Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 42: Có người lừa đảo
- Tối nay người muốn đi ? Đại sư sao không ở thêm mấy ngày ?
- Sao người lại muốn đi nhanh như vậy ?
Nghe thấy đại sư muốn đi, mọi người đều nhanh chóng muốn giữ ngài lại.
Thiên Huyền Vương thành thật vất vả lắm mới tìm được một vị giám bảo sư, sao mới mấy ngày, đã muốn rời khỏi ?
- Ta còn có chuyện quan trọng phải làm! - Lông mi của Mặc Dương đại sư giương lên, mang theo phong độ vốn có của cao nhân, khí chất tựa như nước chảy, không thể phỏng đoán:
- Như vậy đi, chỉ tiêu năm cái, ta đổi thành mười cái, nói cách khác, ta hôm nay có thể giúp mọi người xem xét mười cái bảo vật! Các ngươi cũng biết, giám bảo sư làm việc giám định bảo vật cũng không dễ dàng gì, cũng rất hao tâm tổn trí, mười cái đã là cực hạn của ta...
- Đại sư yên tâm, chỉ cần ngươi giúp ta chọn bảo vật, ta sẵn sàng trả thù lao cho ngươi... - Một người đàn ông trung niên trong đám đông hô lên.
- Đúng vậy a, chúng ta sẵn sàng trả thù lao cho ngài!
- Chỉ cần đại sư giúp ta chọn, bảo vật giá bao nhiêu, ta sẵn sàng trả công cho đại sư bấy nhiêu! - Không ít người hô theo.
Dựa theo "Chiến tích" mấy ngày trước của đại sư, những bảo vật ngài ấy chỉ qua, đều được tăng giá gấp bội, chỉ cần có thể mua được chính phẩm, trả tiền công cũng là chuyện bình thường.
- Hừ!
Mặc Dương đại sư giơ tay cắt đứt lời nói của mọi người, nhướng mày, mang theo uy nghiêm cao cao tại thượng:
- Mặc Dương ta học giám định bảo vật, cũng không phải vì tiền tài, giúp chư vị giám định bảo vật, cũng không phải vì tiền tài! Nếu thật sự muốn kiếm tiền, ta cần gì phải giúp các ngươi, chỉ cần phân biệt đâu là bảo vật thật, trực tiếp bán ra, như vậy chẳng phải sẽ kiếm được nhiều tiền hơn sao ?
- y...
Đám người im như thóc.
Nói như vậy cũng không sai, hắn có loại nhãn lực này, hoàn toàn có thể tự mình mua bán, chắc chắn sẽ kiếm được lời lớn.
- Sở dĩ ta đồng ý giúp các ngươi phân biệt, là bởi vì sự nhiệt tình của mọi người đã làm cho ta cảm động! Tiền tài đối với ta mà nói, cũng chỉ như gió thoảng mây bay! Muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu, mà tình cảm lại là vô giá!
Mặc Dương đại sư chắp hai tay sau lưng , có một loại khí thế ngút trời khiến cho người ta ngưỡng mộ:
- Ta nói giúp các ngươi phân biệt, chỉ là vì tình nghĩa không thể chối từ, cũng không phải là vì tiền tài, nếu như ai đang nói đến tiền, thì đừng tìm ta giám bảo nữa!
- Đại sư nói chí phải, là chúng ta đã quá càn rỡ!
- Phẩm chất đạo đức của Đại sư, tất nhiên chúng ta không thể sánh bằng rồi!
- Đời ta từ trước tới giờ chưa từng phục ai, hôm nay ta thật sự rất phục đại sư!
...
Nghe được lời nói đó của đại sư, những người trước đó muốn trả thù lao, đều cảm thấy hổ thẹn.
Nhìn xem người ta có tố chất gì? Cũng tự nhìn lại bản thân mình một chút...
Có thể so sánh sao?
Khó trách người ta là đại sư, bản thân chỉ là một tên lâu la.
- Bất quá trước khi ta giúp mọi người phân biệt, ta nhắc các ngươi một câu, giám bảo sư chỉ có thể giúp các ngươi tăng tỷ lệ thu được bảo vật, không phải đúng trăm phần trăm vật đó là bảo bối! - Mặc Dương đại sư tiếp tục nói.
- Đại sư, chuyện này ngài yên tâm, cược bảo có rủi ro, chúng ta đều biết, nhãn lực của ngươi chắc chắn là tốt hơn chúng ta nhiều!
- Chúng ta tin tưởng nhân phẩm của đại sư, cũng tin tưởng ánh mắt của ngươi!
- Quy củ chúng ta đã hiểu, giám bảo đâu có chuyện lúc nào cũng đúng trăm phần trăm, đại sư giúp chúng ta chọn, chúng ta tin tưởng người nhất định có thể!
...
Đám người đồng thời hò reo.
- Nếu mọi người tin tưởng Mặc mỗ, vậy không biết vị bằng hữu nào muốn ta giúp lựa chọn trước ? - Mặc Dương đại sư nhìn quanh một vòng.
- Ta...
Trong nháy mắt vô số người giơ tay lên, hưng phấn nhảy loạn.
Khả năng triệu hồi của giám bảo sư cũng không phải là giả, mọi cử động đều có thể làm cho vô số người điên cuồng.
- Được, mời ngươi!
