưu thương”, “thiên hạ không người hiểu” của Trương Huyền, Trịnh Dương dâng trào xúc động, nhịn không được nói.
“Tốt, thanh danh của ta không sao hết. Chỉ cần ngươi chăm chỉ tu luyện là ta hài lòng rồi. Ngươi hãy cầm thân phận lệnh bài đi nhận chăn đệm đi. Ngày mai nhớ đi học đúng giờ, tuyệt đối không được đi muộn.” Sau khi tỏ ra ngưu bức khiến học viên triệt để sùng bái, hắn gật gật đầu nói.
“Vâng!” Trịnh Dương lôi kéo Mạc Hiếu đứng bên cạnh, cùng nhau đi ra ngoài.
“Bốn học viên rồi!” Thấy hai người rời đi, trong mắt Trương Huyền lóe lên hưng phấn.
Thiếu nữ ngốc nghếch Vương Dĩnh, học viên do đánh cược thắng được Lưu Dương, đại tiểu thư không ai bằng Triệu Nhã và vị kì tài thương pháp này, Trịnh Dương.
Hắn cứ nghĩ hôm nay chắc sẽ giống trước đây, sẽ không thể chiêu mộ được học sinh nào, cuối cùng phải thất bại. không ngờ được hiện tại hắn đã có bốn học viên rồi!
“Bây giờ không có thân phận lệnh bài, dù có thêm học sinh tới đây, ta cũng không thể thu làm đệ tử. Phải tranh thủ bây giờ vắng vẻ đi lấy mấy cái lệnh bài mới được!” Sau khi cảm khái thành tích của mình vừa rồi, Trương Huyền mới nhận ra minh đã hết lệnh bài thân phận.
Đây là lệnh bài do học viện cung cấp. Bởi vì danh tiếng của hắn quá kém nên lão sư quản lý lệnh bài chỉ cho hắn bốn cái, thậm chí còn nghĩ hắn không thể sử dụng hết. Vì vậy hắn phải đi lấy thêm, nếu không dù có học sinh đến cũng không thể thu nhận được.
Trong lệnh bài có tin tức của lão sư, nhỏ máu nhận chủ cũng đồng nghĩa với việc bái người này làm thầy. Nếu muốn rút lui khỏi khóa học đó, lão sư chỉ cần nhỏ máu lên phía trên lần nữa, tin tức của học sinh sẽ được xóa đi.
Hắn đứng lên đi ra khỏi lớp học.
Ở bên ngoài, ánh nắng rực rỡ, hơi nóng xuyên qua tán cây chiếu xuống khiến hắn đổ mồ hôi.
Tân sinh nhập học, đến một nơi xa lạ để bái sư học đạo, tất cả mọi người đều hăng hái mong chờ. Các lão sư nghĩ đến thu nạp được học viên mới để truyền thụ, đều cười rạng rỡ.
Đi một hồi lâu, bên đường xuất hiện một tòa nhà rộng rãi, ngay giữa biển hiệu hiện lên ba chữ lớn: “Phòng Hậu Cần!” Hắn nhận lệnh bài thân phận ở nơi đây.
“Ố ồ… ta còn tưởng là ai. Đây không phải “minh tinh lão sư” của chúng ta sao? Ngươi không ở trên lớp chăm chỉ tuyển mộ học viên lại đến nơi này của chúng ta làm gì? À, à ta đoán, có phải thân phận lệnh bài đối với ngươi vô dụng nên đến trả lại không?” Vừa đi vào, hắn liền nghe được âm thanh mỉa mai mình.
“Tiền Bưu!” Một cái tên hiện lên trong trí nhớ của hắn.
Vị này là Tiền Bưu, một trong những lão sư quản lý hậu cần. Tính tình hắn luôn cay nghiệt, thích nhận đút lót. Bản thân hắn là lão sư có đẳng cấp thấp nhất, tiền lương ít ỏi, vật tư có thể lấy cũng không nhiều nên không được tôn trọng.
Việc này đắc tội đến lão nên khi nói chuyện, hắn liền châm chọc, nói móc để cho người khác mất mặt.
Chỉ cấp cho Trương Huyền bốn cái lệnh bài thân phận, lại nói hắn không thể dùng hết, chính là kiệt tác của lão.
“Ta dùng hết lệnh bài thân phận rồi. Lần này đến đây nhận thêm mấy cái.” Lười chấp nhặt với đối phương, Trương Huyền thản nhiên đáp.
“Dùng hết rồi?” Tiền Bưu sững sờ cười to: “Ha ha ha… tất cả mọi người ra đây mà xem, vị lão sư đội sổ lại ra vẻ tài giỏi đòi cấp thêm thân phận lệnh bài đấy! Ha ha… Đây là chuyện cười hài hước nhất ta từng nghe trên đời.”
