Thi Nguyên - Nguỵ Mãn Thập Tứ Toái
Chương 6
19
Nếu người phải chịu cảnh trộn đinh vào cơm là Ninh Hàm.
Nếu người bị đẩy xuống cầu thang là Ninh Hàm.
Nếu người bị oan uổng, bị hủ/y ho/ại cuộc đời là Ninh Hàm.
Chắc anh ta sẽ hận đến mức muốn giec tôi.
Tôi nhớ lại, Ninh Dịch trả thù mình, giống như nước ấm nấu ếch.
Anh ta đem tôi sủng trong lòng bàn tay, làm cho tôi ỷ lại, làm tôi trở nên dựa dẫm, rồi lại mạnh mẽ đẩy tôi xuống.
Về đến nhà, mới phát hiện chung cư cúp điện.
Tôi bị bệnh quáng gà mức thấp, ban đêm phải để đèn ngủ mở, nếu không sẽ dễ té ngã.
Ninh Dịch nhíu mày, “Tối quá, anh dẫn em tới khách sạn, ngủ tạm ở đó một đêm.”
“Không cần.”
“Vậy để anh đưa em đi lên.”
Tôi nói, “Được.”
Đột nhiên, không muốn từ chối.
Ninh Dịch đại khái cũng không nghĩ tôi sẽ đồng ý, hơi ngẩn ra một chút.
Chúng tôi đi thang bộ, anh ta mở đen flash trên điện thoại, muốn đưa tay ra dìu tôi nhưng giữa chừng thì ngừng lại.
Tôi nắm lấy tay anh ta.
Anh ta nhìn tôi, trong đôi mắt có ánh sáng lưu chuyển.
Dọc theo đường đi, tôi có thể cảm giác được anh ta hơi run rẩy.
“Để anh mua đèn pin cho em.” Đi tới cửa lại, anh ta nói.
Tôi còn chưa kịp trả lời, đã nghe được một giọng nam trong trẻo, “Không cần.”
Lúc này mới phát hiện Nghiêm Thần đang đứng dựa vào tường.
Anh ấy chậm rãi đi tới, “Đi đâu? Điện thoại cũng không nghe.”
Tôi nói, “Điện thoại hết pin, trở về lại sạc.”
Nghiêm Thần nhìn qua Ninh Dịch, “Cậu ta lại đi theo em?”
“Ninh Hàm tới tìm em, chúng tôi cùng nhau lăn xuống cầu thang.” Tôi nói, “Anh ta đưa em đi bệnh viện.”
“Chậc.” Giọng Nghiêm Thần lại trở nên lạnh lùng, “Nói như vậy cô ta lại làm em bị thương?”
“Cô ta cũng bị thương chân, xem như đánh nhau đi.”
Nghiêm Thần kéo tay tôi, “Đã hỏi dì hàng xóm, dây cáp điện trục trặc, cũng không biết khi nào mới sửa xong. Đi qua chỗ anh ngồi đi, chờ có điện anh lại đưa em về.”
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói, “Vậy cũng được.”
Ninh Dịch bỗng nhiên nhìn về phía tôi.
Khóe miệng Nghiêm Thần hơi nhếch lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, “Mở cửa đi, lấy bộ quần áo tắm rửa.”
“Lấy quần áo?”
“Lỡ đêm nay không có điện lại thì sao?”
Chờ tôi lấy xong ra tới, Ninh Dịch đã đi rồi.
Nghiêm Thần vui vẻ vì thực hiện được ý đồ, chớp chớp mắt với tôi.
Anh ấy đi vào trong phòng, lên sô pha nằm, “Kiểm tra hệ thống điện định kỳ mà thôi, chắc nửa tiếng sẽ có lại.”
Tôi không còn gì để nói.
“Đương nhiên nếu em muốn đến nhà anh nghỉ một đem, anh cũng không có gì không vui.”
“Anh đừng nói nữa được không?”
- --
20
Mẹ Ninh hẹn gặp tôi ở quán cà phê, bắt Ninh Hàm nói xin lỗi tôi.
Tôi nhìn không ra xin lỗi và áy náy của cô ta có bao nhiêu phần là thật.
“Nếu cô chấp nhận lời xin lỗi, chúng tôi nguyện ý bồi thường vật chất cho cô.”
