Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 50: Thư phòng

-Rất đơn giản! - Trương Huyền không biết suy nghĩ và rung động trong đầu mọi người, nhẹ nhàng cười một tiếng: 

 - Loại Man Thú Xích Hùng này, mặc dù phòng ngự vô địch, nhưng toàn bộ thân thể lại có hình giọt nước, như là một thanh kiếm sắc, am hiểu khoái công, lấy tốc độ để thắng đối thủ, chứ không phải dựa vào lực lượng mạnh mẽ hay thân thể nặng nề đểlấy thịt đè người! Từ điểm đó có thể đoán ra, khí tức của nó sắc bén như là lợi kiếm chứ không phải nặng nề tựa núi cao! Vẽ một Man Thú, ngay cả khí chất của nó cũng vẽ không ra, không phải vẽ bừa thì là cái gì? 

 Thân thể Lục Trầm đại sư nhoáng một cái. 

 Đối phương không phải nói sai, mà là nói quá đúng! 

 Trước đó hắn vẫn cho rằng, Xích Hùng phòng ngự vô địch, hẳn là phải nặng nề như núi, sau khi được thiếu niên trước mặt này nhắc nhở, lập tức nghĩ ra, hình như đã từng đọc được một quyển sách có giới thiệu qua, loại Man Thúnày, tốc độ cực nhanh, giết địch vô hình, chính vì vậy mà rất ít người nhìn thấy khuôn mặt thật sự của nó. 

 Thư hoạ kiêng kỵ nhất chính là vẽ saikhí chất của sự vật, man thú mà cũng vẽ sai, biến vật quý giá thành rác rưởi, hắn chỉ nói không tệ chứ không nói những lời quá đáng, đã là rất nể mặt đại sư rồi. 

 - Tốt, tốt!–Hai tiếng tán dương liên tiếp vang lên, sắc mặt của Lục Trầm đại sư hưng phấn đỏ lên. 

 Nếu như chỉ nói đúng một bức vẽ, có thể cho là may mắn, là trùng hợp, nhưng đằng này lại nói đúng liên tục hai bức, hơn nữa đều nói trúng tim đen của người vẽ, đại sưliền biết người thiếu niên trước mắt này, mặc dù tuổi trẻ, nhưng lại là mộtđại sư thư hoạ thực sự! 

 Trình độ của hắn so với ông thậm chí còn cao hơn chứ không thấp hơn! 

 Bằng hữu dễ kiếm, tri âm khó tìm, hắn có thể trở thành Đế sư, chuyên về thư họa tại toàn bộ Vương quốc Thiên Huyền, không phải người nào cũngdám nói chuyện với hắn như vậy, những người khi phải đối mặt với khảo nghiệm của đại sư đều là thuận miệng ứng phó, cực lực tán dương, không ai có thể thật sự xem hiểu, chứ nói chi là vạch trần được khuyết điểm! 

 Cũng bởi vì như thế, đại sư mới muốn khảo nghiệm nhiều người, thường xuyên mở rộng cửa chào đón các vãn bối, hy vọng có thể tìm thấy người kế tục. 

 Giờ phút này, gặp được một người có thể nói ra khuyết điểm, vạch trần những sai lầm, chẳng khác gì gặp được người tri âm tri kỷ, sao không hưng phấn cho được ? 

 Không nhảy dựng lên vì vui mừng, chính là đại sư đã cật lực cố gắng kiềm chế lắm rồi. 

 Nhìn thấy bộ dạng hưng phấncủa đại sư, hai người Hoàng Ngữ và Bạch Tốn nhìn nhau, lại không đấu võ mồm như lúc nãy, mà đều trợn tròn mắt, sắp rớt xuống đất. 

 Vị đại sư này, họ đã quen biết từ nhỏ, từ trước đến nay đều chỉ có một khuôn mặt lạnh băng như núi Thái Sơn không hề thay đổi, bất kỳ chuyện gì cũng đều không để trong lòng, lần trước Quốc vương bệ hạ phái người đưa tới một viên【 Cực Địa Dạ Minh Châu 】, giá trị vô cùng lớn, nhưng lãocũng không hề liếc mắt nhìn một cái, để hạ nhân tùy tiện cất đâu đó cũng được! 

