Thế Thân - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 1: Bắt chước



Cửa phòng hóa trang đột nhiên bị đẩy ra, tiếng giày cao gót cộc cộc truyền đến, một chiếc máy tính bị đập xuống bàn trang điểm.
Lưu Cần tức giận nói: '' Chị biết ngay mà, sau thảm đỏ em chắc chắn sẽ bị lôi ra lại so sánh, hơn nữa lại bị Dương Đồng chèn ép!"
Trên màn hình máy tính là hotsearch Weibo.
Hai bức hình được đặt cùng nhau, cũng dòng chữ màu đen trên nền trắng.
Chủ thớt nói: ''Gương mặt Dương Đồng nhất định là được thiên sứ hôn lên, thật xinh đẹp, một thân màu vàng sáng tôn lên nước da trắng mỹ mạo, cái này thì thôi đi, còn có xương quai xanh, cổ của nàng, trời ạ tôi là nam nhân tôi đều muốn hôn hôn, chỉ là không hiểu lắm tại sao Mạnh Oánh lại có lá gan mặc chiếc váy cùng màu, đây không phải là tự làm xấu mình sao?''
Hai bức hình, Mạnh Oánh là váy ôm dáng người, xẻ đùi. Trong khi váy của Đương Đồng là váy đuôi cá, hở cổ cùng với xương quai xanh.
Không cùng kiểu dáng nhưng cùng màu sắc, cái này coi như là trùng hợp đi, hai người sau khi xuống xe, rõ ràng Mạnh Oánh đến trước, nhưng ban tổ chức lại an bài để cho Dương đồng ra thảm đỏ trước, dĩ nhiên khi cô ta vừa ra liền thu hút không ít sự chú ý từ truyền thông và mọi người còn tiếng hét hô hoán.
Đợi đến khi Mạnh Oánh ra sân, tiếng hét liền giảm bớt cũng theo đó là sự chú ý của truyền thông, thậm chí có fan còn nói Mạnh Oánh có ý muốn cướp hotsearch.
Lưu Cần chỉ màn hình nói:'' Chị cũng dò xét xem Dương Đồng mặc cái gì, tin tức rõ ràng là váy đen dài lộ lưng, làm sao lại biến thành váy đuôi cá màu vàng chứ. Thực sự hết nói nỗi mà.
''Hoa Ảnh quả nhiên không phải dạng vừa'' Lưu Cần giễu cợt
''Kiếp trước em có mắc nợ gì với Dương Đồng không vậy? Hay em đắc tội gì với cô ta rồi?'' Lưu Cần dựa vào bàn trang điểm, nhìn về phía Mạnh Oánh đang trang điểm.
Bút kẻ lông mày hơi dừng lại, lông mày dài nhỏ được Mạnh Oánh vẽ rất đẹp, cô liếc nhìn về phía máy tính trên bàn, tiếng nói nhẹ nhàng:'' Em có đắc tội hay không, chẳng phải chị là người rõ nhất sao?''
Lưu Cần chậc một tiếng, lại không thể đáp trả.
Trong lòng Mạnh Oánh rất rõ, gia đình của cô vốn nghèo khổ, năm hai mươi bốn tuổi tốt nghiệp liền được Lưu Cần nhìn trúng trong lúc đi thăm em trai, liền đem cô kí hợp đồng.
Mấy năm này. Mạnh Oánhdựa vào gương mặt này cùng với Dương Đồng đi so sánh gây ra không ít tranh cãi. Hồi mới xuất đạo, còn có người nói hai người họ có chút giống nhau, nhưng cũng qua một thời gian cũng lặng xuống, là Mạnh Oánh bị Dương Đồng chèn ép.

Dương Đồng là nữ thần cấp đỉnh, bị cô ta chèn ép có thể cho Mạnh Oánh một chút tiếng tăm, nhưng một hai năm, Lưu Cần lại hi vọng Mạnh Oánh tranh thủ thời gian vùng lên thoát khỏi sự chèn ép của Dương Đồng.
Bị ép đến quen, cái gì Mạnh Oánh cũng bị so sánh thấp một bậc so với Dương Đồng, giống như luôn là hòn đá cản đường, thật bực bội.
Mạnh Oánh thu hồi ánh mắt trên gương mặt Dương Đồng, tiếp tục trang điểm.