Mẹ Ninh nói, “Tình huống gia đình của cô tôi cũng biết…… Nếu cô đồng ý, về sau tôi có thể xem cô như con gái của mình.”
Những chuyện xảy ra năm đó, nếu không có bà ta bao che và giá họa sẽ không có khả năng tiến hành thuận lợi như vậy.
Đó là một trường cao trung dân lập, rất nhiều học sinh và gia đình e sợ thân phận phó hiệu trưởng của bà ta mới lựa chọn im lặng.
“Con gái thì không cần, tôi không có người mẹ như vậy.”
“Cô có ý gì……” Ninh Hàm cắn răng.
“Bồi thường tinh thần không được, vậy kinh tế đi.” Tôi nói, “Sau đó, cô phải đem sự tình năm đó đối với tôi và những cô gái khác nói ra và công khai xin lỗi, thế nào?”
Đi ra quán cà phê, tôi bước chậm đến bờ sông.
Ninh Dịch không xa không gần mà đi theo tôi phía sau.
Cứ đi như thế được một đoạn đường rất dài, tôi xoay người, “Anh muốn làm gì?”
Ninh Dịch nói, “Có thể hay không.”
Gió sông quá lớn, làm tôi nghe không rõ tiếng nói anh ta, “Cho anh một cơ hội đền bù.”
Người một nhà bọn họ cũng thật thú vị, từng người đều nhảy ra muốn bồi thường cho tôi.
Tôi cười, “Được nha.”
Ninh Dịch thoáng sửng sốt.
Chậm rãi nở nụ cười.
Thứ sáu, Nghiêm Thần hẹn tôi ra bờ sông đạp xe.
Nhưng dây xích xe đạp lại bị hỏng.
Tôi suy nghĩ, rồi gửi một tin nhắn cho Ninh Dịch.
Anh ta tới rất nhanh, ngày nóng bức, anh ta lại mặc tây trang mang giày da nên cái trán đều ướt mồ hôi, ngồi xổm ở trước cửa tiểu khu cũ nát sửa xe đạp cho tôi.
Đôi bàn tay vốn trắng nõn giờ đây lại dính dầu nhớt dơ bẩn.
Anh ta sửa rất vụng về, cả nửa ngày cũng chưa xong.
Những người dân đi qua lại, sôi nổi tò mò đánh giá anh ta.
Tôi đứng chỗ râm mát, yên lặng chờ.
“Chắc được rồi.” Ninh Dịch đứng lên, cầm lấy khăn lông lau tay, “Em thử xem có thể chạy chưa.”
Tôi đưa một chai nước cho anh ta, “Vất vả rồi.”
Ninh Dịch đưa tay tiếp nhận, ngón tay rõ ràng run một chút.
Chỉ như vậy đã thấy cảm động sao?
Tôi cưỡi lên xe, “Anh không phải còn mở họp à? Tôi đi trước.”
Biểu tình của Ninh Dịch khi đó, tôi không chú ý xem.
Có lẽ là khó chịu vì Ninh Dịch mỗi ngày vây quanh tôi, Ninh Hàm ở nhà náo loạn không nhỏ.
Ninh Dịch nghe đầu bên kia điện thoại nói xong thì cúp máy. Từ đầu đến cuối không nói một câu.
Tôi hỏi, “Làm sao vậy?”
Ninh Dịch dừng một chút, “Ninh Hàm vào bệnh viện rửa ruột.”
“Ăn nhầm món gì?”
“Uhm.”
Tôi “à” một tiếng, liền đem chuyện này vứt ra sau đầu.
Lâu rồi không dạo trung tâm thương mại, chúng tôi vào một cửa hàng thời trang nam.
Tôi chọn một cái mũ lưỡi trai, kêu anh ta cúi xuống, ướm thử trên đầu anh ta một chút, “Nhìn cũng rất hợp?”
Ninh Dịch hơi hơi mỉm cười.
Sau khi trở về tôi đem mũ đưa cho Nghiêm Thần. Anh ấy đội lên trông rất đẹp trai.
Nửa tháng sau.
Ninh Hàm lại gọi điện thoại tới, vừa giận vừa khóc, “Sinh nhật mẹ, anh cũng không trở lại sao?”
Ninh Dịch không trả lời.
“Trên mạng rất nhiều người đều đang mắng mẹ và em, mẹ bị bệnh rồi anh có biết không?” Ninh Hàm khóc lớn hơn.
