Thế Thân - Bán Tiệt Bạch Thái
Chương 15: Con chó con mèo
Lên xe Cố Viêm, Mạnh Oánh lấy ra từ trong túi xách một lá xăm, đưa cho anh. Cố Viêm dựa vào cửa sổ, nhận lấy, nhưng không lập tức mở ra, ánh mắt rơi lên mặt cô.
"Cái người vừa nãy là Hứa tổng Hoa Ảnh đúng không?" Anh có chút thăm dò.
Mạnh Oánh cười cười, dựa vào ghế, "Em không biết."
Cố Viêm nhíu mày, "Ồ?"
Anh không hỏi nữa, cầm lá xăm màu vàng mở ra nhìn.
Nhân duyên một phương.
Chỉ có bốn chữ.
Cố Viêm nhìn lướt qua không hứng thú, cất lá xăm vào. Mạnh Oánh nhìn anh, "Thế nào?"
Cố Viêm cười nhẹ, "Cũng được."
Mạnh Oánh cũng cười, không hỏi nữa, lần này Cố Viêm tiện đường đi Thiên Cẩm, nhưng không có lên núi, chỉ nhờ Mạnh Oánh bốc giùm môt lá xăm, núi Phật Đà nổi tiếng linh thiêng, lá xăm được bốc rất chính xác, chỉ là chữ trên lá xăm cũng chất chứa một ẩn ý nào dó. Cố Viêm khoác tay lên ghế, ngón tay gõ lên thành ghế, đầu ngón chạm vào sợi tóc của cô.
Đám fan hâm mộ nói đúng. Cô đẹp hơn so với một năm trước.
Thay da đổi thịt giống như trở thành một người khác xinh đẹp vạn phần.
"Em định sẽ làm gì?"
Mạnh Oánh cầm điện thoại trả lời tin nhắn, nói " Em phải về công ty một chuyến."
"Để anh đưa em đi."
Cố Viêm phân phó tài xế, tài xế quay ngược đầu xe đi đến công ty quản lý Tinh Diệu, một năm này, công ty nâng đỡ hai ba nghệ sĩ không chìm cũng không nổi, không có Mạnh Oánh giống như không có nhân vật chủ chốt. Khi công ty nhỏ biết được Mạnh Oánh đã trở về, toàn bộ nhân viên đều chờ ở cửa, nhìn thấy một thân ảnh màu đen đi xuống khiến đôi mắt mọi người trừng lớn.
"Cmn "
Lưu Cần từ cửa chạy ra ôm chặt lấy Mạnh Oánh, "Trời ạ, một năm nay em đã làm gì? Ăn cái gì? Nuôi thế nào mà xinh đẹp được như vậy?"
Mạnh Oánh cười nhìn cô, ánh mắt long lanh như giọt nước giống như là đang chìm vào một hồ nước trong vắt. Lưu Cần ngất ngây, nhìn một chút thôi đã không chịu được.
Những người còn lại càng không dám tới gần.
Vu tổng ho hai tiếng, nói "Mạnh Oánh tới đây, ký hợp đồng, ký hợp đồng "
Người vừa trở về đã tranh thủ thời gian bắt lấy, mấy người bên cạnh nở nụ cười, Lưu Cần chậc một tiếng, kéo Mạnh Oánh nói, "Đi, giám đốc chủ động yêu cầu ký hợp đồng "
Mạnh Oánh hơi dừng lại, quay đầu.
Trợ lí của Cố Viêm đã cầm hành lý của cô xuống, Trần Khiết vội vàng tiến lên tiếp nhận, Lưu Cần ngạc nhiên, "Sao không gọi nam thần vào ngồi một chút?"
"Không cần đâu, anh ấy phải đi tham gia hoạt động rồi." Mạnh Oánh vẫy tay với anh trong xe, Cố Viêm nhín thấy, hướng cô gật gật đầu.
Những người còn lại đều hít vào một hơi sau khi thấy anh. Lưu Cần càng nắm chặt tay Mạnh Oánh hơn, ghé sát vào tai cô "Em với anh ấy phát triển từ lúc nào vậy?"