“Ta nhớ lần trước ngươi đã đưa cho hắn bốn cái lệnh bài phải không? Hắn dùng hết rồi sao? Nói đùa gì vậy?”
“Ta nghe nói Tôn Nham lão sư, người đứng thứ hai từ dưới lên, hiện tại mới thu được một đệ tử. Tên gia hỏa này là kẻ bị không điểm trước đến nay chưa từng có mà lại có thể thu được học sinh sao? Ngươi giả vờ để oai với ai?”
“Chúng ta đuổi hắn ra ngoài là được rồi. Dù sao qua hôm nay, hắn sẽ bị khai trừ.”
…
Mấy vị lão sư làm việc trong phòng hậu cần nghe được tiếng rống của Tiền Bưu bèn đi ra, nhất loạt nhìn về phía Trương Huyền, tỏ ra khinh bỉ.
Một người thi khảo hạch xếp thứ nhất từ dưới đếm lên, giả bộ gì chứ? Học sinh nào nghe tên của ngươi đều chạy mất dép, ai thèm nhận ngươi làm lão sư… Nói đùa gì vậy!
“Ồ! Các ngươi nói ta bốc phét à? Được thôi, các ngươi có dám đánh cược với ta không?” Trương Huyền cũng không tức giận, chỉ cười nhạt một tiếng.
“Đánh cược ư? Được. Nếu ngươi đã muốn thua, ta sẽ giúp ngươi một tay. Chỉ sợ ngươi nghèo rớt mồng tơi như vậy, lấy đâu ra vật cá cược đây?” Tiền Bưu không nghĩ rằng gia hỏa hắn luôn xem thường lại dám khiêu chiến quyền uy của mình, muốn đánh cược với hắn, bèn cười lạnh.
“Ta có nghèo kiết xác hay không cũng chẳng liên quan đến ngươi! Nếu đã muốn đánh cược với ngươi thì dĩ nhiên ta có vốn liếng để cược rồi.” Trương Huyền nhướng mắt.
“Ồ! Ngươi có đồ sao? Với tình cảnh của ngươi, cùng lắm thì có đồng nát sắt vụn hay phế thải mà thôi. Ngươi nghĩ gia gia thèm cùng ngươi đánh cược chắc? Ta không rảnh như vậy!” Tiền Bưu tỏ ra khinh miệt.
Trương Huyền là lão sư có đẳng cấp thấp nhất trong học viện này., đồng thời là người đứng hạng bét, chẳng những không thu được học sinh, còn không hề nhận được bất kỳ loại tiền thưởng nào. Nói đến lão sư nghèo nhất học viện, trừ hắn ra không tìm ra người thứ hai.
Bình thường cuộc sống của hắn đã rất cực khổ chứ chưa nói đến tài nguyên để tu luyện!
“Ha ha!!” Trương Huyền không thèm để ý đến sự nhục mạ của đối phương, chỉ cười một tiếng, tiếp tục nói: “Thứ ta muốn đánh cược với ngươi không phải bảo bối, cũng không phải đồ vật. Mà là… Thể diện! Nếu ngươi thua, ngươi phải để ta tát ba phát. Nếu ta thua, ngược lại cho ngươi tát ba cái. Ngươi có dám không?”
“Tát tai?” Tiền Bưu sững sờ. Hắn không nghĩ đối phương lại đặt cược như vậy nên hơi chần chừ.
Trước mặt mọi người tát ba cái! Hơn nữa còn là bị lão sư thấp kém nhất trường tát. Nếu hắn thua thật sẽ mất hết mặt mũi, thà chết còn hơn!
“Sao nào? Ngươi không dám sao?” Trương Huyền cười cười nhìn sang.
“Tiền Bưu! Ngươi sợ cái gì? Trình độ của hắn ngươi đâu phải không biết.”
“Giáo viên khảo hạch được không điểm làm sao có thể thu nhận được học sinh nào. Đó chỉ là nằm mơ mà thôi!”
“Hắn đang dọa ngươi đó! Nếu hắn có thể thu nhận học viên, ta sẽ thu mấy trăm người rồi. Dù cho học viên đó có mù thì cũng không mù đến mức đấy đâu!”
…
Những lão sư ở phòng hậu cần đều cười lạnh.
Bọn hắn không ai tin Trương Huyền có thể thu nhận học sinh. Chuyện này khó khăn như heo muốn leo cây vậy!
“Ta cũng sẽ giúp ngươi!”
“Ta sợ chắc! Một kẻ không được điểm nào như ngươi còn chạy đến đây ra vẻ, chắc chắn là chán sống rồi!”
Ba người cùng đồng ý ngay lập tức.
Bọn họ nghĩ rằng Trương Huyền chắc chắn sẽ thua không thể nghi ngờ, chỉ cần ngồi chờ tát người là được.