Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 40: Đại sư đến rồi

- Đánh một quyền ? - Chủ quán không biết thiếu niên này muốn làm cái quỷ gì. - Đúng vậy a! - Trương Huyền gật đầu.

- Ngươi giỡn mặt với ta sao! Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của đối phương, lửa giận của chủ quán lại dâng lên, đập một quyền.

Hắn có bệnh không, chưa từng thấy người nào bệnh nặng như hắn, còn muốn mình đánh hắn một quyền, vậy thì tốt, có tin lão tử đánh chết ngươi không ?

Quyền pháp vừa ra tay, lập tức dùng sức mạnh toàn thân, tiếng gió rít gào cũng cho thấy tu vi của hắn, võ giả tầng ba sơ cấp Chân Khí cảnh!

- Không tệ! - Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, thân thể khẽ động, tránh né.

Hắn đã đạt tới võ giả cấp năm của Đỉnh Lực cảnh đỉnh phong, võ giả cấp ba hơn nữa chỉ ở mức sơ cấp, tất nhiên không thể khiến hắn bị thương!

-Hả?

Vốn cho rằng thiếu niên này chỉ tới quấy rối, không có tu vi gì, nên khi nhìn thấy hắn nhẹ nhành tránh khỏi công kích, lập tức biết thực lực của hắn vậy mà còn cao hơn mình, chủ quán nhịn không được ngừng lại, đồng thời trong lòng cảm thấy kỳ quái, một tên nhóc võ giả chỉ đạt đến tầng ba, không biết có phải hắn thật sự chỉ mang theo 8 đồng vàng để đi mua đồ không. ..

- Nếu như ta không nhìn lầm, ngươi là người ở ấp Hạ Bình thì phải!

Chủ quán vừa mới ra tay, trong đầu Trương Huyền đã có một quyển sách ghi lại toàn bộ thông tin về người này, khiến hắn tự tin mỉm cười.

- Ngươi. .. Làm sao ngươi biết ? - Chủ quán sững sờ.

Hạ Bình ấp là một huyện thị giáp Vương thành Thiên Huyền, diện tích không lớn, ở một thành thị nhỏ như vậy, người từ đó đến Vương thành làm ăn không có. một trăm thì ít nhất cũng có tám mươi, tên nhóc này đột nhiên nói ra, khiến hắn tràn đầy bất ngờ và hoài nghi.

Chủ quán nhịn không được cúi đầu nhìn lại bản thân mình một chút, toàn thân cao thấp hầu như không có bất kỳ điểm đặc thù nào để hắn có thể nhìn ra bản

thân mình từ đâu tới!

- Đừng quan tâm chuyện làm sao mà ta biết được! - Trương Huyền tỏ vẻ nghiêm trang, nhìn về phía đối phương lần nữa, trên mặt đầy đạm nhiên ngạo khí:

- Nửa năm trước ngươi ở trong rừng Thiên Huyền, hẳn là gặp được một lần nguy hiểm, từng bị [Rắn Lãnh Trúc] cắn bị thương! Mặc dù lúc ấy giữ được tính mệnh, nhưng thận bị tổn thương, nếu như ta không nhìn lầm. .. Lúc ngươi làm mấy chuyện kia, rất khó thể hiện bản lĩnh nam nhân!

- Ngươi. .. Ngươi...

Chủ quán lui về sau hai bước, con mắt trừng lớn, tròng mắt suýt chút nữa rơi xuống đất.

Nửa năm trước, hắn đúng là trong một lần đi rừng Thiên Huyền bị rắn Lãnh Trúc cắn bị thương! Về sau chuyện kia. .. đúng là có thật.

Nhưng chuyện này, ngoại trừ một mình hắn và cô nương ở thanh lâu kia biết, hắn chưa bao giờ nói với bất cứ ai, làm sao mà thiếu niên này biết được ?

Chẳng lẽ hắn có thể coi bói ? Nên biết trước ?

Chủ quán thật sự không thể tin được.