Mạnh Oánh và tổng giám đốc Hoa Ảnh nói chuyện yêu đương, nhưng không có kết quả gì tốt, chỉ có Lưu Cần biết, Lưu Cần ngậm miệng không nói chuyện này, hiện giờ chỉ quan tâm đến chuyện của cô và Cố Viêm.
Mạnh Oánh cười nhẹ, cầm lại tay Lưu Cần "Em với anh ấy tạm thời không có phát triển gì gì đó đâu."
"Vì sao? Anh ấy có chỗ nào không tốt?" Lưu Cần khó hiểu, Mạnh Oánh mỉm cười không trả lời, Lưu Cần vỗ bả vai Mạnh Oánh "Em hãy mở thật to hai mắt để nhìn người đi."
"Biết rồi mà."
Một năm trước, Vu tổng còn dây dưa không chịu ký hợp đồng, một năm sau Mạnh Oánh tĩnh dưỡng mới phát hiện cô thật sự tốt, hợp đồng đã sớm định ra, đãi ngộ hoàn toàn không cần bạn bạc cùng Lưu Cần, hoàn toàn cho những đãi ngộ tốt nhất, nhìn thấy Mạnh Oánh ký tên, trong lòng Vu tổng co rút đau đớn, cầm hợp đồng nói "Oánh Oánh à, siêng năng làm việc nha."
Em đã lặn một năm rồi, lại cho em đãi ngộ tốt như vậy, em thỏa mãn vô cùng.
Nếu không vì thành tích của « Cửu Trọng Thiên » cao, nếu không vì sức hút của em và Cố Viêm, nếu không vì em tĩnh dưỡng một năm lại trở nên xinh đẹp như vậy.
Ký xong hợp đồng, Lưu Cần đưa Mạnh Oánh về nhà, trên đường trở về thỉnh thoảng lại nhìn qua Mạnh Oánh, để tìm kiếm một chút cảm xúc khác trên mặt cô.
Nhưng chỉ thấy cô thần sắc bình tĩnh.
Trong lòng rốt cục đã có thể buông hòn đá xuống rồi. Chỉ có người hiểu chuyện, nhìn thấu mọi việc mới có thể bình tĩnh mà không có gợn sóng. Đem cô bây giờ so sánh với Mạnh Oánh một năm trước tâm tư giấu kín, cảm xúc cũng rất dễ bị ảnh hưởng.
"Hôm qua chị đã cho người quét dọn một chút, em vào xem đi." Lưu Cần mở cửa, Mạnh Oánh kéo hành lý đi vào, đồ dùng bài trí trong phòng vẫn như lúc cô rời đi, giống như là không thay đổi lại giống như là đã thay đổi, cô chỉ ghế sô pha nói "Em mua một bộ mới."
Lưu Cần đi qua, tưới hoa, gật gật đầu "Được, em muốn đổi cái gì thì đổi."
Mạnh Oánh mỉm cười, ngồi trên ghế salon, duỗi người một cái.
"Đợi chút nữa em nấu cơm, chị ở lại ăn với em?"
"Được."
Cơm tối, Mạnh Oánh làm, lần đầu tiên Lưu Cần được ăn đồ Mạnh Oánh nấu, ăn ngon đến mức đầu lưỡi cũng muốn nuốt vào. Lưu Cần liên tục khen Mạnh Oánh.
Mà lúc này, Mạnh Oánh cũng vừa lên hotsearch.
Lưu Cần xem, chậc chậc hai tiếng, "Vu tổng không thiệt nha, em vừa trở về, liền lên hotsearch."
Mạnh Oánh dọn bát đũa, đi vào phòng bếp rửa chén.
Rửa bát xong, Lưu Cần cũng không định ở lại nữa, cô đứng dậy rời đi. Mạnh Oánh tiễn cô, sau khi đóng cửa cô đem đầu tóc xõa xuống, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Mỗi một góc trong nhà dường như đều chất chứa bóng dáng Hứa Điện, nhưng Mạnh Oánh lại hoàn toàn không có bất kỳ một cảm xúc gì, sau khi tắm xong đi ra.
Vừa xoa tóc.
Điện thoại di động có một cuộc gọi đến.
