Thi Nguyên - Nguỵ Mãn Thập Tứ Toái

Chương 4

13

Bầu trời đêm nay có rất nhiều sao.

Tôi đang cầm hoa, bước qua từng ngọn đèn đường.

Khi bước tới cổng chung cư tôi nhìn thấy một chiếc Porsche quen thuộc đậu dưới tòa nhà.

Ninh Dịch tựa người vào xe, tàn thuốc giữa kẽ ngón tay sáng đỏ, nhìn không rõ nét mặt.

"Trễ như vậy mới trở về." Giọng anh vang vọng trong màn đêm dày đặc, ánh mắt rơi vào tay tôi, "Hoa là do anh ta tặng?"

Tôi không trả lời.

"Chắc không phải em đã quên, tôi là bạn trai của em rồi chứ?"

Tôi chớp mắt một cái, nhịn không được cười, "Anh sẽ để một người bắt nạt em gái anh trở thành bạn gái sao?"

Ninh Dịch đứng thẳng người, dụi điếu thuốc trên mui xe, chậm rãi đi về phía tôi.

Tôi cuối cùng cũng thấy rõ mặt anh ta, anh đèn đường đổ bóng nhẹ lên bờ mi.

Anh ấy đến gần và đặt thứ gì đó vào tay tôi

Là một quyển nhật ký cũ kỹ.

Tôi mở ra, nhờ vào ngọn đèn mờ nhạt mà đọc nội dung bên trong.

Chỉ còn vài trang rải rác, hơn phân nửa đều bị xé bỏ.

Nhưng những chữ còn xót lại, đều tràn ngập sự bắ/t nạ/t và bạ/o lự/c.

Đầu tôi trở nên choáng váng và không thở nổi.

Quyển nhật ký cách đây 6 năm lại trở lại trong tay tôi.

Buồn cười nhất chính là nó lại trở thành chứng cứ để Ninh Dịch lên án tôi.

Tôi vẫn không hiểu sao anh ta lại luôn chắc chắn rằng tôi là người bắ/t nạ/t Ninh Hàm, dù tôi có giải thích thế nào cũng không tin.

Thì ra là vì quyển nhật ký này.

Năm đầu ở trường trung học tôi và Ninh Hàm ngồi cùng bàn.

Mọi người đều nói tôi và cô ta trông rất giống nhau, ngồi gần nhau giống như hai chị em vậy.

Ninh Hàm ở dưới bàn huých huých tay tôi còn nháy mắt với tôi.

Mối quan hệ của chúng tôi ngày càng tốt đẹp hơn, chúng tôi để tóc mái giống nhau, đi giày giống nhau và sử dụng những thứ giống nhau.

Lúc đầu chữ viết của cô ta rất xấu sau lại luyện tập nên ngày càng giống chữ của tôi, đến mức khó có thể phân biệt được.

Tôi khi đó vô cùng sợ hãi Ninh Hàm, thậm chí khi viết nhật ký cũng không dám viết tên ra.

Cô ta xé bỏ nội dung có thể lộ ra thân phận, chỉ để lại những trang miêu tả mơ hồ.

Sau đó ném nó trước mặt người lớn làm bằng chứng để cắn ngược lại tôi.

Sau khi tan rã, cô ta lấy sách giáo khoa đập vào mặt tôi.

“Giả làm gái ngoan thật mệt." Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ, "Mày có thấy mình giả tạo không?"

“Nếu không phải mẹ tao thích mày tao cũng lười giả vờ với mày."

Mẹ của Ninh Hàm, là phó hiệu trưởng của trường học này.

Ninh Dịch nhìn thẳng vào mắt tôi, "Vấn đề này tôi cũng đã suy nghĩ rất lâu."

"Từ lúc bắt đầu ở bên em, tôi cũng không phải vì trả thù."

"Chỉ là trùng hợp, em là mẫu người mà tôi thích."

"Khoảng thời gian đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi đã nghĩ sẽ chăm sóc tốt cho em, cũng nghĩ về tương lai của chúng ta."

"Là em gái tôi nhận ra em."

"Sau đó mỗi lần gần gũi em, tôi sẽ thấy hình ảnh em nắm tóc Ninh Hàm, bắt em ấy ăn tàn thuốc.”

"Sẽ thấy hình ảnh em vừa mắng, vừa tát vào mặt em ấy."

Lời nói của anh ta, gợi lên ký ức đen tối nhất mà tôi không muốn nhớ lại.

Tôi cắn chặt răng, cả người trở nên lạnh lẽo.