Ninh Dịch cúi đầu, ngồi một mình trên sô pha ở câu lạc bộ thật lâu.
Tôi nói, “Anh biết không? Tôi thật ra rất ghét mừng sinh nhật.”
“Hôm sinh nhật 6 tuổi của em trai tôi, nó lấy ngọn nến nuốt vào miệng, thiếu chút nữa thì không thở được.”
“Tôi muốn cứu nó, muốn đem ngọn nến từ trong miệng nó lấy ra.”
“Nhưng cha mẹ tôi lại cho rằng tôi muốn hại chec con trai họ.”
“Bởi vì khi sinh nhật tôi, bọn họ chưa từng mua bánh kem cho tôi. Sinh nhật em trai, lại có thể có bánh kem ăn.”
“Bọn họ cảm thấy tôi ghen ghét, tôi ác độc, cho nên đưa tôi đi nơi khác học, làm cho tôi cách người một nhà của họ xa một chút.”
“Cho nên anh mới có thể nghe được bọn họ nói, tôi nói dối thành tính.”
Ninh Dịch nhìn tôi, cuối cùng vẫn không đi.
- --
21
Vài ngày sau.
Mèo của Ninh Dịch chec.
Buổi sáng còn cọ chân anh ta đòi vuốt ve, ăn một hộp đồ ăn, tan tầm trở về, thì phát hiện nó nằm trong ổ mèo lặng lẽ ra đi.
Ninh Dịch nói, là chec già.
Tôi và anh ta, đem mèo chôn dưới gốc cây nguyệt quế trong viện.
Ninh Dịch nhắm hai mắt, đem trán dán ở trên mu bàn tay tôi, “Diệu Diệu đã ở với anh 13 năm, trước kia mỗi đêm đều phải đùa giỡn với nó, nó hiếu động đến mức anh ngủ không yên với nó. Sau này nó già rồi, dần dà chạy không nổi, nhảy cũng không nổi, cũng không thích l.i.ế.m lông.”
Tôi lẳng lặng nghe, xoa xoa tóc của anh ta.
“Nguyên Nguyên, em có thể ở bên cạnh anh không.” Anh ta ít khi tỏ ra yếu ớt, “Chỉ hôm nay.”
Tôi nói được, “Để tôi rót cho anh ly nước.”
Đi đến phòng khách, tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện, “Là người nhà Nghiêm Thần phải không? Anh ấy phẫu thuật viêm ruột thừa, cần có người nhà chăm sóc.”
Tôi nhíu mày, quay đầu nói với Ninh Dịch, “Nghiêm Thần bị bệnh, tôi đi xem anh ấy.”
Ninh Dịch trầm mặc, sau đó gật đầu.
Tôi tới bệnh viện tư nhân, là phòng bệnh đơn.
Nghiêm Thần mới vừa làm xong giải phẫu, nằm ở trên giường bệnh, nhìn rất tiều tụy.
Tôi đem giỏ trái cây đặt ở trên tủ đầu giường, “Người nhà?”
“Anh và em đều là người không có người nhà.” Anh ấy nghiêng đầu cười, “Ngoài em ra anh còn có thể tìm ai nữa?”
Tôi hừ nhẹ, “Anhh không phải đã đi xem mắt sao?”
“Anh vốn dĩ không muốn đi.” Nghiêm Thần ra vẻ oan uổng, “Chỉ là nhìn thấy tư liệu của Đổng Điềm Điềm, cảm thấy quen mắt, nên mới đi xác định một chút.”
Tôi vén vạt áo bệnh nhân của anh ấy lên, hỏi: "Còn đau không?”
Nghiêm Thần vội vàng ngăn tay tôi lại, “Em làm gì?”
Tôi chớp chớp mắt, “Nhìn xem vết mổ.”
Anh ấy do dự chốc lát, chủ động xốc áo lên.
Vết mổ bên hông bụng dưới, không dài.
Tôi chọc chọc cơ bụng anh ấy, làm anh ấy hút một ngụm khí lạnh, “Phải chú ý thân thể biết không?”
Nghiêm Thần bắt lấy tay tôi, “Đừng sờ loạn, không là vết khâu sẽ bị đứt.”
Ban đêm còn phải truyền dịch, tôi ngồi bên cạnh giường cùng anh ấy
Đợi đến 5 giờ sáng, tôi đi mua điểm tâm sáng.