Là Lý Nghiêu, vị bác sĩ nhã nhặn kia.
Cũng là người Lý gia ở thành phố Lê.
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười, "Về rồi sao?"
"Ừm, vừa về hồi chiều."
"Đến Tinh Không đi? Đi chơi một chút? Coi như cảm ơn bữa cơm của em ở núi Phật Đà đi?"
Mạnh Oánh đẩy cửa sổ, nhìn ra phía ngoài.
Toàn bộ thành phố Lê đèn đuốc sáng choang, nhiễm lên trần thế phàm tục, xa hoa mê mắt. Đi đến núi Phật Đà nhìn thấy non nước hữu tình, ở đó mới là tiên cảnh chân chính.
Lần trước Lý Nghiêu xử lý vết thương cho Mạnh Oánh, hai người thêm wechat lẫn nhau, thỉnh thoảng vẫn có liên lạc, một tháng trước, Lý Nghiêu cùng một vài người bạn đi Thiên Cẩm, đi núi Phật Đà cầu may bốc xăm, gặp được Mạnh Oánh.
Ngày đó là giữa trưa, Lý Nghiêu ở lại ăn cơm, Mạnh Oánh tự tay làm.
Mạnh Oánh suy nghĩ một chút, nói "Được."
"Anh đi đón em?" Lý Nghiêu mỉm cười, Mạnh Oánh nói, "Không cần, em tự đi được."
"OK."
Cúp điện thoại, Mạnh Oánh vào phòng đổi quần áo, chọn một cái váy màu trắng, tóc xõa, không trang điểm mà trực tiếp để mặt mộc đi ra ngoài.
Đến câu lạc bộ Tinh Không, Lý Nghiêu ra đón, trong miệng anh cắn điếu thuốc, nhìn thấy Mạnh Oánh thì thuận thế lấy xuống, cười nói "Vừa mới trở về, đã lên hotsearch, em lợi hại đó."
Mạnh Oánh mỉm cười, cầm túi đi lên bậc cấp.
Toàn thân đều mang một cỗ khí chất không thể nói thành lời, Lý Nghiêu thân là bác sĩ, gặp qua không ít cô gái, lại vẫn là bị mê hoặc lấy. Anh cười cười, dập tắt thuốc lá, đẩy cánh cửa của một gian phòng ra.
Trong gian phòng, có mùi đàn hương, cũng có mùi thuốc lá, còn có nhàn nhạt mùi rượu, trộn lẫn với nhau, lại không có vẻ lãng phí, gian phòng này cũng không giống với lần trước, ghế sô pha, bàn đánh bài, còn có một bàn bi-da. Trên ghế salon có một nữ hai nam, nữ mang theo dáng vẻ thiên kim tiểu thư, vẻ mặt lười nhác hút thuốc lá dành cho nữ.
Có một người đàn ông ngồi trên tay vịn, cà lơ phất phơ mà mân mê một cây bút máy màu đen, khi thấy cô đến thì nhướng lông mày, sau đó cúi người cười chống lên đầu gối, nói "Lý Nghiêu, cậu được nha "
Người còn lại toàn thân lạnh lẽo cứng rắn, ngồi một mình trên ghế salon, dáng vẻ buồn bực ngán ngẩm, ánh mắt quét tới, rơi lên người Mạnh Oánh một giây rồi cụp mắt.
Lý Nghiêu thấp giọng nói với Mạnh Oánh, "Người cầm bút máy là Chu Dương, còn người kia là anh họ của anh, Lý Dịch, đại tiểu thư Liễu Yên."
Lời còn chưa nói hết.
Sau lưng lại truyền tới một giọng nữ, "Lý Nghiêu, các anh mở phòng mà không nói với em. "
Giọng nữ kia.
Mạnh Oánh thu lại tầm mắt, chậm rãi quay đầu.