Hai mươi bảy tuổi, làn da trắng nõn, còn có lông tơ trên mặt, đôi mắt xinh đẹp, lúc nào nhìn vào cũng mang ánh nước lấp lánh, khiến gười ta chỉ muốn hôn nàng
''Mà cũng lạ, tổng giám đốc Hoa Ảnh, làm sao chỉ nâng đỡ mỗi Dương Đồng?'' Lưu Cần vẫn là nghĩ không thông, không phục, cứ nhắc lại mãi.
Động tác kẻ mắt của Mạnh Oánh dừng lại.
Cô nhìn chính mình trong gương, nghĩ thầm, cô cũng rất muốn biết.
Anh vì cái gì chỉ nâng đỡ mỗi cô ta?
Cô cười cười:'' Cái này phải hỏi chính chủ''
''Hỏi được đã đi hỏi. Nhân vật như vậy, gặp còn chưa gặp được. Nói đùa sao?'' Lưu Cần bĩu môi, cô cầm lấy lược giúp Mạnh Oánh chải đầu, một bên rồi lại một bên hỏi,'' Tổng giám đốc Hoa Ảnh thật sự là thiếu gia của Hứa gia sao?''
Mạnh Oánh buông bút kẻ mắt xuống, lại tắt đi màn hình máy tính, '' Em cũng không biết''
''Nếu như tổng giám đốc Hoa Ảnh hật sự là thiếu gia của Hứa gia, thì cũng dễ hiểu tại sao hắn nâng đỡ Dương Đồng, nghe nói Dương Đồng là thiên kim xí nghiệp Dương thị.'' Lưu Cần chải hai ba cái liền xong, tóc dài đen nhánh khoác trên vai Mạnh Oánh, chuẩn bị để chụp tạp chí.
Mạnh Oánh không đáp, ngón tay nhỏ bè cầm bút kẻ xoay xoay.
Dương Đồng là thiên kim xí nghiệp Dương thị.
Cho nên, anh ấy mới nâng đỡ như vậy, hiểu như thế cũng không sai.
Cô cười nhẹ, lấy điên thoại trong túi, ấn mở Wechat.
Mạnh Oánh: Hôm nay anh ở công ti sao?
Toàn bộ cuộc đối thoại, đều là cô đơn phương gửi đi, anh rất ít trả lời, duy chỉ có hai lần, chính là nói cho cô, anh ở nhà, còn có một lần, là lời chúc năm mới.
Cô nhìn vào gương. Ngón tay chạm vào cằm, một đường hướng lên trên mặt, sờ mặt mày, cô mím môi, hơi chớp mắt. Trong gương cô nghĩ tới, anh thật rất thích cắn lỗ tai của cô.
Lưu Cần vỗ vai cô:''Đi thôi''
''Ừm'' Mạnh Oánh đứng dậy, ánh mắt lại rơi vào điện thoại, vẫn không một tiếng động, anh không trả lời. Mạnh Oánh không nhìn nữa, cầm áo đi ra ngoài.
Bên ngoài, có một cô gái cao gầy đi tới.
Là Dương Đồng.
Mặc váy màu đen, tay cô tháo bông tai, hướng Mạnh Oánh mỉm cười.
Theo sự lễ phép cười một tiếng.
Mạnh Oánh cũng cười đáp lại, Lưu Cần đỡ cánh tay của cô, tranh thủ thời gian gặp thoáng qua, tránh cùng ôn thần ở chung một chỗ. Đi xa, Mạnh Oánh quay đầu.
Dương Đồng cũng quay đầu, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, ánh mắt Dương Đồng nhanh chóng hiện lên một chút thương hại.
Mạnh Oánh sửng sốt một chút, sau đó đi vào studio.
Mgười ở bên trong đều đang đợi cô, nhìn cô đi đến, một tiếng Mạnh lão sư hai tiếng Mạnh lão sư gọi, rất gần gũi, cũng thật tôn kính, chỉ là lấy đi cái ghế lớn, đổi một cái ghế tương đối nhỏ, trợ lý mời cô ngồi, Mạnh Oánh ngồi xuống phía trước,Lưu Cần hỏi trợ lý:''Sao lại đổi ghế?''
Trợ lý cứng đờ, chần chừ một lúc, cười nói:'' Cái ghế đó bị hỏng, nên đổi cái này"
Lưu Cần bán tín bán nghi:'' Phải không?''