- Thế nào, ta nói không đúng sao? - Nhìn thấy biểu hiện của đối phương, Trương Huyền biết Thiên Đạo thư viện chắc chắn sẽ không nói sai, trên mặt hắn liền lộ ra vẻ đáng tiếc:

- Nếu như ngươi cảm thấy ta nói không đúng, dược liệu ta có thể không lấy, bước ra khỏi đây ngay, bất quá. .. Cơ hội tốt duy nhất để chữa trị cho ngươi cũng rất có khả năng đánh mất theo cái xoay người của ta! Ai, nếu sau này ngươi không thể làm một người nam nhân nữa, thì cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi...


- Ta. .. Công tử chớ đi!

Nghe nói với mới có thể chữa cho tốt, toàn thân chủ quán chấn động, vội vàng tiến về phía trước một bước:

- Ngươi. .. Ngươi thật sự có thể giúp ta chữa lành bệnh sao ?

Đối với một nam nhân mà nói, không có chuyện gì bi thảm bằng việc đánh mất phong độ vốn có của nam nhân, những ngày hắn bị bằng hữu gọi ra ngoài, hẳn đều không dám đi, sợ bị mọi người nhìn ra vấn đề, chịu đựng bao nhiêu là dày vò, cũng tìm không ít đại phu, kết quả lại nhận được một kết luận duy nhất, đó là khó mà trị liệu, biện pháp duy nhất chính là cắt...

Không ngờ tới một ngày y có thể gặp được một người đến mua đồ mà nói được ra bệnh tình của hắn, còn nói có thể điều trị, khiến hắn có chút không dám tin.

- Ngươi tin cũng được, không tin cũng không sao, ta không ép buộc ngươi ! Bất quá, nếu ta có thể nhìn ra bệnh của ngươi, tất nhiên có biện pháp chữa trị! - Trương Huyền nói.

- Cầu xin công tử ra tay cứu chữa, chỉ cần có thể chữa lành. .. Đừng nói chỉ là một gốc Hàn Dương Thảo, những dược liệu này ngươi lấy đi hết cũng được! - Chủ quán vội vàng cầu khẩn Trương Huyền.

Thiên hạ có quá nhiều kỳ nhân dị sỉ có sở trường, vừa rồi Trương Huyền nói không sai, nếu hắn có thể nhìn ra bệnh của y, chắc chắn sẽ có biện pháp điều trị!

Hơn nữa, cho dù chỉ là một tia hi vọng, hắn cũng phải thử một lần, dù sao cũng liên quan đến hạnh phúc sau này của bản thân. ...

- Ừ, ngươi là bị rắn Lãnh Trúc cắn bị thương, loài này trời sinh âm hàn, một khi bị cắn bị thương, khí âm hàn sẽ lập tức xâm nhập vào nội thể, bất kỳ thuốc nào cũng không thể giải trừ, khiến cho công năng của người ta mất đi! Thậm chí dù là một luyện đan sư cũng đều bất lực!

- Nhưng điều khiến cho mọi người cảm thấy kỳ lạ là, tuy toàn thân của loại rắn này đều lạnh, nhưng mật của nó lại nóng, ngươi chỉ cần tìm một con khác, lột da giết chết, lấy mật rắn rồi nuốt vào bụng, liền có thể bài trừ triệt để hàn khí trong cơ thể, vết thương ở thận cũng có thể khôi phục, lại trở thành một người đàn ông mạnh mẽ như xưa! - Trương Huyền nói.

Độc của rắn Lãnh Trúc mặc dù có nhiều loại thuốc giải, nhưng loại thuốc giải tốt nhất lại nằm trên chính cơ thể của nó, mật rắn chính là một loại thuốc giải hoàn hảo để hóa giải hàn khí đặc biệt của nó.


Điều này đã được viết kỹ càng trong một quyển sách ở Hồng Thiên tàng thư các, nghĩ đến rắn Lãnh Trúc, trong đầu Trương Huyền liền lập tức xuất hiện thông tin này.