Dương Đồng mặc váy đen, cầm theo một túi xách nhỏ màu bạc, giẫm lên giày cao gót đi tới, sau khi nhìn thấy Mạnh Oánh, gót chân cô dừng lại. Dưới ánh đèn, Mạnh Oánh xinh đẹp như một viên ngọc, duyên dáng yêu kiều, chỉ đứng một chỗ thôi nhưng ngay lúc này lại khiến cho Dương Đồng có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Lại nghĩ đến Mạnh Oánh chật vật một năm trước, cô nhếch môi nở nụ cười, "Ô, ai đây ta?"
Cô chậm rãi bước lại đây, vây quanh Mạnh Oánh nhìn.
Mạnh Oánh hạ tầm mắt hơi mím môi, mặc kệ hành động của cô. Trong lòng Dương Đồng chấn kinh, có chút khó xử, những người còn lại giống như xem kịch vui đồng loạt nhìn cô.
Dương Đồng đành phải thu lại sắc mặt đắc ý, hỏi Lý Nghiêu "Chơi mạt chược sao?"
Lý Nghiêu cười với cô, lại xoay người bưng ly rượu đỏ đưa Mạnh Oánh, vừa chỉ Mạnh Oánh ngồi xuống ghế salon. Dương Đồng trừng mắt, nói "Em cũng muốn uống."
"Tự lấy đi." Lý Nghiêu nói.
Dương Đồng cắn răng.
Liếc nhìn Chu Dương, Chu Dương nhếch môi, chân dài vắt chéo, một nụ cười mang theo ẩn ý sâu xa. Dương Đồng phẫn uất, ngồi xuống cạnh Liễu Yên.
Mạnh Oánh uống một ngụm thì không uống nữa, cô rất dễ say, cô nhìn qua Lý Nghiêu, Lý Nghiêu cười, nói "Chơi mạt chược được không?"
Mạnh Oánh cười gật đầu "Được."
Sau đó Lý Nghiêu sắp xếp, Mạnh Oánh lên bàn, Liễu Yên cũng đến bên cạnh. Dương Đồng bỏ túi xách xuống, cũng chiếm một vị trí, đối diện là Lý Nghiêu.
Hơn một năm qua chỉ tu tâm dưỡng tính, bây giờ sờ đến bài, Mạnh Oánh có hơi lạ lẫm, cô chống cằm, cầm bài, phóng bài.
Trên ghế salon hai người đàn ông vừa hút thuốc vừa nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn đến, thì có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Mạnh Oánh.
Chu Dương huých vào Lý Dịch, "Giống vợ trước của cậu không?"
Lý Dịch nhíu lông mày, "Giống chỗ nào? Cô ấy đẹp hơn Dương Nhu nhiều "
Chu Dương cười ha ha.
Đánh xong một ván, Mạnh Oánh nhận ra người ngồi trên ghế sa lon kia, hình như là chồng trước của Dương Nhu. Là chồng trước của chính phẩm, mà Lý Nghiêu là em họ của anh ta, như vậy cũng chính là người Lý gia, người Lý gia lại quen biết với Dương Đồng, lại nhìn người đàn ông cầm bút máy kia có chút quen mắt, lúc trước hẳn là đã gặp rồi. Còn có đại tiểu thư Liễu Yên, nhìn sơ qua là biết không phải dạng vừa.
Lý Nghiêu chắc chắn là thuộc giới nhà giàu ở thành phố Lê.
Anh ta không phải là bác sĩ mà Lưu Cần giới thiệu sao?
Mạnh Oánh bỏ xuống một quân bài, nhìn về phía Lý Nghiêu, cười một cái nói "Gần đây Lưu Cần có nhắc đến anh, khi nào rảnh thì đi uống ly cafe?"
Lý Nghiêu bỏ quân bài xuống, ngẩng đầu, ngẩn người.
Anh là bác sĩ, không giống Hứa Điện ở trên thương trường không hiểu được ý đồ người hỏi, lúc này không kịp phản ứng, "Lưu Cần là "
Anh bỗng nhiên im bặt.
Cmn.
Mạnh Oánh cười cười, nhìn thẳng vào mắt anh, "Đêm hôm đó, không phải là Lưu Cần gọi anh tới sao?"
Đôi mắt của cô quá mức sạch sẽ xinh đẹp, Lý Nghiêu lập tức á khẩu không trả lời được, đôi mắt Mạnh Oánh lạnh mấy phần, không nói nữa, chỉ chuyên tâm đánh bài.