Thợ chụp ảnh lại gần cùng với Mạnh Oánh thảo luận về buổi chụp. Mạnh Oánh nghe gật đầu, tóc dài rũ xuống bên vai, thần sắc ôn nhu. Lúc này, một nhóm nhân viên đó nói.
'' Các người làm sao không đổi nhanh cái ghế một chút, đợi người tới mới đổi.''
''Em cũng định đổi nhanh, nhưng Dương lão sư vừa mới đi''
Ánh mắt Mạnh Oánh rơi bên chân. Lời nói của thợ chụp lại không có cách nào lọt vào tai.
Lưu Cần tức giận đến đá một cái ghế '' Thì ra là vậy, thế nào? Cô ta ngồi qua thì người khác không thể ngồi? Quá khi dễ người.''Thợ chụp một bên nghe được cũng làm như không nghe thấy. Cái giới này loại chuyện này không ít, tùy theo vị trí mà đãi ngộ. Rất nhanh, hắn nói xong, cười mời Mạnh Oánh đứng dậy.
Mạnh Oánh hướng hắn mỉm cươi, đứng lên, từng bước đi tới màn chụp.
Tạp chí chụp rất nhiều, Mạnh Oánh sớm đã quen, cô tùy tiện làm vài động tác, nhưng lại cực kì tự nhiên, thợ chụp nhìn chằm chằm vào cô trong màn hình, chụp ảnh.
Váy màu đen, thật gợi cảm, cộng thêm gương mặt ôn nhu thần thái, dễ chịu, làm người ta có cảm giác muốn bảo vệ, che chở.
Còn có tư thái yểu điệu.
Từng set từng set được chụp đến, trời gần tối mới chụp xong. Mạnh Oánh trầm tĩnh lại, Lưu Cần cầm nước cho cô, Mạnh Oánh uống một ngụm, liếc nhìn cái ghế kia, sau đó ngồi ở một chiếc ghế khác. Trợ lí đứng một bên thấy một màn này lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Lưu Cần cùng tất cả mọi người trong ekip chào hỏi.
Mạnh Oánh liền đứng dậy, đi theo Lưu Cần rời đi, sau khi rời khỏi, cô hỏi Lưu Cần điện thoại của mình.
Lại ấn mở Wechat.
Anh vẫn không trả lời.
Cô mím môi, Lưu Cần hỏi:'' Chị đưa em về?''
'' Em tự về được.'' Mạnh Oánh cầm lấy túi, nói.
''Được''
Lưu Cần đưa chìa khóa xe cho Mạnh Oánh, cô luôn cảm thấy Mạnh Oánh có bạn trai, nhưng Mạnh Oánh một mực phủ nhận.
Chắc là không có thật.
Lưu Cần tín nhiệm Mạnh Oánh, liền không hỏi nữa.
Mạnh Oánh ngồi vào xe nổ máy, một đường tiến ra ngoài.
Xe đuổi theo dòng người, hướng khu Bich Thành mà lái tới. Quẹt thẻ tiến vào tiểu khu, cô cầm theo túi, mở cửa, liền thấy một bàn bida, chàng trai mặc áo sơ mi đen, quần dài đen, dựa vào bàn, nhắm ngày mục tiêu, sau đó liền đánh trúng.
Bên mặt thờ ơ.
Mạnh Oánh đi qua, đưa tay, ôm lấy eo của anh.
Động tác của anh vẫnkhông thay đổi, tiếp tục ném tiêu, Manh Oánh ở trong ngực hắn ngẩng đầu. nhẹ cọ vài cái, nhìn anh.
Anh hôm nay không đeo kính, lô ra cặp mắt đào hoa thật chuyên chú, không có cảm xúc, mấy giây sau, hắn cúi đầu, nhìn cô, giống như cười mà không cười.
Tim Mạnh Oánh nhảy một cái.
Sau đó, cô nhón chân, chạm vào môi mỏng của anh.
Anh không nhúc nhích, một giây sau, tay anh nắm lấy gáy cô, thăm dò vào trong miệng của cô.
Mạnh Oánh không nhịn được ôm chặt anh.
Trên người anh có mùi hương của cỏ, mê hoặc người.
Anh cắn nàng, duỗi tay ra đánh trúng mục tiêu cuối cùng, hắn kéo tay áo, ôm eo cô, đem người ôm lên trên.