Chính là bởi vì ỷ vào Thiên đạo thư viện, hẳn mới biết rắn Lãnh Trúc, không phải, Thiên Đạo thư viện có thể cho biết vô số khuyết điểm, tùy tiện nói một cái có thể tìm tới cách giải quyết là được, không cần phải nghĩ nhiều.

- Ăn mật của rắn Lãnh Trúc? - Chủ quán còn có chút không tin.

Chỉ đơn giản như vậy ?

Nếu chỉ như vậy, sao bản thân chủ quán đã tìm nhiều đại phu như vậy lại không có ai nói cho hắn biết 2

- Ở thương thành này có bán rắn Lãnh Trúc đúng không? Nếu không tin ngươi có thể mua một con về ăn thử xem, sẽ thấy được kết quả ngay thôi, đi mua đi, ta chờ ở đây! - Trương Huyền nói.

Thiên Vũ thương thành không chỉ có vô số dược liệu, bảo vật các loại, mà còn có Man Thú, động vật được bán ra, rắn Lãnh Trúc là một loại Man Thú cấp thấp, mặc dù thân ngậm kịch độc, nhưng lại có thể làm thuốc, chắc chắn sẽ có người bán.

- Vậy thì,... ngươi chờ. . .

Chần chờ một chút, chủ quán xoay người rời đi, thời gian không lâu, y đã mang theo một cái chiếc lồng đi tới, bên trong có một con rắn Lãnh Trúc đang cuộn người lại.

Thân là võ giả Chân Khí cảnh, chỉ cần sớm có chuẩn bị, giết chết một con rắn Lãnh Trúc là chuyện rất đơn giản, không bao lâu sau, mật rắn liền bị lấy ra ngoài, chủ quán không chần chờ gì, liền trực tiếp nuốt vào.

-Ừm? Không bao lâu sau, ánh mắt chủ quán sáng lên. €ó hiệu quả hay không, hắn hiển nhiên đã biết.

- Đa tạ công tử cứu chữa, những thứ này Hàn Dương Thảo đều là của ngươi! - Hai mắt hưng phấn của chủ quán tỏa ánh sáng, chỉ còn thiếu quỳ xuống bái Trương Huyền một lạy.

Chuyện này từ trước đến nay luôn là tâm bệnh của hắn, có một đoạn thời gian hắn thậm chí còn không muốn sống nữa, bởi vì trị liệu mấy năm cũng không có hiệu quả gì rõ rệt, nên có nằm mơ hắn cũng không ngờ đến, bệnh này có thể được chữa khỏi một cách đơn giản như vậy!

- Thấy không, ta không có gạt ngươi chứ!

Đối phương đưa tặng, Trương Huyền cũng không khách khí, tiện tay cầm cả rương Hàn Dương Thảo chủ quán tặng.

Tri thức cũng là tài sản quý báu, bản thân có thể giúp chữa khỏi bệnh của đối phương, thu về một chút thù lao là chuyện phải đạo.

- Công tử đại tài, là ta có mắt mà không biết Thái Sơn. .. Xin công tử bỏ qua cho! - Chủ quán vò đầu, tràn đầy áy náy.

Mới vừa rồi còn lời thề son sắt mà nói, nếu như mình thật sự phải đưa tặng Hàn Dương Thảo cho đối phương, thì sẽ gọi hắn là ông nội, không nghĩ tới thật sự mình phải làm như vậy. ..


- Đúng vậy a, lần trước bỏ mất cơ hội, thực sự là đáng tiếc...

Đám người vừa đi vừa bàn luận. - Có chuyện gì vậy ?

Nhìn thấy bộ dáng của đám người này như vậy, giống như nhìn thấy minh tinh nổi tiếng ở thời đại của mình vậy, Trương Huyền cảm thấy kỳ quái.

- Là Mặc Dương đại sư đến rồi! - Mặt chủ quán cũng đầy hưng phấn, hai mắt tỏa sáng.