Ninh Dịch xoa xoa mái tóc tôi, "Nguyên Nguyên, món nợ này, anh sẽ cùng em trả."

Tôi không thèm trả lời.

Bắt đầu chờ mong bộ mặt anh ta khi biết được chân tướng.

- --

14

Tôi hẹn gặp mặt với Đổng Điềm Điềm.

Cô ấy đúng thật đã thay đổi rất nhiều, mái tóc dài ngang lưng của cô ấy đã được cắt ngắn, khiến cô ấy trông trưởng thành và chuyên nghiệp hơn.

Cô ấy ngồi đối diện tôi, ánh mắt hơi né tránh.

Tôi đem ly nước đẩy đến trước mặt cô ấy.

Cô ấy nhỏ giọng nói, “Cảm ơn.”

Do dự vài giây, Đổng Điềm Điềm vào thẳng vấn đề, “Tôi đã nghe được mọi việc từ Nghiêm Thần, nếu cậu muốn tôi sẽ giúp cậu làm chứng, năm đó người bắt nạt chúng ta… là Ninh Hàm.”

Tôi nhìn đôi mắt màu trà của cô ấy, cảm thấy hoảng hốt.

Tôi đã nhớ ra.

Bọn họ bắ/t nạ/t Đổng Điềm Điềm, lấy kẹo cao su dán vào tóc cô ấy.

Đổng Điềm Điềm sợ hãi mà ôm đầu thét chói tai.

Bạn học xung quanh không ai ngăn cản, có lẽ là lo lắng mình sẽ trở thành người tiếp theo.

Tôi chỉ là nhìn không được, bước lên bắt lấy tay Ninh Hàm, “Như vậy thật quá đáng.”

Ninh Hàm nhíu mày.

Chủ nhiệm lớp đứng ở cửa lớn tiếng hỏi, “Các em đang làm gì?”

Tay Ninh Hàm trên đầu Đổng Điềm Điềm chưa kịp rút về.

Chủ nhiệm lớp kéo tay cô ta, đang muốn giáo huấn, đột nhiên ánh mắt thay đổi, “Trên cổ em sao lại thế này?”

Một vết hồng hồng, là dấu hôn của bạn trai cô ta để lại.

Trên hành lang có rất đông học sinh, chủ nhiệm lớp thở dài nói, “Mới bao lớn đã không biết tự ái, làm mẹ em biết thì em phải làm sao bây giờ?”

Ninh Hàm hung dữ trừng mắt với tôi.

Người bắt nạt Đổng Điềm Điềm đều bị phạt, ngoại trừ tôi.

“Lúc đó chúng ta đứng vây quanh con nhỏ đó nhiều như vậy, lão đầu trọc sao biết mày không tham gia? Mày đi cáo trạng phải không?”

Ninh Hàm cảm thấy là tôi phản bội cô ta.

Kể từ lúc đó, những việc xảy ra trên người Đổng Điềm Điềm đã chuyển dời qua tôi, mà càng trầm trọng hơn nữa.

Vì làm cho tôi càng khốn khổ, Ninh Hàm bắt Đổng Điềm Điềm gia nhập gia nhập nhóm của cô ta, trở thành chị em tốt của bọn họ.

Cô ta ôm cổ Đổng Điềm Điềm, từ trên cao nhìn xuống cười nhaọ tôi, “Cảm ơn mày cứu Điềm Điềm của bọn tao khỏi bể khổ…”

Quán cà phê.

Đổng Điềm Điềm cầm ly nước, vẻ mặt hổ thẹn, “Nhìn thấy cậu bị bọn họ khi dễ thê thảm như vậy, tôi thấy rất khó chịu, nên đã kêu mẹ tôi báo với Sở giáo dục. Nhưng không nghĩ tới lại bị nhà trường á/c ý bẻ cong sự thật, cậu ngược lại trở thành người bạ/o lự/c, bị ép thôi học.”

Cô ấy nói, “Video năm đó Ninh Hàm bắ/t nạ/t cậu và một phần tin nhắn trò chuyện tôi vẫn còn giữ. Năm đó tôi bị Ninh Hàm và mẹ cô ta uy hi/ếp…không dám công khai. Nếu cậu phải dùng tôi lập tức gửi cho cậu.”

- --

15

Đầu tháng 10 là ngày Ninh Hàm đính hôn.

Tiệc đính hôn được tổ chức ở một khách sạn 5 sao.

Vừa lúc, Đổng Điềm Điềm là quản lý của khách sạn, chịu trách nhiệm bố trí tiệc cưới ngày hôm đó.