Mặc Dương đại sư chỉ một người trung niên có cái bụng phệ, người đó liền ra khỏi đám đông, còn không thể tin là mình đã được chọn trúng:
- Là ta, thật sự là ta sao ?
- Chính là ngươi! - Mặc Dương đại sư gật gật đầu, có chút mỉm cười, cao nhân phong độ vô cùng tinh tế.
- Đa tạ đại sư!
Người trung niên đó hưng phấn liên tục nhảy lên, trong mắt tràn đầy khát vọng nhìn về phía đại sư trước mắt:
- Xin hỏi đại sư, ta phải mua cái nào ?
- Ta xem một chút!
Ống tay áo hất lên, từ từ đi thẳng về phía trước, Mặc Dương đại sư không sợ bụi bặm, con mắt nhìn vào rất nhiều bảo vật trên trường đài.
Nhìn thấy cử động của hắn, tất cả mọi người đều thấp giọng, không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ phân tán sự tập trung của hắn.
Rất nhanh, đại sư ngừng lại, bàn tay sờ lên một món bảo vật, tinh tế tìm tòi, ngay sau đó không biết hắn dùng bí pháp gì, toàn thân run run, một lát sau, sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt.
- Tốt, ngươi có thể mua cái này, ta mới vừa dùng bí thuật nhìn một chút, giá trị không nhỏ!
Mặc Dương đại sư quay đầu lại.
- Cái này ?
Ánh mắt của người trung niên sáng lên, vội vàng nhìn lại.
Là một bảo vật lớn, bị bao phủ bởi một lớp nham thạch dày, thoạt nhìn như đồng hóa thạch.
Loại bảo bối này là khó rèn nhất, lại thêm kích thước to lớn, chân có chiều cao hơn một người, muốn mài dũa thành, chỉ sợ ít nhất cần phải tốn thời gian từ một đến hai ngày.
- Ừ! - Mặc Dương đại sư gật đầu.
- Nếu là đại sư đề cử, ta mua! – Người đàn ông trung niên liên tục gật đầu, nhìn về phía người bán:
- Bao nhiêu tiền ?
- Năm vạn kim tệ! - Cược bảo chủ quán đi lên phía trước.
- Năm vạn ? – Người đàn ông trung niên sững sờ.
Đây cũng không phải là số tiền nhỏ, cho dù nhà hắn có khá giả đi chăng nữa, cũng không thể tiêu tiền như nước như vậy.
Trầm Bích Như là một lão sư cao cấp như vậy, là một danh sư, một tháng lương nhiều lắm cũng chỉ được một ngàn kim tệ, năm vạn, hầu như là tổng lương mấy năm đi dạy của nàng.
- Mua đi, đây chính là bảo vật đại sư đề cử, nếu ngươi không mua, ta sẽ mua đó... – Thấy hắn do dự, một người trong đám đông hô to.
- Đúng vậy a, đại sư đề cử chắc chắn không sai, mặc dù bây giờ bỏ ra năm vạn, khi nào rèn luyện xong, giá trị của nó có thể lên đến trăm vạn, liền phát tài...
- Mấy lần trước đại sư nhìn đều là tiểu bảo bối, lần này vừa chỉ một cái đã chỉ bảo vật lớn như vậy, ngươi không mua là tiếc cả đời đó...
Không ít người cùng nhau hô hào.
- Được, ta mua!
Chần chờ một chút, người đàn ông trung niên gật gật đầu, rất nhanh liền đem tiền giao cho bên bán.
- Tốt, cái thứ hai!
Người đàn ông trung niên mua xong bảo vật, Mặc Dương đại sư lại tiếp tục nhìn quanh đám đông một vòng.
- Ta!
- Ta...
Tất cả những người còn lại trong đám đông đều vội vàng giơ tay, Trương Huyền nhìn lại, người đàn ông trước đó hắn từng giúp giải quyết tên chủ quán uy phong cũng ở trong đó, bàn tay giơ cao cao, mặt đầy hớn hở, hy vọng được đại sư chọn trúng.
- Mời ngươi!
Mặc Dương đại sư lại chọn một người, đó là một thương nhân, quần áo lộng lẫy, vừa nhìn liền biết là người có tiền.
Giống như vị thứ nhất, đại sư lại dạo quanh đống bảo vật một vòng, rất nhanh liền chọn trúng một bảo bối.
- Tám vạn kim tệ!
Món bảo vật này quý hơn, nhưng thương nhân này không chút do dự, lập tức đem tiền giao cho người bán.
- Cái này. . . Không phải chỉ là một cái bình từ một thợ thủ công cấp một làm sao? Tám vạn kim tệ ?
Thấy rõ bảo bối mà Mặc dương đại sư chọn cho thương nhân kia, Trương Huyền nháy con mắt.
Bảo vật khác hắn không biết nên không dám xác định, nhưng cái này, trước đó hắn vừa mới xem xong, kích cỡ tuy lớn, nhưng chỉ là một cái bình ngày thường còn không đáng một đồng vàng... Qua miệng hắn liền lên đến tám vạn ?
Dựa theo đặc tính của Thiên Đạo thư viện, chỉ cần không dùng võ kỹ, sách sẽ không tự nhiên bay ra, chẳng lẽ giờ phút này người này đang sử dụng ?
Trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhịn không được lật sách ra.
- Cái này. . . Cái này. . .
Đọc xuống dưới, khóe miệng Trương Huyền lập tức giật một cái, mặt trở nên cổ quái.