Ngày đầu tiên sau phẫu thuật phải cử ăn cử uống, Nghiêm Thần tuy rằng đói, cũng chỉ có thể nhìn tôi ăn.
Nhưng tôi cũng ăn không nổi.
Không có anh ta, mỗi tháng tôi đều phải chịu đựng một lần tra tấn.
Tôi ôm bụng nhỏ, cả người lạnh toát, hỏi đùa Nghiêm Thần xem anh ấy có túi chườm nóng không.
Anh ấy nói có, sau đó chừa ra nửa bên giường cho tôi, “Đi lên ngủ đi.”
Tôi: “?”
Anh ấy hất cằm về phía ghế ngồi, “Cái ghế đó vừa cứng vừa lạnh, em nằm trên đó bụng sẽ càng đau.”
Sợ miệng vết thương nhiễm trùng, nên điều hòa trong phòng bệnh vặn rất thấp.
Tôi thât sự cảm thấy lạnh.
Cho nên không kháng cự được vài giây, thì đã bò lên giường.
Hai người thành niên nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp thật sự rất chật chội.
Tôi cố gắng nằm sát mép giường, không đụng tới bụng Nghiêm Thần.
Anh ấy tựa đầu, đem chăn đắp lên người tôi.
Sau đó bàn tay to duỗi lại đây, phủ lên bụng tôi. Tay anh ấy rất nóng.
Tôi trừng anh ấy, “Anh làm gì?”
Nghiêm Thần ánh mắt vô tội, “Giúp em xoa bụng.”
Tuy rằng…Nhưng là…quả thật rất thoải mái.
“Em ngủ một lát.” Tôi thì thầm.
“Uhm.”
“Động tác nhẹ một chút, cẩn thận miệng vết thương.”
“Được.”
Mơ mơ màng màng, tôi tỉnh lại.
Nghiêm Thần vẫn duy trì tư thế lúc này, nhìn tôi cười, “Bụng con gái vừa mềm vừa đáng yêu.”
Anh ấy dựa vào rất gần, hơi thở muốn dán lên mặt tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy hoảng loạn, nói sang chuyện khác, “Em ngủ bao lâu…… Sáng nay anh còn truyền dịch không.”
Nghiêm Thần cúi đầu hôn tôi.
Tôi trừng lớn đôi mắt, hỏi anh ấy làm gì.
“Biểu cảm vừa rồi của em giống như là muốn anh hôn.”
Vừa lúc này, hộ sĩ đẩy cửa vào.
Tôi hoang mang rối loạn mà nhảy xuống giường.
Chạy một mạch vào toilet.
Lúc ra khỏi WC, nghe được hộ sĩ nói, “Vừa rồi có một quý ông đứng ngoài cửa thật lâu.”
“Quý ông?”
“Chắc cũng khoảng nửa giờ.”
Tôi nhìn vào ô cửa kính dài trên cửa phòng bệnh, chắc hẳn anh ta đã nhìn thấy tất cả.
Gặp lại Ninh Dịch là vào ngày Nghiêm Thần xuất viện.
Anh ta mang theo một giỏ trái cây và một bó hoa, “Để anh chở hai người.”
Khóe miệng anh ta có ý cười, tôi từ ánh mắt anh ta thấy được sự cẩn thận lấy lòng.
Đột nhiên tôi cảm thấy mệt mỏi.
“Tôi có phải chưa nói chia tay với anh không?” Tôi nhìn anh ta, “Chúng tôi chia tay đi.”
“Anh không phải muốn đền bù sao? Thật ra không cần thiết.” Tôi nói, “Điều duy nhất tôi muốn là khi quay lại công ty làm việc, tôi không cần gặp lại anh, cũng không muốn gặp lại em gái anh.”
Ninh Dịch cúi đầu, đặt giỏ trái cây và hoa xuống, ngón tay run rẩy.
Anh ta không đến tìm tôi nữa.
Sau này, tôi và Nghiêm Thần kết hôn.
Nghe nói Ninh Dịch và em gái anh ta đã đến một quốc gia nào đó ở Châu Âu.
Lại nhiều năm sau, tôi định cư ở một thành phố khác, thời gian là một liều thuốc tốt nhất, tôi dần dần quên mất mối quan hệ với họ trong quá khứ, cũng không còn nghe tin tức về bọn họ nữa.