Tôi nhìn hai người trong bữa tiệc.

Chồng sắp cưới của cô ta không cao hơn cô ta bao nhiêu, làn da trắng ngần, cặp kính gọng đen và nụ cười ngượng ngùng, trông giống kiểu hình học sinh ngoan mà cô ta coi thường nhất.

Ninh Hàm vì phối hợp với chiều cao của hắn mà chỉ mang giày đế bằng.

Ninh Hàm ở trước mặt hắn là một bộ dáng hoàn toàn khác.

Tươi cười ngọt ngào, thường nghiêng đầu nhìn hắn, lộ ra sự ngây thơ của thiếu nữ.

Nghiêm Thần đi đến bên cạnh tôi, chạm vào vai tôi, “Tất cả đều tốt.”

Anh ấy đưa đĩa bánh chocolate mousse cho tôi, nhỏ giọng “Chờ xem kịch vui.”

Tôi nhìn vào mắt anh ấy, gật gật đầu, lại ăn một miếng bánh ngọt.

“Ngon không?” Nghiêm Thần cười, nghiêng người che chắn cho tôi ở bên tai tôi nói nhỏ, “Ninh Dịch phát hiện ra em.”

Tôi lướt qua bờ vai anh ấy, đối diện với ánh mắt Ninh Dịch.

Anh ta nhíu mày.

Từ góc độ của anh ta, hẳn là không muốn tôi xuất hiện ở hôn lễ của em gái mình.

Chỉ là ngại vì có nhiều khách khứa, nên không trực tiếp lại đây tìm tôi.

WeChat hiện lên một tin nhắn, là Ninh Dịch.

Ninh Dịch: Sao em và anh ta lại xuất hiện ở chỗ này?

Tôi đem điện thoại bỏ vào túi, không trả lời.

Giọng nói vui vẻ của người chủ trì hôn lễ vang khắp sảnh: "Sau đây là video minh chứng cho ​​quá trình yêu đương của đôi vợ chồng sắp cưới của chúng ta. Mời các bạn cùng xem trên màn hình lớn!"

“Đang phát cái gì thế này?”

“Hình như là học sinh, là bạ/o lự/c họ/c đườ/ng?”

“Sao đính hôn lại phát cái này? Ai đùa dai vậy?”

“Khoan đã, nhìn kìa, người đang đánh hình như là…”

Dưới sân khấu nghị luận sôi nổi.

Người chủ trì quay đầu nhìn lại, cũng ngốc luôn.

Trong video, mặt tôi bị làm mờ.

Nhưng là người đang bạ/o lự/c tôi khuôn mặt lại vô cùng rõ ràng, hơn nữa còn có những đoạn tin nhắn được chèn vào, Ninh Hàm và những chị em tốt của cô ta chửi rủa tôi thế nào, lập ra kế hoạch xấu xa tra tấn tôi ra sao, cả tên của nhóm chat là “Liên minh bảo vệ chính nghĩa - dẫm nát k/ỹ n/ữ” đều rõ ràng.

Người bị tát là tôi.

Bị nắm đầu ép phải nuốt tàn thuốc là tôi.

Lần đầu tiên đến kỳ sinh lý bị nhục nhã cũng là tôi.

Mỗi một chữ, mỗi một việc trong quyển nhật ký, đều chân thật mà phát sinh trên người tôi.

Nghiêm Thần chạy lên sân khấu, đoạt microphone trong tay người chủ trì, nhìn thẳng vào Ninh Hàm, “Tôi rất tò mò, da mặt cô dày bao nhiêu, mới có thể nói ra cô là người bị hại?”

Ninh Hàm run rẫy.

Cô ta và người nhà cô ta, vẻ mặt vô cùng xấu xí.

Biểu tình của cha mẹ của vị hôn phu cô ta trở nên nghiêm trọng, dưới sân khấu, hai bên thân hữu đều khe khẽ nói nhỏ.

“Còn không mau tắt đi!” Cha Ninh ra lệnh cho nhân viên hậu trường.

“Đừng nhìn thằng nhóc kia có vẻ bình thường, trong gia tộc không có ai mà không lợi hại đâu.”

Đổng Điềm Điềm khoanh tay trước n.g.ự.c nói, “Tiệc đính hôn xảy ra chuyện gièm pha lớn như vậy, không chừng sẽ chia tay.”

Tôi nhìn về phía Ninh Dịch.

Anh ta như người mất hồn, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, cả khuôn mặt như không còn một giọt máu.