Dương Đồng nghe lén một nửa, nhưng câu chuyện cứ thế dừng lại khiến cô có chút không cam lòng, cười hỏi "Hai người quen biết thế nào vậy?"
Lấy xuất thân của Mạnh Oánh mà nói, làm sao lại quen được Lý Nghiêu cơ chứ!
Trên mặt bàn mạt chược vẫn tiếp tục, không có người đáp, cửa phòng khép hờ được một người đàn ông đưa tay đẩy ra, nhìn về phía Chu Dương đang muốn mở miệng gọi, ánh mắt lại quét qua, rơi lên mặt của cô gái, Hứa Điện dừng một chút không gọi nữa, đi đến, thân ảnh cao lớn, che đi không ít ánh đèn.
Anh gỡ kính mắt xuống, chậm rãi lau, nhìn Mạnh Oánh nói " Mọi người đều ở đây sao?"
Thanh âm quen thuộc truyền đến.
Mạnh Oánh híp mắt, sau đó cô giương đôi mắt nhàn nhạt nhìn qua, ánh mắt giao nhau, cặp mắt đào hoa mang theo mấy phần cười nhạt.
Cô nhếch môi cũng là cười một tiếng, nhưng không có một chút cảm xúc, chỉ là theo phép lịch sự. Sau đó cô tiếp tục xem bài, bày ra bộ dáng lạnh tình. Trên bàn mạt chược có hai người đang xem tình hình, lại không thể bình tĩnh.
Nhất là Dương Đồng đang nhìn thẳng vào anh.
Cổ họng Lý Nghiêu khô chát, anh nhìn về phía ghế sô pha, Chu Dương mỉm cười tựa ở trên ghế salon, quơ chân dài, cầm điện thoại lắc lắc.
Ý là, tôi đã gọi Hứa Điện tới đó.
Lý Nghiêu trong lòng chửi thề một tiếng.
Chu Dương sợ thiên hạ chưa loạn.
Lý Nghiêu đang chuẩn bị nói, Hứa Điện vỗ vỗ bờ vai của anh, "Đến tôi."
Lý Nghiêu cười nhẹ, nói "Tôi "
"Đến tôi." Hứa Điện lần nữa lên tiếng, giọng trầm thấp mang theo nụ cười nhạt nhưng chính là nụ cười khiến người ta phát rét, Lý Nghiêu đẩy bài ra, đành phải đứng lên nhường lại vị trí. Hứa Điện kéo tay áo, ngồi xuống, cặp mắt đào hoa bên trong thấu kính nhìn Mạnh Oánh ở đối diện.
Cô gái ở dưới ánh đèn.
Da thịt trắng như ngọc, trong trẻo, giống như lúc nào cũng có thể sẽ biến mất.
Cô chống cằm, miễn cưỡng sờ bài, đánh bài.
Những chuyện vừa xảy ra đều không lọt vào mắt của cô.
Hứa Điện khóe môi ngoắc ngoắc, bàn tay hiện lên khớp xương rõ ràng bắt đầu cầm bài, sắp xếp như ý Lý Nghiêu chắc chắn thua. Trình độ chơi bài của Dương Đồng cũng không có gì đặc biệt, nhiều lần còn chủ động đưa bài cho Hứa Điện.
Hứa Điện vẻ mặt thờ ơ đánh bài, dáng vẻ chính là chỉ muốn đến đánh bài.
Dương Đồng một lòng đánh theo.
Cô vô cùng hi vọng Hứa Điện và chị mình có thể ở cùng một chỗ, Mạnh Oánh tuyệt đối không thể chen vào.
Cô cười cầm lấy lỗ tai, nhìn về phía Mạnh Oánh, hỏi "Mạnh Oánh, hôm nay cô không mang bông tai sao?"
Hỏi vừa xong.
Toàn bộ gian phòng nháy mắt như bị nhấn nút tạm dừng. Chỉ có hai người trong cuộc vô cùng tỉnh táo, ngón tay thon dài của Hứa Điện còn đang xếp bài, Mạnh Oánh nhấc mí mắt lên nhìn Dương Đồng, nói "Cô thích hả? Vậy thì cô mang đi."