 Thiếu niên này chỉ cần nói bừa. . . Chẳng lẽ hắn đang nói sự thật ? 

 Nghĩ vậy, hai người đồng loạt nhìn về phía thiếu niên cách đó không xa, cho dù nhìn trước nhìn sau, nhìn kỹ đến mức nào, đều thấy hắn chỉ là một người hết sức bình thường, không có bất kỳ chỗ nàođặc biệt cả. 

 - Tiểu Ngữ, còn không nhanh giới thiệu vị công tử này cho ta biết ?- Hoàng Ngữ đang đứng nghi nghi ngờ ngờ, liền nghe được câu hỏi của Lục Trầm đại sư vang lên. 

 - Giới thiệu ?Hắn. . . - Bị hỏi thăm, Hoàng Ngữ sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ, thậm chí nàng còn quên chưa hỏi tên của đối phương, khuôn mặt đỏ lên, nhịn không được gãi đầu một cái, nhìn về phía Trương Huyền: 

 -Ai, ờm, ngươi tên là gì nhỉ. . . 

 Nghe nói như thế, Bạch Tốn ngồi cạnh nàng liền tỏ vẻ khinh thường. 

 Vừa rồi hắn còn ghen bóng ghen gió vì nữ thần của mình bị người khác nhanh chân giành được trước, hận không thể đánh thiếu niên này, bây giờ mới biết. . . thậm chí tên của người này Hoàng Ngữ cũng không biết! 

 Sớm biết như vậy, hắn tức giận làm cái gì a! 

 Bất quá, xoắn xuýt của hắn còn không có kết thúc, liền nghe được Lục Trầm đại sư tức giận thanh âm vang lên: 

 - Cái gì ngươi ngươi, ta ta, không có chút quy củ nào! Vị tiểu huynh đệ này phải được xưng hô ngang hàng với ta, về sau phải gọi hắn là đại sư! 

 - Xưng hô ngang hàng? 

 Lần này, không riêng Hoàng Ngữ, Bạch Tốn suýt chút nữa cũng sắp hôn mê, ngay cả quản gia thành bá ở một bên cũng không khỏi ngẩn ngơ, nhìn Trương Huyền như nhìn quái vật. 

 Thân phận củaLục Trầm đại sư là gì ? 

 Là lão sư của bệ hạ, là Đế sư hàng thật giá thật! 

 Toàn bộ Vương quốc đều không ai dám ngang hàngvới hắn, bởi vì một khi làm như vậy, chính là vô lễ với trưởng bối của quốc vương bệ hạ! 

 Người có thân phận như thế, bây giờ lại muốn được xưng hô ngang hàng với một tiểu tử còn chưa đến hai mươi tuổi ? Mọi người không nghe lầm chứ ? 

 - Lời nói của ta các ngươi cũng không nghe hay sao ? 

 Thấy hai người ngẩn người, Lục Trầm quát lớnlần nữa. 

 - Dạ! - Bạch Tốn, Hoàng Ngữ vội vàng cúi đầu khom người: 

 -Bái kiến đại sư! 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 - Không cần khách khí! - Không ngờ vị này Lục Trầm đại sư này lại khách khí như thế, Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu: 

 - Tại hạ Trương Huyền, chỉ là xem bừa vài quyển sách về hội họa mà thôi, không xứng với xưng hào đại sư như người nói đâu! 

 - Thì ra là Trương Huyền tiểu huynh đệ, ngươi không thể nói như vậy, quy củ chính là quy củ! Ngươi chỉ nhìn một chút liền có thể vạch ra những sai lầm của ta, từ đó có thể thấy ngươi có nghiên cứurất sâu rộng đối với thư họa, nhãn lực siêu quần, nếu như nhân tài xuất chúng như vậy còn không được gọi là đại sư, thì danh xưng đại sư của ta há không phải cũng chỉ là hư danh thôi sao?- Lục Trầm nói. 

 Trương Huyền gượng cười. 


 Hắn vạch sai lầm là thật, nhưng căn bản không phải dựa vào trình độ thật sự của bản thân mà nhìn ra được, mà là dùng Thiên Đạo thư viện gian lận. 