>>>>Còn phần ngoại truyện của Ninh Dịch nữa là xong
Nếu người phải chịu cảnh trộn đinh vào cơm là Ninh Hàm.
Nếu người bị đẩy xuống cầu thang là Ninh Hàm.
Nếu người bị oan uổng, bị hủ/y ho/ại cuộc đời là Ninh Hàm.
Chắc anh ta sẽ hận đến mức muốn giec tôi.
Tôi nhớ lại, Ninh Dịch trả thù mình, giống như nước ấm nấu ếch.
Anh ta đem tôi sủng trong lòng bàn tay, làm cho tôi ỷ lại, làm tôi trở nên dựa dẫm, rồi lại mạnh mẽ đẩy tôi xuống.
Về đến nhà, mới phát hiện chung cư cúp điện.
Tôi bị bệnh quáng gà mức thấp, ban đêm phải để đèn ngủ mở, nếu không sẽ dễ té ngã.
Ninh Dịch nhíu mày, “Tối quá, anh dẫn em tới khách sạn, ngủ tạm ở đó một đêm.”
“Không cần.”
“Vậy để anh đưa em đi lên.”
Tôi nói, “Được.”
Đột nhiên, không muốn từ chối.
Ninh Dịch đại khái cũng không nghĩ tôi sẽ đồng ý, hơi ngẩn ra một chút.
Chúng tôi đi thang bộ, anh ta mở đen flash trên điện thoại, muốn đưa tay ra dìu tôi nhưng giữa chừng thì ngừng lại.
Tôi nắm lấy tay anh ta.
Anh ta nhìn tôi, trong đôi mắt có ánh sáng lưu chuyển.
Dọc theo đường đi, tôi có thể cảm giác được anh ta hơi run rẩy.
“Để anh mua đèn pin cho em.” Đi tới cửa lại, anh ta nói.
Tôi còn chưa kịp trả lời, đã nghe được một giọng nam trong trẻo, “Không cần.”
Lúc này mới phát hiện Nghiêm Thần đang đứng dựa vào tường.
Anh ấy chậm rãi đi tới, “Đi đâu? Điện thoại cũng không nghe.”
Tôi nói, “Điện thoại hết pin, trở về lại sạc.”
Nghiêm Thần nhìn qua Ninh Dịch, “Cậu ta lại đi theo em?”
“Ninh Hàm tới tìm em, chúng tôi cùng nhau lăn xuống cầu thang.” Tôi nói, “Anh ta đưa em đi bệnh viện.”
“Chậc.” Giọng Nghiêm Thần lại trở nên lạnh lùng, “Nói như vậy cô ta lại làm em bị thương?”
“Cô ta cũng bị thương chân, xem như đánh nhau đi.”
Nghiêm Thần kéo tay tôi, “Đã hỏi dì hàng xóm, dây cáp điện trục trặc, cũng không biết khi nào mới sửa xong. Đi qua chỗ anh ngồi đi, chờ có điện anh lại đưa em về.”
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói, “Vậy cũng được.”
Ninh Dịch bỗng nhiên nhìn về phía tôi.
Khóe miệng Nghiêm Thần hơi nhếch lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, “Mở cửa đi, lấy bộ quần áo tắm rửa.”
“Lấy quần áo?”
“Lỡ đêm nay không có điện lại thì sao?”
Chờ tôi lấy xong ra tới, Ninh Dịch đã đi rồi.
Nghiêm Thần vui vẻ vì thực hiện được ý đồ, chớp chớp mắt với tôi.
Anh ấy đi vào trong phòng, lên sô pha nằm, “Kiểm tra hệ thống điện định kỳ mà thôi, chắc nửa tiếng sẽ có lại.”
Tôi không còn gì để nói.
“Đương nhiên nếu em muốn đến nhà anh nghỉ một đem, anh cũng không có gì không vui.”
“Anh đừng nói nữa được không?”
- --
20
Mẹ Ninh hẹn gặp tôi ở quán cà phê, bắt Ninh Hàm nói xin lỗi tôi.
Tôi nhìn không ra xin lỗi và áy náy của cô ta có bao nhiêu phần là thật.
“Nếu cô chấp nhận lời xin lỗi, chúng tôi nguyện ý bồi thường vật chất cho cô.”
Mẹ Ninh nói, “Tình huống gia đình của cô tôi cũng biết…… Nếu cô đồng ý, về sau tôi có thể xem cô như con gái của mình.”