Dương Đồng đụng trúng cây đinh, cô không dám tin mà nhìn Mạnh Oánh, tại sao không có một nét khó xử, dáng vẻ khổ sở? Một năm trước, cô vĩnh viễn không quên được cái cảnh Mạnh Oánh bỏ chạy khỏi bữa tiệc, không quên được cảm giác sung sướng khi nhìn Mạnh Oánh chạy trối chết. Mạnh Oánh cười cười, nhìn vào bàn nói, "Hồ, ngại quá."
Dương Đồng hoàn hồn nhìn lại.
Thì thấy mình đã vô tình đánh một quân bài có lợi cho Mạnh Oánh.
Dương Đồng phẫn uất không nói nữa chỉ chuyên tâm nhìn bài.
Cô có lòng háo thắng mạnh cho nên dù chỉ là một ván bài bài, cũng không thể thua Mạnh Oánh.
Mạnh Oánh đưa tay lấy chip, người đàn ông đối diện miễn cưỡng đưa cho cô, Mạnh Oánh nhìn cũng chưa từng nhìn Hứa Điện một cái, lấy chip bỏ vào ngăn kéo.
Lúc này.
Lưu Cần gọi điện thoại tới, Mạnh Oánh nhìn thoáng qua, đứng lên đi ra một bên nhận điện thoại. Đầu kia hưng phấn nói "Chị cho em biết, em vừa lên hotsearch thì đạo diễn Lưu của « Tinh Tế » liền tìm tới cửa, nói hi vọng em có thể nhận lại nhân vật Kiều Lan này, không phải khen đâu nhưng em đã nghỉ ngơi một năm, quá trình quay « Tinh Tế » gặp phải rất nhiều vấn đề, nhân vật Kiều Lan lại rất quan trọng, đã đổi ba bốn diễn viên rồi, ha ha, em biểu hiện quá tốt làm người ta thay thế không nổi. Chị thực sự rất vui."
Mạnh Oánh nghe, ừ một tiếng.
Mấy giây sau, Lưu Cần mới phản ứng được, "A mà những vị kia đều ở « Tinh Tế », nếu như em không muốn nhận thì không nhận cũng được, tuy là em vừa mới trở lại, nhận kịch bản có chút khó, nhưng chị tin tưởng ở em. "
"Không cần, em nhận." Mạnh Oánh cắt ngang Lưu Cần.
Lưu Cần sửng sốt một chút, "Nhưng... "
"Lưu Cần, người té ngã ở đâu sẽ muốn từ chính nơi đó đứng lên, em không ngại đâu." Không ngại cái người gọi là chính phẩm kia, lòng của cô thanh tân sạch sẽ, cần gì phải sợ Dương Nhu.
Lưu Cần thở phào một hơi, nói "Quá tốt rồi, chị chỉ sợ em tự làm mình tổn thương thôi, cát-sê bên này chị sẽ bàn với đạo diễn Lưu, em nghỉ ngơi một năm rồi, tiền lãi cũng phải tính đó nha."
Mạnh Oánh mỉm cười, "Được."
Cô mặc váy trắng, dựa vào bình phong phục cổ được khắc hoa, dáng người hoàn mỹ, Lý Nghiêu nhìn mà không dời mắt nổi, anh vô thức quay qua Hứa Điện, Hứa Điện cầm bài mạt chược, vuốt vuốt, cũng không biết là có nhìn đến thân ảnh mê người ở kia không, Lý Nghiêu chậc chậc hai tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Oánh trở lại, cúi người ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn một vòng Hứa Điện rồi nhìn đến Dương Đồng và Liễu Yên, cười nói "Xin lỗi, có thể bắt đầu được rồi."
Liễu Yên cười cắn thuốc lá "Được."
Dương Đồng "Gọi điện thoại lâu như vậy, thời gian của chúng tôi rất quý giá."
Mạnh Oánh cười cười, không đáp lại cô.
Tiếp tục lấy bài.
Đầu kia.