 Không có thứ này, đừng nói là đã nhìn ra, thậm chí vị đại sư này vẽ cái gì chắc hắn cũng không biết, giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, mộng mị không thấy đúng sai. 

 - Được rồi, không cần từ chối nữa nữa, những vãn bối này, về sau nhìn thấy cứ mắng chúng nó mấy câu là được rồi!- Không biết Trương Huyền nghĩ cái gì, Lục Trầm đại sư thuận miệng nói. 

 - Vãn bối ?Mắng mấy câu ? 

 Bạch Tốn và Hoàng Ngữ sắp khóc rồi. 

 Mẹ nó, tuổi tác không chênh lệch nhiều, mới nói mấy câu thì được leo lên ngang hàng với thế hệ đáng tuổi ông nội. . . Đại ca, ngươi đây cũng quá vi diệu rồi đó! 

 Không để ý tới khuôn mặt buồn bực của hai người họ, Lục Trầm đại sư nghi ngờ nhìn qua: 

 - Tiểu huynh đệ đi cùng tiểu Ngữ đến chỗ của ta, hẳn không phải là đi dạo phải không, không biết chuyện gì, ta có thể giúp hay không ? 

 - Nghe nói ở chỗ của đại sư có lưu trữ rất nhiều sách, ta tới là vì muốn tìm một số công pháp võ giả tầng sáu nhìn xem thử. . . 

 Nghe thấy đối phương hỏi mục đích của mình, Trương Huyền vội vàng nói. 

 Tới đây chính là vì việc này, hắn nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội. 

 - Sách ở ta chỗ này đúng thực là không ít, bất quá, chủ yếu là sách nghiên cứu về thi họa, công pháp cũng không nhiều, về phần võ giả cấp sáu, chỉ có mấy quyển, đều ở thư phòng của ta, đi, ta dẫn ngươi đi xem! 

 Nghe được mục đích của hắn, Lục Trầm đại sư cười vuốt râu một cái, đứng dậydẫn đầuđi. 

 - Lão gia, thư phòng của ngươi. . . - Quản gia Thành bá nhịn không được đi lên phía trước. 

 Thư phòng củalão gia, cất giấu không ít sách quý trên đời chỉ có một bản độc nhất vô nhị, cực kỳ quý giá, từ trước tới giờ không cho phép người ngoài đi vào, lần trước Trầm Truy bệ hạ tới, còn bị chặn ở ngoài cửa! 

 Lúc trước một thị nữ không biết chạy vào quét dọn, kết quả bị đánh chết tại chỗ! 

 Chính vì vậy, tại toàn bộ Lục phủ, thư phòng là tuyệt đối là cấm khu, không ai dám đi vào. . . 

 Bây giờ lại lão gia muốn dẫn một cái mới quen thiếu niên đi vào, để hắn có chút không biết làm sao. 

 - Thư phòng của ta từ trước đến nay không cho người khác vào là vì sợ chạm phải khí tức trần tục, Trương Huyền tiểu huynh đệ là người thuộc thế hệ của ta, là một thư hoạ đại sư, có thể vào giúp ta chỉ điểm, vinh hạnh lớn như vậy đã đến, ngươi còn ngăn ngăn cản cản cái gì? 

 Lục Trầm đại sư sầm mặt lại. 

 - Dạ!–Quản gia thành bá vội vàng thối lui qua một bên nhường đường. 


 Tàng thư trong thư phòng của Đại sư mà Hoàng Ngữ tán dương không dứt quả nhiên cực kỳ phong phú, trên giá sách bày đầy các loại thư tịch, chí ít cũng có mấy chục vạn bản, vừa tiến vào trong, như tiến vào một cái thư viện. 

 Đi giữa các giá sách, tùy tiện nhìn sơ qua, quả nhiên đúng như những lời mà đại sư đã nói, hầu như tất cả đều là các loại thư tịchvề thư hoạ, công pháp, bí tịch các loại, hoàn toàn không có. 

 - Những sách về công pháp ở chỗ này có mấy quyển là lúc trước lão đại sư xem rồi để qua một bên. 

 Lục Trầm đại sư cười giới thiệu, dẫn Trương Huyền đi đến một góc thư phòng.