Những chuyện xảy ra năm đó, nếu không có bà ta bao che và giá họa sẽ không có khả năng tiến hành thuận lợi như vậy.
Đó là một trường cao trung dân lập, rất nhiều học sinh và gia đình e sợ thân phận phó hiệu trưởng của bà ta mới lựa chọn im lặng.
“Con gái thì không cần, tôi không có người mẹ như vậy.”
“Cô có ý gì……” Ninh Hàm cắn răng.
“Bồi thường tinh thần không được, vậy kinh tế đi.” Tôi nói, “Sau đó, cô phải đem sự tình năm đó đối với tôi và những cô gái khác nói ra và công khai xin lỗi, thế nào?”
Đi ra quán cà phê, tôi bước chậm đến bờ sông.
Ninh Dịch không xa không gần mà đi theo tôi phía sau.
Cứ đi như thế được một đoạn đường rất dài, tôi xoay người, “Anh muốn làm gì?”
Ninh Dịch nói, “Có thể hay không.”
Gió sông quá lớn, làm tôi nghe không rõ tiếng nói anh ta, “Cho anh một cơ hội đền bù.”
Người một nhà bọn họ cũng thật thú vị, từng người đều nhảy ra muốn bồi thường cho tôi.
Tôi cười, “Được nha.”
Ninh Dịch thoáng sửng sốt.
Chậm rãi nở nụ cười.
Thứ sáu, Nghiêm Thần hẹn tôi ra bờ sông đạp xe.
Nhưng dây xích xe đạp lại bị hỏng.
Tôi suy nghĩ, rồi gửi một tin nhắn cho Ninh Dịch.
Anh ta tới rất nhanh, ngày nóng bức, anh ta lại mặc tây trang mang giày da nên cái trán đều ướt mồ hôi, ngồi xổm ở trước cửa tiểu khu cũ nát sửa xe đạp cho tôi.
Đôi bàn tay vốn trắng nõn giờ đây lại dính dầu nhớt dơ bẩn.
Anh ta sửa rất vụng về, cả nửa ngày cũng chưa xong.
Những người dân đi qua lại, sôi nổi tò mò đánh giá anh ta.
Tôi đứng chỗ râm mát, yên lặng chờ.
“Chắc được rồi.” Ninh Dịch đứng lên, cầm lấy khăn lông lau tay, “Em thử xem có thể chạy chưa.”
Tôi đưa một chai nước cho anh ta, “Vất vả rồi.”
Ninh Dịch đưa tay tiếp nhận, ngón tay rõ ràng run một chút.
Chỉ như vậy đã thấy cảm động sao?
Tôi cưỡi lên xe, “Anh không phải còn mở họp à? Tôi đi trước.”
Biểu tình của Ninh Dịch khi đó, tôi không chú ý xem.
Có lẽ là khó chịu vì Ninh Dịch mỗi ngày vây quanh tôi, Ninh Hàm ở nhà náo loạn không nhỏ.
Ninh Dịch nghe đầu bên kia điện thoại nói xong thì cúp máy. Từ đầu đến cuối không nói một câu.
Tôi hỏi, “Làm sao vậy?”
Ninh Dịch dừng một chút, “Ninh Hàm vào bệnh viện rửa ruột.”
“Ăn nhầm món gì?”
“Uhm.”
Tôi “à” một tiếng, liền đem chuyện này vứt ra sau đầu.
Lâu rồi không dạo trung tâm thương mại, chúng tôi vào một cửa hàng thời trang nam.
Tôi chọn một cái mũ lưỡi trai, kêu anh ta cúi xuống, ướm thử trên đầu anh ta một chút, “Nhìn cũng rất hợp?”
Ninh Dịch hơi hơi mỉm cười.
Sau khi trở về tôi đem mũ đưa cho Nghiêm Thần. Anh ấy đội lên trông rất đẹp trai.
Nửa tháng sau.
Ninh Hàm lại gọi điện thoại tới, vừa giận vừa khóc, “Sinh nhật mẹ, anh cũng không trở lại sao?”
Ninh Dịch không trả lời.
“Trên mạng rất nhiều người đều đang mắng mẹ và em, mẹ bị bệnh rồi anh có biết không?” Ninh Hàm khóc lớn hơn.
Ninh Dịch cúi đầu, ngồi một mình trên sô pha ở câu lạc bộ thật lâu.