Lý Nghiêu ngồi xuống, sợ hãi thán phục hai câu "Tố chất tâm lý của cô ấy thật mạnh mẽ."
Ngồi đối diện là người đàn ông đã làm tổn thương cô đến chết đi sống lại, ngồi bên cạnh là em gái của chính phẩm, vậy mà Mạnh Oánh có thể mặt không đổi sắc tiếp tục đánh bài.
Coi hai người kia như người vô hình.
Thật là đáng sợ.
Chu Dương cười nhạo một tiếng "Niết Bàn trùng sinh nha." ( Ý là đổi thành một con người hoàn toàn mới không quan tâm đến khói lửa nhân gian.)
Lý Nghiêu đồng ý.
"Đúng thế."
Mà Hứa Điện từ trước đến giờ hờ hững, bạc tình bạc nghĩa cực kỳ, lúc này cũng hoàn toàn nhìn không ra tâm tư trong lòng anh.
Mạnh Oánh vận may không tốt, cô cũng sẽ không tính toán chi li nên đành chịu thiệt, hầu hết là dựa vào may mắn mà cô cũng chẳng có may mắn gì nhiều. Dương Đồng ngày càng lên tay, Mạnh Oánh thắng không được bao nhiêu lại chậm rãi thua gần hết, Dương Đồng ở bên cạnh không đắc ý không được. Mạnh Oánh mặt không đổi sắc, tiếp tục đánh.
Cho đến khi chỉ còn lại hai chip, vận may của cô lại trở về, bắt đầu có thể giải quyết được tình hình, mặt khác không phải lần một lần hai, cô lẵng lặng bỏ bài, lại gặp một quân Bạch, mà quân Bạch này, là từ trong tay Hứa Điện để xuống. Hứa Điện cầm thuốc lá của Lý Nghiêu đưa tới, ánh đèn trên đỉnh đầu hắt lên mặt anh, anh nghiêng nghiêng cắn thuốc lá, chuyên chú vào ván bài, ngồi đánh với ba người phụ nữ anh không thắng nhiều, cũng không có thua, giống như đang khống chế toàn bộ cục diện.
Đánh thêm ba bốn ván, Mạnh Oánh một lần nữa thua lại còn bảy chip nhưng vừa mới thua gần hết chip thì thắng lại.
Dương Đồng đen mặt, bất đắc dĩ lấy chip từ trong ngắn kéo ném ra. Mạnh Oánh cười tiếp nhận, người đàn ông đối diện cũng cầm mấy đồng chip đánh bạc đưa ra, ngẩng đầu nhìn Mạnh Oánh với ánh mắt nhàn nhạt, Mạnh Oánh nhìn chằm chằm đồng chip, mấy giây sau mới cầm về.
Ván kế tiếp.
Mạnh Oánh lần nữa có được quân bài như ý muốn từ trong tay Hứa Điện.
Bờ môi cô mím lại.
Tiếp một ván sau, Mạnh Oánh cầm một trương bài không tệ, có thể thắng, cô nhưng không tiếp tục chơi nữa, mà là đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy, đem đống mạt chược phía trước đẩy ngã.
Cả bàn người sững sờ.
Đồng loạt ngẩng đầu nhìn cô, Dương Đồng bất mãn "Cô làm gì vậy?"
Mạnh Oánh lại đẩy ngã toàn bộ đống chíp của mình khiến trên bàn trở thành một đống hỗn loạn. Người đối diện lẳng lặng nhìn cô, cổ áo hơi mở, anh lười nhác tựa lưng vào ghế, ngón tay có khớp xương rõ ràng cầm quân bài đang chuẩn bị đánh ra, mà cây bài này, Mạnh Oánh liếc mắt liền thấy là quân bài có lợi cho mình.
Nếu đánh bài kiểu này thì cô có thể ăn bài. Anh nhất định là đưa bài cho cô.
Mạnh Oánh cười lạnh, cô đẩy bài, từ trong ngăn kéo lấy ra một đống con chip để lên bàn.
Sau đó đứng dậy, nhấc túi xách lên, nói với Lý Nghiêu "Đã trễ rồi, tôi phải về nhà."
Mấy người Lý Nghiêu đều có chút sững