Tôi nói, “Anh biết không? Tôi thật ra rất ghét mừng sinh nhật.”
“Hôm sinh nhật 6 tuổi của em trai tôi, nó lấy ngọn nến nuốt vào miệng, thiếu chút nữa thì không thở được.”
“Tôi muốn cứu nó, muốn đem ngọn nến từ trong miệng nó lấy ra.”
“Nhưng cha mẹ tôi lại cho rằng tôi muốn hại chec con trai họ.”
“Bởi vì khi sinh nhật tôi, bọn họ chưa từng mua bánh kem cho tôi. Sinh nhật em trai, lại có thể có bánh kem ăn.”
“Bọn họ cảm thấy tôi ghen ghét, tôi ác độc, cho nên đưa tôi đi nơi khác học, làm cho tôi cách người một nhà của họ xa một chút.”
“Cho nên anh mới có thể nghe được bọn họ nói, tôi nói dối thành tính.”
Ninh Dịch nhìn tôi, cuối cùng vẫn không đi.
- --
21
Vài ngày sau.
Mèo của Ninh Dịch chec.
Buổi sáng còn cọ chân anh ta đòi vuốt ve, ăn một hộp đồ ăn, tan tầm trở về, thì phát hiện nó nằm trong ổ mèo lặng lẽ ra đi.
Ninh Dịch nói, là chec già.
Tôi và anh ta, đem mèo chôn dưới gốc cây nguyệt quế trong viện.
Ninh Dịch nhắm hai mắt, đem trán dán ở trên mu bàn tay tôi, “Diệu Diệu đã ở với anh 13 năm, trước kia mỗi đêm đều phải đùa giỡn với nó, nó hiếu động đến mức anh ngủ không yên với nó. Sau này nó già rồi, dần dà chạy không nổi, nhảy cũng không nổi, cũng không thích l.i.ế.m lông.”
Tôi lẳng lặng nghe, xoa xoa tóc của anh ta.
“Nguyên Nguyên, em có thể ở bên cạnh anh không.” Anh ta ít khi tỏ ra yếu ớt, “Chỉ hôm nay.”
Tôi nói được, “Để tôi rót cho anh ly nước.”
Đi đến phòng khách, tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện, “Là người nhà Nghiêm Thần phải không? Anh ấy phẫu thuật viêm ruột thừa, cần có người nhà chăm sóc.”
Tôi nhíu mày, quay đầu nói với Ninh Dịch, “Nghiêm Thần bị bệnh, tôi đi xem anh ấy.”
Ninh Dịch trầm mặc, sau đó gật đầu.
Tôi tới bệnh viện tư nhân, là phòng bệnh đơn.
Nghiêm Thần mới vừa làm xong giải phẫu, nằm ở trên giường bệnh, nhìn rất tiều tụy.
Tôi đem giỏ trái cây đặt ở trên tủ đầu giường, “Người nhà?”
“Anh và em đều là người không có người nhà.” Anh ấy nghiêng đầu cười, “Ngoài em ra anh còn có thể tìm ai nữa?”
Tôi hừ nhẹ, “Anhh không phải đã đi xem mắt sao?”
“Anh vốn dĩ không muốn đi.” Nghiêm Thần ra vẻ oan uổng, “Chỉ là nhìn thấy tư liệu của Đổng Điềm Điềm, cảm thấy quen mắt, nên mới đi xác định một chút.”
Tôi vén vạt áo bệnh nhân của anh ấy lên, hỏi: "Còn đau không?”
Nghiêm Thần vội vàng ngăn tay tôi lại, “Em làm gì?”
Tôi chớp chớp mắt, “Nhìn xem vết mổ.”
Anh ấy do dự chốc lát, chủ động xốc áo lên.
Vết mổ bên hông bụng dưới, không dài.
Tôi chọc chọc cơ bụng anh ấy, làm anh ấy hút một ngụm khí lạnh, “Phải chú ý thân thể biết không?”
Nghiêm Thần bắt lấy tay tôi, “Đừng sờ loạn, không là vết khâu sẽ bị đứt.”
Ban đêm còn phải truyền dịch, tôi ngồi bên cạnh giường cùng anh ấy
Đợi đến 5 giờ sáng, tôi đi mua điểm tâm sáng.
Ngày đầu tiên sau phẫu thuật phải cử ăn cử uống, Nghiêm Thần tuy rằng đói, cũng chỉ có thể nhìn tôi ăn.
Nhưng tôi cũng ăn không nổi.
Không có anh ta, mỗi tháng tôi đều phải chịu đựng một lần tra tấn.
Tôi ôm bụng nhỏ, cả người lạnh toát, hỏi đùa Nghiêm Thần xem anh ấy có túi chườm nóng không.
Anh ấy nói có, sau đó chừa ra nửa bên giường cho tôi, “Đi lên ngủ đi.”
Tôi: “?”
Anh ấy hất cằm về phía ghế ngồi, “Cái ghế đó vừa cứng vừa lạnh, em nằm trên đó bụng sẽ càng đau.”
Sợ miệng vết thương nhiễm trùng, nên điều hòa trong phòng bệnh vặn rất thấp.
Tôi thât sự cảm thấy lạnh.
Cho nên không kháng cự được vài giây, thì đã bò lên giường.
Hai người thành niên nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp thật sự rất chật chội.
Tôi cố gắng nằm sát mép giường, không đụng tới bụng Nghiêm Thần.
Anh ấy tựa đầu, đem chăn đắp lên người tôi.
Sau đó bàn tay to duỗi lại đây, phủ lên bụng tôi. Tay anh ấy rất nóng.
Tôi trừng anh ấy, “Anh làm gì?”
Nghiêm Thần ánh mắt vô tội, “Giúp em xoa bụng.”
Tuy rằng…Nhưng là…quả thật rất thoải mái.
“Em ngủ một lát.” Tôi thì thầm.
“Uhm.”
“Động tác nhẹ một chút, cẩn thận miệng vết thương.”
“Được.”
Mơ mơ màng màng, tôi tỉnh lại.
Nghiêm Thần vẫn duy trì tư thế lúc này, nhìn tôi cười, “Bụng con gái vừa mềm vừa đáng yêu.”
Anh ấy dựa vào rất gần, hơi thở muốn dán lên mặt tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy hoảng loạn, nói sang chuyện khác, “Em ngủ bao lâu…… Sáng nay anh còn truyền dịch không.”
Nghiêm Thần cúi đầu hôn tôi.
Tôi trừng lớn đôi mắt, hỏi anh ấy làm gì.
“Biểu cảm vừa rồi của em giống như là muốn anh hôn.”
Vừa lúc này, hộ sĩ đẩy cửa vào.
Tôi hoang mang rối loạn mà nhảy xuống giường.
Chạy một mạch vào toilet.
Lúc ra khỏi WC, nghe được hộ sĩ nói, “Vừa rồi có một quý ông đứng ngoài cửa thật lâu.”
“Quý ông?”
“Chắc cũng khoảng nửa giờ.”
Tôi nhìn vào ô cửa kính dài trên cửa phòng bệnh, chắc hẳn anh ta đã nhìn thấy tất cả.
Gặp lại Ninh Dịch là vào ngày Nghiêm Thần xuất viện.
Anh ta mang theo một giỏ trái cây và một bó hoa, “Để anh chở hai người.”
Khóe miệng anh ta có ý cười, tôi từ ánh mắt anh ta thấy được sự cẩn thận lấy lòng.
Đột nhiên tôi cảm thấy mệt mỏi.
“Tôi có phải chưa nói chia tay với anh không?” Tôi nhìn anh ta, “Chúng tôi chia tay đi.”
“Anh không phải muốn đền bù sao? Thật ra không cần thiết.” Tôi nói, “Điều duy nhất tôi muốn là khi quay lại công ty làm việc, tôi không cần gặp lại anh, cũng không muốn gặp lại em gái anh.”
Ninh Dịch cúi đầu, đặt giỏ trái cây và hoa xuống, ngón tay run rẩy.
Anh ta không đến tìm tôi nữa.
Sau này, tôi và Nghiêm Thần kết hôn.
Nghe nói Ninh Dịch và em gái anh ta đã đến một quốc gia nào đó ở Châu Âu.
Lại nhiều năm sau, tôi định cư ở một thành phố khác, thời gian là một liều thuốc tốt nhất, tôi dần dần quên mất mối quan hệ với họ trong quá khứ, cũng không còn nghe tin tức về bọn họ nữa.
>>>>Còn phần ngoại truyện của Ninh Dịch nữa là xong